Mẫn Hy đang uống nước chanh, phát hiện Thành Trạc lúc lúc lại nhìn về phía gốc chéo từ chỗ cô.
Thành Trạc không chắc người đó có quen Mẫn Hy hay không, nhìn ánh mắt thì không giống đang nhìn người lạ cho lắm.
“Gặp được người quen sao?” Mẫn Hy hỏi.
Thành Trạc nói: “Tôi không có nhiều người quen ở Bắc Kinh lắm, chắc là bạn của em.”
Mẫn Hy tò mò xoay người qua, vô tình đụng phải ánh mắt của Dư Trình Đàm.
Trên tay Dư Trình Đàm có cầm một chiếc ly đế cao, anh khẽ nghiêng chiếc ly, sau đó rồi uống một ngụm, coi như thay lời chào hỏi với cô.
Mẫn Hy mỉm cười, dùng ly nước chanh của mình cụng ly từ xa.
Lúc này, người phụ nữ ngồi phía đối diện anh xoay người sang nhìn cô.
Chử Dật có nói tối nay anh đi xem mắt, người phụ nữ ấy có khí chất xinh đẹp tươi tắn, khá hợp với anh.
Dư Trình Đàm nhấp một ngụm rượu, rồi lại thêm một ngụm.
Người phụ nữ ngồi đối diện hỏi: “Bạn anh sao?”
Dư Trình Đàm: “Không phải bạn.”
Một người đặc biệt.
Đối tượng xem mắt tối nay đã không còn ôm chút hy vọng nào nữa, trước bữa ăn tối nay, Dư Trình Đàm đã nói thẳng là mình không thể từ chối ý tốt của cô chủ nhiệm, anh có người mình thích rồi.
Cô không khỏi thầm đoán, Dư Trình Đàm độc thân, người con gái anh vừa mời rượu kia liệu có phải là người anh thích hay không.
Lại ngồi thêm hai, ba phút nữa, Dư Trình Đàm đi thanh toán, bàn của họ rời đi đầu tiên.
Ở phía bàn Mẫn Hy, Thành Trạc hỏi câu hỏi giống vậy: “Bạn của em sao?”
“Vâng, một người bạn không liên lạc riêng nhiều.” Mẫn Hy nói: “Anh ấy chính là sếp của em, Dư Trình Đàm.”
Thành Trạc nhìn thấy Dư Trình Đàm ngoài đời, càng cảm nhận được về mị lực nhân cách của anh hơn.
Uống xong ly nước, hai người thanh toán rồi xuống lầu.
Mẫn Hy hỏi anh ở khách sạn nào, cô đưa anh qua.
Thành Trạc không thích làm phiền người khác, “Tôi tự gọi xe qua đó, rất tiện.”
Sao Mẫn Hy có thể để anh gọi xe được chứ, kiên trì muốn đưa anh qua.
Hai người vừa đi vào, Phó Ngôn Châu và Chử Dật cũng từ nhà hàng đi ra, bọn họ còn chưa đi đến khu thang máy, chiếc thang máy kia đã đóng cửa lại đi xuống.
Hôm nay Chử Dật đã thở dài trong lòng hơn một trăm lần, anh dự doán được nếu Phó Ngôn Châu biết rằng Mẫn Hy đã sớm thích mình từ lâu nhất định sẽ đau lòng, chỉ là không ngờ rằng Phó Ngôn Châu lại trầm mặc lâu như vậy.
Từ sau khi anh nói xong câu ‘Cô ấy đã sớm thích cậu từ lâu, nhưng rốt cuộc là từ khi nào, tôi không rõ lắm’ Phó Ngôn Châu chưa nói thêm câu nào nữa.
Chử Dật: “Cô ấy thích cậu từ khi nào chắc có lẽ không ai biết được, chỉ có thể dựa vào việc cậu tự suy đoán, xem xem có tìm được chút manh mối nào hay không.”
Cuối cùng Phó Ngôn Châu cũng mở miệng: “Mẫn Đình cũng không biết sao?”
“Ừm. Mẫn Hy nói ngay cả anh trai cô ấy cũng không biết.” Khi ấy anh là người duy nhất biết chuyện này.
Ở dưới lầu nhà hàng, Mẫn Hy và Thành Trạc ngồi lên xe, cô cài dây an toàn xong, vừa lái xe ra khỏi chỗ đậu, còn chưa rời khỏi được vài mét, phía sau đã có âm thanh mơ hồ của Chử Dật truyền đến.
“Mẫn Hy!”
Mẫn Hy phanh xe, từ gương chiếu hậu không nhìn rõ, cô hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài nhìn về phía sau, không thấy rõ Chử Dật nhưng lập tức nhìn thấy Phó Ngôn Châu đang đi ở bên cạnh.
Chử Dật hạ thấp giọng xuống nói với Phó Ngôn Châu: “Cậu đi ké xe của Mẫn Hy về.”
Phó Ngôn Châu muốn nói, mấy tiếng trước anh vừa bị Mẫn Hy đuổi xuống xe xong, đi ké là chuyện không thể. Cô đã dừng xe lại, anh qua nói với cô vài câu.
Chử Dật khôn ngoan không có đi cùng, rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, trên người không có bật lửa, anh ta cắn đầu thuốc giết thời gian.
Phó Ngôn Châu đi đến phía cửa ghế lái phụ, kéo mở cửa, nhưng bởi cửa xe đã bị khoá nên anh không mở ra được.
Từ cửa kính màu đen nhìn vào trong, bên trong ghế lái phụ có người.
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện cạnh xe, Thành Trạc cũng giật mình, vừa nãy anh cúi đầu xem điện thoại để xử lý tin nhắn công việc nên không nhìn vào gương chiếu hậu.
Anh có biết Phó Ngôn Châu, nhưng Phó Ngôn Châu không biết anh.
Nghe Lữ Trăn nói, Mẫn Hy và Phó Ngôn Châu đã ly hôn rồi.
Thành Trạc hạ cửa sổ xuống, Phó Ngôn Châu nhìn thấy anh ngồi trong xe, khựng lại.
Hai người khẽ gật đầu với đối phương.
Phó Ngôn Châu lướt qua Thành Trạc nhìn về phía Mẫn Hy, biểu cảm nhàn nhạt nói: “Em không giới thiệu một chút sao?”
Từ lúc Chử Dật gọi Mẫn Hy đến khi Phó Ngôn Châu đi đến mở cửa xe, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi nhưng cô đã có chút ngơ ngác.
Mẫn Hy: “Bạn cùng trường đại học của em, Thành Trạc. Sếp lớn của tập đoàn Lăng Vũ, Phó Ngôn Châu.”
Giới thiệu Phó Ngôn Châu một cách rất khách sáo.
Thành Trạc cất điện thoại đi, mở cửa xuống xe.
Phó Ngôn Châu lùi về phía sau vài bước, đủ không gian để có thể mở cửa xe.
Chử Dật đứng cách đó vài mét than thầm trong lòng, anh nằm mơ cũng không ngờ được rằng trên ghế lái phụ của Mẫn Hy còn có người khác, lại còn là người đàn ông xem mắt với cô.
Nếu là anh, anh sẽ ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ chui xuống, cũng chỉ Phó Ngôn Châu mới có tâm lý vững vàng như vậy, mặt không biểu cảm bắt tay với đối tượng xem mắt của Mẫn Hy, còn giả vờ khách sáo đôi câu.
Thì ra người đàn ông ấy là bạn cùng trường của Mẫn Hy, vậy chắc hẳn rất suất sắc.
Chử Dật thở dài lần thứ một trăm linh tám, sớm biết vậy đã không gọi Mẫn Hy dừng xe lại rồi, bởi vậy sẽ không ngượng ngập như thế này. Lòng tốt nhưng làm hỏng chuyện, Phó Ngôn Châu lại bị đâm một nhát thật đau nữa.
Mẫn Hy đi xuống từ ghế lái, vô cùng áy náy nói với Thành Trạc: “Anh lên xe ngồi trước, em và Phó tổng nói vài câu.”
Cô hỏi Phó Ngôn Châu: “Tìm em có việc gì sao?”
“Không có việc gì cấp bách.” Phó Ngôn Châu chỉ về hàng ghế sau của xe cô, “Anh lấy áo vest.”
Anh mở cửa sau xe, lấy áo vest từ trên ghế xuống.
Thành Trạc: “…”
Lúc này anh mới cảm thấy ngượng ngập.
Không phải họ đã ly hôn rồi ư, sao áo vest của Phó Ngôn Châu lại ở trên xe của Mẫn Hy vậy, tình huống gì đây:
“Lái chậm một chút.” Phó Ngôn Châu đóng cửa xe lại.
Thấy Phó Ngôn Châu cầm chiếc áo vest trên tay, Chử Dật chết lặng.
Chiếc xe việt dã của Mẫn Hy chầm chậm rời đi, Phó Ngôn Châu vừa đi vừa mặc áo vest, hướng về phía xe của Chử Dật, bỏ lại Chử Dật ở phía sau.
Tối nay Chử Dật có uống rượu nên bảo tài xế qua đón họ.
“Đợi đã.” Anh rảo bước đuổi theo Phó Ngôn Châu.
Trong xe không có vách ngăn, cho dù nói gì tài xế cũng đều có thể nghe thấy được.
Chuyện liên quan đến mặt mũi của Phó Ngôn Châu, đợi xuống xe rồi nói thì hơn.
Đầu óc Chử Dật phản ứng không chậm, đoán ra được đầu đuôi câu chuyện: “Hôm nay cậu đến Gia Thần tìm Mẫn Hy, bị Mẫn Hy cho xuống xe ở giữa đường nên mới tìm tôi ăn cơm?”
Áo vest để trên xe Mẫn Hy, Phó Ngôn Châu không thể phủ nhận sự thật này được.
Phó Ngôn Châu liếc anh ta: “Cậu dùng IQ để làm ăn thôi không được sao?”
Chử Dật: “…”
Xem ra bị anh nói trúng rồi.
Anh muốn an ủi Phó Ngôn Châu đôi câu, nhưng lại phát hiện ra mọi sự an ủi đều là lừa mình dối người. Trước kia Mẫn Hy thích anh như vậy, bây giờ lại ném anh xuống xe giữa đường, đi xem mắt với bạn cùng trường đại học, bây giờ còn tự mình đưa người kia về.
Chuyện này xảy ra với bất kì ai, cũng không thể chỉ bằng vài câu an ủi là có thể nghĩ thông được.
—
Về đến biệt thự, Phó Ngôn Châu ngồi ở phòng khách dưới lầu một lát, sau khi bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại đăng nhập vào mạng xã hội.
Có một số nền tảng mạng xã hội được dùng nhiều thời đại học, gần đây vài năm anh chỉ dùng để đọc tin tức, cũng hiếm khi truy cập vào trang cá nhân của bạn bè. Trong mỗi nền tảng, anh đều theo dõi Mẫn Hy.
Trước kia sở dĩ anh tưởng rằng cô thường đến check-in tại các trường đại học hàng đầu nước Mỹ là vì nhìn thấy bài đăng trên mạng xã hội của cô.
Phó Ngôn Châu nhấn mở trang cá nhân của Mẫn Hy ra, không biết cô đã xoá hết toàn bộ bài đăng từ khi nào.
Tất cả các trang mạng xã hội khác cũng đều vậy.
Bình tĩnh lại, anh gửi tin nhắn hỏi Nghiêm Hạ Vũ, có nhớ chuyện trước kia Mẫn Hy thường xuyên đến trường họ không.
Trường của Nghiêm Hạ Vũ ở ngay cạnh trường của Phó Ngôn Châu, mỗi lần Mẫn Hy đến đều sẽ check-in tất cả các trường, anh ta đáp: [Nhớ, sao vậy?]
Phó Ngôn Châu: [Cô ấy đến bao nhiêu lần vậy?]
[Cái này tôi cũng không nhớ, dù sao cũng không ít.]
Nghiêm Hạ Vũ lại nói: [Cũng không phải mỗi lần tới cô ấy đều tìm tôi.] Anh ta hỏi lại: [Sao vậy?]
Phó Ngôn Châu: [Không sao, đột nhiên nhớ tới chuyện này.]
Cuối cùng cũng đợi được đến mười một giờ, đoán rằng có lẽ Mẫn Hy đã về đến nhà, anh gọi cho cô, nhưng sau khi cô nhấn nghe anh lại không mở lời hỏi được.
Chuyện cô xem mắt, anh không có lập trường để hỏi.
Chuyện cô bắt đầu thích anh từ khi nào, anh lại không dám hỏi.
“Em đưa Thành Trạc về rồi à?”
“Ừm.”
“Sau này nếu có đưa người bạn nào về nữa, anh giúp em.”
“Em có xe, không cần phiền anh.”
“Chuyện của em không hề phiền.”
Mẫn Hy vừa gội đầu sấy khô tóc xong, cầm kem dưỡng ngồi lên giường.
Chiếc đèn gỗ phía đầu giường vẫn đang sáng, tia sáng rất ôn nhu.
Cô mở loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu thoa kem dưỡng lên cánh tay.
“Nếu không có chuyện gì thì em cúp đây.”
Phó Ngôn Châu đánh giá nhà hàng hôm nay: “Mùi vị các món ăn đều bình thường, lần sau đưa em đến một nhà hàng khác.”
Mẫn Hy nói: “Em cảm thấy không tồi.”
Phó Ngôn Châu thuận theo lời cô: “Vậy qua hai ngày nữa anh cùng em qua đó ăn.”
“Không có thời gian, em phải đi công tác ở Tây Bắc.”
“Vậy đợi em về rồi đi.”
Mẫn Hy chậm rãi thoa kem dưỡng, vẫn từ chối: “Em không thích ăn thịt, ăn một bữa đầy bụng mãi.”
Trong điện thoại, giọng cô lúc xa lúc gần, lúc to lúc nhỏ.
Phó Ngôn Châu nói: “Đi uống nước chanh thôi cũng được.”
Mẫn Hy: “….”
Phó Ngôn Châu nói với cô: “Thoa kem dưỡng xong em ngủ sớm nhé.”
Rồi chúc cô ngủ ngon, anh kết thúc cuộc gọi.
Mẫn Hy rất muốn hỏi, sao anh biết cô đang làm gì.
Sáng ngày mười chín, Mẫn Hy xuất phát đi Tây Bắc. Thịnh Kiến Tề và đội quay phim đã đến đó trước, đang lấy cảnh đẹp nhất để ghi hình.
Thịnh Kiến Tề gửi câu ‘Trên con đường mịt mù bất tận tìm thấy chính mình’ trong bản phương án của Mẫn Hy cho đạo diễn, hy vọng đạo diễn có thể quay được những thước phim mang theo loại cảm giác ấy.
Tại sa mạc Gobi không biên giới, ghi lại cảm giác này là điều rất đơn giản nhưng mẫu xe việt dã chạy bằng năng lượng mới của Thịnh Kiến Tề có thêm cảm giác thời thượng sắc nét, ít đi vài phần thô ráp, cảm giác nghệ thuật vô hình bị bó hẹp lại.
Thịnh Kiến Tề nói một chút về suy nghĩ của mình: “Dùng flycam quay, đưa camera từ xa tiến lại gần.”
Đạo diễn: “Như vậy sẽ không thể làm nổi bật được đường nét trên chiếc xe. Thời gian quảng cáo chỉ có vài chục giây, quần chúng rất dễ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hùng vĩ của sa mạc.”
Đạo diễn có suy nghĩ và cách thể hiện của riêng mình, “Như vậy đi, tôi quay hết các bản, sau đó xem cái nào có hiệu quả hơn.”
Thịnh Kiến Tề gật đầu, “Được.”
Họ đang thảo luận thì điện thoại anh có tin nhắn gửi đến, Mẫn Hy đã đến nơi, hỏi họ đang ở đâu.
Thịnh Kiến Tề: [Cô đến khách sạn trước, tôi và mọi người đang đi lấy cảnh.]
Họ ở tại một trấn nhỏ, cách nơi lấy cảnh hơn một trăm kilomet, lái về phải mất hơn một tiếng.
Điều kiện phòng ở tại trấn nhỏ có hạn, khách sạn tốt nhất ở đây cũng chỉ có bốn tầng.
Bên đường đỗ đầy các loại xe việt dã đến từ khắp nơi trên cả nước, mùa này rất thích hợp cho việc tự lái xe quay phim.
Thịnh Kiến Tề đã đặt phòng cho cô, Mẫn Hy trực tiếp làm thủ tục nhận phòng, đem hành lý lên phòng, sau đó ăn vài món đặc sản ở cửa tiệm bên cạnh.
Ở đây trời tối muộn, ăn bữa tối xong từ cửa tiệm đi ra, mặt trời vẫn ở trên cao phía tây.
Loại hoa quả có nhiều nhất ở trấn nhỏ là dưa lưới, vừa ngon mà lại rẻ, cô mua lấy vài trái, tối nay mời Thịnh Kiến Tề và đạo diễn cùng ăn.
Đi dạo quanh con phố xong, trên tay cô xách túi lớn túi nhỏ.
Trời dần tối, cô đi về phía khách sạn.
Phía sau có tiếng còi xe, Mẫn Hy tưởng rằng mình đang chặn đường, nép vào rìa một chút, nhưng còi xe vẫn tiếp tục vang lên.
Cô xoay người lại, trong xe là Thịnh Kiến Tề.
Thịnh Kiến Tề thấy cô xách nhiều túi trên tay như vậy, có dưa lưới, còn có các loại hoa quả sấy, đều mua tại các sạp ven đường.
Anh cười xuống xe, “Cô đi họp chợ đấy à.”
Mẫn Hy cũng cười: “Đừng nói, tôi thực sự thích đi dạo chợ phiên đấy. Qua nước ngoài cũng thường đi.” Vào những ngày cuối tuần khi đến gặp Phó Ngôn Châu, cô đều lái xe đến các phiên chợ xung quanh, mua hai bó hoa tươi rồi ngắm nghía những thứ cô chưa từng thấy qua.
Thịnh Kiến Tề cho mấy chiếc túi vào xe, bảo tài xế về khách sạn trước, anh cùng Mẫn Hy đi bộ về.
Vừa đi vừa nói chuyện, Mẫn Hy hỏi anh hiệu quả lấy cảnh hôm nay thế nào.
Thịnh Kiến Tề: “Cảnh sắc không tồi, chỉ là không biết phải làm sao mới ra được hiểu quả tôi mong muốn.”
Buổi tối mọi người đều đến phòng Thịnh Kiến Tề mở họp, thảo luận đến tận nửa đêm.
Hôm sau trời còn chưa sáng, họ đã đến địa điểm quay trước.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tây Bắc lớn, Mẫn Hy mặc một chiếc áo lông vũ.
Một tiếng hai mươi phút sau đã đến nơi.
Mẫn Hy xuống xe, trước mắt cô là một vùng hoang vắng, có cảm giác như đã bước đến tận cùng của thế giới.
Gió lạnh thấu xương, cô kéo khoá áo lông vũ lên thật cao.
Phần quay của người đại diện được sắp xếp vào buổi chiều, buổi sáng flycam sẽ quay cảnh từ xa trước.
Chân trời dần hiện lên mảnh xám trắng, đạo diễn muốn nhân lúc mặt trời mọc quay lại một thước phim.
Đạo diễn và Thịnh Kiến Tề đứng trước máy quan sát, Mẫn Hy đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình.
Cảnh quay sa mạc Gobi từ trên cao này chỉ xuất hiện nhiều nhất chưa đến mười dây trong video quảng cáo chính thức, nhưng họ phải mất nửa tiếng đồng hồ để quay, mà đây chỉ là bản khi mặt trời mọc mà thôi.
Cuối cùng có quyết định dùng thước phim này không, cũng chưa xác định.
Trong lúc đó, Thịnh Kiến Tề lên xe lấy áo khoác mặc thêm, đợi khi anh quay lại, đạo diễn cho anh xem thước phim vừa quay lại được.
Đang xem thì Thịnh Kiến Tề đột nhiên hô dừng, bảo đạo diễn tua lại.
Đạo diễn biết Thịnh Kiến Tề ngạc nhiên vì điều gì, những chiếc xe việt dã khác lọt vào khung hình.
Anh thản nhiên nói: “Không sao đâu, đoạn quay này không dùng đến.”
Thịnh Kiến Tề: “Để tôi xem biển số của mấy chiếc xe kia là gì.”
Vừa rồi ống kính chợt lóe qua, anh thoáng thấy hình như đầu biển số là của Bắc Kinh.
Đạo diễn chiếu lại, tăng độ nét và phát chậm lại cho anh xem.
Tổng cộng có hai chiếc xe địa hình, một đỏ một đen.
Chắc chắn là biển số Bắc Kinh, mà anh ta còn cảm thấy biển số xe ấy rất quen mắt.
Hai chiếc xe xuất hiện trong ống kính khoảng mười giây.
Thịnh Kiến Tề lại hỏi: “Phía sau còn đoạn nào hai chiếc xe này lọt vào ống kính hay không?”
Đạo diễn: “Có, khoảng ba, bốn mươi giây”
Sau đó phát một đoạn khác cho Thịnh Kiến Tề xem.
Xem xong, Thịnh Kiến Tề gọi Mẫn Hy: “Cô tới xem là ai này.”
Mẫn Hy và giám đốc sáng tạo bên công ty quảng cáo đang thảo luận về ý tưởng, không hiểu có chuyện gì: “Cái gì là ai cơ?”
Đạo diễn lại phát lại cảnh quay trên màn hình, vào giây thứ ba mươi hai trong video, hai chiếc xe địa hình vẫn đang chạy, đến giây thứ ba mươi chín thì dừng lại ở ven đường, người trên chiếc xe phía trước bước xuống, là Phó Ngôn Châu, anh đang mở cốp xe. Lúc này ống kính quét qua, phía sau không quay được bọn họ nữa.
Mẫn Hy sững sờ, hỏi một câu hỏi không qua suy nghĩ: “Đoạn video này được quay khi nào vậy?”
“…Vừa quay xong.” Thịnh Kiến Tề nói: “Anh ấy cách chúng ta khoảng một cây số.” Có lẽ Phó Ngôn Châu sợ quấy rầy họ nên mới dừng lại và không lái về phía trước nữa.
Tối hôm qua Phó Ngôn Châu còn gọi điện thoại cho cô, nói anh đang ở công ty tăng ca, thì ra tăng ca chỉ là đánh lạc hướng.
Thịnh Kiến Tề lại nói với cô: “Đó là biển số xe Bắc Kinh, chiếc xe ấy được lái từ Bắc Kinh đến đây”.
Mẫn Hy cũng nhìn thấy ở trong video, anh tự lái một chiếc, xe của chú Trần theo sát phía sau.
“Tôi đi gọi điện thoại một chút.” Cô cầm điện thoại ra ngoài, đi đến bên đường cao tốc gọi cho Phó Ngôn Châu.
Điện thoại của Phó Ngôn Châu rung lên, trên màn hình hiển thị ‘Bà xã’, có chút không dám tin, bởi đã lâu cô không chủ động gọi cho anh.
“Alo, Hy Hy.”
“Flycam của bọn em đã quay được anh.” Mẫn Hy dừng lại vài giây, “Không phải anh không thích tự lái xe hay sao?”
Phó Ngôn Châu: “Cũng không đến nỗi là không thích.”
Đối với người đắm chìm trong thương trường là anh mà nói, việc tự lái xe không đủ hấp dẫn, bởi vì nó không có tính thử thách. Anh thích lái trực thăng băng qua khu rừng nhiệt đới, lái du thuyền đi câu cá cùng bạn bè ở những vùng biển xa, chỉ khi chinh phục trong các địa hình như rừng nhiệt đới hay biển cả, anh mới cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Ở độ tuổi đôi mươi, anh và Chu Dụ thường xuyên làm vậy.
Anh cũng từng có hứng thú với ô tô, đó là vào khoảng hai năm đầu khi anh mới lấy được bằng lái, lúc ấy dù còn chưa tới hai mươi nhưng anh đã lái rất nhiều loại xe thể thao, thỉnh thoảng cũng lái việt dã đi du lịch.
Anh đã không tự lái xe du lịch trong nhiều năm.
Hai ngày trước, anh đột nhiên quyết định tự lái đến Tây Bắc tìm cô.
Từ kính chắn gió phía trước của chiếc xe địa hình, cách đó khoảng một đến hai trăm mét, Phó Ngôn Châu nhìn thấy một bóng dáng cao gầy mặc áo khoác lông vũ màu trắng đứng ở ven đường, đang quay lưng gọi điện thoại.
Mẫn Hy nhìn con đường sa mạc không thấy điểm dừng trước mắt, ở Gobi giống như bị mất đi cảm giác phương hướng vậy, tưởng rằng cô đang nhìn về phía xe của Phó Ngôn Châu, nhưng mãi vẫn không thấy xe của anh xuất hiện trong tầm mắt.
Cuộc gọi vẫn tiếp tục.
Chủ yếu là sự im lặng.
Phó Ngôn Châu nói trong điện thoại: “Không phải em thích lái xe địa hình hay sao? Lái xe trong thành phố không giống như lái trên sa mạc Gobi. Chờ em bận xong, em tự lái xe cùng anh trở về.”
Sa mạc Gobi yên tĩnh vắng vẻ, Mẫn Hy nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của mình.
Cô nhận được chiếc xe địa hình đầu tiên là món quà mà ông bà ngoại tặng cô năm mười tám, từ đó cô đã không thể dứt ra được dòng xe này. Cho dù trước kia kỹ thuật lùi xe của cô rất tệ, nhưng cô cũng không muốn để tài xế đi theo mà tự lái xe.
Cảm thấy phía sau có một chiếc xe đang tới gần, cô định xoay người thì lúc này ở trong điện thoại, giọng nói trầm thấp ôn nhu của Phó Ngôn Châu truyền tới: “Hy Hy, nhìn về phía sau.”
Mẫn Hy xoay người, chiếc xe địa hình màu đỏ thẫm của anh dừng lại, đó là màu xe cô thích nhất.
Anh bước xuống xe, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu xám đen.
Mặt trời dần dần nhô lên, ánh ban mai nhuộm lên vùng đất hoang vu bằng một màu sắc rực rỡ, cách đó không xa có hai, ba chú lạc đà hoang dã đang chậm rãi đi về phía trước.
Thời gian như ngừng lại.
Ngẩn ngơ mất vài giây, điện thoại của Mẫn Hy đặt bên tai từ ban nãy, bây giờ mới chậm rãi bỏ xuống.
Phó Ngôn Châu không đóng cửa xe, bước vài bước tới trước mặt cô.
Đến gần, Mẫn Hy ngẩng đầu nhìn anh, “Anh lái xe đến đây mất mấy ngày?”
“Hai ngày.”
Hơi thở hòa quyện vào nhau, Phó Ngôn Châu cố gắng kiềm chế để không cúi đầu xuống hôn cô.
Suốt quãng đường tới đây, anh không ngừng nghĩ về trước kia, vẫn không xác định được cô thích anh từ khi nào, là khi anh còn là nghiên cứu sinh, hay thậm chí còn lâu hơn trước đó.
Cô thường xuyên đến trường anh dưới vỏ bọc là tới check in các học viện hàng đầu nước Mỹ, thì ra là tới để gặp anh, nhưng có đôi khi anh không ở trường, cô không gặp được.
“Trước đây, em đã từng đến trường anh bao nhiêu lần rồi?”
Chủ đề nhảy quá nhanh, khiến Mẫn Hy giật mình.
Đã bay qua đó bốn mươi mốt lần.
Cô nói: “Không nhớ, ai rảnh mà đi nhớ mấy chuyện này chứ.”
Nói xong, cô chỉ về phía quay quảng cáo, “Em còn phải làm việc. Anh cứ đi dạo vòng đi, cách đây khoảng năm mươi kilomet có một điểm tham quan nhỏ.”
Mẫn Hy vừa xoay người, Phó Ngôn Châu đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại trước mặt, hai tay siết chặt ôm cô vào ngực, giọng nói khàn khàn: “Cho anh ôm một cái.”
Anh lại nói: “Anh ở đây, tan làm em có thể gặp anh ngay.”
Thành Trạc không chắc người đó có quen Mẫn Hy hay không, nhìn ánh mắt thì không giống đang nhìn người lạ cho lắm.
“Gặp được người quen sao?” Mẫn Hy hỏi.
Thành Trạc nói: “Tôi không có nhiều người quen ở Bắc Kinh lắm, chắc là bạn của em.”
Mẫn Hy tò mò xoay người qua, vô tình đụng phải ánh mắt của Dư Trình Đàm.
Trên tay Dư Trình Đàm có cầm một chiếc ly đế cao, anh khẽ nghiêng chiếc ly, sau đó rồi uống một ngụm, coi như thay lời chào hỏi với cô.
Mẫn Hy mỉm cười, dùng ly nước chanh của mình cụng ly từ xa.
Lúc này, người phụ nữ ngồi phía đối diện anh xoay người sang nhìn cô.
Chử Dật có nói tối nay anh đi xem mắt, người phụ nữ ấy có khí chất xinh đẹp tươi tắn, khá hợp với anh.
Dư Trình Đàm nhấp một ngụm rượu, rồi lại thêm một ngụm.
Người phụ nữ ngồi đối diện hỏi: “Bạn anh sao?”
Dư Trình Đàm: “Không phải bạn.”
Một người đặc biệt.
Đối tượng xem mắt tối nay đã không còn ôm chút hy vọng nào nữa, trước bữa ăn tối nay, Dư Trình Đàm đã nói thẳng là mình không thể từ chối ý tốt của cô chủ nhiệm, anh có người mình thích rồi.
Cô không khỏi thầm đoán, Dư Trình Đàm độc thân, người con gái anh vừa mời rượu kia liệu có phải là người anh thích hay không.
Lại ngồi thêm hai, ba phút nữa, Dư Trình Đàm đi thanh toán, bàn của họ rời đi đầu tiên.
Ở phía bàn Mẫn Hy, Thành Trạc hỏi câu hỏi giống vậy: “Bạn của em sao?”
“Vâng, một người bạn không liên lạc riêng nhiều.” Mẫn Hy nói: “Anh ấy chính là sếp của em, Dư Trình Đàm.”
Thành Trạc nhìn thấy Dư Trình Đàm ngoài đời, càng cảm nhận được về mị lực nhân cách của anh hơn.
Uống xong ly nước, hai người thanh toán rồi xuống lầu.
Mẫn Hy hỏi anh ở khách sạn nào, cô đưa anh qua.
Thành Trạc không thích làm phiền người khác, “Tôi tự gọi xe qua đó, rất tiện.”
Sao Mẫn Hy có thể để anh gọi xe được chứ, kiên trì muốn đưa anh qua.
Hai người vừa đi vào, Phó Ngôn Châu và Chử Dật cũng từ nhà hàng đi ra, bọn họ còn chưa đi đến khu thang máy, chiếc thang máy kia đã đóng cửa lại đi xuống.
Hôm nay Chử Dật đã thở dài trong lòng hơn một trăm lần, anh dự doán được nếu Phó Ngôn Châu biết rằng Mẫn Hy đã sớm thích mình từ lâu nhất định sẽ đau lòng, chỉ là không ngờ rằng Phó Ngôn Châu lại trầm mặc lâu như vậy.
Từ sau khi anh nói xong câu ‘Cô ấy đã sớm thích cậu từ lâu, nhưng rốt cuộc là từ khi nào, tôi không rõ lắm’ Phó Ngôn Châu chưa nói thêm câu nào nữa.
Chử Dật: “Cô ấy thích cậu từ khi nào chắc có lẽ không ai biết được, chỉ có thể dựa vào việc cậu tự suy đoán, xem xem có tìm được chút manh mối nào hay không.”
Cuối cùng Phó Ngôn Châu cũng mở miệng: “Mẫn Đình cũng không biết sao?”
“Ừm. Mẫn Hy nói ngay cả anh trai cô ấy cũng không biết.” Khi ấy anh là người duy nhất biết chuyện này.
Ở dưới lầu nhà hàng, Mẫn Hy và Thành Trạc ngồi lên xe, cô cài dây an toàn xong, vừa lái xe ra khỏi chỗ đậu, còn chưa rời khỏi được vài mét, phía sau đã có âm thanh mơ hồ của Chử Dật truyền đến.
“Mẫn Hy!”
Mẫn Hy phanh xe, từ gương chiếu hậu không nhìn rõ, cô hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài nhìn về phía sau, không thấy rõ Chử Dật nhưng lập tức nhìn thấy Phó Ngôn Châu đang đi ở bên cạnh.
Chử Dật hạ thấp giọng xuống nói với Phó Ngôn Châu: “Cậu đi ké xe của Mẫn Hy về.”
Phó Ngôn Châu muốn nói, mấy tiếng trước anh vừa bị Mẫn Hy đuổi xuống xe xong, đi ké là chuyện không thể. Cô đã dừng xe lại, anh qua nói với cô vài câu.
Chử Dật khôn ngoan không có đi cùng, rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, trên người không có bật lửa, anh ta cắn đầu thuốc giết thời gian.
Phó Ngôn Châu đi đến phía cửa ghế lái phụ, kéo mở cửa, nhưng bởi cửa xe đã bị khoá nên anh không mở ra được.
Từ cửa kính màu đen nhìn vào trong, bên trong ghế lái phụ có người.
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện cạnh xe, Thành Trạc cũng giật mình, vừa nãy anh cúi đầu xem điện thoại để xử lý tin nhắn công việc nên không nhìn vào gương chiếu hậu.
Anh có biết Phó Ngôn Châu, nhưng Phó Ngôn Châu không biết anh.
Nghe Lữ Trăn nói, Mẫn Hy và Phó Ngôn Châu đã ly hôn rồi.
Thành Trạc hạ cửa sổ xuống, Phó Ngôn Châu nhìn thấy anh ngồi trong xe, khựng lại.
Hai người khẽ gật đầu với đối phương.
Phó Ngôn Châu lướt qua Thành Trạc nhìn về phía Mẫn Hy, biểu cảm nhàn nhạt nói: “Em không giới thiệu một chút sao?”
Từ lúc Chử Dật gọi Mẫn Hy đến khi Phó Ngôn Châu đi đến mở cửa xe, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi nhưng cô đã có chút ngơ ngác.
Mẫn Hy: “Bạn cùng trường đại học của em, Thành Trạc. Sếp lớn của tập đoàn Lăng Vũ, Phó Ngôn Châu.”
Giới thiệu Phó Ngôn Châu một cách rất khách sáo.
Thành Trạc cất điện thoại đi, mở cửa xuống xe.
Phó Ngôn Châu lùi về phía sau vài bước, đủ không gian để có thể mở cửa xe.
Chử Dật đứng cách đó vài mét than thầm trong lòng, anh nằm mơ cũng không ngờ được rằng trên ghế lái phụ của Mẫn Hy còn có người khác, lại còn là người đàn ông xem mắt với cô.
Nếu là anh, anh sẽ ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ chui xuống, cũng chỉ Phó Ngôn Châu mới có tâm lý vững vàng như vậy, mặt không biểu cảm bắt tay với đối tượng xem mắt của Mẫn Hy, còn giả vờ khách sáo đôi câu.
Thì ra người đàn ông ấy là bạn cùng trường của Mẫn Hy, vậy chắc hẳn rất suất sắc.
Chử Dật thở dài lần thứ một trăm linh tám, sớm biết vậy đã không gọi Mẫn Hy dừng xe lại rồi, bởi vậy sẽ không ngượng ngập như thế này. Lòng tốt nhưng làm hỏng chuyện, Phó Ngôn Châu lại bị đâm một nhát thật đau nữa.
Mẫn Hy đi xuống từ ghế lái, vô cùng áy náy nói với Thành Trạc: “Anh lên xe ngồi trước, em và Phó tổng nói vài câu.”
Cô hỏi Phó Ngôn Châu: “Tìm em có việc gì sao?”
“Không có việc gì cấp bách.” Phó Ngôn Châu chỉ về hàng ghế sau của xe cô, “Anh lấy áo vest.”
Anh mở cửa sau xe, lấy áo vest từ trên ghế xuống.
Thành Trạc: “…”
Lúc này anh mới cảm thấy ngượng ngập.
Không phải họ đã ly hôn rồi ư, sao áo vest của Phó Ngôn Châu lại ở trên xe của Mẫn Hy vậy, tình huống gì đây:
“Lái chậm một chút.” Phó Ngôn Châu đóng cửa xe lại.
Thấy Phó Ngôn Châu cầm chiếc áo vest trên tay, Chử Dật chết lặng.
Chiếc xe việt dã của Mẫn Hy chầm chậm rời đi, Phó Ngôn Châu vừa đi vừa mặc áo vest, hướng về phía xe của Chử Dật, bỏ lại Chử Dật ở phía sau.
Tối nay Chử Dật có uống rượu nên bảo tài xế qua đón họ.
“Đợi đã.” Anh rảo bước đuổi theo Phó Ngôn Châu.
Trong xe không có vách ngăn, cho dù nói gì tài xế cũng đều có thể nghe thấy được.
Chuyện liên quan đến mặt mũi của Phó Ngôn Châu, đợi xuống xe rồi nói thì hơn.
Đầu óc Chử Dật phản ứng không chậm, đoán ra được đầu đuôi câu chuyện: “Hôm nay cậu đến Gia Thần tìm Mẫn Hy, bị Mẫn Hy cho xuống xe ở giữa đường nên mới tìm tôi ăn cơm?”
Áo vest để trên xe Mẫn Hy, Phó Ngôn Châu không thể phủ nhận sự thật này được.
Phó Ngôn Châu liếc anh ta: “Cậu dùng IQ để làm ăn thôi không được sao?”
Chử Dật: “…”
Xem ra bị anh nói trúng rồi.
Anh muốn an ủi Phó Ngôn Châu đôi câu, nhưng lại phát hiện ra mọi sự an ủi đều là lừa mình dối người. Trước kia Mẫn Hy thích anh như vậy, bây giờ lại ném anh xuống xe giữa đường, đi xem mắt với bạn cùng trường đại học, bây giờ còn tự mình đưa người kia về.
Chuyện này xảy ra với bất kì ai, cũng không thể chỉ bằng vài câu an ủi là có thể nghĩ thông được.
—
Về đến biệt thự, Phó Ngôn Châu ngồi ở phòng khách dưới lầu một lát, sau khi bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại đăng nhập vào mạng xã hội.
Có một số nền tảng mạng xã hội được dùng nhiều thời đại học, gần đây vài năm anh chỉ dùng để đọc tin tức, cũng hiếm khi truy cập vào trang cá nhân của bạn bè. Trong mỗi nền tảng, anh đều theo dõi Mẫn Hy.
Trước kia sở dĩ anh tưởng rằng cô thường đến check-in tại các trường đại học hàng đầu nước Mỹ là vì nhìn thấy bài đăng trên mạng xã hội của cô.
Phó Ngôn Châu nhấn mở trang cá nhân của Mẫn Hy ra, không biết cô đã xoá hết toàn bộ bài đăng từ khi nào.
Tất cả các trang mạng xã hội khác cũng đều vậy.
Bình tĩnh lại, anh gửi tin nhắn hỏi Nghiêm Hạ Vũ, có nhớ chuyện trước kia Mẫn Hy thường xuyên đến trường họ không.
Trường của Nghiêm Hạ Vũ ở ngay cạnh trường của Phó Ngôn Châu, mỗi lần Mẫn Hy đến đều sẽ check-in tất cả các trường, anh ta đáp: [Nhớ, sao vậy?]
Phó Ngôn Châu: [Cô ấy đến bao nhiêu lần vậy?]
[Cái này tôi cũng không nhớ, dù sao cũng không ít.]
Nghiêm Hạ Vũ lại nói: [Cũng không phải mỗi lần tới cô ấy đều tìm tôi.] Anh ta hỏi lại: [Sao vậy?]
Phó Ngôn Châu: [Không sao, đột nhiên nhớ tới chuyện này.]
Cuối cùng cũng đợi được đến mười một giờ, đoán rằng có lẽ Mẫn Hy đã về đến nhà, anh gọi cho cô, nhưng sau khi cô nhấn nghe anh lại không mở lời hỏi được.
Chuyện cô xem mắt, anh không có lập trường để hỏi.
Chuyện cô bắt đầu thích anh từ khi nào, anh lại không dám hỏi.
“Em đưa Thành Trạc về rồi à?”
“Ừm.”
“Sau này nếu có đưa người bạn nào về nữa, anh giúp em.”
“Em có xe, không cần phiền anh.”
“Chuyện của em không hề phiền.”
Mẫn Hy vừa gội đầu sấy khô tóc xong, cầm kem dưỡng ngồi lên giường.
Chiếc đèn gỗ phía đầu giường vẫn đang sáng, tia sáng rất ôn nhu.
Cô mở loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu thoa kem dưỡng lên cánh tay.
“Nếu không có chuyện gì thì em cúp đây.”
Phó Ngôn Châu đánh giá nhà hàng hôm nay: “Mùi vị các món ăn đều bình thường, lần sau đưa em đến một nhà hàng khác.”
Mẫn Hy nói: “Em cảm thấy không tồi.”
Phó Ngôn Châu thuận theo lời cô: “Vậy qua hai ngày nữa anh cùng em qua đó ăn.”
“Không có thời gian, em phải đi công tác ở Tây Bắc.”
“Vậy đợi em về rồi đi.”
Mẫn Hy chậm rãi thoa kem dưỡng, vẫn từ chối: “Em không thích ăn thịt, ăn một bữa đầy bụng mãi.”
Trong điện thoại, giọng cô lúc xa lúc gần, lúc to lúc nhỏ.
Phó Ngôn Châu nói: “Đi uống nước chanh thôi cũng được.”
Mẫn Hy: “….”
Phó Ngôn Châu nói với cô: “Thoa kem dưỡng xong em ngủ sớm nhé.”
Rồi chúc cô ngủ ngon, anh kết thúc cuộc gọi.
Mẫn Hy rất muốn hỏi, sao anh biết cô đang làm gì.
Sáng ngày mười chín, Mẫn Hy xuất phát đi Tây Bắc. Thịnh Kiến Tề và đội quay phim đã đến đó trước, đang lấy cảnh đẹp nhất để ghi hình.
Thịnh Kiến Tề gửi câu ‘Trên con đường mịt mù bất tận tìm thấy chính mình’ trong bản phương án của Mẫn Hy cho đạo diễn, hy vọng đạo diễn có thể quay được những thước phim mang theo loại cảm giác ấy.
Tại sa mạc Gobi không biên giới, ghi lại cảm giác này là điều rất đơn giản nhưng mẫu xe việt dã chạy bằng năng lượng mới của Thịnh Kiến Tề có thêm cảm giác thời thượng sắc nét, ít đi vài phần thô ráp, cảm giác nghệ thuật vô hình bị bó hẹp lại.
Thịnh Kiến Tề nói một chút về suy nghĩ của mình: “Dùng flycam quay, đưa camera từ xa tiến lại gần.”
Đạo diễn: “Như vậy sẽ không thể làm nổi bật được đường nét trên chiếc xe. Thời gian quảng cáo chỉ có vài chục giây, quần chúng rất dễ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hùng vĩ của sa mạc.”
Đạo diễn có suy nghĩ và cách thể hiện của riêng mình, “Như vậy đi, tôi quay hết các bản, sau đó xem cái nào có hiệu quả hơn.”
Thịnh Kiến Tề gật đầu, “Được.”
Họ đang thảo luận thì điện thoại anh có tin nhắn gửi đến, Mẫn Hy đã đến nơi, hỏi họ đang ở đâu.
Thịnh Kiến Tề: [Cô đến khách sạn trước, tôi và mọi người đang đi lấy cảnh.]
Họ ở tại một trấn nhỏ, cách nơi lấy cảnh hơn một trăm kilomet, lái về phải mất hơn một tiếng.
Điều kiện phòng ở tại trấn nhỏ có hạn, khách sạn tốt nhất ở đây cũng chỉ có bốn tầng.
Bên đường đỗ đầy các loại xe việt dã đến từ khắp nơi trên cả nước, mùa này rất thích hợp cho việc tự lái xe quay phim.
Thịnh Kiến Tề đã đặt phòng cho cô, Mẫn Hy trực tiếp làm thủ tục nhận phòng, đem hành lý lên phòng, sau đó ăn vài món đặc sản ở cửa tiệm bên cạnh.
Ở đây trời tối muộn, ăn bữa tối xong từ cửa tiệm đi ra, mặt trời vẫn ở trên cao phía tây.
Loại hoa quả có nhiều nhất ở trấn nhỏ là dưa lưới, vừa ngon mà lại rẻ, cô mua lấy vài trái, tối nay mời Thịnh Kiến Tề và đạo diễn cùng ăn.
Đi dạo quanh con phố xong, trên tay cô xách túi lớn túi nhỏ.
Trời dần tối, cô đi về phía khách sạn.
Phía sau có tiếng còi xe, Mẫn Hy tưởng rằng mình đang chặn đường, nép vào rìa một chút, nhưng còi xe vẫn tiếp tục vang lên.
Cô xoay người lại, trong xe là Thịnh Kiến Tề.
Thịnh Kiến Tề thấy cô xách nhiều túi trên tay như vậy, có dưa lưới, còn có các loại hoa quả sấy, đều mua tại các sạp ven đường.
Anh cười xuống xe, “Cô đi họp chợ đấy à.”
Mẫn Hy cũng cười: “Đừng nói, tôi thực sự thích đi dạo chợ phiên đấy. Qua nước ngoài cũng thường đi.” Vào những ngày cuối tuần khi đến gặp Phó Ngôn Châu, cô đều lái xe đến các phiên chợ xung quanh, mua hai bó hoa tươi rồi ngắm nghía những thứ cô chưa từng thấy qua.
Thịnh Kiến Tề cho mấy chiếc túi vào xe, bảo tài xế về khách sạn trước, anh cùng Mẫn Hy đi bộ về.
Vừa đi vừa nói chuyện, Mẫn Hy hỏi anh hiệu quả lấy cảnh hôm nay thế nào.
Thịnh Kiến Tề: “Cảnh sắc không tồi, chỉ là không biết phải làm sao mới ra được hiểu quả tôi mong muốn.”
Buổi tối mọi người đều đến phòng Thịnh Kiến Tề mở họp, thảo luận đến tận nửa đêm.
Hôm sau trời còn chưa sáng, họ đã đến địa điểm quay trước.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tây Bắc lớn, Mẫn Hy mặc một chiếc áo lông vũ.
Một tiếng hai mươi phút sau đã đến nơi.
Mẫn Hy xuống xe, trước mắt cô là một vùng hoang vắng, có cảm giác như đã bước đến tận cùng của thế giới.
Gió lạnh thấu xương, cô kéo khoá áo lông vũ lên thật cao.
Phần quay của người đại diện được sắp xếp vào buổi chiều, buổi sáng flycam sẽ quay cảnh từ xa trước.
Chân trời dần hiện lên mảnh xám trắng, đạo diễn muốn nhân lúc mặt trời mọc quay lại một thước phim.
Đạo diễn và Thịnh Kiến Tề đứng trước máy quan sát, Mẫn Hy đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình.
Cảnh quay sa mạc Gobi từ trên cao này chỉ xuất hiện nhiều nhất chưa đến mười dây trong video quảng cáo chính thức, nhưng họ phải mất nửa tiếng đồng hồ để quay, mà đây chỉ là bản khi mặt trời mọc mà thôi.
Cuối cùng có quyết định dùng thước phim này không, cũng chưa xác định.
Trong lúc đó, Thịnh Kiến Tề lên xe lấy áo khoác mặc thêm, đợi khi anh quay lại, đạo diễn cho anh xem thước phim vừa quay lại được.
Đang xem thì Thịnh Kiến Tề đột nhiên hô dừng, bảo đạo diễn tua lại.
Đạo diễn biết Thịnh Kiến Tề ngạc nhiên vì điều gì, những chiếc xe việt dã khác lọt vào khung hình.
Anh thản nhiên nói: “Không sao đâu, đoạn quay này không dùng đến.”
Thịnh Kiến Tề: “Để tôi xem biển số của mấy chiếc xe kia là gì.”
Vừa rồi ống kính chợt lóe qua, anh thoáng thấy hình như đầu biển số là của Bắc Kinh.
Đạo diễn chiếu lại, tăng độ nét và phát chậm lại cho anh xem.
Tổng cộng có hai chiếc xe địa hình, một đỏ một đen.
Chắc chắn là biển số Bắc Kinh, mà anh ta còn cảm thấy biển số xe ấy rất quen mắt.
Hai chiếc xe xuất hiện trong ống kính khoảng mười giây.
Thịnh Kiến Tề lại hỏi: “Phía sau còn đoạn nào hai chiếc xe này lọt vào ống kính hay không?”
Đạo diễn: “Có, khoảng ba, bốn mươi giây”
Sau đó phát một đoạn khác cho Thịnh Kiến Tề xem.
Xem xong, Thịnh Kiến Tề gọi Mẫn Hy: “Cô tới xem là ai này.”
Mẫn Hy và giám đốc sáng tạo bên công ty quảng cáo đang thảo luận về ý tưởng, không hiểu có chuyện gì: “Cái gì là ai cơ?”
Đạo diễn lại phát lại cảnh quay trên màn hình, vào giây thứ ba mươi hai trong video, hai chiếc xe địa hình vẫn đang chạy, đến giây thứ ba mươi chín thì dừng lại ở ven đường, người trên chiếc xe phía trước bước xuống, là Phó Ngôn Châu, anh đang mở cốp xe. Lúc này ống kính quét qua, phía sau không quay được bọn họ nữa.
Mẫn Hy sững sờ, hỏi một câu hỏi không qua suy nghĩ: “Đoạn video này được quay khi nào vậy?”
“…Vừa quay xong.” Thịnh Kiến Tề nói: “Anh ấy cách chúng ta khoảng một cây số.” Có lẽ Phó Ngôn Châu sợ quấy rầy họ nên mới dừng lại và không lái về phía trước nữa.
Tối hôm qua Phó Ngôn Châu còn gọi điện thoại cho cô, nói anh đang ở công ty tăng ca, thì ra tăng ca chỉ là đánh lạc hướng.
Thịnh Kiến Tề lại nói với cô: “Đó là biển số xe Bắc Kinh, chiếc xe ấy được lái từ Bắc Kinh đến đây”.
Mẫn Hy cũng nhìn thấy ở trong video, anh tự lái một chiếc, xe của chú Trần theo sát phía sau.
“Tôi đi gọi điện thoại một chút.” Cô cầm điện thoại ra ngoài, đi đến bên đường cao tốc gọi cho Phó Ngôn Châu.
Điện thoại của Phó Ngôn Châu rung lên, trên màn hình hiển thị ‘Bà xã’, có chút không dám tin, bởi đã lâu cô không chủ động gọi cho anh.
“Alo, Hy Hy.”
“Flycam của bọn em đã quay được anh.” Mẫn Hy dừng lại vài giây, “Không phải anh không thích tự lái xe hay sao?”
Phó Ngôn Châu: “Cũng không đến nỗi là không thích.”
Đối với người đắm chìm trong thương trường là anh mà nói, việc tự lái xe không đủ hấp dẫn, bởi vì nó không có tính thử thách. Anh thích lái trực thăng băng qua khu rừng nhiệt đới, lái du thuyền đi câu cá cùng bạn bè ở những vùng biển xa, chỉ khi chinh phục trong các địa hình như rừng nhiệt đới hay biển cả, anh mới cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Ở độ tuổi đôi mươi, anh và Chu Dụ thường xuyên làm vậy.
Anh cũng từng có hứng thú với ô tô, đó là vào khoảng hai năm đầu khi anh mới lấy được bằng lái, lúc ấy dù còn chưa tới hai mươi nhưng anh đã lái rất nhiều loại xe thể thao, thỉnh thoảng cũng lái việt dã đi du lịch.
Anh đã không tự lái xe du lịch trong nhiều năm.
Hai ngày trước, anh đột nhiên quyết định tự lái đến Tây Bắc tìm cô.
Từ kính chắn gió phía trước của chiếc xe địa hình, cách đó khoảng một đến hai trăm mét, Phó Ngôn Châu nhìn thấy một bóng dáng cao gầy mặc áo khoác lông vũ màu trắng đứng ở ven đường, đang quay lưng gọi điện thoại.
Mẫn Hy nhìn con đường sa mạc không thấy điểm dừng trước mắt, ở Gobi giống như bị mất đi cảm giác phương hướng vậy, tưởng rằng cô đang nhìn về phía xe của Phó Ngôn Châu, nhưng mãi vẫn không thấy xe của anh xuất hiện trong tầm mắt.
Cuộc gọi vẫn tiếp tục.
Chủ yếu là sự im lặng.
Phó Ngôn Châu nói trong điện thoại: “Không phải em thích lái xe địa hình hay sao? Lái xe trong thành phố không giống như lái trên sa mạc Gobi. Chờ em bận xong, em tự lái xe cùng anh trở về.”
Sa mạc Gobi yên tĩnh vắng vẻ, Mẫn Hy nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của mình.
Cô nhận được chiếc xe địa hình đầu tiên là món quà mà ông bà ngoại tặng cô năm mười tám, từ đó cô đã không thể dứt ra được dòng xe này. Cho dù trước kia kỹ thuật lùi xe của cô rất tệ, nhưng cô cũng không muốn để tài xế đi theo mà tự lái xe.
Cảm thấy phía sau có một chiếc xe đang tới gần, cô định xoay người thì lúc này ở trong điện thoại, giọng nói trầm thấp ôn nhu của Phó Ngôn Châu truyền tới: “Hy Hy, nhìn về phía sau.”
Mẫn Hy xoay người, chiếc xe địa hình màu đỏ thẫm của anh dừng lại, đó là màu xe cô thích nhất.
Anh bước xuống xe, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu xám đen.
Mặt trời dần dần nhô lên, ánh ban mai nhuộm lên vùng đất hoang vu bằng một màu sắc rực rỡ, cách đó không xa có hai, ba chú lạc đà hoang dã đang chậm rãi đi về phía trước.
Thời gian như ngừng lại.
Ngẩn ngơ mất vài giây, điện thoại của Mẫn Hy đặt bên tai từ ban nãy, bây giờ mới chậm rãi bỏ xuống.
Phó Ngôn Châu không đóng cửa xe, bước vài bước tới trước mặt cô.
Đến gần, Mẫn Hy ngẩng đầu nhìn anh, “Anh lái xe đến đây mất mấy ngày?”
“Hai ngày.”
Hơi thở hòa quyện vào nhau, Phó Ngôn Châu cố gắng kiềm chế để không cúi đầu xuống hôn cô.
Suốt quãng đường tới đây, anh không ngừng nghĩ về trước kia, vẫn không xác định được cô thích anh từ khi nào, là khi anh còn là nghiên cứu sinh, hay thậm chí còn lâu hơn trước đó.
Cô thường xuyên đến trường anh dưới vỏ bọc là tới check in các học viện hàng đầu nước Mỹ, thì ra là tới để gặp anh, nhưng có đôi khi anh không ở trường, cô không gặp được.
“Trước đây, em đã từng đến trường anh bao nhiêu lần rồi?”
Chủ đề nhảy quá nhanh, khiến Mẫn Hy giật mình.
Đã bay qua đó bốn mươi mốt lần.
Cô nói: “Không nhớ, ai rảnh mà đi nhớ mấy chuyện này chứ.”
Nói xong, cô chỉ về phía quay quảng cáo, “Em còn phải làm việc. Anh cứ đi dạo vòng đi, cách đây khoảng năm mươi kilomet có một điểm tham quan nhỏ.”
Mẫn Hy vừa xoay người, Phó Ngôn Châu đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại trước mặt, hai tay siết chặt ôm cô vào ngực, giọng nói khàn khàn: “Cho anh ôm một cái.”
Anh lại nói: “Anh ở đây, tan làm em có thể gặp anh ngay.”
Danh sách chương