Một tháng sau.
Tòa nhà Bộ Quân sự ở hành tinh chính.
Tạ Thiên Hòa mặc một chiếc áo khoác gió đen, cúi đầu nhìn thời gian trên thiết bị cầm tay.
Những người qua lại trên đường phố đi lại tấp nập, không ít người nhìn anh với ánh mắt tò mò.
Dù sao thì một Alpha cao ráo, chân dài lại đẹp trai như anh cũng không phải là người mà ai cũng dễ gặp được.
Một cô gái đứng bên cạnh do dự một lúc, cuối cùng dũng cảm tiến lên định xin số liên lạc, nhưng lại thấy chàng trai đẹp trai kia giơ tay lên vẫy vẫy về phía xa.
Cô gái nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một chàng trai đẹp trai khác chạy chậm qua từ phía bên kia đường, sau đó dùng một tay rắn chắc ôm người vào lòng.
Chàng trai giây trước còn mang vẻ lạnh lùng giờ lại dịu dàng mỉm cười, đưa tay xoa đầu người kia.
Hai Alpha đẹp trai với nét riêng biệt của mỗi người, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái chỉ biết lau mặt một cái rồi rời đi với ánh mắt tang thương.
"Trở lại rồi." Tạ Thiên Hòa sờ sờ gáy hắn.
"Cậu ra ngoài từ khi nào vậy?"Tư Duẫn cười hỏi.
"Trước cậu ba ngày." Tạ Thiên Hòa nói: "Chắc là lúc đó cậu tốn quá nhiều thời gian."
Tư Duẫn ôm cổ anh, không ngừng cười nói: "Một tháng không gặp, có nhớ tôi không?"
Vào đêm mà vụ án của Phó Trọng kết thúc, Diệp Nghi đã đưa cả hai đến phòng thí nghiệm để giải quyết vấn đề biến đổi thành Omega của họ, phải mất một tháng sau họ mới được thả ra.
Tạ Thiên Hòa thuận tay ôm eo của Tư Duẫn, dẫn hắn đi về phía trước, "Có nhớ."
Tư Duẫn nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt của anh, không kìm được hôn chụt một cái, "Nhớ bao nhiêu?"
Tạ Thiên Hòa: "......"
Tư Duẫn nâng mày nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa nheo mắt, "Cậu muốn thử không?"
"Được đấy--" Tư Duẫn cực kì nóng lòng muốn thử, hắn định kéo anh vào khách sạn bên đường, nhưng lại bị Tạ Thiên Hòa túm cổ áo kéo về.
"Cô Diệp và chú Tư đang đợi chúng ta về nhà đấy." Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói.
Tư Duẫn không khỏi thở dài một cách tiếc nuối.
Tạ Thiên Hòa ghé sát tai hắn thì thầm một câu gì đó, Tư Duẫn lập tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh.
Ban đầu Tạ Thiên Hòa còn bình thản đối mặt với ánh mắt kia, dần dần chính anh cũng đỏ mặt, phải giả vờ thản nhiên chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Tư Duẫn nắm chặt tay lại rồi ho khẽ một tiếng, "Chờ tối rồi nói..."
Còn chưa nói xong thì đã bị Tạ Thiên Hòa kéo vào ngồi lên xe bay.
Khi họ về đến nhà, Diệp Nghi đang bận nấu ăn trong bếp, còn Tư Sơ Phong đang đeo tạp dề giúp bà một tay, thỉnh thoảng lại bị bà trách móc.
"Mẹ! Con và Tạ Thiên Hòa về rồi!" Tư Duẫn đứng ở cửa hét thiệt to.
Tạ Thiên Hòa đang cúi người thay giày, nghe thấy tiếng hét này mà muốn choáng váng đầu óc luôn.
"Biết rồi! Con với Tiểu Tạ đi rửa tay trước đi, xong bữa ăn ngay đây." Diệp Nghi từ trong bếp la lớn trả lời.
Tư Diệc Đồng và Tu An đều bận rộn với công việc ở quân đội không thể dành thời gian về nhà ăn cơm. Ngày mai Diệp Nghi cũng phải quay lại phòng thí nghiệm để xử lý những công việc phức tạp, còn Tư Sơ Phong từ đầu đến cuối là một người bận rộn, hiếm khi có ngày nghỉ.
"A Duẫn, Tiểu Tạ, bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông rồi, đã có kế hoạch gì chưa?" Diệp Nghi hỏi khi họ ngồi vào bàn ăn, "Còn định quay lại học viện Quân sự không?"
Tư Duẫn dừng lại động tác ăn, đặt đũa xuống xuống, nhìn sang Tạ Thiên Hòa.
Dưới bàn, Tạ Thiên Hòa lén lút nắm tay Tư Duẫn.
"Con định ở lại chủ tinh."
"Đương nhiên là quay lại học viện Quân sự rồi."
Cả hai gần như đồng thời mở miệng, quá rõ ràng là họ chưa bàn bạc trước.
Tư Duẫn ngạc nhiên nhìn Tạ Thiên Hòa, "Cậu muốn ở lại chủ tinh?"
Tạ Thiên Hòa nhíu mày, "Cậu định quay lại học viện Quân sự à?"
Diệp Nghi và Tư Sơ Phong nhìn nhau, cả hai đều thấy rất bất đắc dĩ.
"Chuyện này không gấp, còn cả một kỳ nghỉ đông nữa, các con cứ từ từ bàn tính." Tư Sơ Phong nói, "Ăn cơm trước đã."
Cuối cùng, bữa cơm diễn ra trong sự phân tâm của cả hai.
Ăn xong, Diệp Nghi và Tư Sơ Phong vội vàng rời đi, chỉ còn lại Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn trong nhà.
"Vì sao lại muốn ở lại chủ tinh?" Tư Duẫn đi tới ngồi cạnh Tạ Thiên Hòa trên ghế sofa.
Tạ Thiên Hòa tự nhiên đáp: "Tôi vào học viện Quân sự chỉ để điều tra chuyện của hai người cha tôi, giờ tôi đã biết sự thật rồi, không cần phải ở lại đó nữa."
Tư Duẫn hỏi: "Nhưng cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới vào được đó."
Tạ Thiên Hòa nheo mắt, tựa vào lưng ghế sofa thả lỏng người, "Nhưng tôi không thích."
Tư Duẫn sửng sốt.
Tạ Thiên Hòa nói tiếp: "Tôi từ nhỏ đã không có ước mơ gì, việc duy nhất tôi muốn làm là kiếm thật nhiều tiền. Nếu không phải tôi tình cờ phát hiện ra tài liệu của Diệp Tỉnh thì tôi chắc chắn cả đời này sẽ không vào học viện Quân sự."
"Có lẽ sau này sẽ kế thừa sự nghiệp của Cô Lang, cả đời ở lại Quặng Tinh, làm một thương nhân chợ đen." Tạ Thiên Hòa cười cười, "Nhưng bây giờ, tôi muốn ở lại chủ tinh, làm một thương nhân hợp pháp."
Tư Duẫn rũ mắt, "Cậu có phải là vì tôi --"
"Đúng vậy, chính vì cậu." Tạ Thiên Hòa dịu dàng nghiêng đầu nhìn Tư Duẫn, "Muốn được ở bên cậu mỗi ngày, muốn nhìn cậu trở thành nhạc sĩ xuất sắc nhất Liên minh."
Trong phòng Tư Duẫn có một bức tường treo đầy những giải thưởng, hầu hết đều liên quan đến âm nhạc và cả tủ sách của hắn gần như đầy ắp các bản nhạc, phòng luyện nhạc bên cạnh còn có những bài nhạc mà hắn sáng tác cách đây một năm.
Dù không hiểu được gì, Tạ Thiên Hòa vẫn kiên nhẫn xem từng trang một. Những dòng chữ và nốt nhạc trên đó đâu đâu cũng là hình bóng nhiệt huyết và đam mê của tuổi trẻ.
Khi một người thực sự yêu thích điều gì thì không cách nào có thể che giấu được.
Nhưng với nhiều người, có lẽ họ cả đời cũng không tìm thấy được điều mình thực sự đam mê.
"Tôi từ trước đã thích làm thương nhân hơn." Tạ Thiên Hòa nhìn thẳng vào mắt Tư Duẫn, "Đây là lựa chọn tôi đã suy nghĩ kỹ và đưa ra cho cuộc đời mình."
Không ai phải nhượng bộ hay thỏa hiệp chỉ vì người kia.
Tình yêu là sự bình đẳng và tôn trọng, là cùng nhau đưa ra lựa chọn phù hợp nhất cho tương lai của cả hai, đồng thời tôn trọng cuộc sống riêng của đối phương.
Tư Duẫn tựa trán lên vai Tạ Thiên Hòa, thấp giọng nói: "Tạ Thiên Hòa, sao cậu lại như vậy thế?"
Tạ Thiên Hòa xoa đầu hắn, "Hử?"
"Lúc nãy cậu đẹp trai tỏa sáng lắm luôn." Tư Duẫn không nhịn được bật cười.
Tạ Thiên Hòa thản nhiên nói: "Lớn lên đã đẹp thế rồi."
"Từ nhỏ đến lớn, cậu là người đầu tiên dám nói thế trước mặt tôi." Tư Duẫn chỉ vào mặt mình, "Cậu có bản lĩnh nói lại một lần trước cái mặt đẹp đến mức "thảm tuyệt nhân hoàn" của tôi xem."
Khóe miệng Tạ Thiên Hòa khẽ co giật: "Thảm tuyệt nhân hoàn không dùng như thế đâu."
Hai người đùa nghịch một lúc, Tư Duẫn như chợt nhớ ra điều gì, hắn kéo Tạ Thiên Hòa lên lầu.
"Làm gì thế?" Tạ Thiên Hòa bị hắn đẩy vào phòng ngủ, anh ngạc nhiên nói, "Ban ngày ban mặt, không thích hợp lắm đâu."
Tư Duẫn thít chặt cổ anh, "Tạ Thiên Hòa, trong đầu cậu suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy!"
Tạ Thiên Hòa vội vàng đẩy tay hắn ra rồi bế người lên, cười khẽ: "Cậu cũng là A, cậu nói tôi còn nghĩ gì được?"
Tư Duẫn bỗng nhớ lại Tạ Thiên Hòa lạnh lùng và ít nói ban đầu, hắn cảm thấy mình như bị lừa dối vậy. Hắn túm chặt cổ Tạ Thiên Hòa lắc mạnh, "Cái người bạn trai lạnh lùng cao ngạo kia đâu rồi! Cậu lập tức nhổ người ta ra đây cho tôi!"
Tạ Thiên Hòa lập tức trở nên lạnh mặt, xoay người bước đi trong phòng, giọng cũng âm trầm, "Anh bạn trai của cậu đã bị tôi ăn hết rồi, xương cốt gì cũng ăn không chừa một miếng vụn."
Tư Duẫn nằm dài trên lưng anh, cười không ngừng được, "Cậu mẹ nó trẻ con quá đi mất."
Tạ Thiên Hòa quăng hắn lên rồi quỳ bên giường, anh nhướng mày cười, "Vậy để tôi cho cậu xem mặt trưởng thành của bạn trai."
Tư Duẫn nằm ngửa trên giường, lười biếng cười, áo bị kéo xuống một nửa, lộ ra làn da trắng nõn và xương quai xanh tuyệt đẹp, hắn giơ tay ra, "Đến đi, Tạ Thiên Hòa."
Tạ Thiên Hòa không chút do dự lao tới.
Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi nhẹ, sương mỏng dần dần bao phủ kính cửa sổ, những bông tuyết nhỏ rơi xuống bệ cửa sổ, chưa lâu đã tích tụ thành một lớp mỏng, bị hơi ấm trong phòng từ từ tan chảy.
"Trời đã ngừng tuyết rồi." Tư Duẫn đưa tay vỗ vỗ vào bụng của Tạ Thiên Hòa, "Cậu có từng thấy tuyết ở hành tinh Quặng không?"
"Chưa." Tạ Thiên Hòa bắt lấy tay hắn, "Ở hành tinh Quặng chỉ có bão cát thôi."
"Chúng ta ra ngoài xem thử nhé." Tư Duẫn nhìn về phía giá sách, đột nhiên vỗ đầu rồi nhảy xuống giường, "Suýt nữa quên mất!"
"Sao cơ?" Tạ Thiên Hòa ngạc nhiên, đi theo hắn xuống giường.
Tư Duẫn không trả lời, chạy tới trước giá sách lục tìm một lúc, cuối cùng kéo ra một cái hộp giấy lớn từ sâu trong giá sách, cúi đầu tìm một lát, rồi vui vẻ nói: "Tạ Thiên Hòa, lại đây xem này."
Tạ Thiên Hòa đi lại gần, thấy Tư Duẫn cầm một bức ảnh được lưu trong một chiếc khung vừa dễ thương vừa tinh xảo.
Anh ngồi xuống cạnh Tư Duẫn, cùng hắn nhìn vào bức ảnh.
Bức ảnh có lẽ đã được một thời gian, giấy ảnh đã hơi ố vàng, trong bức ảnh là hai đứa trẻ sơ sinh trông mới chỉ vài ngày tuổi.
Hai đứa bé nằm cạnh nhau trên một chiếc chăn, một đứa mắt mơ màng nhìn vào ống kính, còn đứa kia thì đang siết chặt nắm tay, miệng há hốc đang khóc lớn, khoảnh khắc ấy đã được máy ảnh ghi lại.
"Đứa khóc là tôi đó." Tư Duẫn chỉ vào đứa trẻ mũm mĩm trong ảnh, rồi hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Hòa, "Bức ảnh này từ nhỏ đã luôn được để trên đầu giường mình. Tôi hỏi mẹ đứa bé bên cạnh là ai, mẹ chỉ nói đó là con của bạn bè, họ chuyển đi khi tôi chưa đầy một tuổi."
Tạ Thiên Hòa nhận bức ảnh, rũ mắt nhìn hai đứa bé trong ảnh.
"Lúc nhỏ tôi còn nghĩ đứa bé này có phải là đã được đính ước với mình không." Tư Duẫn chỉ vào đứa bé ngơ ngác nhìn vào máy ảnh, đáy mắt chỉ có mỗi ý cười, "Không ngờ cuối cùng lại thật sự mang được người về nhà."
"Thế thì cậu đúng là lợi hại thật đấy."
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu, hôn lên người đang cười bên cạnh.
Chẳng biết từ lúc nào mặt trời bên ngoài đã ló dạng, ánh nắng ấm áp rải lên bức ảnh cũ đã ngả màu xưa cũ.
Tháng năm đằng đẵng trôi qua, cuối cùng họ lại một lần nữa trở về bên nhau.
Lời tác giả:
Too đã chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại nhiều lần, nhưng vẫn thấy kết thúc như vậy là tốt nhất rồi.
Tôi cũng đã từng nghĩ đến việc để họ tham gia vào một cuộc chiến quyền lực lớn hơn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì vẫn không nỡ. Thế giới này đã quá nặng nề rồi, các bậc phụ huynh đã cố gắng làm rất nhiều việc, chắc chắn họ không muốn con cái mình lại dính líu vào. Vì vậy, để Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa chỉ yêu nhau nhẹ nhàng là được rồi~
Dù sao thì đây cũng chỉ là một câu chuyện ngọt ngào đơn giản, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, giống như mọi người ăn xong bữa chính rồi hoặc khi rảnh rỗi, lấy một miếng bánh ngọt nhỏ cắn vài miếng là xong, ăn xong rồi cảm thấy ngọt ngào trong lòng, không cần để lại ấn tượng quá sâu sắc. Sau này khi vô tình nhớ về Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa, chỉ cần mỉm cười ngọt ngào là đủ rồi.
Tiếp theo sẽ là nhiều ngoại truyện, có câu chuyện thời thơ ấu của Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn, có câu chuyện về anh trai và Phó Trọng, và cả câu chuyện tình yêu của các bậc phụ huynh... Có thể còn có chuyện về Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa nuôi con, anh trai và Phó Trọng nuôi con...
Câu chuyện đến đây là kết thúc rồi, tác giả cảm thấy khả năng còn hạn chế, viết chưa được tốt lắm, có nhiều chỗ còn thiếu sót, nhưng các bạn độc giả thực sự rất bao dung, mỗi ngày đều cổ vũ tôi, thật sự rất cảm ơn!
Ngoài ra, tác giả viết truyện rất vui và rất thích những nhân vật trong câu chuyện, hy vọng họ sẽ sống ngọt ngào mãi mãi trong câu chuyện này~
Cảm ơn các bạn đã đồng hành suốt thời gian qua, thực sự rất cảm ơn, những bạn đọc nhỏ dễ thương thực sự là những thiên thần, chúc các bạn trong cuộc sống thực tế luôn ngọt ngào, vui vẻ, bình an và hạnh phúc.
Cuối cùng, tác giả cúi đầu chào mọi người! Cảm ơn mọi người! Nếu có duyên, chúng ta lại gặp nhau trong câu chuyện sau! Yêu các bạn!
⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪ Kết thúc 💙
🛐 Kiếm được một cái comment tóm tắt cho mọi người:
♦️ Thế hệ thứ nhất:
Tạ Phong (Tướng quân, ông nội của Tiểu Tạ).
→ Tạ Thầm (bố của Tiểu Tạ).
Tư Minh (phó quan, ông nội của Tiểu Tư).
→ Tư Sơ Phong (bố của Tiểu Tư).
Khải Lai (lúc này là phó quan, kẻ hại chết Tạ Phong).
♦️Thế hệ thứ hai:
Tư Sơ Phong (bố của Tiểu Tư) + Diệp Nghi (mẹ của Tiểu Tư) → Tư Diệc Đồng (chị của Tiểu Tư), Tư Duẫn, Tu An (anh cả, con nuôi).
Tề Hoằng (mẹ của Tiểu Tạ) + Tạ Thầm (bố của Tiểu Tạ) → Tạ Thiên Hòa (Tiểu Tạ).
Cô Lang (thủ lĩnh Quặng tinh) + Diệp Tỉnh (anh của Diệp Nghi) → Tạ Thiên Hòa (con nuôi).
Phó Nhân: Không có con cái và nhận nuôi Phó Trọng.
♦️Quá trình Tiểu Tạ được nhận nuôi:
Khải Lai → Giết Tạ Thầm → Tề Hoằng đưa Tạ Thiên Hòa trốn đến hành tinh Quặng → TTề Hoằng qua đời, khi còn nhỏ Tiểu Tạ được Diệp Tỉnh tìm thấy và nuôi dưỡng → Diệp Tỉnh qua đời bất ngờ, Tiểu Tạ bị thất lạc → Mười năm sau, Cô Lang tìm được Tiểu Tạ.
Sự phát triển của các phòng thí nghiệm
♦️Phát triển phòng thí nghiệm:
• Phòng thí nghiệm số 1:
Người phụ trách: Tề Hoằng, Diệp Nghi, Phó Nhân → Cả ba phản đối việc tiếp tục thí nghiệm → Khải Lai lên kế hoạch đánh bom trung tâm giao thông → Tạ Thầm qua đời.
Sau đó, Tề Hoằng trốn đến hành tinh Quặng, Phó Nhân trốn đến Học viện Duy Hòa và xây dựng Phòng thí nghiệm số 2.
• Phòng thí nghiệm số 2:
Người phụ trách: Phó Nhân → Âm thầm liên lạc với Diệp Nghi.
Diệp Nghi vì để khiến Khai Lai tin rằng mình đồng ý tiếp tục thí nghiệm, bí mật trao đổi dữ liệu với Phòng thí nghiệm số 2 nhằm làm chậm tiến độ nghiên cứu → Khải Lai cử Vệ Đặc tiếp quản Học viện Duy Hòa → Phó Nhân không còn cách nào khác, trốn sang gia nhập Hải tặc Cơn Lốc → Gặp Phó Trọng (không có quan hệ huyết thống) → Phó Nhân qua đời bất ngờ.
• Phòng thí nghiệm số 3:
Do Tư Minh (ông nội của Tư) phát hiện, đây là nơi thực hiện thí nghiệm bí mật liên quan đến Dị Nhân → Sử dụng tổ chức Dị nhân Ẩn để tiếp tục trì hoãn việc nghiên cứu.
• Phía ông nội của Tư:
Phái ra: Lục La → Là Dị Nhân nằm vùng; Tống Vũ → Bị cải tạo thành Omega tại Phòng thí nghiệm số 3, sau đó nằm vùng tại Học viện Duy Hòa.
• Phó Trọng không có tội, là do Khải Lai dùng mưu kế cũ áp tội cho Phó Trọng (như cách ổng đã làm với Tạ Thầm).
Tòa nhà Bộ Quân sự ở hành tinh chính.
Tạ Thiên Hòa mặc một chiếc áo khoác gió đen, cúi đầu nhìn thời gian trên thiết bị cầm tay.
Những người qua lại trên đường phố đi lại tấp nập, không ít người nhìn anh với ánh mắt tò mò.
Dù sao thì một Alpha cao ráo, chân dài lại đẹp trai như anh cũng không phải là người mà ai cũng dễ gặp được.
Một cô gái đứng bên cạnh do dự một lúc, cuối cùng dũng cảm tiến lên định xin số liên lạc, nhưng lại thấy chàng trai đẹp trai kia giơ tay lên vẫy vẫy về phía xa.
Cô gái nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một chàng trai đẹp trai khác chạy chậm qua từ phía bên kia đường, sau đó dùng một tay rắn chắc ôm người vào lòng.
Chàng trai giây trước còn mang vẻ lạnh lùng giờ lại dịu dàng mỉm cười, đưa tay xoa đầu người kia.
Hai Alpha đẹp trai với nét riêng biệt của mỗi người, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái chỉ biết lau mặt một cái rồi rời đi với ánh mắt tang thương.
"Trở lại rồi." Tạ Thiên Hòa sờ sờ gáy hắn.
"Cậu ra ngoài từ khi nào vậy?"Tư Duẫn cười hỏi.
"Trước cậu ba ngày." Tạ Thiên Hòa nói: "Chắc là lúc đó cậu tốn quá nhiều thời gian."
Tư Duẫn ôm cổ anh, không ngừng cười nói: "Một tháng không gặp, có nhớ tôi không?"
Vào đêm mà vụ án của Phó Trọng kết thúc, Diệp Nghi đã đưa cả hai đến phòng thí nghiệm để giải quyết vấn đề biến đổi thành Omega của họ, phải mất một tháng sau họ mới được thả ra.
Tạ Thiên Hòa thuận tay ôm eo của Tư Duẫn, dẫn hắn đi về phía trước, "Có nhớ."
Tư Duẫn nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt của anh, không kìm được hôn chụt một cái, "Nhớ bao nhiêu?"
Tạ Thiên Hòa: "......"
Tư Duẫn nâng mày nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa nheo mắt, "Cậu muốn thử không?"
"Được đấy--" Tư Duẫn cực kì nóng lòng muốn thử, hắn định kéo anh vào khách sạn bên đường, nhưng lại bị Tạ Thiên Hòa túm cổ áo kéo về.
"Cô Diệp và chú Tư đang đợi chúng ta về nhà đấy." Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói.
Tư Duẫn không khỏi thở dài một cách tiếc nuối.
Tạ Thiên Hòa ghé sát tai hắn thì thầm một câu gì đó, Tư Duẫn lập tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh.
Ban đầu Tạ Thiên Hòa còn bình thản đối mặt với ánh mắt kia, dần dần chính anh cũng đỏ mặt, phải giả vờ thản nhiên chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Tư Duẫn nắm chặt tay lại rồi ho khẽ một tiếng, "Chờ tối rồi nói..."
Còn chưa nói xong thì đã bị Tạ Thiên Hòa kéo vào ngồi lên xe bay.
Khi họ về đến nhà, Diệp Nghi đang bận nấu ăn trong bếp, còn Tư Sơ Phong đang đeo tạp dề giúp bà một tay, thỉnh thoảng lại bị bà trách móc.
"Mẹ! Con và Tạ Thiên Hòa về rồi!" Tư Duẫn đứng ở cửa hét thiệt to.
Tạ Thiên Hòa đang cúi người thay giày, nghe thấy tiếng hét này mà muốn choáng váng đầu óc luôn.
"Biết rồi! Con với Tiểu Tạ đi rửa tay trước đi, xong bữa ăn ngay đây." Diệp Nghi từ trong bếp la lớn trả lời.
Tư Diệc Đồng và Tu An đều bận rộn với công việc ở quân đội không thể dành thời gian về nhà ăn cơm. Ngày mai Diệp Nghi cũng phải quay lại phòng thí nghiệm để xử lý những công việc phức tạp, còn Tư Sơ Phong từ đầu đến cuối là một người bận rộn, hiếm khi có ngày nghỉ.
"A Duẫn, Tiểu Tạ, bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông rồi, đã có kế hoạch gì chưa?" Diệp Nghi hỏi khi họ ngồi vào bàn ăn, "Còn định quay lại học viện Quân sự không?"
Tư Duẫn dừng lại động tác ăn, đặt đũa xuống xuống, nhìn sang Tạ Thiên Hòa.
Dưới bàn, Tạ Thiên Hòa lén lút nắm tay Tư Duẫn.
"Con định ở lại chủ tinh."
"Đương nhiên là quay lại học viện Quân sự rồi."
Cả hai gần như đồng thời mở miệng, quá rõ ràng là họ chưa bàn bạc trước.
Tư Duẫn ngạc nhiên nhìn Tạ Thiên Hòa, "Cậu muốn ở lại chủ tinh?"
Tạ Thiên Hòa nhíu mày, "Cậu định quay lại học viện Quân sự à?"
Diệp Nghi và Tư Sơ Phong nhìn nhau, cả hai đều thấy rất bất đắc dĩ.
"Chuyện này không gấp, còn cả một kỳ nghỉ đông nữa, các con cứ từ từ bàn tính." Tư Sơ Phong nói, "Ăn cơm trước đã."
Cuối cùng, bữa cơm diễn ra trong sự phân tâm của cả hai.
Ăn xong, Diệp Nghi và Tư Sơ Phong vội vàng rời đi, chỉ còn lại Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn trong nhà.
"Vì sao lại muốn ở lại chủ tinh?" Tư Duẫn đi tới ngồi cạnh Tạ Thiên Hòa trên ghế sofa.
Tạ Thiên Hòa tự nhiên đáp: "Tôi vào học viện Quân sự chỉ để điều tra chuyện của hai người cha tôi, giờ tôi đã biết sự thật rồi, không cần phải ở lại đó nữa."
Tư Duẫn hỏi: "Nhưng cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới vào được đó."
Tạ Thiên Hòa nheo mắt, tựa vào lưng ghế sofa thả lỏng người, "Nhưng tôi không thích."
Tư Duẫn sửng sốt.
Tạ Thiên Hòa nói tiếp: "Tôi từ nhỏ đã không có ước mơ gì, việc duy nhất tôi muốn làm là kiếm thật nhiều tiền. Nếu không phải tôi tình cờ phát hiện ra tài liệu của Diệp Tỉnh thì tôi chắc chắn cả đời này sẽ không vào học viện Quân sự."
"Có lẽ sau này sẽ kế thừa sự nghiệp của Cô Lang, cả đời ở lại Quặng Tinh, làm một thương nhân chợ đen." Tạ Thiên Hòa cười cười, "Nhưng bây giờ, tôi muốn ở lại chủ tinh, làm một thương nhân hợp pháp."
Tư Duẫn rũ mắt, "Cậu có phải là vì tôi --"
"Đúng vậy, chính vì cậu." Tạ Thiên Hòa dịu dàng nghiêng đầu nhìn Tư Duẫn, "Muốn được ở bên cậu mỗi ngày, muốn nhìn cậu trở thành nhạc sĩ xuất sắc nhất Liên minh."
Trong phòng Tư Duẫn có một bức tường treo đầy những giải thưởng, hầu hết đều liên quan đến âm nhạc và cả tủ sách của hắn gần như đầy ắp các bản nhạc, phòng luyện nhạc bên cạnh còn có những bài nhạc mà hắn sáng tác cách đây một năm.
Dù không hiểu được gì, Tạ Thiên Hòa vẫn kiên nhẫn xem từng trang một. Những dòng chữ và nốt nhạc trên đó đâu đâu cũng là hình bóng nhiệt huyết và đam mê của tuổi trẻ.
Khi một người thực sự yêu thích điều gì thì không cách nào có thể che giấu được.
Nhưng với nhiều người, có lẽ họ cả đời cũng không tìm thấy được điều mình thực sự đam mê.
"Tôi từ trước đã thích làm thương nhân hơn." Tạ Thiên Hòa nhìn thẳng vào mắt Tư Duẫn, "Đây là lựa chọn tôi đã suy nghĩ kỹ và đưa ra cho cuộc đời mình."
Không ai phải nhượng bộ hay thỏa hiệp chỉ vì người kia.
Tình yêu là sự bình đẳng và tôn trọng, là cùng nhau đưa ra lựa chọn phù hợp nhất cho tương lai của cả hai, đồng thời tôn trọng cuộc sống riêng của đối phương.
Tư Duẫn tựa trán lên vai Tạ Thiên Hòa, thấp giọng nói: "Tạ Thiên Hòa, sao cậu lại như vậy thế?"
Tạ Thiên Hòa xoa đầu hắn, "Hử?"
"Lúc nãy cậu đẹp trai tỏa sáng lắm luôn." Tư Duẫn không nhịn được bật cười.
Tạ Thiên Hòa thản nhiên nói: "Lớn lên đã đẹp thế rồi."
"Từ nhỏ đến lớn, cậu là người đầu tiên dám nói thế trước mặt tôi." Tư Duẫn chỉ vào mặt mình, "Cậu có bản lĩnh nói lại một lần trước cái mặt đẹp đến mức "thảm tuyệt nhân hoàn" của tôi xem."
Khóe miệng Tạ Thiên Hòa khẽ co giật: "Thảm tuyệt nhân hoàn không dùng như thế đâu."
Hai người đùa nghịch một lúc, Tư Duẫn như chợt nhớ ra điều gì, hắn kéo Tạ Thiên Hòa lên lầu.
"Làm gì thế?" Tạ Thiên Hòa bị hắn đẩy vào phòng ngủ, anh ngạc nhiên nói, "Ban ngày ban mặt, không thích hợp lắm đâu."
Tư Duẫn thít chặt cổ anh, "Tạ Thiên Hòa, trong đầu cậu suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy!"
Tạ Thiên Hòa vội vàng đẩy tay hắn ra rồi bế người lên, cười khẽ: "Cậu cũng là A, cậu nói tôi còn nghĩ gì được?"
Tư Duẫn bỗng nhớ lại Tạ Thiên Hòa lạnh lùng và ít nói ban đầu, hắn cảm thấy mình như bị lừa dối vậy. Hắn túm chặt cổ Tạ Thiên Hòa lắc mạnh, "Cái người bạn trai lạnh lùng cao ngạo kia đâu rồi! Cậu lập tức nhổ người ta ra đây cho tôi!"
Tạ Thiên Hòa lập tức trở nên lạnh mặt, xoay người bước đi trong phòng, giọng cũng âm trầm, "Anh bạn trai của cậu đã bị tôi ăn hết rồi, xương cốt gì cũng ăn không chừa một miếng vụn."
Tư Duẫn nằm dài trên lưng anh, cười không ngừng được, "Cậu mẹ nó trẻ con quá đi mất."
Tạ Thiên Hòa quăng hắn lên rồi quỳ bên giường, anh nhướng mày cười, "Vậy để tôi cho cậu xem mặt trưởng thành của bạn trai."
Tư Duẫn nằm ngửa trên giường, lười biếng cười, áo bị kéo xuống một nửa, lộ ra làn da trắng nõn và xương quai xanh tuyệt đẹp, hắn giơ tay ra, "Đến đi, Tạ Thiên Hòa."
Tạ Thiên Hòa không chút do dự lao tới.
Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi nhẹ, sương mỏng dần dần bao phủ kính cửa sổ, những bông tuyết nhỏ rơi xuống bệ cửa sổ, chưa lâu đã tích tụ thành một lớp mỏng, bị hơi ấm trong phòng từ từ tan chảy.
"Trời đã ngừng tuyết rồi." Tư Duẫn đưa tay vỗ vỗ vào bụng của Tạ Thiên Hòa, "Cậu có từng thấy tuyết ở hành tinh Quặng không?"
"Chưa." Tạ Thiên Hòa bắt lấy tay hắn, "Ở hành tinh Quặng chỉ có bão cát thôi."
"Chúng ta ra ngoài xem thử nhé." Tư Duẫn nhìn về phía giá sách, đột nhiên vỗ đầu rồi nhảy xuống giường, "Suýt nữa quên mất!"
"Sao cơ?" Tạ Thiên Hòa ngạc nhiên, đi theo hắn xuống giường.
Tư Duẫn không trả lời, chạy tới trước giá sách lục tìm một lúc, cuối cùng kéo ra một cái hộp giấy lớn từ sâu trong giá sách, cúi đầu tìm một lát, rồi vui vẻ nói: "Tạ Thiên Hòa, lại đây xem này."
Tạ Thiên Hòa đi lại gần, thấy Tư Duẫn cầm một bức ảnh được lưu trong một chiếc khung vừa dễ thương vừa tinh xảo.
Anh ngồi xuống cạnh Tư Duẫn, cùng hắn nhìn vào bức ảnh.
Bức ảnh có lẽ đã được một thời gian, giấy ảnh đã hơi ố vàng, trong bức ảnh là hai đứa trẻ sơ sinh trông mới chỉ vài ngày tuổi.
Hai đứa bé nằm cạnh nhau trên một chiếc chăn, một đứa mắt mơ màng nhìn vào ống kính, còn đứa kia thì đang siết chặt nắm tay, miệng há hốc đang khóc lớn, khoảnh khắc ấy đã được máy ảnh ghi lại.
"Đứa khóc là tôi đó." Tư Duẫn chỉ vào đứa trẻ mũm mĩm trong ảnh, rồi hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Hòa, "Bức ảnh này từ nhỏ đã luôn được để trên đầu giường mình. Tôi hỏi mẹ đứa bé bên cạnh là ai, mẹ chỉ nói đó là con của bạn bè, họ chuyển đi khi tôi chưa đầy một tuổi."
Tạ Thiên Hòa nhận bức ảnh, rũ mắt nhìn hai đứa bé trong ảnh.
"Lúc nhỏ tôi còn nghĩ đứa bé này có phải là đã được đính ước với mình không." Tư Duẫn chỉ vào đứa bé ngơ ngác nhìn vào máy ảnh, đáy mắt chỉ có mỗi ý cười, "Không ngờ cuối cùng lại thật sự mang được người về nhà."
"Thế thì cậu đúng là lợi hại thật đấy."
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu, hôn lên người đang cười bên cạnh.
Chẳng biết từ lúc nào mặt trời bên ngoài đã ló dạng, ánh nắng ấm áp rải lên bức ảnh cũ đã ngả màu xưa cũ.
Tháng năm đằng đẵng trôi qua, cuối cùng họ lại một lần nữa trở về bên nhau.
Lời tác giả:
Too đã chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại nhiều lần, nhưng vẫn thấy kết thúc như vậy là tốt nhất rồi.
Tôi cũng đã từng nghĩ đến việc để họ tham gia vào một cuộc chiến quyền lực lớn hơn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì vẫn không nỡ. Thế giới này đã quá nặng nề rồi, các bậc phụ huynh đã cố gắng làm rất nhiều việc, chắc chắn họ không muốn con cái mình lại dính líu vào. Vì vậy, để Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa chỉ yêu nhau nhẹ nhàng là được rồi~
Dù sao thì đây cũng chỉ là một câu chuyện ngọt ngào đơn giản, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, giống như mọi người ăn xong bữa chính rồi hoặc khi rảnh rỗi, lấy một miếng bánh ngọt nhỏ cắn vài miếng là xong, ăn xong rồi cảm thấy ngọt ngào trong lòng, không cần để lại ấn tượng quá sâu sắc. Sau này khi vô tình nhớ về Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa, chỉ cần mỉm cười ngọt ngào là đủ rồi.
Tiếp theo sẽ là nhiều ngoại truyện, có câu chuyện thời thơ ấu của Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn, có câu chuyện về anh trai và Phó Trọng, và cả câu chuyện tình yêu của các bậc phụ huynh... Có thể còn có chuyện về Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa nuôi con, anh trai và Phó Trọng nuôi con...
Câu chuyện đến đây là kết thúc rồi, tác giả cảm thấy khả năng còn hạn chế, viết chưa được tốt lắm, có nhiều chỗ còn thiếu sót, nhưng các bạn độc giả thực sự rất bao dung, mỗi ngày đều cổ vũ tôi, thật sự rất cảm ơn!
Ngoài ra, tác giả viết truyện rất vui và rất thích những nhân vật trong câu chuyện, hy vọng họ sẽ sống ngọt ngào mãi mãi trong câu chuyện này~
Cảm ơn các bạn đã đồng hành suốt thời gian qua, thực sự rất cảm ơn, những bạn đọc nhỏ dễ thương thực sự là những thiên thần, chúc các bạn trong cuộc sống thực tế luôn ngọt ngào, vui vẻ, bình an và hạnh phúc.
Cuối cùng, tác giả cúi đầu chào mọi người! Cảm ơn mọi người! Nếu có duyên, chúng ta lại gặp nhau trong câu chuyện sau! Yêu các bạn!
⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪ Kết thúc 💙
🛐 Kiếm được một cái comment tóm tắt cho mọi người:
♦️ Thế hệ thứ nhất:
Tạ Phong (Tướng quân, ông nội của Tiểu Tạ).
→ Tạ Thầm (bố của Tiểu Tạ).
Tư Minh (phó quan, ông nội của Tiểu Tư).
→ Tư Sơ Phong (bố của Tiểu Tư).
Khải Lai (lúc này là phó quan, kẻ hại chết Tạ Phong).
♦️Thế hệ thứ hai:
Tư Sơ Phong (bố của Tiểu Tư) + Diệp Nghi (mẹ của Tiểu Tư) → Tư Diệc Đồng (chị của Tiểu Tư), Tư Duẫn, Tu An (anh cả, con nuôi).
Tề Hoằng (mẹ của Tiểu Tạ) + Tạ Thầm (bố của Tiểu Tạ) → Tạ Thiên Hòa (Tiểu Tạ).
Cô Lang (thủ lĩnh Quặng tinh) + Diệp Tỉnh (anh của Diệp Nghi) → Tạ Thiên Hòa (con nuôi).
Phó Nhân: Không có con cái và nhận nuôi Phó Trọng.
♦️Quá trình Tiểu Tạ được nhận nuôi:
Khải Lai → Giết Tạ Thầm → Tề Hoằng đưa Tạ Thiên Hòa trốn đến hành tinh Quặng → TTề Hoằng qua đời, khi còn nhỏ Tiểu Tạ được Diệp Tỉnh tìm thấy và nuôi dưỡng → Diệp Tỉnh qua đời bất ngờ, Tiểu Tạ bị thất lạc → Mười năm sau, Cô Lang tìm được Tiểu Tạ.
Sự phát triển của các phòng thí nghiệm
♦️Phát triển phòng thí nghiệm:
• Phòng thí nghiệm số 1:
Người phụ trách: Tề Hoằng, Diệp Nghi, Phó Nhân → Cả ba phản đối việc tiếp tục thí nghiệm → Khải Lai lên kế hoạch đánh bom trung tâm giao thông → Tạ Thầm qua đời.
Sau đó, Tề Hoằng trốn đến hành tinh Quặng, Phó Nhân trốn đến Học viện Duy Hòa và xây dựng Phòng thí nghiệm số 2.
• Phòng thí nghiệm số 2:
Người phụ trách: Phó Nhân → Âm thầm liên lạc với Diệp Nghi.
Diệp Nghi vì để khiến Khai Lai tin rằng mình đồng ý tiếp tục thí nghiệm, bí mật trao đổi dữ liệu với Phòng thí nghiệm số 2 nhằm làm chậm tiến độ nghiên cứu → Khải Lai cử Vệ Đặc tiếp quản Học viện Duy Hòa → Phó Nhân không còn cách nào khác, trốn sang gia nhập Hải tặc Cơn Lốc → Gặp Phó Trọng (không có quan hệ huyết thống) → Phó Nhân qua đời bất ngờ.
• Phòng thí nghiệm số 3:
Do Tư Minh (ông nội của Tư) phát hiện, đây là nơi thực hiện thí nghiệm bí mật liên quan đến Dị Nhân → Sử dụng tổ chức Dị nhân Ẩn để tiếp tục trì hoãn việc nghiên cứu.
• Phía ông nội của Tư:
Phái ra: Lục La → Là Dị Nhân nằm vùng; Tống Vũ → Bị cải tạo thành Omega tại Phòng thí nghiệm số 3, sau đó nằm vùng tại Học viện Duy Hòa.
• Phó Trọng không có tội, là do Khải Lai dùng mưu kế cũ áp tội cho Phó Trọng (như cách ổng đã làm với Tạ Thầm).
Danh sách chương