Hóa ra là đã bị đổi rồi. Chị chồng vẫn cứ cười một cách quái dị.

Tôi có chút yên tâm, nên mở phong bao ngay trước mắt cả nhà Từ Dương..

Lúc tôi mở phong bao ra, mặt tức giận đến méo mó.

Tiền âm phủ!

Là tiền âm phủ bóng loáng!

Trên đó in: Ngân hàng thiên địa thông dụng! Từ Gia lại dùng tiền âm phủ làm quà gặp mặt?

Tôi định phát ti3t, nhưng tiếng cười của chị chồng làm tôi sực tỉnh, chiếc phong bao này đã qua tay chị ấy!

Thế là tôi phẫn nộ mắng vào mặt chị ta:"cái bà điên này, có phải là bà đã cố ý động tay chân với phong bao này, đổi tiền thật thành tiền âm phủ thế này không?"

Từ Dương chặn tôi lại, dáng vẻ và ngữ điệu ngọt ngào như được bôi mật lên:"không sai đâu, La Hy em không sai đâu, chị anh không đổi phong bao, đây là phong bao mà bố mẹ anh đã cho em."

Tôi phẫn nộ không ngừng: "cho em tiền âm phủ?!"

Từ Dương cười hi hi rồi nói: "đúng rồi, đây là tập tục của vùng này, Trưởng bối sẽ chuẩn bị cho dâu con, một người cho tiền dương, một người cho tiền âm. Em thấy đấy, tiền mặt thì để người dương dùng, tiền âm phủ thì để người âm dùng, ý nghĩa là, em nhận lễ này, từ nay về sau, lúc sống em là người nhà anh, nếu chết sẽ là ma nhà anh, cả cuộc đời này sẽ không xa rời nhaul"

Nói xong, anh ta vui vẻ nắm lấy tay tôi, mười ngón đan nhau, ánh mắt nhìn tôi ngọt ngào cứ như lúc đầu mới yêu nhau vậy.

Nhưng tôi cảm thấy buồn nôn!

Làm gì có ai một lòng muốn kết hôn, mà đối phương lại tặng tiền âm phủ?

Tôi đứng dậy, tức giận đẩy tay Từ Dương ra, về phòng thu dọn hành lý, lúc chuẩn bị đi thì bị Từ Dương chặn ngay ngoài cửa.

Anh ta lo lắng nhìn tôi:"La Hy, em muốn đi à?"

Tôi lườm anh ta lấy một cái, rồi nói một cách rành rọt: " Từ Dương, chúng ta chia tay đi."

Từ Dương lắc đầu.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Từ Dương, ngày trước khi chúng ta yêu nhau, anh không hề nói cho em sư thật, rằng anh có một bà chị bị điên, cũng không nói cho em biết sức khỏe của bố anh không tốt, nhà anh nghèo thì em cũng chấp nhận rồi, ai bảo em yêu anh? Nhưng nhà anh lại tặng em tiền âm phủI!"

Anh bảo em nhịn nổi không?

Tôi không muốn nói nhiều hơn nữa, cũng muốn mau chóng rời khỏi nơi kì dị này, thế là tôi đẩy Từ Dương ra, muốn đi ngay.

Đột nhiên đằng sau gáy đau đớn!

Trước khi hôn mê, tôi cố gắng xoay người lại, nhìn rõ người đã dùng gậy để đánh tôi - là Từ

Dương.

Anh ta như biến thành người khác, mặt biểu lộ sự tuyệt tình đến lạ!

Rầm.

Tôi ngã ra đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện