Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình, nàng chưa từng thấy Lục Phương Đình tội nghiệp như vậy, tựa như lột khỏi cái vỏ cứng rắn để lộ ra cơ thể mềm mại vậy.
Lần này kẻ ác nhào đến, nàng che chắn cho mình trước, nàng không chút nghi ngờ, Lục Phương Đình sẽ liều mạng vì mình.

Thấy nàng bị thương, trong lòng Tô Thê Thê đã sớm đau đớn rồi.
Trước đó Tô Thê Thê nói muốn chỉnh cả cánh rừng, bất quá là để kích thích Lục Phương Đình, không ngờ nàng lại cho là thật.
Nàng đây là muốn làm một cái cây trong cả cánh rừng, chỉ xin chia cho một chút sao?
Tô Thê Thê cảm giác phòng tuyến đạm mạc của mình ngày càng mỏng, chỉ đâm một cái nữa sẽ vỡ tan.
Trước kia, Lục Phương Đình chỉ thấy nàng bên cạnh người khác, liếc mắt thôi cũng đã ghen rồi.
Không được, phải cứng rắn lên, Lục Phương Đình là người biết diễn, nàng không thể bị lừa, có thể hiện tại nàng đang giả vờ đáng thương, sau đó mở cửa chờ nàng lao vào bóng tối, mọi thứ đạo cụ đều đã chuẩn bị sẵn chờ nàng a.

Cái đao kia bén cỡ nào, dùng lực quét gió đến cũng khiến má nàng đau đớn rồi, nhưng chỉ khiến Lục Phương Đình bị thương ngoài da một chỗ, không phải là nàng cố ý chịu một đao này đó chứ?
"Lần này rất xin lỗi, là ta tính không chu toàn.

Thương thế của ngươi không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da thôi.

Nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.

Ngươi đi thay quần áo đi." Tô Thê Thê nhanh chóng suy nghĩ, rồi lại lãnh đạm với Lục Phương Đình nói.
"Thê Thê, tay ta không động được." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói.
Cánh tay bị thương nhất định rất đau, nếu dùng sức vết thương sẽ bị vỡ, Tô Thê Thê cũng không nỡ để nàng bị thương tiếp.
Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói vậy, có cảm giác, người này cố ý để tay bị thương, không những giả bộ đáng thương, còn có thể hành động bất lương, muốn nàng hỗ trợ!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng mà nàng cũng không nỡ để nàng đau một mình, cánh tay bóng loáng trúng một đao, nhất định là sẽ có sẹo rồi.
Tô Thê Thê không nói, im lặng cởi đồ cho Lục Phương Đình, bộ đồ hoa lệ vừa rồi coi như vứt đi, nhưng mà đồ bên trong và cái cơ thể này vẫn thế, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Thê Thê, không phải ngươi rất muốn ta sao? lúc ta ốm, ngươi sợ ta đau, lúc ta mất trí nhớ, ngươi sợ ta không tỉnh táo.

Hiện tại ta hoàn toàn thanh tỉnh rồi.


Bây giờ, ngươi có thể bắt ta, để ngươi làm lại một lần trên người ta...." Lục Phương Đình chờ Tô Thê Thê cởi đồ ra hết, nhỏ giọng nói với Tô Thê Thê, thân thể đến gần Tô Thê Thê.
"..." Tô Thê Thê nhìn thân thể trước mắt làm nàng thèm nhỏ dãi không thôi, run nhẹ một cái, quá vô sỉ, phạm quy quá rồi, lại còn sắc dụ nữa!
Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê dao động, còn định nói tiếp, thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, khẽ cau mày.
"Tiểu thư, không xong rồi, thôn dân làng chài nói, Chung Ly tiên sinh bị hải tặc bắt đi rồi." âm thanh bên ngoài dồn dập, Lục Phương Đình vội mặc quần áo lên người.
Tô Thê Thê nghe thấy cũng sợ hãi, âm thanh là của Tử Nhụy.
Lục Phương Đình vừa mặc quần áo xong thì Tô Thê Thê cũng vừa mở cửa ra.
"Chuyện xảy ra khi nào? thôn đân đó đâu?" Tô Thê Thê mở cửa hỏi.
"Thôn dân đó ở Tĩnh Hư Quan, ta đến Tỉnh Hư Quan lấy đồ thì nghe nói." Tử Nhụy vội nói.
"Đừng vội, trước tiên đến Tĩnh Hư Quan đã, rồi tìm hiểu tình huống sau." Lục Phương Đình bình tĩnh nói.
Nghe Lục Phương Đình nói, Tô Thê Thê cảm giác lo lắng như được san bằng, có Lục Phương Đình ở đây, Chung Ly Diêu nhất định sẽ không sao.
Hai người ra khỏi cửa hàng, Lục Phương Đình huýt sáo một tiếng, có người dắt ngựa đến, Lục Phương Đình lên ngựa, đưa tay cho Tô Thê Thê, Tô Thê Thê do dự một chút rồi đưa tay ra, Lục Phương Đình liền kéo nàng lên, ôm Tô Thê Thê quát một tiếng, ngựa liền chạy đến Tĩnh Hư Quan.
Ngư dân làng chài là một nam hài mười mấy tuổi, còn đang sợ run rẩy, nói cũng lắp bắp, hỏi kỹ mới biết được, Chung Ly Diêu đến làng chài phía đông bờ biển xem bệnh cho ngư dân, rồi các làng chài quanh đó, được các ngư dân coi như Bồ Tát sống, hai ngày tước, hải tặc đánh vào làng chài nhỏ, cướp không ít thứ, mang đi nhiều thiếu nữ, trong đó có cả Chung Ly Diêu.


truyện tiên hiệp hay
Đặc thù của hải tặc, tiểu nam hài không nhớ rõ, chỉ biết tên dẫn đầu mặc đồ đỏ, đội mũ đen.
"Bị hải tặc bắt đi hai ngày rồi?" Tô Thê Thê hoảng hối, nghe nói hải tặc ở đây vô cùng hung ác, đều là kẻ liều mạng, cướp bóc làng chài, trấn nhỏ, giết sạch nam tử, mang hết nữ nhân đi, vô cùng đáng sợ.
"Hải tặc cũng có phạm vị hải vực của mình, ta sẽ cho người đi tra ngay, có tin tức sẽ báo cho ngươi, ngươi ở lại Tĩnh Hư Quan đi, đừng đi lung tung, mấy ngày nay sẽ không yên ổn đâu." Lục Phương Đình vỗ vỗ Tô Thê Thê còn đang lo lắng mất hồn.
"Ngươi, ngươi bị thương." Tô Thê Thê nhìn thoáng qua cánh tay Lục Phương Đình.
"Không sao đâu, ta rất nhanh sẽ trở về." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê mỉm cười.
Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình rời đi, lai bắt đầu lo lắng cho hai người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xin lỗi, thấp bé rồi, cuối tuần nhiều càng, sao sao đát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện