Năm đó hoàng đế chủ trương cầu hòa xoá sạch các thế lực binh quyền, người đầu tiên được triệu hồi chính là quân đội Cố gia đang đóng tại biên cương.

Cố Chấn - tướng quân của Cố gia đã tự động xin từ quan vào ngày mình khải hoàn trở lại triều đình, chủ động giao nộp toàn bộ ba vạn đại quân trong tay cho hoàng đế.

Để tập hợp binh quyền, hoàng đế đã cách chức tất cả các nhân vật đứng đầu trong quân, phó tướng, thiếu tướng, thiên hộ, bách hộ không chừa một ai, biếm làm thường dân, đồng thời trao lại quyền lực cho chính mình.

Ba vạn đại quân cũng được tuyển chọn kỹ lưỡng, cuối cùng chỉ chọn được hơn một vạn quân, số còn lại đều bị đưa về nguyên quán.

Mà năm thứ hai sau khi Cố Chấn từ quan trở về Quả Châu thì đột nhiên ngã bệnh trên giường.

Không lâu sau ông “rời xa nhân thế”, nhà họ Cố cũng sa sút từ đó. Mà quân đội của gia tộc Cố gia từng là đội quân duy nhất có thể đọ sức với Bắc Quốc cũng hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm, đổi tên thành hoàng quân.

Ông vốn tưởng rằng ông trời không có mắt, trời muốn cắt đứt đường lui của Nam Quốc ông, mãi đến nửa năm trước ông nhận được bức thư từ một thương nhân tên là “Trương Trị”.

Trong thư có câu nói hắn ở Giang Lăng.

Những người khác không biết Phạm Huyền ông đã liên hệ với Cố Chấn trong nhiều năm, chứ ông cực kỳ rõ thói quen của hắn, mỗi bức thư sẽ có ba chấm đen ở phần ký tên.

Ông đã hiểu rằng người viết bức thư không phải là Trương Trị mà là Cố Chấn.

Cố Chấn vẫn còn sống, vả lại ý định của hắn rất rõ ràng, hắn đang yêu cầu ông loan tin rằng “Trương Trị” vẫn còn sống.

Vương gia có quan hệ thông gia với Cố gia, Hoàng Thượng cũng đã đề phòng chuyện này từ lâu cho nên Cố Chấn không thể đi tìm Vương gia, chắc chắn hắn cũng biết điều này vì vậy hắn tìm đến ông bạn già là mình xem như là đồng liêu cũ.

Mặc dù ông không biết chiến lược của Cố Chấn nhưng ông biết rằng chỉ cần Cố Chấn còn sống, những tướng lĩnh đã bị giáng chức đó đều có thể “sống lại” một lần nữa.

Chỉ cần có tướng quân ở đây, không cần lo lắng không thể tập hợp binh mã.

Một người đàn ông vốn quen chiến trường chém giết, đã rèn luyện một thân tâm huyết, sao có thể trốn cả đời vào một góc xó xỉnh nhìn núi sông mình bị xâm chiếm, nhìn nhân dân mình bị áp bức, từ đó về sau sống tạm bợ qua ngày.

Một người đàn ông trong quân ngũ, tình cảm bảo vệ đất nước trong tim còn quan trọng hơn bất cứ ai khác, nếu đất nước cần, họ sẽ xông pha trên chiến trường, lấy thân báo quốc!

Đây là tâm tư của biết bao con dân yêu nước trên Nam Quốc.

Cố Chấn đã có mưu tính cho ngày hôm nay, vậy thì chắc chắn năm đó trước khi trở về triều đình đã chuẩn bị ổn thoả. Trước khi giao binh quyền đã để lại tín vật cho các tướng lĩnh phía dưới có thể liên lạc với nhau.

Thiên Lang(1) Bắc Quốc hoành hành, hôn quân không biết nhìn người, lạm sát võ tướng trung thần, đức không xứng với ngôi vị, Thiên Lang xâm lấn, cũng là việc sớm muộn.

(1)Ở đây là sao Thiên Lang, theo baikebaidu nó là một ngôi sao chỉ sự xâm lược, cướp bóc, ám chỉ ngoại tộc xâm lược. Ở đây tác giả so sánh Bắc Quốc như thiên lang ấy, (thiên lang là Sói Trời, Đại Cẩu,...)

Trong lòng ông mong muốn ông trời có thể ban cho thiên hạ này một minh quân, để cho con dân Nam Quốc có thể đứng thẳng lưng làm người, làm cho Thiên Lang không dám dễ dàng xâm phạm.

Cố Chấn có binh mã.

Bùi An có mưu đồ.

Trước khi chết, ít nhất ông đã nhìn thấy hy vọng mà chết, vậy là đủ rồi.

“Con đường còn lại... Thôi nào, làm ơn Bùi thế tử.” Phạm Huyền nói xong câu cuối cùng thì nhắm mắt chết dưới kiếm của Bùi An.

Nắng nóng cháy rát trên đầu người, lau sậy đầm lầy phía dưới toát ra hơi nóng, vừa ngột ngạt vừa khô, trên trán Bùi An đổ mồ hôi, sắc mặt có phần trắng bệch.

Thị vệ của Vương Ân đuổi tới từ phía sau đẩy đám lau sậy ra, thấy Bùi An rút kiếm khỏi ngực Phạm Huyền thì thở phào nhẹ nhõm, cười nịnh bợ nói: “Vẫn phải nhờ Bùi đại nhân ra tay.”

Bùi An không nói một câu nào, tay cầm trường kiếm dính đầy máu tươi xoay người đi qua mấy thị vệ, bước chân cực kỳ vững vàng trên đất sườn núi.

“Mau qua đây giúp một tay, nhanh nhẹn lên, chặt đầu xuống, cầm về bẩm báo công việc.”

Tiếng đầu sau lưng rơi xuống đất truyền đến, đột nhiên khóe mắt Bùi An co giật một chút, tay cầm chuôi kiếm vô thức run rẩy, máu tươi ấm áp dính vào lòng bàn tay, mỗi một giọt đều dính vào tội ác.

Nhìn chằm chằm vào vực sâu quá lâu, là ma là Phật, ai có thể nói rõ ràng.

Chính hắn cũng không nhất thiết phải là anh hùng cứu quốc trong miệng Phạm Huyền, hắn có tư tâm, có kế hoạch của mình, hắn chỉ là muốn lấy lại đồ thuộc về mình mà thôi.

Khâm phạm bị tử hình tại chỗ, sơn phỉ tự động lui đi.

Thị vệ giao đầu của Phạm Huyền và “thiếu gia Lý gia” cho Vương Ân, bỏ vào trong rương gỗ, trong rừng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Lúc này cuối cùng Vương Ân cũng yên tâm uống trà, mở nắp trà ra, nhẹ nhàng thổi lớp lá trà nổi lên trên mặt nước, trong lòng cũng nảy sinh vài phần kiêng kỵ với bọn cướp hôm nay, quay đầu nói với Bùi An: “Một đám giặc có rác lại kiêu ngạo làm bậy như vậy, gia có gia quy, quốc có quốc pháp, phép tắc kỷ cương đều rành rành ra đó, lục bộ của triều đình cũng không phải trưng cho vui, nào đến lượt một đám tặc tử khoa tay múa chân với triều đình?”

Vương Ân cười khinh miệt: “Còn gì mà thay trời hành đạo, thật sự cho rằng mình là ông trời chắc? Không tự lượng sức mình! Đợi việc này chấm dứt, nô tài sẽ bẩm báo bệ hạ, đến lúc đó Bùi đại nhân ra mặt, cũng đã đến lúc quét sạch lũ đạo tặc này.”

Vẻ mặt Bùi An bình tĩnh, gật đầu nói: “Vương tổng quản lo lắng rất đúng.”

Vương Ân cười cười, uống nửa chén trà xong rồi dùng một ít lương khô, Hoàng Thượng còn đang chờ hắn trở về phục mệnh, không ở lại lâu, đứng dậy chào với Bùi An: “Vậy kế tiếp phải nhờ Bùi đại nhân hao tâm tổn trí giúp bệ hạ rồi, nô tài trở về trước.”

Bùi An đứng dậy đưa tiễn, đột nhiên nói: “Người của Ngự Sử Đài sợ là không dùng được, kính xin Vương tổng quản mang cùng về Lâm An.”

Vương Ân sửng sốt, cảm thấy không ổn lắm: “Suốt đường này đại nhân gặp nhiều gian nan, nô tài đã thấy rõ, không có mấy người ở bên người cũng không được.” Nói xong lại kề sát Bùi An, thấp giọng nói: “Sau khi Bùi đại nhân tìm được người, nếu sợ bọn họ tiết lộ bí mật thì đợi đến khi thời cơ chín muồi, giết đi là được.”

Mài xong giết lừa(2), không hổ là một lòng với Hoàng Thượng.

(2)卸磨杀驴: Tá má sát lư: Giết con lừa khi mài xong (thành ngữ): Loại bỏ ai đó một khi họ không còn hữu ích.

Bùi An không miễn cưỡng nữa, đưa người lên lưng ngựa hồi kinh, xoay người phân phó với Vệ Minh: “Kiểm kê nhân mã, xuất phát.”

Sau khi đội ngũ xuất phát, Bùi An không trở về xe ngựa, cưỡi ngựa đi ở phía trước.

Mặt trời đã ngả về phía tây, phơi nắng mấy canh giờ trên mặt đất giống như một cái lò nướng, hơi nóng từ lòng bàn chân xông lên đ ỉnh đầu.

Sau khi đi mấy chục dặm, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng vó ngựa, Bùi An cho rằng là Vệ Minh nên không quay đầu lại, cho đến khi ngựa đến bên cạnh mình, trên lưng ngựa là một bóng người mảnh khảnh cất cao giọng gọi hắn một tiếng: “Lang quân.” Bùi An mới nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Vân Nương: “Sao nàng lại ra đây, không sợ nóng sao?”

Vân Nương nắm lấy dây cương, nghiêng người đưa túi nước trong tay qua: “Ngồi xe ngựa lâu, chân cẳng cứng đờ nên muốn ra ngoài đi cùng lang quân một chút, lang quân uống nước trước đi.”

Môi Bùi An có hơi khô khốc thật, đưa tay nhận lấy, ngửa đầu rót vài ngụm vào cổ họng, nước trong túi lại mát mẻ ngoài ý muốn.

Thấy mắt Bùi An lộ ra ngoài ý muốn, Vân Nương cười, trên mặt lộ ra vài phần thông minh, tranh công nói: “Ta có bỏ mấy cục băng vào, như vậy lang quân mới cảm thấy mát mẻ một chút.”

“Ừm.” Bùi An vặn chặt nắp túi nước, đang chuẩn bị xoay đầu ngựa cùng nàng trở về trong xe ngựa, thì thấy nàng cười nói: “Lang quân, chúng ta đến thi một lát không?”

Vân Nương nói xong thì ngẩng đầu, đưa tay chỉ một ngọn đồi phía trước: “Ta so với lang quân, xem ai lên đ ỉnh núi trước.”

Bùi An cười.

Chỉ bằng nàng chạy vặn gãy eo sao? Cược cái gì, lại búng trán nữa à?

Thấy dáng vẻ Bùi An tự phụ không thôi, rõ ràng là xem thường mình, Vân Nương mới biện hộ cho bản thân: “Lúc ta năm tuổi, mẫu thân đã dạy ta cưỡi ngựa, nếu không phải sau này bị nhốt vào trong viện thì chắc chắn kỹ thuật cưỡi ngựa của ta càng điêu luyện hơn.”

Nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của nàng, ngược lại hắn cảm thấy giống như nàng muốn nói rằng, nếu nữ tử trong thiên hạ này có thể giống như nam nhi bọn họ, không hạn chế, nói không chừng còn tài giỏi hơn hắn.

“Nhường nàng hai dặm.” Bùi An mở miệng, không muốn bắt nạt nàng.

“Không cần.” Vân Nương không cảm kích, từ chối nói: “Lang quân đừng nhường, nếu ta thắng, trong lòng lang quân chắc chắn sẽ nghĩ chàng nhường ta, nếu ta thua, lang quân lại nghĩ, xem đi, chàng đã nhường ta hai dặm mà ta vẫn thua, thế mà còn dám khoe khoang ở trước mặt ta.” Lúc nàng nói, khóe miệng còn dẩu dẩu chu chu lên: “Nếu thắng thua ngã nào cũng không tốt, ta tình nguyện thua một cách đường đường chính chính.”

Từ khi thành thân tới nay, phần lớn dáng vẻ của nàng ở trước mặt mình là vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thỉnh thoảng cũng thấy mấy lần nàng hếch mũi lên mặt tức giận, nhưng chưa bao giờ thấy nàng để lộ vẻ pha trò như vậy.

Đối với tâm tư nhỏ của nàng, Bùi An cười nhạo một tiếng: “Được, vậy lúc này đánh cược gì?”

Vân Nương quả quyết không dám búng trán nữa: “Đợi thắng thua rồi quyết định sau, lang quân quyết định.”

Trong đời hắn đây là lần đầu tiên được một tiểu cô nương nhường, không thể nói rõ là cảm giác gì, trong lòng đại khái cũng đoán được vì sao nàng đến.

Bùi An cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, biết mình đang làm gì, nàng không cần phải dỗ dành…

Vân Nương hơi hơi cúi người, lúc này chuẩn bị đủ để bắt đầu, nghiêng đầu lại nhìn hắn: “Lang quân, mời.”

Bùi An:...

Một lát sau, hai tiếng vó ngựa đồng thời vang lên trên quan đạo, vó ngựa tung bay, bụi bặm bao phủ ở phía sau hai người, ánh sáng loang lổ của cây cối hai bên đường nhanh chóng xẹt qua trên mặt hai người.

Mặt trời dần dần lặn về dãy núi, con ngựa chạy ở phía trước đã mất hút từ lâu. Đợi đến khi Vân Nương đến dưới sườn đồi, Bùi An đã ngồi trên đỉnh núi, “dãi nắng dầm mưa” một trận.

Cưỡi lên lưng ngựa có gió, lại là giữa núi rừng, không nóng như đi bộ ở phía dưới, mồ hôi chảy ra cũng mát mẻ hơn hẳn.

Vân Nương buộc ngựa xong thì chậm rãi leo lên đồi núi, đi qua ngồi bên cạnh Bùi An, ánh mắt nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện ở nơi cao như vậy lại có phong cảnh cực đẹp.

Tất cả rừng rậm dưới chân được bao phủ một lớp ánh sáng vàng.

Núi xanh như biển, hoàng hôn như máu.

“Đẹp quá.” Vân Nương kinh ngạc cảm thán một tiếng, giơ tay lên, đầu ngón tay nắm thành một vòng tròn, đưa tới đưa lui thử bỏ hình dáng mặt trời vào, thử vài lần cũng không được như ý, nghĩ đến bên cạnh còn có một người, đột nhiên nàng xoay người kéo tay Bùi An lại, tay trái của mình luồn qua cánh tay hắn, thân thể dựa vào Bùi An, ngón tay xong thành nửa vòng, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay hắn đang buông xuống: “Lang quân, cũng giống như ta.”

Bùi An không hiểu nàng muốn cái gì, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của nàng, không hiểu sao lại làm theo.

Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, ở giữa để lại một vòng tròn rỗng ruột, Vân Nương chậm rãi đẩy đầu ngón tay Bùi An di chuyển đến vị trí hoàng hôn, mặt trời đỏ rực chậm rãi  nằm vào khoảng trống mà hai người tạo ra, vẻ mặt Vân Nương nhảy nhót, khuỷu tay nhẹ nhàng chọc chọc vào hắn: “Lang quân nhìn nè, chúng ta bắt được mặt trời rồi.”

Bùi An:...

Ấu trĩ.

Bùi An cạn lời quay đầu, vừa lúc liếc thấy nàng nghiêng mặt tươi cười lên, khóe miệng cong lên, đường cong hơi cong lên, vị trí dưới khóe môi có má lúm đồng tiền nông như quả lê, còn đẹp đẽ chói mắt hơn cả ánh hoàng hôn khúc xạ trên mặt nàng.

Nàng giơ tay lên nửa ngày mà thấy Bùi An không nhìn, quay đầu lại thúc giục hắn một tiếng: “Lang quân mau nhìn nè, đẹp lắm…”

Bị nàng phát hiện, Bùi An nhanh chóng dời mắt khỏi mặt nàng, nhìn theo ánh mắt của nàng theo bản năng.

Mặt trời sắp lặn, mất dần đi hào quang chói mắt, giống như một quả cầu lửa được bao bọc trong lòng bàn tay hai người, ánh sáng đỏ mờ len lỏi qua mười ngón tay của hai người, lộ ra máu thịt đỏ rực bên trong.

Đầu nàng tựa vào vai hắn, thấp giọng thủ thỉ: “Mẫu thân từng nói, vạn vật trên thế gian này chỉ có mỗi mặt trời nó là không phân thiện ác, treo lơ lửng trên đỉnh đầu chúng ta, chiếu rọi chúng sinh, sẽ không thiên vị ai cũng không khắt khe với ai, mỗi người đều có tư cách chạm vào nó, chúng ta có nên sống trong bóng tối hay không, người bên ngoài nói không tính, chỉ có mình mới có thể quyết định.”

Con ngươi Bùi An vừa động, chậm rãi ghé mắt nhìn về phía nàng.

Vân Nương cũng quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bùi An, trong mắt lộ sự đau lòng, thấp giọng nói: “Cho dù ngày hôm nay tay lang quân dính máu, nhưng còn có ta biết, còn có Phạm đại nhân chính ông ấy biết, ông ấy chết, không hề liên quan đến lang quân.”

Nàng lại nói: “Hại chết Phạm đại nhân không phải lang quân mà là đế vương đạo đức không xứng với ngôi vị.” Đạo lý lớn không dễ dàng giải thích rõ, nàng thử nói thứ mình hiểu một chút: “Lang quân không nợ bất cứ kẻ nào, càng không nợ thiên hạ này, lang quân chỉ là lang quân, không cần thay ai gánh vác bất kỳ hoài bão nào, ai cũng hy vọng gia quốc của mình có thể núi sông trường tồn, phồn vinh hưng thịnh, Tần các lão cũng thế, Phạm đại nhân cũng thế, nhưng tất cả những chuyện này, không nên để một mình lang quân gánh vác, tất cả những gì lang quân làm hôm nay, mục đích không phải muốn tổn thương ai, như vậy là đủ rồi…”

Trận chém giết kia, nàng vẫn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Nghe được sơn phỉ xông xuống từ bốn phương tám hướng, hô to khẩu hiệu thay trời hành đạo, cũng nghe được một tên miệng nói cuồng ngôn muốn cướp nàng.

Nhưng từ đầu đến cuối đao kiếm đều không đến gần xe ngựa của nàng, đợi đến khi động tĩnh bên tai chậm rãi im lặng đi, sơn phỉ rút lui, người Ngự Sử Đài cũng trở về, nàng cho rằng Bùi An đã thành công, không ngờ lại nghe Đồng Nghĩa nói: “Phạm đại nhân đã chết.”

Hôm nay hắn đã có ý định dẫn người vào trong rừng này, chắc chắn không muốn một kết quả như vậy.

Bùi An muốn cứu Phạm đại nhân, cuối cùng lại để cho ông mất mạng.

Bùi An là người muốn làm chuyện lớn, cho dù ngày sau sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định nào của hắn, nhưng lòng người cũng làm bằng thịt, hắn cũng biết đau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện