Trước có Trương Trị bị cướp, Hoàng Thượng đuổi giết nhiều năm cũng chưa thấy người, bây giờ còn chưa xong đã đến lượt người Chu gia bị cướp đi.
Đám “trung” thần ông ta nuôi ra, xem ra đúng là không để ông ta vào mắt.
Từ sau khi Minh Dương công chúa bị đưa đi hoà thân, sự nghi ngờ của triều đình đối với ông ta càng ngày càng càn rỡ, ông ta vốn dĩ rất phiền lòng, một đám giá áo túi cơm(1) mà dám cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói, Nam Quốc có thể có mười vạn hùng binh, đi giết Bắc quốc?
(1)Giá áo túi cơm: người vô tích sự, người đoảng, kẻ bất tài
Ngu xuẩn đến hết thuốc chữa.
Sau khi Hoàng Thượng nhận được tin tức, dùng tay áo hất hết chén rượu ở trên bàn, tức giận nói: “Điều tra, điều tra cho trẫm, trẫm muốn nhìn xem kẻ nào có lá gan lớn như vậy.”
Điều tra cũng dễ điều tra, Bùi An đã đưa một thích khách nửa sống nửa chết về đây, không thẩm vấn mấy câu đã khai hết.
Tiêu Hầu gia Tiêu Hạc, rất tốt.
Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng, hơn phân nửa ông ta cũng đoán được là Tiêu Hạc: “Tuyên triệu, ngược lại trẫm muốn nhìn xem xem Tiêu Hầu gia hắn muốn làm gì, muốn phản sao!”
Tiêu Hầu gia nhanh chóng được triệu vào cung, lúc này hoàng thượng cũng không cho ông ta uống rượu với mình nữa, cũng không có kiên nhẫn vòng vo với ông ta nữa, trực tiếp sai người giải tên thích khách nửa sống nửa chết kia đến trước mặt ông ta, đau đớn nói: “Tiêu Hạc, mấy năm nay trẫm đối xử với ngươi không tệ đi, chỉ là một Chu gia nhỏ bé, ngươi lại muốn phản trẫm sao?”
Tiêu Hầu gia biến sắc, hoàn toàn không biết chuyện, chỉ liên tục kêu oan: “Bệ hạ! Chu gia có lòng mưu nghịch, thần chỉ hận không thể tự tay mình giết hắn, sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy, nhất định là có người muốn hãm hại thần, muốn châm ngòi quan hệ giữa thần và bệ hạ, thần oan uổng quá bệ hạ.”
Vẻ mặt Hoàng Thượng hờ hững nhìn ông ta, trong lòng cũng có vài phần do dự, Tiêu Hầu gia là người chỉ vì một mối hôn sự mà ngay cả tiền đồ của mình, toàn bộ tính mạng Tiêu gia cũng không c ần sao.
Lúc suy nghĩ kia vừa mới xuất hiện trong đầu, người của Triệu Viêm và Hình Phong phái trở về báo tin cũng tới nơi.
Gã sai vặt bên cạnh Triệu Viêm quỳ đầu xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Bệ hạ, người phải làm chủ cho quận vương, những kẻ thích khách kia cực kỳ ngạo mạn, quận vương vừa đến đã tự báo tên họ, ngay cả bệ hạ cũng kể ra nhưng chúng lại ăn nói rất ngông cuồng, nói, nói…”
Hoàng thượng nhíu mày: “Nói cái gì?”
“Nói họ Triệu, càng, càng đáng chết.” Gã sai vặt nói xong liên tục dập đầu vài cái: “Nô tài đáng chết, nhưng nô tài chính tai nghe được, một kẻ thích khách gọi Tam thiếu gia của Chu gia một tiếng cữu gia.”(2)
(2)舅爷: Cậu: Anh trai hoặc em trai của vợ. Ở đây là em anh của đích nữ Chu gia
Trước mắt Tiêu Hầu gia tối sầm lại.
Ai cũng biết, Tam thiếu gia Tiêu gia cưới đích của Chu gia.
Đột nhiên gân xanh trên trán Hoàng Thượng nhảy dựng, lại nghe người Hình Phong phái trở về chỉ ra và xác nhận: “Trong đó có một kẻ thích khách, cưỡi ngựa Lư Mã.”(3)
(3)卢马: Có lẽ là một loại ngựa gì đó, mình tra thì thấy đây là loại ngựa có nhúm lông trắng trên đầu, người xưa cho rằng loại ngựa này không có chủ nhân. Nổi tiếng là thú cưỡi của Lưu Bị trong thời Tam Quốc.
Hiện giờ quan viên có thể nuôi Lư Mã ở trong phủ, không có mấy người.
Vừa vặn, Hầu phủ có tư cách nuôi dưỡng.
Mấy bằng chứng như đinh đóng cột chỉ thẳng vào Tiêu Hầu gia, Tiêu Hầu gia trăm miệng không thể phản bác được, vẻ mặt trắng bệch, Hoàng Thượng cũng lười nhìn ông ta, không muốn nói thêm nửa chữ với ông ta nữa.
Được rồi.
Họ Triệu đều đáng chết.
“Khám xét tịch thu Hầu phủ, người áp giải vào đại lao cho trẫm.”
Bùi An đoán được từ nay về sau Hoàng Thượng sẽ không tin tưởng Tiêu Hầu gia nữa, nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Triệu Viêm, một Hình Phong, hai ngọn lửa nhỏ thiêu đốt Tiêu Hầu phủ tại chỗ.
Chuyện này vừa xảy ra, Hoàng Thượng không đợi thêm khắc nào, tránh đêm dài lắm mộng, gọi Vương Ân đến trước mặt: “Ngươi tự mình dẫn mấy người lên đường đi trợ giúp một tay cho Bùi đại nhân, truyền ý chỉ của trẫm để cho khanh ấy, ngàn vạn lần phải phân rõ cái nào là chính cái nào là phụ, không thể chờ thêm, nhanh chóng xử lý sạch sẽ mấy người vướng víu trong tay đi, ra tay cho gọn, để trẫm yên tâm làm việc. Ngoài ra, ngươi phải mang đầu của khâm phạm về treo ở trên cửa thành, ngược lại trẫm muốn nhìn xem kẻ nào dám làm bậy.”
Vương Ân gật đầu nhận lệnh: “Vâng, bệ hạ yên tâm.”
Tất cả đều nằm trong dự liệu, Vệ Minh bẩm báo xong, Bùi An mới phân phó: “Đi thông báo với lão già Phạm gia kia một chút, ngày mai sẽ chịu chút khổ.”
Có Chu gia bị cướp trước đây, Hoàng Thượng nhất định sẽ thận trọng, người phái tới không tận mắt nhìn thấy mấy người chết dưới mí mắt hắn thì sẽ không bỏ qua.
“Vâng.”
Bùi An lại nói: “Nói Vương Kinh không nên xuất hiện, tiếp tục tránh.” Không biết người triều đình phái đến là ai, lỡ như nhận ra sẽ rất phiền phức.
Vệ Minh nhận lệnh: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Sáng sớm hôm sau, Bùi An sai người thu dọn đồ đạc, sau khi Tri châu đại nhân nghe được tin tức thì vội vàng tìm tới: “Bùi đại nhân thật sự không ở thêm hai ngày sao?”
“Ngày nào nghịch tặc của Chu gia không bắt được thì với Nam Quốc ta là tai hoạ ngày đó, bệ hạ lo lắng, thần tử há có thể an tâm.”
Tri châu đại nhân liên tục gật đầu: “Bùi đại nhân nói đúng, là hạ quan vô năng, không thể tìm được tung tích nghịch tặc…”
Ngày hôm trước Bùi An vừa đến Lư Châu, hắn đã phái người đi điều tra, lục soát khắp nơi cũng không có chút tin tức nào, biết lần này Bùi An đi bắt khâm phạm của Chu gia đang bỏ trốn, nếu người này ở Lư Châu vậy thì mới khó giải quyết.
Không tìm được người lại nghe nói hắn muốn đi, thật ra trong lòng Tri châu đại nhân thở dài thườn thượt, vội vàng sai người đưa mấy rương “hoa quả sấy khô” hôm qua cho Bùi An.
Trước khi đi, Tri châu phu nhân cũng đến sân đưa tiễn.
Hôm qua hai người trò chuyện với nhau thành thử thân thiết rất nhiều, Tri châu phu nhân kéo cánh tay Vân Nương đi ra khỏi viện, vẻ mặt lưu luyến không rời: “Phu nhân vừa đi, không biết lần sau khi nào mới có thể gặp mặt, hiếm khi được gặp được phu nhân hợp ý như vậy, mới ở một ngày đã phải rời đi, trong lòng ta muôn vàn không nỡ.”
Hôm qua Vân Nương đã trải nghiệm tài ăn nói của Tri châu phu nhân, cười cười: “Hai ngày nay, quấy rầy phu nhân rồi.”
"Nói gì quấy rầy chứ, phu nhân và Bùi đại nhân có thể đến đây, đó là cho phủ Tri châu chúng ta thể diện…”
Chờ hai người chậm rãi đi ra, xe ngựa đều đã chuẩn bị xong đang dừng ở cửa.
Vân Nương nhìn thoáng qua Bùi An đang đứng chờ bên cạnh xe ngựa, bước chân đang muốn tăng nhanh thì Tri châu phu nhân bên cạnh chợt ghé tai lại, thấp giọng nói với nàng: “Tình cảm của Bùi đại nhân đối với phu nhân, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Vân Nương vừa nhấc làn váy lên, hơi khựng lại.
“Trong lòng người đàn ông này có vợ mình hay không, chỉ cần một ánh mắt là biết. Bùi đại nhân uy nghiêm lẫm liệt, người bên ngoài không ai không sợ hãi nhưng mà khi ngài ấy nhìn phu nhân, ánh mắt hoàn toàn khác, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.” Tri châu phu nhân nói ngưỡng mộ, đúng là vẻ hâm mộ trong mắt không giả: “Hơn nữa quan nhân ban sai(4), có mấy người tình nguyện mang phu nhân của mình theo chứ? Tục ngữ nói rất đúng, dù hoa nhà có thơm đến đâu thì cũng không mới mẻ bằng hoa dại, bao nhiêu nữ tử đời này chỉ ở trong thâm viện, nam tử ở ngoài làm gì đâu có biết được, chỉ đành chờ đợi trong vô vọng, đến khi chờ người quay về thì không chỉ có mình hắn, mang một người về thì đã đành, đau lòng nhất là mang về cả một gia đình, mình còn chưa làm mẹ đã bị người bên ngoài gọi một tiếng mẫu thân, giống như bọn họ mới là người một nhà, mình chỉ là một kẻ dư thừa…”
(4)Có giải thích chương 1 rồi nè. Ban sai: Xử lý các công việc cho chính phủ hoặc quân đội, chẳng hạn như sung công tài sản, thu thập lao động, v.v.
Chắc chắn đã từng trải nghiệm mới có thể nói những lời thấm thía như vậy.
Vân Nương chỉ ở trong phủ được một ngày, cũng không biết lông gà vỏ tỏi trong hậu viện Tri châu.
Nhưng hôm qua nàng nhìn thấy hai vợ chồng muốn lấy lòng nàng và Bùi An, có thể nói là nội ứng ngoại hợp, phối hợp rất ăn ý, không ngờ tới hai người họ lại bằng mặt mà không bằng lòng.
“Phu nhân có thể gả cho lang quân thích mình, đã may mắn rất nhiều so với đa số các cô nương, đời này, có rất nhiều phúc khí, sẽ càng ngày càng tốt hơn…”
Tri châu phu nhân nói xong, người cũng đi đến cửa, nàng ấy nhẹ nhàng buông cánh tay Vân Nương ra, cùng đứng với Tri châu đại nhân ở trước cửa đưa mắt nhìn hai người lên xe ngựa.
Trong đầu Vân Nương vẫn nghĩ tới lời Tri châu phu nhân nói, lúc ngồi ở trên xe ngựa không khỏi có phần thất thần.
Phần lớn các đôi vợ chồng đều giống như họ sao?
Nếu nói Bùi An thích nàng, người bên ngoài không biết nhưng trong lòng nàng và Bùi An lại biết rõ, chỉ là vì tình thế bức bách nên mới tạm thời ghép thành một đôi, lấy đâu ra tình cảm.
Vân Nương có phần nghi hoặc, không phải sau khi hai vợ chồng thành thân phải hiểu rõ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau sao? Giống như là nàng và Bùi An, mặc dù không có bất kỳ tình cảm gì, thậm chí chỉ gặp nhau một lần đã quyết định hôn sự, nhưng sau khi hai người thành thân, đồng tâm hiệp lực, suy nghĩ suy xét cho đối phương, không phải cuộc sống cũng rất tốt đó sao…
Bùi An ngồi bên cạnh liếc nàng vài lần, thấy ánh mắt nàng dại ra, hiển nhiên đang suy nghĩ gì đó, vừa rồi hắn thấy Tri châu phu nhân ghé vào bên tai nàng, lên tiếng hỏi: “Mã phu nhân nói gì sao?”
Vân Nương vội vàng định thần lại, quay đầu nhìn Bùi An, không hề giấu giếm cười nói: “Tri châu phu nhân nói, lang quân rất tốt, muốn ta phải trân trọng.”
Bùi An cười nhẹ, vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc hạ xuống mới nói: “Cặp vợ chồng này, miệng đầy pháo, phút cuối cũng nói được một câu thật lòng.”
Vân Nương:...
Đêm qua hai người đạp ánh trăng trở về, đèn trên đường phố đều tắt sạch, tắm rửa xong thì nằm trên giường, hai người yên lặng tựa vào nhau, trong lòng hình như rất kiên định, cũng không giày vò nữa, vừa ngủ một giấc đã đến hừng đông, sau khi tỉnh lại Vân Nương mới phát hiện nửa người mình đều nằm trong ngực Bùi An, từ trước đến nay nàng ngủ rất ngoan, rất ít khi lộn xộn như vậy, bối rối nhích tay chân mình khỏi người hắn, đỏ mặt xin lỗi: “Lang quân, xin lỗi, ngày thường ta không có như vậy…”
Bùi An cũng không để ý, bàn tay vỗ đầu nàng một cái, đứng dậy xốc chăn lên, dịu dàng nói: “Nàng mặc áo quần trước đi, dùng bữa sáng xong thì chúng ta xuất phát.”
Bùi An kiêu ngạo cũng không có gì sai, thật sự đối xử với nàng rất tốt.
Đám “trung” thần ông ta nuôi ra, xem ra đúng là không để ông ta vào mắt.
Từ sau khi Minh Dương công chúa bị đưa đi hoà thân, sự nghi ngờ của triều đình đối với ông ta càng ngày càng càn rỡ, ông ta vốn dĩ rất phiền lòng, một đám giá áo túi cơm(1) mà dám cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói, Nam Quốc có thể có mười vạn hùng binh, đi giết Bắc quốc?
(1)Giá áo túi cơm: người vô tích sự, người đoảng, kẻ bất tài
Ngu xuẩn đến hết thuốc chữa.
Sau khi Hoàng Thượng nhận được tin tức, dùng tay áo hất hết chén rượu ở trên bàn, tức giận nói: “Điều tra, điều tra cho trẫm, trẫm muốn nhìn xem kẻ nào có lá gan lớn như vậy.”
Điều tra cũng dễ điều tra, Bùi An đã đưa một thích khách nửa sống nửa chết về đây, không thẩm vấn mấy câu đã khai hết.
Tiêu Hầu gia Tiêu Hạc, rất tốt.
Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng, hơn phân nửa ông ta cũng đoán được là Tiêu Hạc: “Tuyên triệu, ngược lại trẫm muốn nhìn xem xem Tiêu Hầu gia hắn muốn làm gì, muốn phản sao!”
Tiêu Hầu gia nhanh chóng được triệu vào cung, lúc này hoàng thượng cũng không cho ông ta uống rượu với mình nữa, cũng không có kiên nhẫn vòng vo với ông ta nữa, trực tiếp sai người giải tên thích khách nửa sống nửa chết kia đến trước mặt ông ta, đau đớn nói: “Tiêu Hạc, mấy năm nay trẫm đối xử với ngươi không tệ đi, chỉ là một Chu gia nhỏ bé, ngươi lại muốn phản trẫm sao?”
Tiêu Hầu gia biến sắc, hoàn toàn không biết chuyện, chỉ liên tục kêu oan: “Bệ hạ! Chu gia có lòng mưu nghịch, thần chỉ hận không thể tự tay mình giết hắn, sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy, nhất định là có người muốn hãm hại thần, muốn châm ngòi quan hệ giữa thần và bệ hạ, thần oan uổng quá bệ hạ.”
Vẻ mặt Hoàng Thượng hờ hững nhìn ông ta, trong lòng cũng có vài phần do dự, Tiêu Hầu gia là người chỉ vì một mối hôn sự mà ngay cả tiền đồ của mình, toàn bộ tính mạng Tiêu gia cũng không c ần sao.
Lúc suy nghĩ kia vừa mới xuất hiện trong đầu, người của Triệu Viêm và Hình Phong phái trở về báo tin cũng tới nơi.
Gã sai vặt bên cạnh Triệu Viêm quỳ đầu xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Bệ hạ, người phải làm chủ cho quận vương, những kẻ thích khách kia cực kỳ ngạo mạn, quận vương vừa đến đã tự báo tên họ, ngay cả bệ hạ cũng kể ra nhưng chúng lại ăn nói rất ngông cuồng, nói, nói…”
Hoàng thượng nhíu mày: “Nói cái gì?”
“Nói họ Triệu, càng, càng đáng chết.” Gã sai vặt nói xong liên tục dập đầu vài cái: “Nô tài đáng chết, nhưng nô tài chính tai nghe được, một kẻ thích khách gọi Tam thiếu gia của Chu gia một tiếng cữu gia.”(2)
(2)舅爷: Cậu: Anh trai hoặc em trai của vợ. Ở đây là em anh của đích nữ Chu gia
Trước mắt Tiêu Hầu gia tối sầm lại.
Ai cũng biết, Tam thiếu gia Tiêu gia cưới đích của Chu gia.
Đột nhiên gân xanh trên trán Hoàng Thượng nhảy dựng, lại nghe người Hình Phong phái trở về chỉ ra và xác nhận: “Trong đó có một kẻ thích khách, cưỡi ngựa Lư Mã.”(3)
(3)卢马: Có lẽ là một loại ngựa gì đó, mình tra thì thấy đây là loại ngựa có nhúm lông trắng trên đầu, người xưa cho rằng loại ngựa này không có chủ nhân. Nổi tiếng là thú cưỡi của Lưu Bị trong thời Tam Quốc.
Hiện giờ quan viên có thể nuôi Lư Mã ở trong phủ, không có mấy người.
Vừa vặn, Hầu phủ có tư cách nuôi dưỡng.
Mấy bằng chứng như đinh đóng cột chỉ thẳng vào Tiêu Hầu gia, Tiêu Hầu gia trăm miệng không thể phản bác được, vẻ mặt trắng bệch, Hoàng Thượng cũng lười nhìn ông ta, không muốn nói thêm nửa chữ với ông ta nữa.
Được rồi.
Họ Triệu đều đáng chết.
“Khám xét tịch thu Hầu phủ, người áp giải vào đại lao cho trẫm.”
Bùi An đoán được từ nay về sau Hoàng Thượng sẽ không tin tưởng Tiêu Hầu gia nữa, nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Triệu Viêm, một Hình Phong, hai ngọn lửa nhỏ thiêu đốt Tiêu Hầu phủ tại chỗ.
Chuyện này vừa xảy ra, Hoàng Thượng không đợi thêm khắc nào, tránh đêm dài lắm mộng, gọi Vương Ân đến trước mặt: “Ngươi tự mình dẫn mấy người lên đường đi trợ giúp một tay cho Bùi đại nhân, truyền ý chỉ của trẫm để cho khanh ấy, ngàn vạn lần phải phân rõ cái nào là chính cái nào là phụ, không thể chờ thêm, nhanh chóng xử lý sạch sẽ mấy người vướng víu trong tay đi, ra tay cho gọn, để trẫm yên tâm làm việc. Ngoài ra, ngươi phải mang đầu của khâm phạm về treo ở trên cửa thành, ngược lại trẫm muốn nhìn xem kẻ nào dám làm bậy.”
Vương Ân gật đầu nhận lệnh: “Vâng, bệ hạ yên tâm.”
Tất cả đều nằm trong dự liệu, Vệ Minh bẩm báo xong, Bùi An mới phân phó: “Đi thông báo với lão già Phạm gia kia một chút, ngày mai sẽ chịu chút khổ.”
Có Chu gia bị cướp trước đây, Hoàng Thượng nhất định sẽ thận trọng, người phái tới không tận mắt nhìn thấy mấy người chết dưới mí mắt hắn thì sẽ không bỏ qua.
“Vâng.”
Bùi An lại nói: “Nói Vương Kinh không nên xuất hiện, tiếp tục tránh.” Không biết người triều đình phái đến là ai, lỡ như nhận ra sẽ rất phiền phức.
Vệ Minh nhận lệnh: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Sáng sớm hôm sau, Bùi An sai người thu dọn đồ đạc, sau khi Tri châu đại nhân nghe được tin tức thì vội vàng tìm tới: “Bùi đại nhân thật sự không ở thêm hai ngày sao?”
“Ngày nào nghịch tặc của Chu gia không bắt được thì với Nam Quốc ta là tai hoạ ngày đó, bệ hạ lo lắng, thần tử há có thể an tâm.”
Tri châu đại nhân liên tục gật đầu: “Bùi đại nhân nói đúng, là hạ quan vô năng, không thể tìm được tung tích nghịch tặc…”
Ngày hôm trước Bùi An vừa đến Lư Châu, hắn đã phái người đi điều tra, lục soát khắp nơi cũng không có chút tin tức nào, biết lần này Bùi An đi bắt khâm phạm của Chu gia đang bỏ trốn, nếu người này ở Lư Châu vậy thì mới khó giải quyết.
Không tìm được người lại nghe nói hắn muốn đi, thật ra trong lòng Tri châu đại nhân thở dài thườn thượt, vội vàng sai người đưa mấy rương “hoa quả sấy khô” hôm qua cho Bùi An.
Trước khi đi, Tri châu phu nhân cũng đến sân đưa tiễn.
Hôm qua hai người trò chuyện với nhau thành thử thân thiết rất nhiều, Tri châu phu nhân kéo cánh tay Vân Nương đi ra khỏi viện, vẻ mặt lưu luyến không rời: “Phu nhân vừa đi, không biết lần sau khi nào mới có thể gặp mặt, hiếm khi được gặp được phu nhân hợp ý như vậy, mới ở một ngày đã phải rời đi, trong lòng ta muôn vàn không nỡ.”
Hôm qua Vân Nương đã trải nghiệm tài ăn nói của Tri châu phu nhân, cười cười: “Hai ngày nay, quấy rầy phu nhân rồi.”
"Nói gì quấy rầy chứ, phu nhân và Bùi đại nhân có thể đến đây, đó là cho phủ Tri châu chúng ta thể diện…”
Chờ hai người chậm rãi đi ra, xe ngựa đều đã chuẩn bị xong đang dừng ở cửa.
Vân Nương nhìn thoáng qua Bùi An đang đứng chờ bên cạnh xe ngựa, bước chân đang muốn tăng nhanh thì Tri châu phu nhân bên cạnh chợt ghé tai lại, thấp giọng nói với nàng: “Tình cảm của Bùi đại nhân đối với phu nhân, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Vân Nương vừa nhấc làn váy lên, hơi khựng lại.
“Trong lòng người đàn ông này có vợ mình hay không, chỉ cần một ánh mắt là biết. Bùi đại nhân uy nghiêm lẫm liệt, người bên ngoài không ai không sợ hãi nhưng mà khi ngài ấy nhìn phu nhân, ánh mắt hoàn toàn khác, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.” Tri châu phu nhân nói ngưỡng mộ, đúng là vẻ hâm mộ trong mắt không giả: “Hơn nữa quan nhân ban sai(4), có mấy người tình nguyện mang phu nhân của mình theo chứ? Tục ngữ nói rất đúng, dù hoa nhà có thơm đến đâu thì cũng không mới mẻ bằng hoa dại, bao nhiêu nữ tử đời này chỉ ở trong thâm viện, nam tử ở ngoài làm gì đâu có biết được, chỉ đành chờ đợi trong vô vọng, đến khi chờ người quay về thì không chỉ có mình hắn, mang một người về thì đã đành, đau lòng nhất là mang về cả một gia đình, mình còn chưa làm mẹ đã bị người bên ngoài gọi một tiếng mẫu thân, giống như bọn họ mới là người một nhà, mình chỉ là một kẻ dư thừa…”
(4)Có giải thích chương 1 rồi nè. Ban sai: Xử lý các công việc cho chính phủ hoặc quân đội, chẳng hạn như sung công tài sản, thu thập lao động, v.v.
Chắc chắn đã từng trải nghiệm mới có thể nói những lời thấm thía như vậy.
Vân Nương chỉ ở trong phủ được một ngày, cũng không biết lông gà vỏ tỏi trong hậu viện Tri châu.
Nhưng hôm qua nàng nhìn thấy hai vợ chồng muốn lấy lòng nàng và Bùi An, có thể nói là nội ứng ngoại hợp, phối hợp rất ăn ý, không ngờ tới hai người họ lại bằng mặt mà không bằng lòng.
“Phu nhân có thể gả cho lang quân thích mình, đã may mắn rất nhiều so với đa số các cô nương, đời này, có rất nhiều phúc khí, sẽ càng ngày càng tốt hơn…”
Tri châu phu nhân nói xong, người cũng đi đến cửa, nàng ấy nhẹ nhàng buông cánh tay Vân Nương ra, cùng đứng với Tri châu đại nhân ở trước cửa đưa mắt nhìn hai người lên xe ngựa.
Trong đầu Vân Nương vẫn nghĩ tới lời Tri châu phu nhân nói, lúc ngồi ở trên xe ngựa không khỏi có phần thất thần.
Phần lớn các đôi vợ chồng đều giống như họ sao?
Nếu nói Bùi An thích nàng, người bên ngoài không biết nhưng trong lòng nàng và Bùi An lại biết rõ, chỉ là vì tình thế bức bách nên mới tạm thời ghép thành một đôi, lấy đâu ra tình cảm.
Vân Nương có phần nghi hoặc, không phải sau khi hai vợ chồng thành thân phải hiểu rõ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau sao? Giống như là nàng và Bùi An, mặc dù không có bất kỳ tình cảm gì, thậm chí chỉ gặp nhau một lần đã quyết định hôn sự, nhưng sau khi hai người thành thân, đồng tâm hiệp lực, suy nghĩ suy xét cho đối phương, không phải cuộc sống cũng rất tốt đó sao…
Bùi An ngồi bên cạnh liếc nàng vài lần, thấy ánh mắt nàng dại ra, hiển nhiên đang suy nghĩ gì đó, vừa rồi hắn thấy Tri châu phu nhân ghé vào bên tai nàng, lên tiếng hỏi: “Mã phu nhân nói gì sao?”
Vân Nương vội vàng định thần lại, quay đầu nhìn Bùi An, không hề giấu giếm cười nói: “Tri châu phu nhân nói, lang quân rất tốt, muốn ta phải trân trọng.”
Bùi An cười nhẹ, vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc hạ xuống mới nói: “Cặp vợ chồng này, miệng đầy pháo, phút cuối cũng nói được một câu thật lòng.”
Vân Nương:...
Đêm qua hai người đạp ánh trăng trở về, đèn trên đường phố đều tắt sạch, tắm rửa xong thì nằm trên giường, hai người yên lặng tựa vào nhau, trong lòng hình như rất kiên định, cũng không giày vò nữa, vừa ngủ một giấc đã đến hừng đông, sau khi tỉnh lại Vân Nương mới phát hiện nửa người mình đều nằm trong ngực Bùi An, từ trước đến nay nàng ngủ rất ngoan, rất ít khi lộn xộn như vậy, bối rối nhích tay chân mình khỏi người hắn, đỏ mặt xin lỗi: “Lang quân, xin lỗi, ngày thường ta không có như vậy…”
Bùi An cũng không để ý, bàn tay vỗ đầu nàng một cái, đứng dậy xốc chăn lên, dịu dàng nói: “Nàng mặc áo quần trước đi, dùng bữa sáng xong thì chúng ta xuất phát.”
Bùi An kiêu ngạo cũng không có gì sai, thật sự đối xử với nàng rất tốt.
Danh sách chương