Mộ Thời Phong bưng một ly nước đi vào phòng ngủ, anh ra sức đổ mồ hôi cho nên khát nước, mà Đào Nhiên cũng coi như là không nhàn rỗi, thỉnh thoảng động tình kêu hai tiếng cho anh nghe, có lẽ miệng cũng sẽ miệng khô.
Cánh tay của anh luồn qua sau vai cô nâng nửa người cô ngồi dậy, “Nhiên Nhiên, uống nước.”
Đào Nhiên mơ màng phối hợp, mở miệng ừng ực ừng ực uống vào một ngụm, sau khi uống xong còn lẩm bẩm một câu, “Không ngọt.”
Sau đó giống như một dòng nước vùi trong lòng ngực của anh, chăn trên người cô trượt xuống, tất cả cảnh xuân lại hiện ra ở trước mắt anh.
Dục vọng trong cơ thể của Mộ Thời Phong lại bốc cháy.
Anh đặt ly nước ngay ngắn, xoay người trở về lại bắt đầu hôn môi cô, làn da của trắng nõn, đã sớm bị hai cuộc hoan ái lúc nảy làm cho xanh tím một mảng.
Vì thế lúc này hôn môi, anh thật sự rất cẩn thận, sợ làm cô đau.
Trong lần hoan ái năm đó, anh đã sớm quen thuộc mỗi một điểm mẫn cảm trên người cô, không được mấy phút Đào Nhiên đã bị anh trêu chọc đến động tình, nhưng thật sự quá mệt, cô không mở mắt nổi nữa.
Trên người rất ngứa, rất khó chịu, đặc biệt muốn, nhưng cũng đặc biệt không muốn.
Loại cảm giác mâu thuẫn này khó có thể miêu tả.
Đào Nhiên liền rùng mình, bụng nhỏ cũng căng chặt, chợt mở miệng nói: “Đại Mộ Mộ, em muốn đi vệ sinh.”
Mộ Thời Phong giật mình, chửi tục một câu, bởi vì anh đang vận động chờ tấn công, phải nói là tên đã trên dây không thể không bắn, nhưng nha đầu chết tiệt kia lại đùa giỡn, muốn đi vệ sinh.
Anh cúi người hung hăng cắn lên vai cô, Đào Nhiên kêu đau, hai tay giương nanh múa vuốt cào anh, khóc thút thít, “Đại Mộ Mộ, em muốn đi vệ sinh.”
Mộ Thời Phong hoàn toàn đầu hàng với cô, tất cả cảm xúc mãnh liệt vừa rồi cũng vụt tắt.
Lúc ở chung năm đại học, cô nửa đêm đi toilet, đều là anh ôm cô đi, đặt cô ngồi ngay ngắn trên bồn cầu, anh vẫn không thể rời đi, phải ngồi xổm trước mặt cô để cô dựa vào.
Bởi vậy cho dù là đi vệ sinh, cô cũng là híp mắt ghé vào vai của anh mơ mơ màng màng ngủ.
Trong miệng của Đào Nhiên vẫn lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Mộ Thời Phong đứng dậy cầm khăn tắm quấn người cô đi vào toilet, đặt cô lên bồn cầu, anh theo thói quen ngồi xổm xuống, để đầu cô dựa vào cổ anh, cô đi vệ sinh, vẫn có thể tiếp tục ngủ yên.
Cằm của anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt co, khoảng thời gian bọn họ chia tay nhau, ban đêm trước khi đi ngủ cô uống sữa bò thì sẽ muốn đi toilet, phát hiện anh đã không còn ở bên người, lúc ấy tâm trạng của cô thế nào nhỉ?
Cô đã trải qua những đêm ấy thế nào?
Cô đau đầu mất ngủ, có phải cũng có liên quan đến những chi tiết nhỏ này hay không?
Công năng tự vệ sinh của bồn cầu đã làm sạch và hong khô cho cô, anh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, ở cô bên tai nói, “Bảo bảo, ôm chặt anh, chúng ta về phòng ngủ.”
Đào Nhiên đang ngủ say nhưng vẫn trả lời anh theo thói quen, “Ừm.”
Mộ Thời Phong đem cô thả lại trong chăn, rút khăn tắm, cho cô dịch vào chăn.
Hai tay của anh chống ở bên người cô, lẳng lặng nhìn cô.
Mấy năm ở bên nhau, anh cưng chiều cô đến hư, cô được nuông chiều chuyện gì cũng không biết.

Ở chung lúc đại học, hai người bọn họ đều không thích có người ngoài xuất hiện ở nhà, nên không có mướn người giúp việc, tất cả việc nhà đều là do anh làm.
Quét nhà, nấu cơm, giặt quần áo cho cô.
Tất cả quần áo của cô đều do anh giăth, kể cả đồ lót và vớ.
Anh còn phải gội đầu tắm rửa cho cô nữa.
Nhớ lại, yêu cầu duy nhất trước kia của cô tự làm chính là ăn uống và ngủ, mấy chuyện này anh không thể nào làm giúp cô được.
Nhưng cô gái này được anh quá cưng chiều bỗng một hôm rời xa anh, đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, mở đầu cuộc hành trình đặc công của cô.
Những ngày tháng huấn luyện đặc biệt kinh dị ấy, dù là đàn ông cũng chịu không nổi, sao cô có thể chịu đựng được chứ?
Anh cúi đầu hôn cô, cảm giác được bị làm phiền. Bực bội, cô xoay người.
Mộ Thời Phong đương nhiên không dễ dàng tha cho cô như vậy, xoay người cô lại, tiếp tục hôn cô.
Đào Nhiên bị hôn có chút không thở nổi, mở đôi mắt ngái ngủ, bất mãn đánh anh, “Em mệt mà.”
Tay của Mộ Thời Phong vuốt ve không nặng không nhẹ trên người cô, chậm rãi đụng chạm những điểm mẫn cảm trên người cô, cô bắt đầu thở dốc, trong miệng phát ra tiếng kêu đứt quãng. Âm thanh phát ra lặp đi lặp lại.
Mộ Thời Phong hỏi cô: “Muốn à?”
Đào Nhiên trả lời anh: “Em mệt!”
“Ngày mai em có thể ngủ cả ngày.”
Anh tiến vào cơ thể của cô, cô không khỏi rùng mình, cơ thể không tự chủ được cong người gần sát lại anh, muốn cự tuyệt, nhưng cũng muốn đòi lấy càng nhiều hơn.
Ánh mắt mãnh liệt của Mộ Thời Phong nhìn cô, cười như không cười: " Muốn thì nói đi.”
Kỳ thật là anh muốn, hai lần trước cùng lắm chỉ được xem là món điểm tâm thôi, anh đói lâu như vậy, hai phần điểm tâm cũng không đủ nhét kẽ răng.
Đào Nhiên bị anh trêu chọc thật sự chịu không nổi, ôm lấy cổ anh kéo về hướng của mình, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: “Em muốn.”
Mộ Thời Phong nhướng mày, cố ý làm khó dễ, “Em nói gì?”
Đào Nhiên nghiến răng nghiến lợi, “Em! Muốn!”
Mộ Thời Phong cười: “Anh vẫn chưa nghe rõ.”
Đào Nhiên thô bạo nói: “Mộ Thời Phong, anh mẹ nó khốn khiếp!”
Mộ Thời Phong cúi người lấp kín miệng cô, mở hai chân cô ra, tiến vào cơ thể của cô.
Nhân lúc cô tỉnh táo, anh hỏi: “Bảo bảo, khi anh không ở bên cạnh em, ban đêm em muốn đi toilet...” Anh đột nhiên không biết nên hỏi thế nào.
Nơi nào đó trong lòng đang bị nghẹn sắp chết.
Móng tay của Đào Nhiên đặt lên vai anh, “Theo thói quen sẽ gọi anh, sau đó lại phát hiện ra không ai lên tiếng, mới ý thức được chúng ta đã chia tay, kể từ đó trước khi đi ngủ cũng không dám uống sữa nữa.”

Kỳ thật có uống sữa hay không đều giống nhau, dù sao cũng không ngủ được, thức trắng đêm. Cứ miên man suy nghĩ, có phải anh cũng đối xử với người phụ nữ khác dịu dàng như vậy không.
Khi đó một ngày 24 giờ, giấc ngủ của cô cộng lại chỉ được 2 3 tiếng, vẫn là do tác dụng của thuốc ngủ.
Cô lúc ấy liền nghĩ, cuộc đời này của cô sẽ không hạnh phúc nữa. Bởi vì cô đã đánh mất người đàn ông mà cô yêu nhất, cuối cùng cũng không tìm lại được.
Sau đó, anh đã trở lại, vẫn là của một mình cô.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Mộ Thời Phong cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, mồ hôi đan xen, cơ thể giao hòa, anh gần như muốn đâm xuyên qua cơ thể của cô.
Cô nghiêng người, vùi đầu vào lòng ngực đầy mồ hôi của anh, gắt gao ôm eo anh, “Đại Mộ Mộ, chúng ta đừng rời xa nhau nữa nhé.”
Mộ Thời Phong không nói gì, dùng cơ thể nói cho cô biết đáp án, cô chỉ có thể là của anh, sẽ không tách rời nữa.
Cứ như vậy lăn lộn đến khi trời sáng, Đào Nhiên đã hôn mê, Mộ Thời Phong mới tha cho cô, chính anh cũng kiệt sức, cho dù động cũng không muốn động.
Ôm cô vào trong ngực, cũng không muốn đi tắm, kéo chăn lên đắp kín, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Đào Nhiên mở mắt, cảm giác cơ thể không phải là của mình, nhưng đầu óc rất thoải mái, một chút đau nhức cũng không thấy, xem ra tối hôm qua ngủ thật sự rất ngon.
Cô bị Mộ Thời Phong gắt gao ôm vào trong ngực.
Cô ngước mắt, nụ hôn của Mộ Thời Phong liền rơi xuống, đặt lên trán của cô, khóe miệng, giọng nói gợi cảm khàn khàn, “Ngủ đủ rồi à?”
Đào Nhiên ừm một tiếng, sau đó nhích lại gần vòm ngực của anh, “Mấy giờ rồi, Mộ Tiểu Tranh đâu?”
“Một giờ chiều rồi.”
Đào Nhiên thét chói tai một tiếng, vẻ mặt rối rắm lại ảo não nhìn anh: “Sao anh không gọi em dậy? Mộ Tiểu Tranh sẽ rất đau lòng thì sao?”
Mộ Thời Phong không nhanh không chậm trả lời cô: “Bên ngoài tuyết rơi, anh gọi điện thoại nói với Mộ Tiểu Tranh, xe của ông già Noel vì bị sinh viên giữ lại ở Thượng Hải, ngày mai mới đến Bắc Kinh được.”
Đào Nhiên nửa tin nửa ngờ: “Cái này... Cũng được à? Mộ Tiểu Tranh tin sao?”
Mộ Thời Phong gật đầu, “Hoắc Tinh đưa con bé đi ăn và mua quà rồi, con bé một khi đã vui thì sẽ không mãi nghĩ về chuyện này nữa đâu.”
Anh lấy điện thoại nhìn thời gian, “Giờ này Hoắc Tinh hẳn là đã đưa con bé đến nhà của Thẩm Lăng, do Thẩm Lăng chăm sóc, thì con bé sẽ càng không muốn về nhà.”
Đào Nhiên: “...” Thẩm Lăng thật đúng là đã trở thành bảo mẫu, chăm sóc cô lớn, còn muốn tiếp tục chăm sóc con của cô.
Cô lại nhỏ giọng không tự tin hỏi: “Hựu Hựu thì sao, Lâm Bách Xuyên có thường gọi điện thoại đến đây không?” Hỏi xong liền vội vã quay đi chỗ khác.
Mộ Thời Phong xoay mặt cô lại nhìn thẳng anh: “Đào Nhiên, anh nói một lần cuối, sau này nhắc tới Hựu Hựu, em không cần phải cẩn thận như vậy, anh sẽ không giận đâu.”
“Vâng.”
Mộ Thời Phong chống lên trán của cô, “Anh đã nói với Lâm Bách Xuyên tối qua em từ chỗ cậu ta trở về vẫn luôn đau đầu, đau cả đêm cũng không ngủ được. Hôm nay đành phải cho em uống thuốc ngủ, muốn cho em ngủ một giấc thật ngon. Cậu ta nói ngày mai sẽ đưa Hựu Hựu đến đây.”

Đào Nhiên dùng khẩu hình nói: Anh rất vô sỉ!
Mộ Thời Phong trở mình đè lên người cô, “Anh vẫn có thể càng vô sỉ hơn nữa.” Khi nói chuyện tay anh liền đi đến giữa hai chân của cô.
Đào Nhiên xin tha: “Đại Mộ Mộ, em sai rồi, tha cho em đi mà.”
Cô thật sự không chịu nổi nữa, nếu không hôm sau cô cũng không thể nào xuống giường.
Mộ Thời Phong cũng chỉ là dọa cô, biết cơ thể của cô cũng không chịu nổi nhiều lần hoan ái như vậy, thu tay lại, vuốt ve đầu vai của cô, “Tỉnh ngủ thì dậy đi, ăn cơm xong sẽ đưa em đi ngắm tuyết rơi.”
Đào Nhiên thích nhất chơi tuyết, bởi vì màu của tuyết chính là những thứ trong mắt cô thấy, cả thành phố bị tuyết lớn bao phủ càng giống tranh thủy mặc Giang Nam.
Cô hưng phấn mà hỏi Mộ Thời Phong: “Anh muốn đưa em đi đâu ngắm tuyết thế?”
Thấy anh không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cô.
Đào Nhiên rất biết điều ngửa đầu hôn anh một cái, “Có thể nói cho em biết không?”
Mộ Thời Phong vẫn thờ ơ.
Đào Nhiên chủ động hôn anh một nụ hôn cuồng nhiệt kiểu Pháp, sau khi nụ hôn kết thúc, cô đưa mắt chờ đợi nhìn anh.
Mộ Thời Phong cũng xem như hài lòng với biểu hiện của cô, “Đương nhiên là đến Cố Cung ngắm tuyết rồi. Trước tiên đưa em đến một nơi rất đẹp, sau khi đến đó xong rồi mới đi ngắm tuyết.”
Đào Nhiên gấp sắp không chờ nổi nữa: “Nơi đẹp nào vậy ạ?”
Mộ Thời Phong như suy tư gì nhìn chằm chằm cô: “Không nói trước cho em biết đâu.”
Đào Nhiên hừ một tiếng, cũng không chấp nhất là nơi đẹp nào nữa.
Nghĩ đến đi ra ngoài lại không thể tránh khỏi phải đi bộ, cô lại hờn dỗi: “Chân em tê rồi, đi không nổi thì làm sao đây?”
Mộ Thời Phong không nể tình chút nào vạch trần cô: “Trước kia cho dù em có thể đi, cũng không thấy em đi một bước.”
Đào Nhiên cười: “Đều là anh cõng em sao?”
“Em nói xem?”
Sau khi ăn cơm xong, Đào Nhiên thay quần áo Mộ Thời Phong đã chuẩn bị cho cô, sau đó trang điểm nhẹ rồi mới đi ra cửa.
Trong thang máy, Mộ Thời Phong lại lặp một lần nữa, nói muốn đi đến nơi đặc biệt kia trước.
Đào Nhiên tò mò rốt cuộc là nơi đặc biệt nào mà cứ khiến cho anh nhắc đi nhắc lại như thế.
Lại hỏi anh: “Đại Mộ Mộ, chúng ta rốt cuộc sẽ đi đâu chơi thế?”
Giọng điệu của Mộ Thời Phong vẫn thiếu đòn, “Đào Nhiên, nếu em hỏi anh nữa, anh sẽ hôn em đấy nhé.”
Đào Nhiên nhanh chóng ngậm miệng, vừa rồi trước bữa ăn cô đã hỏi anh hai lần, mỗi lần đều bị anh hôn đến không thở nổi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Cô cũng không dám hỏi nữa, dựa vào ngực anh, thầm đếm số thang máy đang xuống.
Sau khi xuống lầu Mộ Thời Phong nửa ngồi xổm phía trước cô, ra hiệu cô nằm lên lưng anh.
Đào Nhiên nhìn xung quanh, trên đường đều là tuyết, Mộ Thời Phong cõng cô rất dễ bị trượt chân.
“Đường trơn, anh nắm tay em đi thôi, không cần cõng em đâu.”
Mộ Thời Phong vẫn không đứng lên, “Không sao, anh đi chậm một chút.”
Anh vẫn kiên trì, Đào Nhiên cũng đành phải để anh cõng.

Anh thật sự đi rất chậm, từng bước từng bước, bước chân kiên định đi về phía trước.
Đào Nhiên lẳng lặng dựa vào vai anh, không nói gì, sợ phân tán lực chú ý của anh.
Khi bình tĩnh lại, cô liền bắt đầu đoán xem anh rốt cuộc muốn đưa cô đến đâu vào đêm Noel.
Trong trí nhớ của cô, nơi cô cùng Mộ Thời Phong đi qua nhiều nhất chính là công viên gần trường, ở nơi đó bọn họ không kiêng nể gì hôn nhau vui đùa ầm ĩ, anh còn bị ép thay cô làm bài tập.
Nhưng tuyết rơi dày, công viên cũng không có gì vui, anh hẳn là sẽ không đưa cô trở về chốn cũ.
Khán đài trong trường bọn họ ngày hôm qua đã đi qua, con đường nhỏ đã đi qua một lần rồi, cho nên trường học cũng không cần đến nữa.
Chẳng lẽ là đưa cô đến phòng làm việc của anh?
Dù sao thì ở nơi đó, cô chính là lần đầu tiên quang minh chính đại ăn đậu hủ của anh, lại còn có lần đầu tiên ở trong toilet...
Đột nhiên Mộ Thời Phong hơi nghiêng đầu, “Nếu em thấy chán, có thể hát khẽ một bài cho anh nghe.”
Tinh thần của Đào Nhiên lập tức tỉnh táo, “Ngươi muốn nghe bài gì?”
Mộ Thời Phong cũng không có yêu cầu gì, chỉ là bảo cô giết thời gian, “Bài hát vui vẻ nhẹ nhàng một chút là được.”
Đào Nhiên có chút ngớ ngẩn hỏi: “Nếu không thì hát bài《 Hôm nay là ngày vui》nhé?”
Cũng rất đúng lúc, Mộ Thời Phong vui vẻ gật đầu, “Vậy hát bài này đi.”
Lúc này đến phiên Đào Nhiên đơ mặt, lời nói đều nói ra rồi, đành phải rầu rĩ nhỏ giọng hát bên tai anh: “... Hôm nay là một ngày vui, chuyện trong lòng đều có thể thành...”
Vừa khẽ hát, vừa thầm mắng Mộ Thời Phong không ra thứ gì.
Vừa hát xong, giọng điệu của Mộ Thời Phong rất chân thành: “Đào Nhiên, có phải anh chọn phát cái gì, thì em đều hát cho anh nghe không?” Hơi dừng lại, sau đó cố ý nhấn mạnh: “Anh cũng đã nhiều năm không nghe em hát rồi.”
Đào Nhiên trong lòng áy náy, vội không ngừng đáp ứng anh.
Kết quả liền nghe Mộ Thời Phong vô sỉ nói một câu: “Bài hát vừa rồi, hát lại 60 lần đi.”
Đào Nhiên trong lòng có 6 vạn con ngựa hung hăng chạy qua.
Thấy Đào Nhiên chậm chạp không hát, tay của Mộ Thời Phong ở trên mông cô không nặng không nhẹ nhéo một cá, không đợi cô lên tiếng, anh lại nhỏ giọng nói: “Nếu em dám không hát, anh sẽ hôn em ngay trên đường đấy nhé, buổi tối trở về lại hung hăng chỉnh em, làm em ba ngày cũng không thể xuống giường.”
Đào Nhiên: “!!” Câu mắng anh cũng ở trong cổ họng không thể nuốt xuống được.
Cuối cùng đành đầu hàng dưới sự vô sỉ của anh, cô đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ỉu xìu ngâm nga bài hát kia.
Khi hát bài này đến lần thứ 25, Mộ Thời Phong thả cô xuống, “Không cần hát nữa, lát nữa ra rồi hát tiếp.”
Cụ nhà anh!
Đào Nhiên nhìn theo tầm mắt của Mộ Thời Phong, muốn nhìn xem nơi đặc biệt mà Mộ Thời Phong nói là nơi nào.
Kết quả trên cây cột lớn của đại sảnh dựng một hàng chữ lớn đập vào mắt của cô.
Tuy cô nói ngữ văn không giỏi, nhưng mấy chữ này vẫn có thể nhận ra.
【 Nơi đăng ký kết hôn Cục dân chính khu Triều Dương】
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện