Đào Nhiên sau khi nói xong liền híp mắt lại, không dám nhìn anh.
Cô lại nói: “Mộ Thời Phong, em đã hai ngày rồi không mơ thấy anh. Anh cứ như vậy ở cạnh em một lát được không? Hôm nay ở sân bay em đã gặp anh, nhưng anh giống như đã không còn nhớ ra em nữa.”
“Anh nói đi, chúng ta trước kia tốt như vậy, sao có thể chia xa chứ?”
“ Có lúc em sẽ nghĩ, nếu em biết rất nhiều năm sau chúng ta chia xa, em sẽ gả cho người khác, anh sẽ cưới người khác, em thật sự mong trước đây chưa từng gặp anh.”
“Nhưng có đôi khi em lại nghĩ, không được a, em vẫn muốn gặp anh, nếu không ai đưa sữa bò cho em, ai múc cơm cho em, khi em không muốn làm bài tập ngữ văn, ai giúp em làm chứ.”
“Nhưng mà Mộ Thời Phong, anh hiện tại đã không phải của em nữa. Nhưng em cũng chỉ nhớ anh thôi, anh nói cho em biết đi em nên làm thế nào bây giờ?”
Mộ Thời Phong thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm trước mặt cô, một tay nắm cô eo, một tay xuyên qua chân cô, đem cô bế lên, bản thân ngồi lên vị trí ban đầu của cô, đem cô đặt ở trên đùi, ấn đầu cô vào ngực của anh.
“Đào Nhiên, anh vẫn luôn là của em.”
Đào Nhiên cảm thấy chính mình nhất định là quá nhớ anh, đầu đau như sắp nứt, xuất hiện ảo giác, cô đã không rảnh lo nhiều như vậy, đôi tay vòng lấy eo anh.
“Mộ Thời Phong, hôm nay anh cũng chưa nhận ra em, anh nhất định không nhớ ra em rồi.”
Tay của Mộ Thời Phong dùng sức ấn phía sau lưng cô, đẩy cô vào lòng ngực của mình, chỉ muốn khảm cô vào cơ thể của mình, để cô không đi gây họa cho người khác.
Cằm của anh đặt trên đỉnh đầu của cô, “Hôm nay không phải không nhận ra em, là sợ mạo muội chào hỏi em, sẽ mang đến nguy hiểm cho em.”
Đào Nhiên cái hiểu cái không, vùi trong lòng ngực ấm áp của anh rất dễ buồn ngủ, cô đã rất lâu chưa ngủ một giấc ngon, “Đại Mộ Mộ, em buồn ngủ rồi.”
Giọng của anh rất thấp, “Ngủ đi.”
Là thật sự buồn ngủ, mê mê man man, không bao lâu sau cả người cô đều tháo xuống phòng bị, dịu ngoan ghé vào lòng ngực của anh.
Mộ Thời Phong thật cẩn thận cởi áo khoác khoác lên người cô, cứ như vậy ôm cô.
Thời tiết Noel âm u vô cùng, giống như năm ấy mới yêu nhau, cảm giác tuyết sẽ rơi ngay. gió Bắc lạnh thấu xương thổi tới trên mặt, có chút đâm đau.
Anh kéo chặt áo khoác, cố gắng ngăn gió, còn cô ngủ rất an ổn, giống như cái ôm của anh chính là một tấm tránh gió, có thể thay cô che trở tất cả mưa gió.
Anh cúi đầu ấn lên khóe miệng của cô, cô còn rất phối hợp bậm môi lại. Anh bật cười.

Đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, nhìn về phía thao trường trước mắt. Hôm nay đúng lúc vào cuối tuần, thao trường không có một bóng người, trống trải yên tĩnh, rời xa ồn ào náo động của thành phố.
Cho đến bây giờ, chỉ có 2 việc để lại tiếc nuối trong cuộc đời anh, một là khi mấy năm trước cô vì muốn chấp hành nhiệm vụ mà chia tay với anh, anh đồng ý, hai là nửa năm trước, cô muốn cùng anh đi Miami chấp hành một nhiệm vụ khác, nhưng anh lại không đồng ý.
Nếu bọn họ không chia tay, mà anh lần đó lại đưa cô cùng đi Miami, như vậy cô có thể tránh khỏi tất cả bất hạnh, cô vẫn sẽ là cô gái Đào Nhiên đơn thuần.
Nhưng mọi thứ nào có nếu như.
Cũng may, trời cao đối xử với anh không tệ, lại đem cô trả lại cho anh.
Đào Nhiên là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngủ một giấc, đầu óc cũng tỉnh táo, không hề hỗn độn không chịu nổi, đau nhức khó chịu.
Chờ cô thấy rõ người trước mắt, cô cảm thấy là đang nằm mơ, nhưng lại không giống như là đang nằm mơ.
Bởi vì Mộ Thời Phong trong mơ đều là mặc đồ thể thao thời học sinh, còn Mộ Thời Phong trước mắt, không chỉ mặc áo sơmi tây trang, ngay cả vẻ ngây ngô đều đã bị thành thục kiêu ngạo thay thế tất cả, hơi thể trên người anh cũng trở nên mát lạnh.
Cô nghiêng mặt nhìn xung quanh, là thao trường không sai, cô ra khỏi sân bay, bảo Hoắc Liên đem hành lý đưa đến khách sạn, tự gọi xe đến nơi này, cô nhớ rất rõ ràng.
Cô lại dùng sức bấu cằm, rất đau, đau xuyên tim.
Cô không phải đang nằm mơ.
Cho nên người trước mắt, là Mộ Thời Phong hôm nay gặp được ở sân bay?
Nhưng ai nói cho cô biết, sao cô lại ở trong lòng ngực của anh, trên người cô còn được áo khoác của anh bao phủ, còn cô thì ngồi trên đùi của anh, tư thế này...
Nhưng anh là người đàn ông đã có gia đình, cô như vậy được coi là gì đây?
Nhưng cơ hội rất vất vả mong đợi, người đàn ông mà cô từng yêu nhất trong trí nhớ, cô từ trong lòng ngực của anh lui lại, vẫn là cứ giả ngu đến cùng?
Đây thật đúng là vấn đề khó khảo nghiệm ranh giới cuối cùng của đạo đức.
Cho nên cô dứt khoát làm người câm biết, làm kẻ điếc biết nghe.
Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm ánh mắt xuất sắc của cô, biết cô lại bắt đầu tính toán trong lòng, bất đắc dĩ bật cười.
Trước khi cô giả vờ bất tỉnh ngã vào ngực anh, anh đã nhéo cằm cô, hơi dịch ra, môi cô hơi khép hờ, anh cúi đầu hôn xuống.

Ở trên môi cô tê dại, mềm mại  triền miên, nhưng lực tay càng mạnh hơn, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, cô đau đến mức không chịu nổi.
Anh hôn hướng về phía trước, dọc theo hai bên cánh mũi, cứ thế hôn đến khóe mắt, đem nước mắt của cô tất cả đều nuốt vào, cô ở trong lòng ngực anh vẫn luôn không ngừng phát run, nhỏ giọng khóc nức nở, ủy khuất khổ sở, sợ đây là nụ hôn từ biệt.
Môi của anh ghé sát vào bên tai cô, “Bảo bảo, anh là của em, vẫn luôn như vậy, chưa từng có người phụ nữ khác. Chúng ta không có chia xa quá lâu, nửa năm trước chúng ta vẫn ở bên nhau, lúc ấy anh đi Miami, để em ở lại nước B, em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biệt thự bị nổ mạnh.”
Hai tay của Đào Nhiên đặt bên hông anh, dùng sức bóp vào eo anh, muốn đem đau đớn trong tim chia cho anh một nửa, cô ngửa đầu rơi lệ đầy mặt, “Anh gạt em! Bắt nạt em mất trí nhớ.”
Mộ Thời Phong hôn nước mắt của cô, “Em biết anh mà, chuyện mà cả đời anh khinh thường nhất chính là nói dối.”
Đào Nhiên vẫn ủy khuất, nhịn không được công khai lên án anh: "Anh đã kết hôn, cũng có con, còn nói anh  khinh thường nói dối!”
Mộ Thời Phong cười: “Anh xác thực đã cầu hôn em, nhưng không phải chúng ta vẫn chưa kịp đến lãnh giấy đăng ký sao. Còn về con gái, chúng ta là chưa kết hôn đã có thai rồi. Lúc ấy muốn nhận giấy đăng ký, nhưng vì yêu cầu nhiệm vụ và thân phận, chúng ta mới hoãn lại, em biết trước kia mình làm gì không?”
Đào Nhiên lắc đầu, “Không nhớ rõ. Hoắc Liên cũng không tra ra.
Mộ Thời Phong gật đầu, “Tra không ra là đúng rồi, em là đặc công. Anh cũng vậy. Cho nên một chút tư liệu về chúng ta đều đã bị tiêu hủy toàn bộ, anh ta đương nhiên tra không ra mẹ của con gái anh rồi.”
Đào Nhiên đột nhiên kích động không biết nên nói gì, hoàn toàn đem chuyện đặc công quên sau đầu, chỉ nghĩ về chuyện của con gái, rất lâu sau mới thốt ra mấy chữ, giọng nói đều phát run nghẹn ngào: “Con gái thật sự do em sinh?”
Mộ Thời Phong nâng mặt cô lên, “Ừm, là con gái của chúng ta, nhũ danh là Mộ Tiểu Tranh, tên là Mộ Nhiên, năm nay 5 tuổi, tính tình xấu y như em.”
Đào Nhiên đột nhiên ôm cổ anh thất thanh khóc rống, những đau khổ đè nén mấy ngày nay lập tức phát ra, cô hiện tại cũng chỉ muốn ôm anh khóc một trận.
Cô khóc đến mức nói không thành tiếng, “Mộ Thời Phong, nguyện vọng lớn nhất cả đời này của em, chính là sinh một cô con gái cho anh, em cho rằng em sẽ không còn cơ hội nữa, hóa ra chúng ta đã sớm có con rồi.”
Anh là của cô, con cũng là dọ hai người bọn họ sinh ra, ngoại trừ ký ức, cô cái gì cũng chưa mất đi.
Mộ Thời Phong cúi đầu hung hăng cắn lên bả vai của cô. Sống sót sau tai nạn, bọn họ vẫn về bên nhau.
Đào Nhiên khóc mệt, sau khi bình tĩnh lại, cô lại hỏi, “Lâm Bách Xuyên thì sao, thật sự là chồng trước của em sao? Em cũng sinh cho anh ta một đứa con trai? Hoắc Liên có phải gạt em không?”
Mộ Thời Phong ngẩng đầu nhìn về phía khu nhà học xa xa, tầm mắt có chút mơ hồ.
Cô cùng Lâm Bách Xuyên kết hôn là sự thật, nhưng con lại không phải cô sinh, bởi vì cô căn bản không thể sinh được. Hựu Hựu là Lâm Bách Xuyên nhận nuôi, không chỉ có như thế, ngay cả Mộ Tiểu Tranh cũng là anh nhận nuôi.

Khi cô có ký ức một lần bởi vì không thể sinh con cho anh mà tự ti, tự trách, còn từng bởi vì nguyên nhân này mà rời xa anh, bảo anh tìm một cái người phụ nữ kết hôn có thể giúp anh sinh con dạy cái.
Hiện tại cô không có ký ức, những quá khứ đau khổ ấy, cô đều không nhớ, như vậy cũng rất tốt.
Nhưng vì không có ký ức, cô sẽ thiếu cảm giác an toàn, cũng không sẽ vì bệnh tình của não ngày nào đó sinh mạng sẽ dừng lại hay không, nếu lúc này nói cho cô biết, cô không thể sinh, cô cũng sẽ không còn hy vọng tiếp tục sống nữa.
Mà tình trạng sức khỏe của cô bây giờ, hai đứa bé kia, có lẽ là nguồn động lực để cô tiếp tục kiên trì. Có khi đến từ sức mạnh tình yêu vĩ đại của mẹ, vượt quá tưởng tượng, là tình yêu không gì có thể thay thế được.
Cho nên trước mắt chỉ có thể lén gạt cô.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Mộ Thời Phong rốt cuộc trả lời cô: “Lời Hoắc Liên nói đều là thật sự.”
Anh cảm giác được cô ở trong lòng lại bắt đầu kích động, dùng sức giữ cô lại, “Đào Nhiên, nghe anh nói, chúng ta cũng không phải không yêu, em mới gả cho Lâm Bách Xuyên. Lúc ấy tuy rằng em là đặc công, anh cũng vậy, nhưng chúng ta không biết thân phận của nhau, chúng ta đều có nhiệm vụ cần chấp hành của mỗi người, mà em cho rằng anh có người phụ nữ khác, cho nên mới gả cho Lâm Bách Xuyên. Sau đó chúng ta giải trừ hiểu lầm, vẫn là ở bên nhau.”
Móng tay của Đào Nhiên gần như bấu vào thịt anh, “Em hiểu công việc của đặt, nhiều lúc không chịu sự khống chế của bản thân, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ. Nhưng anh cũng không có người phụ nữ khác, còn em thì sao, lại gả chồng, còn có con nữa, em đã không xứng với...”
Mộ Thời Phong cắt lời cô, “Đào Nhiên, không có cách nói ai xứng, ai không xứng với ai cả, cho dù em kết hôn hai lần, cho dù có lại nhiều người phụ nữ độc thân sinh đẹp theo đuổi anh, nhưng anh chỉ muốn em. Chúng ta đã từng là lần đầu tiên của nhau, điều này đã đủ rồi.”
Đào Nhiên đưa tay lên mặt anh, nhẹ nhàng sờ miêu tả ngũ quan góc cạnh của anh, cảm giác áy náy lại lần nữa vọt tới, “Thật xin lỗi.” Cuối cùng em vẫn không làm được đến chết không phai với anh, nhưng anh lại làm được chỉ có một người phụ nữ là em.
Đáy lòng của Mộ Thời Phong thở phào một cái, vỗ vỗ cô đầu, dùng giọng điệu dịu dàng bắt chuyện, “Đào Tiểu Sắc, nợ anh hai gói thuốc, hôm nay trả một gói thấy sao? Coi như là trả lợi tức.”
Anh tuy rằng biết cô vẫn còn ký ức năm 15 tuổi, nhưng không chắc cô còn có thể nhớ kỹ tất cả chi tiết, sợ cô không nhớ rõ giấy nợ trước kia.
Anh móc bóp tiền, giấy nợ năm 15 tuổi cô đưa anh, anh vẫn luôn rất để ý, mà hôm nay vẫn còn hơi mới, móc tờ giấy nợ đặt ở bên trong ra.
Lắc lắc trước mặt cô, còn chưa mở, đã bị Đào Nhiên dùng tay ngăn lại, “Đừng đọc, em nhớ rõ, Mộ Thời Phong, em nhớ mà. 【 Gói thuốc thứ 2, khi anh cưới em; Gói thuốc thứ 3, khi con của chúng ta kết hôn. 】”
Đôi mắt của cô lại đỏ lên, cười nhạt nói, “Ngữ văn của em tuy không giỏi, nhưng năng lực nhớ vẫn còn chút chút nhé, những chuyện có liên quan đến anh, em đều nhớ rõ.”
Mộ Thời Phong ngơ ngẩn nhìn cô, không nói gì, hồi lâu sau mới hôn lên đôi mắt của cô, lại đem giấy nợ cất vào, giấy nợ đã có chút ố vàng, với anh mà nói lại là bảo vật trân quý.
Đào Nhiên ngó đầu sang, muốn nhìn nơi đặt ảnh chụp kia, rốt cuộc đã đặt ảnh gì, đáng tiếc không thấy được, Mộ Thời Phong bỗng khép lại ví tiền, “Nhìn gì đấy!”
Cô bĩu môi, “Không cho xem thì thôi!”
Sắc trời dần dần tối xuống, anh cõng cô đi xuống khán đài.
Đào Nhiên trong lòng vẫn còn nghi hoặc, phải nói là khó chịu, giọng điệu ỉu xìu: “Hôm nay ở sân bay, hình như em nhìn thấy anh đi cùng một người phụ nữ, là đồng nghiệp của anh à?”
“Người phụ nữ đi cùng anh ở sân bay hôm nay là Hoắc Tinh. Hoắc Tinh em nhớ không? Chị họ của anh, lớn hơn anh một ngàu, còn từng giả làm bạn gái của anh, anh còn thường xuyên cướp kẹo bạc hà từ chỗ của cô ấy về cho em ăn đất, nhớ không?”
Thì ra là Hoắc Tinh.

Sao có thể không nhớ chứ, rõ ràng giống như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy.
Cô sẽ không quên đâu.
Đào Nhiên lại hỏi: “Hoắc Tinh là nhiếp ảnh gia?”
Mộ Thời Phong hơi giật mình, thì ra cô đã xem những tạp chí đó, giải thích nói: “Hoắc Tinh là nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia nữ đồn trên tin tức chỉ là một người bạn của anh, vì để cho bên ngoài không nghi ngờ thân phận của Mộ Tiểu Tranh, nên tìm cô ấy giúp một chuyện.”
Thì ra là thế.
Điện thoại của Đào Nhiên lại vang lên, cô vừa rồi chỉ lo tình chàng ý thiếp cùng Mộ Thời Phong, lại quên mất chuyện điện thoại.
Lấy điện thoại ra, là Hoắc Liên gọi tới.
Mộ Thời Phong cũng không đồng ý cô bỏ qua, duỗi tay liền lấy điện thoại của cô, đặt ở bên tai, “Là tôi, Mộ Thời Phong.”
Bên kia hơi giật mình.
Mộ Thời Phong nói đơn giản trắng trợn, khách khí lại lãnh đạm: “Cảm ơn anh cứu cô ấy, ân tình này, tôi sẽ nhớ kỹ đã nợ anh rồi.”
Sau khi cúp máy, anh tắt điện thoại đưa cho cô, “Chỉnh thành im lặng.”
Nhiều năm trước Tống Tử Mặc gọi cho cô vào đêm Noel, anh cũng là như thế này cường thế đem điện thoại chỉnh thành im lặng. Mấy năm trôi qua, tính chiếm hữu trong xương cốt của anh chỉ tăng chứ không giảm.
Tiết mục xen giữa này rất nhanh trôi qua.
Đào Nhiên không để anh cõng nữa, cùng anh mười ngón đan xem, đi qua vô số con đường lớn nhỏ trong trường mà họ từng đi qua, nghĩ bọn họ lúc trước là tùy ý đạp xe quanh trường thế nào, còn bị bảo vệ truy đuổi ở phía sau ra sao.
Mà nay, vật đây người cũng vẫn vậy.
Đột nhiên, Mộ Thời Phong nghiêng mặt nói: “Về sau đừng liên lạc với mấy người lung tung nữa, em còn nhỏ, suy nghĩ lại đơn giản, rất dễ bị lừa.”
Đào Nhiên: “...” Ta đã 32 tuổi, thật sự... Còn nhỏ sao?
Mộ Thời Phong trầm ngâm một lát, “Đào Nhiên, Hoắc Liên có ơn cứu em, để anh trả.”
Đào Nhiên dùng sức cầm tay anh, không nói gì. Có anh, cô cái gì đều không cần nghĩ nhiều nữa.
Mộ Thời Phong dừng bước chân, lắc lắc tóc đuôi ngựa của cô, mỉm cười hỏi cô: “Đêm nay là đêm Noel, em muốn đến thăm Thẩm Lăng, Tưởng Mộ Thừa, hay là Lâm Bách Xuyên? Anh đều đưa em đến đó.”
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện