Nguyên Thu cười lấy đồ đưa cho Bảo Châu “Ta mới mấy tuổi, làm gì mệt mỏi. Chỉ cần ngủ một đêm là tốt rồi. Ta ngồi xe ngựa buồn bực hai tháng, đang muốn đi chung quanh hóng mát một chút”
Bảo Châu cười kêu nha hoàn cất, lại lôi kéo Nguyên Thu đến ngồi bên bàn, lập tức có nha hoàn tiến lên châm trà. Tỉ muội nói vài câu, không phải đọc sách gì thì cũng là thích thi từ của người nào. Nguyên Thu xem chừng ngồi một khắc liền đứng dậy cáo lui. Bảo Châu vội đứng lên lôi kéo nàng nói “Tỉ ngồi thêm một lúc, suốt ngày ta ngồi trong phòng cũng buồn bực, thật vất vả thêm một người tỉ tỉ đang muốn thân cận thêm một chút”
Nguyên Thu cười nói “Ngày khác lại trở lại, bây giờ còn phải đi tặng đồ cho Mỹ Ngọc muội muội” Bảo Châu nghe vậy nói “Như vậy, ta đi cùng tỉ” Nói xong lôi kéo tay Nguyên Thu, tỉ muội hai người cười nói đi ra cửa. Nha hoàn cầm quà tặng cho Mỹ Ngọc đang ở cửa viện chờ đã lâu, thấy hai người đi ra ngoài vội ở phía sau một đường đến viện Mỹ Ngọc.
Hai người mới vào cửa viện, nha hoàn giữ cửa tiến lên đón, dẫn hai người vào, vung rèm lên báo “Tiểu thư, Tam Tiểu thư, Tứ Tiểu thư tới” Nguyên Thu, Bảo Châu vừa mới bước vào nhà chỉ nghe trong phòng truyền đến một tiếng ‘bang’ tiếp theo có người kêu “Tiểu thư sao lại thế này?”
Nguyên Thu, Bảo Châu nghe thanh âm hoảng hốt vội đi vào xem chỉ thấy dưới chân Mỹ Ngọc đầy nước canh, một cái chén bị bể lăn xuống dưới mặt bàn, bọn nha hoàn kinh hoảng vây quanh Mỹ Ngọc. Đại nha hoàn Mỹ Ngọc thấy mấy nha hoàn trước mắt loạn thành một đoàn, lúc này kêu lên “Tiểu thư chảy máu mũi còn không nhanh đem nước tới?”
Mỹ Ngọc khóc bịt mũi còn nói bụng trướng làm mấy nha hoàn kia hoảng sợ. Nguyên Thu thấy có người ra ngoài múc nước dặn dò một câu “Lấy chút nước lạnh” Nha hoàn kia đáp rồi đi. Bảo Châu chẳng muốn đi xem Mỹ Ngọc, liền tìm cái ghế ngồi xuống, vừa đúng thấy chén canh trên bàn lặng lẽ ngoắc Nguyên Thu.
Nguyên Thu thấy bọn nha hoàn lo cầm máu cho Mỹ Ngọc, mình đi vào ngược lại cản trở, liền đến ngồi bên cạnh Bảo Châu. Bảo Châu kéo Nguyên Thu nhỏ giọng cười nói “Ta nói nàng tại sao chảy máu mũi thì ra ăn cái này gây họa. Tỉ ngươi xem trong chén là cái gì?”
Nguyên Thu quay đầu nhìn thấy tô canh trên bàn có một nửa con gà, bên trong còn có cả cây nhân sâm, Nguyên Thu thấy vậy không khỏi nói “Nào có bổ như vậy mà chịu nổi? Cũng không sợ ăn hư thân thể”
Bảo Châu cười lạnh nói “Tỉ mới về dĩ nhiên không biết được, ít hôm nữa sẽ biết” Nguyên Thu mặc dù vừa về hai ngày nhưng theo cử chỉ của Mỹ Ngọc hôm qua và hôm nay đã mô hồ biết nàng là người như thế nào. Nguyên Thu thấy Mỹ Ngọc cơ bản là đã ngừng chảy máu mũi nhưng xiêm áo trước ngực cũng bị nhỏ lên một mảng lớn, trên mặt cũng có dấu vết máu mũi, chắc hẳn nàng cần rửa mặt một chút liền nói với Mỹ Ngọc “Hai chúng ta ra ngoài dùng trà, để Mỹ Ngọc muội đổi xiêm áo” Bảo Châu quét mắt Mỹ Ngọc, bĩu môi cười mới đi theo Nguyên Thu ra ngoài phòng ngồi.
Bên ngoài có tiểu nha đầu phục vụ, thấy hai người ra ngoài vội đưa trà tới, lại dâng lên trái cây bánh kẹo. Bảo Châu cầm lấy hạt thông ăn lại cười nói với Nguyên Thu “Mỹ Ngọc xem như tốt ở chỗ này chính là các loại trái cây đầy đủ hết” Nguyên Thu chỉ cười cười cầm chung trà uống vài miếng.
Hai người ngồi khoảng nửa canh giờ, có nha hoàn bên trong ôm quần áo dơ ra ngoài đại nha hoàn Lam Nguyệt của Mỹ Ngọc đi ra hành lễ với Nguyên Thu, Bảo Châu mới nói “Tiểu thư mời tam Tiểu thư, tứ Tiểu thư vào nói chuyện” Bảo Châu chậm rãi ngẩng đầu liếc Lam Nguyệt uống một hớp trà nói “Tiểu thư các ngươi rửa mặt xong?” Lam Nguyệt vội nói “Tiểu thư đã rửa xong, Tứ Tiểu thư vào nói chuyện thôi” Bảo Châu để ly xuống cười nói với Nguyên Thu “Tam tỉ, chúng ta vào nhìn Mỹ Ngọc chút đi”
Nguyên Thu kéo tay Bảo Châu đi vào thấy Mỹ Ngọc yếu đuối tựa nửa người trên giường, thấy hai người tiến vào cầm khăn ho hai tiếng, mới chậm rãi đứng lên thấy lễ với Nguyên Thu và Bảo Châu lại mời hai người ngồi tới bên giường.
Nguyên Thu thấy sắc mặt nàng ửng hồng sợ nàng còn có thể chảy máu mũi khoát tay nói “Thân mình muội không tốt, nằm xuống đi” Nói xong tự mình tới ghế ngồi. Bảo Châu càng không muốn gần Mỹ Ngọc cũng theo Nguyên Thu ngồi trên ghế.
Nguyên Thu thấy Mỹ Ngọc dựa vào giường nửa nằm nửa ngồi mới hỏi nàng “Muội sao lại đột nhiên chảy máu mũi? Nguyên nhân gì thế?”
Mỹ Ngọc thở dài sâu kín nói “Tỉ không biết chứ từ nhỏ thân thể muội không tốt, lão thái thái thấy ta mỏng manh, thương ta nên suốt ngày đưa tổ yến nhân sâm cho ta điều dưỡng. Hôm nay sai đầu bếp nấu canh gà đưa đến, muội vốn không thích thức ăn mặn như thế này, nhưng ý tốt của lão thái thái chỉ đành miễn cưỡng ăn. Sao biết được thân thể muội suy yếu đã lâu, dược tính nhân sâm lại lớn, chắc hư không chịu nổi mới chảy máu mũi”
Bảo Châu nghe không khỏi xì cười một tiếng, ngay cả Nguyên Thu cũng trợn mắt há mồm: thân thể từ nhỏ không tốt? Còn đơn độc mỏng manh? Dáng dấp này so với Bảo Thoa còn mập hơn, Mỹ Ngọc cô nương thật đúng là đem mình làm Lâm Đại Ngọc. Chẳng qua là chảy máu mũi thôi còn tìm cớ như vậy?
Mỹ Ngọc thấy hai người không nói gì nhìn mình còn tưởng mình chảy máu mũi nữa liền cầm khăn lau. Mỹ Ngọc thấy trên khăn cũng không có vết máu trong lòng có chút kì quái. Đang định hỏi hai người nhìn mình vì cái gì mắt liền chuyển đến cổ tay mình. Mỹ Ngọc vừa nhớ tới mình nói ngày thường mỏng manh không nhịn không được có chút không tự nhiên, vội giải thích với Nguyên Thu “Tỉ không biết thời gian trước có vị đại phu tới chuẩn mạch nói thân thể muội hư nhược cho nên mới có vẻ hơi sưng phù thôi, chỉ cần điều dưỡng tốt sẽ gầy xuống”
Nguyên Thu cười mỉa hai tiếng liền nhớ tới mục đích của mình gọi nha hoàn đưa đồ qua cho Mỹ Ngọc trong miệng cười nói “Tỉ mang từ phía Nam tới một chút quà nhỏ muội không ghét bỏ thì giữ lại dùng”
Mỹ Ngọc cười nói “Tỉ đưa quà này hợp với ý muội, bình thường muội cũng đi học, mỗi lần thân thể khá hơn một chút sẽ đi theo ca ca đi học cũng rất chăm chỉ”
Bảo Châu nghe tà nghễ nhìn nàng nói “Tháng trước tiên sinh bảo mọi người học thuộc ‘Luận Ngữ’ ngày thứ hai kiểm tra. Ta thấy muội cũng không đi học nữa cũng không biết muội có nhớ không”
Mỹ Ngọc nghe đỏ mặt, bỏ khăn ra an vị ngồi thẳng “Muội không phải vì không thuộc ‘Luận Ngữ’ mà không đi học, tỉ đừng nói bậy”
Bảo Châu cầm khăn che miệng cười “Ta cũng không nói như vậy, chỉ hỏi muội một câu có nhớ không thôi, muội suy nghĩ nhiều”
Mỹ Ngọc nghe vậy vừa xấu hổ vừa lúng túng, đỏ mặt trợn mắt nhìn Bảo Châu vài lần lúc lâu mới nằm xuống, cầm mền đắp lung tung lên mặt nhắm mắt lại ngây ngô nói “Mấy ngày gần đây thân thể muội khó chịu, đợi thân thể tốt hơn sẽ đi học”.
Bảo Châu chậm rãi chỉnh lại quần áo, cầm li trà nhẹ nhàng thổi thổi uống một hớp mới ngẩng đầu nói với Mỹ Ngọc “Tiên sinh đã dạy xong ‘Luận Ngữ’ rồi, ngươi không cần bị bệnh nữa”
Mỹ Ngọc nghe vậy lật người giả bộ ngủ, Bảo Châu khinh miệt cười một tiếng để ly trà xuống nói với Nguyên Thu “Nếu Mỹ Ngọc muội muội buồn ngủ, chúng ta nên về thôi”
Nguyên Thu nghe vậy cũng đứng dậy đi tới bên cạnh Mỹ Ngọc thấy bả vai nàng run lên hình như đang khóc trong lòng cũng mềm nhũn, e rằng người muội muội này toàn bộ ý nghĩ đều là ăn các phương diện khác đúng là không biết gì.
Bảo Châu cười kêu nha hoàn cất, lại lôi kéo Nguyên Thu đến ngồi bên bàn, lập tức có nha hoàn tiến lên châm trà. Tỉ muội nói vài câu, không phải đọc sách gì thì cũng là thích thi từ của người nào. Nguyên Thu xem chừng ngồi một khắc liền đứng dậy cáo lui. Bảo Châu vội đứng lên lôi kéo nàng nói “Tỉ ngồi thêm một lúc, suốt ngày ta ngồi trong phòng cũng buồn bực, thật vất vả thêm một người tỉ tỉ đang muốn thân cận thêm một chút”
Nguyên Thu cười nói “Ngày khác lại trở lại, bây giờ còn phải đi tặng đồ cho Mỹ Ngọc muội muội” Bảo Châu nghe vậy nói “Như vậy, ta đi cùng tỉ” Nói xong lôi kéo tay Nguyên Thu, tỉ muội hai người cười nói đi ra cửa. Nha hoàn cầm quà tặng cho Mỹ Ngọc đang ở cửa viện chờ đã lâu, thấy hai người đi ra ngoài vội ở phía sau một đường đến viện Mỹ Ngọc.
Hai người mới vào cửa viện, nha hoàn giữ cửa tiến lên đón, dẫn hai người vào, vung rèm lên báo “Tiểu thư, Tam Tiểu thư, Tứ Tiểu thư tới” Nguyên Thu, Bảo Châu vừa mới bước vào nhà chỉ nghe trong phòng truyền đến một tiếng ‘bang’ tiếp theo có người kêu “Tiểu thư sao lại thế này?”
Nguyên Thu, Bảo Châu nghe thanh âm hoảng hốt vội đi vào xem chỉ thấy dưới chân Mỹ Ngọc đầy nước canh, một cái chén bị bể lăn xuống dưới mặt bàn, bọn nha hoàn kinh hoảng vây quanh Mỹ Ngọc. Đại nha hoàn Mỹ Ngọc thấy mấy nha hoàn trước mắt loạn thành một đoàn, lúc này kêu lên “Tiểu thư chảy máu mũi còn không nhanh đem nước tới?”
Mỹ Ngọc khóc bịt mũi còn nói bụng trướng làm mấy nha hoàn kia hoảng sợ. Nguyên Thu thấy có người ra ngoài múc nước dặn dò một câu “Lấy chút nước lạnh” Nha hoàn kia đáp rồi đi. Bảo Châu chẳng muốn đi xem Mỹ Ngọc, liền tìm cái ghế ngồi xuống, vừa đúng thấy chén canh trên bàn lặng lẽ ngoắc Nguyên Thu.
Nguyên Thu thấy bọn nha hoàn lo cầm máu cho Mỹ Ngọc, mình đi vào ngược lại cản trở, liền đến ngồi bên cạnh Bảo Châu. Bảo Châu kéo Nguyên Thu nhỏ giọng cười nói “Ta nói nàng tại sao chảy máu mũi thì ra ăn cái này gây họa. Tỉ ngươi xem trong chén là cái gì?”
Nguyên Thu quay đầu nhìn thấy tô canh trên bàn có một nửa con gà, bên trong còn có cả cây nhân sâm, Nguyên Thu thấy vậy không khỏi nói “Nào có bổ như vậy mà chịu nổi? Cũng không sợ ăn hư thân thể”
Bảo Châu cười lạnh nói “Tỉ mới về dĩ nhiên không biết được, ít hôm nữa sẽ biết” Nguyên Thu mặc dù vừa về hai ngày nhưng theo cử chỉ của Mỹ Ngọc hôm qua và hôm nay đã mô hồ biết nàng là người như thế nào. Nguyên Thu thấy Mỹ Ngọc cơ bản là đã ngừng chảy máu mũi nhưng xiêm áo trước ngực cũng bị nhỏ lên một mảng lớn, trên mặt cũng có dấu vết máu mũi, chắc hẳn nàng cần rửa mặt một chút liền nói với Mỹ Ngọc “Hai chúng ta ra ngoài dùng trà, để Mỹ Ngọc muội đổi xiêm áo” Bảo Châu quét mắt Mỹ Ngọc, bĩu môi cười mới đi theo Nguyên Thu ra ngoài phòng ngồi.
Bên ngoài có tiểu nha đầu phục vụ, thấy hai người ra ngoài vội đưa trà tới, lại dâng lên trái cây bánh kẹo. Bảo Châu cầm lấy hạt thông ăn lại cười nói với Nguyên Thu “Mỹ Ngọc xem như tốt ở chỗ này chính là các loại trái cây đầy đủ hết” Nguyên Thu chỉ cười cười cầm chung trà uống vài miếng.
Hai người ngồi khoảng nửa canh giờ, có nha hoàn bên trong ôm quần áo dơ ra ngoài đại nha hoàn Lam Nguyệt của Mỹ Ngọc đi ra hành lễ với Nguyên Thu, Bảo Châu mới nói “Tiểu thư mời tam Tiểu thư, tứ Tiểu thư vào nói chuyện” Bảo Châu chậm rãi ngẩng đầu liếc Lam Nguyệt uống một hớp trà nói “Tiểu thư các ngươi rửa mặt xong?” Lam Nguyệt vội nói “Tiểu thư đã rửa xong, Tứ Tiểu thư vào nói chuyện thôi” Bảo Châu để ly xuống cười nói với Nguyên Thu “Tam tỉ, chúng ta vào nhìn Mỹ Ngọc chút đi”
Nguyên Thu kéo tay Bảo Châu đi vào thấy Mỹ Ngọc yếu đuối tựa nửa người trên giường, thấy hai người tiến vào cầm khăn ho hai tiếng, mới chậm rãi đứng lên thấy lễ với Nguyên Thu và Bảo Châu lại mời hai người ngồi tới bên giường.
Nguyên Thu thấy sắc mặt nàng ửng hồng sợ nàng còn có thể chảy máu mũi khoát tay nói “Thân mình muội không tốt, nằm xuống đi” Nói xong tự mình tới ghế ngồi. Bảo Châu càng không muốn gần Mỹ Ngọc cũng theo Nguyên Thu ngồi trên ghế.
Nguyên Thu thấy Mỹ Ngọc dựa vào giường nửa nằm nửa ngồi mới hỏi nàng “Muội sao lại đột nhiên chảy máu mũi? Nguyên nhân gì thế?”
Mỹ Ngọc thở dài sâu kín nói “Tỉ không biết chứ từ nhỏ thân thể muội không tốt, lão thái thái thấy ta mỏng manh, thương ta nên suốt ngày đưa tổ yến nhân sâm cho ta điều dưỡng. Hôm nay sai đầu bếp nấu canh gà đưa đến, muội vốn không thích thức ăn mặn như thế này, nhưng ý tốt của lão thái thái chỉ đành miễn cưỡng ăn. Sao biết được thân thể muội suy yếu đã lâu, dược tính nhân sâm lại lớn, chắc hư không chịu nổi mới chảy máu mũi”
Bảo Châu nghe không khỏi xì cười một tiếng, ngay cả Nguyên Thu cũng trợn mắt há mồm: thân thể từ nhỏ không tốt? Còn đơn độc mỏng manh? Dáng dấp này so với Bảo Thoa còn mập hơn, Mỹ Ngọc cô nương thật đúng là đem mình làm Lâm Đại Ngọc. Chẳng qua là chảy máu mũi thôi còn tìm cớ như vậy?
Mỹ Ngọc thấy hai người không nói gì nhìn mình còn tưởng mình chảy máu mũi nữa liền cầm khăn lau. Mỹ Ngọc thấy trên khăn cũng không có vết máu trong lòng có chút kì quái. Đang định hỏi hai người nhìn mình vì cái gì mắt liền chuyển đến cổ tay mình. Mỹ Ngọc vừa nhớ tới mình nói ngày thường mỏng manh không nhịn không được có chút không tự nhiên, vội giải thích với Nguyên Thu “Tỉ không biết thời gian trước có vị đại phu tới chuẩn mạch nói thân thể muội hư nhược cho nên mới có vẻ hơi sưng phù thôi, chỉ cần điều dưỡng tốt sẽ gầy xuống”
Nguyên Thu cười mỉa hai tiếng liền nhớ tới mục đích của mình gọi nha hoàn đưa đồ qua cho Mỹ Ngọc trong miệng cười nói “Tỉ mang từ phía Nam tới một chút quà nhỏ muội không ghét bỏ thì giữ lại dùng”
Mỹ Ngọc cười nói “Tỉ đưa quà này hợp với ý muội, bình thường muội cũng đi học, mỗi lần thân thể khá hơn một chút sẽ đi theo ca ca đi học cũng rất chăm chỉ”
Bảo Châu nghe tà nghễ nhìn nàng nói “Tháng trước tiên sinh bảo mọi người học thuộc ‘Luận Ngữ’ ngày thứ hai kiểm tra. Ta thấy muội cũng không đi học nữa cũng không biết muội có nhớ không”
Mỹ Ngọc nghe đỏ mặt, bỏ khăn ra an vị ngồi thẳng “Muội không phải vì không thuộc ‘Luận Ngữ’ mà không đi học, tỉ đừng nói bậy”
Bảo Châu cầm khăn che miệng cười “Ta cũng không nói như vậy, chỉ hỏi muội một câu có nhớ không thôi, muội suy nghĩ nhiều”
Mỹ Ngọc nghe vậy vừa xấu hổ vừa lúng túng, đỏ mặt trợn mắt nhìn Bảo Châu vài lần lúc lâu mới nằm xuống, cầm mền đắp lung tung lên mặt nhắm mắt lại ngây ngô nói “Mấy ngày gần đây thân thể muội khó chịu, đợi thân thể tốt hơn sẽ đi học”.
Bảo Châu chậm rãi chỉnh lại quần áo, cầm li trà nhẹ nhàng thổi thổi uống một hớp mới ngẩng đầu nói với Mỹ Ngọc “Tiên sinh đã dạy xong ‘Luận Ngữ’ rồi, ngươi không cần bị bệnh nữa”
Mỹ Ngọc nghe vậy lật người giả bộ ngủ, Bảo Châu khinh miệt cười một tiếng để ly trà xuống nói với Nguyên Thu “Nếu Mỹ Ngọc muội muội buồn ngủ, chúng ta nên về thôi”
Nguyên Thu nghe vậy cũng đứng dậy đi tới bên cạnh Mỹ Ngọc thấy bả vai nàng run lên hình như đang khóc trong lòng cũng mềm nhũn, e rằng người muội muội này toàn bộ ý nghĩ đều là ăn các phương diện khác đúng là không biết gì.
Danh sách chương