Editor: Gió


Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute



Cho dù có không nói về Hứa Như Ý, bây giờ Chung Nghiên Nguyệt cũng không muốn nói chuyện, trò chuyện là hành động vừa tuỳ ý lại tự nhiên, cố gắng đối đáp chỉ khiến ngượng ngùng thêm mà thôi.


Cô tìm lý do: “Hôm nay muộn rồi, để hôm khác đi.”


Tề Chính Sâm kiên trì, “Ngày mai là thứ bảy, em nghỉ ở nhà lấy một hôm.”


Thực ra anh vẫn chưa nghĩ ra được sẽ nói gì với cô, giữa anh và cô hình như không có gì để trò chuyện cả.


“Đi xem nốt bộ phim kia đi.” Anh đề nghị.


Chung Nghiên Nguyệt đứng ở bên giường không động, bởi vì cô không có tâm trạng xem bộ phim chữa lành tâm hồn kia nữa.


Tề Chính Sâm đi về phía cửa phòng vài bước nhưng người sau lưng không đi theo, anh quay đầu, khuyên cô, “Dù sao em cũng không ngủ được, nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung chi bằng tìm chút chuyện gì khác làm.”


Anh quay lại, đẩy cô ra phòng khách.


Chung Nghiên Nguyệt đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây, ngón tay anh chạm lên lưng cô. 


Sau lưng cô lành lạnh, còn tay anh lại âm ấm.


Không phải hai người chưa từng tiếp xúc thân mật, chỉ là bây giờ cô không muốn gần gũi với anh như vậy. Chung Nghiên Nguyệt đi về phía trước, tạo khoảng cách phù hợp với anh.


Bàn tay đang đẩy lưng cô đột nhiên hụt hẫng, cứng đờ tại chỗ.


Anh nhìn bóng lưng cô, hồi mới lĩnh chứng cô không đối với anh như vậy.


Anh nhấc nhanh bước chân đuổi theo cô, cố ý duy trì một khoảng cách nhất định.


Chung Nghiên Nguyệt tìm điều khiển, khoanh chân ngồi trên thảm, dựa lưng vào sô pha.


Tề Chính Sâm hỏi cô: “Có vào phòng chiếu phim xem không?”


Trong chung cư có một phòng chiếu phim cá nhân, nhưng anh chưa vào xem lần nào, sau khi lắp đặt xong cũng nằm một góc ở đó.


Chung Nghiên Nguyệt lơ đễnh, “Không cần đâu.”


Tề Chính Sâm cũng không miễn cưỡng, ngồi lên chiếc sô pha ở bên cạnh cô.


Bộ phim được tiếp tục chiếu từ đoạn bị cắt ngang lần trước, anh cố gắng tập trung vào đó.


Phim chiếu được một nửa, Chung Nghiên Nguyệt đưa tay chống lên sô pha muốn đứng dậy.


“Em không xem nữa sao?” Tề Chính Sâm hỏi.


“Có xem, tôi vào bếp tìm chút gì đó ăn.” Tốn nay cô còn chưa ăn cơm, lúc này đói rồi.


Tề Chính Sâm giữ vai cô lại, để cô ngồi cuống, “Em muốn ăn gì? Tôi giúp em đi lấy.”


Nói rồi anh đứng dậy.


Chung Nghiên Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, cô cứ làm thấy hôm nay anh có gì đó khác thường, khiến lòng cô cảm thấy không chân thực, “Có phải anh có chuyện gì muốn nói với tôi hay không? Anh cứ nói thẳng là được, không sao cả.”


Cô để anh không phải nghĩ nhiều, “Những ngày tháng khó khăn nhất tôi cũng chịu đựng được mà qua rồi.” Còn có gì tàn nhẫn hơn việc Đàm Phong nói lời chia tay với cô?


Chung Nghiên Nguyệt nghĩ đến một loại khả năng, “Có phải anh muốn ly hôn hay không?”


“Nếu như tôi muốn ly hôn lại ngày ngày về đây ở? Còn để ý xem em có ngủ được hay không?”


Chung Nghiên Nguyệt không đáp, là cô nghĩ nhiều rồi.


Tề Chính Sâm lại ngồi xuống, “Em nghĩ đến việc ly hôn sao?”


Chung Nghiên Nguyệt lắc đầu, trước kia cô muốn cùng anh xây dựng cuộc hôn nhân này, sống tốt qua ngày, bây giờ hy vọng cũng đã bụn vỡ, cô bèn nghĩ về hướng lợi ích, “Có Tề gia đứng sau, sau này chị tôi tiếp nhận Vạn Duyệt có thể dễ dàng hơn một chút. Còn về những điều khác, tôi không thể làm gì cho chị ấy được cả.”


Tề Chính Sâm: “…” Anh không nói nên lời, đột nhiên bật cười.


Anh xoa xoa đầu cô, “Em muốn ăn gì?”


Chung Nghiên Nguyệt: “Mỳ ăn liền.”


Lâm Kiêu và Tần Tỉnh kiến mỳ ăn liền trở nên rất nổi tiếng trong vòng, đột nhiên cô cũng muốn ăn.


Tề Chính Sâm hỏi: “Trong nhà có sao?”


“Có, lần trước đi siêu thị tôi có mua vài hộp.”


Tề Chính Sâm đi vào phòng bếp nấu mì cho cô, anh không ngờ đời này còn có thể vì người phụ nữ thứ hai làm chuyện như vậy.


Anh xắn ống tay áo choàng tắm lên, lấy hộp mì ra.


Chung Nghiên Nguyệt nhấn tạm dừng bộ phim, đứng dậy đi vào phòng bếp, ngồi lên chiếc ghế ở trước quầy giữa bếp. Nhìn Tề Chính Sâm đang nấu mì cho cô, cô lại nuốt xuống những lời muốn nói, đợi ăn xong sẽ nói sau, bây giờ nói ra sẽ khiến mất hứng.


Tề Chính Sâm bưng mì qua, “Đợi thêm hai phút.”


“Cảm ơn anh.” Chung Nghiên Nguyệt nhận lấy chiếc dĩa từ tay anh.


Tề Chính Sâm đi đến quầy rượu lấy một bình rượu vang, cầm ra hai chiếc ly rượu, quay sang hỏi cô, “Em có muốn uống nửa ly không?”


Rượu vang và mỳ ăn liền quả thực không hợp vị, “Không cần đâu, tôi ăn mì là được.”


Anh cất một chiếc ly đi, rót cho mình một ly rượu.


Mì chín, Chung Nghiên Nguyệt mở nắp hộp lỳ, cứ dăm ba ngày là Lâm Kiêu lại đăng ảnh mì tôm lên vòng bạn bè, cuối cùng hôm nay cũng đỡ cơn thèm.


Tề Chính Sâm đang dựa vào quầy giữa bếp, khẽ nhấp một ngụm rượu, anh nhìn qua cô.


“Em và Đàm Phong, là em theo đuổi anh ta sao?”


“….” Chung Nghiên Nguyệt bị hỏi bất ngời, suýt nữa thì mắc nghẹn. Trước đó vô nói không muốn cùng anh trò chuyện về Hứa Như Ý, vì vậy anh bèn nói về Đàm Phong?


Chung Nghiên Nguyệt lấy giấy ăn lau miệng, “Anh ấy theo đuổi tôi.”


Tề Chính Sâm gật đầu, lắc lắc ly rượu trên tay.


“Hình như trước kia em để tóc ngắn.” Anh có chút ấn tượng mơ hồ, không nhớ ra được hình ảnh cô với mái tóc ngắn sáng sủa, chỉ có ấn tượng một chút.


“Ừm, trước kia vẫn luôn để tóc ngắn, mấy năm nay mới nuôi tóc dài.”


“Em có ảnh trước đây không?”


“Gần như xoá hết rồi, để tôi tìm xem.” Chung Nghiên Nguyệt mở khoá điện thoại, mở bộ sưu tập hình ảnh lên.


Sau khi cô và Đàm Phong chia tay, cô đã xóa hết các bài đăng trên vòng bạn bè cũng như ảnh chụp chung với anh được lưu trong điện thoại.


Trước khi lĩnh chứng, cô đã xử lý hết mọi thứ có liên quan đến Đàm Phong.


Trong album có rất nhiều ảnh, Chung Nghiên Nguyệt còn phải ăn mì, cô tuỳ ý đưa điện thoại cho anh, “Anh tự tìm đi.”


Tề Chính Sâm nhận lấy điện thoại, không vội lật xem, “Có mục album nào không tiện để người khác xem hay không?”


Chung Nghiên Nguyệt thoải mái nói: “Không có gì bí mật cả, anh cứ xem đi.”


Cô thuận miệng nói một câu, “Những thứ liên quan đến trước kia, trước khi kết hôn tôi đã xử lý rồi, album ảnh cũng vậy.”


Tề Chính Sâm đang đưa ly rượu đến bên miệng bỗng khựng lại.


Chung Nghiên Nguyệt nói xong lại cảm thấy không thích đáng, giống như đang nhằm vào anh vậy. Nhưng cô cũng không giải thích thêm nhiều, chuyện như vậy càng giải thích hiểu lầm càng sâu.


Tề Chính Sâm khẽ dùng sức, nuốt ngụm rượu xuống.


Anh không chỉ chặt đứt quá khứ mà còn tiếp tục duy trì tất cả những thói quen trước kia. Hơn nữa còn chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó mình sẽ không đối tốt với Hứa Như Ý nữa.


Lúc này anh không khỏi nghĩ, nếu như sau này con gái anh gả cho một người đàn ông giống anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?


Lại nghĩ, con gái anh không phải chính là con gái của anh và Chung Nghiên Nguyệt hay sao.


Tề Chính Sâm cố gắng chặt đứt mạch suy nghĩ, mở xem ảnh ba năm rưỡi trước của cô.


Hình như cô rất thích chụp ảnh, không phải là tự chụp bản thân mà là lưu lại từng khoảnh khắc của cuộc sống, ngay cả hình ảnh đôi vợ chồng già nắm tay nhau bên đường cô cũng chụp lấy vài tấm.


Cuối cùng cũng tìm được một tấm ảnh của cô. Trong ảnh, một nụ cười long lanh, ánh mắt mang theo nét xinh đẹp của cô gái trẻ tuổi lọt vào mắt anh.


Cô mặc một chiếc váy tiên nữ dài cao cấp, mái tóc còn chưa dài đến vai, nhìn ra được mái tóc ấy được tỉ mỉ sửa sang.


So với cô bây giờ giống như hai người khác nhau vậy.


Tề Chính Sâm nhìn vào thời gian chụp ảnh, lúc ấy cô và Đàm Phong còn chưa chia tay.


“Em hợp với kiểu tóc ngắn.” Anh không xem những tấm ảnh khác nữa, trả điện thoại cho cô.


Đương nhiên Chung Nghiên Nguyệt biết được bản thân hợp với kiểu tóc gì, chỉ là sau khi chia tay cô không còn tâm trạng ngày ngày sửa sang tóc tai, cũng cho rằng đổi một kiểu tóc có thể thay đổi được tâm tình.


Nhưng lại không phải vậy, chỉ là tự lừa mình lừa người mà thôi.


Tề Chính Sâm đề nghị: “Hay là em đi cắt tóc đi.”


“Chắc tôi không cắt nữa, tóc ngắn sửa soạn khó hơn tóc dài. Bây giờ tôi cũng không có thời gian chuẩn bị đầu tóc.”


“Ngày nào em cũng dậy từ năm giờ, có thừa thời gian.”


Chung Nghiên Nguyệt không tiếp lời, cúi đầu ăn mì.


Con gái thích làm đẹp vì người mình yêu.


Bây giờ cô chỉ muốn dành thời gian cho công việc.


“Năm nay Đoá Tân rất có thể sẽ đánh vào mảng giá cả với Lạc Mông, tôi phải nghĩ xem nên đối phó ra sao.” Cô đổi chủ đề nói chuyện.


Mục đích của Phó Ký Trầm khi thành lập Đoá Tân là để cho Tần Mặc Lĩnh không được thoải mái, ngày nào Phó Ký Trầm và Tần Mặc Lĩnh còn chưa hoà giải, thì ngày ấy sự cạnh tranh đấu đá này còn chưa kết thúc được.


Tề Chính Sâm cảm thấy bản thân đã can dự quá nhiều nên cũng im lặng cùng cô.


Chung Nghiên Nguyệt ăn mỳ xong, dọn dẹp phòng bếp.


Bây giờ cô đã ăn đêm xong, có những lời cần nói phải lặp lại một lần nữa.


Cô rót một ly nước lọc cầm trong tay, là công cụ để tránh sự gượng gạo.


“Trước đây khi ở phòng quần áo tôi cũng đã bày tỏ rõ thái độ của mình rồi, nhưng hình như anh không hề có ý định duy trì khoảng cách với tôi. Bởi sau khi chia tay xong tôi trở nên cô cùng nhạy cảm, tôi cảm thấy có vài lời vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, trách việc sẽ hiểu lầm ý của anh.”


Tề Chính Sâm yên lặng nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.


“Bây giờ anh quan tâm tôi là muốn cùng tôi xây dựng cuộc hôn nhân nàu sao? Nếu như vậy, tôi sẽ cùng anh cố gắng.”


“Tôi phải nói rõ với anh trước, cuộc hôn nhân mà tôi muốn cho dù không có tình yêu nhưng ít nhất cũng phải có sự tôn trọng và thành thật. Tôi không thể chấp nhận được việc anh muốn cùng tôi chung sống vui vẻ nhưng vẫn tiếp tục đối tốt với một người phụ nữ khác.”


“Cũng có nghĩa là, nếu như anh muốn cùng tôi xây dựng cuộc hôn nhân này thì từ giờ trở đi đừng hỏi bất kỳ chuyện gì liên quan đến Hứa Như Ý. Nếu như anh không làm được, chúng ta hãy cứ tiếp tục chung sống hoà bình như trước kia vậy, anh tiếp tục yêu cô ấy, không cần phải hỏi nhiều về chuyện của tôi, tôi bận sự nghiệp của mình sẽ không làm phiền đến anh, chúng ta làm một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.”


Nói xong cô không nhìn Tề Chính Sâm, rũ mắt uống nước.


Uống xong nửa ly nước, Tề Chính Sâm vẫn không lên tiếng, cô đã hiểu được lựa chọn của anh. Bảo anh không quản đến chuyện của Hứa Như Ý, đối với anh có lẽ là rất khó, cô hiểu được.


Chung Nghiên Nguyệt đặt ly nước xuống, “Cảm ơn mỳ của anh.” Cô cầm điện thoại lên, đi ra phòng khách tìm áo khoác mặc lên.


Tề Chính Sâm một hơi uống hết rượu trong ly, “Em muốn đi đâu vậy?”


Chung Nghiên Nguyệt: “Xuống hiệu thuốc dưới lầu mua Melatonin.”


“Đừng đi nữa, để tôi lấy cho em.”


Tề Chính Sâm đi vào phòng làm việc, lấy hộp thuốc còn một nửa đưa cho cô.


Chung Nghiên Nguyệt cầm thuốc về phòng ngủ, anh ra ngoài ban công hút thuốc. Trước giờ anh chưa từng hút thuốc ở nhà, hôm nay ngoại lệ, hút hai điếu liên tiếp.


Cuối cùng bộ phim kia vẫn không được phát đến hồi kết.


Anh có thể không tiếp tục tặng quà cho Hứa Như Ý, nhưng nếu ngày nào đó cô gặp phải chuyện gì khó khăn, anh có thể làm được việc mắt không thấy tai không nghe không?


Hai rưỡi, Tề Chính Sâm quay về phòng ngủ. Chung Nghiên Nguyệt đã ngủ say, xoay lưng về phía anh, uống thuốc xong cô ngủ rất sâu.


Tề Chính Sâm không ngờ mình sẽ mất ngủ, sợ sẽ làm ồn đến Chung Nghiên Nguyệt, anh không dám trở mình, cố gắng duy trì một tư thế nhưng lại trằn trọc không ngủ được, hôm nay anh đã cảm nhận được rồi.


Mãi cho đến năm giờ, anh mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.


5 giờ hai mươi, Chung Nghiên Nguyệt tỉnh dậy.


Khoảng thời gian gần đây cô luôn tỉnh lại vào khung giờ này, dù uống thuốc cũng sẽ tỉnh.


Tề Chính Sâm ngủ không sâu, Chung Nghiên Nguyệt đánh răng rửa mặt đi ra từ phòng tắm, anh đã tỉnh rồi. Chung Nghiên Nguyệt dùng đèn điện thoại, sợ đèn quá sáng, cô dùng tay che đi, chỉ đủ để nhìn thấy đường.


Anh mở đèn, mò điện thoại nhìn thời gian, “Không phải hôm nay được nghỉ sao? Sao em vẫn dậy sớm vậy?”


“Ở nhà không có việc gì, tôi đi tăng ca.” Chung Nghiên Nguyệt đã nói đủ lời xin lỗi rồi, làm ồn khiến anh tỉnh giấc không phải một câu xin lỗi là có thể bù đắp.


“Anh ngủ tiếp đi.”


Cô tắt đèn, khẽ đóng lại cửa phòng ngủ.


Tề Chính Sâm nào có ngủ tiếp được, đầu vừa đau vừa nhức, chỉ mất ngủ một đêm đã khó chịu như vậy, anh không dám tưởng tượng Chung Nghiên Nguyệt gần như ngày nào cũng không ngủ được, cô đã chịu đựng nó như thế nào.


Anh lấy hai viên Melatonin của cô uống, dần dần mới cảm thấy buồn ngủ, lần này ngủ đến giữa trưa.


Sau khi tỉnh dậy đi tắm nước nóng, nhưng lại không hề cảm thấy tỉnh táo thoải mái.


Người chìm vào giấc ngủ một cách tự nhiên căn bản khác với người phải dùng thuốc hỗ trợ.


Tề Chính Sâm có cuộc gọi đến, là điện thoại của tra nam.


Anh nhấn nghe, “Có việc gì?”


Phù rể ‘tra nam’: “Tối nay có qua đây không.”


“Không.”


“Có xã giao à?”


“Không có. Ở nhà ngẫm nghĩ lại về bản thân.”


Đối phương cười một tiếng, “Cậu cũng biết ngẫm nghĩ lại về bản thân? Vậy cậu cứ xem xét kỹ lương tâm của mình đi.” Anh ta cúp điện thoại.


Tề Chính Sâm cài điện thoại về chế độ im lặng, đi đến phòng làm việc xử lý công việc, nhưng chỉ cần hơi lơ đễnh sẽ lại nghĩ đến trạng thái bây giờ của Chung Nghiên Nguyệt.


Buổi chiều anh không ra ngoài, ở nhà xem nốt bộ phim tối qua chưa xem xong.


Một tiếng sau, cuối cùng cũng xem được hồi kết.


Khi còn chưa đến sáu giờ, cửa nhà được mở ra, Tề Chính Sâm kinh ngạc không thôi, Chung Nghiên Nguyệt lại về sơm như vậy.


Chào hỏi xong, Chung Nghiên Nguyệt về phòng ngủ.


Tề Chính Sâm ngồi lại ở phòng khách thêm một lát, cũng không làm gì cả, hai chân vắt chéo, cứ yên tĩnh như vậy dựa lên sô pha, khuỷu tay chống lên tay ghế sô pha, không mạnh không nhẹ xoa xoa huyệt thái dương.


Ngồi trong phòng khách nửa tiếng, anh đứng dậy về phòng ngủ, Chung Nghiên Nguyệt đang ở trong phòng quần áo thu dọn đồ đạc.


Không cần anh hỏi, Chung Nghiên Nguyệt nói: “Thời gian nghỉ ngơi của tôi nhất thời chưa điều chỉnh được, cũng đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, sau này tôi sẽ ngủ ở phòng ngủ phụ, tôi chuyển chăn gối qua rồi.”


Lúc này Tề Chính Sâm mới nhìn lên giường, phía giường cô ngủ đã trở nên trống trải

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện