Úc Minh Hi cầm trong tay hai tấm ảnh, chăm chú nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không để ý đến tiếng động nhỏ phía sau.

Lần đầu nhìn thấy bức ảnh chụp chung ấy, Úc Viên Viên cũng vô cùng kinh ngạc, há hốc miệng, quên cả nói chuyện.

Trước kia ở Tiên cảnh, mẹ đôi khi sẽ biến lại thành hình người, nhưng phần lớn thời gian vẫn sống trong hình dạng mèo báo.

Mọi người đều quen sống với hình thái nguyên bản của mình hơn.

Úc Viên Viên dụi mắt không dám tin, người kia đúng là giống mẹ như đúc!

“Anh ơi? Đây là mẹ phải không ạ?” Cô bé nhỏ phía sau đột ngột lên tiếng.

Úc Minh Hi hoàn toàn không đề phòng, bị dọa cho giật mình, vai khẽ run lên. Cậu chậm rãi quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt long lanh ánh nước.

“Viên Viên…” Úc Minh Hi ngẩn ra một lúc, dùng tay áo lau đi ánh lệ nơi khóe mắt, rồi đứng dậy nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Cậu không giấu bức ảnh quan trọng ấy đi, mà vỗ nhẹ bên cạnh, ra hiệu cho cô bé lại ngồi cạnh mình.

Úc Viên Viên tò mò rúc vào cậu, cái đầu nhỏ thò ra từ bên cánh tay anh trai, thi thoảng ngó ảnh, rồi lại ngẩng lên nhìn mặt cậu.

“Em vẫn còn nhỏ, có vài chuyện có thể hơi khó hiểu…” Úc Minh Hi cầm bức ảnh, có phần lưỡng lự.

Liệu cậu có nên kể lại chuyện xưa này cho cô bé không?

Bây giờ không khí trong nhà đang yên ấm như thế, cậu rất sợ quyết định của mình sẽ là một sai lầm.

Úc Viên Viên nghe xong, lập tức ưỡn cái bụng nhỏ tự hào nói: “Em không nhỏ nữa đâu! Em đã 250 tuổi rồi cơ!”

“... ?” Úc Minh Hi có cảm giác con nhóc này đang mắng mình ngầm thì phải?

“Anh ơi, đây là mẹ đúng không? Đúng không? Đúng không?” Cô bé tò mò quá mức, cứ lặp đi lặp lại như máy hát lỗi: “Đúng không? Đúng không? Đúng không?”

Cái đầu nhỏ của Úc Viên Viên đầy ắp những câu hỏi lớn.

Thế giới trong cuốn sách này kỳ lạ ghê.

 

Ban đầu chỉ có ba đến thế giới này thôi, vậy mà giờ cả anh, cả mẹ, sao cũng giống hệt như ở Tiên cảnh.

Không chỉ giống về dáng vẻ khi biến thành người, đến cả tên cũng hoàn toàn giống nhau.

Thế giới này… giống như một phiên bản khác của Tiên cảnh vậy.

Có ba, có mẹ, có cả các anh trai.

Chỉ thiếu mỗi anh sư tử nhỏ thôi.

Úc Viên Viên vừa nghĩ vừa mơ màng, mắt cứ đảo quanh, khi thì hớn hở, lúc lại thở dài buồn bã.

Nhiều lúc, Úc Minh Hi cũng thấy cô nhóc như có rất nhiều tâm sự, nhưng nghĩ lại, trẻ con nhỏ xíu thế này, lấy đâu ra nhiều nỗi lo đến vậy chứ.

“… Ừ, là mẹ đó.” Úc Minh Hi khẽ đáp, ánh mắt ảm đạm, lặng lẽ nhìn tấm ảnh trong tay.

Úc Viên Viên vừa nghe liền phấn khích, rướn đầu lên nhìn kỹ hơn.

Oa, mẹ đẹp quá đi mất!

Tóc dài đen nhánh, dày mượt, chắc chắn sờ vào sẽ mềm như lông của mèo báo.

Trên người là chiếc váy ôm sát cùng màu đen tuyền, cổ trắng muốt mang một sợi dây chuyền đính viên hồng ngọc to bằng trứng chim bồ câu.

Trong ảnh, khóe môi mẹ hơi cong lên nụ cười nhạt, nhìn là biết kiểu phụ nữ không thuộc tuýp dịu dàng mà là loại “chị đại” cực ngầu.

Vóc dáng linh hoạt dẻo dai như một con mèo báo, eo thon nhỏ đến mức vừa một vòng tay, từng số đo đều hoàn hảo đến mức tỷ lệ vàng.

Khi đứng cạnh Úc Cẩm Kiêu, phong thái sắc bén vốn có của anh càng bị khơi gợi mãnh liệt, giống như hai món vũ khí lợi hại nhất thế gian ghép lại với nhau, khiến người ta ngưỡng mộ nhưng không ai dám mơ tưởng đến.

Ấy vậy mà từ hai người mạnh mẽ như thế lại sinh ra ba đứa trẻ hoàn toàn mang phong cách khác nhau.

Nếu cố tìm điểm giống, thì cũng chỉ có Úc Ánh Trạch là có đôi chút bóng dáng của họ.

Úc Minh Hi thì dịu dàng, trầm lặng, còn bé con được ôm trong ảnh, vì còn quá nhỏ nên nhìn không rõ gì, chỉ thấy đôi mắt đen láy tròn xoe, mang theo vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Sau khi ngắm kỹ mẹ trong ảnh, Úc Viên Viên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện