Lý thị nói chuyện một lúc với tẩu tử trong lòng thật sự gấp gáp hôn sự của Nguyên Dung, ngây người thêm mấy ngày lại dẫn Nguyên Thu về Hàng Châu.

Cố Lễ thấy Lý thị về tất nhiên là vui mừng hết sức, buổi tối cho Lý thị uống hai chén cùng nhau đi ngủ. Hai vợ chồng tiểu biệt thắng tân hôn có một phen tự vị khác. Xong chuyện, Lý thị rửa sạch thân mình cho Cố Lễ, bản thân cũng rửa sạch sẽ liền nằm trong ngực hắn nói về hôn sự của Nguyên Dung.

Cố Lễ nghe vậy trầm ngâm một lúc liền nói với Lý thị “Nếu như vậy ngươi hỏi thăm nhiều một chút không câu nệ nghèo hèn nhưng nhân phẩm phải tốt” Lý thị đáp ứng, Cố Lễ thấy Lý thị cười khóe mắt mang theo mị hoặc trong lòng động đậy cuối đầu hôn nàng.

Ngày thứ hai, Lý thị đã nhờ người thăm hỏi nhà nào thích hợp. Trương di nương nghe được tiếng gió, vội chạy tới Nguyên Dung ập xuống hỏi nàng “Phu nhân đính hôn cho con, con có biết không?”

Nguyên Dung nghe kinh hãi vội nói “Ta đương nhiên không biết, di nương có biết là nhà nào không?”

Trương di nương lắc đầu nói “Nghe nói còn chưa định xuống. Ta hỏi con, con và Thế tử thế nào?”

Nguyên Dung nghe e thẹn nói “Ta là một cô nương, có thể thế nào được? Cũng chỉ là đưa vài lần bánh trái thôi. Sau này Thế tử bị bệnh cũng không tới cửa nữa, ta cũng không có cơ hội thấy hắn. Thật ra thì không dối gạt di nương, ta thấy Thế tử đối với ta vô cùng chán ghét, ta đã không có tâm tư đó từ sớm rồi”

Trương di nương nghe đành thở dài nói “Ngươi cũng thật ngốc, thế nào không làm được cho người ta vui đã cho người ta phiền ngươi trước”

Nguyên Dung nghe thấp đầu xuống một hồi lâu mới nói “Là ta quá nóng lòng. Nếu mẫu thân thay ta thu xếp hôn sự ta cũng không đi nghĩ đến mấy thứ kia, định nhà nào thì nhà đấy thôi”

Trương di nương thấy Nguyên Dung một bộ dạng vẻ mặt uể oải trong lòng tức giận, lấy tay chỉ nàng hai cái, vội vàng chạy đến phòng lớn.

Lý thị thấy Trương di nương đến liền giương mắt hỏi nàng “Ta không ở đây một tháng, các ngươi có an phận không?”

Trương di nương thấy mặt mày Lý thị như ngậm xuân trong lòng ghen tị. Vốn cho là phu nhân không ở nhà mình có thể được sủng hạnh nhiều hơn ai ngờ Cố Lễ tổng cộng cũng không đi đến mình được hai lần, ngược lại Lâm di nương vẫn nhiều hơn mình hai lần.

Trương di nương thấy Lý thị hỏi như thế liền cố ý nói “Phu nhân còn không biết tiện thiếp sao, xưa nay trung thực không giống họ Lâm kia, thừa dịp phu nhân không ở nhà quyến rũ lão gia. Phu nhân không ở nhà một tháng nàng kéo lão gia đi viện nàng bốn ngày đấy. Buổi sáng lão gia đi nha môn tiểu tiện nhân này ở nhà ngủ mặt trời lên cao mới thức dậy, suốt ngày cũng không thêu thùa may vá chỉ lo chung quanh chạy loạn”

Lý thị nghe cũng không nói gì chỉ uống trà. Trương di nương liếc trộm mặt Lý thị nhưng không nhìn ra hỉ nộ. Lý thị uống vài ngụm trà rồi để trà xuống nói “Ta không ở trong phủ, các ngươi nên thay ta tỉ mỉ hầu hạ lão gia, nhưng dùng mánh lưới lười biếng cũng không được. Lúc trước ta đau lòng các ngươi viện ở xa không cho các ngươi tới lập quy củ ai ngờ làm cho các ngươi học được lười biếng. Nếu như vậy, ngươi và Lâm thị mỗi ngày nên đến chỗ ta lập quy củ đi. Ngươi ở trong phủ nhiều năm, Lâm thị mới vào tuổi lại nhỏ ngươi nên dạy bảo Lâm thị nhiều chút tránh cho người ta nói trong phủ chúng ta không có quy củ”

Trương di nương nghe vậy hừ lạnh nói “Phu nhân không biết, Lâm thị xưa nay rất ngạo mạn sao lắng nghe ta cho được”

Lý thị nói “Nói đúng ra nàng cũng phải gọi ngươi một tiếng tỉ tỉ, làm gì có đạo lí trợn mắt với ngươi? Ngươi chỉ để ý đi dạy nàng, nếu nàng không nghe ngươi chỉ việc nói với ta, ta thay ngươi làm chủ”

Trương di nương nghe xong vui mừng hớn hở trở về cũng quăng việc hôn sự của Nguyên Dung ra sau ót, chỉ nghĩ cách làm thế nào để trừng trị Lâm thị.

Lý thị từ lúc nói hôn sự của Nguyên Dung với Cố Lễ, mình cũng lưu tâm cho bà mối hỏi giúp nàng nhà nào thích hợp.

Tôn bà tử cười nói “Đúng lúc ta biết mấy nhà rất được nói cho phu nhân nghe. Đồng Lư huyện, huyện thừa Vương lão gia tân nhiệm vừa đúng muốn kết hôn một nàng dâu mặc dù tuổi lớn một chút cũng chưa cưới vợ bao giờ. Lúc trước hắn một lòng đi học chỉ lo đi thi làm quan cho nên chậm trễ hôn sự”

Lý thị nghe hỏi nàng “Người nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn có ai?”

Tôn bà tử nói “Vương lão gia năm nay hai mươi hai trong nhà phụ mẫu đều còn lại có một đôi đệ muội chắc hẳn cũng là người có phúc. Mặc dù Vương lão gia năm nay chỉ là tiểu quan bát phẩm nhưng cưới làm chánh thất hắn là người có chí cầu tiến chắc chắn không mấy năm có thể thăng lên”

Lý thị gật đầu một cái liền hỏi nàng “Còn người nào thích hợp nữa không?”

Tôn bà tử cười nói “Còn có một thân hào nông thôn nhà cực kì có tiền, nguyên phối ốm chết năm ngoái, lão gia thân hào nông thôn này muốn tìm một kế thất”

Lý thị nghe liền lắc đầu nói “Thân hào nông thôn thô bỉ nên chọn người đọc sách được hơn nghèo khó một chút không sao nhưng nhân phẩm phải tốt”

Tôn bà tử nghe cười nói “Phu nhân nói đúng, trong thành Hàng Châu có một Vương tú tài học vấn rất tốt người cũng trẻ tuổi chỉ là không phụ không mẫu chỉ có một mình mà sống”

Lý thị nghe cũng thấy không tốt lắm liền muốn thương nghị với Cố Lễ một chút chỉ nói với ma ma này nàng muốn lưu ý một tí liền tiễn nàng.

Nguyên Thu về nhà nghỉ ngơi hai ngày mới sai Chức Mộng mở hộp ra, Nguyên Thu đem lễ tặng phân ra sai người đưa đi cho Tử Yên, Cố Sơn, Nguyên Dung.

Sĩ Hành từ lúc hiểu tâm ý của mình lại không thấy được Nguyên Thu ngày qua thật khó khăn, mỗi ngày ở trong Quận Vương phủ trông ngày Nguyên Thu về. Nguyên Thu chỉ đi một tháng, Sĩ Hành lại cảm thấy giống như một trăm năm. Thật vất vả nghe nói Nguyên Thu trở về lại tặng quà chung quanh, Sĩ Hành vội đổi y phục vội vã tới Cố phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện