Ngay lúc này Ngô thị xốc rèm đi vào, mặt mũi đầy tươi cười định nói chuyện thú vị gì nghe thấy câu này của lão thái thái lúc ấy tối mặt đứng ngay cửa đi cũng không được đứng cũng không xong. Lão thái nói xong để đại nhi tức quản gia đưa tay cầm li trà, nàng vừa ngẩng đầu thấy Ngô thị đứng sững sờ ngay cửa, tay lão thái thái bưng li trà không khỏi dừng lại.

Trong ba nhi tử Cố lão phu nhân thương yêu nhất chính là tiểu nhi tử, trong ba con dâu Ngô thị cũng là cháu gái nên thiên vị nàng. Hôm nay lão thái thái nhìn vẻ mặt Ngô thị đoán được nhất định là nghe câu vừa rồi không khỏi cảm thấy lúng túng và hối hận.

Lý thị thấy vẻ mặt lão thái thái âm tình bất định liền cười giải hòa nói với Ngô thị “Sao tam đệ muội đứng đó không vào đi, cẩn thận gió thổi buổi tối lại nhức đầu”

Ngô thị dựa khung cửa cười lạnh một tiếng “Ta sợ đi vào làm trễ nãi chính sự của các người đang định tránh ra đây”

Lý thị bưng trà trên bàn, thong thả ung dung thưởng thức một hớp, mới thả xuống cười nói “Đệ muội nói mấy lời này thật không có ý nghĩa, toàn là người nhà làm gì kiêng kị mấy thứ này. Nhà chúng ta cũng không phải tiểu môn hộ cũng không có loại tác phong không phóng khoáng đó”

Ngô thị vẫn bị Lý thị thân thế áp thở không nổi, thường ngày cũng ỷ vào lão thái thái sủng mình cho chưởng quản phủ mà phô trương thanh thế. Nàng nghe Lý thị nói không phóng khoáng không khỏi chọt đúng chỗ đau của nàng, mặt đỏ lên hất rèm lên mắng “Ta không khoáng khi nào hả?  ta là tiểu môn hộ xuất thân thì sao? Ta và lão thái thái đều cùng là một nhà đi ra, ta là tiểu môn tiểu hộ thì lão thái thái cũng là tiểu môn tiểu hộ đấy, có bản lãnh đại tẩu nói mấy câu này với lão thái thái đi”

Lý thị cầm chung trà nhấp một miếng, mượn cớ này giấu đi nụ cười tính toán. Cố Lễ là đại nam nhân tất nhiên không dính vào chuyện này, hắn nghe chuyện không đúng vội lấy cớ nói có chuyện quan trọng cần làm vội đi ra ngoài. Tất cả nha đầu trong nhà đều là cơ trí nghe chủ tử cãi nhau cũng từng cái một lui ra.

Bình sinh lão thái thái ghét nhất là có người nói mình xuất thân nhà quê, hôm nay nghe Ngô thị gióng trống khua chiêng rống lên như thế mặt mo không khỏi đỏ, nàng không đợi Lý thị mở miệng đã mắng Ngô thị “Đại tẩu ngươi nói chúng ta là đại gia tử, ngươi còn điên đảo lời nói? Ngươi ở đây cãi nhau thành cái dạng gì nữa? Còn không ngậm miệng lại?”

Ngô thị vừa muốn mở miệng không ngờ Tôn thị từ bên ngoài vén rèm vào “Đây là như thế nào? Ta vừa đến thấy nha đầu đều đứng ngoài cửa viện thành một hàng giống như sợ cái gì, bọn họ chọc lão thái thái tức giận? Đây thật đáng đánh, tam đệ muội cũng không quản các nàng?”

Ngô thị nghe cười lạnh nói “Ta có thân phận gì, làm sao quản được mấy chuyện này? Ta sắp không bị vướng víu rồi, những chuyện này tất nhiên có đại tẩu quan tâm”

Từ lúc ở ngoài cửa Ngô thị đã nghe thấy âm thanh ồn ào, bây giờ lại nghe lời nói mang đầy dấm của Ngô thị trong lòng đã hiểu phân nửa. Tôn thị trước giờ là không hợp với Ngô thị, nhưng thế lực của mình quá đơn bạc lại không quyền lợi không được lão thái thái yêu thích ngày thường nàng chỉ đàng hoàng. Cho đến khi Lý thị quay về, bề ngoài Tôn thị thuận theo nhưng trong lời nói có chút bất kính Ngô thị. Ngô thị ngang ngược càng rỡ đã quen, làm sao chịu được mấy thứ này, gần đây hai người nói chuyện không tránh được cảm giác có chút gay gắt.

Tôn thị nghe Ngô thị nói vẻ chế giễu theo bản năng liếc nhìn Lý thị, chỉ thấy Lý thị vẻ mặt lạnh nhạt khép mắt uống trà, một bộ dáng không liên quan đến mình. Tôn thị liền có ý ra mặt khoe công, thỉnh an lão thái thái sau đó ngồi bên cạnh Lý thị, cười nói “Nói cho cùng cũng nên để đại tẩu quan tâm mọi chuyện trong nhà. Đại tẩu theo đại ca mười năm đi nhậm chức không để ý chuyện ở nhà đều là đệ muội giúp đỡ xử lí chuyện nhà. Hôm nay đại tẩu về cũng nghỉ ngơi đủ rồi làm sao còn phiền đệ muội, nhà của mình tự mình trông nom thì tốt hơn”

Ngô thị nghe quắt mắt chỉ Tôn thị mắng “Ngươi nói cái gì? Cái gì là nhà của mình thì mình trông nom mới tốt? Chẳng lẽ ta vài năm nay đều là làm quần áo không công cho người khác sao?”

Tôn thị che miệng cười nói “Đệ muội cơn tức thật lớn, chẳng lẽ ta nói sai sao? Dù sao đều có trưởng tôn ở đây không phải là ngươi muốn lướt qua thứ tự lớn bé mà đi?”

Lão thái thái vốn cảm thấy sứt đầu mẻ trán, Tôn thị dính vào càng làm cho sự việc không thể tách ra được, nàng chửi không được Lý thị, đối với Ngô thị trong lòng mang áy náy không đành lòng trách nàng. Liền đem đầu mâu nhắm ngay Tôn thị, cầm ly ném về phía Tôn thị mắng “Chỗ nào có ngươi là có chuyện, cẩn thận nói loạn ta tước lưỡi ngươi” Lão thái thái một mực mắng chửi người, ba người theo bản năng nhìn nàng thấy lão thái thái già yếu cánh tay không có sức gì, Tôn thị lại ngồi bên dưới Lý thị. Lão thái thái ném cái li không trúng Tôn thị ngược lại trúng chân Lý thị. Mọi người sững sờ nhìn li trà ngã bể chia năm xẻ bảy trên đất, chén nước tung tóe trên làn váy Lý thị.

Ngô thị vốn dĩ ngu dốt hơn nữa đang cơn giận càng không có đầu óc, nàng thấy lão thái thái ném cái li về phía Lý thị, chỉ xem như lão thái thái suy nghĩ kĩ sẽ không giao quyền quản gia của mình ra lúc này uốn éo đến bên lão thái thái nịnh hót “Lão thái thái thật sáng suốt, thật buồn cười đại tẩu là xuất thân thiên kim tiểu thư, cũng làm ra việc sau lưng nói chuyện người cho người ta nhạo báng, thật không có ý tứ”

Trên mặt Lý thị cố làm ra vẻ kinh ngạc, liền vội đứng lên uất ức nói “Tam đệ muội lời này từ đâu mà nói như vậy? Đây chính là kiếm chuyện lão thái thái người nói có đúng hay không?”

Lão thái thái thấy mình quăng nhầm Lý thị trong lòng đã thấy ngượng ngùng, lúc này Ngô thị lại nói lời vu oan cho Lý thị như vậy lão thái thái không thể không mở miệng biện hộ cho Lý thị “Đại tẩu ngươi không phải loại người sau lưng nói xấu người khác, vừa rồi ở trước mặt ta cũng không nói ngươi một câu”

Ngô thị nghe vậy không khỏi sững sờ, lập tức nhanh chóng rơi nước mắt “Lão thái thái người như thế nào một hồi liền thay đổi? Vừa rồi người còn mắng đại tẩu không đúng”

Lão thái thái thấy Ngô thị mặt đầy nước mắt, bộ dạng vội vàng thì trong lòng có chút không bỏ được, bản thân nàng không muốn nâng Lý thị đạp Ngô thị nhưng hôm nay thế cuộc này nếu mình thiên vị tiểu nhi tử chèn ép đại phòng chỉ sợ sẽ có người mượn cớ này. Trong lòng lão thái thái suy nghĩ một phen: Lấy sự coi trọng của Thân Vương phủ và Quận Vương phủ đối với Nguyên Thu, về sau đại phòng nhất định là không thiếu vinh hoa phú quý. Cố Lễ lại sắp lên chức, e rằng Cáo Mệnh phu nhân của mình cũng phải dựa vào Cố Lễ mới lên được.

Ngô thị thấy lão thái thái vẫn trầm ngâm không nói, bụng có chút nóng nảy liền mở miệng thúc dục “Lão thái thái, người nói một câu đi?”

Lão thái thái liếc mắt nhìn Ngô thị trên mặt lạnh mấy phần “Đại tẩu ngươi từ trước đến giờ hiền lương thục đức, ta việc gì phải mắng nàng? Mới vừa rồi ngươi vô cớ bố trí đại tẩu ngươi, vốn là lỗi của ngươi còn không nhanh bồi tội với đại tẩu ngươi?”

Lý thị đứng trước lão thái thái, nghe lời này khẽ mỉm cười khuyên nhủ “Tính tình tam đệ muội thẳng thắng khó tránh khỏi không để ý miệng lưỡi một chút thật ra thì cũng không có ý xấu”

Lão thái thái thấy Lý thị cho Ngô thị bậc thang trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu “Ngươi thật là đứa bé hiểu chuyện, tam đệ muội của ngươi bị ta làm hư rồi, ngươi nhìn mặt mũi ta mà đừng so đo với nàng”

Lý thị vội nói “Lão thái thái sao lại nói vậy, ta là trưởng tẩu sao lại cùng đệ muội giận dỗi? Tam đệ muội thay ta xử lí chuyện nhà nhiều năm như vậy, ta vốn nên thật tốt với nàng mới phải làm gì lại so đo những chuyện nhỏ nhặt này với nàng?”

Lão thái thái vốn không muốn nói với hai nàng dâu chuyện này mượn cớ ăn cơm đẩy trở về, để chuyện quản gia lui lại rồi sau hãy nói. Tận lực suy nghĩ biện pháp không đắc tội đại phòng không làm cho tam phòng không vui, ai ngờ Lý thị nói hai ba câu đã đem câu chuyện vòng trở lại. Lão thái thái không có cách nào đành gọi Ngô thị đến trước mặt nói “Ngươi mệt mỏi nhiều năm như vậy cũng được nghỉ ngơi rồi, sau đó đầu tháng để cho đại tẩu ngươi quản gia. Nàng vừa trở về các quản sự cũng không quen thuộc, ngày thường ngươi cũng nên giúp nàng một chút”

Ngô thị nghe vậy nổi lên tiểu tính tình, quay ngoắt đầu một cái “Tất nhiên ta không làm, bảo ta giao ra quyền quản gia cũng không có”

Lão thái thái vốn đang nói lời ngon tiếng ngọt, không muốn Ngô thị bẽ mặt trước mọi người nhất thời cảm thấy không xuống đài được giận tái mặt quát lên “Đồ khốn kiếp, ta còn chưa chết nhà này là ta định đoạt!”

Ngô thị cười lạnh nói “Nếu vậy, đem gia sản chia ra làm ba, ai đi đường nấy, cũng đừng ai can thiệp chuyện của ai”

Ngô thị vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc đương trường, lão thái thái dĩ nhiên là không ngờ Ngô thị nói lời như thế, mắng to “Tên bất hiếu, ngươi nói cái gì?” Ngô thị hừ lạnh một tiếng cũng không nhìn sắc mặt lão thái thái xoay người ngồi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện