Ba mẹ Bạch Quân Diễm đều ở nhà, hiện tại Bạch Quân Diễm đã tiếp quản Vạn Hào nên hai ông bà về hưu, được thanh nhàn cả ngày. Cũng vì được nhàn rỗi nên hai ông bà rất mong con trai mau lấy vợ sinh con.

- Nhã Phù, cháu tới rồi à?

Vạn Lâm đi tới nắm tay cô, tuy rằng Bạch Quân Diễm không yêu cô - hôn thê của anh ta, nhưng cô thật sự rất thích ba mẹ chồng tương lai. Đặc biệt là mẹ của Bạch Quân Diễm, bà ấy rất yêu thương cô, với bà ấy cô chính là hình mẫu con dâu chuẩn mực.

Đa số, người lớn đều luôn yêu thích Lê Nhã Phù, bởi cô chính là kiểu con nhà người ta, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tài mạo song toàn, gia thế cũn không kém.

Bởi vì cô sống trong cảnh phải biết lấy lòng mẹ kế nên cô sớm biết cách nói chuyện với trưởng bối, cô cũng rất hay nói chuyện với Vạn Lâm. Bà ấy luôn có một câu nói đi nói lại:

- Cháu nói xem Quân Diễm nhà bác phải tu mấy đời phúc khí, bác chỉ muốn ngay ngày mai nó cưới cháu, mang cháu về nhà ta thôi.

Lê Nhã Phù cười nói:

- Được gả cho Quân Diễm chính là phúc khí của cháu.

- Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?

Hai người quay đầu lại, không biết Bạch Quân Diễm đã đứng đó từ lúc nào. Vạn Lâm thấy anh ta, bà giận dỗi nói:

- Con trở về sao không nói tiếng nào?

Bạch Quân Diễm đáp lời:

- Giờ con về nhà của mình cũng phải hỏi ạ?

Vạn Lâm trêu anh ta:

- Giờ con cũng biết đây là nhà của mình sao? Một tuần con đến đây được mấy ngày? Con vừa nghe được mẹ với ba con nói Nhã Phù sẽ tới đây thì liền chạy tới, đây không phải là con đến vì vợ con sao?

Bạch Quân Diễm đáp lời:

- Vợ con ngoan như vậy đương nhiên con phải thương rồi. Nhỡ đâu mẹ bắt nạt cô ấy thì con biết phải làm sao?

Vạn Lâm ôm Nhã Phù nói:

- Nhã Phù là con gái của mẹ, mẹ còn lo con sẽ bắt nạt con bé.

Lúc trước, bởi vì chuyện mối tình mà Bạch Quân Diễm và bố mẹ anh ta cãi nhau rất lớn. Sau này, khi anh ta bắt đầu với Lê Nhã Phù, rồi ba mẹ anh ta thường xuyên gọi Lê Nhã Phù tới thì quan hệ của họ mới được cải thiện dần. Bây giờ, họ đã có thể nói đùa với nhau.

Bạch Quân Diễm đi tìm ba anh ta để bàn chuyện còn Nhã Phù thì vẫn ngồi lại trò chuyện với Vạn Lâm. Mạnh Giai Giai không ở lại Bạch gia ăn cơm, cô ấy bảo công ty có việc nên phải về trước. Hiện tại, cô ấy đang làm việc tại công ty của Mạnh gia.

Lê Nhã Phù ở lại Bạch gia ăn cơm trưa và cơm tối. Bạch Quân Diễm cũng trở lại Bạch gia để ăn bữa tối cùng mọi người. Ăn xong bữa tối thì trởi bắt đầu đổ mưa, Vạn Lâm nói với cô:

- Bác nghe dự báo thời tiết thấy bảo tối nay có mưa to, mà mưa thế này thì đi đường sẽ không an toàn. Hay cháu ở lại đây đêm nay nhé.

Lê Nhã Phù xấu hổ trả lời:

- Cháu chưa nói với ba mẹ bác ạ.

Vạn Lâm vội nói:

- Không việc gì, để bác gọi điện cho ba mẹ cháu.

Lê Nhã Phù nhìn Bạch Quân Diễm, anh ta không tỏ thái độ gì, cô đang muốn từ chối tiếp thì anh ta lại nói:

- Hai đứa mình sắp đính hôn rồi, em ở lại đây cũng là bình thường. Hôm nay anh cũng ở lại đây.

Lê Nhã Phù Nghe được câu này thì càng muốn về nhà. Nhưng Vạn Lâm đã cho người mang điện thoại tới để gọi cho ba mẹ của cô. Bên kia điện thoại cũng đồng ý cho cô ở lại đây, ngày mai họ sẽ cho tài xế tới đón cô về.

Vậy là Lê Nhã Phù chỉ còn đường ở lại Bạch gia qua đêm nay.

Buổi tối, Vạn Lâm chuẩn bị cho cô ngủ ở phòng Bạch Quân Diễm, còn anh ta tới phòng khách để ngủ.

Bà ấy sắp xếp như vậy ý là tạo cơ hội cho Bạch Quân Diễm. Nhưng anh ta đâu có ý gì với cô, trong lòng anh ta vẫn luôn lưu giữ hình ảnh của mối tình đầu. Ngoài cô ta ra, anh ta chả có hứng thú với bất kì ai.

Đương nhiên anh ta chưa bao giờ nói thẳng ra như vậy cả. Ngoài mặt anh ta vẫn tỏ ý tôn trọng cô, hy vọng mọi chuyện đều để tới sau lễ kết hôn. Nhưng mà cô biết rõ, anh ta cùng mối tình đầu đều đã cùng nhau trải qua mọi chuyện.

Nằm ở trên giường của Bạch Quân Diễm, Lê Nhã Phù không sao ngủ nổi. Cô trằn trọc mãi rồi quyết định đi tìm quyển sách để đọc. Phòng Bạch Quân Diễm bố trí khá đơn giản, bao gồm tủ quần áo, giường, bàn làm việc, kệ sách, kệ để đồ. Kệ sách được trang trí bằng cách chia thành những ô vuông nhỏ, trên đó đặt ảnh của anh ta. Phần lớn ảnh đều là từ thời anh ta còn đi học, kia là ảnh chụp với đội bóng rổ và thầy giáo hướng dẫn, ảnh chụp cùng đội thi Vật lý..

Bạch Quân Diễm cũng rất ưu tú, sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta nhận được học bổng toàn phần tại trường Đại học danh giá nhất thế giới. Tốt nghiệp Đại học, anh ta trở về và làm việc tại Tập đoàn Vạn Hào. Hai năm qua đi, anh ta tiếp nhận vị trí Chủ tịch Tập đoàn từ ba của mình. Nhậm chức xong, anh ta tiến hành cải cách và từ đó giá cổ phiếu của Tập đoàn một đường đi lên.

Từ lúc sinh ra anh ta đã được hậu đãi, được nhận sự giáo dục tốt đẹp mà bản thân anh ta cũng có thực lực. Anh ta xứng danh là "thiên chi kiêu tử", từ tài năng đến gia thế mặt nào cũng xuất sắc hơn người. Anh ta cũng rất biết tự chăm sóc mình, từ thói quen làm việc đến ăn uống anh ta đều rất chú trọng, cho nên dáng người anh ta rất đẹp, diện mạo tuấn tú, có thể nói từ nhỏ tới lớn anh ta đều là soái ca. Lê Nhã Phù ngắm nhìn tất cả ảnh của anh ta từ thời thiếu niên đến hiện tại, bất kì thời điểm nào anh ta cũng khiến người nhìn say đắm vẻ đẹp của mình.

Trên tầng cao nhất của kệ sách có một tập thơ, Lê Nhã Phù cố dướn người để với nó. Nhưng do cô không đủ chiều cao, với mất đà nên làm rơi cả những quyển sách ở bên cạnh.

Lê Nhã Phù nhặt từng quyển sách lên, nhặt tới một quyển từ điển tiếng Nga thì cô thấy một bức ảnh rơi ra. Trong ảnh là Bạch Quân Diễm và một cô nữ sinh.

Đây chắc chắn là ảnh chụp thời cấp ba, vì hai người họ đều đang mặc đồng phục, cô gái tóc ngắn đó thật xinh đẹp. Cô ta có đôi mắt cười cong cong, trên má có lúm đồng tiền. Chàng trai trong ảnh đặt tay trên đỉnh đầu cô gái, cậu ấy nghiêng đầu nhìn cô bé, trong mắt cậu ta đều là cô bé đó.

Nhìn bức ảnh này, thậm chí Lê Nhã Phù cũng không tin nổi chàng trai ấy chính là Bạch Quân Diễm của thời điểm hiện tại. Bạch Quân Diễm người đàn ông luôn bình tĩnh khắc chế hóa ra cũng có lúc hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu đến mức tự lạc mất mình trong từng ánh mắt.

Lê Nhã Phù đặt lại ảnh vào trong quyển từ điển, rồi cất mọi thứ lại như cũ. Cô cầm tập thơ đọc trong chốc lát đến lúc buồn ngủ thì thôi.

Đêm nay, cô lại mơ thấy người kia.

Lúc đó, cô mười hai tuổi, cô với mẹ dọn nhà chuyển khỏi thị trấn nhỏ mà họ đã sống ở đó suốt mấy năm. Mẹ cô không nói rõ nguyên nhân tại sao hỏi phải chuyển nhà, nhưng cô cảm nhận được nhà mình đang phải chạy trốn ai đó. Mà người đó chắc chắn có liên quan tới anh.

Mẹ của cô không có công việc cố định nên nhà cô rất nhanh đã trở nên túng quẫn, cũng vì thế mà cô phải bỏ lớp học đàn.

Bởi vì đột nhiên gặp phải biến cố hoặc vì lúc đó cô đang ở tuổi dậy thì nên tính cách cô cũng ngày càng quái đản. Cô bắt đầu ghét anh hơn, không chịu gọi là anh là ca ca. Cô không chịu nói chuyện với anh, không cho anh tới gần mình, cô luôn tỏ thái độ lạnh nhạt để ngầm thể hiện sự bất mãn của mình.

Cô nhớ rõ ngày mẹ cô bị ngất xỉu tại công xưởng. Cô từ bệnh viện về nhà thì không thấy anh đâu, mà gần đây anh càng lúc càng hay thường xuyên ra ngoài.

Cô không muốn nói chuyện với anh nên cũng chẳng quan tâm anh chạy đi đâu. Nhưng bây giờ mẹ bị ngất xỉu mà anh vẫn còn chạy đâu mất hút nên cô thấy rất bực bội.

Một ngày, cô lén đi theo dõi anh, lúc đó cô mới biết, anh không hề đi chơi mà sự thực là anh đi làm thuê. Anh nhận mặc bộ đồ thú bông đứng làm trò ở trên phố. Bộ quần thú bông vừa dày vừa nặng, khi đó lại là giữa mùa hè. Chỉ cần đứng không đã nắng không chịu được.

Cô đứng nhìn anh từ xa, anh phải mặc bộ quần áo đó nhảy nhót suốt bốn giờ mới được nghỉ một lúc. Cô thấy anh tháo khăn trùm đầu, nhặt từ dưới đất lên một vòi nước đưa tới miệng mình, anh chẳng quan tâm nước đó từ đâu tới có sạch hay không.

Lúc ấy, anh mới chỉ mười lăm tuổi, mái tóc mồ hôi ướt đẫm. Dù nhìn từ xa, cô vẫn biết anh đang rất khó chịu. Tuổi của anh đáng lẽ được ngồi ở nhà ăn dưa hấu đọc truyện tranh, nhưng vì cuộc sống bức bách, anh buộc phải ra ngoài kiếm tiền dù trời nắng chang chang.

Anh quỳ trên mặt đất, nhặt vòi nước tưới đây lên để uống, bộ dạng nhìn giống ăn xin vô cùng.

Thật ra anh có thể đi mua một chai nước. Một chai nước giá cũng không đáng bao nhiêu, chỉ là anh vẫn không mua.

Thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, anh uống được mấy ngụm nước rồi lại phải làm tiếp.

Cô không biết mỗi ngày anh phải biểu diễn bao nhiêu tiếng nhưng cô đợi mãi vẫn chưa thấy anh về. Đợi mãi cũng nghe được tiếng gõ cửa của anh, cô ra mở, anh đưa cho cô một sấp tiền.

Anh nói:

- Em tiếp tục đi học đàn Violin đi, anh kiếm được tiền rồi.

Cô nhớ tới anh đứng dưới trời nắng gắt trên người mặc bộ đồ thú bông vừa dạy vừa nặng, rồi anh ngồi xổm nhặt bừa vòi nước tưới cây lên lấy nước để uống mà không để ý xem nước sạch hay bẩn. Một chai nước khoáng giá không hề đắt, vậy mà anh cũng chẳng dám mua. Anh nhăm nhăm cầm tất cả số tiền kiếm được đưa cho cô mang đi đóng học phí.

Cô ngơ ngác nhìn sấp tiền anh đưa cho mình, trong lòng như có gì đó vỡ òa, cô thấy khó chịu vô cùng.

Chỉ là cô không chịu nói gì, không nói anh đừng đi làm nữa, cũng không hỏi anh đi làm có mệt không, nước từ vòi anh uống có sạch không. Cô mở tay anh ra, tiền rơi đầy xuống đất. Cô gào lên với anh:

- Ai cần tiền của anh chứ. – Sau đó cô đóng cửa, xoay người chạy vào nhà, mặc kệ anh đứng ngoài cửa.

Lê Nhã Phù từ trong mộng bừng tỉnh, trên người cô toàn là mồ hôi. Cũng không biết từ lúc nào, cô đã nắm chặt ga giường trong tay.

Năm đó, chuyện ra ngoài làm công vô cùng thịnh hành, Lê Bân không chấp nhận chuyện nằm nhà ăn no chờ chết nên ông ta cũng ra ngoài tìm việc. Ông ta bỏ mặc người vợ đang mang thai ở nhà, rồi đi biền biệt không tin tức gì. Mọi người đều nghĩ rằng ông ta đã chết, ai ngờ ông ta lại kết hôn với một tiểu thư nhà giàu.

Từ khi Lê Nhã Phù được sinh ra, cô với mẹ của mình đã nương tựa vào nhau để qua ngày. Cô chưa từng được gặp ba, người khác trêu cô không có ba, cô không thèm để ý. Với cô chỉ cần có mẹ là đủ.

Năm cô lên năm tuổi, mẹ cô và cô mang một tên ăn mày về nhà. Sau đó, mẹ cô khăng khăng muốn nhận nuôi anh, từ đó cô có thêm một người anh trai.

Mẹ cô đặt tên cho anh là Lê Hướng Dương. Chỉ là cô chưa bao giờ chịu gọi anh một câu anh trai tử tế.

Cô biết rõ mình không thể học đàn Violin, buổi tối cô vụng trộm vuốt ve cây đàn rồi ném vào thùng rác. Anh tới gõ cửa phòng cô, anh đem cây đàn từ trong thùng rác cho cô rồi bảo:

- Em giữ lại cây đàn đi, anh có thể kiếm tiền để em được học đàn.

Cô đập nát cây đàn, rồi nói với anh:

- Anh không cần quản tôi làm gì, tôi bảo không học là sẽ không học nữa.

Hóa ra, Lê Nhã Phù cũng có một thời kiêu căng tùy hứng. Chắc chắn sẽ chẳng có ai tin được cô của hiện tại đã từng có lúc bướng bỉnh như thế. Bởi vì, không có ai chịu đựng sự phách lối, tùy hứng của cô nữa rồi. Cô quá đáng với anh, cáu kỉnh với anh, anh chưa từng một lần phản ứng lại. Đó là vì anh yêu thương cô, anh dung túng, bao che cho cô mà thôi.

Mẹ cô qua đời, Lê Hướng Dương cũng bỏ đi. Trên đời này, không còn ai để cho cô có thể tùy ý bướng bỉnh. Cô bắt buộc phải thu liễm tính tình, không thể không cúi đầu, không thể không ngoan ngoãn, vâng lời.

Thậm chí cô không thể không tự bán chính mình, đồng ý gả cho một người không yêu mình mà mình cũng chẳng yêu người ta.

Cô ép sát mặt mình vào gối, hai tay túm chặt ga giường, kêu lên:

- Anh!

- Anh!

Đã thật lâu rồi cô không kêu tiếng anh này.

Anh, giờ anh đang ở đâu? Anh còn sống không? Vì sao anh không tới tìm em?

Anh, em không còn trách anh, cũng sẽ không cáu kỉnh với anh đâu, em giờ rất ngoan ngoãn. Anh trở về đi được không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện