Vệ sĩ vốn đang đứng ở cửa, lập tức biết ý mà lùi ra ngoài. 

Khi Mẫn Hy ngẩng đầu, đôi mắt cô ngân ngấn lệ, cô đã chờ đợi những lời này của anh rất nhiều năm, hai tay ôm lấy cổ anh, phủ môi lên hôn anh để đáp lại lời thổ lộ. 

Khi hôn sâu, trái tim như kéo lại gần nhau, hô hấp cũng không được thông suốt. 

Nụ hôn dù sâu đến đâu nhưng dường như vẫn không đủ. 

Phó Ngôn Châu ôm lấy cô, đến khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới anh cũng không buông ra. 

Mẫn Hy hít vài hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được, Phó Ngôn Châu xoa lưng giúp cô, bữa ăn đưa tới không phải mấy món cô thích ăn nên anh gọi thêm cho cô một phần salad tôm tươi. 

Phó Ngôn Châu kéo chiếc ghế trước bàn ăn ra, bảo cô ngồi qua. Mẫn Hy không ngồi xuống mà lại giơ tay vòng qua eo anh, dính trên người anh. 

Phó Ngôn Châu thấp giọng dỗ dành cô: “Ăn cơm trước, về nhà lại ôm.” 

Mẫn Hy: “Em ăn xong sẽ về Paris ngay, bây giờ không ôm thì sẽ không còn thời gian ôm nữa.” 

Lần sau gặp lại đã là năm mới rồi. 

Phó Ngôn Châu nói, “Có thời gian. Tối nay vốn dĩ anh cũng định qua thăm em, buổi tối sẽ đưa em về.” 

Mẫn Hy không cho anh đưa cô, chiều mai anh còn có một cuộc họp kinh doanh rất quan trọng, “Chạy tới chạy lui rất mệt, ảnh hưởng đến năng lực đàm phán của anh, anh cứ tranh thủ nạp năng lượng, kiếm tiền mua váy cho em đi.” 

Nhìn dáng vẻ giả bộ trịnh trọng nghiêm trang của cô, Phó Ngôn Châu bật cười. 

Mẫn Hy lại nói: “Anh bận xong đến Paris cũng đã là nửa đêm, em về sớm một chút để nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải họp với nhóm Tiểu Thường nữa.” 

Bội Thanh Ngữ đột nhiên nổi tiếng, vấn đề phát sinh cũng liên tục kéo đến. Những rắc rối và khủng hoảng có thể xảy ra trong thời gian tới, họ phải lên kế hoạch trước. 

Phó Ngôn Châu đồng ý với cô: “Không đưa em nữa, em về sớm một chút.” 

Anh kéo chiếc ghế vốn được đặt ở hai bên bàn sang một bên để cô có thể ngồi dựa vào anh. 

Mẫn Hy gắp một miếng thịt trong đĩa ăn, thầm nghĩ sau khi được tỏ tình tâm trạng tốt hơn, có thể thích ăn thịt hơn trước một chút, nhưng sau khi cắn một miếng lại không muốn ăn nữa. 

Phó Ngôn Châu cầm lấy chiếc nĩa gắp thịt của cô, đưa cho cô cái của anh, anh ăn nốt nửa miếng thịt còn lại. “Em có muốn chơi trò chơi không?” Anh chủ động hỏi. 

Mẫn Hy: “Trò chơi gì?” 

“Thật lòng. Không có đại mạo hiểm.” Phó Ngôn Châu nhìn cô, “Có chơi hay không?” 

Mẫn Hy suy nghĩ một chút xem mình còn có bí mật gì mà Phó Ngôn Châu không biết hay không, nhưng hình như là không. 

Cô tò mò không biết anh sẽ hỏi gì, “Chơi.” 

Phó Ngôn Châu: “Có chỗ nào anh làm chưa được tốt hay không?” 

Mẫn Hy không ngờ nó lại là một câu hỏi thật lòng như vậy, những người khác chơi  trò này đều là muốn biết được bí mật của đối phương, anh thì ngược lại, hoàn thành nghĩ gì nói ấy. 

Lúc nói chuyện Phó Ngôn Châu vẫn nhìn cô, “Không sao, em cứ nói thẳng. Ví dụ như anh chưa đủ nuông chiều em.”

Mẫn Hy cũng không che giấu lòng tham của mình lấy một chút: “Càng nuông chiều càng tốt. ” 

Phó Ngôn Châu cười: “Được, anh hiểu rồi.” 

Anh ra hiệu cho cô nói thêm về một số chuyện khác mà anh chưa thể hiện tốt. 

“Không còn nữa.” 

Mẫn Hy chỉ vào mắt mình, trong mắt tình nhân hoá Tây Thi, nên chỉ cần nhìn anh thì đã thấy cái gì cũng tốt. “Cho anh đi cửa sau nhé, anh có thể hỏi em một câu.” 

Cô nói thêm: “Anh cứ hỏi tuỳ ý.” 

Phó Ngôn Châu muốn biết cô thích anh từ khi nào, nhưng lại cảm thấy nếu trực tiếp hỏi cô thì không được thích hợp cho lắm. 

Mẫn Hy bắt được vẻ do dự của anh, “Không sao, giữa chúng ta không tồn tại sự mạo phạm.” 

Phó Ngôn Châu dùng từ đầy uyển chuyển: “Từ khi nào em bắt đầu có tình cảm nam nữ với anh?” 

Mẫn Hy: “……” 

Có thể là bởi vì hôm nay quá vui mừng nên tự nhiên cô cũng quên mất bí mật nhỏ này. Cô nói ngược lại: “Sự thật chân thành nhất bây giờ chính là, em không muốn nói cho anh biết.” 

Phó Ngôn Châu cười nói: “Không được chơi xấu, nói tử tế nào.” 

Mẫn Hy nói không nên lời, đợi anh phát hiện ra. 

Bắt đầu từ kỳ nghỉ hè khi cô chuẩn bị lên lớp 11, năm đó anh tốt nghiệp lớp 12, nộp đơn vào những trường top đầu ở Mỹ nơi mà cô muốn học, sinh nhật anh còn mời những người bạn trạc tuổi trong đại viện đến góp náo nhiệt, khi đó quan hệ giữa anh và Mẫn Đình cũng không tệ, còn thường xuyên cùng nhau chơi bóng, vì thế Mẫn Đình cũng dẫn theo cô đi dự sinh nhật anh. 

Khi bánh ngọt được đẩy lên, cô nói: “Em cũng muốn theo học bá thực hiện một ước nguyện, xin ít vận may của học bá.” 

Phó Ngôn Châu vốn không có hứng thú với việc ước nguyện thổi nến, nên đã trực tiếp nhường chỗ cho cô, gọi cô: “Hy Hy, lại đây, cho em ước đấy.” 

Vào ngày sinh nhật của anh, cô đã ước nguyện và thổi nến. 

Cũng chính từ thời điểm đó trở đi, tình cảm của cô đối với anh đã có một sự thay đổi kỳ diệu. 

Đến kỳ nghỉ đông, tình cảm dành cho anh càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nảy sinh d/ục vọng chiếm hữu khiến cô muốn trở thành người đứng đầu trong danh sách Wechat của anh. 

Đã từng là những niềm vui khó có thể diễn tả thành lời. 

Mẫn Hy đặt nĩa xuống, xoay người ôm lấy anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Đổi một câu hỏi khác đi.”

Phó Ngôn Châu không còn cách nào trước việc cô làm nũng, thuận theo ý cô mà hỏi một câu khác: “Trong lòng em, anh và Mẫn Đình, ai là số một?” 

Mẫn Hy: “…” 

Cô cười đẩy anh ra, sự ôn nhu ấm áp vừa rồi lập tức biến mất.

Ăn trưa xong, Phó Ngôn Châu dẫn cô lên căn phòng trên lầu.

Sáng nay Mẫn Hy dậy sớm nên giờ có hơi buồn ngủ.

Phó Ngôn Châu bảo cô lên giường ngủ lấy hai tiếng rồi hẵng về Paris, “Vẫn kịp.”

Mẫn Hy cởi áo khoác đưa cho anh, “Em ở sô pha chợp mắt một lát.”

Phó Ngôn Châu lấy chăn trên giường cho cô, ba giờ chiều anh còn có việc, bây giờ đã đến lúc xuất phát.

“Anh đi trước đây.” Anh hôn lên trán cô.

Mẫn Hy đặt báo thức cho một tiếng sau, chiếc chăn còn lưu lại hơi thở của anh, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ bốn mươi phút tối, Phó Ngôn Châu xong việc về đến khách sạn.

Chiếc chăn đã được phủ lên giường, trên bàn có một tờ ghi chú của cô để lại, không phải chữ viết mà là nét vẽ đơn giản, cô dùng bút đen vẽ một chiếc bánh kem, phía dưới góc phải còn có một mặt cười.

Anh phân phó cho thư ký Bạch đặt một chiếc bánh kem hoa hồng đưa đến chung cư Mẫn Hy ở.

Bạch San lập tức liên hệ với tiệm bánh ngọt bên đó, hôm nay không kịp làm, bây giờ đặt trưa ngày mai sẽ nhận được.



Trưa ngày hôm sau, Mẫn Hy vừa kết thúc cuộc thảo luận online với Tiểu Thường, anh trai gọi cho cô, anh đã ở dưới chung cư rồi.

Mẫn Hy khích động trực tiếp đứng dậy, “Anh, sao anh lại đến đây vậy?”

“Anh rảnh không có việc gì làm.”

Mẫn Đình cúp máy, kéo hành lý đi vào thang máy.

Anh qua Manhattan công tác, vòng qua Paris ở một hôm, ngày kia mới bay qua đó. Vòng qua thăm cô, quả thực là do rảnh rỗi không có việc gì làm.

Mặc dù đã sắp xếp tài xế và đầu bếp cho cô, nhưng không tự mình qua một chuyến anh không yên tâm.

Mẫn Hy đợi ở cửa, giúp anh đẩy hành lý vào nhà.

Mẫn Đình đóng cửa lại, mang theo cái lạnh bước vào. Anh cởi áo khoác ra, đợi khí lạnh bớt đi mới đi vào phòng khách nói với em gái.

“Hôm nay được nghỉ mà sao vẫn mặc áo vest với sơ mi.”

Mẫn Hy: “Sáng nay có buổi họp, trước lúc anh đến vừa kết thúc xong.”

Mẫn Đình đẩy hành lý vào thư phòng của mình, tất cả nhà của anh đều thiết kế hai gian thư phòng, để tiện cho anh và em gái làm việc.

Mở vali rồi lấy cuốn sưu tập vé máy bay từ trong đó ra. Lúc anh không đi công tác sẽ cho nó vào két sắt ở công ty, còn nếu đi công tác sẽ đem theo bên người.

Tối qua lúc ở sân bay anh có gọi cho em gái, hỏi cô đang bận gì, em gái nói cô đang trên đường về London, cô cũng không giấu diếm chuyện mình qua thăm Phó Ngôn Châu, thoải mái mà thừa nhận.

Anh mở đến trang mới nhất rồi đánh dấu, mới được ba mươi sáu tấm.

Lấy vé máy bay ra, thêm một dòng ghi chú ở đằng sau.

“Anh.” Mẫn Hy còn chưa đến gần, giọng đã truyền tới.

Mẫn Đình nhanh chóng mở ngăn kéo rồi cho cuốn sổ sưu tập vé máy bay vào đó, tuỳ tiện tìm một phần văn kiện bỏ đi lật đọc.

Mẫn Hy đi đến trước cửa thư phòng, trên tay còn xách chiếc bánh kem với nhiều lớp hồng trắng xếp chồng lên nhau.

Cô tưởng rằng là anh trai đặt, “Sao anh lại mua bánh kem cho em?”

Mẫn Đình không hiểu chuyện gì cả: “Anh không mua, ai đưa đến vậy?”

“Tiệm bánh kem.” Mẫn Hy biết là ai đặt rồi, tối qua cô để lại một tờ giấy ghi chú có vẽ hình bánh kem cho Phó Ngôn Châu, anh tưởng cô muốn ăn bánh kem nên hôm nay mua cho cô.

Xách theo bánh kem, cô xoay người quay lại phòng khách rồi gọi cho Phó Ngôn Châu, điện thoại kết nối được hai giây cô lại cúp máy, sợ ảnh hưởng anh làm việc.

Chuyển thành gửi tin nhắn: [Em nhận được bánh kem rồi.]

Phó Ngôn Châu gọi lại cho cô, hỏi mùi vị bánh kem thế nào.

“Em vẫn chưa ăn.”

Cô suy nghĩ vài giây rồi vẫn quyết định sẽ nhắc anh, anh hiểu sai ý của cô rồi: “Không phải bảo anh mua bánh, không phải bên trên còn có một dòng chữ sao?”

Lúc này Phó Ngôn Châu đang đứng ở trước bàn làm việc, tờ giấy để lại lời nhắn đó ở bên cạnh cuốn sổ, anh cầm qua đọc, ở phía trên cùng có dòng chữ viết bằng bút chì: Gợi ý một chút~

Anh cười cười: “Anh tưởng rằng em muốn anh mua bánh em.” Hỏi cô: “Là gợi ý gì vậy?”

Mẫn Hy gần như không có nguyên tắc đối với anh, anh hỏi, cô cũng không úp mở nữa: “Hôm qua anh hỏi em lời thật lòng thứ hai, gợi ý một chút có liên quan đến đáp án.”

Cô đã ám chỉ đủ rõ ràng rồi, không biết anh có thể liên tưởng tới được không.

Đối với cô mà nói là một buổi sinh nhật vô cùng đặc biệt, nhưng đối với anh nó lại rất bình thường.

Phó Ngôn Châu: “Để anh nghĩ thêm.”

Mẫn Hy không cúp máy, yên lặng đợi anh nghĩ.

“Hy Hy, có phải là lần sinh nhật của anh, anh để em ước nguyện hay không?” Đây là thứ duy nhất có liên quan tới bánh kem anh có thể nghĩ tới, còn khiến cô cảm thấy đặc biệt.

Hôm đó ước xong cô còn nói, thích ước nguyện ké sinh nhật của người khác, lây chút may mắn của họ.

Vì vậy sau khi kết hôn, mỗi lần sinh nhật anh đều hỏi cô có muốn ước nguyện không.

“Hy Hy?”

“Em đang nghe.”

Vừa rồi cô trầm mặc không phải là tín hiệu không tốt, mà là ngầm khẳng định điều anh đoán kia.

Phó Ngôn Châu hỏi cô: “Hôm ấy em đã ước gì vậy?”

Mẫn Hy nhớ tới hôm đó, vành tai không khỏi nóng lên, cô ngại ngùng cười, cười bản thân không có chút tiền đồ nào: “Không ước thành công, lúc ấy đầu óc em hỗn loạn quá nên không biết ước gì.”

Cũng chỉ có thể nhắc mắt lại, giả bộ mình đang ước rồi mở mắt ra thổi nến.

Phó Ngôn Châu: “Bây giờ bù lại đi, em ước thêm một điều nữa, đúng lúc cạnh em cũng có bánh kem.”

“Em không có điều ước gì cả.”

“Trước kia không phải mỗi lần đều ước ba, bốn điều liền hay sao? Bây giờ lại không có điều ước nào ư?”

Nhiều ước nguyện là vì khi ấy anh không yêu cô, cô cần dựa vào nó để thoả mãn tâm tư của mình, nhưng bây giờ đã không còn cần đến nữa rồi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Ngôn Châu nhìn màn hình máy tính rồi thất thần, cảm xúc bị kéo về bữa tiệc sinh nhật của mùa hạ năm ấy, chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vặt, lúc ấy biểu cảm của cô ra sao, cô đã nói gì, anh không nhớ gì cả.

Mười mấy năm dài như vậy, cô đã trải qua thế nào?

Điện thoại vang lên, Mẫn Hy gửi ảnh bánh kem qua, Phó Ngôn Châu thu lại cảm xúc.

Anh hỏi: [Hy Hy, hẹn hò và cầu hôn, em sắp xếp cho anh đi.]

Mẫn Hy: [Cái đầu xếp thứ nhất, hy vọng có thể lâu một chút.]

Cô lại hỏi anh: [Anh thì sao? Nói lời thật lòng nhé.]

Bây giờ anh muốn cầu hôn cô ngay lập tức.



Mẫn Hy được ăn bánh kem hoa hồng lần nữa là vào ngày đầu năm mới, thợ làm bánh được mời lên du thuyền, đặc biệt làm cho cô một chiếc bánh hồng trắng nhỏ nhắn tinh xảo.

Lúc này ở trong nước đã gần đến giao thừa, chỗ họ là sau giờ trưa.

Du thuyền đi ra biển khơi, cách hòn đảo tối nay họ ở không còn xa nữa. Hôm nay gió biển không lớn, ánh mặt trời lại sáng chói mắt.

Phó Ngôn Châu đeo kính râm, dựa vào lan can trên boong tàu, lúc lúc lại nhìn về phía không trung.

Chu Dụ cầm hai ly rượu đi đến boong tàu tìm anh, tưởng rằng anh chê bên trong nhiều người ồn nên ra đâu, đưa cho anh một ly, “Nhìn gì vậy?”

Phó Ngôn Châu nhận lấy chiếc ly đế cao, nói: “Nhìn máy bay.”

Chu Dụ cười một tiếng, coi đó là lời nói đùa nhạt nhẽo.

Ánh mặt trời vô cùng chói trang, anh xoay lưng lại về phía lan can, hỏi anh hôm nay có cầu hôn hay không, “Cơ hội lãng mạn như vậy, cậu đừng lãng phí.”

Phó Ngôn Châu nhấp một ngụm rượu, nói: “Vẫn chưa.”

Theo đuổi cô thêm nữa, để cô không còn cảm thấy tiếc nuối.

Chu Dụ lắc vai, không hiểu.

“Đúng rồi, vừa này Mẫn Hy tìm cậu, không biết là có chuyện gì.”

Phó Ngôn Châu đi vào, Mẫn Hy đang nói cười với mọi người, anh đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, “Tìm anh sao?”

Mẫn Hy ngả ra phía sau, nửa dựa vào lòng anh, “Khi nào thì bắt đầu câu cá vậy?”

Phó Ngôn Châu: “Đợi thêm một lát, bây giờ trời quá nóng.”

Anh còn có sắp xếp khác.

Có người hỏi Phó Ngôn Châu: “Chiếc lắc tay Mẫn Hy đeo là ai thiết kế vậy?” Vừa nhìn đã biết là được thiết kế riêng, sau này anh phải tránh nhà thiết kế ấy ra.

Chiếc lắc tay kim cương bán thủ công ấy đã được khắc tên anh lên, lại trở về cổ tay Mẫn Hy, hôm nay màu bộ lễ phục cô mặc không hợp với màu lắc tay lắm, nhưng cô vẫn chọn đeo nó.

Lúc này mọi người xung quanh cũng nhìn anh, đều định tránh nhà thiết kế chiếc lắc tay này ra.

Phó Ngôn Châu bình tĩnh lại nghiêm túc: “Một nhà thiết kế châu báu mới, năm ngoái vừa đạt giải thưởng lớn xong.”

Đúng lúc đó Nghiêm Hạ Vũ đi qua, liếc nhìn chiếc lắc tay: “Ai đánh giá đạt giải vậy? Trình độ này mà đạt giải mới nổi thì chắc tôi phải được cấp bậc thượng thừa rồi?”

Phó Ngôn Châu: “…”

Liếc anh ta một cái.

Mẫn Hy an ủi anh: “Trong mắt em anh chính là nhà thiết kế cấp bậc thượng thừa.”

Những người khác còn có gì không hiểu nữa chứ, chiếc lắc tay mới nổi kia là do Phó Ngôn Châu tự mình thiết kế.

Lúc này người đang dựa vào cửa sổ hỏi: “Sao lại có trực thăng qua đây vậy?”

Rất nhanh sau đó, tiếng quạt gió vù vù của trực thăng tới gần, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Phó Ngôn Châu nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa là trong nước sẽ đón năm mới.

Anh vỗ vai Mẫn Hy: “Ra ngoài boong tàu xem một chút đi.”

Đợi tất cả mọi người đi ra, trực thăng đậu phía trên boong tàu, tiếng quạt gió vô cùng nhức tai.

Lúc này Chu Dụ mới hiểu ra, thì ra vừa rồi Phó Ngôn Châu xem máy bay thật, anh xem máy bay trực thăng.

Lúc này ở boong tàu gió lớn, Phó Ngôn Châu dùng sức tắm lấy cổ tay Mẫn Hy.

Kính râm của Mẫn Hy ở trong phòng, cô dùng tay che nắng, ngẩng đầu nhìn trực thăng, lớn giọng hỏi Phó Ngôn Châu: “Anh có bạn qua đây sao?”

Phó Ngôn Châu sát lại bên tai cô, “Không có.”

“Đưa nguyên liệu nấu ăn qua sao?”

“Không phải.”

Mẫn Hy hoang mang, vậy trực thăng dừng lại phía trên làm gì, không thể là tiết mục biểu diễn được.

Những người khác kể cả Chu Dụ đều không biết là trực thăng của ai, muốn tạo bất ngờ gì cho năm mới.

Mãi cho đến khi có một bó hồng trắng được đưa xuống, mọi người ồ lên, họ đều biết ai thích hồng trắng nhất.

Chu Dụ hét lớn hỏi Phó Ngôn Châu: “Bao nhiêu đoá vậy?”

Thực ra anh ta cũng đoán được con số, bởi vì anh ta cũng thường xuyên tặng cho vợ, hỏi như vậy là muốn để Mẫn Hy biết.

Anh ta cảm thấy giọng mình không đủ lớn, nhưng bởi vì trực thăng ở bên trên, Phó Ngôn Châu gần như không nghe thấy.

Vào đúng lúc không giờ theo giờ trong nước, năm trăm hai mươi đoá hồng được đặt lên boong tàu, mấy người nhân viên đã biết trước kế hoạch ôm bó hoa đến trước mặt Mẫn Hy.

Mẫn Hy không cần đêm cũng biết có bao nhiêu đoá, cô thường ngưỡng mộ người khác được tặng khi lướt vòng bạn bè, bây giờ bản thân cô cũng có rồi, còn vào thời điểm, địa điểm, và hình thức đặc biệt như vậy.

Phó Ngôn Châu lại nói: “Năm mới vui vẻ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện