Bên ngoài cửa phòng làm việc, tiếng mắng chửi dần dần bay xa, rất nhanh đã không nghe thấy gì nữa.


Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.


Trước cửa ban nãy nhốn nháo như chợ vỡ, suýt chút nữa thì mấy anh bảo vệ hỗn chiến với bà Cao, ồn ào hơn cả cái chợ.


Thư ký gõ cửa, hỏi cô có ổn không.


“Tôi không sao”


Giản Hàng soi trước gương trang điểm, cẩn thận từng li từng tí lau nước trên khuôn mặt, tránh làm hỏng lớp trang điểm.


Năm phút trước, bà Cao xông vào phòng làm việc của cô, hắt thẳng cốc nước to lên mặt, cô không chút phòng bị, né không kịp, bị hắt nước đầy mặt, áo sơ mi phía trước cũng bị ướt đẫm, thấp thoáng trông thấy cả đường viền áo lót bên trong.


“Liên hệ xong với luật sư rồi chứ?”


Thư ký:


“Đã liên hệ. Luật sư nói liên hệ với họ bất cứ lúc nào khi chị không bận nữa.”


Giản Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, cách cuộc họp còn mười một phút, phân phó thư ký:


“Em đi chuẩn bị mở cuộc họp và tài liệu đi.”


Thư ký vốn muốn an ủi vài câu, do dự lại thôi.


“... Vâng, em biết rồi ạ.”


Cô lo lắng cho trạng thái của Giản Hàng,


“Hay là pha cho chị cốc cà phê nhé?”


“Không cần, em đi làm việc đi.”


Giàn Hàng lau sạch mặt, cầm quyển sổ hộ khẩu bên cạnh máy tính lên, lúc bà Cao hắt nước vào cô, sổ hổ khẩu của cô nào có may mắn tránh khỏi.


Ban nãy dùng khăn giấy lau qua loa, lớp bìa cũ ướt theo từng mảng nhỏ.


Giản Hẳng lật sổ hộ khẩu ra, trang bên trong cũng bị dính nước, cô đổi một chiếc khăn tay lau từng trang từng trang một.


Chiều hôm nay là ngày cô và đối tượng xem mắt chỉ gặp mấy lần bàn đi làm giấy chứng nhận kết hôn.


Những cặp đôi khác đều chọn ban sáng đi làm giấy, sáng sớm đã đến xếp hàng, kết quả đối tượng xem mắt của cô, đại công tử của Tần gia, bảo rằng ban sáng anh ta có cuộc họp, không thể rời đi, thế là dời đến ban chiều.


Có thể cô và Tần Mặc Lãnh thật sự không hợp bát tự, vài tiếng đồng hồ trước khi đi làm giấy chứng nhận kết hôn, cô bị gọi là tiểu tam, bị vợ người ta làm cho nhếch nhác vô cùng, áo sơ mi trắng cô mua chuyên dùng để mặc hôm làm giấy bị ướt sũng, kiểu tóc tốn công làm cũng bị rối mất.


Điện thoại trên góc bàn không ngừng rung, là điện thoại của Cao tổng.


Xem ra ông ta cũng biết vợ mình hôm nay tự ý xông vào phòng làm việc của cô, trước mặt tất cả cấp dưới của cô, thu dọn “con tiểu tam” là cô đây.


Giản Hàng lướt qua nút nhận nghe, tiện tay mở loa ngoài, tiếp tục lau sổ hộ khẩu.


“Giản tổng, tội tôi đáng chết vạn lần.”


“Cao tổng nặng lời rồi, tội không đến mức chết.”


Cao Vực lặng im trong chốc lát, chuyện đã đến mức này, không phải chuyện ông nói vài câu xin lỗi là có thể trừ bỏ sự xúc phạm mà vợ ông đem tới cho Giản Hàng, vợ ông làm loạn lên như vậy, toàn bộ Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm đều biết được chuyện, đều tưởng rằng Giản Hàng có quan hệ bất chính với ông.


Ồn ào gây ra động tĩnh lớn như thế này, mọi người đều chỉ nhìn thứ trước mắt, vốn không có ai lại tin lời giải thích phía sau.


Lời giải thích lúc này chỉ là sự che đậy mà thôi.


Giản Hàng là người phụ trách Chi nhánh Bắc Kinh của Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm, về sau cô phải làm thế nào để xây dựng uy nghiêm trước mặt cấp dưới đây?


Mặc dù lời đồn nhảm về cô trước giờ chưa từng ngừng, nhưng đó đều là lời vô căn cứ, hôm nay hoàn toàn chứng thực, mất hết cả mặt mũi.


Chuyện xảy ra ngày hôm nay, nguyên nhân xuất phát từ phía ông. Tháng trước ông đề nghị ly hôn với vợ, rốt cuộc đợi được đến năm trước con trai đậu đại học, không còn đắn đo nào khác, ông quả thật là không sống nổi với vợ, tâm đã quyết, bèn ly hôn.


Vợ ông làm thế nào cũng không đồng ý ly hôn, sau đó phát sinh ra chuyện hoang đường ngày hôm nay.


“Tôi không biết làm thế nào mà vợ tôi cho rằng tôi và cô... Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng”.


Bản thân Cao Vực cũng vô cùng bối rối. Vợ ông đang tức giận, tạm thời không hỏi được gì.


Giản Hàng lạnh nhạt đáp:


“Vậy thì vất vả cho Cao tổng, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, ảnh hưởng không chỉ danh tiếng của tôi, còn có hình tượng của Doãn Lâm, có khả năng dẫn tới biến động giá cổ phiếu Doãn Lâm. Bên ngài cũng nên nghĩ cách đè lại.”


Cao Vực vô cùng bất ngờ trước thái độ của Giản Hàng, trước khi gọi điện, ông đã chuẩn bị trước tâm lý bị làm khó dễ, không ngờ tới Giản Hàng dễ nói chuyện như vậy, mặc dù không hài lòng, nhưng trong lời nói đã khá là khách khí.


Cao Vực càng thêm hổ thẹn:


“Về sau cho dù là cô hay Doãn Lâm, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ, cô nói một câu là được.”


“Cao tổng khách khí.”


Giản Hàng kết thúc cuộc gọi.


Cao Vực không được xem là rất đẹp trai, nhưng khí chất nho nhã, phong thái không nộ mà uy lại không phải là thứ mà người trẻ tuổi có thể so sánh được, ông là Tổng giám đốc bộ phận quản lý tài sản của Ngân hàng Nghi Thạc, trong tay có thực quyền. Ngân hàng Nghi Thạc là một trong những ngân hàng tư nhân được phê duyệt sớm nhất, có thực lực rất mạnh.


Cô và Cao Vực bởi vì hợp tác mà quen biết, mỗi lần gặp mặt luôn là bàn chuyện công việc, chưa từng nói chuyện riêng tư.


Cách cuộc họp còn có năm phút, Giản Hàng đánh lại son. Áo sơ mi ướt đẫm, không thể mặc trực tiếp ra ngoài gặp người khác, cô nhét khăn lụa vào trong áo sơ mi để tránh bị ướt, mặc áo khoác, cài hết cúc lại. Thắt xong dây thắt lưng, Giản Hàng lại dựng cổ áo khoác lên, che lấp toàn bộ chiếc khăn lụa.


Bên trong phòng họp, mọi người lần lượt đi vào. Trông thấy Giản Hàng, mỗi người đều vô thức mà nín thở. Những chuyện bát quái liên quan đến Giản Hàng, rất nhiều người trong giới đầu tư đều nghe nhiều nên quen. Thậm chí có người lén lút đùa rằng, cuộc sống tăng ca không ngày không đêm, chỉ có thể dựa vào yêu hận tình thù của Giản Hàng với các ông lớn ngành tài chính đã kết hôn mà kéo dài tính mạng.


Hôm nay lại xảy ra một màn bùng nổ bất ngờ như thế, tất cả mọi người đều không có lòng nào mà làm việc.


Không biết là ai ở trong nhóm lại nói thêm một câu, Giản Hàng sắp gả cho đại công tử của nhà họ Tần.


Nhà họ Tần là một trong những đại gia tộc có thực lực nhất trong giới quyền quý, là tầng lớp mà Giản Hàng đạp lên thang cũng không với tới.


Thông tin vừa tung ra, đã dẫn tới một cuộc sóng to gió lớn. Bên trong các nhóm hóng chuyện hóng đến sắp điên hết cả lên, tranh nhau suy đoán, trong giờ phút quan trọng, Giản Hàng xen chân vào hôn nhân của người ta, phá hoại gia đình Cao Vực mà bị tiết lộ ra, còn là bị vợ người ta đích thân đến xé, việc kết hôn của cô và Tần Mặc Lãnh còn kết được chứ? Áng chừng Giản Hàng hối hận muốn chết, nếu như cô sớm biết trước bản thân có thể gả đến nhà họ Tần, đánh chết cũng không câu dẫn người lớn hơn cô cả chục tuổi như Cao Vực.


Sau khi nhà họ Tần biết được chuyện ngày hôm nay, sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân này chứ? Đa phần là hỏng bét rồi.


Cho dù người khác trong công ty nghị luận ra sao, cười trên nỗi đau người khác như thế nào, thì bọn họ cũng không thể, Giản Hàng đích thân dẫn dắt đoàn đội bọn họ hơn hai năm, công lao khổ lao đều có.


Trước khi bắt đầu cuộc họp, bọn họ cố gắng giống như hàng ngày, nên nói thế nào thì nói thế đấy.


“Sếp, lớp trang điểm của chị hôm nay đẹp quá.”


Người nói là một chuyên viên phân tích trẻ tuổi:


“Sếp, màu son số bao nhiêu đấy ạ?.”


Vừa nói xong, cô đã cầm điện thoại, chuẩn bị ghi lại.


Không chỉ chuyên viên phân tích, những người khác trong đoàn đội cũng phát hiện, Giản Hàng hôm nay trông xinh đẹp hơn, cho dù trang điểm hay là kiểu tóc, đều tinh tế hơn so với ngày thường.


Bọn họ không hẹn mà cùng đồng lòng sinh ra cảm thán, sếp rốt cuộc cũng là sếp, đổi thành bất kì ai trong bọn họ, bị vợ người ta tìm đến cửa, lại bị hắt nước rồi ăn chửi, còn không đáng trực tiếp sụp đổ, ai còn nghĩ tới chuyện lúc này ra gặp người khác, càng đừng nói là mở cuộc họp.


Sau đó Giản Hàng lại sóng gió không hoang, coi như không việc gì còn nghiêm túc nói cho chuyên viên phân tích, son cô dùng là màu bao nhiêu.


Thời gian cuộc họp đã trôi qua 2 phút, Giản Hàng quét mắt nhìn bàn họp, ra hiệu cho thư ký đóng cửa phòng họp lại.


“Ấy ấy ấy, đừng đóng cửa để tôi ở bên ngoài chứ.”


Lâm Kiêu nghiêng người lách vào trong, trong tay đang bưng cốc cafe. Cậu ta vừa xuống tầng mua cafe, chém gió một lát với tiểu mỹ nữ thu ngân, không nắm bắt thời gian, chậm mất vài phút.


Lâm Kiêu là thế hệ thứ ba con nhà giàu sang quyền quý, nổi loạn phản nghịch, sau khi tốt nghiệp đại học chơi bời một năm, đột nhiên muốn cảm nhận quang cảnh của các nhân sĩ trong ngành vốn đầu tư mạo hiểm, cha cậu ta tưởng rằng cậu ta hoàn lương, thế là tìm người nhét cậu ta vào Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm.


Người khác đi làm là vì lấy tiền lương, cậu ta là đem theo tiền đến công ty làm việc. Lâm Kiêu cái gì cũng không biết, chỉ có nguồn tài nguyên và mối quan hệ nhân mạch mà trong nhà tìm giúp cậu.


Giản Hàng mất hai năm để trị cậu ta ngoan ngoãn nghe lời. Lâm Kiêu đã nhìn quen khuôn mặt của Giản Hàng, hôm nay vẫn bị vẻ đẹp làm cho hơi ngạc nhiên, cười nói:


“Tôi tưởng rằng là người phát ngôn minh tinh do vị khách nào mời đến cơ.”


Trình độ ninh hót của cậu ta không ai sánh kịp, Giản Hàng sớm đã quen.


“Lời nịnh đã nhận.”


“Nói nhảm đến đây thôi. Báo cáo trước tiến độ công việc trong tay cậu, có vấn đề gì thì cùng nêu lên.”


Lâm Kiêu:


“......”


Cafe của cậu ta phải làm sao?


Vấn đề cậu ta gặp phải chẳng phải kiểu nhiều như bình thường, đợi cậu ta báo cáo xong, cafe chắc chắn lạnh ngắt. Cafe americano nóng mà để nguội đi, không có linh hồn.


Giản Hàng cúi đầu nhìn sổ ghi chép của cô, biết cậu ta đang băn khoăn điều gì,


“Không cần lo lắng cafe của cậu, để đồng nghiệp bên cạnh uống hết cho.”


Phòng họp bỗng chốc cười ầm lên.


Lâm Kiêu sợ đồng nghiệp cướp cafe của cậu ta, vội vàng đặt lên miệng uống trước một ngụm.


Đồng nghiệp bên cạnh cười mắng cậu ta hai câu.


Giản Hàng đột nhiên ngước mắt, tất cả mọi người nhanh chóng cúi đầu, giả vờ nhìn máy tính, phòng họp bỗng chốc lạnh ngắt như tờ.


“Sếp!”


Lâm Kiêu đặt cốc cafe xuống, trông Giản Hàng ở trong phòng còn bọc trong áo khoác, cậu ta mắc chứng ám ảnh cưỡng chế:


“Tôi lại nói nhiều thêm một câu, tôi có máy sấy tóc, chị dùng bây giờ không?”


Lâm Kiêu là người sống tinh tế nhất ở Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm, cho dù bận đến đâu, cứ cho là thức khuya tăng ca, mệt đến nỗi không mở mắt ra được, cậu ta cũng phải giành ra được thời gian đi thuê căn phòng ở khách sạn gần đó, tắm rửa thay bộ quần áo mới, làm kiểu tóc đẹp.


Cậu ta còn chuẩn bị một chiếc máy sấy tóc ở phòng làm việc, chỉ sợ ngày nào đó ngủ trưa làm bẹp hết kiểu tóc, có thể tức thời cứu vãn.


Cậu ta xưng bản thân là người đảm đương hình tượng của Doãn Lâm, bất kỳ lúc nào cũng không được lôi thôi lếch thếch.


Giọng Giản Hàng êm dịu xuống:


“Cảm ơn. Đợi tan họp tìm cậu mượn.”


Nếu như bây giờ cô đi sấy áo sơ mi bị ướt trên người, sẽ làm chậm trễ thời gian của người khác.


Hơn một tiếng mới tan họp.


Đi ra khỏi phòng họp, Giản Hàng theo thói quen mở điện thoại xem tin nhắn, khung chat mà cô đặt trên đầu không nhiều, vừa nhìn đã trông thấy tin nhắn của Bàng Lâm Bân - ông chủ lớn nhất của Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm.


Bàng Lâm Bân là người lãnh đạo trực tiếp của cô, ông thông thường đều gửi mail hoặc gọi điện thoại, rất ít khi gửi tin nhắn cho cô.


Bàng Lâm Bân: [Chuyện gì thế?]


Kèm theo một bức ảnh chụp màn hình video, trên ảnh chụp màn hình là cảnh bà Cao bị bảo vệ bắt ra ngoài.


Ông lại nói: [Trước không bàn đến thật giả lời nói của bà Cao trong video, việc cô để video truyền ra ngoài, đó chính là thất trách nghiêm trọng!]


Giản Hàng không thể cãi lại được, cho dù như thế nào, cô quả thật đã thất trách.


Thực ra lúc bà Cao chưa rời khỏi, đã phân phó thư ký thông báo xuống phía dưới, nếu như ai ghi lại video bà Cao làm ầm ĩ ở phòng làm việc, xem xong tự xóa bỏ, video không được phép truyền ra ngoài, nếu không hậu quả tự gánh chịu.


Nhưng vẫn bị truyền ra ngoài.


Ông chủ ở nước ngoài, bên đó là hai giờ sáng, video nhanh như thế đã truyền tới trong tay ông. Công ty trước giờ không quản cuộc sống cá nhân của bọn họ, nhưng nếu như gây ầm ĩ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, cũng có thể trực tiếp hủy hoại đến sự nghiệp của cô.


Giản Hàng không giải thích, chỉ trả lời:


[Lỗi của tôi. Tôi sẽ giảm ảnh hưởng tiêu cực đến mức thấp nhất, tình hình cụ thể ra sao, sớm nhất là ngày mai sẽ đưa ra một lời giải thích cho ngài.]


Nói không chừng còn phải đưa cho hội đồng quản trị một lời giải thích.


Bàng Lâm Bân: [Giữ tâm thái bình lặng, thanh giả tự thanh.]


[Cảm ơn Bàng tổng.]


Giản Hàng bàn giao cho thư ký:


“Liên hệ với một công ty PR, phí tôi tự chi.”


Thư ký lặng lẽ thở dài, cô biết, Giản Hàng rất oan ức, đặt vào ai ai cũng thấy oan ức, nhưng lúc này nói gì cũng đều không giải quyết được vấn đề, không ai đồng tình, chỉ có thể cắn răng chịu khổ trong lòng.


Thư ký không nói lời vô ích:


“Em đi làm ngay đây.”


Trở lại phòng làm việc, Giản Hàng cầm lấy sổ hộ khẩu, lật đi lật lại. Cô là thanh giả tự thanh, nhưng người khác đâu có cho rằng như vậy, cho dù bạn có nói bạn vô tội, bọn họ cũng sẽ quăng một câu “không có lửa làm sao có khói” vào mặt bạn.


Cưới một cô gái có lịch sử đen tối, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng cười đùa nghị luận.


Đặt sổ hộ khẩu xuống, cô gửi tin nhắn cho Tần Mạc Lãnh.


- ---------------------------------------------


Tần Mạc Lãnh lúc này ở phòng làm việc, tay phải cầm một chiếc nhẫn trơn, đang muốn đeo lên ngón vô danh bên tay trái, trợ lý Chu Tự đúng lúc gõ cửa đi vào.


Vẻ mặt Chu Tự ngưng trọng, làm động tác điều chỉnh hô hấp rõ ràng.


Động tác đeo nhẫn của Tần Mặc Lãnh dừng lại.


“Chuyện gì?”


“Tần tổng, cô Giản...”


Chu Tự làm trợ lý bao nhiêu năm như thế, lần đầu tiên gặp phải chuyện khó mở miệng, không biết nên nói ra sao.


Tần Mặc Lãnh dự cảm sự việc không tốt, không vội đeo nhẫn, lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn của Giản Hàng.


Giản Hàng: [Vợ của Cao Vực Ngân hàng Nghi Thạc hôm nay làm ầm ĩ đến phòng làm việc tôi, Bàng Lâm Bân ở nước ngoài cũng biết, anh chắc cũng nghe nói rồi nhỉ? Còn muốn đi làm giấy chứng nhận kết hôn không? Anh suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa đi.]


Xem xong, Tần Mặc Lãnh chau chặt mày lại. Anh đặt điện thoại xuống, nhìn về hướng Chu Tự:


“Giản Hàng làm sao? Cao Vực của Nghi Thạc lại là chuyện gì?”


Chu Tự cẩn thận sắp xếp từ ngữ:


“Vợ Cao tổng coi Giản tiểu thư là tiểu tam.”


Cách nói này của Chu Tự trong vô hình hướng về phía Giản Hàng. Lúc anh ở trong nhóm bạn bè trông thấy video, không ai đồng tình với Giản Hàng, đều nói Giản Hàng chen chân vào hôn nhân người ta cũng không phải lần đầu. Chỉ là lần này phạm phải sai lầm, bị bà vợ bắt được đằng chuôi. Sếp vốn không muốn kết hôn với Giản Hàng, làm giấy chứng nhận kết hôn là ý của trưởng bối nhà họ Tần, bây giờ sếp biết được không biết có lấy điều này ra làm cái cớ không đi làm giấy chứng nhận nữa hay không. Chu Tự:


“Video không quay được Giản tiểu thư, nhưng trong mỗi lời nói của bà Cao đều có nhắc đến tên của Giản tiểu thư.”


Tần Mặc Lãnh trầm giọng nói:


“Tìm người ngăn phát tất cả video được truyền lên trên mạng, ai phát tán riêng tư nữa, thì trực tiếp gửi văn hàm luật sư.”


Anh liếc nhìn chiếc nhẫn, đeo trực tiếp nó lên ngón vô danh. Chu Tự hiểu nó có ý nghĩa gì, dựa theo chỉ thị của Tần Mặc Lãnh đi xử lý. Tần Mặc Lãnh đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi bên trong, đi đến trước tủ quần áo, một tay cởi bỏ nút áo trên sơ mi trên người, tay khác lấy ra sơ mi trắng trong tủ. Cởi bỏ sơ mi sọc sẫm trên người, thay thành sơ mi trắng,


Tần Mặc Lãnh nhét sơ mi vào trong quần tây, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh sửa cho bằng phẳng. Anh trả lời Giản Hàng:


[Đừng đến trễ. Tôi không thích đợi người.]


Bọn họ đã hẹn ba rưỡi gặp mặt ở trước cửa cục dân chính. Giản Hàng mượn máy sấy tóc của Lâm Kiêu sấy khô sơ mi, lại để thư ký mua cốc cafe nóng, mang theo cùng máy sấy đưa đến cho Lâm Kiêu.


Cầm theo giấy tờ chứng nhận, Giản Hàng lái xe hướng về phía cục dân chính. Chậm mất ba phút so với thời gian hẹn. Thuở bình sinh đây là lần đầu tiên cô tới trễ, còn là trước người chồng chuẩn plastic này.


Giản Hàng từ trên xe xuống trông về phía xa đã thấy Tần Mặc Lãnh, cho dù phong thái hay là vẻ ngoài, đều là người đàn ông trong nghìn vạn dặm mới tìm được một, khi anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ.


Bước lại gần, cô áy náy nói:


“Xin lỗi, tới chậm.”


Tần Mặc Lãnh không nói gì, đưa hộp nhẫn cho cô. Giản Hàng liếc mắt thoáng thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của anh, cô nhận lấy hộp nhẫn:


“Cám ơn.”


Không phải cám ơn nhẫn kim cương anh cho cô, là cảm ơn anh đã lựa chọn tin cô.


Hai người sóng vai đi về hướng sảnh lớn của cục dân chính, Tần Mặc Lãnh đột nhiên nghiêng đầu, từ trên mặt cô không trông thấy vết tích từng bị đánh, anh vẫn muốn xác định:


“Không bị đánh?”


Giản Hằng lắc đầu:


“Bà ta không cao như tôi, đánh không lại tôi.”


Bà Cao muốn đánh cô, nhưng không đánh được, sau khi bị hất nước cô phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, kìm chế bà ta đẩy ra phía ngoài cửa.


Tần Mặc Lãnh nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô, không nghĩ ra cô đánh nhau có thể đánh thắng:


“Lại gặp chuyện như thế này, đánh không được thì chạy. Không mất mặt.”


Giản Hàng nghẹn lại trong chốc lát, không nói lên lời.


Hai người bước vào đại sảnh đăng ký.


Cô và Tần Mặc Lãnh chỉ chụp một bức ảnh thẻ chứng nhận, nhận được ảnh, cô phát hiện đầu mình thẳng tắp, mà đầu của Tần Mặc Lãnh hơi hơi hướng về phía cô, trông như là đang nhân nhượng cô vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện