Tiêu Oanh làm bộ muốn xông lên, cánh tay nàng lại bị đại công tử họ Tiêu bên cạnh túm lấy, kéo trở về, cắn răng nói: “Muội muốn đi chết à.”

“Huynh trưởng, Bùi An, đó là Bùi An!” Tiêu Oanh kích động nhìn đại công tử họ Tiêu, vẻ mặt vui vẻ: “Chúng ta được cứu rồi, chúng ta không cần chạy trốn nữa…”

“Ngu xuẩn!” Đầu óc Tiêu đại công tử sắp điên, mắng một tiếng, cũng không biết Bùi An cho muội ấy canh mê hồn gì, lúc này mà còn tin tưởng hắn.

Cả nhà Hầu phủ, bây giờ chỉ có hai người họ chạy trốn được, lúc này muội ấy muốn đi gặp, đúng là tự chui đầu vào lưới.

Đại công tử họ Tiêu kéo nàng vào trong tường, cảnh cáo: “Muội nghe ta nói cho kỹ, muội muốn chết, chứ ta không muốn, không ở đây lâu được, đi mau.”

Tiêu đại công tử nói xong, kéo Tiêu Oanh lên xe ngựa.

Xe ngựa càng đi về phía trước, trong lòng Tiêu Oanh càng ngày càng hoảng hốt, nếu bỏ lỡ cơ hội, e là đời này cũng không gặp lại, cứ chạy tiếp như vậy cũng không biết khi nào mới kết thúc…

Nàng sinh ra ở Lâm An, không muốn đi đâu cả.

Sự hoảng sợ và căng thẳng trong lòng càng lúc càng thắt chặt, nàng vén rèm lên, đột nhiên nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Nàng không muốn chạy trốn nữa, cho dù Bùi An không niệm giao tình giữa phủ Quốc công và Hầu phủ thì cũng nể tình mình lớn lên từ nhỏ, hắn nhất định sẽ đồng ý giúp mình.

Lúc này nàng cam đoan nghe lời, chỉ cần Bùi An chịu giúp nàng, cái gì nàng cũng nghe lời hắn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiêu Oanh vừa nhảy xuống xe ngựa đã lập tức chui vào trong hẻm nhỏ,Tiêu đại công tử tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nếu không phải trước khi đi mẫu thân dặn dò, hắn thật sự không muốn quản nàng.

Đợi Tiêu Oanh đi đường vòng trở lại vị trí cũ, ở trước quầy hàng đã không còn bóng dáng của Bùi An và Vân Nương.

Tiêu Oanh tiến lên sốt ruột hỏi chủ quán: “Hai người vừa rồi đi đâu rồi?”

Chủ quán hỏi: “Hai người nào?” Ngày hôm nay quán có rất nhiều người.

“Có, có một vị công tử rất đẹp, có cầm ô.” Tiêu Oanh miêu tả rất khập khiễng, không muốn đi nhắc đến Vân Nương.

Mặc dù hai người chỉ mặc áo vải thô nhưng vẻ ngoài quá xuất chúng, thành thử chủ quán có ấn tượng, nói: “Cô nương nói một cặp vợ chồng trai tài gái sắc hả?” 

Chủ quán chỉ tay: “Họ đi bến đò rồi.”

Một câu “trai tài gái sắc” khiến mặt Tiêu Oanh không tài nào đẹp nổi, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, xoay người vội vàng chạy tới bến đò.

Chủ quán hừ một tiếng: “Người gì vậy trời, không lễ phép gì cả…”

Không nói xong được bao lâu, trước mặt lại có một vị công tử, vẻ mặt sốt ruột, thậm chí còn mang theo vài phần tức giận: “Có thấy một vị cô nương, khóe mắt có một nốt ruồi đen không?”

Người nọ nhìn hắn một cái, kỳ quái nói: “Có nốt ruồi đen hay không, lão phu cũng không để ý, chỉ là không lễ phép giống như ngươi thì cũng có một người, đuổi theo hai vợ chồng người ta đi bến đò rồi.”

Muội ấy muốn đi tìm chết mà.

Đại công tử họ Tiêu tức giận đến gân xanh trên trán giật giật, chỉ đành đuổi theo.

Chờ Tiêu Oanh chạy tới bến đò, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Bùi An và Vân Nương lên thuyền, mắt thấy thuyền sắp đi, vội vàng xoay người hai vòng tại chỗ, quay đầu lại chạy tới một chiếc thuyền nhỏ bên cạnh: “Thuyền này đi ra ngoài sao, ta đưa tiền thuê một ngày.”

Có tiền thì cái gì cũng dễ làm.

Khi đại công tử họ Tiêu đuổi kịp, Tiêu Oanh đã ngồi trên thuyền nhỏ đi theo phía sau thuyền chở hàng của Bùi An.

“Ngu xuẩn, không biết sống chết!” Đại công tử họ Tiêu tức giận đến mức đá một cục đá, tức giận đến điên, cuối cùng cũng phải gọi người phía sau tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tìm thuyền.”

Nghe Bùi An nói con thuyền đi đi dừng dừng, còn phải gần mười ngày nữa mới đến Giang Lăng, lúc đầu ngồi trên thuyền cũng mới mẻ chứ ngồi lâu cũng chán, Vân Nương mua kha khá thứ đồ giết thời gian.

Lần trước mình muốn tặng san hô cho hắn, kết quả gặp phải kẻ bán hàng giả, không mua được, đến nay ngoại trừ khối ngọc bội kia ra mình chưa tặng thứ gì cho hắn cả. Dù sao cũng không có việc gì, nàng mua một ít kim chỉ, chuẩn bị thêu một chiếc túi tiền cho hắn.

Có kim chỉ vải vóc rồi, nàng ngẩng đầu hỏi Bùi An: “Lang quân thích kiểu dáng gì?”

Bùi An ngồi trên giường đối diện nàng, nghe nàng nói muốn thêu túi tiền cho mình đương nhiên là vui mừng rồi, chỉ là lúc này nhìn chằm chằm cây kim nhỏ trong tay nàng, y luôn cảm thấy cây kim kia có thể đâm vào tay nàng bất cứ lúc nàng, lại đổi ý: “Thuyền nhấp nhô lắm, nàng đừng dùng kim nữa, ta không thiếu túi tiền.”

Vân Nương cảm thấy không nhấp nhô gì, dậm chân tại chỗ, giẫm lên vách ngăn hai cái: “Không phải rất ổn định sao?”

Y bị dáng vẻ ngây thơ của nàng chọc cho cười khẽ, sự cưng chiều trong mắt vô thức tràn, thấp giọng nói: “Vậy đơn giản một chút, đừng bị kim đâm.”

“Không đâu, ta may vá rất giỏi.” Nàng khoe khoang một câu, có ý tưởng: “Lang quân không nói, vậy thiếp tự quyết định vậy.”

Bùi An đáp “Ừm” một tiếng, lười biếng tựa vào giường, nhìn nàng thêu từng đường kim mũi chỉ trên khung thêu, bên tai chỉ có tiếng sóng biển dào dạt, bên trong khoang thuyền cực kỳ yên tĩnh.

Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển lên, dừng lại giữa gương mặt nghiêm túc của nàng, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng.

Bùi An không còn nhớ rõ lần trước người may đồ cho hắn là khi nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời thơ ấu mẫu thân và cô cô đều thêu những thứ này cho hắn, túi tiền nhiều đến mức dùng không hết, mười mấy năm trôi qua, trí nhớ cũng chậm rãi mơ hồ, nếu không phải nhìn thấy hình ảnh trước mắt, có lẽ cũng không nhận ra.

Mà dáng vẻ xâu kim luồn chỉ lúc này của nàng cũng giống như tư thế của mẫu thân và cô cô.

Dòng nước ấm quanh quẩn trong lòng, thật sự quá mức ổn thoả, làm hắn không khỏi lo được lo mất.

Y nhẹ giọng mở miệng gọi nàng: “Vân Nương.”

“Ừm?” Vân Nương nhìn chằm chằm kim chỉ trong tay, không ngẩng đầu lên.

“Nếu nàng không gả cho ta, sẽ như thế nào?”

Không gả cho hắn? Kim chỉ trong tay Vân Nương dừng một chút: “Có lẽ lúc này đang ở trong thôn trang.” Thấy hắn có vẻ chán lắm cho nên nàng vừa thêu vừa nhẹ giọng trò chuyện với hắn: “Thanh Ngọc còn hù dọa ta, nói nếu ta không đi tìm lang quân, cả đời phải ở trong thôn trang, ngày đêm làm bạn với sấm gió, chết thì biến thành bùn cũng không thể chảy ra bên ngoài.”

Hai người đã đi tới nước này, nhìn lại lúc trước, cũng không có gì không thể nói, ngược lại cảm thấy có vài phần thích thú.

Bùi An hừ lạnh một tiếng: “Thanh Ngọc, nha đầu khôn ranh kia ấy sao?”

Biết y còn để bụng câu y bị chà đạp lần trước, Vân Nương vội vàng nói: “Ngày đó ta đi bến đò đưa tin cho lang quân, là nhờ muội ấy ra chuồng ngựa trộm ngựa đấy.”

Nói như vậy, nha đầu kia cũng không đáng tội ác tày trời như vậy.

Bùi suy nghĩ rồi ngã trở về, bắt được một điểm quan trọng: “Nếu ngày đó ta không cho người đi tìm nàng thì sao, nàng sẽ làm thế nào?”

Còn có thể như thế nào nữa: “Nếu lang quân không đến, Thanh Ngọc cũng sẽ đến phủ Quốc công.”

Bùi An đã hiểu rõ điều này từ sớm, biết nàng đã cùng đường, lúc trước nghĩ đến nàng là một cô nương cho nên không tiện để cho nàng chủ động, chính hắn bước bước đầu tiên, đương nhiên, thứ y muốn hỏi không phải là thứ này.

“Nếu không có những lời đồn đại kia, nàng sẽ gả cho ta sao?” Bùi An hỏi xong, cảm thấy vấn đề này thật là vừa thừa thãi vừa kỳ cục, nếu không có lời đồn kia thì làm sao hai người có ngày hôm nay.

Vân Nương cũng có phần bối rối, nếu không có lời đồn đại kia, có lẽ hai người cũng chẳng quen biết nhau.

Không đợi nàng trả lời, y đã nói tiếp: “Nếu không có lời đồn đại kia, nàng sẽ gả cho Hình Phong, sẽ cùng hắn song túc song phi(1), phu xướng phụ tùy, cầm sắt hòa minh.” Đột nhiên Bùi An không tìm ra lý do vì sao mình cảm thấy hơi tủi thân, biết rõ mình như vậy là vô lý nhưng không khỏi suy nghĩ, nói xong còn chưa đủ, nói tiếp: “Nàng sẽ trở thành vợ hắn, thêu túi tiền, đồng cam cộng khổ cùng hắn.”

(1)Có nghĩa là ở cùng nhau và bay cùng nhau; đó là một phép ẩn dụ cho một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau không thể tách rời. 

Càng nói càng sai, đầu óc như muốn nổ tung.

Bùi An bị làm sao vậy?

Vân Nương:...

Nàng ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại nhắc tới Hình Phong nhưng những lời hắn nói đều không tồn tại, nàng nở nụ cười một chút: “Đây không phải là duyên phận sao, ông trời bảo ta cùng thành thân với lang quân, ta chỉ biết, hiện giờ lang quân là phu quân của ta, về sau ta cũng chỉ đối tốt với một mình lang quân.”

Bùi An nghe nàng nói xong, hình như trong lòng cũng khá hơn một chút nhưng vẫn thiếu thiếu gì đó, chưa làm dịu sự bồn chồn trong lòng y.

Cụ thể muốn nghe nàng cam đoan điều gì, ngay cả chính y cũng không nói rõ được, giống như là có một luồng gió hè mát mẻ đập vào mặt, cảm thấy mát mẻ nhưng đợi ngẩng đầu lên, đang muốn tỉ mỉ cảm nhận thì nó lại không còn bóng dáng.

Hắn không trả lời, cũng không nói gì để quấy rầy nàng nữa.

Rầu rĩ ngồi một hồi, lại nhìn về phía khung thêu trong tay nàng, hình thêu trên đó đã gần thành hình, mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ “An”.

Nàng thấy y tiến lại gần xem, giải thích: “Lang quân tên An, nhũ danh của ta là “Ninh” ghép lại thành “An Ninh”(2) ngụ ý rất tốt, ta thêu nó lên trên túi tiền, người ngoài nhìn chỉ biết nghĩa đen, còn nghĩ thật sự chỉ có mình ta và lang quân biết thôi.”

(2)安宁: Bình an, yên ổn, yên lòng.

Bùi An nghe giọng nói vui vẻ của nàng, lại nhìn thấy vẻ mừng thầm nhỏ trên mặt nàng, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu một chút.

Hắn cảm thấy không tệ, gật đầu, nhưng nhanh chóng nhận ra, nói: “Hình Phong cũng không nhìn ra?”

Vân Nương:...

Nàng nhìn hắn, không biết có nên tiếp tục hay không: “Vậy, vậy không thêu nữa.”

Sao không thêu được chứ, y nói: “Thêu đi, ta thích.” Nếu Hình Phong nhìn ra thì chặn luôn, chết tâm càng sớm càng tốt. 

Vừa dứt lời, cánh cửa bên cạnh bị gõ hai tiếng, Bùi An ghé mắt: “Vào đi.”

Người bên ngoài đẩy cửa ra, bẩm báo: “Đường chủ, một chiếc thuyền nhỏ phía sau, từ khi rời khỏi bến đò đã đi theo chúng ta…”

Sắc mặt Bùi An chợt biến đổi, hoàn toàn khác với vừa rồi: “Đi thăm dò xem là người phương nào.” Y đã bí mật như vậy, đám người trong triều đình kia không nên tìm đến nhanh như vậy mới đúng.

“Vâng.” Người nọ đi ra ngoài, một khắc sau đã quay về, mang tin tức về: “Là một tiểu cô nương, nói mình tên là Tiêu Oanh, muốn gặp đường chủ một lần.”

Bùi An:...

Tiêu Oanh?

Không phải Hầu phủ bị xét nhà sao, sao nàng ta lại tới đây, một mình nàng tới hay là còn có những người khác của Hầu phủ, nghĩ sao cũng không có khả năng chỉ có một mình nàng ta chạy thoát.

Hoàng đế đúng là thứ vô dụng, cái trò mưu kế như nghề cũ này cũng không làm khó được người ta.

Suy nghĩ trong đầu hắn xoay một vòng, lúc quay đầu lại, Vân Nương đã dừng kim chỉ, đang nhìn hắn.

Ánh mắt y cũng dừng một chút, bước xuống khỏi giường khom người mang giày: “Nàng nghỉ ngơi một lát, ta đi xem một chút.”

Vừa ra khỏi khoang thuyền, sắc mặt Bùi An đã trầm xuống, đi theo người của Đường Minh Xuân đến boong thuyền phía sau, liếc mắt một cái đã thấy hai chiếc thuyền nhỏ trên mặt sông cách đây không xa.

Tiêu Oanh đuổi theo y nửa ngày trời, cuối cùng cũng gặp được người, mạnh mẽ phất tay về phía hắn: “Bùi Lang…” Hắn nheo mắt, tầm mắt lướt qua nàng ta sau đó nhìn về phía con thuyền phía sau, một lát sau mới phân phó nói: “Để người lên.”

“Vâng.”

Thuyền chở hàng dừng lại ở trung tâm dòng sông, hai chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng đến gần. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người của Đường Minh Xuân sai người thả thang gỗ xuống, Tiêu Oanh lập tức trèo lên boong thuyền, đại công tử họ Tiêu đi theo phía sau nàng ta, hai mắt đỏ như máu, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Nhưng nhớ tới trước khi đi phụ thân nhờ người dặn dò hắn: “Nếu có thể tránh được Bùi An thì phải tránh đi, nếu bất đắc dĩ đụng phải thì cứ nói chuyện năm đó cho hắn biết, bảo vệ một mạng con mình.” Đại công tử họ Tiêu ổn định tâm trạng, phân phó người: “Lên thuyền.”

Tiêu Oanh vừa lên thuyền, lập tức khóc như hoa lê dính hạt mưa, làm bộ muốn nhào vào trong ngực Bùi An: “Bùi Lang…”

Bùi An đưa mắt ra hiệu, người phía dưới tiến lên vươn cánh tay chắn trước mặt nàng ta.

Tiêu Oanh bị chặn lại, ngẩng đầu không từ bỏ ý định nhìn về phía hắn: “Bùi Lang, muội khổ lắm mới tìm được huynh…”

“Hầu phủ coi thường thánh uy, tự tiện cướp khâm phạm, nếu bản quan nghe tin không lầm, hẳn bây giờ Hầu phủ đã bị xét nhà, nam đinh bị giam giữ ở đại lao chờ xử lý, nữ quyến đưa đến chùa dạy dỗ lại, hiện giờ bản quan gặp được đại công tử và đại tiểu thư Hầu phủ tại chỗ này, không biết bản quan có hiểu đúng hay không, hai ngươi trốn thoát?”

Dáng vẻ hắn lạnh lùng, trên mặt không hề có tình cảm, Tiêu Oanh chỉ cảm thấy ngực mình phát lạnh từng cơn, khóc đến đau lòng: “Bùi Lang, muội không muốn chạy trốn, chuyện gì muội cũng nghe huynh, nể tình chúng ta đã từng lớn lên cùng nhau, huynh giúp muội…”

Bùi An cười: “Tiêu cô nương quá đề cao bản quan rồi, làm sao bản quan giúp khâm phạm của triều đình? Chẳng lẽ cũng muốn bản quan cũng học Hầu phủ các ngươi, ngỗ nghịch thánh uy?”

Hắn thật sự mặc kệ mình sao?

Sắc mặt Tiêu Oanh trắng bệch, lúc trước dù thế nào y cũng chưa bao giờ vô tình như vậy, từ khi nào hắn biến thành như vậy. Đúng, từ khi gặp được con tiện nhân Vương gia kia, hắn đã thay đổi…

Đổi lại ngày xưa, nàng nhất định phải nói một câu, hắn bị hồ ly tinh mê hồn rồi, nhưng còn bây giờ nàng rơi vào con đường này, ít nhiều cũng hiểu được hiện thực, hạ mình cầu xin y: “Bùi Lang, muội muốn đi theo huynh…”

Có ý gì, rất rõ ràng.

Bùi An nhìn lướt qua nước mắt trên mặt nàng, dù sao cũng coi như nửa người cũ, y cũng không thể thật sự muốn mạng nàng: “Người đâu, áp giải xuống, đưa về Lâm An.”

Vẻ mặt Tiêu Oanh kinh sợ, quên mất phản ứng, nàng đã ti tiện đến mức này, thế mà hắn vẫn không chịu giúp nàng sao...

Mắt thấy hai người sắp bị áp giải xuống, biểu cảm đại công tử họ Tiêu quýnh lên, nói: “Bùi đại nhân khoan đã, tại hạ có chuyện muốn bẩm báo.”

Bùi An dừng bước xoay người.

Lúc ở Lâm An, Tiêu đại công tử hận hắn thấu xương, hận không thể băm hắn thành trăm mảnh nhưng hôm nay Hầu phủ gặp nạn, nếu hắn không thức thời thì chỉ có một kết quả, cho dù có hận thù cỡ nào hắn cũng phải nhịn, đại công tử họ Tiêu nhìn y nói: “Việc này liên quan đến lệnh tôn(3)đại nhân, không nên để cho người khác nghe được.”

(3)Khi nói chuyện với người khác mà nhắc tới người thân của họ:

Cha người đó là lệnh tôn

Mẹ người đó là lệnh đường

Ánh mắt Bùi An trở nên lạnh lùng hẳn, một lát sau mới cất bước chậm rãi đi về phía hắn, đứng cách hắn ba bước: “Tất cả lui ra.”

Không có ai, đại công tử họ Tiêu mới nói: “Hôm nay Hầu phủ ta rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng Bùi đại nhân rõ nhất. Ta không cầu gì khác, chỉ cầu Bùi đại nhân có thể cho ta và muội muội một con đường sống.”

Sắc mặt Bùi An trầm tĩnh, không nhìn ra cảm xúc: “Ngươi nói đi.”

Tiêu Oanh là ai, sao Vân Nương có thể không biết, đó là thanh mai trúc mã của Bùi An, thiếu chút nữa hai người đã thành thân.

Không phải Hầu phủ đã ngã rồi sao, nàng chạy tới nơi này còn để làm gì nữa, đi chạy nạn tìm tình cũ che chở chứ gì, rất dễ hiểu.

Ngày xưa nàng hoàn toàn không để tâm đ ến Tiêu Oanh, bởi vì nàng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng rồi, Bùi An có thể bỏ lại nàng ấy để đến cầu hôn mình, chứng tỏ cũng không có mấy phần tình nghĩa với nàng kia.

Bây giờ lại khác.

Hầu phủ không còn, Tiêu Oanh không có chỗ đi, mặc dù hăn vô tình với nàng ấy nhưng cũng không thể mặc kệ sự sống chết của nàng ấy, giống như nàng đối với Hình Phong vậy...

Nghĩ như vậy, rốt cuộc tâm trạng nàng cũng không bình tĩnh được nữa, đặt khung thêu trong tay lên giường, đứng dậy đi theo ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện