Tết cận kề, nhiệt độ ở Lâm Giang đột ngột hạ xuống.
Sau bữa tối, Ân Dư và Tuế Tuế về phòng làm bài tập, Trầm Nhứ và Chu Hành cùng nhau dọn dẹp bát đũa.
Trầm Nhứ: “Năm nay đêm Giao thừa mình vẫn qua nhà cô ăn Tết hả anh?”
Chu Hành đang cầm bát thì khựng tay lại, sau đó khẽ gật đầu: “Ừ.”
Hai năm gần đây, sức khỏe của Chu Kim Hoa ngày một yếu, từ sau Tết Trung thu năm nay thì chuyển biến xấu hẳn, phải nằm viện suốt. Tuần trước, Trầm Nhứ vừa đưa hai đứa nhỏ tới bệnh viện thăm, ông ta gầy đến mức gần như không nhận ra nổi.
Dù mấy năm gần đây, quan hệ giữa Chu Kim Hoa và Chu Hành đã không còn căng thẳng như trước, nhưng vướng mắc trong lòng bao nhiêu năm không thể một sớm một chiều mà hóa giải, có thể duy trì hòa khí bề ngoài cũng đã là rất khó rồi.
Khi rời khỏi bệnh viện, Trầm Nhứ có hỏi bác sĩ điều trị chính về tình trạng của Chu Kim Hoa, bác sĩ nói nhiều nhất cũng chỉ còn ba, bốn tháng nữa.
Dù Trầm Nhứ không chắc mình có nên can thiệp vào chuyện của hai cha con họ hay không, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu không nói, sau này có thể Chu Hành sẽ hối hận.
Nghĩ vài giây, Trầm Nhứ nói: “Năm nay Giao thừa mình qua chỗ bố ăn Tết đi.”
Những năm trước, Giao thừa họ đều ăn ở nhà Chu Lệ Hoa, nếu Chu Kim Hoa còn ở trong nước thì sẽ qua ăn bữa cơm Tất niên. Nhưng bao nhiêu năm cưới nhau, số lần Trầm Nhứ ăn cơm cùng Chu Kim Hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghe vậy, Chu Hành ngẩng đầu nhìn cô, mấy giây sau mới hỏi: “Sao tự dưng em lại muốn qua bên đó?”
Trầm Nhứ đem lời bác sĩ nói hôm đó trong bệnh viện kể lại y nguyên.
Nghe xong, Chu Hành không nói gì, cầm bát đũa quay người vào bếp, như thường lệ dọn dẹp và rửa bát. Nhưng Trầm Nhứ để ý thấy hôm nay anh ở trong bếp lâu hơn bình thường rất nhiều.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Chu Hành đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Được, nghe em.”
…
Đêm Giao thừa, cả nhà bốn người đến biệt thự nhà họ Chu từ sớm.
Không phải lần đầu Trầm Nhứ tới đây, trừ lần tổ chức đầy tháng cho Ân Dư, sau này cô cũng ghé vài lần, phần lớn là đến đón hai đứa nhỏ. Thỉnh thoảng cuối tuần, Chu Kim Hoa sẽ cho người đến đón chúng về chơi.
Khi Trầm Nhứ và Chu Hành dẫn hai con đến nơi, Chu Diệp đã đưa Hoà Hoà tới trước, đang ngồi dưới phòng khách xem hoạt hình.
Thấy Ân Dư và Tuế Tuế tới, Hoà Hoà mừng rỡ vô cùng. Từ khi bọn trẻ lên tiểu học, thời gian chơi cùng nhau ít dần, chỉ còn gặp vào những dịp lễ Tết khi người lớn tụ họp, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến tình cảm thân thiết giữa chúng.
Ba đứa nhỏ vừa vào phòng trẻ con, Chu Diệp đã bước lại, cười chào: “Anh, chị dâu đến rồi à, bác đang ở trên thư phòng đấy.”
Chu Hành khẽ gật đầu: “Ừ.”
Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Hai người cứ trò chuyện nhé, anh ra ngoài hít thở chút.”
Nói rồi, Chu Hành ngẩng đầu liếc nhìn về phía thư phòng trên lầu, sau đó quay người bước ra khỏi biệt thự.
Trầm Nhứ thu lại ánh mắt, hỏi Chu Diệp: “Sao chỉ có em với Hoà Hoà thôi? Cô và mọi người khi nào thì đến?”
Chu Diệp: “Mẹ với chị gái em ra phố mua quà Tết cho bọn nhỏ, bố với anh rể còn ở công ty, chắc trước bữa tối sẽ về.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Vậy chị đưa Ân Dư và Tuế Tuế lên thăm ông nội nhé, lát nữa xuống tìm em.”
“Vâng, chị cứ đi, em trông Hoà Hoà.”
–
Chu Kim Hoa mới xuất viện chiều hôm kia, nhưng biết hôm nay mọi người sẽ về biệt thự ăn Tết nên đã dậy sớm thay đồ mới. Thấy cháu trai cháu gái tới, tinh thần ông phấn chấn hẳn lên.
Dù mối quan hệ giữa Chu Kim Hoa và Chu Hành chỉ ở mức bình thường, nhưng tình cảm giữa ông và hai đứa cháu thì vô cùng gắn bó.
Hai đứa nhỏ rất biết lấy lòng người lớn, chỉ vài câu đã khiến Chu Kim Hoa cười tít mắt, miệng không ngớt lời khen.
Tới lúc ông nghỉ trưa, Trầm Nhứ mới lên đưa bọn trẻ xuống lầu.
“Hôm nay chơi với ông nội vui không nào?”
Ân Dư gật đầu: “Vui lắm ạ, chỉ là ông nội lúc nãy không biết sao lại khóc ạ.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ khựng bước: “Lúc nào con?”
Ân Dư nghiêng đầu nghĩ một lát: “Chắc là lúc con nhắc đến bố, nói bố có một vết sẹo tròn trên chân ấy.”
Trầm Nhứ: “Rồi sao nữa?”
“…”
Ân Dư lí nhí nói: “Con bảo có thể vì cái sẹo đó mà bố hay đau chân, không tham gia được giải đua xe nữa.”
Nghe đến đó, cổ họng Trầm Nhứ chợt nghẹn lại.
Vết thương do súng bắn năm xưa của Chu Hành tuy không trúng chỗ hiểm, nhưng vẫn để lại di chứng. Mấy năm gần đây, mỗi khi trời mưa là đau đến mức anh không đi nổi.
Dù mối quan hệ có tệ đến đâu, thì vẫn là cha con ruột thịt. Có lẽ trong lòng Chu Kim Hoa vẫn còn thương xót, thậm chí là hối hận…
Nghĩ đến đây, Trầm Nhứ khẽ thở dài, sau đó cúi người thì thầm dặn dò hai đứa nhỏ vài câu.
“Nhớ nhé, không được nói với bố là mẹ bảo các con nói như thế, biết chưa?”
Chu Ân Dư: “Con biết rồi ạ! Tuyệt đối không nói, móc ngoéo!”
Chu Tuế An: “Con cũng biết rồi, móc ngoéo!”
Tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Chu Kim Hoa lần lượt phát tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ. Vì tuổi cao sức yếu nên ông không ở lại phòng khách tầng dưới để thức đêm cùng mọi người mà về phòng nghỉ ngơi ngay sau khi phát xong tiền.
Không bao lâu sau, Trầm Nhứ liền thấy Chu Hành lặng lẽ lên tầng hai, lúc đi ra rõ ràng vành mắt còn đỏ hoe.
Trầm Nhứ cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ đang đứng hai bên cạnh mình, khẽ cong khóe môi, cô nhẹ nhàng xoa đầu chúng rồi nói: “Năm nay tiền mừng tuổi của các con gấp đôi, xem như phần thưởng cho các con nhé!”
“Yeah! Mẹ vạn tuế!!!”
…
Sau Tết, Tuế Tuế cũng đến tuổi vào lớp một. Theo lý mà nói, trẻ mới vào tiểu học thì phụ huynh thường hay lo lắng, nhưng Trầm Nhứ lại hoàn toàn không có chút bận tâm nào.
Sáng khai giảng, Trầm Nhứ đứng trước cổng Trường Tiểu học Thực nghiệm, nhìn chị gái dắt em trai bước vào cổng trường. Sau khi đưa em đến lớp, bé gái mới đeo cặp đi đến lớp của mình. Từ trên bệ cửa sổ xa xa, con bé còn vẫy tay với Trầm Nhứ đang đứng dưới sân.
Khối lớp nhỏ tan học sớm hơn, vì hôm nay là ngày đầu tiên Tuế Tuế đi học nên chiều hôm đó Trầm Nhứ đặc biệt xin nghỉ sớm một tiếng để đến cổng trường đón hai đứa. Khi Ân Dư đi học lớp một lần đầu tiên, Trầm Nhứ cũng làm y hệt như vậy.
Cô đến sớm mười lăm phút. Không lâu sau, trước cổng trường đã tụ tập khá nhiều phụ huynh giống cô, ai nấy đều ngóng trông con mình tan học.
Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, các em nhỏ xếp hàng ngay ngắn bước ra khỏi cổng trường.
Ngay khi Trầm Nhứ còn đang tưởng tượng cảnh con mình cũng sẽ ngoan ngoãn bước ra theo hàng như vậy, thì lại thấy Chu Ân Dư dắt tay Chu Tuế An – mặt mũi thâm tím – bước ra ngoài cổng. Phía sau hai đứa còn có một đôi bóng dáng quen thuộc, trong đó một đứa cũng bị bầm dập chẳng kém.
Trầm Nhứ: “…”
Bốn đứa nhóc con đứng thành một hàng trước mặt cô, hai đứa gọi cô là mẹ, hai đứa kia gọi là dì Trầm Nhứ.
“…”
Ánh mắt Trầm Nhứ lướt qua hai khuôn mặt tím bầm của hai thằng nhóc, cô vừa tự trấn an trong lòng, vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Kỷ Thư Điềm.
Sau khi gửi xong tin nhắn, tinh thần của Trầm Nhứ cũng coi như được chuẩn bị xong. Cô không hỏi vì sao các con đánh nhau ngay giữa chốn đông người, mà dẫn cả bốn đứa nhỏ về nhà luôn.
Lúc Trầm Nhứ đưa bốn đứa nhóc về đến nhà, Kỷ Thư Điềm vẫn chưa đến. Cô ấy nhắn lại bảo đang kẹt xe, chắc sẽ đến muộn.
Trầm Nhứ: “…”
Vậy thì để cô “xét hỏi” trước một lượt vậy.
Về đến nhà, Trầm Nhứ rót cho mình một cốc nước đá, sau đó giúp bốn đứa nhỏ tháo cặp sách, cởi áo khoác ngoài.
Có lẽ vì biết mình đánh nhau là sai nên hôm nay cả bốn đứa đều cực kỳ im lặng, đứng thành hàng trong phòng khách. Nếu là ngày thường thì đã chạy nhảy loạn khắp nhà rồi.
Đặt cốc nước xuống, Trầm Nhứ bước tới ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lần lượt quét từ trái sang phải từng đứa một.
Ngay khi Trầm Nhứ định mở miệng, cửa vang lên tiếng nhập mật mã.
Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn, Chu Hành đang xách chìa khóa xe bước vào.
Nhìn thấy một hàng dài trẻ con trong phòng khách, bước chân Chu Hành khựng lại, suýt nữa tưởng mình vào nhầm nhà. Chỉ đến khi thấy Trầm Nhứ ngồi trên sofa anh mới tỉnh ra.
Ánh mắt giao nhau, Trầm Nhứ nhìn thấy trong mắt Chu Hành đúng là sự kinh ngạc y như cô lúc đứng trước cổng trường.
Dừng một chút, Chu Hành bước tới hỏi với vẻ không chắc chắn: “Chuyện gì đây?”
Trầm Nhứ bất đắc dĩ đáp: “Anh không nhìn ra à, tụi nó đánh nhau đấy.”
Chu Hành: “?”
Anh nhìn lại hai thằng nhóc bị bầm mặt. Theo lý, nếu là Chu Ân Dư đánh nhau thì anh và Trầm Nhứ cũng không quá bất ngờ, nhưng lần này lại là Chu Tuế An – đứa vốn luôn ngoan ngoãn, nghe lời.
Anh lại đưa mắt nhìn Trầm Nhứ: “Sao lại đánh nhau?”
“Vừa về nên em chưa hỏi.”
Trầm Nhứ ngẩng đầu: “Hay là anh hỏi con trai anh đi?”
Chu Hành: “Vẫn là em hỏi đi, đã báo cho Kỷ Thư Điềm chưa?”
“Em báo ngay ở cổng trường rồi, vừa nãy cô ấy nhắn lại bảo đang tắc đường, sẽ đến muộn một chút.”
Chu Hành khẽ gật đầu, sau đó có chút lo lắng liếc nhìn bốn đứa nhóc đang đứng trong phòng khách.
Anh với Phó Ôn Niên từ trước đến giờ luôn là người chiều trẻ con, chuyện dạy dỗ vẫn chủ yếu là Trầm Nhứ và Kỷ Thư Điềm đảm nhiệm.
Trầm Nhứ nhìn bốn đứa nhỏ trước mặt, hỏi: “Nói đi, ai là người ra tay trước?”
Bốn đứa nhìn nhau, không ai chịu mở miệng.
Thấy vậy, Trầm Nhứ nghiêm mặt hơn: “Nếu không ai chịu nói trước thì đợi thêm, đợi đến khi bố mẹ ruột các con đến, rồi hẵng nói!”
Vừa nghe nhắc đến Kỷ Thư Điềm và Phó Ôn Niên sắp tới, Phó Duệ không nhịn được, nhỏ giọng nhìn Trầm Nhứ mở lời: “Mẹ nuôi, con nói…”
Giờ mà không nói, lát nữa mẹ ruột là Kỷ Thư Điềm tới thì còn khổ hơn. So với mẹ ruột, mẹ nuôi Trầm Nhứ vẫn dễ nói chuyện hơn chút.
Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn Phó Duệ: “Nói đi, hai đứa con ai ra tay trước.”
Phó Duệ: “Là con trước…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Chu Tuế An đứng bên cạnh đã lên tiếng ngắt lời: “Là con đánh anh ta trước!”
Trầm Nhứ: “?”
“Còn biết bênh nhau cơ à? Lúc đánh nhau sao không nghĩ cho đối phương một chút?”
Chu Tuế An ngẩng đầu, giọng kiên quyết: “Mẹ, con không nói dối, cũng không phải bênh Phó Duệ, là con đánh anh ta trước thật!”
Nói rồi, nắm tay bé con lại siết chặt thêm lần nữa.
Thấy vậy, Trầm Nhứ hơi sững người, theo phản xạ quay sang nhìn Chu Hành, rồi nghiêm giọng hỏi: “Thế con đánh Phó Duệ vì chuyện gì?”
Chu Tuế An quay đầu trừng Phó Duệ một cái, biểu cảm ấy trông chẳng khác gì bản sao hồi trẻ của Chu Hành.
Bị cậu trừng như thế, Phó Duệ lập tức im bặt, không dám hé răng.
Thấy vậy, Trầm Nhứ cau mày: “Chu Tuế An.”
“Con tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho mẹ!”
Chu Tuế An mím môi suy nghĩ rất lâu, vốn dĩ không định nói, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lên tiếng: “Anh ta đáng bị đánh! Ai bảo dám hôn chị con!”
Trầm Nhứ: “?”
Chu Hành: “?”
Cả hai đều ngẩn người.
Trầm Nhứ còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Hành đã nhíu mày nhìn sang, chỉ tay vào Phó Duệ hỏi Chu Tuế An: “Thằng bé hôn chị con thật à?”
Chu Tuế An mạnh mẽ gật đầu, nắm tay lại càng siết chặt hơn: “Đúng ạ!”
Một giây sau.
Chu Hành: “Đánh hay lắm, không hổ là con trai bố!”
Chu Tuế An gật đầu: “Vâng!”
“…”
Trầm Nhứ liếc sang Chu Hành, ánh mắt như đang nói: “Không biết dạy con thì cút!”
Chu Hành: “…”
Nghe xong lý do, Trầm Nhứ cũng dở khóc dở cười. Theo lý thì lũ trẻ ở tuổi này nên hiểu chuyện trai gái khác biệt rồi, nhưng bốn đứa từ bé đã chơi cùng nhau, thân thiết quá mức, không tránh khỏi việc lẫn lộn ranh giới.
Trong lúc Trầm Nhứ đang đau đầu không biết nên dạy thế nào cho phải thì bỗng nghe thấy Phó Duệ đứng bên cạnh đột nhiên lớn giọng: “Bố nuôi, mẹ nuôi, con hôn A Du không phải vì làm bậy, là vì con thích A Du, lớn lên con muốn cưới A Du làm vợ!”
Trầm Nhứ: “?”
Chu Hành: “!”
Nghe thế, Trầm Nhứ không nhịn được bật cười: “Lần trước con còn méc mẹ bảo A Du bắt nạt con cơ mà?”
“Đúng ạ!”
Phó Duệ gật đầu: “Nhưng con tình nguyện để A Du bắt nạt cả đời!”
Trầm Nhứ đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Nếu chỉ là mấy đứa trẻ con đánh nhau bình thường thì còn dễ xử lý, nhưng chuyện này… biết bắt đầu từ đâu đây?
Đúng lúc Trầm Nhứ đang đau đầu không thôi, Kỷ Thư Điềm và Phó Ôn Niên mới từ từ xuất hiện.
Nghe nói Phó Duệ và Chu Tuế An đánh nhau đến mức mặt mũi bầm tím, Phó Ôn Niên cũng chẳng buồn để tâm đến chuyện công ty, lập tức lái xe thẳng tới.
Thấy vậy, Trầm Nhứ như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội gọi họ lại: “Cuối cùng hai người cũng đến rồi.”
Kỷ Thư Điềm nhìn hai cậu nhóc mặt mũi tím bầm mà xót hết cả ruột, cả tay cả lòng đều là thịt, nhất thời cũng chẳng biết nên dỗ dành ai trước, dứt khoát chẳng an ủi đứa nào, ngồi phịch xuống cạnh Trầm Nhứ: “Chuyện gì thế này?”
“……”
Trầm Nhứ đầy vẻ bất lực, định mở miệng mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
Phó Ôn Niên thì càng không thể trông cậy. Nhìn đứa con trai ruột của mình trông chẳng khác nào gà trống bại trận, anh cười khẩy: “Đánh thua à? Đúng là vô dụng.”
Phó Duệ: “……”
Nói rồi, anh ngẩng đầu liếc nhìn đứa con nuôi cũng đang trầy trụa, nhưng vẫn đầy khí thế, khẽ hất cằm cười bảo: “Khá lắm, đúng là con nuôi của anh, có vài phần phong độ năm xưa của anh đấy.”
“……”
“……”
“……”
“……”
Nhìn sắc mặt đen sì như đáy nồi của Chu Hành, Phó Ôn Niên ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Bị đánh đâu phải con ruột của cậ, mặt nặng mày nhẹ làm gì thế?”
Chu Hành ngẩng đầu, bực bội lườm Phó Ôn Niên một cái: “Cậu thử hỏi con trai cậu vừa nói gì xem, rồi hỏi nó tại sao lại bị đánh?”
Nghe vậy, Phó Ôn Niên nhìn về phía Phó Duệ đang đứng không xa: “Nói đi, vì sao bị đánh?”
Phó Duệ chẳng sợ Phó Ôn Niên, ngẩng đầu thẳng thắn nói: “Vì con lén hôn A Du, bị thằng nhóc kia nhìn thấy.”
Chu Tuế An lập tức quay đầu lườm cậu ta một cái, ánh mắt như muốn xông lên đấm thêm một phát nữa.
Chưa đợi Phó Ôn Niên nói gì, đã nghe Phó Duệ tiếp tục: “Bố ơi con thích A Du, sau này lớn lên muốn cưới A Du làm vợ, không lấy ai ngoài chị ấy!”
“Ôi trời ơi!”
Phó Ôn Niên tức mà bật cười, anh thật không ngờ nguyên nhân lại là chuyện này, liền quay đầu nhìn Kỷ Thư Điềm một cái.
Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Thư Điềm tức tối lườm anh một cái, rồi lạnh mặt nói: “Y như anh!”
Nói xong, cô quay sang nhìn Phó Duệ, mặt nghiêm lại: “Xin lỗi A Du đi.”
Phó Duệ vốn không phải đứa trẻ hư, thường ngày được Kỷ Thư Điềm dạy dỗ rất nghiêm, hôm nay cũng là lần đầu tiên không kìm được mà hôn trộm A Du. Sau đó, cậu quay lại, nghiêm túc nói với Chu Ân Dư: “Xin lỗi A Du, em không nên hôn trộm chị khi chưa được sự đồng ý. Nhưng em thề đây là lần đầu tiên em làm vậy, sau này sẽ không thế nữa, chị tha lỗi cho em nhé.”
Nói rồi, cậu còn ngẩng đầu lén nhìn Chu Ân Dư một cái, nhỏ giọng năn nỉ: “Em xin chị đấy… sau này tiền tiêu vặt của em sẽ để dành mua đồ ăn ngon cho chị…”
“……”
Nghe con trai nói mà Kỷ Thư Điềm không nhịn được co giật khóe miệng, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Vài giây sau, Chu Ân Dư mới gật đầu, khẽ nói: “Chị tha thứ cho em.”
Thấy vậy, Phó Ôn Niên không kìm được hạ giọng nói với Chu Hành: “Tôi đã bảo mà, con trai tôi với con gái cậu có duyên phận! Biết đâu sau này chúng ta thật sự thành thông gia!”
Chu Hành cười lạnh: “Còn phải xem con trai cậu có bản lĩnh ấy không đã.”
“……”
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần Phó Duệ đến chơi nhà họ Chu, Chu Hành đều phải bê cái ghế nhỏ ngồi ở chỗ vừa không làm phiền hai đứa, vừa có thể giám sát nhất cử nhất động trong nhà, chỉ sợ con gái mình lại bị thằng nhóc họ Phó kia lợi dụng lần nữa.
–
Chu Tuế An từ khi vào tiểu học thành tích luôn đứng đầu lớp, đến lớp ba thì nhảy một lớp, trở thành bạn cùng lớp với chị gái Chu Ân Dư.
Từ đó trở đi, cậu trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường Phó Duệ theo đuổi Chu Ân Dư. Trước kia hai người không học cùng lớp, thậm chí còn không cùng tầng, muốn gặp mặt một lần cũng chẳng dễ dàng. Giờ đây, Chu Tuế An lại trở thành bạn cùng lớp với Chu Ân Dư, hai chị em gần như ngày nào cũng cùng đi cùng về, không rời nửa bước.
Nếu không phải ngay ngày đầu khai giảng giáo viên đã thông báo Chu Tuế An là em trai của Chu Ân Dư, chắc hẳn ai cũng nghĩ bọn họ là một cặp đôi!
Mỗi lần kế hoạch lấy lòng của mình bị Chu Tuế An phá hoại, Phó Duệ đều tức tối nghĩ: Rồi mày sẽ biết tay tao!
Nhưng đánh nhau thì không lại Chu Tuế An, học hành cũng chẳng bằng, Phó Duệ tức đến nghẹn họng.
Cuối cùng, Phó Duệ quyết định cho Chu Tuế An biết mặt, âm thầm cố gắng học tập, chờ đến kỳ thi sẽ khiến mọi người kinh ngạc!
Ai ngờ, kỳ thi giữa kỳ lại làm hỏng bét.
Trớ trêu thay, sau kỳ thi giữa kỳ lại còn phải họp phụ huynh…
Người dự họp phụ huynh của Chu Ân Dư và Chu Tuế An là Trầm Nhứ, thành tích của hai đứa trẻ Trầm Nhứ chưa bao giờ phải lo.
Chu Ân Dư tính cách hoạt bát, hiếu động và không chịu thua. Trước đây Trầm Nhứ vẫn luôn lo lắng con bé sẽ đánh nhau với bạn học trong trường, nhưng từ sau khi Chu Tuế An nhảy lớp học cùng, nỗi lo duy nhất ấy cũng tan biến. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng Chu Tuế An lại chững chạc và điềm tĩnh hơn hẳn các bạn đồng trang lứa. Có thằng bé ở đó, Chu Ân Dư không gây ra chuyện lớn được đâu.
Khi Trầm Nhứ đến trường, Kỷ Thư Điềm vẫn chưa tới. Chu Ân Dư bị cô chủ nhiệm giữ lại lớp giúp đăng ký thông tin cho phụ huynh đến họp, Chu Tuế An rảnh rỗi liền ra cổng trường đón Trầm Nhứ từ sớm.
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Trầm Nhứ vui đến mức không khép nổi miệng, vừa nắm tay Chu Tuế An vừa đi vào sân trường, vừa đi vừa hỏi: “Chị đâu rồi?”
Chu Tuế An đáp: “Chị đang ở trong lớp giúp cô giáo ghi danh phụ huynh ạ.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Thế sao con không vào?”
“Trong đó đông người lắm, ồn ào nữa ạ.” Chu Tuế An nói.
Nghe vậy, Trầm Nhứ không kìm được bật cười, sau đó hỏi tiếp: “Phó Duệ lần này thi thế nào?”
Ánh mắt Chu Tuế An thoáng lên vẻ ranh mãnh: “Không ra gì.”
Trầm Nhứ: “Hả?”
Chu Tuế An: “Anh ta quên tô đáp án ở phần trắc nghiệm môn Toán, thành ra điểm thấp nhất lớp, mẹ nuôi chắc chắn sẽ đánh nát mông anh ta!”
“……”
Trầm Nhứ: “Thế còn Phó Dao thì sao?”
Phó Dao là chị em sinh đôi của Phó Duệ.
Chu Tuế An: “Phó Dao thi tiếng Anh được hạng nhất khối.”
Nói đến đây, ánh mắt Chu Tuế An trầm xuống, có chút nản lòng: “Con làm sai một câu điền khuyết, nếu không đã đứng nhất rồi.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ an ủi: “Không sao, chỉ có mỗi môn tiếng Anh không đứng nhất thôi, chứ con là người giỏi nhất toàn khối mà!”
Chu Tuế An gật đầu mạnh một cái: “Vâng! Lần này để hạng nhất môn tiếng Anh cho Dao Dao trước, lần sau con sẽ giành lại!”
Trầm Nhứ không nhịn được cười khẽ: “Vậy lần này con đạt hạng nhất toàn khối muốn được thưởng gì nào?”
Chu Tuế An nghiêng đầu nghĩ vài giây, ngẩng lên nhìn Trầm Nhứ: “Lego có được không ạ?”
Cậu nhớ chị hình như rất muốn có cái đó.
“Lego á?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ hơi bất ngờ: “Con cũng thích chơi cái đó à?”
Cô chỉ biết Chu Ân Dư từ khi chơi Lego một lần ở câu lạc bộ của Chu Hành thì mê mẩn, không ngờ Chu Tuế An cũng thích.
Sợ bị mẹ phát hiện, Chu Tuế An vội né tránh ánh mắt, ngập ngừng gật đầu, lí nhí đáp: “Vâng, thích ạ.”
Trầm Nhứ bật cười: “Mẹ cứ tưởng con sẽ chọn bút vẽ hay màu nước cơ!”
Chu Tuế An: “……”
Thực ra cái đó cũng muốn, với một người mê vẽ từ nhỏ mà nói, có gì quyến rũ hơn bộ dụng cụ mỹ thuật chứ!
Nhưng cậu nhớ hình như sắp đến sinh nhật chị, Lego có thể làm quà sinh nhật tặng chị.
Nói xong, Trầm Nhứ lại xác nhận một lần nữa: “Chắc chắn chọn Lego chứ?”
Chu Tuế An gật đầu: “Vâng, chắc chắn rồi ạ!”
“Được, vậy đợi họp phụ huynh xong chúng ta đi mua nhé!”
Chu Tuế An: “Cảm ơn mẹ.”
Trong lúc hai người trò chuyện, họ đã đi tới cửa lớp.
Từ xa, Trầm Nhứ đã nhìn thấy con gái mình mặc đồng phục trắng xanh của trường, đang đứng ở cửa lớp ghi danh cho các phụ huynh.
Thấy vậy, Trầm Nhứ một lần nữa cảm thán thời gian trôi đi thật nhanh, con gái cô giờ đã lớn như thế này rồi, còn thời học sinh của cô dường như đã là chuyện rất xa xôi, xa đến mức chẳng còn chạm tới được nữa.
Buổi họp phụ huynh kết thúc, Chu Hành tới đón cả nhà về.
Để ăn mừng hai đứa nhỏ lần này thi giữa kỳ đạt thành tích xuất sắc, Trầm Nhứ quyết định tối nay sẽ ăn ngoài, ăn xong đưa hai con đi dạo trung tâm thương mại và mua Lego.
Kỳ thi giữa kỳ lần này, Chu Ân Dư giữ vững phong độ, tuy không đứng nhất khối nhưng cũng lọt vào top 10. Đã hứa mua quà cho Chu Tuế An thì cũng không thể thiên vị, vì vậy cũng để cho Chu Ân Dư chọn món quà mình thích.
Không nằm ngoài dự đoán, Chu Ân Dư cũng chọn Lego.
Hai chị em mỗi người ôm một hộp Lego to đùng từ cửa hàng bước ra, vui mừng khôn xiết.
Lúc Trầm Nhứ chuẩn bị quay về, bị Chu Hành chặn lại: “Về luôn à?”
Trầm Nhứ: “Chứ không thì sao? Anh còn định mua gì nữa à?”
Chu Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Hiếm khi có dịp ra ngoài dạo phố, mình đi thêm một chút nhé. Lần trước em bảo muốn mua một đôi giày cao gót mới, phía trước có tiệm giày đấy, qua đó xem thử?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ hơi ngập ngừng.
Vốn dĩ cô không có nhu cầu mua sắm gì nhiều, từ sau khi có con, mỗi lần đi dạo phố cô đều mua đủ thứ cho hai đứa nhỏ, rất ít khi mua gì cho bản thân. Nghĩ kỹ lại thì lần gần nhất đi dạo phố chỉ để mua đồ cho chính mình chắc cũng đã ba, bốn năm trước rồi.
Trong lúc Trầm Nhứ còn đang lưỡng lự, hai đứa nhỏ cũng đồng thanh phụ họa: “Đúng đó đúng đó, mẹ ơi mình đi thêm một chút nữa đi, mai là cuối tuần mà!”
Thấy vậy, Trầm Nhứ đành bất lực bật cười, ngẩng đầu nhìn Chu Hành một cái, “Được thôi.”
Sau đó, cả gia đình bốn người cùng nhau bước vào tiệm giày cách đó không xa.
Trầm Nhứ từng tới cửa hàng này với Kỷ Thư Điềm, giày ở đây là loại đắt nhất và cũng chất lượng nhất trong toàn bộ trung tâm thương mại. Đôi giày cao gót lần trước cô mua cũng là ở đây, mang ba bốn năm mà vẫn chưa hỏng.
Vào đến cửa hàng, Chu Hành cùng Trầm Nhứ chọn lựa đôi giày ưng ý, Chu Ân Dư và Chu Tuế An rất ngoan ngoãn, ngồi trên ghế sofa trong tiệm tò mò nghịch những hộp Lego trong tay, dành trọn không gian riêng tư cho bố mẹ.
Trầm Nhứ để mắt tới một đôi giày cao gót màu đen, cao năm phân. Nhân viên đi lấy cỡ giày của cô từ trong kho, vừa định ngồi xuống giúp cô thay thì bị Chu Hành ngăn lại.
“Để tôi.”
Giọng người đàn ông dịu dàng mà trong trẻo, lịch thiệp nhận lấy đôi giày từ tay nhân viên.
Nhân viên sững người một chút rồi mới đưa giày cho anh. Cô đã làm nghề này nhiều năm, gặp không biết bao nhiêu người đàn ông dắt bạn gái hay vợ tới mua giày, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người sẵn sàng tự tay thay giày cho vợ.
Chỉ thấy Chu Hành nhận giày từ tay nhân viên, không chút do dự ngồi xuống trước mặt Trầm Nhứ, cẩn thận cởi đôi giày trên chân cô ra, lại tỉ mỉ đặt sẵn đôi dép phía dưới chân, dịu dàng nói: “Giẫm lên đi, sàn lạnh đấy.”
Nói rồi, Chu Hành nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân trắng nõn, thon nhỏ của cô, cẩn thận xỏ chân vào đôi giày cao gót.
“Thế nào? Vừa không?”
Trầm Nhứ nhún chân hai cái trên mặt đất, sau đó gật đầu: “Cũng tạm được.”
Chu Hành: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Trầm Nhứ lắc đầu: “Không có.”
Chu Hành gật đầu, sau đó ngẩng đầu lịch sự nói với nhân viên: “Phiền cô gói đôi này lại giúp chúng tôi, tiện thể mang cả mấy đôi vừa nãy phù hợp với size của vợ tôi ra đây luôn nhé.”
Nhân viên sớm đã bị sự dịu dàng của Chu Hành làm cho choáng váng, gật đầu liên tục: “Vâng, anh chờ chút.”
Thấy vậy, Trầm Nhứ nói: “Làm gì mà phải thử nhiều thế, mua một đôi là đủ rồi.”
Chu Hành bất đắc dĩ khẽ thở dài, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Ngoan nào.”
“……”
Chẳng bao lâu sau, nhân viên đã mang ra mấy đôi có size phù hợp mà Trầm Nhứ và Chu Hành vừa xem.
Sau đó Chu Hành kiên nhẫn giúp Trầm Nhứ thử từng đôi một, cuối cùng giữ lại ba đôi vừa chân để nhân viên gói lại.
Nhân viên vui vẻ nhận lấy thẻ ngân hàng trong tay Chu Hành, trong lòng vừa mừng rỡ, vừa ngưỡng mộ, lại thoáng có chút ngẩn ngơ.
Điều khiến người ta ngưỡng mộ là ba đôi giày này đều có giá không hề rẻ, cộng lại gần như chạm ngưỡng sáu con số. Vậy mà người đàn ông ấy lại không chút do dự, chẳng buồn chớp mắt đã quẹt thẻ thanh toán. Điều đáng mừng là với ba đôi giày này được bán ra, chỉ tiêu tháng này đã không còn là nỗi lo nữa. Điều khiến người ta buồn bã là chẳng biết bao giờ bản thân mới có thể gặp được một người đàn ông tuyệt vời như thế.
Sau khi quẹt thẻ, nhân viên cửa hàng đưa túi giày đã được gói gọn cho Trầm Nhứ và Chu Hành, giọng nhẹ nhàng: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Trầm Nhứ mỉm cười: “Cảm ơn.”
…
Sau khi dạo phố về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối. Hôm nay hai đứa nhỏ rất vui, về đến nhà cũng rất ngoan, tự giác rửa mặt xong rồi về phòng ngủ.
Tắm xong, Trầm Nhứ và Chu Hành cũng trở về phòng ngủ.
Khi tắt đèn và chuẩn bị kéo rèm cửa, Trầm Nhứ mới ngạc nhiên phát hiện bên ngoài đang rơi tuyết.
Là trận tuyết đầu mùa năm nay.
Cô đứng bên giường không kìm được mà thốt lên: “Tuyết rơi rồi!”
Lần gần nhất cô nhìn thấy tuyết ở Lâm Giang là khi cô và Chu Hành vừa mới gặp lại nhau chưa lâu, hôm đó anh tổ chức sinh nhật cho cô.
Nghe vậy, Chu Hành bước tới, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau: “Ừ, tuyết rơi rồi đấy.”
Trầm Nhứ không khỏi cảm thán: “Lâm Giang đã mấy năm rồi không có tuyết rơi.”
“Lần cuối cùng chúng ta cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa hình như là mười hai năm trước.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng nét kinh ngạc: “Anh còn nhớ à?”
“Đương nhiên là nhớ rồi.”
Chu Hành khẽ cười: “Hôm đó anh đã cố ý về để mừng sinh nhật cho một người.”
Khóe môi Trầm Nhứ khẽ cong lên, tâm trí bất giác quay về đêm đông mười hai năm trước.
Đêm đó lạnh lẽo tĩnh mịch, bông tuyết rơi lác đác phủ lên mặt đất, ánh lên dưới ánh trăng bạc.
Khi ấy, cô từng nghĩ, đó chính là đoạn kết giữa cô và Chu Hành.
Nhưng hiện tại, trong một đêm tuyết rơi yên tĩnh như thế này,
Trên mặt kính phản chiếu hình ảnh hai người đang ôm nhau, họ thậm chí còn có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở của nhau. Trên đời này, còn điều gì quý giá hơn một cuộc tái ngộ sau chia xa?
Im lặng giây lát, Trầm Nhứ xoay người, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Hành: “Có anh thật tốt.”
Người đàn ông khẽ cười: “Có em còn tốt hơn.”
Một đời rất dài,
Rồi sẽ có người băng qua bao mùa hè rực cháy, vượt qua những mùa đông buốt giá, chỉ để đến bên em.
HOÀN TOÀN VĂN