Hai năm nay Mẫn Hy đều chưa đón sinh nhật được tử tế là bởi việc ly hôn khiến cho cô không có chút tâm trạng nào.
Cô quay sang hỏi người đang tăng ca là Phó Ngôn Châu: “Hôm sinh nhật em anh không có định đi du lịch chứ?” Nếu lên kế hoạch đi du lịch cô sẽ tổ chức tiệc sinh nhật trước.
Phó Ngôn Châu đang trả lời email, vừa gõ chữ vừa trả lời cô: “Không đi, hôm sinh nhật em anh phải qua Giang Thành tham dự một hội nghị ngành nghề quan trọng, buổi tối sẽ cố gắng về sớm cùng em đón sinh nhật.”
“Không về kịp cũng không sao, một buổi sinh nhật nhỏ thôi mà, trước khi anh đi công tác chúng ta ăn bữa cơm chúc mừng trước là được.” Mẫn Hy lại nói với anh, mấy người bạn thân muốn tổ chức sinh nhật cho cô.
Phó Ngôn Châu: “Bọn em cứ chọn địa điểm đi, anh thanh toán.”
Anh lại hỏi: “Tổ chức vào hôm nào vậy?”
Mẫn Hy định là: “Tối ngày mùng tám đến sáng ngày mùng chín tháng ba, chơi thâu đêm luôn.” Chúc mừng lễ của họ trước sau đó chúc mừng sinh nhật cô.
“Em bàn bạc thêm với các cậu ấy xem có ý kiến gì không.”
Cô ở trong nhóm chị em trả lời: [Các cậu muốn tổ chức ở đâu?]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Không có chỗ nào đặc biệt muốn đi cả, hay là tổ chức ở nhà cậu đi? Tớ muốn ăn hoàng thánh bác Mẫn làm (Chảy nước miếng)]
Hồi nhỏ Mẫn Hy thường ở nhà cô ăn ké, cô cũng đến nhà Mẫn Hy ăn ké, mỗi lần bác Mẫn đi công tác trở về, cô còn đúng giờ hơn cả đồng hồ, qua ăn bát hoành thánh.
Bố tôi là Tưởng Đại Mễ: [Tớ cũng muốn ăn hoành thánh (Nhe răng), vậy tổ chức ở nhà cậu đi, ăn uống xong đi thẳng về nhà được luôn, cũng không cần phải lái xe, rất tiện.]
Anh ba tôi không đỗ dương cầm cấp bốn: [Tớ phụ trách trang trí sân nhà cậu, mau khen tớ biết làm lụng đi (Xoay vòng vòng)]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Mỗi người chúng ta dẫn thêm vài người nhà đến nữa, náo nhiệt biết bao. Tớ sẽ dẫn chồng với anh trai và chị dâu qua ăn ké (Nhe răng)]
Anh ba tôi không đỗ dương cầm cấp bốn: [Tớ dẫn anh ba tới.]
…
Chỉ mới nửa tiếng chưa đọc tin nhắn trong nhóm, khi nhấn vào đã có hơn hai mươi tin nhắn, Mẫn Hy lướt lên trên để đọc. Trong nhóm trừ cô ra thì những người khác đều đã kết hôn, mỗi người đều muốn dẫn người nhà đến.
[Được, vậy tổ chức ở nhà tớ đi, để anh tớ sắp xếp.]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Anh Mẫn Đình bây giờ thế nào vậy? Nghe anh tớ nói bây giờ anh ấy đang nhờ người giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình.]
Mẫn Hy: “…”
Cô phát hiện anh trai luôn có bản lĩnh khiến cho tất cả mọi người biết được chuyện của mình. Anh nhờ bố của Phó Ngôn Châu giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, đã hai, ba tháng trôi qua nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn của anh.
Có những lúc vô cùng kỳ lạ, anh càng chủ động nhờ mọi người giới thiệu đối tượng xem mắt, còn liệt kê tỉ mỉ các điều kiện, mọi người càng không nhiệt tình, có lẽ anh trai đã hiểu rõ tâm trạng này của trưởng bối nên lấy lui làm tiến.
Náo nhiệt một hồi như vậy, tất cả mọi người đều không còn nhiệt tình với chuyện giới thiệu đối tượng cho anh.
Mẫn Hy trả lời: [Anh tớ muốn tìm một người bạn gái cuồng anh trai, hơn nữa cũng không thích anh ấy nữa.]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Về mặt gia đình thì sao? Có yêu cầu gì không?] Nếu như muốn môn đăng hậu đối, vậy thì quả thực không có, trong vòng của bọn họ không ai cuồng anh trai cả, nhiều nhất là đối với anh trai không tồi mà thôi.
Mẫn Hy: [Không có yêu cầu gì cả, anh tớ không cần phải liên hôn.]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Không yêu cầu môn đăng hậu đối thì có. Tớ có một người đồng nghiệp vô cùng cuồng anh trai, đối với anh trai tốt vô cùng, cũng ngang ngửa Mẫn Đình đấy. Người đồng nghiệp ấy vô cùng xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng trái tim cô ấy lại vô cùng bình lặng, không có hứng thú với chuyện yêu đương. Tính cách yên tĩnh, nhã nhặn lại khiêm tốn, cũng rất dịu dàng, thuộc tuýp người chậm nhiệt nên rất ít nói, tất nhiên với anh trai cô ấy thì ngoại lệ, cô ấy và anh trai nói không hết chuyện được (Cười chảy nước mắt)]
[Đúng rồi, tiêu chuẩn chọn chồng của cô ấy là đối phương cuồng em gái, tớ thấy khá hợp với Mẫn Đình (Cười trộm)]
Mẫn Hy: [Không cần phải hợp quá, đợi sinh nhật tớ xong, bảo anh tớ đi xem mắt~]
Nếu như xem mắt thành công, Phó Ngôn Châu cách ngày lấy được cuốn sổ sưu tập vé cũng không còn xa nữa rồi.
Cô chụp ảnh màn hình mọi người bàn về tổ chức địa điểm sinh nhật gửi vào nhóm gia đình, cô @Bố: [Các cậu ấy muốn tổ chức ở nhà chúng ta.]
Giang Nhuế: [Không có vấn đề gì, hôm ấy muốn ăn gì để mẹ xuống bếp.]
Mẫn Cương Nguyên @Bà xã: [Tối đó chúng ta không ở nhà đi, để các con chơi cho thoải mái, chúng ta ở nhà mấy đứa không tự nhiên được. Anh sẽ làm hoành thánh trước, đến lúc đó bảo dì nấu cho mấy đứa.]
Giang Nhuế đang nghĩ xem tối đó có nên về nhà bố mẹ ở hay không.
Mẫn Cương Nguyên nhắn riêng cho bà: [Đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô ở hai ngày, đúng hôm đó anh cũng được nghỉ.]
Lúc này Mẫn Đình hiện lên: [Để anh sắp xếp, mời mấy đầu bếp về nhà.]
Mẫn Hy nhân cơ hội này: [Anh, Hạ Ngôn muốn giới thiệu bạn gái cho anh, là đồng nghiệp của cậu ấy, một người cuồng anh trai, phù hợp tất cả các tiêu chuẩn của anh. Anh có đi xem mắt không?]
Mẫn Đình ngẫm nghĩ: [Có thể gặp một lần.]
Mẫn Hy nhanh chóng trả lời: [Vậy em bảo Hạ Ngôn sắp xếp nhé?]
Mẫn Đình: [Ừm.]
Tiệc sinh nhật được sắp xếp xong xuôi, chuyện xem mắt của anh trai cũng có hy vọng, Mẫn Hy quay sang nói cho Phó Ngôn Châu biết tin tốt này, giữa anh và cô cách nhau hai chiếc gối, cô thấy anh thoát khỏi email, “Anh bận xong rồi à?”
“Ừm.” Phó Ngôn Châu gập máy tính để sang một bên.
Mẫn Hy lấy gối ra, ghé lại gần anh, vì lo lắng sẽ phân tán sự chú ý của anh, lúc anh làm việc cô nhịn không gác chân lên, cũng không ở gần quá nên để hai chiếc gối ở đó.
Anh vừa bận xong, cô bèn không do dự mà dán người qua.
Phó Ngôn Châu ôm cô đặt lên đùi mình: “Bàn xong đi đâu chưa?”
“Tổ chức ở nhà em.”
“Ổn đấy chứ.”
Tổ chức sinh nhật ở nhà cô là ý của anh, anh nhờ em gái của Nghiêm Hạ Vũ giúp đỡ, đề nghị tổ chức sinh nhật ngay ở nhà cô.
“Có món quà gì em rất muốn mà anh lại không nghĩ ra được không?” Phó Ngôn Châu hỏi cô.
“Không có.”
Mẫn Hy hôn lên môi anh, mỗi ngày đều ôm hôn nhưng cô vẫn vô cùng tham lam lưu luyến.
—
Vào trước ngày sinh nhật, Phó Ngôn Châu mời đầu bếp từ Thượng Hải qua, ngay cả phụ bếp cũng mời luôn, rượu vang và nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị xong đưa qua nhà Mẫn Hy.
Lúc này Mẫn Hy vẫn dang ở công ty, tưởng rằng Phó Ngôn Châu đến Giang Thành công tác rồi.
Sân viện được trang trí bởi hoa hồng trắng và hồng, mỗi loại năm trăm hai mươi bông, tất cả số hoa đều được vận chuyển từ khu nuôi trồng của Bội Thanh Ngữ đến.
Hôm nay Mẫn Đình không đến công ty, anh chưa từng vắng mặt trong những ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em gái. Mặc dù nhìn Phó Ngôn Châu khá không vừa mắt, nhưng vẫn hết lòng giúp Phó Ngôn Châu trang trí cảnh trong sân.
Chiều nay Giang Nhuế được nghỉ nửa ngày, về nhà giúp đỡ.
Mẫn Đình hỏi: “Mẹ, không phải mẹ sẽ đến khu nghỉ dưỡng hay sao?”
Bây giờ khi nhắc đến ông xã giọng điệu của Giang Nhuế rất tự nhiên: “Năm giờ bố con về đón mẹ.”
Mẫn Đình cảm thấy gần đây sắc mặt của mẹ tốt lên không ít, mặt mày giãn ra, không còn nặng nề nữa, ngay cả ông ngoại cũng nói rằng mẹ anh sống thoải mái hơn rồi.
Năm giờ hai mươi, Nghiêm Hạ Ngôn gửi tin nhắn cho Mẫn Đình: [Em đi đón Hy Hy đây, các anh đã trang trí xong rồi chứ?]
Mẫn Đình: [Xong hết rồi, em đi đón đi.]
Nghiêm Hạ Ngôn lại gửi hai tin nhắn vào nhóm chị em, giục hỏi mọi người khi nào thì đến.
Anh tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Tớ tiện đường đi đón Hy Hy, mấy giờ các cậu đến?]
[Anh và chị dâu tớ đã qua đó rồi.]
Bố tôi là Tưởng Đại Mễ: [Tớ đã đến cổng đại viện rồi.]
Anh ba tôi không đỗ dương cầm cấp bốn: [Anh ba tớ định sẽ xuất hiện thật nổi bật, hôm qua còn đánh được bài chúc mừng sinh nhật, vậy mà chiều nay lại quên rồi, tớ luyện cùng anh ấy thêm lát nữa (Cười trộm)]
Anh tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Có luyện thêm cũng không có tác dụng đâu, nói không chừng trên đường đến nhà Hy Hy lại quên mất.]
Trong nhóm mọi người đều hahaha.
Mẫn Hy vẫn khá may mắn, vào mười rưỡi tối, cuối cùng cũng nghe được một bài đàn chúc mừng sinh nhật hoàn chỉnh.
Tối nay Mẫn Hy đi đến đâu Nghiêm Hạ Ngôn theo đến đó, dán sát lấy cô.
“Hy Hy, cậu thổi nến ước nguyện vào đúng mười hai giờ đêm đi, phải có chút không khí.
“Được.”
Bánh kem Phó Ngôn Châu đặt đã được đưa qua.
Trong sân có đặt hai chiếc bàn dài, một nhóm người chơi bài, nhóm còn lại cùng uống rượu chơi trò chơi, bọn họ đều biết tối nay Phó Ngôn Châu sẽ cầu hôn, chỉ có mình Mẫn Hy là không.
Mẫn Hy nhìn cách bày biện hoa hồng và trang trí sân viện, cảm giác chưa đủ tinh tế nhưng chắc hẳn đã tốn rất nhiều tâm tư.
“Đang nhìn gì vậy.” Nghiêm Hạ Ngôn dùng hai tay ôm vai cô, lười biếng lại thân mật dựa lên người cô, giống như hồi nhỏ vậy.
Cô chỉ về phía hoa hồng nói: “Giống như Phó Ngôn Châu trang trí vậy.”
Nghiêm Hạ Ngôn lắc lắc đầu cô: “Mắt của người yêu đương không dùng được nữa rồi, không thể nhìn gì cũng nghĩ là Phó Ngôn Châu làm đâu đấy nhé.”
Mẫn Hy chết không thừa nhận: “Tớ không có mù quáng vậy.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ năm mươi rồi, “Tớ lấy bánh kem ra đây, cậu chuẩn bị ước đi.”
Mẫn Hy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu: [Em nhớ anh rồi.]
Sáng nay vừa chia xa, bây giờ đã nhớ anh rồi.
Lúc này Phó Ngôn Châu đang ở trong xe đỗ ở cửa sân, [Ngày mai là gặp được anh rồi.]
Mẫn Hy: [Vâng, ngủ ngon, anh ngủ sớm đi nhé.]
Tối mai Phó Ngôn Châu mới về được, còn phải đợi hơn hai mươi tiếng nữa mới gặp được anh.
Bánh kem hôm nay phải lớn một chút, Phó Ngôn Châu đặt một chiếc size ba mươi.
Bánh kem được lấy ra, thời gian đã đến, Mẫn Đình gọi em gái: “Hy Hy, qua đây ước đi.”
Hai tay anh cầm bánh kem, đưa đến phía trước cho em gái thổi nến.
Mẫn Hy: “Không cần cầm lên, anh để lên bàn là được.”
Mẫn Đình không nghe cô: “Không mệt, em mau ước đi.”
Nghiêm Hạ Ngôn đứng ở sau lưng Mẫn Hy, hai tay dùng sức che mắt cô đi: “Bảo bối sinh nhật vui vẻ. Hôm nay nhiều người đến chúc mừng sinh nhật cậu như vậy, ước một điều thật dài cũng sẽ thành hiện thực.”
Ước nguyện năm nay của Mẫn Hy quả thực hơi dài, hy vọng mẹ cô có thể vui vẻ như thời còn trẻ, hy vọng bố mẹ có thể hạnh phúc hết quãng đường còn lại, hy vọng anh trai có nơi thuộc về, gặp được người anh yêu cũng yêu anh, hy vọng người nhà và đám bạn của cô bình anh vui vẻ, hy vọng cô và Phó Ngôn Châu hạnh phúc dài lâu, không còn chút tiếc nuối nào nữa.
Ước nguyện này dài khoảng một phút.
Đợi khi Nghiêm Hạ Ngôn buông tay ra, Mẫn Hy mở mắt thổi nến, vì bị che lại nên có hơi hoa mắt, cô nhìn thấy người cầm bánh là Phó Ngôn Châu.
Cô lại nhắm mắt thêm vài giây rồi mới mở ra.
“Không nhìn nhầm đâu, là anh.” Phó Ngôn Châu lên tiếng, “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Mẫn Hy vừa vui mừng lại vừa kích động: “Không phải tối nay anh ở Giang Thành hay sao?”
“Không đi Giang Thành, tối nay anh có buổi tiệc xã giao, may là về kịp.”
Mẫn Hy thổi tắt nến, có nhiều người ở đây như vậy nên cô ngại không qua ôm anh.
Phó Ngôn Châu cắt một miếng bánh kem cho cô trước, đặt cả đoá hồng trên chiếc bánh vào đĩa của cô.
Trái tim Mẫn Hy vẫn luôn đập thình thịch, mơ hồ cảm nhận được sẽ có chuyện quan trọng gì xảy ra, tối nay có nhiều người như vậy, mấy người bạn tốt của anh cũng đều ở đây, hơn nữa địa điểm tổ chức lại ở nhà cô.
Cô lơ đễnh ăn hai miếng bánh kem, trái tim càng đập nhanh hơn.
“Hy Hy.”
“Dạ?” Mẫn Hy quay người lại, Phó Ngôn Châu quỳ một chân xuống.
Trong tiếng reo hò, Mẫn Hy nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh trên tay anh.
Phó Ngôn Châu nhìn cô, mãi cho đến giây phút này anh vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, dù cho có làm gì đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được. Điều tiếc nuối nhất là anh không thể quay lại mười năm trước, không thể về lại lúc cô đến tìm anh, anh ở đó đợi cô.
“Kiếp sau anh sẽ đến trường thăm em tám mươi hai lần. Khi ấy không biết sẽ dùng app liên lạc gì, nhưng cho dù ra sao anh cũng sẽ tải rồi đặt biệt danh cho em, trở thành người đầu tiên trong danh bạ của em. Chúng ta sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không xa nhau.”
Nước mắt của Mẫn Hy rơi xuống, mắt ướt lệ nhìn anh.
Phó Ngôn Châu muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng bây giờ không thể đứng lên được, anh dùng ngón tay cái khẽ vỗ về mu bàn tay cô.
“Sau này anh sẽ cõng em đi đến bất kỳ nơi nào em muốn, khi nào không cõng được nữa rồi anh sẽ đẩy em đi. Từ nay về sau, anh sẽ yêu tất cả những gì em yêu, sẽ yêu em hơn bất kỳ ai khác. Hy Hy, gả cho anh nhé.”
Mẫn Hy luôn cảm thấy bây giờ tình cảm tốt như vậy rồi cầu hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng cô vẫn bị anh làm cảm động.
Cô không có tiền đồ mà lau nước mắt, đưa tay trái cho anh.
Trong tiếng hò reo, Phó Ngôn Châu đeo nhẫn lên cho cô, ôm cô lên rồi hôn.
Măng tai cô đỏ ửng lên.
May là anh không ôn sâu, rất nhanh đã đặt cô xuống đất.
Tất cả mọi người đang trêu chọc, chỉ có Mẫn Đình ngồi đó tự cắt bánh tự ăn, đợi phía bên này kết thúc rồi, anh cũng ăn bánh xong, cầm hai ly rượu đi tìm em gái.
Mẫn Hy nhận lấy một ly trên tay anh trai, cụng ly với anh.
Mẫn Đình nhấp một ngụm rượu vang, trầm mặc nói: “Có một số người cầu hôn cũng thích kéo chân người khác xuống, cái gì mà yêu em hơn tất cả mọi người? Đá cậu ta ra khỏi nhóm đi.”
Mẫn Hy: “…”
Cô bật cười thành tiếng, “Sao hai người nhàm chán vậy?”
“Không phải anh ấy còn có câu phía sau nữa mà sao anh không nghe thấy, yêu tất cả những gì em yêu.” Cô dỗ cho anh trai vui: “Dì nấu mì sinh nhật cho em, em ăn bát đầu tiên, bát thứ hai cho anh.”
Mẫn Đình cố tình trêu em gái, “Để Phó Ngôn Châu ăn bát thứ hai đi, lát nữa ở trước mặt cậu ta em hãy nói rằng cậu ta không quan trọng bằng anh.”
Anh giúp cô nhớ lại, trước đây chính cô đã nói rằng, ông xã sau này của cô cũng không quan trọng bằng anh.
Mẫn Hy cười, giảo biện nói: “Phó Ngôn Châu là chồng cũ của em.”
Mẫn Đình: “…”
Không nói thêm được gì.
Mẫn Hy cười đến đau cơ mặt, cô khoác tay anh đi vào biệt thự, “Hai người các anh khi nào mới có thể không so đo tính toán với nhau nữa vậy?”
Mẫn Đình: “Hoà giải là chuyện không thể, trừ khi cậu ta gọi anh là anh trai ở trước mặt mọi người.”
Dì đã nấu xong mì trường thọ, cô tự mình gắp mì, bát thứ hai dành cho anh trai. Trước kia mỗi lần sinh nhật đều vậy, cô ăn bát đầu tiên, Mẫn Đình ăn bát thứ hai.
Ở ngoài sân, Phó Ngôn Châu tự mình chia bánh kem để lên đĩa, tất cả mọi người đều có phần, bọn họ đều trêu chọc nói rằng, được ăn bánh kem anh cắt quả thực không dễ dàng.
Bánh kem trên đĩa của Mẫn Hy mới ăn được một nửa, còn một nửa nữa, anh lấy qua ăn.
“Chồng ơi.” Mẫn Hy bưng bát mỳ từ biệt thự đi ra, “Em ăn không hết.”
Trong bát còn hơn một nửa.
Phó Ngôn Châu ăn nốt miếng bánh cuối cùng, “Cho anh.” Đặt đĩa xuống nhận lấy bát của cô.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, trên tay còn cầm một tập văn kiện.
Phó Ngôn Châu hỏi: “Còn phải tăng ca sao?”
“Không tăng ca, anh em đưa cho em.”
“Quà sinh nhật Mẫn Đình tặng em à?”
“Không phải.” Mẫn Hy mở ra cho anh xem, “Tất cả giấy tờ của em.” Cô nhìn anh, “Ngày mai đi lĩnh chứng chứ?”
Phó Ngôn Châu đang ăn nên không hôn cô, dùng một tay ôm cô vào lòng, anh đã sớm muốn đi lĩnh chứng, nhưng vẫn nói rằng: “Em chọn một ngày mình thích rồi đi lĩnh chứng.”
Mẫn Hy: “Em thích ngày mai luôn.”
Cô quay sang hỏi người đang tăng ca là Phó Ngôn Châu: “Hôm sinh nhật em anh không có định đi du lịch chứ?” Nếu lên kế hoạch đi du lịch cô sẽ tổ chức tiệc sinh nhật trước.
Phó Ngôn Châu đang trả lời email, vừa gõ chữ vừa trả lời cô: “Không đi, hôm sinh nhật em anh phải qua Giang Thành tham dự một hội nghị ngành nghề quan trọng, buổi tối sẽ cố gắng về sớm cùng em đón sinh nhật.”
“Không về kịp cũng không sao, một buổi sinh nhật nhỏ thôi mà, trước khi anh đi công tác chúng ta ăn bữa cơm chúc mừng trước là được.” Mẫn Hy lại nói với anh, mấy người bạn thân muốn tổ chức sinh nhật cho cô.
Phó Ngôn Châu: “Bọn em cứ chọn địa điểm đi, anh thanh toán.”
Anh lại hỏi: “Tổ chức vào hôm nào vậy?”
Mẫn Hy định là: “Tối ngày mùng tám đến sáng ngày mùng chín tháng ba, chơi thâu đêm luôn.” Chúc mừng lễ của họ trước sau đó chúc mừng sinh nhật cô.
“Em bàn bạc thêm với các cậu ấy xem có ý kiến gì không.”
Cô ở trong nhóm chị em trả lời: [Các cậu muốn tổ chức ở đâu?]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Không có chỗ nào đặc biệt muốn đi cả, hay là tổ chức ở nhà cậu đi? Tớ muốn ăn hoàng thánh bác Mẫn làm (Chảy nước miếng)]
Hồi nhỏ Mẫn Hy thường ở nhà cô ăn ké, cô cũng đến nhà Mẫn Hy ăn ké, mỗi lần bác Mẫn đi công tác trở về, cô còn đúng giờ hơn cả đồng hồ, qua ăn bát hoành thánh.
Bố tôi là Tưởng Đại Mễ: [Tớ cũng muốn ăn hoành thánh (Nhe răng), vậy tổ chức ở nhà cậu đi, ăn uống xong đi thẳng về nhà được luôn, cũng không cần phải lái xe, rất tiện.]
Anh ba tôi không đỗ dương cầm cấp bốn: [Tớ phụ trách trang trí sân nhà cậu, mau khen tớ biết làm lụng đi (Xoay vòng vòng)]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Mỗi người chúng ta dẫn thêm vài người nhà đến nữa, náo nhiệt biết bao. Tớ sẽ dẫn chồng với anh trai và chị dâu qua ăn ké (Nhe răng)]
Anh ba tôi không đỗ dương cầm cấp bốn: [Tớ dẫn anh ba tới.]
…
Chỉ mới nửa tiếng chưa đọc tin nhắn trong nhóm, khi nhấn vào đã có hơn hai mươi tin nhắn, Mẫn Hy lướt lên trên để đọc. Trong nhóm trừ cô ra thì những người khác đều đã kết hôn, mỗi người đều muốn dẫn người nhà đến.
[Được, vậy tổ chức ở nhà tớ đi, để anh tớ sắp xếp.]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Anh Mẫn Đình bây giờ thế nào vậy? Nghe anh tớ nói bây giờ anh ấy đang nhờ người giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình.]
Mẫn Hy: “…”
Cô phát hiện anh trai luôn có bản lĩnh khiến cho tất cả mọi người biết được chuyện của mình. Anh nhờ bố của Phó Ngôn Châu giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, đã hai, ba tháng trôi qua nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn của anh.
Có những lúc vô cùng kỳ lạ, anh càng chủ động nhờ mọi người giới thiệu đối tượng xem mắt, còn liệt kê tỉ mỉ các điều kiện, mọi người càng không nhiệt tình, có lẽ anh trai đã hiểu rõ tâm trạng này của trưởng bối nên lấy lui làm tiến.
Náo nhiệt một hồi như vậy, tất cả mọi người đều không còn nhiệt tình với chuyện giới thiệu đối tượng cho anh.
Mẫn Hy trả lời: [Anh tớ muốn tìm một người bạn gái cuồng anh trai, hơn nữa cũng không thích anh ấy nữa.]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Về mặt gia đình thì sao? Có yêu cầu gì không?] Nếu như muốn môn đăng hậu đối, vậy thì quả thực không có, trong vòng của bọn họ không ai cuồng anh trai cả, nhiều nhất là đối với anh trai không tồi mà thôi.
Mẫn Hy: [Không có yêu cầu gì cả, anh tớ không cần phải liên hôn.]
Anh trai tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Không yêu cầu môn đăng hậu đối thì có. Tớ có một người đồng nghiệp vô cùng cuồng anh trai, đối với anh trai tốt vô cùng, cũng ngang ngửa Mẫn Đình đấy. Người đồng nghiệp ấy vô cùng xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng trái tim cô ấy lại vô cùng bình lặng, không có hứng thú với chuyện yêu đương. Tính cách yên tĩnh, nhã nhặn lại khiêm tốn, cũng rất dịu dàng, thuộc tuýp người chậm nhiệt nên rất ít nói, tất nhiên với anh trai cô ấy thì ngoại lệ, cô ấy và anh trai nói không hết chuyện được (Cười chảy nước mắt)]
[Đúng rồi, tiêu chuẩn chọn chồng của cô ấy là đối phương cuồng em gái, tớ thấy khá hợp với Mẫn Đình (Cười trộm)]
Mẫn Hy: [Không cần phải hợp quá, đợi sinh nhật tớ xong, bảo anh tớ đi xem mắt~]
Nếu như xem mắt thành công, Phó Ngôn Châu cách ngày lấy được cuốn sổ sưu tập vé cũng không còn xa nữa rồi.
Cô chụp ảnh màn hình mọi người bàn về tổ chức địa điểm sinh nhật gửi vào nhóm gia đình, cô @Bố: [Các cậu ấy muốn tổ chức ở nhà chúng ta.]
Giang Nhuế: [Không có vấn đề gì, hôm ấy muốn ăn gì để mẹ xuống bếp.]
Mẫn Cương Nguyên @Bà xã: [Tối đó chúng ta không ở nhà đi, để các con chơi cho thoải mái, chúng ta ở nhà mấy đứa không tự nhiên được. Anh sẽ làm hoành thánh trước, đến lúc đó bảo dì nấu cho mấy đứa.]
Giang Nhuế đang nghĩ xem tối đó có nên về nhà bố mẹ ở hay không.
Mẫn Cương Nguyên nhắn riêng cho bà: [Đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô ở hai ngày, đúng hôm đó anh cũng được nghỉ.]
Lúc này Mẫn Đình hiện lên: [Để anh sắp xếp, mời mấy đầu bếp về nhà.]
Mẫn Hy nhân cơ hội này: [Anh, Hạ Ngôn muốn giới thiệu bạn gái cho anh, là đồng nghiệp của cậu ấy, một người cuồng anh trai, phù hợp tất cả các tiêu chuẩn của anh. Anh có đi xem mắt không?]
Mẫn Đình ngẫm nghĩ: [Có thể gặp một lần.]
Mẫn Hy nhanh chóng trả lời: [Vậy em bảo Hạ Ngôn sắp xếp nhé?]
Mẫn Đình: [Ừm.]
Tiệc sinh nhật được sắp xếp xong xuôi, chuyện xem mắt của anh trai cũng có hy vọng, Mẫn Hy quay sang nói cho Phó Ngôn Châu biết tin tốt này, giữa anh và cô cách nhau hai chiếc gối, cô thấy anh thoát khỏi email, “Anh bận xong rồi à?”
“Ừm.” Phó Ngôn Châu gập máy tính để sang một bên.
Mẫn Hy lấy gối ra, ghé lại gần anh, vì lo lắng sẽ phân tán sự chú ý của anh, lúc anh làm việc cô nhịn không gác chân lên, cũng không ở gần quá nên để hai chiếc gối ở đó.
Anh vừa bận xong, cô bèn không do dự mà dán người qua.
Phó Ngôn Châu ôm cô đặt lên đùi mình: “Bàn xong đi đâu chưa?”
“Tổ chức ở nhà em.”
“Ổn đấy chứ.”
Tổ chức sinh nhật ở nhà cô là ý của anh, anh nhờ em gái của Nghiêm Hạ Vũ giúp đỡ, đề nghị tổ chức sinh nhật ngay ở nhà cô.
“Có món quà gì em rất muốn mà anh lại không nghĩ ra được không?” Phó Ngôn Châu hỏi cô.
“Không có.”
Mẫn Hy hôn lên môi anh, mỗi ngày đều ôm hôn nhưng cô vẫn vô cùng tham lam lưu luyến.
—
Vào trước ngày sinh nhật, Phó Ngôn Châu mời đầu bếp từ Thượng Hải qua, ngay cả phụ bếp cũng mời luôn, rượu vang và nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị xong đưa qua nhà Mẫn Hy.
Lúc này Mẫn Hy vẫn dang ở công ty, tưởng rằng Phó Ngôn Châu đến Giang Thành công tác rồi.
Sân viện được trang trí bởi hoa hồng trắng và hồng, mỗi loại năm trăm hai mươi bông, tất cả số hoa đều được vận chuyển từ khu nuôi trồng của Bội Thanh Ngữ đến.
Hôm nay Mẫn Đình không đến công ty, anh chưa từng vắng mặt trong những ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em gái. Mặc dù nhìn Phó Ngôn Châu khá không vừa mắt, nhưng vẫn hết lòng giúp Phó Ngôn Châu trang trí cảnh trong sân.
Chiều nay Giang Nhuế được nghỉ nửa ngày, về nhà giúp đỡ.
Mẫn Đình hỏi: “Mẹ, không phải mẹ sẽ đến khu nghỉ dưỡng hay sao?”
Bây giờ khi nhắc đến ông xã giọng điệu của Giang Nhuế rất tự nhiên: “Năm giờ bố con về đón mẹ.”
Mẫn Đình cảm thấy gần đây sắc mặt của mẹ tốt lên không ít, mặt mày giãn ra, không còn nặng nề nữa, ngay cả ông ngoại cũng nói rằng mẹ anh sống thoải mái hơn rồi.
Năm giờ hai mươi, Nghiêm Hạ Ngôn gửi tin nhắn cho Mẫn Đình: [Em đi đón Hy Hy đây, các anh đã trang trí xong rồi chứ?]
Mẫn Đình: [Xong hết rồi, em đi đón đi.]
Nghiêm Hạ Ngôn lại gửi hai tin nhắn vào nhóm chị em, giục hỏi mọi người khi nào thì đến.
Anh tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Tớ tiện đường đi đón Hy Hy, mấy giờ các cậu đến?]
[Anh và chị dâu tớ đã qua đó rồi.]
Bố tôi là Tưởng Đại Mễ: [Tớ đã đến cổng đại viện rồi.]
Anh ba tôi không đỗ dương cầm cấp bốn: [Anh ba tớ định sẽ xuất hiện thật nổi bật, hôm qua còn đánh được bài chúc mừng sinh nhật, vậy mà chiều nay lại quên rồi, tớ luyện cùng anh ấy thêm lát nữa (Cười trộm)]
Anh tôi là tra nam Nghiêm Hạ Vũ: [Có luyện thêm cũng không có tác dụng đâu, nói không chừng trên đường đến nhà Hy Hy lại quên mất.]
Trong nhóm mọi người đều hahaha.
Mẫn Hy vẫn khá may mắn, vào mười rưỡi tối, cuối cùng cũng nghe được một bài đàn chúc mừng sinh nhật hoàn chỉnh.
Tối nay Mẫn Hy đi đến đâu Nghiêm Hạ Ngôn theo đến đó, dán sát lấy cô.
“Hy Hy, cậu thổi nến ước nguyện vào đúng mười hai giờ đêm đi, phải có chút không khí.
“Được.”
Bánh kem Phó Ngôn Châu đặt đã được đưa qua.
Trong sân có đặt hai chiếc bàn dài, một nhóm người chơi bài, nhóm còn lại cùng uống rượu chơi trò chơi, bọn họ đều biết tối nay Phó Ngôn Châu sẽ cầu hôn, chỉ có mình Mẫn Hy là không.
Mẫn Hy nhìn cách bày biện hoa hồng và trang trí sân viện, cảm giác chưa đủ tinh tế nhưng chắc hẳn đã tốn rất nhiều tâm tư.
“Đang nhìn gì vậy.” Nghiêm Hạ Ngôn dùng hai tay ôm vai cô, lười biếng lại thân mật dựa lên người cô, giống như hồi nhỏ vậy.
Cô chỉ về phía hoa hồng nói: “Giống như Phó Ngôn Châu trang trí vậy.”
Nghiêm Hạ Ngôn lắc lắc đầu cô: “Mắt của người yêu đương không dùng được nữa rồi, không thể nhìn gì cũng nghĩ là Phó Ngôn Châu làm đâu đấy nhé.”
Mẫn Hy chết không thừa nhận: “Tớ không có mù quáng vậy.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ năm mươi rồi, “Tớ lấy bánh kem ra đây, cậu chuẩn bị ước đi.”
Mẫn Hy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu: [Em nhớ anh rồi.]
Sáng nay vừa chia xa, bây giờ đã nhớ anh rồi.
Lúc này Phó Ngôn Châu đang ở trong xe đỗ ở cửa sân, [Ngày mai là gặp được anh rồi.]
Mẫn Hy: [Vâng, ngủ ngon, anh ngủ sớm đi nhé.]
Tối mai Phó Ngôn Châu mới về được, còn phải đợi hơn hai mươi tiếng nữa mới gặp được anh.
Bánh kem hôm nay phải lớn một chút, Phó Ngôn Châu đặt một chiếc size ba mươi.
Bánh kem được lấy ra, thời gian đã đến, Mẫn Đình gọi em gái: “Hy Hy, qua đây ước đi.”
Hai tay anh cầm bánh kem, đưa đến phía trước cho em gái thổi nến.
Mẫn Hy: “Không cần cầm lên, anh để lên bàn là được.”
Mẫn Đình không nghe cô: “Không mệt, em mau ước đi.”
Nghiêm Hạ Ngôn đứng ở sau lưng Mẫn Hy, hai tay dùng sức che mắt cô đi: “Bảo bối sinh nhật vui vẻ. Hôm nay nhiều người đến chúc mừng sinh nhật cậu như vậy, ước một điều thật dài cũng sẽ thành hiện thực.”
Ước nguyện năm nay của Mẫn Hy quả thực hơi dài, hy vọng mẹ cô có thể vui vẻ như thời còn trẻ, hy vọng bố mẹ có thể hạnh phúc hết quãng đường còn lại, hy vọng anh trai có nơi thuộc về, gặp được người anh yêu cũng yêu anh, hy vọng người nhà và đám bạn của cô bình anh vui vẻ, hy vọng cô và Phó Ngôn Châu hạnh phúc dài lâu, không còn chút tiếc nuối nào nữa.
Ước nguyện này dài khoảng một phút.
Đợi khi Nghiêm Hạ Ngôn buông tay ra, Mẫn Hy mở mắt thổi nến, vì bị che lại nên có hơi hoa mắt, cô nhìn thấy người cầm bánh là Phó Ngôn Châu.
Cô lại nhắm mắt thêm vài giây rồi mới mở ra.
“Không nhìn nhầm đâu, là anh.” Phó Ngôn Châu lên tiếng, “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Mẫn Hy vừa vui mừng lại vừa kích động: “Không phải tối nay anh ở Giang Thành hay sao?”
“Không đi Giang Thành, tối nay anh có buổi tiệc xã giao, may là về kịp.”
Mẫn Hy thổi tắt nến, có nhiều người ở đây như vậy nên cô ngại không qua ôm anh.
Phó Ngôn Châu cắt một miếng bánh kem cho cô trước, đặt cả đoá hồng trên chiếc bánh vào đĩa của cô.
Trái tim Mẫn Hy vẫn luôn đập thình thịch, mơ hồ cảm nhận được sẽ có chuyện quan trọng gì xảy ra, tối nay có nhiều người như vậy, mấy người bạn tốt của anh cũng đều ở đây, hơn nữa địa điểm tổ chức lại ở nhà cô.
Cô lơ đễnh ăn hai miếng bánh kem, trái tim càng đập nhanh hơn.
“Hy Hy.”
“Dạ?” Mẫn Hy quay người lại, Phó Ngôn Châu quỳ một chân xuống.
Trong tiếng reo hò, Mẫn Hy nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh trên tay anh.
Phó Ngôn Châu nhìn cô, mãi cho đến giây phút này anh vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, dù cho có làm gì đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được. Điều tiếc nuối nhất là anh không thể quay lại mười năm trước, không thể về lại lúc cô đến tìm anh, anh ở đó đợi cô.
“Kiếp sau anh sẽ đến trường thăm em tám mươi hai lần. Khi ấy không biết sẽ dùng app liên lạc gì, nhưng cho dù ra sao anh cũng sẽ tải rồi đặt biệt danh cho em, trở thành người đầu tiên trong danh bạ của em. Chúng ta sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không xa nhau.”
Nước mắt của Mẫn Hy rơi xuống, mắt ướt lệ nhìn anh.
Phó Ngôn Châu muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng bây giờ không thể đứng lên được, anh dùng ngón tay cái khẽ vỗ về mu bàn tay cô.
“Sau này anh sẽ cõng em đi đến bất kỳ nơi nào em muốn, khi nào không cõng được nữa rồi anh sẽ đẩy em đi. Từ nay về sau, anh sẽ yêu tất cả những gì em yêu, sẽ yêu em hơn bất kỳ ai khác. Hy Hy, gả cho anh nhé.”
Mẫn Hy luôn cảm thấy bây giờ tình cảm tốt như vậy rồi cầu hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng cô vẫn bị anh làm cảm động.
Cô không có tiền đồ mà lau nước mắt, đưa tay trái cho anh.
Trong tiếng hò reo, Phó Ngôn Châu đeo nhẫn lên cho cô, ôm cô lên rồi hôn.
Măng tai cô đỏ ửng lên.
May là anh không ôn sâu, rất nhanh đã đặt cô xuống đất.
Tất cả mọi người đang trêu chọc, chỉ có Mẫn Đình ngồi đó tự cắt bánh tự ăn, đợi phía bên này kết thúc rồi, anh cũng ăn bánh xong, cầm hai ly rượu đi tìm em gái.
Mẫn Hy nhận lấy một ly trên tay anh trai, cụng ly với anh.
Mẫn Đình nhấp một ngụm rượu vang, trầm mặc nói: “Có một số người cầu hôn cũng thích kéo chân người khác xuống, cái gì mà yêu em hơn tất cả mọi người? Đá cậu ta ra khỏi nhóm đi.”
Mẫn Hy: “…”
Cô bật cười thành tiếng, “Sao hai người nhàm chán vậy?”
“Không phải anh ấy còn có câu phía sau nữa mà sao anh không nghe thấy, yêu tất cả những gì em yêu.” Cô dỗ cho anh trai vui: “Dì nấu mì sinh nhật cho em, em ăn bát đầu tiên, bát thứ hai cho anh.”
Mẫn Đình cố tình trêu em gái, “Để Phó Ngôn Châu ăn bát thứ hai đi, lát nữa ở trước mặt cậu ta em hãy nói rằng cậu ta không quan trọng bằng anh.”
Anh giúp cô nhớ lại, trước đây chính cô đã nói rằng, ông xã sau này của cô cũng không quan trọng bằng anh.
Mẫn Hy cười, giảo biện nói: “Phó Ngôn Châu là chồng cũ của em.”
Mẫn Đình: “…”
Không nói thêm được gì.
Mẫn Hy cười đến đau cơ mặt, cô khoác tay anh đi vào biệt thự, “Hai người các anh khi nào mới có thể không so đo tính toán với nhau nữa vậy?”
Mẫn Đình: “Hoà giải là chuyện không thể, trừ khi cậu ta gọi anh là anh trai ở trước mặt mọi người.”
Dì đã nấu xong mì trường thọ, cô tự mình gắp mì, bát thứ hai dành cho anh trai. Trước kia mỗi lần sinh nhật đều vậy, cô ăn bát đầu tiên, Mẫn Đình ăn bát thứ hai.
Ở ngoài sân, Phó Ngôn Châu tự mình chia bánh kem để lên đĩa, tất cả mọi người đều có phần, bọn họ đều trêu chọc nói rằng, được ăn bánh kem anh cắt quả thực không dễ dàng.
Bánh kem trên đĩa của Mẫn Hy mới ăn được một nửa, còn một nửa nữa, anh lấy qua ăn.
“Chồng ơi.” Mẫn Hy bưng bát mỳ từ biệt thự đi ra, “Em ăn không hết.”
Trong bát còn hơn một nửa.
Phó Ngôn Châu ăn nốt miếng bánh cuối cùng, “Cho anh.” Đặt đĩa xuống nhận lấy bát của cô.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, trên tay còn cầm một tập văn kiện.
Phó Ngôn Châu hỏi: “Còn phải tăng ca sao?”
“Không tăng ca, anh em đưa cho em.”
“Quà sinh nhật Mẫn Đình tặng em à?”
“Không phải.” Mẫn Hy mở ra cho anh xem, “Tất cả giấy tờ của em.” Cô nhìn anh, “Ngày mai đi lĩnh chứng chứ?”
Phó Ngôn Châu đang ăn nên không hôn cô, dùng một tay ôm cô vào lòng, anh đã sớm muốn đi lĩnh chứng, nhưng vẫn nói rằng: “Em chọn một ngày mình thích rồi đi lĩnh chứng.”
Mẫn Hy: “Em thích ngày mai luôn.”
Danh sách chương