Mọi người đều khuyên tôi bình tĩnh, nhưng tôi không thể nào bình tĩnh được, một suy đoán kinh hoàng khiến tôi gần như đứng không vững. Dù tất cả mọi người đều đã đi tìm, nhưng tôi là người đầu tiên tìm thấy bọn trẻ.
Đó là một nhà kho bỏ hoang.
Bốn phía cỏ dại đều đã phủ một lớp sương sớm. Trong tầm nhìn xuất hiện kẻ điên vốn nên bị xử bắn từ lâu - Trình Nghiêm.
Hắn vẫn điên cuồng tồi tệ như mọi khi, lưỡi dao sắc bén di chuyển qua lại trên cổ hai đứa trẻ bị trói.
Thẩm Tử Dực sợ hãi cố nhịn khóc, còn bé Tiếu đã từng trải qua những chuyện tương tự thì ra hiệu cho tôi một cách vô thanh.
“Chạy đi.”
Trình Nghiêm vẫy tay với tôi: “Lâu rồi không gặp, Tụy của anh. Ngoan nào, em lại đây với anh đi.”
Nỗi sợ khắc sâu trong xương vốn nên khiến tôi run rẩy, lùi bước. Nhưng khi nhìn thấy bé Tiếu, tôi lại đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách khác thường.
Thấy tôi tiến tới, nụ cười của Trình Nghiêm càng trở nên hoang dã hơn: “Đối với anh thì tàn nhẫn như vậy, nhưng đối với hai đứa nhóc này lại mềm lòng thế.”
“Tụy à, người em bất chấp lừa anh để cứu chính là đứa con trai này phải không?”
Hắn dùng mặt dao vỗ nhẹ lên mặt Thẩm Tử Dực hai cái, chậc chậc nói: “Một đứa là con ruột, một đứa là con nuôi, em nói xem em sẽ chọn ai? Thật khiến người ta tò mò đấy.”
Giọng điệu của hắn khó giấu nổi sự phấn khích: “Tụy, em chọn đi. Nếu em không chọn, vậy thì anh chỉ còn cách giet cả hai đứa, em nói có phải không?”
Nụ cười của hắn vẫn khiến người ta buồn nôn như mọi khi.
Trong giây phút cuối cùng, tôi chỉ vào Thẩm Tử Dực.
“Tôi chọn cậu ta.”
Dường như đó là kết quả đã được dự đoán từ trước. Trình Nghiêm cười lớn hai tiếng.
“Không hổ là con ruột, con nuôi vẫn không bằng được.”
Hắn đẩy Thẩm Tử Dực về phía tôi. Khi tôi tiến tới ôm cậu ta, ánh mắt Trình Nghiêm ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
“Tống Cẩm Tụy, em nghĩ anh sẽ lại bị em lừa sao?”
Hắn quay lại, lưỡi dao đâm thẳng vào Tiểu Tiếu.
Tôi không chút do dự ôm chặt lấy Tiểu Tiếu, lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua thịt, từ phía sau truyền đến một tiếng hừ khẽ.
Tiếp theo đó là giọng nói của Thẩm Tây Thần: “Em đi mau đi!”
Khi tôi bế Tiểu Tiếu và Thẩm Tử Dực đang ngây ngẩn ra khỏi đó rồi quay lại nhìn.
Thẩm Tây Thần, người bị đâm một nhát, đang liều mạng chiến đấu với Trình Nghiêm.
Trong nhà kho, các thùng dầu đều đã đổ xuống đất, ngay sau đó là tiếng nổ vang lên, lửa bùng cháy.
...
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn bao giờ hết.
Tôi nhẹ nhàng lau nước tuyết trên lông mi của Tiểu Tiếu rồi ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Tử Dực đứng không xa, vai áo phủ đầy bông tuyết.
Dường như chỉ sau một đêm cậu ta đã trưởng thành.
“Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Tôi gọi Tiểu Tiếu vào nhà, sau đó mới đi về phía cậu ta: “Muốn hỏi gì?”
Cậu ta nhìn tôi rất lâu rồi nói: “Thực ra lần trước người mẹ chọn không phải là con, đúng không?”
Tôi không giấu diếm: “Đúng vậy.”
Hai năm bên cạnh Trình Nghiêm, tôi đã sớm biết hắn là một kẻ điên như thế nào.
Hắn thích hủy hoại thứ quan trọng nhất của người khác, nhìn đối phương đau khổ, từ hy vọng đầy mặt trở nên tuyệt vọng.
Tôi càng để tâm, hắn càng muốn phá hủy.
Chỉ là không ngờ hắn cũng đã trở nên thông minh hơn. Vì vậy lưỡi dao của hắn mới đâm về phía Tiểu Tiếu.
Gió thổi mạnh hơn, tôi nghe thấy Thẩm Tử Dực hỏi khẽ: “Vậy nếu mẹ biết chắc rằng lưỡi dao của hắn như mẹ dự đoán sẽ đâm vào con, mẹ có bảo vệ con như bảo vệ em ấy không?”
Tôi không trả lời, mà hỏi lại: “Nếu cậu biết mẹ cậu sẽ bị tai nạn xe cộ khi đi tìm cậu thì cậu vẫn sẽ đi theo bảo vệ ông bố ngoại tình và ả tình nhân kia chứ?”
“Mẹ, con không…”
“Cậu sẽ.” Tôi ngắt lời cậu ta: “Cậu đã từng nói rồi, bị tai nạn xe cũng là do mẹ cậu đáng đời.”
“Mẹ ơi, tuyết rơi lớn rồi, ngoài trời lạnh lắm, mau vào nhà đi...” phía sau vọng lại giọng nói quan tâm của Tiểu Tiếu.
Tôi quay lại: “Mẹ đến ngay đây.”
Gia đình của tôi chỉ có ba người, là mẹ viện trưởng và Tiểu Tiếu của tôi.
Nếu mọi người hứng thú thì:
Ngày ly hôn, tôi chỉ mang theo huy chương của mình, Mạnh Tề Hành vẫn điềm nhiên như mọi khi.
Anh ngước nhìn tôi một cái rồi nói: "Còn con trai mình thì sao? Em không huấn luyện nó để thành nhà vô địch Olympic nữa à?"
Tôi cong nhẹ khóe miệng, lắc đầu: "Không, nó không muốn, không cần ép buộc."
Bởi vì tôi vẫn không quên cảnh con trai tức giận đẩy tôi ra, hét lớn:
"Mẹ chỉ biết ép con luyện tập, con không muốn mẹ làm mẹ con nữa! Con muốn cô An làm mẹ con!"
Nếu cha con họ không cần tình yêu và tài năng của tôi,
Vậy thì tôi sẽ lấy lại.