Hơn 2 canh giờ trước, Tô Thê Thê lén lên xe ngựa của Thanh Chỉ.
"Ta phải đi, ngươi đi không?" Tô Thê Thê ra hiệu hỏi Thanh Chỉ, cái này đơn giản nàng cũng biết, mấy ngày nay nàng và Thanh Chỉ hay giao lưu nên cũng biết một chút.

Nghĩ đến Thanh Chỉ bị Lục Phương Đình ép thành hồn, Tô Thê Thê liền tức giận, Thanh Chỉ là nữ hài tốt, lại xem như công cụ đi hòa thân, Lục Phương Đình hiện giờ thật tuyệt tình.
"Không được, vậy thì tỷ tỷ sẽ làm khó....!những người này sẽ chịu nạn...." Thanh Chỉ suy nghĩ một chút khổ sở nói.

Nàng muốn đi tìm đồ ngốc, nhưng mà, đồng ý với Lục Phương Đình rồi không thể không làm, nếu nàng trốn, có thể sẽ khiến những người đi theo bị liên lụy.
"Ngươi có người thích không? muốn ở cùng người đó? nếu có, thì đi mau, không cần oan uổng mình.

Cách vẫn có, ta giúp ngươi được." Tô Thê Thê ra hiệu nói.
Thanh Chỉ suy nghĩ, ngoại trừ Lục Phương Đình, người nàng muốn đi cùng nhất chính là đồ ngốc, nhưng đồ ngốc không thấy, không biết đi đâu rồi......
"Cách nào?" Thanh Chỉ ra hiệu hỏi.
"Ngươi hỏi xem ai đồng ý làm hoàng hậu, để cho nàng làm, hoàng đế Yến quốc sợ là chưa thấy qua ngươi, không nhận ra đâu." Tô Thê Thê nhìn Thanh Chỉ ra hiệu nói, nàng cũng không biết nội tình bên trong, chỉ có nhiệt tình muốn giúp Thanh Chỉ.
"Thật sao?" Thanh Chỉ kinh ngạc.
"Thật mà, ngươi đi đường đều mang khăn đội đầu, ai mà biết có đổi người hay không? Ta xem ti vi nhiều rồi, đều diễn như vậy." Tô Thê Thê ra hiệu không được, thì cố gắng biểu đạt đại khái như vậy.
"Vậy ngươi hỏi đi." Thanh Chỉ cắn môi, ra hiệu với Tô Thê Thê.

Nếu không liên lụy người khác, Thanh Chỉ cũng muốn đi, muốn đi tìm đồ ngốc.
"Được, ta hỏi giúp ngươi.

Hỏi mấy đại cung nữ của hồi môn trước, các nàng đưa theo ngươi để giúp ngươi cố sủng." Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê gọi một cung nữ vào, thì thào bên tai nàng hỏi, cung nữ kinh ngạc cằm muốn rớt xuống, ban đầu chỉ muốn làm mỹ nhân bình thường, đủ thỏa mãn rồi, không ngờ còn được làm hoàng hậu, ai mà không đồng ý chứ, liền gật đầu.

Thanh Chỉ và cung nữ kia thay đồi đồ, mặc đồ đơn giản, nhân lúc đi đường nghỉ ngơi, im lặng bỏ trốn, liền đến Tĩnh Hư Quan.
Hai người lần đầu bỏ trốn, nên cũng sợ có người theo sau, một đường chạy đến Tĩnh Hư Quan mệt rã rời.
"Sao ngươi cũng mang nàng tới?" Chung Ly Diêu thấy hai người thì kinh sợ.
"Nàng đến Yến quốc là do bị ép buộc, ta hỏi nàng, nàng đi theo ta.

Sư phụ, làm sao đay? bây giờ đi đâu đây? Lục Phương Đình không đến Tĩnh Hư Quan chứ?" To Thê Thê hỏi.
"Gần đây ta muốn đến Kính đảo ở nước ngoài, trước kia từng đến một lần rồi, chỗ đó cũng có Tĩnh Hư Quan, có một số người nước ngoài, trước kia không để ý, đến khi ngươi tới học ta mới nghĩ đến, muốn đến đó xem một chút.

Mang một người cũng là mang, hai người cũng là mang, vậy thì cùng đi thôi." Cung Ly Diêu nói.
"Được, không ngờ ở đây còn có cơ hội thấy biển lớn, thật tốt quá!" Tô Thê Thê nghe Cung Ly Diêu nói thì hưng phấn.
Tô Thê Thê xem bản đồ, có thể nói là bản đồ Hải Kính đảo, kỳ thực thì giống như Đài Loan kiếp trước, là một chuỗi đảo nhỏ cách xa đại lục, chỗ đó tự thành một quốc gia, có một ít người ngoại quốc đi thuyền đến đó, giao lưu so với nội lục buôn bán tốt hơn.
Coi như đi thuyền ra ngoài đó nghỉ ngơi, nàng trước đây chưa từng đi qua.
Đến đó, nói không chừng có thể nhìn thấy các tỷ tỷ tóc vàng mắt xanh, không biết được cái phong tình gì.
"Sư phụ, Thanh Chỉ nói muốn tìm người, ta không biết, ngươi có biết hay không?" Tô Thê Thê không quên lời Thanh Chỉ nói, nếu các nàng ra nước ngoài, Thanh Chỉ muốn tìn người cũng không biết có tìm được không?
"Nàng muốn tìm ai?" Chung Ly Diêu hỏi.
"Thanh Chỉ không nói rõ tên, chỉ nói hình như đầu óc có chút vấn đề, ngốc a.

Nàng cũng không biết đi đâu?" Tô Thê Thê nói.
Cái tên Cơ Đạm cũng không thể nào múa tay quơ chân mà ra được.
"Ah, cái này a, sợ là đứa ngốc đó đi rồi.

Cái này phải hỏi Lục Phương Đình, trước đây nàng từng đến Tĩnh Hư Quan đón đi, ta cũng không biết." Chung Ly Diêu nghĩ một chút nói.
"Lục Phương Đình mất trí nhớ, Thanh Chỉ nói nàng cũng không biết." Tô Thê Thê nhíu mày.

"Vừa rồi ngươi không phải nói, Thanh Chỉ gả đến Yến quốc sao?" Chung Ly Diêu chợt nhớ ra cái gì hỏi Tô Thê Thê.
"Đúng vậy, đến cả gặp mặt cũng chưa gặp, sao mà gả? Thanh Chỉ đã có người thích rồi, đó chính là người nàng muốn tìm." Tô Thê Thê nói.
"Nếu nàng cũng không biết người ở chỗ nào, không biết tìm chỗ nào, vậy thì đi cùng chúng ta thôi.

Xem khắp nơi một chút, nói không chừng lại tìm được." Chung Ly Diêu liếc nhìn Thanh Chỉ nói.
"Được, ta đi nói với Thanh Chỉ một chút." Tô Thê Thê nói.
Thanh Chỉ cũng không biết đi đâu tìm, nghe Tô Thê Thê nói các nàng phải rời đi, liền đi theo.
Chung Ly Diêu đã chuẩn bị xe và đồ đạc xong, để hai người thay y phục, lên xe ngồi liền xuất phát.
Đường đi của các nàng là đến bờ biển trước, sau đó lên thuyền tới Hải Kính đảo.
Trong lúc Tô Thê Thê cách kinh thành càng lúc càng xa, thì Lục Phương Đình từ kinh thành Đại Sở cũng thúc ngựa chạy đuổi theo đội đưa dâu.
"Thanh Chỉ, nàng mượn người của ngươi trốn đi, mà không biết chút gì sao?" Lục Phương Đình túm mọi người kiểm tra một lần không phát hiện ra Tô Thê Thê, đến cả người giả làm Thanh Chỉ ngồi trong xe ngựa bị xốc khăn lên cũng hết hồn, Thanh Chỉ cũng đã đổi người rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì? còn không mau nói thật?" Lục Phương Đình tức giận nói.
Cung nữ kia cũng không ngờ Lục Phương Đình đuổi theo đến, sợ run rẩy, đem mọi chuyện nói ra.
Mấy cái này cũng không cho Lục Phương Đình chút manh mối nào, chỉ biết hai người đã bỏ đi.

Lục Phương Đình cho đội đưa dâu dừng lại, ở lại trạm dịch chờ lệnh, lần nữa tìm kiếm manh mối từ nơi Tô Thê Thê các nàng bỏ đi, nhưng mà lâu vậy rồi cũng không thấy gì.
Lục Phương Đình lúc đầu còn tức giận, từ từ trở nên hoảng hốt, sau đó bắt đầu sợ hãi.
Nghĩ đến cuộc sống sau này không còn tiểu yêu tinh kia nữa, Lục Phương Đình khó chịu muốn chết, đó là cảm giác đau đớn khi mất đi, nhưng vẫn còn chưa biết rõ tầm quan trọng của nàng, nhưng nàng đi rồi, sẽ không còn được gặp lại nữa, cảm giác như muốn giết nàng thực sự khó chịu.
Lục Phương Đình về kinh thành, liền cho người khắp nơi tìm kiếm, dán giấy tím người, treo tiền thưởng lớn.
Làm hết thảy, Lục Phương Đình muốn tự mình đi tìm, nhưng mỗi ngày đều có quốc sự quấn thân, cái này liên quan đến tính mạng nhiều người, không thể không làm.
Mỗi ngày đều bận rộn đến vô tri, chờ chọn mỹ nhân, không có ai lọt được mắt nàng, người cũng không ai biết diễn, cũng không biết giả tạo, không biết hư vinh, không biết phóng đãng như nữ nhân kia.
Lục cung có nhiều giai nhân, xung quanh rồi cũng biến thành đen trắng.

"Hoàng thượng, hậu cung vốn trống rỗng, trước đó mỹ nhân vào cung rất nhiều, hoàng thượng sao không chọn ai? không phải nói còn cần chọn hoàng hậu sao?" đây là chuyện nhiều đại thần thúc giục Lục Phương Đình.
"Những nữ nhân đã chọn, đều đưa về nhà hết đi.

Trẫm quốc sự bận rộn, sắp tới không nghĩ chuyện hậu cung nữa, không cần nhắc lại." Lục Phương Đình liền cho qua chuyện này.
Chỉ một câu nói này, biết bao nhiêu nữ tử vì muốn được gặp tân hoàng khóc như mưa, khi đến cao hứng, khi về mất hứng.
Triều thần cũng có người âm thầm phê bình, có người dâng thư, Lục Phương Đình cũng mặc kệ, chỉ tăng thêm người tìm kiếm Tô Thê Thê.
Sau bảy tám ngày, trong cung Lục Phương Đình nghên đón sứ giả Yến quốc.

Trong đó có một người ở lại muốn nói chuyện với Lục Phương Đình, Lục Phương Đình liền cho những người lại lui xuống.
Người muốn nói chuyện với Lục Phương Đình thấp hơn nàng một chút, mặc nam trang, thân hình cao gầy, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt anh khí, nhìn Lục Phương Đình cũng không quỳ xuống, nhưng mà nổi giận đùng đùng.
"Lục Phương Đình, ngươi và ta trước đó đã ước hẹn xong, sao bây giờ ngươi lại đổi ý? ngươi bây giờ làm hoàng đế rồi thì quên luôn ước định trước kia? làm như vậy rồi mà ngươi còn cảm thấy chưa đủ nhiều sao?" người này tức giận chờ mọi người đi liền nói.

Đây chính là tân hoàng Yến quốc Cơ Đạm.
Nàng lúc làm con tin ở Đại Sở chính là hạt nhân, thích Thanh Chỉ, được Lục Phương Đình trợ giúp quay về Yến quốc, cướp lại ngôi hoàng đế, hiện tại Đại Sở đã yên ổn, Lục Phương Đình làm hoàng đế, Cơ Đạm dĩ nhiên muốn đi xin cưới Thanh Chỉ, vui vẻ chờ nhiều ngày, thì nghe tin đội đưa dâu đang ngừng lại, Cơ Đạm không biết là nguyên nhân gì, tự mình cải trang đi xem đội đưa dâu, không thấy Thanh Chỉ, liền tức giận đến kinh thành Đại Sở hỏi Lục Phương Đình.
"Ngươi là ai?" Lục Phương Đình nhìn Cơ Đạm cũng không có ấn tượng gì.
"....!Lục Phương Đình ngươi bị sao vậy? ta lớn lên không tới mức ngươi không nhận ra chứ? ta là Cơ Đạm! chúng ta có giao ước trước kia, ngươi thật sự quên rồi hả? ta giúp ngươi kiềm chế binh lực Triệu quốc, để Triệu quốc không ảnh hưởng đến trấn nam quân, hay đánh vào nước của ngươi, bây giờ ngươi định trở mặt hả?" Cơ Đạm tức giận nói.
"Ngươi là tân hoàng Yến quốc? có ấn tín không?" Lục Phương Đình hỏi, không thể nào Cơ Đạm nói gì thì đúng là vậy, nàng không có ấn tượng gì với Cơ Đạm cả.
"Cái này đủ chưa?" Cơ Đạm lấy tiểu ấn cảu mình cho Lục Phương Đình xem, đúng là ấn tín của hoàng đế Yến quốc.
"Ngươi là tân hoàng Yến quốc, sao lại đến đây? có chuyện gì không phái sứ giả đến được sao?" Lục Phương Đình nhíu mày hỏi.
"Ngươi đúng là quý nhân hay quyên chuyện.

Ta nói cho ngươi biết, ta đến tìm Thanh Chỉ, trước đây lúc ta còn ở Đại Sở, chúng ta đã ước định rồi, nếu ta là hoàng đế Yến quốc, ta giúp ngươi kiềm chế binh lính của Triệu quốc, sau đó ngươi sẽ gả Thanh Chỉ cho ta! ngươi đã giấu Thanh Chỉ đi đâu rồi?" Cơ Đạm nén giận nói.
"Đừng hiểu lầm, ta nói thật cho ngươi biết.

Ta mất trí nhớ, ngươi và ta ước định cái gì, ta cũng không nhớ.


Thanh Chỉ ta không có giấu đi, trên đường đưa dâu nàng trốn đi rồi, hiện tại không biết đi đâu.

Trước đó ta có hỏi nàng có muốn gả cho ngươi không? nàng đồng ý rồi.

Sau đó lại hỏi một tên ngốc, ta cũng không biết người đó là ai? nàng có vẻ rất quan tâm người đó." Lục Phương Đình không muốn xích mích với Cơ Đạm, liền kiên trì nói vài câu.
"Ngươi không nói thân phận của ta cho Thanh Chỉ nghe sao?" Cơ Đạm trợn to hai mắt hỏi.

Đồ ngốc mà Thanh Chỉ hỏi đó không phải là nàng sao? Thanh Chỉ không biết thân phận của mình, Lục Phương Đình cũng không nói với nàng, nha đầu kia không phải đã bỏ trốn để tìm nàng chứ?
"Ngươi không phải là tân hoàng Yến quốc sao?" Lục Phương Đình hỏi.
"A a a a, Lục Phương Đình, ta bị ngươi hại chết rồi, còn không mau đi tìm đi!" Cơ Đạm tức muốn giơ chân.
"Ta đã dán thông cáo bên ngoài rồi, cho người đi tìm rồi, hiện tại không có tin tức.

Cơ Đạm, ngươi nói trước kia ngươi từng ở Đại Sở, ngươi có thể nói cho ta biết, trước đây ngươi ở Đại Sở đã xảy ra chuyện gì không?" Lục Phương Đình nói.
"Ngươi thực sự mất trí nhớ sao?" Cơ Đạm nhìn biểu tình Lục Phương Đình không giống như giả vờ.
"Có ít chuyện không nhớ ra.

Nếu ta có thể nhớ, sẽ biết được nhiều manh mối hơn.

Bởi vì, Thanh Chỉ và thế tử phi trước kia của ta cùng nhau bỏ trốn mà." Lục Phương Đình nói.
"Thế tử phi trước kia của ngươi? ngươi đã làm gì người ta rồi? trước kia nàng vì ngươi chịu tiễn, xém chút là chết rồi.

Ngươi cũng quên nàng luôn rồi hả?" Cơ Đạm hỏi, trước đây bị tập kích, Cơ Đạm cũng có ở đó, vì bảo vệ Thanh Chỉ mà bị đánh xỉu, về sau tỉnh lại thì mới thanh tỉnh hoàn toàn.
"Ngươi nói cái gì?" Lục Phương Đình ngẩn ra hỏi.

Tô Thê Thê kể nàng nghe rất nhiều chuyện, rồi còn diễn lại dáng vẻ đó cho nàng xem, Lục Phương Đình cứ nghĩ nàng nói dối diễn cho vui thôi, không ngờ từng chuyện lại có Cơ Đạm chứng minh là thật sự..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện