Người dịch: Tietie


Lần trước Giản Hàng cách Tần Mặc Lãnh gần như vậy là khi chụp ảnh thẻ đăng kí kết hôn, lần đó dựa gần là bất đắc dĩ, thợ chụp ảnh nhắc nhở mấy lần, bảo hai người dựa gần một chút, Tần Mặc Lãnh mới gắng gượng để chụp ảnh. Hôm nay không có bất kì ai nhắc nhở.


Giản Hàng kịp thời dừng lại suy nghĩ đã phân tán, quay đầu lắng nghe ca sĩ thường trú đang biểu diễn nhiệt tình.


Điện thoại bỗng chốc rung lên, Lâm kiêu gửi liền ba tin:


[Sếp, bản sơ kết đã gửi vào hòm thư cho chị.]


[Đợi chị hồi âm.]


[Tôi chơi 2 trận game đã, có chuyện ngài trực tiếp nói trong mail cho tôi.]


Ý ngầm là để cô đừng gọi điện thoại cho cậu, cậu chơi game không rảnh. Vì game, ngay cả kính ngữ “ngài” cũng dùng đến.


Toàn công ty chỉ có một mình Lâm Kiêu cần phải viết bản sơ kết cá nhân mỗi tuần, cô không quy định Lâm Kiêu phải viết bao nhiêu chữ, cậu ta muốn viết gì thì viết đó.


Thứ hai có cuộc họp thường kỳ, để cậu ta viết bản sơ kết mỗi buổi tối cuối tuần là để cho cậu ta hồi tâm, kiểm tra xem công việc tuần trước đã hoàn thành xong chưa, đừng kéo chân của đoàn đội.


Giản Hàng mở hòm thư, bản sơ kết cá nhân tối nay của Lâm Kiêu vẫn qua quít như xưa.


[1-Tôi đã kiểm tra rồi, công việc mà tôi cần phải làm tôi đều đã hoàn thành. 2- Nghe nói đầu tháng sau, team chúng ta sẽ rất bận, những việc như sửa lỗi chính tả, dấu câu, ký hiệu và chữ sai có thể yên tâm giao cho tôi, việc đóng tập tài liệu cũng có thể giao cho tôi.]


Giản Hàng hồi âm cho Lâm Kiêu, khen cậu ta tài giỏi, đặt điện thoại xuống tiếp tục uống rượu. Không biết lúc nào, ly rượu đã chạm đáy.


“Muốn thêm một cốc không?”


Tần Mặc Lãnh hỏi cô.


Giản Hàng không xoay người, lắc đầu, chống cằm chăm chú lắng nghe bài hát.


Bài hát trên sân khấu này Lâm Kiêu thường xuyên hát, thắng được game lúc cậu mở mic đôi lúc rên hai câu, công ty có hoạt động nhóm, cậu ta mỗi lần ắt chọn bài hát này. Lâm Kiêu hát toàn lạc giọng, mỗi lần hát đều khiến mọi người phẫn nộ, bị mọi người vây đánh một phen, cậu ta vừa cười vừa hát, giày vò trái tim của người xung quanh.


Tần Mặc Lãnh nhìn góc nghiêng khuôn mặt Giản Hàng, cô đang thất thần, hình như là đang nhớ tới người nào đó.


Anh ngẩng đầu, một hơi cạn sạch rượu trong cốc.


Đến bar cùng cô để tưởng nhớ quá khứ không phải trách nhiệm của anh. Tần Mặc Lãnh nuốt rượu xuống mà chẳng có vị gì.


“Đi thôi.”


Anh thanh toán.


Bài hát đó còn chưa kết thúc, Giản Hàng rốt cuộc cũng xoay người.


“Đợi tôi nghe xong bài hát này. Lâm Kiêu mỗi lần hát đều lạc giọng, tôi quên mất giai điệu ban đầu như thế nào rồi.”


Tay cầm thẻ để thanh toán của Tần Mặc Lãnh hơi ngừng.


“Lâm Kiêu?”


“Ừ, là bạn của Tần Tỉnh, anh không biết?”


“Từng nghe, Tần Tỉnh từng nhắc tới.”


Giản Hàng nói thêm hai câu:


“Lâm Kiêu làm việc ở Doãn Lâm, cấp dưới của tôi, cha mẹ cậu ta có nhờ tôi quản. Quản cậu ta hai năm, cậu ta mới bớt phóng túng.”


Giữa lời nói mang theo phần bất lực.


Tần Mặc Lãnh chưa từng gặp Lâm Kiêu, có thể từng gặp nhưng không nhớ, anh có thể tưởng tượng ra tính cách của Lâm Kiêu như thế nào, lúc Tần Tỉnh lập team chơi game, bên trong giọng to nhất là Lâm Kiêu, còn luôn treo oliu nhỏ trên miệng.


Người cô nhớ đến lúc thất thần ban nãy, chắc là Lâm Kiêu người khiến cô đau đầu, mà không phải người đàn ông khác.


Nghĩ đến đây, Tần Mặc Lãnh lại nhét thẻ vào nơi kẹp thẻ, ra hiệu cho nhân viên pha chế rượu cho anh thêm một cốc.


Giản Hàng nghi hoặc:


“Không đi nữa?”


Tần Mặc Lãnh chỉ đáp:


“Quay về cũng không có việc.”


Giản Hàng nhìn không ra tâm tư của anh, lúc thì muốn đi lúc thì lại không muốn đi. Không đi càng tốt, cô nghe thêm mấy bài hát, nghe nhạc trong điện thoại hoàn toàn không giống nghe ở hiện trường.


Tần Mặc Lãnh chịu đựng sự ồn áo huyên náo trong bar, ầm ĩ đến đau cả đầu. Anh nhấp một ngụm rượu, nhẫn nại lắng nghe nhạc.


Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, Giản Hàng ở đến 11 giờ, hỏi Tần Mặc Lãnh muốn về không.


Nhẫn nại của Tần Mặc Lãnh sớm đã đến cực hạn, anh đứng dậy:


“Đi thôi.”


Anh cầm thẻ đi thanh toán.


Quản lý bar sớm đã nhận được điện thoại của ông chủ, Tần Mặc Lãnh muốn thanh toán thì thanh toán, anh không thích nợ nhân tình. Tần Mặc Lãnh ngay cả một cốc cafe cũng thanh toán, đừng nói là chai rượu trên nghìn tệ.


Từ bar đi ra, Giản Hàng hít một hơi thật sâu, vẫn cảm thấy phía trước hư ảo.


“Sao thế?”


Tần Mặc Lãnh thấy cô không đi bèn hỏi.


Giản Hàng:


“Không có gì.”


Rượu ngấm chậm hơn cả cô nghĩ, có chút đau đầu chóng mặt, nhìn cảnh đêm phía trước hư ảo không chân thực.


Còn may tài xế đã lái xe đến, không cần cô phải đi thêm.


Ngồi lên xe, Giản Hàng khát nước:


“Có nước không?”


“Có.”


Tần Mặc Lãnh lấy một bình nước trong tủ lạnh mini trên xe hơi cho cô.


“Không có nước ở nhiệt độ thường ư?”


“Cốp xe có.”


Tần Mặc Lãnh đặt nước lạnh xuống.


Tài xế mở cốp xe, không vội xuống, anh từ trong kính chiếu chậu nhìn ông chủ, trông thấy ông chủ đẩy cửa xe, anh bèn ngồi đấy không động.


Tần Mặc Lãnh ra sau cốp lấy một bình nước thường, mở lắp cho Giản Hàng.


“Cảm ơn.”


Giản Hàng nhận lấy nước.


Nước suối ở nhiệt độ thường vẫn hơi có cảm giác mát, uống vào cảm giác nóng ruột trong dạ dày tạm thời dịu lại.


Sự hiểu biết về rượu của cô và Tần Mặc Lãnh có sự khác biệt, rượu bốc mạnh như thế trong miệng anh gọi là không sao?


Sớm biết thế cô đã không uống cạn.


Lúc sắp tới nhà, Giản Hàng âm ỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, cô ôm bụng nhẹ nhàng xoa.


Tần Mặc Lãnh vô tình nhìn thấy cô xoa bụng.


“Đau dạ dày?”


Giản Hàng lắc đầu.


“Không đau, có chút không thoải mái.”


“Đi bệnh viện xem thế nào?”


“Không cần. Không sao, về nhà uống chút nước ấm là ổn.”


Nếu như đến nhà còn đau, cô sẽ uống chút thuốc, trong nhà thường xuyên chuẩn bị các loại thuốc trị đau dạ dày.


Tần Mặc Lãnh nhớ đến hồi xem mắt, cô bởi vì phát sốt, sau đó lại bởi vì viêm dạ dày ruột mà nằm viện, anh luôn cho rằng là cô không muốn xem mắt với anh nên mới viện cớ.


Bây giờ nhìn lại, khi đó có lẽ thực sự bị bệnh.


Giống như mấy lần trước, Tần Mặc Lãnh luôn đưa Giản Hàng đến trước cửa nhà, anh xác nhận lại lần nữa:


“Không cần đến bệnh viện?”


Giản Hàng vẫn là câu nói đó:


“Không cần.”


Uống rượu đau dạ dày đối với cô mà nói, thật sự chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc, chỉ cần có xã giao là phải uống rượu, uống nhiều không tránh khỏi việc đau dạ dày.


Tần Mặc Lãnh nhìn cô, muốn nói lại thôi.


“Ngủ sớm chút.”


Anh đóng cửa lại, cửa đóng hơn một nửa, cánh cửa gần như chắn hết cơ thể cô, anh lại nói với cô:


“Có chuyện gọi điện cho tôi.”


Bên trong cánh cửa được khép lại, cô gật đầu.


Tần Mặc Lãnh từ bên ngoài kéo cửa lại, anh nghe thấy âm thanh khóa cửa trái ở bên trong.


Bản thân Giản Hàng không coi là chuyện gì, uống chút nước ấm, tìm bộ quần áo thay để đi tắm.


Ngâm mình trong nước nóng, mùi rượu dần tan đi, nhưng trong bụng càng ngày càng khó chịu, bắt đầu đau. Trước khi ngủ, cô tìm thuốc rồi uống một viên.


Lần trước viêm dạ dày ruột cấp tính là trước mùa xuân, tiệc xã giao quá nhiều, uống làm tổn thương đến dạ dày, truyền nước mất mấy hôm, vừa hồi phục chưa được hai ngày, cô lại phải đi xã giao, bữa tiệc do cô làm chủ, sao có thể không uống rượu.


Hôm đó cô uống hơn 250 gam rượu trắng, trở về đau dạ dày đến nửa đêm, uống thuốc qua ngày thứ hai thì tốt lên khá nhiều.


Giản Hàng tưởng lần này cũng như lần trước, thế là uống xong thuốc yên tâm lên giường đi ngủ.


Cho đến khi sắp gần rạng sáng, mệt mỏi đến mức ngủ mê man, không biết đã ngủ được bao lâu lại bị đau mà tỉnh.


Cô mở đèn nhìn thời gian, còn 10 phút nữa là đến 2 giờ.


Giản Hàng lau trán, đau đến nỗi toát cả mồ hôi nhỏ xíu. Cô xưa nay có thể chịu đựng, lần đó đau đến nửa đêm, đau thẫm ướt cả bộ đồ ngủ, cô kiên cường chống đỡ, không đi bệnh viện.


Lần này có chút không chống đỡ được.


Trì hoãn một lát, cô chống người dậy, tìm quần áo để thay.


Giản Hàng không gọi xe, túm lấy túi xách xuống tòa nhà, từ trong túi mò chìa khóa xe ra.


Trong đại sảnh dưới tòa nhà, có hai anh bảo vệ đang trực ban, thời gian bây giờ bọn họ căn bản không có chuyện gì, có quy định thời gian làm việc không được chơi điện thoại, bọn họ đang nói chuyện phiếm.


Trông thấy Giản Hàng muộn như vậy còn ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, bảo vệ quan tâm hỏi:


“Giản tiểu thư, làm sao thế?”


Giản Hàng cười mỉm:


“Cần làm phiền hai người một lát, đưa tôi đến bệnh viện một chuyến, uống rượu không thể lái xe.”


“Đừng khách sáo, chuyện nên làm mà.”


Một anh bảo vệ trong đó duỗi tay.


“Chìa khóa xe đưa cho tôi.”


Đây không phải lần đầu tiên bọn họ đưa chủ nhà đi bệnh viện vào lúc nửa đêm, công ty cung cấp dịch vụ thân thiết cho mỗi chủ nhà không chỉ những điều này, đương nhiên, tất cả dịch vụ đều dựa trên cơ sở phí tài sản đắt đỏ.


Bảo vệ chở Giản Hàng đến một bệnh viện gần nhất, 10 phút là lái xe đến, Giản Hàng không để bảo vệ đi vào, cô xuống xe trước cửa, lại để bảo vệ lái xe trở về.


Cô không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu đến bệnh viện tiêm vì khó chịu bởi uống rượu.


Từ xếp số đến truyền dịch, đã là bốn mươi phút sau.


Giày vò lâu như thế, Giản Hàng đau đến nỗi suýt thì mệt lử, sau đó khom lưng ôm bụng đi vào phòng cấp cứu truyền dịch.


Cô gái nhỏ bên cạnh nhìn thấy cô một mình đi tiêm, giúp cô chỉnh lại ghế ngồi.


“Cảm ơn.”


Cô gái nhỏ cười ngọt ngào:


“Đừng khách khí.”


Giản Hàng dựa vào trong ghế ngửa đầu nhìn chai dịch truyền, phải truyền tổng cộng ba chai.


Ngày trước uống một cân* rượu trắng chỉ là chuyện nhỏ, về sau uống nửa cân rượu thì đau dạ dày, tối nay cô chỉ uống một cốc, cứ cho độ rượu có cao hơn nữa, đặt trong ngày trước cũng không đến nỗi nửa đêm đến bệnh viện truyền nước.


(*Một cân trung quốc bằng nửa cân của mình nhé ^^)


Bây giờ uống chút rượu là phải đến bệnh viện để tiêm, về sau khi xã giao nữa phải làm như thế nào.


Ngay bản thân Giản Hàng cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, cô đau thành như thế này, điều nghĩ tới không phải cơ thể của mình mà là về sau nhỡ đâu khi xã giao không thể uống rượu, thì phải làm sao.


Cô đại diện cho Doãn Lâm, trên bàn rượu, đau dạ dạy trước giờ không phải là cái cớ, chỉ cần uống không đến mức chết, thì phải tiếp tục uống.


Giản Hàng lấy điện thoại ra, cài đặt báo thức 30 phút, đặt điện thoại trên chân, cô dựa vào trong ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.


Không biết là dạ dày hay ruột, xoắn lại đến đau, không thể nào ngủ nổi.


Khi đường chân trời sáng lên, Giản Hàng đi ra từ bệnh viện.


Truyền dịch xuống, cuối cùng cũng không đau dạ dày như thế nữa, bác sĩ đề nghị cô buổi tối tới truyền thêm một lần nữa.


Giản Hàng gọi xe trở về nhà, trời vừa tờ mờ sáng, cô lấy gạo ra nấu cháo, không dám ăn những thứ khác.


Thời gian đợi chờ cháo, Giản Hàng tắm rửa xong, mở máy tính xem mail ngày hôm nay, một đêm trôi qua, bên trụ sở chính gửi đến bảy, tám mail, yêu cầu xử lý gấp.


Cháo nấu xong, Giản Hàng vừa ăn cháo vừa trả lời mail, mở mail thứ 3, thông báo cô sau một tuần nữa đến trụ sở chính tham dự cuộc họp.


Cô lập tức chuyển phát cho thư ký, để thư ký đặt trước vé máy bay.


Dạ dạy vẫn chưa thoải mái, cô chỉ ăn nửa bát cháo.


Xử lý xong tất cả mail còn chưa đến 7h30, tìm thuốc mang theo, Giản Hàng đến công ty.


Dưới tầng hầm tòa nhà văn phòng, Giản Hàng gặp Lâm Kiêu, Lâm Kiêu đi làm trước giờ chưa từng bị muộn, đây là ưu điểm duy nhất của cậu, đồng nghiệp bội phục cậu, ngoài đến sớm ra lấy kính núp cũng không tìm thấy ưu điểm khác.


“Sếp, chào buổi sáng.”


Trong tay Lâm Kiêu cầm theo cốc cafe còn nửa, một tay đút túi, kiểu tóc một sợi cũng không rối, luôn luôn tràn đầy tinh thần.


“Chào buổi sáng.”


Hai người vào thang máy, Lâm Kiêu vừa muốn nhấc tay, động tác Giản Hàng đã nhanh hơn cậu, ấn số tầng.


Lâm Kiêu liếc thấy vết tiêm trên mu bàn tay của cô.


“Sếp chị bệnh rồi à?”


“Ừ.”


“Không nghỉ phép?”


“Không cần.”


Lâm Kiêu hy vọng Giản Hàng nghỉ phép, cô không ở công ty, cậu tiêu dao tự tại, muốn làm gì thì làm, dưới mí mắt cô cậu không dám tạo sóng lớn.


Giản Hàng cũng nhìn mu bàn tay của mình, còn có vết bầm tím, đêm qua khi cắm mũi tiêm cô không chú ý, tiêm bị lệch, máu chảy ngược còn sưng lên, lại cắm mũi thứ hai.


Tòa nhà Lạc Mông lúc này, Tần Mặc Lãnh đang chuẩn bị mở họp, anh đột nhiên nhớ đến Giản Hàng, không biết cô còn đau dạ dày không. Tối qua nguyên nhân cô đau dạ dày là do anh, nếu như không phải anh để cô uống rượu sẽ không đến nỗi như thế.


Xuất phát từ trách nhiệm, anh nên quan tâm cô.


Lấy điện thoại, Tần Mặc Lãnh gửi tin nhắn cho Giản Hàng:


[Dạ dày thế nào rồi?]


Giản Hàng không muốn để anh áy náy, trả lời anh:


[Không sao.]


Tần Mặc Lãnh nhìn điện thoại như có điều suy nghĩ, với tính cách hiếu thắng của cô, cho dù có chuyện cũng không thể nào làm phiền ai, anh gọi thư ký Cao tới.


Xe của Giản Hàng vẫn ở Lạc Mông, Tần Mặc Lãnh đưa chìa khóa xe cho thư ký Cao.


Thư ký Cao nhìn logo trên chìa khóa xe, cô có ấn tượng sâu sắc với chiếc xe màu trắng này, mấy ngày trước luôn để ở vị trí đỗ xe của sếp, chính sếp còn nói rằng đấy là xe của vợ anh.


Thư ký Cao lên phía trước hai bước, từ góc bàn cầm lấy chìa khóa xe. Trước khi sếp mở lời, cô không hỏi nhiều.


Tần Mặc Lãnh phân phó:


“Đưa đến Quản lý tài sản Doãn Lâm, cho Giản Hàng.”


Nếu Giản Hàng đi làm bình thường, cơ thể sẽ không có vấn đề lớn.


Cho dù đi làm bình thường, nếu như cơ thể có chút không thoải mái, thư ký Cao cũng có thể nhìn ra đôi chút.


Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tần Mặc Lãnh lại cầm điện thoại lên, cảm thấy có thể nói trước một tiếng cho Giản Hàng:


[Trưa nay có ở công ty không? Đưa xe của em qua đó.]


Giản Hàng:


[Có.]


Lần trước đến lấy ví tiền là anh tự đến lấy, lần này đưa xe qua chắc cũng là chính anh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện