Cố Sơn hiểu lo lắng trong lòng Nguyên Thu cười nói với Chức Mộng “Tiểu nha đầu trong sân không biết làm loạn cái gì, làm phiền Chức Mộng tỉ tỉ đi quản thúc bọn họ, tránh làm ồn Thế tử” Chức Mộng lanh lẹ đáp đi ra ngoài dẫn nha hoàn đến phòng bên dùng trà nói chuyện.

Nguyên Thu tất nhiên biết Chức Mộng làm việc ổn thỏa, có nàng bên ngoài không lo lắng có người nghe lén, lúc này mới thỏai mái nói chuyện với Sĩ Hành “Vừa rồi Sĩ Hành ca nói muội định thân, sao muội lại không biết, Sĩ Hành ca biết so với muội còn rõ ràng hơn? Muội chỉ biết ca ca và Tử Yên tỉ định thân thôi, chẳng lẽ muội cũng hứa cho Hạ gia sao?”

Sĩ Hành nghe đỏ mặt nói “Ta chỉ nghe Hạ phủ và Cố phủ định thân là vội vàng hấp tấp chạy tới, sao đoán được, đã quên chuyện Cố Sơn chưa định thân mới nháo ra chuyện cười như vậy. Vừa rồi ta nói sai, muội đừng giận”

Cố Sơn cười nói “Nguyên Thu không để ý đâu, chỉ là bí mật trong nhà khó giữ nếu nhiều người biết, mới vừa rồi lại thấy nha hoàn Nguyên Dung gần đây chắc muội muội lo lắng bị mọi người bàn tán thôi”

Nguyên Thu thấy sắc mặt vui mừng của Sĩ Hành cố ý nói “Thật ra thì ca ca nói chưa xong, vài năm nữa là muội muốn hay không cũng phải gả cho người ta làm sao có thể không kiêng kị?”

Sĩ Hành thấy không có người ngoài, mà mấy ngày này trải qua mấy cuộc buồn vui cũng không ngượng ngùng giống như lúc trước, lớn gan nói với Nguyên Thu “Muội muốn gả cũng chỉ có thể gả cho ta, ta nhất định phải cưới Nguyên Thu muội”

Nguyên Thu gằn từng chữ một “Muội không có phúc khí đó, Quận Vương phi dịu dàng hiền thục có cách trị gia,cả Quận Vương phủ nhiều người như vậy cũng hòa hòa khí khí. Muội lại không có năng lực đó, cũng không có phúc khí tiêu thụ nhiều hảo tỉ muội như vậy”

Cố Sơn cố ý nhận nói đoạn cuối “Lời này cũng đúng, Nguyên Thu rất tỉnh táo. Tương lai ngươi có rất nhiều cơ thiếp chỉ sợ tính tình Nguyên Thu sẽ huyên náo cả phủ không yên, còn có thể hưu thê a.”

Sĩ Hành nghe vậy trợn mắt nhìn Cố Sơn “Ngươi chỉ quấy rối ta, cũng không nghĩ đến thời điểm ta giúp ngươi. Kể từ lúc ta thích Nguyên Thu ta đã hạ quyết tâm, tương lai nếu cưới Nguyên Thu làm vợ tình nguyện không cần tước vị chỉ cầu một đời một đôi nhân”

Cố Sơn nghe vậy không khỏi toét miệng cười nện Sĩ Hành một quyền, lại nắm tay hắn thật chặt. Nguyên Thu nghe những lời này của Sĩ Hành khối đá trong lòng mới rơi xuống lúc này mới cười nói “Nhưng phía trên huynh còn có trưởng bối, nếu về sau kín đáo đưa cho huynh mấy thiếp thất, huynh cũng không có cách nào”

Sĩ Hành cười nói “Muội không cần kích ta, ta đáp ứng muội tất nhiên làm được, muội nhất định phải tin ta”

Nguyên Thu nhìn Sĩ Hành một lúc lâu mới chậm rãi lộ ra nụ cười “Tốt, muội tin huynh một lần”

Sĩ Hành nhìn Nguyên Thu cũng cười, ánh mắt dịu dàng mang theo kiên định.

Tuần cuối cùng tháng mười hai, Cố Sơn và Tử Yên chính thức đính thân. Vì gần tới năm mới, các quản sự dưới thôn trang cũng đưa sổ sách về lại hiếu kính các thức ăn thôn dã. Lý thị vừa bận rộn xem sổ sách lại bận rộn chuẩn bị lễ về kinh thành lại chuẩn bị các sự vụ lễ mừng năm mới trong phủ bận túi bụi. Nguyên Thu cũng ngừng nữ công giúp Lý thị làm việc.

Niên lễ đưa về kinh, kể từ ba năm trước Cố lão phu nhân âm thầm lấy bạc Cố Lễ đưa về kinh mua thôn trang cho tiểu nhi tử, nên Cố Lễ và Lý thị đưa về chỉ là một chút đồ cổ dụng cụ, thức ăn thôn dã các loại tơ lụa, vàng bạc ít đi phân nửa. Mỗi lần Cố lão phu nhân oán trách đều bị Cố Lễ lấy cớ khó khăn muốn chặn lại. Cố lão phu nhân tự biết đuối lí cũng không tiện cưỡng bức chỉ âm thầm oán giận con cả không đủ thân thiết, cho rằng con dâu đem bạc đưa qua nhà mẫu thân giắt bên miệng nói không ngừng.

Cố Lễ đương nhiên biết tật xấu của mẫu thân vì vậy hằng năm hắn đều viết giá trị đồ cổ phía sau. Cố lão phu nhân biết những thứ này không ít bạc chỉ là nàng xuất thân tiểu môn hộ sợ nhất là người ta nói nhà giàu mới nổi. Ngay cả những món đồ cổ đáng giá hơn ngàn ngân lượng nàng cũng không dám đem đi đổi bạc chỉ đành cố cười cho người mang đến mỗi ngày nhìn một lần mới thả tâm.

Cố Sơn đã đính thân, Quận Vương phủ lại phái lão mama qua xem Nguyên Thu vài lần nói chuyện với Lý thị. Nghe ý tứ trong lời nói cũng lộ ra lão Vương phi coi trọng Nguyên Thu. Lý thị cuối cùng gọi Nguyên Thu tới nói lại tỉ mỉ cho nàng một lần rồi cười nói với nàng “Con từ nhỏ đã có chủ ý lại thông minh hiểu chuyện nên hôn sự của con ta cũng nghĩ muốn nghe ý tứ con một chút, dù sao sắp lập gia đình là con, mẫu thân hi vọng sau này con trôi qua ngày thư thái”

Nguyên Thu nghe vậy mắt đỏ lên, ở thời đại này nhà nào cũng hi vọng nữ nhi trèo lên cành cao, có lúc được phất lên làm phượng hoàng. Khó có được như Lý thị muốn nữ nhi ngày qua ngày thư tâm cũng không cầm nàng lấy lòng người ta. Nguyên Thu hiểu khổ tâm của Lý thị trong lòng cảm động không thôi.

Lý thị kéo tay Nguyên Thu nói “Nam Bình Quận Vương phủ để lộ tin tức nói muốn chọn ngươi, ta nghe ý tứ là nghĩ trong năm Quận Vương phi muốn hạ sính lễ. Sĩ Hành lớn lên từ nhỏ cùng con, phẩm tính đương nhiên là tốt. Chỉ là dù sao hắn cũng ở vị trí kia, nếu như con gả cho hắn sau này cũng là thân bất do kỉ. Quận Vương phủ không phải người bình thường, quy củ nhiều mọi cử động đều có người nhìn, lão Vương phi tuy thích con nhưng chỉ là nhìn mặt Sĩ Hành thôi. Nếu nói không cung kính là nàng có thể bảo hộ che chở con được mấy năm? Sau này vẫn là dựa vào chính bản thân”

Lý thị uống một hớp trà lại nói “Hai tháng trước dẫn con đi Nam Kinh, mợ con cũng trúng ý con muốn hai nhà thân càng thêm thân. Mặc dù biểu ca Vân Hải con bộ dáng không được như Sĩ Hành nhưng cũng là thiếu niên công tử. Nếu con gả cho Vân Hải tương lai có cậu, mợ làm núi dựa còn có ông ngoại, bà ngoại bên cạnh thương yêu gả cho người trong nhà so với người ngoài hưởng phước hơn nhiều”

Nguyên Thu cũng không biết mợ Bạch thị có ý tứ này vội cự tuyệt nói “Biểu ca rất tốt nhưng con chỉ xem huynh ấy là ca ca không có lòng khác”

Lý thị thở dài nói “Nếu nói vậy, con chọn Sĩ Hành rồi phải không? Con không sợ hắn phong lưu như Nam Bình Quận Vương?”

Nguyên Thu nhỏ giọng nói “Như phụ thân cũng có mấy thiếp thất huống chi là người khác. Nếu vậy con lựa chọn tin tưởng Sĩ Hành”

Lý thị hỏi “Con đã nghĩ xong rồi? Nếu quyết định thì không thể thương lượng lại” Nguyên Thu nhìn Lý thị kiên định gật đầu. Lý thị thở dài, kéo Nguyên Thu lại gần vuốt ve mặt nàng nói “Nếu như vậy, trong lòng con cũng có chủ ý. Tận lực không nên chạm mặt Sĩ Hành” Nguyên Thu nghe đỏ mặt gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện