Editor: Gió


Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute



Khi tiếp tân nhận được hoa tươi là vào giờ cơm trưa, Giản Hàng và Tiểu Phàn đi đến nhà ăn, tiếp tân tạm thời đặt hoa qua góc bàn, tự mình thưởng thức trước.


Mấy ngày nay cô đang xem một bộ phim được quay từ vài năm trước của Đàm Mạc Hành, có chút đau lòng, tối hôm qua vừa xem phim vừa khóc, cả một buổi sáng vẫn chưa bình phục lại được cảm xúc, hộp hoa này có thể chữa được muộn sầu.


Màu sắc chủ đạo là hồng trắng, được đặt trong một chiếc hộp hoa tinh xảo không kém, cô kích động đến độ muốn đặt cho chính mình một bó hoa.


Hoa tươi được đưa từ tiệm tới đây, những giọt nước trên cánh hoa cũng bốc hơi gần hết. Cô tiếp tân tìm một chiếc bình nước khẽ xịt lên đóa hoa, từng giọt nước đọng lại trên cánh hoa trong suốt long lanh.


Mọi người ăn xong dần dần trở về, khi đi qua quầy tiếp tân đều bị bó hoa tươi thu hút.


Đồng nghiệp còn tưởng có người theo đuổi cô tiếp tân xinh đẹp nên tặng hoa đến công ty, đồng nghiệp cười đùa, “Thành thực khai báo, rốt cuộc là như thế nào vậy?”


Tiếp tân chỉ vào tấm thiệp trên bó hoa, “Mọi người tự mình xem, tôi không nói gì cả đâu đấy.”


Nhìn thấy thấm thiệp rồi, mấy người ấy bị cho ăn một nồi cẩu lương.


Lúc này Giản Hàng đang ở nhà ăn, ngồi cùng Liêu Vịnh Mân.


Liêu Vịnh Mân trêu chọc cô, “Yêu đương rồi lập tức khác ngay.”


Bà dùng từ ‘yêu đương’, mà không phải là ‘kết hôn’.


“Trong hôn lễ, hai người vẫn luôn nắm tay nhau không rời.” Bà cười, “Quả thực nhìn không quen.”


Giản Hàng ngượng ngùng cười, đôi mắt đuôi mày lộ ra vẻ dịu dàng.


Liêu Vịnh Mân cũng từng là người trẻ tuổi, trước khi kết hôn cũng có một đoạn tình cảm sâu sắc ngọt ngào với Cao Vực, những người đắm chìm trong tình yêu đều hận không thể viết dòng chữ ‘Tôi yêu đương rồi’ lên trên mặt, cũng không cần phải nói với ai, người khác vừa nhìn đã biết được tình hình. Bây giờ Giản Hàng đang ở trong trạng thái như vậy.


Giản Hàng quay lại chủ đề chính, bàn bạc với Liêu Vịnh Mân về phương án động viên các nhân viên chuyên môn tuyến đầu.


Liêu Vịnh Mân lo lắng: “Bộ phận số Bốn của chúng ta làm như vậy, giám đốc ba bộ phận còn lại chắc chắn sẽ có ý kiến.”


Nếu như thu nhập của nhân viên chuyên môn của bộ phận số Bốn được tăng cao, còn bên bộ phận kinh doanh khác vẫn duy trì ở mức cũ, trong lòng họ tự nhiên sẽ có ý kiến, các vị giám đốc cũng sẽ vì vậy mà đau đầu.


Đối với lãnh đạo bên trên, càng sẽ không hài lòng.


Từ góc độ tâm lý học trong việc dùng người, suy xét đến số vốn bỏ ra, tăng thêm tiền thưởng hiệu xuất cho nhân viên trước giờ không phải là lựa chọn hàng đầu của ban lãnh đạo cấp cao.


“Mặc dù bộ phận số Bốn kinh doanh độc lập, nhưng khi mở họp báo cáo chuyện này, không trách được việc bị những người khác chất vấn.”


Giản Hàng bảo bà yên tâm, “Chuyện như vậy tôi không cần phải báo cáo trong các cuộc họp thường lệ, họ sẽ không có cơ hội chất vấn tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện sơ qua với Hứa tổng của Viễn Duy.”


Về mặt ngoài, Viễn Duy đầu tư vào bộ phận số Bốn, Viễn Duy có quyền biết được tình hình kinh doanh quản lý của bộ phận số bốn. Mà cô cũng phải thường xuyên mở họp với Hứa tổng.


Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà ăn.


Phòng làm việc ở hai tầng khác nhau, khi tách ta, Liêu Vịnh Mân nói: “Tôi vẫn đang nghiên cứu tiêu chuẩn của phương án khích lệ, đợi tôi cảm thấy không có vấn đề gì rồi sẽ trình lên cô.”


Giản Hàng gật đầu, “Không vội, chị cứ từ từ cân nhắc tiêu chuẩn khích lệ.” Suy nghĩ của cô là, “Phương án khích lệ không chỉ nâng cao được hiệu suất làm việc, tốt hơn là còn có cơ hội thăng tiến.”


Tình cờ suy nghĩ của Liêu Vịnh Mân cũng trùng hợp với cô, “Tôi cũng đang suy nghĩ đến điều này.”


Việc khích lệ phải có từng mức độ, cứng quá dễ gãy.


Giản Hàng trở lại văn phòng, hoa tươi đã được đặt lên bàn làm việc của cô, Tiểu Phàn đặc biệt đặt hộp hoa ở bên cạnh mô hình của cô.


Cô cẩn thận gỡ tấm thiệp xuống, sau khi đọc xong cất vào trong ví.


[Ông xã, em nhận được hoa rồi.]


Tần Mặc Lĩnh: [Ừm. Không đến phòng làm việc của anh sao?]


[Có.]


[Bây giờ em qua ngay.]


Giản Hàng sửa soạn lại đầu tóc cũng như lớp trang điểm. Đề phòng bị Tần Mặc Lĩnh hôn trôi mất son môi, cô xách cả túi xách lên lầu.


Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Mặc Lĩnh đi ra mở cửa, nhưng còn chưa đi đến nơi, Giản Hàng đã đẩy cửa bước vào.


Không ai nói lời nào.


Tần Mặc Lĩnh cầm lấy túi xách trên tay cô, dùng một tay ôm cô.


Giản Hàng ôm lấy eo anh, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh.


“Hôm nay anh tặng hoa công khai, đang theo đuổi em sao?”


“Ừm.”


“Anh chỉ tặng hoa, chưa chắc em đã đồng ý.”


“Mới vừa theo đuổi thôi, còn có thứ khác nữa.” Tần Mặc Lĩnh cúi đầu muốn hôn cô.


Giản Hàng cười, cố ý tránh mặt sang một bên, tránh khỏi bờ môi anh.


Tần Mặc Lĩnh cũng mỉm cười, ôm cô ném lên sô pha, hai tay giữ chặt cô, cô không có cách nào trốn được. Anh tiến lại gần môi cô, khẽ cọ lên.


Tựa như đốm lửa bùng cháy lên.


Anh vừa rời khỏi môi cô, Giản Hàng lại chặn lại, ngậm lấy bờ môi anh. Cô học cách hôn sâu của anh, thử chủ động chiếm đoạt.


Tần Mặc Lĩnh ôm cô lên, để cô cao ngang anh, tiện cho cô hôn.


Thời gian buổi trưa không đủ, cho dù có dư dả thời gian, hai người cũng sẽ không làm bừa trong phòng làm việc. 


Chỉ có thể khống chế bản thân, ngay cả hôn môi cũng không thể tận hứng.


Tần Mặc Lĩnh ngồi trên sô pha, ôm Giản Hàng ngồi vào lòng mình.


Giản Hàng nhìn anh, “Anh định theo đuổi bao lâu?”


Tần Mặc Lĩnh ngẫm nghĩ, “Theo đuổi đến khi em không muốn được theo đuổi nữa.”


Anh giữ lấy gương mặt cô, Giản Hàng cảm nhận được cơ thể anh có sự thay đổi, ngồi trong lòng anh không dám làm loạn.


Giản Hàng ở lại văn phòng Tần Mặc Lĩnh không đến nửa tiếng đồng hồ đã trở về để chuẩn bị cho cuộc họp diễn ra vào chiều nay.


Sau khi cô rời đi, Tần Mặc Lĩnh gọi thư ký Cao vào, giao cho cô việc liên lạc cho Phương Nam, hẹn thời gian gặp mặt.


Thư ký Cao hỏi thêm một câu, “Hỏi về tiến triển việc thiết kế trang phục mô hình của bộ phận số Bốn sao ạ?”


“Không phải, tôi tìm riêng để nhờ cô ấy vẽ giúp tranh minh hoạ.”


Tần Mặc Lĩnh cầm bút lên, lật cuốn sổ ghi chép nội dung cuộc họp ra, ghi lại những chi tiết cần có trong tranh minh hoạ.



Bốn tuần liên tiếp, mỗi thứ hai và thứ sáu hàng tuần, Giản Hàng đều nhận được hoa tươi do Tần Mặc Lĩnh tặng, những bó hoa ấy chưa từng trùng lặp qua.


Chớp mắt đã là giữa tháng mười, mùa thu cũng đã tới.


Nhà máy ở hai khu vực Hoa Đông và Hoa Nam, lô hàng mới đầu tiên đã được sản xuất xong và nhập kho, họ gửi một thùng mỗi loại hương vị nước ngọt có gas qua, Tiểu Phàn phát cho mỗi người hai chai.


Giản Hàng để họ nếm thử, “Xem xem hương vị có gì khác không.”


Trịnh Viêm Thúc vặn mở hai nắp chai, chậm rãi nếm thử, “Không có gì khác cả.”


Những người khác cũng vậy, không phân biệt được chai nước nào là do nhà máy nào sản xuất.


Giản Hàng không cần phải lo lắng vấn đề hương vị nữa, cô hỏi Chu Nghĩa, “Phía mô hình tiến triển đến đâu rồi?”


Chu Nghĩa: “Hai mươi mốt nghìn chiếc đã được nhập vào kho, còn lại ba mươi nghìn chiếc nữa, trước cuối tháng mười một sẽ được giao tới. Còn một nghìn chiếc phục vụ cho hoạt động quảng bá trên mạng sẽ được nhập kho riêng.”


Giản Hàng gật đầu, “Một nghìn chiếc đều gửi cho những người tương tác qua mạng, nhớ hãy đối chiếu chuẩn xác việc vận chuyển, tránh những sai sót như gửi thiếu hay gửi nhầm.”


Lâm Kiêu bảo đảm, “Chị yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện này.” Cậu ta đã không còn trạng thái làm việc như khi ở Doãn Lâm nữa, nếu là lúc đó, quả thực khá khó nói.


Trịnh Viêm Thúc hỏi Giản Hàng: “Sản phẩm mới tổng cộng có sáu loại hương vị, vậy về sản phẩm cũ, cô định xử lý như thế nào?”


Giản Hàng hỏi ngược lại, “Anh có đề xuất gì? Nếu anh đã đề cập đến, nhất định đã nghĩ qua việc phải xử lý ra sao.”


Trịnh Viêm Thúc đưa cho cô bản thống kê, anh thống kê ra vài loại hương vị bán chạy ở từng khu vực trong ba năm gần đây.


“Dựa vào tình hình tiêu thụ ở các khu vực, tôi đề xuất mỗi khu vực hãy giữ lại ba loại sản phẩm cũ trước, cho sản phẩm mới thời gian qua đó, sau đó xem tình hình tiêu thụ của sản phẩm mới vào năm sau rồi quyết định năm sau nữa có ngưng sản xuất sản phẩm cũ hay không.”


Giản Hàng đưa báo cáo cho anh ta, “Cứ làm như anh nói đi.”


Trịnh Viêm Thúc nghĩ sẵn trong đầu một đống lý lẽ để thuyết phục Giản Hàng, không ngờ còn chẳng cần dùng đến nửa câu. Suy nghĩ của cô anh ta thường không hiểu được, có lúc phức tạp đến độ phải vòng cả mười tám vòng, có lúc lại đơn giản như một đường thẳng.


Giản Hàng hỏi tất cả mọi người, “Còn có vấn đề gì khác nữa không?”


Chỉ có một mình Lâm Kiêu trả lời, giọng nói cũng chẳng nhỏ: “Đã hết.”


Giản Hàng nhìn cậu ta, Lâm Kiêu lập tức lặng lẽ cúi đầu.


“Tan họp.” Giản Hàng thu lại tài liệu.


“Giản tổng.” Chu Nghĩa ra vẻ như đang nói chuyện phiếm, “Tháng một hàng năm Lạc Mông chúng ta đều tổ chức một buổi tiệc thường niên, mỗi bộ phận kinh doanh đều phải đóng góp một tiết mục, mặc dù năm nay có tuyển thêm một người.” Nói rồi, anh ta cố ý nhìn Lâm Kiêu một cái, “Nhưng người mới này lại không có năng lực biểu diễn, thường hát lệch tông.”


Lâm Kiêu bị châm chọc. Bí mật về chuyện hát lệch tông này, tất cả mọi người đều biết. Nhưng mấu chốt lại là, cậu ta cảm thấy mình hát cũng không khác bản gốc là bao.


Giản Hàng nói thẳng, “Anh muốn nói gì?”


Chu Nghĩa đã có chuẩn bị trước, “Tôi đã bàn bạc với giám đốc thị trường của các bộ phận kinh doanh khác, bọn tôi đều là những người không có tế bào nghệ thuật, biểu diễn tiết mục chẳng khác gì muốn mạng của chúng tôi, chi bằng mỗi bộ phận chọn người ra cùng chơi game.”


Giản Hàng: “….”


Chu Nghĩa vô cùng hào hứng, “Vào bản đồ đánh ở các đảo, theo hình thức đánh loại qua mỗi trận, xem xem bộ phận nào có người chiến thắng. Người của ba bộ phận còn lại đều tích cực đăng kí, lượng người đăng kí quá nhiều, bọn họ còn phải thi đấu nội bộ để chọn ra được người thích hợp. Nếu như bộ phận số Bốn của chúng ta không tham gia sẽ khiến mọi người vô cùng mất hứng.”


Lâm Kiêu chống cằm, uống sản phẩm mới, ung dung ăn dưa.


Trịnh Viêm Thúc liếc nhìn Giản Hàng, không biết trình độ chơi game của cô ra sao.


Giản Hàng thong thả đáp, “Tụ tập chơi game trong bữa tiệc thường tiên, Tần Mặc Lĩnh không xử đẹp các anh sao?”


Mọi người đều bật cười.


Chu Nghĩa nói ra tâm tư nhỏ của mình, “Vậy còn phải xem xem là ai tham gia nữa, nếu như cô tham gia, 100% tiết mục này sẽ được thông qua. Không chừng sau này sẽ là hoạt động cố định của Lạc Mông trong bữa tiệc thường niên. Chuyện cô chơi game, ban lãnh đạo bên trên cũng biết cả, chơi game cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Hơn nữa, vốn dĩ tiệc thường niên là để mọi người giải trí, thả lỏng, không cần phải câu nệ theo những hình thức truyền thống.”


Giản Hàng mỉm cười, “Anh định dẫn tôi đi PK với người của bộ phận kinh doanh khác?”


“Đúng vậy, tìm thêm hai người nữa, lập đội bốn người. Bộ phận số Hai có vài người trình độ chơi game không tồi, tôi cũng không hy vọng gì về việc có thể đè bẹp được bọn họ, giành được vị trí số hai chúng ta cũng coi như có được gặt hái.”


Chu Nghĩa hỏi: “Cô có tham gia hay không? Nếu như cô sợ trình độ chơi game của mình kém, vậy thì để Lâm Kiêu thay vậy.”


Lâm Kiêu giả bộ không biết, “Lão đại, trình độ chơi game của chị ra sao? Chỉ cần không quá tệ thì có thể tham gia chơi xem, dù sao cũng chỉ là một tiết mục trong buổi tiệc.”


Cậu ta giả bộ động viên Giản Hàng, “Tổng cộng có 16 người tham gia, chỉ cần chị không lọt vào top 3 từ dưới lên, em sẽ mời mọi người một bữa.”


Trịnh Viêm Thúc cũng không thích tiết mục trình diễn, mỗi năm đều là những tiết mục như hát hò diễn kịch, không có gì mới mẻ. Chơi game tốn thời gian, một trận đánh loại có thể bằng thời gian của mười tiết mục biểu diễn, mà cuộc đánh loại giữa các bộ phận kinh doanh, có sự cố gắng chiến đấu vì danh dự, có thể thu hút được sự chú ý của mọi người ở đó.


Anh ta lại cùng góp sức, “Giản tổng, nếu như cô lọt được vào top 5, về sau bộ phận tiêu thụ và bộ phận thị trường sẽ cố gắng chung sống hoà hợp.”


Giản Hàng không thể từ chối.


“Không vội, cách bữa tiệc tất niên vẫn còn xa, cho cô thời gian suy nghĩ.” Chu Nghĩa xách laptop rời di.


Giản Hàng về lại văn phòng, Liêu Vịnh Mân gửi tin nhắn cho cô, [Trưa nay cùng ăn cơm đi, kế hoạch khuyến khích cũng như tiêu chuẩn đánh giá thành tích đã được làm xong rồi.]


[Được, gặp ở nhà ăn số Một.]


Vẫn là khoảng thời gian hoa tươi được đưa đến như trước khi, mọi người đều đi ăn trưa, tiếp tân lại nhận được hoa.


Hôm nay Tiểu Phàn trở lại sớm, mỗi tuần đều nhìn thấy hoa tươi, cô cũng đã quen rồi, nhưng hộp hoa hôm nay lại khác, cô có bệnh nghiện sắc đẹp, thích hoa tươi cũng thích cả hộp hoa.


Tiểu Phàn hỏi tiếp tân xinh đẹp, “Đây lại là tiệm hoa nào vậy? Cho tôi phương thức liên lạc của họ với, đợi đến sinh nhật của mẹ tôi, tôi sẽ đặt tặng bà ấy một bó hoa.”


Hộp hoa với giá trị thẩm mĩ cao như vậy, nhất định mẹ cô sẽ rất thích.


“Vẫn là tiệm hoa trước đó.”


“Hộp hoa khác đi, tôi còn tưởng là của tiệm hoa khác cơ.”


Vừa rồi tiếp tân xinh đẹp chỉ chuyên tâm ngắm hoa tươi, lúc này mới để ý đến hộp hoa, bên trên có hình vẽ minh hoạ, cô sờ xem độ dày của chiếc hộp, “Cảm giác chiếc hộp này còn đắt hơn cả hoa tươi.”


Tiểu Phàn cúi đầu, lên mạng tìm kiếm tên tiệm hoa, “Tôi rất thích hộp hoa, những tiệm khác chưa từng thấy có loại đặc biệt như vậy.”


Hơn nữa rất cao cấp.


Bó hoa có thể thu hút đến vậy, hộp hoa bên ngoài cũng có nửa phần công lao.


Tiểu Phàn tìm kiếm được tiệm hoa này, được mở ở nơi tấc đất tấc vàng, cô lưu lại trang web đặt hàng.


Giản Hàng trở lại từ nhà ăn, ánh mắt cũng bị thu hút bởi hộp hoa đầu tiên.


Liên tục nhận được hoa suốt cả một tháng, hộp hoa tươi hôm nay khiến cô vô cùng kinh ngạc.


Cô nhìn lên bức vẽ trên hộp hoa, biển lớn và sao trời, sao trời ánh xuống biển sâu, vô hình cảm nhận được một hình ảnh vô cùng quen thuộc.


Hai tháng sau đó, mỗi lần nhận được hộp hoa, những bức vẽ trên đó đều là những chủ đề khác nhau, không giống với hoa trong tháng đầu cô nhận được, hoa khác nhau, nhưng hộp hoa đều là những mẫu của cửa tiệm.


Hai tháng này, những bó hoa khác nhau, hộp đựng cũng không giống.


Hộp hoa quá mức tinh xảo, cô không nỡ vứt đi, sau khi hoa héo cô sẽ xử lý chúng, còn hộp hoa đều được giữ lại, tổng cộng nhận được mười sáu hộp hoa.


Sắp tới mười ngày cuối tháng mười hai, bắt đầu đếm ngược thời gian cho hoạt động marketing trực tuyến cho sản phẩm mới, các nền tảng mạng bắt đầu vì chương trình mừng năm mới mà nóng dần lên.


Năm nay Đàm Mạc Hành tham gia chương trình mừng năm mới của một đài truyền hình và một trang mạng, anh ấy còn một bộ phim mới sẽ được phát sóng ngay dịp Tết nên mật độ tuyên truyền gần đây trở nên dày đặc.


Mùa đông vốn dĩ là mùa các sản phẩm nước uống không bán chạy, nước ép măng cụt của bộ phận số Hai trở thành mặt hàng hot của mùa đông, không thể tách rời với Đàm Mạc Hành.


Thời hạn là mười ngày đầu tháng mười hai, bộ phận số Hai đã đạt được doanh thu 7.35 tỷ, mà doanh thu của năm ngoái cũng mới chỉ có 5 tỷ.


Trong cuộc họp của ban lãnh đạo cấp cao, phó tổng Ngô biểu dương Chung Nghiên Nguyệt, “Chung tổng đi ngược lại với hướng tư duy thông thường, làm việc quyết đoán, dám đổi người đại diện ngay trong tháng bảy, các hoạt động tiêu thụ trực tuyến hay ngoại tuyến đều rất thành công.”


Ông còn đặc biệt chỉ ra một điểm, “Bộ phận số Hai không chỉ một mực giữ hàng tồn kho của các nhà phân phối, họ vừa giữ, vừa nghĩ cách để cách nhà phân phối ‘giải phóng’ hàng tồn kho, đây là điểm đáng để các bộ phận kinh doanh khác học tập. Tôi nghe Lâu Trưng nói, đây cũng là do Chung tổng đề xuất ý kiến.”


Chung Nghiên Nguyệt khiêm tốn, “Là do tôi và Lâu tổng cùng bàn bạc, về mặt tiêu thụ anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi.”


Lâu Trưng là giám đốc tiêu thụ của bộ phận số Hai, bỏ ra nhiều sức lực hơn cô, anh ấy rất ít khi ở phòng làm việc, một tháng phải có hai phần ba thời gian là đi đến thăm hỏi nhà phân phối ở các khu vực lớn.”


Phó tổng Ngô nhắc nhở nói, “Bây giờ sản phẩm của bộ phận số Hai ở trong trạng thái buộc chặt với Đàm Mạc Hành, có lợi có hại, sản phẩm không thể quá ỷ lại vào người đại diện, nếu ngày nào đó người đại diện bị lộ ra chuyện gì không hay, sản phẩm cũng dễ bị theo đó mà lật thuyền. Phải làm công tác phòng tránh rủi ro trước, không thể thoái thác, phải nằm trong phạm vi có thể kiểm soát.


Chung Nghiên Nguyệt: “Cảm ơn phó tổng Ngô đã nhắc nhở, bộ phận số Hai của chúng tôi đã nhắc đến vấn đề này trong cuộc họp, sang năm trọng điểm kinh doanh của chúng tôi sẽ tập trung lại vào bản thân sản phẩm.”


Phó tổng Ngô gật đầu, “Không tồi, có ý thức phòng ngừa rủi ro.”


Ngoài bộ phận số Hai vượt chỉ tiêu doanh thu ra, bộ phận số Một và số Ba cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của công ty, biểu hiện đang được khen ngợi.


Đối với bộ phận số Bốn, sau khi sản phẩm cũ huỷ liên kết với bộ phận số Hai, doanh thu thảm đến không nỡ nhìn.


Phó tổng Ngô không nhắc đến tình hình tiêu thụ năm nay của bộ phận, hỏi về việc marketing sản phẩm mới, “Chuẩn bị đến đâu rồi?”


Giản Hàng lời ít ý nhiều, “Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, bây giờ chỉ đợi vòng marketing trực tuyến đầu tiên.”


Phó tổng Ngô, “Chúc bộ phận số Bốn có được khởi đầu tốt đẹp.”


Giản Hàng cười cười, “Cảm ơn Ngô tổng.”


Sau khi tan họp, Tần Mặc Lĩnh đi ở phía trước, bước đi rất chậm, anh cố ý đợi cô.


Giản Hàng rảo bước đuổi kịp, “Có chuyện gì vậy anh?”


Tần Mặc Lĩnh: “Tối nay anh có tiệc xã giao, em về nhà sớm một chút, trời âm u rồi, có thể tối nay sẽ có tuyết rơi.”


Giản Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vô cùng âm u, có thể đổ tuyết bất kỳ khi nào, “Tan làm em sẽ về ngay.”


“Về nhà cũng đừng tăng ca nữa, em cứ thả lỏng trước.” Ngày sản phẩm mới được đưa ra thị trường càng đến gần, áp lực của cô càng lớn hơn, anh có thể cảm nhận được điều ấy.


Giản Hàng đồng ý với anh, “Không tăng ca, em về nhà chơi game.”


Tần Mặc Lĩnh: “…..”


Trở về bộ phận số Bốn, Giản Hàng thông báo cho các ban ngành, từ hôm nay trở đi không được tăng ca nữa, trở về nghỉ ngơi cho tốt. Người cảm thấy căng thẳng lo lắng không chỉ có cô, Chu Nghĩa, Trịnh Viêm Thúc, Lâm Kiêu, còn có phó tổng bộ phận thị trường, không có ngày nào là không tăng ca, họ luôn lo lắng sẽ bỏ qua chi tiết quan trọng nào, xem đi xem lại tất cả mọi việc.


Lúc gần tan làm, Trịnh Viêm Thúc gõ cửa phòng làm việc của cô, anh đứng ở bên ngoài không bước vào, “Nếu như cô thấy băn khoăn lo lắng, có thể tìm Uất Minh nói chuyện, trước khi sản phẩm nước ngọt có gas cũ được đưa ra thị trường, có lẽ tâm trạng của ông ấy cũng giống như cô.”


Anh đưa danh thiếp của Uất Minh cho cô.


Giản Hàng vẫn chưa nghĩ ra tìm Uất Minh sẽ nói gì nên cũng không vội thêm số.


10 giờ tối, những bông hoa tuyết rơi ngoài trời, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm.


Giản Hàng chơi vài ván game, áp lực cũng vơi được đi một phần. Đăng xuất khỏi game, cô ra ngoài ban công ngắm tuyết một lát, cảm giác của mấy ngày gần đây, vô cùng giống với lần đầu tiên cô độc lập đầu tư dự án khi ở Doãn Lâm.


Lúc ấy áp lực có lớn hơn nữa, cũng không có ai có thể chia sẻ.


Cô mở khung trò chuyện với Tần Mặc Lĩnh, hỏi anh: [Ông xã, khoảng mấy giờ anh sẽ về vậy?]


Cuối cùng cũng có thể muốn gửi gì cho anh thì gửi nấy, muốn lúc nào gửi thì gửi lúc ấy. Trước đây gửi tin nhắn cho anh cô thường sợ không thích hợp, sợ anh thấy phiền, cũng sợ sẽ làm phiền anh.


Có những lúc trả lời anh một dòng tin nhắn đơn giản, nhưng phải đắn đo cách dùng từ, phải lúc lúc nhắc nhở bản thân, trong cuộc hôn nhân không có tình cảm này, nên làm sao cho đúng mực.


Nhưng bây giờ không cần nữa rồi.


Tần Mặc Lĩnh trả lời: [Sao vậy em?]


Giản Hàng: [Không sao cả.]


Cô lại gõ thêm vài chữ: [Em nhớ anh rồi.]


Tần Mặc Lĩnh: [Anh về ngay đây.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện