Hôm nay việc quay quảng cáo tương đối thuận lợi, kết thúc lúc năm giờ chiều, sớm hơn hôm qua một tiếng.
Địa điểm quay tiếp theo là ở Giang Nam.
Đạo diễn còn phụ trách quay video quảng cáo khác nên sẽ ở lại Tây Bắc thêm hai ngày nữa, phần quay ở Giang Nam được định vào ngày hai mươi tám.
Mẫn Hy hỏi đạo diễn, cụ thể là thành phố nào của Giang Nam.
Đạo diễn nói: “Tôi vẫn đang phân vân, không biết nên chọn Giang Thành hay Minh Thị.” Anh ta hơi nghiêng về Giang Thành, còn Thịnh Kiến Tề lại thích Minh Thị bên cạnh hơn.
Mẫn Hy nói đùa: “Vậy thì quay cảnh trên đường từ Giang thành đến Minh Thị đi.”
Đạo diễn mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với cô.
Đúng là một phương án hay.
Thịnh Kiến Tề suy nghĩ một lát, “Cũng được. ”
Mẫn Hy: “……”
Úc tổng của công ty quảng cáo thường xuyên đến Giang Thành công tác, ông biết có một con đường rất đặc biệt, nhưng bởi vì nó quá vòng vèo nên sau khi con đường cao tốc kết nối với hai thành phố được xây dựng xong thì có rất ít xe cộ đi qua đây.
Ý tưởng quay quảng cáo ở khu vực thành thị nên tươi sáng một chút, nhưng phong cách tổng thể vẫn phải tiếp nối ý tưởng kiếm tìm bản thân từ sa mạc Gobi.
Lúc này, Úc tổng mới chợt hiểu ra vì sao Thịnh Kiến Tề lại muốn gọi anh và Mẫn Hy cùng tới đây. Thịnh Kiến Tề hy vọng mẫu xe việt dã đã trải qua nhiều thăng trầm khó khăn mới có thể ra mắt thị trường, sẽ mang tới sức hút về mặt sáng tạo.
Ý tưởng sáng tạo là phụ, cái chính vẫn là sức hút.
Mà trước đó khi lên kế hoạch quảng cáo cho các mẫu xe khác của Thịnh Thời, anh ta thường chú trọng vào hiệu suất, đặt cảm xúc và sức hút của xe xuống phía sau, đôi khi còn không nghĩ đến điều đó.
“Giám đốc Mẫn.” Úc tổng cười cười nói: “Lại phải phiền cô tiếp tục làm lời tường thuật cho quảng cáo rồi.”
Mẫn Hy: “Không phiền, tôi về sẽ nghiên cứu thêm.”
Không có văn án nào sẵn trong bản kế hoạch cả.
Nhân viên trường quay bắt đầu thu dọn thiết bị, Thịnh Kiến Tề hỏi cô kế hoạch tiếp theo thế nào, muốn cùng anh ta bay đến Thượng Hải vài ngày rồi đi thẳng đến Giang Thành, hay là cô trực tiếp về Bắc Kinh.
Cũng có thể là, cô đi cùng Phó Ngôn Châu.
Mẫn Hy chỉ nói: “Tôi phải nghỉ hết phép năm nay thôi, nếu không nghỉ thì số phép đó cũng đi tong.”
Thịnh Kiến Tề đã hiểu, anh nhờ thư ký chỉ đặt vé cho anh và Úc tổng.
Mẫn Hy chào tạm biệt mọi người rồi đi đến đường quốc lộ tìm Phó Ngôn Châu, chiếc xe việt dã của anh vẫn đậu ở vị trí ngày hôm qua.
Ban ngày tầm nhìn tốt, Phó Ngôn Châu để cho cô lái xe về.
Từ lúc chào hỏi đến khi lên xe, Mẫn Hy không nhìn thẳng vào mắt anh lấy một giây. Nụ hôn sâu lúc bình minh đã gợi lên cô tất cả những cảm xúc của cô dành cho anh.
Cái ôm và nụ hôn ấy đã gây sát thương mạnh cho cô.
Hôm nay vì có nhiều thời gian nên lúc về cô lái xe rất chậm.
Mẫn Hy quay đầu nhìn anh một cái, rồi quay lại nhìn đường.
Cô nói, “Sinh nhật năm nay của anh em vẫn còn chưa ước.”
Phó Ngôn Châu cảm giác bọn họ lại quay trở lại hồi mới kết hôn, cô bắt đầu không ngừng yêu cầu và dựa dẫm vào anh. Anh đồng ý với cô: “Về trấn nhỏ anh sẽ mua bánh kem cho em.”
Mẫn Hy hỏi anh: “Anh sẽ giúp em thực hiện tất cả các nguyện vọng chứ?”
Phó Ngôn Châu loại trừ tất cả cái bẫy trước, cẩn trọng trả lời cô: “Chỉ cần không liên quan đến việc chia tay, bất cứ điều gì anh cũng đều có thể thực hiện được.”
Đến thị trấn nhỏ, anh tìm một cửa hàng bánh ngọt và đặt một chiếc bánh size 12.
Mẫn Hy không xuống xe, tắt máy nằm sấp trên vô lăng, chuẩn bị nguyện vọng lát nữa sẽ ước.
Bánh ngọt đã được chuẩn bị xong, khi trở lại tầng dưới của khách sạn thì trời đã tối. Hôm nay anh trả phòng trước đó rồi đặt một phòng ở khách sạn cô ở nhưng khác tầng, anh ở dưới tầng của cô.
Phó Ngôn Châu cầm theo bánh ngọt, đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống.
Mẫn Hy: “Ở đây ước đi.”
Bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh, xe của anh đậu ở phía xa, bên cạnh bụi cây. Bầu trời đầy sao của thị trấn nhỏ trông thật đẹp, trong thành phố sẽ không thể nhìn thấy nhiều sao như vậy.
Phó Ngôn Châu bỗng thay đổi chủ ý, “Dẫn em đến một chỗ khác để ước.”
Buổi tối tầm nhìn không tốt, anh bảo cô ngồi sang ghế lái phụ để anh lái xe.
Chiếc xe việt dã chạy một đường ra khỏi thị trấn, dừng lại cách đó năm, sáu cây số. Chiếc xe của chú Trần đậu cách bọn họ cả trăm mét.
Xung quanh tối đen tĩnh lặng, rời xa ánh đèn, bầu trời đầy sao càng sáng hơn.
Phó Ngôn Châu nói: “Chờ một chút.”
Anh xuống lau sạch mui xe và kính chắn gió ban sáng chưa kịp lau, dùng hai chiếc khăn lau hai lần, lại trải kín tấm chăn hình chữ nhật từ kính chắn phía trước đến mui xe.
“Hy Hy, xuống đi em.”
Buổi tối ở đây lạnh như buổi sáng, Mẫn Hy quấn thêm một tấm chăn khác lên vai.
Lúc này khoảng mười giờ, vạn vật tĩnh mịch, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được bầu trời đầy sao cùng dải ngân hà lấp lánh.
Phó Ngôn Châu vốn muốn dẫn cô đến sa mạc để ngắm trời sao, bầu trời trong sa mạc đẹp hơn nơi này, nhưng hôm nay cô muốn ước nguyện, ở giữa trời rộng càng có cảm giác hơn.
Trước khi kết hôn, Mẫn Hy đã từng ngắm sao ở rất nhiều nơi, dưới biển sâu, trên núi tuyết, vùng hai cực, nhưng Phó Ngôn Châu đều không ở cạnh cô.
Cô đang ngẩng đầu tìm kiếm ngôi sao sáng nhất, đột nhiên có một lực tác động quanh eo, cô được Phó Ngôn Châu ôm vào lòng.
Mẫn Hy che giấu nhịp tim đang đập thình thịch của mình, “Thả em xuống, em có thể tự mình leo lên được.”
Phó Ngôn Châu hôn nhẹ lên môi cô, trực tiếp đặt cô lên mui xe.
Mẫn Hy ngồi xuống, bình tĩnh lại, tay anh khẽ đỡ lấy gáy cô, khi cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không cần lo lắng cổ không thoải mái nữa.
Ngắm nhìn hơn mười phút, Mẫn Hy mới nhớ ra chuyện chính.
“Bánh ngọt đâu, để em ước nguyện.”
Phó Ngôn Châu mở hộp bánh ngọt, cắm ba ngọn nến lên, cầm chắc chiếc bánh đưa đến trước mặt cô, “Cứ ước mấy điều liền vào.”
Mẫn Hy chắp hai tay, mỗi lần ước nguyện đều rất chân thành.
“Tương lai, em muốn có một người chồng không so đo, không kiêu ngạo, không phù phiếm, không chùn bước, bất cứ lúc nào cũng nhường nhịn anh trai em.”
Phó Ngôn Châu: “…”
Anh chợt bật cười.
Mẫn Hy mở mắt, thổi tắt nến.
“Sao em đã thổi rồi? Không ước tiếp sao?”
“Em không có nguyện vọng nào khác cả.”
Anh theo đuổi cô như thế nào, sau này đối xử với cô ra sao, là chuyện của anh, nó không còn là nguyện vọng của cô nữa.
Ăn một đĩa bánh sinh nhật của anh dưới bầu trời đầy sao.
Sáng hôm sau, họ thức dậy lúc bảy giờ, mua một ít trái cây và thực phẩm để lên xe rồi lái về phía đông, dọc theo con đường cao tốc bên sa mạc.
Cứ sau hai trăm cây số, cô và Phó Ngôn Châu lại đổi vị trí cho nhau, thay phiên ngồi qua ghế phụ nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng đầu óc cô cũng không hề thư giãn, đang suy nghĩ về lời thường thuật cho đoạn quảng cáo liên tỉnh sẽ được quay vào ngày hai mươi tám.
Suy nghĩ một đường, khi chiếc xe việt đã rời khỏi sa mạc mênh mông, tiến vào thảo nguyên bát ngát cuối thu, cô lại có thêm nguồn cảm hứng, trước kia cô đã từng đi qua con đường nối giữa Giang Thành và Minh Thị.
Trên đường đi.
Trong trái tim.
Giữa non nước.
Bạn cũng đã từng mệt mỏi.
Nhưng bạn không bao giờ ngừng tiến về phía trước.
Là tình yêu.
Là sự mong chờ.
Là sự rực rỡ sau khi thoát khỏi cơn mê, Thịnh Thời……
Mẫn Hy thêm mẫu xe Thịnh Thời vào, chỉnh sửa xong rồi gửi cho Thịnh Kiến Tề.
Ba ngày sau, họ đến Bắc Kinh.
Về đến nhà, Mẫn Hy thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, thay bộ quần áo thoải mái rồi đợi Mẫn Đình ở phòng khách dưới lầu, lần đầu tiên cô lái xe trên một quãng đường dài như vậy, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên dựa vào sô pha ngủ quên mất.
Hôm nay Mẫn Đình về muộn, anh đến nhà đã là gần mười một giờ.
Mẫn Hy bị tiếng động đánh thức, trên người có thêm một chiếc chăn, hẳn là dì giúp việc đã đắp cho cô, cô ngồi dậy từ trên sô pha, kéo chăn sang một bên.
Trong căn phòng ấm áp, Mẫn Đình cầm một hộp nước trái cây đưa cho cô, quan tâm hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Mẫn Hy cắm ống hút, uống hết nửa hộp nước trái cây xong cổ họng mới cảm thấy thoải mái, “Phong cảnh rất đẹp.”
“Không hỏi em cảnh quan, cũng không phải anh chưa từng đến đó.”
Mẫn Hy trả lời anh trai: “Lái xe đi xa như vậy chắc chắn mệt rồi.”
Mẫn Đình sờ đầu em gái, bất đắc dĩ xoa xoa một hồi, “Đừng giả ngốc với anh.” Anh luôn có biện pháp đối phó, chuyên trị với kiểu miệng lưỡi cứng rắn của em gái: “Nếu đang yêu rồi thì dẫn người đến cho anh gặp, anh kiểm tra giúp em.”
Mẫn Hy đẩy tay anh trai ra, “Còn chưa yêu.”
“Em nên nói cho Phó Ngôn Châu nghe mới đúng.”
“Em đã nói rồi.”
“Tốt lắm.”
Trước đó Mẫn Đình còn lo lắng, sợ em gái tự lái xe trở về đầu óc nóng lên, cầm giấy tờ đi tái hôn luôn.
—
Buổi tối lúc từ Tây Bắc trở về, Phó Ngôn Châu không ở nhà mà đi thẳng tới sân bay, ngồi chuyến bay rạng sáng cất cánh tới Giang Thành.
Cơ sở sản xuất vật liệu mới do Tập đoàn Lăng Vũ đầu tư tại Giang Thành sẽ sản xuất thử nghiệm vào đầu tháng này, mọi thứ đều thuận lợi, vì thế tối mai công viên có tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Tiệc rượu được tổ chức vào tối mai, ngày mai anh còn phải tham dự buổi lễ ra mắt sản phẩm lúc mười giờ.
Lên máy bay, việc đầu tiên Phó Ngôn Châu làm là xử lý chỗ tài liệu đã chất đống mấy ngày nay, xong việc mới rảnh rỗi suy nghĩ đến tình địch. Thư ký Bạch làm theo phân phó của sếp, sớm đã tìm hiểu về Thành Trạc, gửi đến hòm thư của sếp.
Phó Ngôn Châu cảm thấy hình như mình đã nghe qua cái tên Thành Trạc này ở đâu rồi, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra.
Anh hỏi thư ký Bạch: “Trước kia Lăng Vũ có từng hợp tác với Thành Trạc hay không?”
Bạch San rất chắc chắn: “Không ạ.”
Cô cung cấp cho sếp một tin tức không biết có hữu dụng hay không, “Ngày họp báo ra mắt Tiểu Thời thế hệ thứ ba, Mẫn Hy lên hot search. Sau đó để giải quyết chuyện này, Thành Trạc có ra tay giúp đỡ, đăng bài lên weibo chứng minh Mẫn Hy là học sinh giỏi tốt nghiệp trường đại học hàng đầu.”
Phó Ngôn Châu đăng nhập vào weibo, weibo của anh không để tên thật, chỉ có bạn bè thân thiết nhất mới biết tài khoản của anh.
Tìm kiếm tài khoản của Thành Trạc, click vào trang chủ, ở khu vực bình luận có thấy Lữ Trăn, hai người tương tác thường xuyên, từ giọng điệu nói chuyện có thể đoán được họ khá thân thiết.
Lúc ấy Thành Trạc đăng bài lên weibo, hẳn là Lữ Trăn đã tìm anh ta nhờ giúp đỡ.
Phó Ngôn Châu lập tìm số điện thoại của Lữ Trăn, trực tiếp gọi qua.
Lữ Trăn còn đang tăng ca ở công ty, vì quá mệt nên vừa nằm sấp trên bàn chợp mắt được vài phút, lại bị tiếng rung điện thoại trên mặt bàn làm tỉnh, vội vàng ngồi thẳng dậy.
Hơn mười một giờ nhận được điện thoại của vị ‘bạn tốt’ này, cô có chút lo lắng thấp thỏm.
“Phó tổng, có chuyện gì vậy?”
“Là cô giới thiệu Thành Trạc cho Mẫn Hy?”
Lữ Trăn ngây ra vài giây: “…Không có.” Cô do dự: “Nhưng họ quả thực quen biết qua tôi, sao vậy, họ ở bên nhau rồi sao?”
Ôi mẹ ơi, tốc độ gì đây!
Phó Ngôn Châu: “Tôi đang theo đuổi Mẫn Hy.”
“!”
Lữ Trăn phản ứng đủ nhanh: “Yên tâm, sau này tôi sẽ không giới thiệu đối tượng xem mắt cho Mẫn Hy đâu.” Lúc này hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đầu óc khôi phục lại sự linh hoạt, “Thành Trạc chắc sẽ không theo đuổi Mẫn Hy, có phải anh hiểu lầm rồi không?”
Thành Trạc có đang theo đuổi Mẫn Hy hay chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, đối với Phó Ngôn Châu mà nói không khác nhau là bao, Thành Trạc rót nước chanh cho Mẫn Hy, chuyện này giống như lửa cháy trong tim, anh cứ mãi để trong lòng.
Hai giờ sau, đáp xuống Giang Thành.
Phó Ngôn Châu nhận được cuộc gọi của người bạn nhà kinh doanh châu báu, người bạn ấy tiếc nuối nói với anh rằng một năm này không có công ty kim cương nào tìm ra được loại quý hiếm, nhưng cuối tháng ở London có buổi đấu giá, có một viên kim cương xanh da trời hiếm thấy, giá khởi điểm không ít hơn chín con số.
Phó Ngôn Châu không có thời gian đến tham dự buổi đấu giá nên nhờ Nghiêm Hạ Vũ đi giúp mình.
Nghiêm Hạ Vũ nể việc tình cảm của anh đang bấp bênh, quyết định sẽ qua đó một chuyến, “Cho tôi giá cao nhất đi.”
“Không có giá cao nhất, bao nhiêu tiền cũng phải lấy được giúp tôi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn tài liệu liên quan đến viên kim cương xanh quý hiếm ấy, độ thuần khiết của nó vô cùng hiếm có, có lẽ sẽ thu hút không ít người đến đấu giá.
Vài ngày sau, buổi đấu giá cao cấp này đã lên hot search của Weibo, có một blogger đăng ảnh chụp màn hình tin tức từ báo nước ngoài.
Tiêu đề của bài báo là: Kim cương xanh quý hiếm được người ẩn danh đến từ Trung Quốc đấu giá thành công.
Cùng ngày hôm đó, Tiểu Thường cũng lên hot search.
Đăng lên được nửa tiếng đã lên hot search rồi, tốt nghiệp từ trường top 2, đẹp trai tuấn thú, nhan sắc thuộc kiểu có thể trực tiếp ra mắt, nói năng rõ ràng, vẫn đang độc thân, trong buổi phỏng vấn còn nói rằng sau này nếu có bạn gái, sẽ nghiên cứu riêng một loại dầu gội cho cô ấy.
Câu cuối cùng ấy khiến không ít cư dân mạng rung động.
MC: “Là bước ngoặt như thế nào mới có được Bội Thanh Ngữ như ngày hôm nay vậy?”
Tiểu Thường: “Từ nhỏ tôi đã muốn nghiên cứu một loại dầu gội kiềm dầu cho mẹ mình, sau khi tốt nghiệp lập tức bắt đầu, khi ấy không có ai coi trọng cả, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, vẫn luôn phải cắn răng kiên trì. Sau này tôi gặp được quý nhân, cũng chính là nhà đầu tư thiên thần của Bội Thanh Ngữ, anh ấy muốn tặng người mình yêu một loại dầu gội kiềm dầu để cô ấy không phải ngày ngày gội đầu, không phần phải phiền não vì chất tóc dầu nữa. Sau đó đã ra đời các sản phẩm Bội Thanh Ngữ như lúc này đây.”
MC cũng cảm động: “Vì vậy là nhân danh tình yêu nên mới có Bội Thanh Ngữ sao?”
Tiểu Thường kinh ngạc, trước khi bắt đầu chương trình cũng đã thảo luận về kịch bản phỏng vấn, nhưng bốn chữ “Nhân danh tình yêu” không hề xuất hiện trong đó.
MC cười cười, từ phản ứng của anh cũng đã đoán được: “Anh kinh ngạc như vậy, là có người sau khi biết được điểm xuất phát của sản phẩm cũng nói lời y hệt tôi sao?”
Tiểu Thường liên tục gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc hạng mục Mẫn Hy của chúng tôi cũng từng nói vậy.”
MC: “Vậy chứng minh câu chuyện phía sau của Bội Thanh Ngữ không chỉ làm rung động mình tôi, không chỉ có Mẫn tổng, sau khi chương trình ngày hôm nay được phát sóng, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều người cũng bị cảm động. Dùng tình yêu và thành ý để làm ra một loại sản phẩm, sản phẩm ấy nhất định sẽ không phụ lòng anh.”
Tiểu Thường lộ ra nụ cười thoả mãn và cảm động: “Cảm ơn cô.”
Đoạn đối thoại không đến hai phút này được cắt từ video phỏng vấn dài hơn bốn mươi phút, dòng hot search chính là #Nhân danh tình yêu#
Hai tiếng sau, cư dân mạng tài tăng mò theo vết tích có được từ buổi phỏng vấn, đào ra được thông tin anh họ của Tiểu Thường là Thành Trạc, nhân viên cao cấp giới tài chính, Thành Trạc còn là bạn cùng trường của Mẫn Hy, từng đặc biệt giúp Mẫn Hy thanh minh qua.
[Nhà đầu tư thiên sứ của Bội Thanh Ngữ không phải chính là Thành Trạc đấy chứ?]
[Có khả năng!]
[Người anh ấy yêu liệu có phải là Mẫn Hy không…Mẫn Hy là giám đốc dự án của Bội Thanh Ngữ! Mẹ ơi mẹ ơi! Tôi phát hiện ra cái gì đây!]
Trên mạng liên tục xuất hiện các thông tin về đồng nghiệp của Thành Trạc hay bạn cùng trường của Thành Trạc, khó mà phân biệt được thật giả.
Rất nhanh, tài khoản marketing có mở một bài #Nhân viên cao cấp giới tài chính Thành Trạc vì yêu mà đầu tư.]
#Thành Trạc Mẫn Hy Nhân danh tình yêu#
# Thịnh Kiến Tề Mẫn Hy BE#
Các tiêu đề kỳ quặc lần lượt lên hot search.
Trước kia vào buổi ra mắt Tiểu Thời thế hệ thứ ba, Mẫn Hy đã có rất nhiều fan hâm mộ nhan sắc, còn có không ít cư dân mạng gán ghép cp cô và Thịnh Kiến Tề.
Ngay cả Lữ Trăn cũng không ngờ được Bội Thanh Ngữ sẽ vì điều này mà trở nên nổi tiếng.
Cô tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt khô, nếu Phó Ngôn Châu mà đọc được những tiêu đề này, chắc sẽ phát điên mất.
“Lữ tổng, có đẩy hot search không ạ?” Trợ lý không dám tự làm chủ.
Lữ Trăn lại đeo kính lên: “Đẩy.”
Gia Thần đã trả chi phí mua tài nguyên truyền thông cho cô, đối với Bội Thanh Ngữ mà nói cơ hội marketing tốt như vậy là ngàn năm có một, sao có thể không tiếp tục đẩy hot search được chứ.
Thế nhưng phải hy sinh hạnh phúc của Phó Ngôn Châu một chút rồi.
Lúc này tại Quan hệ công chúng Gia Thần.
Mẫn Hy vừa ra khỏi phòng họp, Cư Du Du đã khủng bố tin nhắn cho cô.
[Chị Mẫn, chị lại lên hot search rồi!]
[Mấy điều trên hot search là thật hay giả vậy ạ?]
[Không giấu gì chị, em vẫn luôn kiên định đu chị và Phó tổng (khóc) (khóc)]
…
Cư Du Du lại lướt một vòng bảng hot search, những dòng liên quan đến Bội Thanh Ngữ đều xếp ở vị trí đầu.
Về dòng hot search đã tụt xuống vị trí số 40, người bí ẩn đấu giá thành công kim cương xanh quý hiếm, cô còn nghĩ liệu đó có phải là Phó Ngôn Châu hay không, kết quả không đâu lại xuất hiện mấy tin tức vô lý kia.
Mẫn Hy đọc xong hot search mới trả lời Cư Du Du: [Là giả, ngày mai ăn cơm chị kể cho em sau, bây giờ chị bận việc trước đã.]
Cô vừa vội vàng đi về phòng làm việc vừa gửi tin nhắn cho Lữ Trăn: [Làm sao để giải thích mới không ảnh hưởng đến Bội Thanh Ngữ vậy?]
Lữ Trăn đang nghe điện thoại, không trả lời.
Đầu bên kia điện thoại là Phó Ngôn Châu, trong một tuần ngắn ngủi cô đã nhận được cuộc gọi từ anh hai lần, mỗi lần đều là giọng điệu chất vấn.
Phó Ngôn Châu: “Mấy dòng hot search vớ vẩn kia là công của cô mà ra đúng không?”
Lữ Trăn đúng mực: “Lượng đọc và thảo luận cao như vậy, tôi làm gì có được bản lĩnh ấy chứ, là do cư dân mạng hứng thú với điều này.” Cô thành thật: “Tuy nhiên quả thực tôi có đẩy hot search lên, nhận tiền rồi phải làm việc đàng hoàng thôi.”
Phó Ngôn Châu hỏi cô: “Có biết nhà đầu tư thực sự của Bội Thanh Ngữ là ai không?”
Lữ Trăn hơi khựng lại, “Bây giờ đã biết rồi.”
Đoán cũng đoán được là Phó Ngôn Châu.
Cô giải thích: “Trước đây quả thực tôi không biết, Tiểu Thường chưa từng đề cập đến, tôi cũng không tò mò. Lúc Tiểu Thường nói muốn ra mắt sản phẩm dưỡng da từ dưỡng chất hoa hồng trắng, tôi còn tốn tâm khổ sức khuyên cậu ấy là cứ từng bước một.”
Cô lo lắng Tiểu Thường muốn ăn một miếng thịt lớn, làm quá lớn nguy hiểm cũng cao, khi ấy ai mà ngờ được Phó Ngôn Châu đầu tư Bội Thanh Ngữ chứ, chẳng trách Tiểu Thường lại có máu làm nhiều sản phẩm như vậy.
Phó Ngôn Châu tìm một công ty đầu tư không nổi tiếng để rót tiền vào Bội Thanh Ngữ, có lẽ là không muốn rêu rao, bây giờ cư dân mạng lại tưởng rằng Thành Trạc đầu tư, Phó Ngôn Châu cũng chỉ đành im lặng.
Phó Ngôn Châu chuyển sang: “Tôi trả chi phí PR cho cô, cô mở thêm một tiêu đề nữa, nhà đầu tư của Bội Thanh Ngữ chính là ông chủ của tập đoàn Lăng Vũ.”
Anh lại bổ sung: “Không phải cô có nhiều tài khoản tích V lắm sao? Tuỳ ý tìm một trong số đó bình luận dưới tiêu đề ấy, để cư dân mạng biết được rằng tôi đầu tư là vì Mẫn Hy.”
Lữ Trăn không dám tin: “…Được.”
Bây giờ anh là khách hàng của cô, cô có nghĩa vụ nhắc nhở anh, một khi cư dân mạng biết được anh là nhà đầu tư của Bội Thanh Ngữ, anh sẽ phải đối diện với rất nhiều chuyện phiền phức, mà điều anh không thích nhất chính là cuộc sống riêng tư bị làm phiền: “Ngày mai sẽ có rất nhiều công ty truyền thông muốn phỏng vấn anh, muốn nhận được sự xác nhận từ anh.”
Phó Ngôn Châu: “Tôi đồng ý nhận phỏng vấn.”
Địa điểm quay tiếp theo là ở Giang Nam.
Đạo diễn còn phụ trách quay video quảng cáo khác nên sẽ ở lại Tây Bắc thêm hai ngày nữa, phần quay ở Giang Nam được định vào ngày hai mươi tám.
Mẫn Hy hỏi đạo diễn, cụ thể là thành phố nào của Giang Nam.
Đạo diễn nói: “Tôi vẫn đang phân vân, không biết nên chọn Giang Thành hay Minh Thị.” Anh ta hơi nghiêng về Giang Thành, còn Thịnh Kiến Tề lại thích Minh Thị bên cạnh hơn.
Mẫn Hy nói đùa: “Vậy thì quay cảnh trên đường từ Giang thành đến Minh Thị đi.”
Đạo diễn mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với cô.
Đúng là một phương án hay.
Thịnh Kiến Tề suy nghĩ một lát, “Cũng được. ”
Mẫn Hy: “……”
Úc tổng của công ty quảng cáo thường xuyên đến Giang Thành công tác, ông biết có một con đường rất đặc biệt, nhưng bởi vì nó quá vòng vèo nên sau khi con đường cao tốc kết nối với hai thành phố được xây dựng xong thì có rất ít xe cộ đi qua đây.
Ý tưởng quay quảng cáo ở khu vực thành thị nên tươi sáng một chút, nhưng phong cách tổng thể vẫn phải tiếp nối ý tưởng kiếm tìm bản thân từ sa mạc Gobi.
Lúc này, Úc tổng mới chợt hiểu ra vì sao Thịnh Kiến Tề lại muốn gọi anh và Mẫn Hy cùng tới đây. Thịnh Kiến Tề hy vọng mẫu xe việt dã đã trải qua nhiều thăng trầm khó khăn mới có thể ra mắt thị trường, sẽ mang tới sức hút về mặt sáng tạo.
Ý tưởng sáng tạo là phụ, cái chính vẫn là sức hút.
Mà trước đó khi lên kế hoạch quảng cáo cho các mẫu xe khác của Thịnh Thời, anh ta thường chú trọng vào hiệu suất, đặt cảm xúc và sức hút của xe xuống phía sau, đôi khi còn không nghĩ đến điều đó.
“Giám đốc Mẫn.” Úc tổng cười cười nói: “Lại phải phiền cô tiếp tục làm lời tường thuật cho quảng cáo rồi.”
Mẫn Hy: “Không phiền, tôi về sẽ nghiên cứu thêm.”
Không có văn án nào sẵn trong bản kế hoạch cả.
Nhân viên trường quay bắt đầu thu dọn thiết bị, Thịnh Kiến Tề hỏi cô kế hoạch tiếp theo thế nào, muốn cùng anh ta bay đến Thượng Hải vài ngày rồi đi thẳng đến Giang Thành, hay là cô trực tiếp về Bắc Kinh.
Cũng có thể là, cô đi cùng Phó Ngôn Châu.
Mẫn Hy chỉ nói: “Tôi phải nghỉ hết phép năm nay thôi, nếu không nghỉ thì số phép đó cũng đi tong.”
Thịnh Kiến Tề đã hiểu, anh nhờ thư ký chỉ đặt vé cho anh và Úc tổng.
Mẫn Hy chào tạm biệt mọi người rồi đi đến đường quốc lộ tìm Phó Ngôn Châu, chiếc xe việt dã của anh vẫn đậu ở vị trí ngày hôm qua.
Ban ngày tầm nhìn tốt, Phó Ngôn Châu để cho cô lái xe về.
Từ lúc chào hỏi đến khi lên xe, Mẫn Hy không nhìn thẳng vào mắt anh lấy một giây. Nụ hôn sâu lúc bình minh đã gợi lên cô tất cả những cảm xúc của cô dành cho anh.
Cái ôm và nụ hôn ấy đã gây sát thương mạnh cho cô.
Hôm nay vì có nhiều thời gian nên lúc về cô lái xe rất chậm.
Mẫn Hy quay đầu nhìn anh một cái, rồi quay lại nhìn đường.
Cô nói, “Sinh nhật năm nay của anh em vẫn còn chưa ước.”
Phó Ngôn Châu cảm giác bọn họ lại quay trở lại hồi mới kết hôn, cô bắt đầu không ngừng yêu cầu và dựa dẫm vào anh. Anh đồng ý với cô: “Về trấn nhỏ anh sẽ mua bánh kem cho em.”
Mẫn Hy hỏi anh: “Anh sẽ giúp em thực hiện tất cả các nguyện vọng chứ?”
Phó Ngôn Châu loại trừ tất cả cái bẫy trước, cẩn trọng trả lời cô: “Chỉ cần không liên quan đến việc chia tay, bất cứ điều gì anh cũng đều có thể thực hiện được.”
Đến thị trấn nhỏ, anh tìm một cửa hàng bánh ngọt và đặt một chiếc bánh size 12.
Mẫn Hy không xuống xe, tắt máy nằm sấp trên vô lăng, chuẩn bị nguyện vọng lát nữa sẽ ước.
Bánh ngọt đã được chuẩn bị xong, khi trở lại tầng dưới của khách sạn thì trời đã tối. Hôm nay anh trả phòng trước đó rồi đặt một phòng ở khách sạn cô ở nhưng khác tầng, anh ở dưới tầng của cô.
Phó Ngôn Châu cầm theo bánh ngọt, đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống.
Mẫn Hy: “Ở đây ước đi.”
Bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh, xe của anh đậu ở phía xa, bên cạnh bụi cây. Bầu trời đầy sao của thị trấn nhỏ trông thật đẹp, trong thành phố sẽ không thể nhìn thấy nhiều sao như vậy.
Phó Ngôn Châu bỗng thay đổi chủ ý, “Dẫn em đến một chỗ khác để ước.”
Buổi tối tầm nhìn không tốt, anh bảo cô ngồi sang ghế lái phụ để anh lái xe.
Chiếc xe việt dã chạy một đường ra khỏi thị trấn, dừng lại cách đó năm, sáu cây số. Chiếc xe của chú Trần đậu cách bọn họ cả trăm mét.
Xung quanh tối đen tĩnh lặng, rời xa ánh đèn, bầu trời đầy sao càng sáng hơn.
Phó Ngôn Châu nói: “Chờ một chút.”
Anh xuống lau sạch mui xe và kính chắn gió ban sáng chưa kịp lau, dùng hai chiếc khăn lau hai lần, lại trải kín tấm chăn hình chữ nhật từ kính chắn phía trước đến mui xe.
“Hy Hy, xuống đi em.”
Buổi tối ở đây lạnh như buổi sáng, Mẫn Hy quấn thêm một tấm chăn khác lên vai.
Lúc này khoảng mười giờ, vạn vật tĩnh mịch, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được bầu trời đầy sao cùng dải ngân hà lấp lánh.
Phó Ngôn Châu vốn muốn dẫn cô đến sa mạc để ngắm trời sao, bầu trời trong sa mạc đẹp hơn nơi này, nhưng hôm nay cô muốn ước nguyện, ở giữa trời rộng càng có cảm giác hơn.
Trước khi kết hôn, Mẫn Hy đã từng ngắm sao ở rất nhiều nơi, dưới biển sâu, trên núi tuyết, vùng hai cực, nhưng Phó Ngôn Châu đều không ở cạnh cô.
Cô đang ngẩng đầu tìm kiếm ngôi sao sáng nhất, đột nhiên có một lực tác động quanh eo, cô được Phó Ngôn Châu ôm vào lòng.
Mẫn Hy che giấu nhịp tim đang đập thình thịch của mình, “Thả em xuống, em có thể tự mình leo lên được.”
Phó Ngôn Châu hôn nhẹ lên môi cô, trực tiếp đặt cô lên mui xe.
Mẫn Hy ngồi xuống, bình tĩnh lại, tay anh khẽ đỡ lấy gáy cô, khi cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không cần lo lắng cổ không thoải mái nữa.
Ngắm nhìn hơn mười phút, Mẫn Hy mới nhớ ra chuyện chính.
“Bánh ngọt đâu, để em ước nguyện.”
Phó Ngôn Châu mở hộp bánh ngọt, cắm ba ngọn nến lên, cầm chắc chiếc bánh đưa đến trước mặt cô, “Cứ ước mấy điều liền vào.”
Mẫn Hy chắp hai tay, mỗi lần ước nguyện đều rất chân thành.
“Tương lai, em muốn có một người chồng không so đo, không kiêu ngạo, không phù phiếm, không chùn bước, bất cứ lúc nào cũng nhường nhịn anh trai em.”
Phó Ngôn Châu: “…”
Anh chợt bật cười.
Mẫn Hy mở mắt, thổi tắt nến.
“Sao em đã thổi rồi? Không ước tiếp sao?”
“Em không có nguyện vọng nào khác cả.”
Anh theo đuổi cô như thế nào, sau này đối xử với cô ra sao, là chuyện của anh, nó không còn là nguyện vọng của cô nữa.
Ăn một đĩa bánh sinh nhật của anh dưới bầu trời đầy sao.
Sáng hôm sau, họ thức dậy lúc bảy giờ, mua một ít trái cây và thực phẩm để lên xe rồi lái về phía đông, dọc theo con đường cao tốc bên sa mạc.
Cứ sau hai trăm cây số, cô và Phó Ngôn Châu lại đổi vị trí cho nhau, thay phiên ngồi qua ghế phụ nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng đầu óc cô cũng không hề thư giãn, đang suy nghĩ về lời thường thuật cho đoạn quảng cáo liên tỉnh sẽ được quay vào ngày hai mươi tám.
Suy nghĩ một đường, khi chiếc xe việt đã rời khỏi sa mạc mênh mông, tiến vào thảo nguyên bát ngát cuối thu, cô lại có thêm nguồn cảm hứng, trước kia cô đã từng đi qua con đường nối giữa Giang Thành và Minh Thị.
Trên đường đi.
Trong trái tim.
Giữa non nước.
Bạn cũng đã từng mệt mỏi.
Nhưng bạn không bao giờ ngừng tiến về phía trước.
Là tình yêu.
Là sự mong chờ.
Là sự rực rỡ sau khi thoát khỏi cơn mê, Thịnh Thời……
Mẫn Hy thêm mẫu xe Thịnh Thời vào, chỉnh sửa xong rồi gửi cho Thịnh Kiến Tề.
Ba ngày sau, họ đến Bắc Kinh.
Về đến nhà, Mẫn Hy thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, thay bộ quần áo thoải mái rồi đợi Mẫn Đình ở phòng khách dưới lầu, lần đầu tiên cô lái xe trên một quãng đường dài như vậy, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên dựa vào sô pha ngủ quên mất.
Hôm nay Mẫn Đình về muộn, anh đến nhà đã là gần mười một giờ.
Mẫn Hy bị tiếng động đánh thức, trên người có thêm một chiếc chăn, hẳn là dì giúp việc đã đắp cho cô, cô ngồi dậy từ trên sô pha, kéo chăn sang một bên.
Trong căn phòng ấm áp, Mẫn Đình cầm một hộp nước trái cây đưa cho cô, quan tâm hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Mẫn Hy cắm ống hút, uống hết nửa hộp nước trái cây xong cổ họng mới cảm thấy thoải mái, “Phong cảnh rất đẹp.”
“Không hỏi em cảnh quan, cũng không phải anh chưa từng đến đó.”
Mẫn Hy trả lời anh trai: “Lái xe đi xa như vậy chắc chắn mệt rồi.”
Mẫn Đình sờ đầu em gái, bất đắc dĩ xoa xoa một hồi, “Đừng giả ngốc với anh.” Anh luôn có biện pháp đối phó, chuyên trị với kiểu miệng lưỡi cứng rắn của em gái: “Nếu đang yêu rồi thì dẫn người đến cho anh gặp, anh kiểm tra giúp em.”
Mẫn Hy đẩy tay anh trai ra, “Còn chưa yêu.”
“Em nên nói cho Phó Ngôn Châu nghe mới đúng.”
“Em đã nói rồi.”
“Tốt lắm.”
Trước đó Mẫn Đình còn lo lắng, sợ em gái tự lái xe trở về đầu óc nóng lên, cầm giấy tờ đi tái hôn luôn.
—
Buổi tối lúc từ Tây Bắc trở về, Phó Ngôn Châu không ở nhà mà đi thẳng tới sân bay, ngồi chuyến bay rạng sáng cất cánh tới Giang Thành.
Cơ sở sản xuất vật liệu mới do Tập đoàn Lăng Vũ đầu tư tại Giang Thành sẽ sản xuất thử nghiệm vào đầu tháng này, mọi thứ đều thuận lợi, vì thế tối mai công viên có tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Tiệc rượu được tổ chức vào tối mai, ngày mai anh còn phải tham dự buổi lễ ra mắt sản phẩm lúc mười giờ.
Lên máy bay, việc đầu tiên Phó Ngôn Châu làm là xử lý chỗ tài liệu đã chất đống mấy ngày nay, xong việc mới rảnh rỗi suy nghĩ đến tình địch. Thư ký Bạch làm theo phân phó của sếp, sớm đã tìm hiểu về Thành Trạc, gửi đến hòm thư của sếp.
Phó Ngôn Châu cảm thấy hình như mình đã nghe qua cái tên Thành Trạc này ở đâu rồi, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra.
Anh hỏi thư ký Bạch: “Trước kia Lăng Vũ có từng hợp tác với Thành Trạc hay không?”
Bạch San rất chắc chắn: “Không ạ.”
Cô cung cấp cho sếp một tin tức không biết có hữu dụng hay không, “Ngày họp báo ra mắt Tiểu Thời thế hệ thứ ba, Mẫn Hy lên hot search. Sau đó để giải quyết chuyện này, Thành Trạc có ra tay giúp đỡ, đăng bài lên weibo chứng minh Mẫn Hy là học sinh giỏi tốt nghiệp trường đại học hàng đầu.”
Phó Ngôn Châu đăng nhập vào weibo, weibo của anh không để tên thật, chỉ có bạn bè thân thiết nhất mới biết tài khoản của anh.
Tìm kiếm tài khoản của Thành Trạc, click vào trang chủ, ở khu vực bình luận có thấy Lữ Trăn, hai người tương tác thường xuyên, từ giọng điệu nói chuyện có thể đoán được họ khá thân thiết.
Lúc ấy Thành Trạc đăng bài lên weibo, hẳn là Lữ Trăn đã tìm anh ta nhờ giúp đỡ.
Phó Ngôn Châu lập tìm số điện thoại của Lữ Trăn, trực tiếp gọi qua.
Lữ Trăn còn đang tăng ca ở công ty, vì quá mệt nên vừa nằm sấp trên bàn chợp mắt được vài phút, lại bị tiếng rung điện thoại trên mặt bàn làm tỉnh, vội vàng ngồi thẳng dậy.
Hơn mười một giờ nhận được điện thoại của vị ‘bạn tốt’ này, cô có chút lo lắng thấp thỏm.
“Phó tổng, có chuyện gì vậy?”
“Là cô giới thiệu Thành Trạc cho Mẫn Hy?”
Lữ Trăn ngây ra vài giây: “…Không có.” Cô do dự: “Nhưng họ quả thực quen biết qua tôi, sao vậy, họ ở bên nhau rồi sao?”
Ôi mẹ ơi, tốc độ gì đây!
Phó Ngôn Châu: “Tôi đang theo đuổi Mẫn Hy.”
“!”
Lữ Trăn phản ứng đủ nhanh: “Yên tâm, sau này tôi sẽ không giới thiệu đối tượng xem mắt cho Mẫn Hy đâu.” Lúc này hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đầu óc khôi phục lại sự linh hoạt, “Thành Trạc chắc sẽ không theo đuổi Mẫn Hy, có phải anh hiểu lầm rồi không?”
Thành Trạc có đang theo đuổi Mẫn Hy hay chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, đối với Phó Ngôn Châu mà nói không khác nhau là bao, Thành Trạc rót nước chanh cho Mẫn Hy, chuyện này giống như lửa cháy trong tim, anh cứ mãi để trong lòng.
Hai giờ sau, đáp xuống Giang Thành.
Phó Ngôn Châu nhận được cuộc gọi của người bạn nhà kinh doanh châu báu, người bạn ấy tiếc nuối nói với anh rằng một năm này không có công ty kim cương nào tìm ra được loại quý hiếm, nhưng cuối tháng ở London có buổi đấu giá, có một viên kim cương xanh da trời hiếm thấy, giá khởi điểm không ít hơn chín con số.
Phó Ngôn Châu không có thời gian đến tham dự buổi đấu giá nên nhờ Nghiêm Hạ Vũ đi giúp mình.
Nghiêm Hạ Vũ nể việc tình cảm của anh đang bấp bênh, quyết định sẽ qua đó một chuyến, “Cho tôi giá cao nhất đi.”
“Không có giá cao nhất, bao nhiêu tiền cũng phải lấy được giúp tôi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn tài liệu liên quan đến viên kim cương xanh quý hiếm ấy, độ thuần khiết của nó vô cùng hiếm có, có lẽ sẽ thu hút không ít người đến đấu giá.
Vài ngày sau, buổi đấu giá cao cấp này đã lên hot search của Weibo, có một blogger đăng ảnh chụp màn hình tin tức từ báo nước ngoài.
Tiêu đề của bài báo là: Kim cương xanh quý hiếm được người ẩn danh đến từ Trung Quốc đấu giá thành công.
Cùng ngày hôm đó, Tiểu Thường cũng lên hot search.
Đăng lên được nửa tiếng đã lên hot search rồi, tốt nghiệp từ trường top 2, đẹp trai tuấn thú, nhan sắc thuộc kiểu có thể trực tiếp ra mắt, nói năng rõ ràng, vẫn đang độc thân, trong buổi phỏng vấn còn nói rằng sau này nếu có bạn gái, sẽ nghiên cứu riêng một loại dầu gội cho cô ấy.
Câu cuối cùng ấy khiến không ít cư dân mạng rung động.
MC: “Là bước ngoặt như thế nào mới có được Bội Thanh Ngữ như ngày hôm nay vậy?”
Tiểu Thường: “Từ nhỏ tôi đã muốn nghiên cứu một loại dầu gội kiềm dầu cho mẹ mình, sau khi tốt nghiệp lập tức bắt đầu, khi ấy không có ai coi trọng cả, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, vẫn luôn phải cắn răng kiên trì. Sau này tôi gặp được quý nhân, cũng chính là nhà đầu tư thiên thần của Bội Thanh Ngữ, anh ấy muốn tặng người mình yêu một loại dầu gội kiềm dầu để cô ấy không phải ngày ngày gội đầu, không phần phải phiền não vì chất tóc dầu nữa. Sau đó đã ra đời các sản phẩm Bội Thanh Ngữ như lúc này đây.”
MC cũng cảm động: “Vì vậy là nhân danh tình yêu nên mới có Bội Thanh Ngữ sao?”
Tiểu Thường kinh ngạc, trước khi bắt đầu chương trình cũng đã thảo luận về kịch bản phỏng vấn, nhưng bốn chữ “Nhân danh tình yêu” không hề xuất hiện trong đó.
MC cười cười, từ phản ứng của anh cũng đã đoán được: “Anh kinh ngạc như vậy, là có người sau khi biết được điểm xuất phát của sản phẩm cũng nói lời y hệt tôi sao?”
Tiểu Thường liên tục gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc hạng mục Mẫn Hy của chúng tôi cũng từng nói vậy.”
MC: “Vậy chứng minh câu chuyện phía sau của Bội Thanh Ngữ không chỉ làm rung động mình tôi, không chỉ có Mẫn tổng, sau khi chương trình ngày hôm nay được phát sóng, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều người cũng bị cảm động. Dùng tình yêu và thành ý để làm ra một loại sản phẩm, sản phẩm ấy nhất định sẽ không phụ lòng anh.”
Tiểu Thường lộ ra nụ cười thoả mãn và cảm động: “Cảm ơn cô.”
Đoạn đối thoại không đến hai phút này được cắt từ video phỏng vấn dài hơn bốn mươi phút, dòng hot search chính là #Nhân danh tình yêu#
Hai tiếng sau, cư dân mạng tài tăng mò theo vết tích có được từ buổi phỏng vấn, đào ra được thông tin anh họ của Tiểu Thường là Thành Trạc, nhân viên cao cấp giới tài chính, Thành Trạc còn là bạn cùng trường của Mẫn Hy, từng đặc biệt giúp Mẫn Hy thanh minh qua.
[Nhà đầu tư thiên sứ của Bội Thanh Ngữ không phải chính là Thành Trạc đấy chứ?]
[Có khả năng!]
[Người anh ấy yêu liệu có phải là Mẫn Hy không…Mẫn Hy là giám đốc dự án của Bội Thanh Ngữ! Mẹ ơi mẹ ơi! Tôi phát hiện ra cái gì đây!]
Trên mạng liên tục xuất hiện các thông tin về đồng nghiệp của Thành Trạc hay bạn cùng trường của Thành Trạc, khó mà phân biệt được thật giả.
Rất nhanh, tài khoản marketing có mở một bài #Nhân viên cao cấp giới tài chính Thành Trạc vì yêu mà đầu tư.]
#Thành Trạc Mẫn Hy Nhân danh tình yêu#
# Thịnh Kiến Tề Mẫn Hy BE#
Các tiêu đề kỳ quặc lần lượt lên hot search.
Trước kia vào buổi ra mắt Tiểu Thời thế hệ thứ ba, Mẫn Hy đã có rất nhiều fan hâm mộ nhan sắc, còn có không ít cư dân mạng gán ghép cp cô và Thịnh Kiến Tề.
Ngay cả Lữ Trăn cũng không ngờ được Bội Thanh Ngữ sẽ vì điều này mà trở nên nổi tiếng.
Cô tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt khô, nếu Phó Ngôn Châu mà đọc được những tiêu đề này, chắc sẽ phát điên mất.
“Lữ tổng, có đẩy hot search không ạ?” Trợ lý không dám tự làm chủ.
Lữ Trăn lại đeo kính lên: “Đẩy.”
Gia Thần đã trả chi phí mua tài nguyên truyền thông cho cô, đối với Bội Thanh Ngữ mà nói cơ hội marketing tốt như vậy là ngàn năm có một, sao có thể không tiếp tục đẩy hot search được chứ.
Thế nhưng phải hy sinh hạnh phúc của Phó Ngôn Châu một chút rồi.
Lúc này tại Quan hệ công chúng Gia Thần.
Mẫn Hy vừa ra khỏi phòng họp, Cư Du Du đã khủng bố tin nhắn cho cô.
[Chị Mẫn, chị lại lên hot search rồi!]
[Mấy điều trên hot search là thật hay giả vậy ạ?]
[Không giấu gì chị, em vẫn luôn kiên định đu chị và Phó tổng (khóc) (khóc)]
…
Cư Du Du lại lướt một vòng bảng hot search, những dòng liên quan đến Bội Thanh Ngữ đều xếp ở vị trí đầu.
Về dòng hot search đã tụt xuống vị trí số 40, người bí ẩn đấu giá thành công kim cương xanh quý hiếm, cô còn nghĩ liệu đó có phải là Phó Ngôn Châu hay không, kết quả không đâu lại xuất hiện mấy tin tức vô lý kia.
Mẫn Hy đọc xong hot search mới trả lời Cư Du Du: [Là giả, ngày mai ăn cơm chị kể cho em sau, bây giờ chị bận việc trước đã.]
Cô vừa vội vàng đi về phòng làm việc vừa gửi tin nhắn cho Lữ Trăn: [Làm sao để giải thích mới không ảnh hưởng đến Bội Thanh Ngữ vậy?]
Lữ Trăn đang nghe điện thoại, không trả lời.
Đầu bên kia điện thoại là Phó Ngôn Châu, trong một tuần ngắn ngủi cô đã nhận được cuộc gọi từ anh hai lần, mỗi lần đều là giọng điệu chất vấn.
Phó Ngôn Châu: “Mấy dòng hot search vớ vẩn kia là công của cô mà ra đúng không?”
Lữ Trăn đúng mực: “Lượng đọc và thảo luận cao như vậy, tôi làm gì có được bản lĩnh ấy chứ, là do cư dân mạng hứng thú với điều này.” Cô thành thật: “Tuy nhiên quả thực tôi có đẩy hot search lên, nhận tiền rồi phải làm việc đàng hoàng thôi.”
Phó Ngôn Châu hỏi cô: “Có biết nhà đầu tư thực sự của Bội Thanh Ngữ là ai không?”
Lữ Trăn hơi khựng lại, “Bây giờ đã biết rồi.”
Đoán cũng đoán được là Phó Ngôn Châu.
Cô giải thích: “Trước đây quả thực tôi không biết, Tiểu Thường chưa từng đề cập đến, tôi cũng không tò mò. Lúc Tiểu Thường nói muốn ra mắt sản phẩm dưỡng da từ dưỡng chất hoa hồng trắng, tôi còn tốn tâm khổ sức khuyên cậu ấy là cứ từng bước một.”
Cô lo lắng Tiểu Thường muốn ăn một miếng thịt lớn, làm quá lớn nguy hiểm cũng cao, khi ấy ai mà ngờ được Phó Ngôn Châu đầu tư Bội Thanh Ngữ chứ, chẳng trách Tiểu Thường lại có máu làm nhiều sản phẩm như vậy.
Phó Ngôn Châu tìm một công ty đầu tư không nổi tiếng để rót tiền vào Bội Thanh Ngữ, có lẽ là không muốn rêu rao, bây giờ cư dân mạng lại tưởng rằng Thành Trạc đầu tư, Phó Ngôn Châu cũng chỉ đành im lặng.
Phó Ngôn Châu chuyển sang: “Tôi trả chi phí PR cho cô, cô mở thêm một tiêu đề nữa, nhà đầu tư của Bội Thanh Ngữ chính là ông chủ của tập đoàn Lăng Vũ.”
Anh lại bổ sung: “Không phải cô có nhiều tài khoản tích V lắm sao? Tuỳ ý tìm một trong số đó bình luận dưới tiêu đề ấy, để cư dân mạng biết được rằng tôi đầu tư là vì Mẫn Hy.”
Lữ Trăn không dám tin: “…Được.”
Bây giờ anh là khách hàng của cô, cô có nghĩa vụ nhắc nhở anh, một khi cư dân mạng biết được anh là nhà đầu tư của Bội Thanh Ngữ, anh sẽ phải đối diện với rất nhiều chuyện phiền phức, mà điều anh không thích nhất chính là cuộc sống riêng tư bị làm phiền: “Ngày mai sẽ có rất nhiều công ty truyền thông muốn phỏng vấn anh, muốn nhận được sự xác nhận từ anh.”
Phó Ngôn Châu: “Tôi đồng ý nhận phỏng vấn.”
Danh sách chương