Thanh Chỉ và Cơ Đạm nghe tin thì chạy đến chỗ Tô Thê Thê, Thanh Chỉ ra hiệu trấn an Tô Thê Thê.
"Ngươi không cần phải lo lắng cho Lục Phương Đình, nàng mang theo nhiều người giỏi võ công, đều là tinh anh của Lục gia, sao mà không đối phó được một đám hải tặc chứ?" Cơ Đạm nói với Tô Thê Thê.
"Nàng bị thương ở cánh tay, mấy ngày nay không thể dùng sức." Tô Thê Thê cau mày nói.

Mặc dù rất tin Lục Phương Đình, nhưng Lục Phương Đình đang bị thương, nàng sợ vết thương của nàng bị vỡ ra, thương nhỏ thành thương nặng.
"Sao nàng lại bị thương?" Cơ Đạm kinh ngạc.
"Có người đến cửa hàng phá rối, có thể cũng là hải tặc, có chút lợi hại, đã bị nàng đuổi đi, nhưng nàng cũng bị thương nhẹ." Tô Thê Thê nói.
"Nàng là chỉ huy, không cần động thủ.

Huống hồ, ngươi cũng không biết đâu, nàng mang vũ khí lợi hại lên thuyền, có thể bắn pháo, uy lực rất lớn, đừng nói là hải tặc, cho dù là tinh binh rành Kính đảo này nhất cũng không phải là đối thủ của nàng." Cơ Đạm nói.
Tô Thê Thê nghe Cơ Đạm nói vậy, trong lòng cũng nhẹ một chút, vũ khí lợi hại mà Cơ Đạm nói, nàng cũng biết, đó là đại pháo, để đại pháo trên thuyền, nàng cũng không có nói với Lục Phương Đình, nhưng không ngờ nàng cũng đã nghĩ đến việc này.
Tô Thê Thê nói chuyện một hồi, cũng không thể gây phiền, ở Tĩnh Hư Quan cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Qua chừng ba ngày, Cơ Đạm phái người đi thăm dò về báo, Lục Phương Đình đã quay lại thuyền, sắp đến Kính đảo rồi, điều này khiến Tô Thê Thê rất vui, nàng theo nhóm Cơ Đạm đến cảng Kính đảo.

Thuyền Lục Phương Đình đậu sát cảng, nhìn qua không có gì đáng chú ý, nhưng cờ Lục gia tung bay Tô Thê Thê liếc mắt cũng nhìn ra được.
"Sư phụ!" Tô Thê Thê thấy Chung Ly Diêu đứng trên thuyền Lục gia, vẫy tay hô một tiếng, thấy Chung Ly Diêu bình yên vô sự, trong lòng lo lắng cũng buông xuống.
Chung Ly Diêu nhìn có vẻ tiều tụy, bất quá y phục vẫn còn ngăn nắp, chắc là lên thuyền đã chỉnh lại, bên cạnh Chung Ly Diêu là nữ tử cao gầy, là Ofina hay quấn lấy Chung Ly Diêu, lúc này đang ôm một cánh tay của Chung Ly Diêu vô cùng thân thiết, Chung Ly Diêu mặt không đổi, bộ dạng tựa hồ vẫn còn ghét bỏ.
"Chúng ta tạm thời không xuống thuyền trước, ngươi đi gọi đồ nhi ta lên thuyền đi." Chung Ly Diêu thấy Tô Thê Thê liền nói với Ofina.
"Được, Diêu Diêu.

Vậy ngươi ngồi đó trước đi, nghỉ ngơi cho tốt rồi chờ nha." Ofina ân cần nói với Chung Ly Diêu.
"Câm miệng, ta kêu ngươi ngươi mau đi gọi đồ nhi ta đến! có nghe không!" Chung Ly Diêu không vui nói.
"Được, được...." Ofina híp mắt, thở dài nói.
"Mặt không được lộ biểu tình." Chung Ly Diêu bộ dạng Ofina cười mị mị, chây mày nhếch lên nói.
"Được." Ofina liền thu lại biểu tình, xuống thuyền gọi Tô Thê Thê các nàng.
"Seven Young, Diêu Diêu nói ngươi lên thuyền, có việc muốn nói với ngươi." Ofina xuống thuyền nói với Tô Thê Thê.
"Chuyện gì?" Tô Thê Thê có dự cảm không tốt, Chung Ly Diêu đã xuất hiện, sao không thấy Lục Phương Đình đâu?
"Ngươi lên thuyền sẽ biết!" Ofina nói.
Tô Thê Thê cũng không hỏi nữa, bước nhanh lên khoang thuyền.
Chung Ly Diêu đã đi vào khoang thuyền.
"Được rồi, Thê Thê đang lên đây, ta kêu nàng lên đó, nàng sắp đến rồi, ngươi đừng có sợ nàng biết chưa?" Chung Ly Diêu nói cách một lớp màn che.
"Không phải ta sợ nàng, mà nàng không tin ta.

Không muốn cho ta đến gần, ta phải làm sao đây? tốt xấu lần này coi như ta cứu ngươi, làm ơn....." giọng Lục Phương Đình từ sau màn che truyền ra.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Chung Ly Diêu không nói gì.
"Sư phụ, xảy ra chuyện gì? người không sao chứ?" Tô Thê Thê đi tới vội vàng hỏi.
"Thê Thê, ta không sao.


Ta muốn nói cho ngươi một việc, ngươi phải chuẩn bị tâm lý." Chung Ly Diêu nhíu mày nói.
"Chuyện gì?" Tô Thê Thê dừng lại, run giọng hỏi.
"Lục Phương Đình lúc cứu ta xảy ra chút chuyện.

Chỗ ta bị đám hải tặc bắt có đá ngầm dưới biển, người không quen đường, sẽ không dám đi thuyền vào.

Lục Phương Đình dẫn người lặn xuống nước bơi qua, chỗ đó có cá mập tập kích......" Chung Ly Diêu trầm giọng nói.
"Cái gì? cá mập tập kích? nàng hện tại thế nào rồi?" Tô Thê Thê nghe Chung Ly Diêu nói xém chút là ngất luôn, hầu như nói không ra lời, hồi lâu sau trong lòng liền đau.
"Nàng tạm thời không chết, nhưng cũng mất nửa cái mạng, trên người bị thương nhiều chỗ...." Chung Ly Diêu lắc đầu nói.
"Nàng ở đâu rồi? ở chỗ nào?! cho ta xem....." Tô Thê Thê run rẩy hỏi.
"Nàng nằm ở phía sau, rất là yếu, còn đang hôn mê....." Chung Ly Diêu nói.
Tô Thê Thê cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cá mập rất mẫn cảm với máu tươi, cánh tay Lục Phương Đình bị thương, nên mới kéo cá mập đến.
Cho dù là Lục Phương Đình cố ý để bị thương hay là bị thương thật thì cũng vì nàng mà bị thương, hiện tại vì chuyện này mà còn kéo cá mập đến, khiến nàng bị thương nghiêm trọng hơn!
Hai chân Tô Thê Thê lảo đảo đi vào trong khoang thuyền, Chung Ly Diêu khoát tay áo Cơ Đạm và Thanh Chỉ đứng sau lưng Tô Thê Thê không cho các nàng đi vào.
"Các ngươi đừng hỏi, ra ngoài hết đi, đã nhiều ngày rồi, sợ là sẽ phải trải qua ở trên thuyền này....." Chung Ly Diêu nói với bọn họ, đi ra ngoài, Ofina vội vàng đỡ Chung Ly Diêu đi.

Chung Ly Diêu vừa bị Ofina chạm vào, sắc mặt đại biến, khuôn mặt cứng ngắc, nhưng không dám đẩy Ofina ra.
"Diêu Diêu, sao ngươi lại mất hứng như vậy? ta làm không tốt chỗ nào sao? Diêu Diêu, không lẽ, ta không làm cho ngươi thoải mái được....!Xin lỗi, là ta....." Ofina áy náy nói, bị Chung Ly Diêu vỗ lên ót một cái.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Chung Ly Diêu lãnh đạm nói.
"Được, ta câm miệng." Ofina liền ngậm miệng nói, chỉ dùng đôi mắt to xanh lục nhìn Chung Ly Diêu.
Chung Ly Diêu đưa mắt nhìn về phía xa, bộ dạng sống không bằng chết.

ngôn tình sủng
Vốn muốn tránh né con nhỏ dị tộc xấu xí này, kết quả trốn không được còn bị nàng tìm được, muốn chết lại không chết, còn bị hải tắc bắt đi chung, càng muốn chết lại không chết, nàng theo nàng bỏ chạy còn thiếu nàng một mạng, tối đó chắc mắt mù tâm cũng què rồi, ở cùng với nàng, tưởng là sắp chết, còn mơ màng quất luôn.....
Làm xong thì Lục Phương Đình tới.....
Trên đường về, Ofina cứ quấn lấy nàng, dính chặt như cái đuôi.
Nàng sống hơn 30 năm rồi, lại bị một tiểu cô nương chưa đến 20 tuổi đè, hơn nữa còn xấu như vậy, bộ dạng thì kỳ quái, nghĩ lại thấy mà sợ, nàng còn mặt mũi nào mà đi gặp các vị sư tỷ muội khác nữa, nàng sợ các nàng mà biết chắc cười nàng chết mất!
Nhìn biển xanh rộng bao la, Chung Ly Diêu muốn nổi điên nhảy xuống biển cho rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện