Cơ Đạm đem những điều mình biết nói cho Lục Phương Đình, Lục Phương Đình ngã ngồi trên long ỷ.
Lời Tô Thê Thê nói, Cơ Đạm đã làm chứng một phần, đều là thật, nàng lúc gần đi, còn dặn dò nhiều điều như vậy, nàng còn cho rằng là nàng diễn, nàng nhất định biết mình phải đi nên mới nói vậy.
Nàng chỉ cho rằng Tô Thê Thê nói để diễn thôi, nàng chỉ nhìn với độ lừa dối để lấy lòng nàng, chưa từng nghĩ đến trên đời này thực sự có người đối với mình tốt như vậy, thật sự yêu mình như vậy.
Nàng từng như Tô Thê Thê nói, thích nàng, thậm chí vì nàng là tóc bạc trắng.
Với tính cách của nàng, nếu không phải đôi bên thật lòng, nàng làm sao sẽ đáp lại chân tình?
Nàng quên mất chuyện của các nàng, còn muốn phủ định chuyện các nàng đã có.
Tô Thê Thê đã kể cho nàng nghe hết, nhưng nàng không tin.
Tô Thê Thê từng nói yêu nàng nhất, bây giờ nàng lại bỏ đi mất, nhất định là do mình tổn thương nàng quá nhiều.
Nàng đã làm gì? nàng xem nàng như món đồ chơi đùa giỡn, nhục nhã nàng nói những lời tổn thương nàng, không chút thương tiếc nàng, lần nào cũng làm nàng không không ngừng.....
Lục Phương Đình chỉ nghĩ lại thôi, đã muốn băm mình thành nhiều mảnh rồi.
Lục Phương Đình càng nghĩ càng đau khổ, thở không nổi.

Tâm tình này tựa như lâu rồi mới bộc phát, khiến Lục Phương Đình ôm ngực đau đớn khó chịu.
Lục Phương Đình còn chưa nhớ hết, tâm tình lại chủ đạo cơ thể trước.
"Lục Phương Đình, ngươi nhớ ra cái gì rồi? các nàng đã đi đâu chứ?" Cơ Đạm nói xong, lo lắng nhìn Lục Phương Đình hỏi.
Đúng là ô long phá mà, nàng chờ tiểu câm điếc lâu rồi, vội đến độ hận không thể mọc cánh bay đến đón người, hôm nay lại bị Lục Phương Đình mất trí nhớ làm chạy mất.
Đây là chuyện gì vậy a?
"Đến Tĩnh Hư Quan xem trước đi, tìm Chung Ly Diêu!" Lục Phương Đình hít sâu một hơi nói, đây là chỗ xuát hiện trong đầu nàng, tên một người.

Chung Ly Diêu trước đó có đi tìm Lục Phương Đình, nhưng mà kho đó Lục Phương Đình bận rộn, không có triệu kiến Chung Ly Diêu, nàng cũng không nhớ đến Chung Ly Diêu, cho nên không nhớ Chung Ly Diêu là ai? chỉ tùy tiện đuổi Chung Ly Diêu đi.
Vì như vậy, Chung Ly Diêu mới phát hiện thấy lạ, tìm cách nhờ Thanh Chỉ truyền tin.
"Vậy mau lên!" Cơ Đạm nói, trước kia nàng từng được Thanh Chỉ mang đến Tĩnh Hư Quan ở ít ngày, đối với Tĩnh Hư Quan có ấn tượng.
Lục Phương Đình đổi thường phục cùng Cơ Đạm đến Tĩnh Hư Quan.
Tĩnh Hư Quan chỉ cho nữ tử vào, mà hai người cũng là nữ tử, người ở Tĩnh Hư Quan nhận biết nam nữ rất tốt, các nàng nộp bạc nuôi dưỡng xong thì được đi vào.
Các nàng muốn tìm Chung Ly Diêu, Chung Ly Diêu cũng đã đi rồi, hỏi người trong Tĩnh Hư Quan, mới biết được các nàng đã đi hơn 10 ngày rồi.
"Xin hỏi vị thí chủ này là họ Lục?" có một nữ quan thấy các nàng đi đến thì hỏi.
"Là tại hạ học Lục, không biết có chuyện gì? ngươi biết Chung Ly tiên sinh đi đâu không?" Lục Phương Đình vội hỏi.
"Chung Ly tiên sinh lúc gần đi đem phong thư giao cho ta, nhờ ta giao lại cho Lục thi chủ." nữ quan lấy ra một phong thư đưa cho Lục Phương Đình nói.
"Đa tạ!" Lục Phương Đình cảm ơn xong thì mở ra xem.
"Phương Đình, bây giờ ngươi quyền cao chức trọng, không ai dám trêu chọc, lệ khí quá nặng, đa nghi quá nặng.

Ta biết ngươi không nhớ rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng không muốn, mặc kệ khi nào cũng sẽ không làm, ngươi tự lo đi.

Thê Thê đi theo ta rồi, các ngươi cũng nên xa nhau một thời gian, cũng không phải chuyện xấu.

Ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng, nàng cũng sẽ không bị người bắt nạt.

Tiểu câm điếc Thanh Chỉ cũng đi với chúng ta, nen cho nàng xem mặt tốt xã hội bên ngoài, các ngươi không cần lo lắng quá.


Qua một đoạn thời gian, ta sẽ gửi thư về, báo bình an.

Nếu như cá ngươi thực sự muốn tìm nàng về, thì hãy làm vài chuyện xem ta có vui vẻ hay không đã.

Không cần đi khắp nơi tìm người, hao tài tốn của, chúng ta đến quốc gia khác, ở Đại Sở và Yến quốc các ngươi cũng không tìm được đâu."
Chung Ly Diêu viết vài trang, đằng sau là chuyện mà nàng muốn làm.
Góp tiền công đức cho Tĩnh Hư Quan là chuyện quan trọng đầu tiên, đồng thời Chung Ly Diêu còn dựa vào Tĩnh Hư Quan biết ra nữ nhân học, mở lớp công học cho nữ tử, cho nữ tử tham gia khoa hảo, sửa lại luật pháp bất bình đẳng, khiến luật pháp tạo thêm cơ hội cho nữ tử.
Những cái này, các nàng đều là hoàng đế có thể làm được.

Lục Phương Đình và Cơ Đạm đều là nữ tử, đối với những chuyện này không hề ghét bỏ, thực tế các nàng cũng kế hoạch này, nhưng lai không có hệ thống như Chung Ly Diêu thôi.
"Nữ nhân kia, sao lại như vậy? đây không phải là vơ vét tài sản sao? nàng chắc chắn biết Thanh Chỉ thương ta, còn muốn mang Thanh Chỉ đi!" Cơ Đam xem thư xong cũng rất tức giận.
"Không phải nàng nói sẽ gửi thư về định kỳ sao? chúng ta theo đường gửi thư của nàng, tìm đến nơi gửi rồi đuổi theo.

Hiện tại chỉ có thể phái người tìm trước, các nàng nổi bật như vậy ai mà không thấy chứ? có người cung cấp manh mối thì dọc đường đi đuổi theo luôn." Cơ Đạm nhìn Lục Phương Đình đang nói.
"Trước góp tiền nuôi dưỡng cho Tĩnh Hư Quan đi.


Gửi thư đến không biết bao lâu, chờ chúng ta có thư rồi, cũng không biết gửi từ nơi kia hết bao lâu rồi....!có thể tìm được chỗ đó sao? các nàng đi nước ngoài, xung quanh trừ Đại Tấn ra, thì chính là Việt quốc kề biển, Cửu di các nơi khác, chúng ta có thể mang binh phái đến tìm, ta sẽ cho người để ý, nhưng mà việc nàng nói vẫn phải làm."
Lục gia có người nằm vùng ở nhiều quốc gia, có thể âm thầm tìm kiếm, nhưng mà cái này cần nhiều thời gian, nếu các nàng muốn trốn, tìm ở những quốc gia khác cũng dễ dàng.
Trước mắt chỉ có thể làm theo lời Chung Ly Diêu nói, Cơ Đạm nghe Lục Phương Đình nói cũng đúng, đành cho người âm thầm tìm kiếm, rồi quay về nước an bài.
Lục Phương Đình cũng đang tìm cơ hội công khai thân phận nữ tử của mình, không muốn giấu giếm, Chung Ly Diêu nhắc đến những chuyện này, trước là đề cao địa vị nữ nhân, sau đó cho nam nhân biết năng lực của nữ tử, không thể khinh thị nữ tử, đây cũng là một trong những cách hay.
Lục Phương Đình nén xuống nỗi nhớ Tô Thê Thê, quay về xử lý công việc, sau đó phổ biến luật mới cho nữ tử.
Mới bắt đầu cũng có trắc trở, nhưng có Lục Phương Đình nói không ai dám cãi lại hoàng đế có đại quyền chủ trì trong tay, trở ngại rồi cũng không còn.
Trấn nam vương Lục Trầm Chu được phong làm thái thượng hoàng, vốn không đồng ý để Lục Phương Đình làm hoàng đế, nhưng mà Lục Phương Đình làm rất tốt, hơn nữa Lục Phương Đình hiện tại so với hắn còn uy nghi hơn, hắn cũng không khuyên gì nữa, cũng không muốn quản Lục Phương Đình nữa.
Nhưng mà nhiều ngày rồi, không thấy Tô Thê Thê, Lục Trầm Chu và vương phi cho người đến hỏi Lục Phương Đình, thì mới biết Tô Thê Thê đi rồi.
Ban đầu, thuần phục Cung gia, Lục Phương Đình đoạt ngôi làm hoàng đế Lục Trầm Chu cũng không nói gì nàng, nhưng giờ lại mắng Lục Phương Đình một trận, nói nàng bất nhân bất nghĩa, cũng kể lại trước kia Tô Thê Thê vì cứu hắn và vương phi, còn bị Triệu Kinh Hồng bắt đi, mọi chuyện đều kể rõ ràng.
Trước kia Tô Thê Thê có kể cho Lục Phương Đình nghe, nhưng Lục Phương Đình chỉ cho qua không để tâm đến, Lục Phương Đình nghe được từ miệng cha ruột mình nói lại, đối với Tô Thê Thê sự hổ thẹn lại tăng thêm một phần.
Mỗi ngày Lục Phương Đình đều nhớ Tô Thê Thê, nhớ đến ngủ không được, qua một tháng, Lục Phương Đình cũng gầy đi.
Mỗi ngày đi ngủ đều mơ thấy Tô Thê Thê, đều là cảnh tượng các nàng ở cùng nhau.
Tô Thê Thê ngẩng mặt lên, ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, mắt mông lung muốn sờ nàng, như con mèo nhỏ thăm ăn nằm trong lòng nàng hôn hôn.
"Đừng sợ, có tay đây rồi, ta sẽ bảo hộ tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ, ngươi thật tốt...."
"Tỷ tỷ, ta thích ngươi...."
"Tỷ tỷ, ta muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, chữa bệnh cho tỷ tỷ....."
"Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu ủy khuất, cho ngươi mặc y phục tốt nhất, ăn đồ ăn ngon nhất...."
"Tỷ tỷ, ta muốn cùng ngươi đầu bạc đến già....."
Rất nhiều hình ảnh không ngừng tràn ra khỏi đầu Lục Phương Đình, khiến nàng lần nữa trải qua thời gian từng có với Tô Thê Thê.
Thậm chí những chuyện đã quên trước kia, cũng dần hiện lại trong mơ, từng chút một không thiếu gì.
Thoảng qua còn thấy tận mắt Tô Thê Thê đỡ mũi tên, bên môi là tơ máu, nói chuyện đứt quãng với nàng, từng hành động của nàng còn khắc trong đầu nàng.

Khi nghe Chung Ly Diêu nói Tô Thê Thê không thể cứu được, chỉ chờ mệnh trời, nàng tuyệt vọng, đau khổ, mơ màng.....
Từng chuyện một, mở ra trước mặt Lục Phương Đình, từng chút một như mật ngọt say đắm cho nàng nếm rồi lại thành gai đâm vào tim nàng.
Mỗi ngày Lục Phương Đình từ từ nhớ lại là mỗi ngày tự hành hạ chính mình, còn Tô Thê Thê các nàng đã sớm đến Hải Kính đảo rồi.
Nó nằm ở phía nam, khí hậu nhiệt đới, nhiệt độ quanh năm chênh lệch ít, phong cảnh khá tốt, biển xanh mây trắng.
Các nàng đến đó, liền thay đồ mùa hè mát mẻ.
Trên Hải Kính đảo đúng là có rất nhiều người nước ngoài, có mục sư, thương nhân, tiểu thư quý tộc đủ kiểu, mặc đồ phong cách Châu Âu, nói tiếng Anh cổ.

Chỗ này có Tĩnh Hư Quan, cũng có nhà thờ, có chùa, có thể nói là nơi hội tụ giao thoa văn hóa.
Chung Ly Diêu đưa các nàng đến Tĩnh Hư Quan trên Hải Kính đảo ở.

Tĩnh Hư Quan ở chỗ này cũng có chút uy thế, bình thường còn có một số nữ tử đến đây chữa bệnh.
Tô Thê Thê vốn biết tiếng Anh, trao đổi một chút cũng có thể nói được.

Nhìn tóc vàng, tóc đỏ, mắt xanh, mắt lục, mũi cao mắt sâu, các tỷ tỷ người thon dáng cao, tâm tình Tô Thê Thê liền tốt lên.
Kiếp trước nàng từng gặp người nước ngoài rồi, không có ghét bỏ gì, bản thân biết may đồ, rất nhanh lại vào nghề, tự may đồ cho mình, rồi may cho các tỷ tỷ.
Y phục kiểu Châu Âu, chỗ tốt là che hết chân, mà hận là không thể phơi hết bộ ngực ra, đem ưu thế trên người phô ra.
Đây chính là bộ vị Tô Thê Thê say mê, may y phục phải có số đo ba vòng, may đồ chơ người phải làm như vậy, đúng là quá tuyệt rồi.
"Thê Thê, Tĩnh Hư Quan ở Đại Sở báo tin, nói Lục Phương Đình tìm đến rồi, Lục Phương Đình đã nhận thư rồi....!này, Thê Thê, ngươi có nghe không đó?" Chung Ly Diêu nhận được thư, liền đến nói với Tô Thê Thê đang bận việc.
"Ờ." Tô Thê Thê chỉ đáp một tiếng, sau đó chìm đắm làm thiết kết y phục cho các tỷ tỷ xinh đẹp.
"Ơ....!ngươi cũng mất trí nhớ à?" Chung Ly Diêu hỏi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện