Đi được nửa đường thì chủ tử chạy đi chơi, đội ngũ đành phải tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau, mọi người mới nhìn thấy một con tuấn mã chậm rãi chạy trên cát vàng quay về, cô nương trên lưng ngựa rúc vào trong ngực thiếu niên phía sau, thấp giọng thì thầm ôm nhau mà cười, chầm chậm đi tới, mặt trời phía tây bao phủ dưới bầu trời, lại làm cho người ta có một cảm giác cảnh đẹp ngày tốt, tháng năm yên bình đến lạ.
Chủ tử hiểu được chuyện tình cảm trai gái là chuyện tốt, trong lòng Đồng Nghĩa vô cùng may mắn vì hôm nay Chung phó đường chủ đi sớm, nếu không một màn này cũng chọc mù mắt hắn.
Theo lời hắn nói: Đều là bạn bè cùng lứa, sao lại có khác biệt to lớn như vậy.
Nhưng không phải sao, người này đã nổi tiếng chết người, hiện giờ người vợ mới cưới này cũng không ai bì nổi.
Xe ngựa lại xuất phát.
Ánh mặt trời chiếu rọi, sau khi hai người đi lên đều ngồi ở một bên râm mát, Vân Nương chạy hơn mười vòng cũng có phần mệt mỏi rồi, xe lắc lư một hồi lại không nhịn được, ngủ gà ngủ gật.
Bùi An đang nhìn thiệp mời do Tri châu đại nhân ở Lư Châu sai người đưa tới, cảm giác đầu vai chợt đ è xuống, nghiêng đầu thì nhìn thấy một cái đầu xù xù.
Trên búi tóc không có trang sức dư thừa, chỉ cài một cây trăm bạch ngọc, vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa phai hết, trông như một khối ngọc đẹp, trong trắng hồng nhạt, trong suốt như pha lê.
Bùi An hơi thất thần, cô nương trước mặt chính là người vợ mình cưới về. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đẹp đến lạ lùng.
Nhìn một hồi, Bùi An bị ma xui quỷ khiến vươn ngón tay khẽ chọc một cái gương mặt trắng mịn của nàng.
Rất mềm.
Cảm xúc đầu ngón tay chậm rãi lan tràn đến đáy lòng, đầu ngón tay hắn dừng lại, đột nhiên cảm giác được hình như mình lúc này đã khác với lúc trước.
Bên cạnh có thêm một người làm bạn.
Bùi An buông thiếp mời trong tay xuống, bàn tay nâng đầu nàng, cẩn thận dời xuống đặt ở trên đùi mình. Thấy nàng ngủ ngon lành mới quay đầu mở cửa sổ, đưa thiếp mời cho Đồng Nghĩa: “Hồi âm cho Tri châu đại nhân, nói Bùi mỗ chú ý tương đối nhiều.”
Kiến Khang rối loạn, chắc chắn sau khi bệ hạ biết được khâm phạm bị cướp sẽ phái người đến thúc giục hắn động thủ, hắn muốn kéo dài bệ hạ sẽ sinh nghi.
Vậy thì ở Lư Châu đi, vừa lúc cùng nàng chơi thêm mấy ngày.
Đồng Nghĩa sửng sốt, không phải chủ tử luôn luôn không thích kết giao những quan viên nịnh bợ này sao, lại còn ngang nhiên doạ nạt…
“Mau chóng tìm hai thi thể gần giống Phạm Huyền và Lý đại công tử, báo tin cho Chung Thanh đến Lư Châu, đợi nhân mã triều đình vừa đến thì để cho hắn đến đó cướp người, xong việc sớm.”
“Vâng.”
Lư Châu cách đây không xa, trước khi trời tối đã đến cổng thành.
Lúc nghỉ ngơi lại sức xong, mấy người xuống xe rời khỏi đội ngũ, Vân Nương cũng chưa từng thấy vẻ phô trương của Bùi An, cho nên lần này xem như mở rộng tầm mắt.
Tri châu đại nhân tự mình đến cửa thành đón tiếp, mấy chục tỳ nữ tay cầm đèn lồ ng đứng thành hai hàng chiếu sáng cửa thành giống như chợ hoa, đám người vừa đến, Tri châu đại nhân đã dẫn một đám quan viên theo, quỳ xuống hành lễ: “Cung nghênh Bùi đại nhân. ”
Một vị quan tam phẩm có thể làm cho một Tri châu đại nhân dàn cảnh như đánh trận như vậy, nhất định không phải bởi vì phẩm chức mà là thực quyền trong tay.
Quan viên tam phẩm nhiều lắm, nhưng trong vòng hai năm, từ thất phẩm nhảy bật bốn cấp đến tam phẩm chỉ có một mình Bùi An, Lư Châu cách Lâm An không xa lắm, tất nhiên hiểu rõ hướng đi của triều đình.
Ai mà không biết Bùi An là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, muốn bãi miễn ai đề bạt ai, chỉ cần một câu.
Ban đầu Tri châu còn do dự, sợ hắn không vào thành mình sẽ bỏ lỡ cơ hội leo lên, nhưng cũng sợ hắn vào thành, mình không đoán ra sở thích rồi hầu hạ không tốt, vừa rơi nhược điểm vừa mất nắm gạo.
Không nghĩ tới Bùi An sẽ hồi âm trước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chú ý người thì được thôi, hắn chỉ sợ vị Kinh quan(1) này không để ý gì cả, dấu muối không ăn.
(1)Kinh quan: đề cập đến các quan chức phục vụ như các quan chức ở thủ đô, nói chung là các quan chức của chính quyền trung ương của triều đình. Trái ngược với các quan chức nước ngoài phục vụ ở những nơi bên ngoài thủ đô. Trung Quốc hiện đại cũng coi Bắc Kinh là thủ đô và trung tâm chính trị của mình, vì vậy các quan chức trung ương được gọi là quan chức Bắc Kinh.
Có thể phô trương đến mức nào Tri châu đều trưng ra cả rồi, từ cửa thành đến phủ Tri châu người nườm nượp đi theo, trước cửa cũng có một đám hạ nhân chờ từ sớm.
So với Kiến Khang, thương mậu ở Lư Châu cũng không kém, phủ đệ của Tri châu cũng khiêm tốn chút nào.
Hai người không được ở phủ Tri châu ở Kiến Khang, lúc này coi như là bù đắp lại, xe ngựa vừa dừng Tri châu đại nhân đứng ở trước cửa xe cung kính nói: “Bùi đại nhân, phu nhân, đã đến nơi.”
Bùi An quay đầu lại nhìn về phía Vân Nương, đưa tay mình ra: “Phu nhân gian thần, đi thôi.”
Vân Nương:...
Hắn đây là định bất chấp tất cả đó à?
“Ai da, đây là Bùi đại nhân, đã nghe nói Bùi đại nhân phong thái hơn người từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, hạ quan thật sự là vô ích kiến thức mấy năm nay, e là trích tiên trên thiên môn cũng không hơn không kém.”
Tri Châu họ Mã, tài ăn nói rất giỏi, quan viên bên ngoài chỉ vào kinh báo cáo công tác một năm một lần, cho nên mấy năm nay chưa từng gặp mặt Bùi An.
Thấy người bước xuống xe ngựa, mặt như quan ngọc, khí thế hiên ngang, tròng mắt trợn lên một thoáng, lúc trước biết xuất thân của Bùi An là Trạng Nguyên, chắc chắn vẻ ngoài không kém, hôm nay nhìn thấy, mới biết là đẹp thật.
Cũng không cần hắn lục lọi ruột gan đi tìm lời khen, ưu thế sẵn có bày ra trước mặt rồi, hắn chỉ cần theo đó mà khen là được.
Sau đó Vân Nương đi ra, nàng nghe được mấy lời nịnh nọt trắng trợn ở phía trước mà hơi buồn cười, sau khi chui ra khỏi xe ngựa, không khỏi liếc mắt về phía Bùi An.
Trích tiên.
Khen cũng rất chuẩn.
Khóe môi cười trộm còn chưa tan, chỉ nghe Mã đại nhân ở trước mặt lại kinh ngạc cảm thán: “Vị này chính là thiếu phu nhân sao? Sao trên đời này lại có người xinh đẹp đến mức này, diện mạo này, sợ là ngay cả thần tiên cũng phải ghen ghét ba phần, hôm nay có thể gặp mặt là may mắn của hạ quan, Bùi đại nhân và thiếu phu nhân, hai ngài đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”
Vân Nương:...
Bùi An nhìn lướt qua vẻ mặt hơi đơ của nàng, cũng cười nhạo một tiếng rồi tiến lên đưa tay đỡ nàng xuống.
Cái gì Nam Quốc cũng thiếu, mà thứ không thiếu nhất chính là văn nhân mặc sĩ, chửi người ba ngày không trùng lặp, đương nhiên khen người cũng không thành vấn đề. Lúc trước lời đồn đại lan truyền ở Lâm An, hai người không quen biết nhau nên chỉ cảm thấy vớ vẩn, hôm nay nghe lại lại cảm thấy không giống nhau.
Thỉnh thoảng người ta vẫn cần vài lời nịnh hót thế này, nghe rất thoải mái.
“Quấy rầy Mã đại nhân rồi.” Bùi An nắm lấy tay Vân Nương, một bước bước vào cổng lớn, Tri châu đại nhân, một đám quan viên và hạ nhân theo sát phía sau: “Không quấy rầy không quấy rầy, Bùi đại nhân có thể đến Lư Châu của chúng ta là phúc phận của dân chúng, ngày thường Bùi đại nhân chia sẻ lo âu với bệ hạ, hao tâm tốn sức, đường xá lại vất vả, lúc này ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, có gì cần phân phó, giao cho hạ quan là được.”
Bùi An không trả lời lại, các quan viên phía sau lại thở phào nhẹ nhõm, từ xưa đến nay không có tên “gian thần” nào không thích xa hoa tiền bạc.
Huống chi Nam Quốc bây giờ, trên dưới triều đình, không có quan viên nào là không xa hoa lãng phí.
“Bùi đại nhân, bên này mời.” Tri châu đại nhân khom người dẫn đường, đưa người đến trước cửa rồi kịp thời dừng bước: “Bùi đại nhân nhìn xem phòng này như thế nào, cần thêm thứ gì cứ việc phân phó, hạ quan khác biết hôm nay Bùi đại nhân sẽ tới nên cố ý cho người chuẩn bị rượu ngon thức ăn nổi tiếng ở Lư Châu, đợi đại nhân và phu nhân thu dọn xong thì xin mời di chuyển đến viện trước, để hạ quan tẩy trần cho đại nhân và phu nhân.”
Ngày thường, thứ Bùi An phiền chán nhất là ứng phó với những quan viên nịnh bợ này, quan hệ tám sào cũng không đánh tới, người nào người nấy đều dốc sức trèo lên cao, mình còn phải hao tâm tốn sức để chu toàn. Nếu không phải muốn dẫn nàng ra ngoài mở rộng kiến thức, y tình nguyện dựng trại qua đêm ở trong rừng hoang dã.
(2)Tám sào cũng không đánh tới: Có ý diễn tả mối quan hệ giữa hai người là xa cách hoặc không liên quan. Có giải thích ở chương 1 rồi nè.
Trường hợp như vậy, chỉ cần một người đi là được rồi, Bùi An nói với Vân Nương: “Sắc trời đã muộn, nàng đi nghỉ ngơi trước.”
Vân Nương gật đầu, hôm nay cưỡi ngựa chạy một hồi lâu như vậy, thân thể mệt mỏi thật nên không muốn góp vui.
Tri châu đại nhân thấy Bùi An đồng ý, trên mặt cười toe, vội vàng phân phó mấy vị tỳ nữ phía sau: “Còn không mau đi hầu hạ phu nhân cho tốt.”
Vân Nương cho rằng việc hầu hạ cũng giống như Thanh Ngọc và Liên Dĩnh hầu hạ bình thường, hầu hạ trà nước, chuẩn bị bữa ăn, trải giường các thứ v.v.
Nhưng từ sau khi nàng vào phòng, mấy tỳ nữ ở trước mặt vẫn vây quanh nàng, châm trà, đấm bóp vai, còn mang theo đủ trò chọc nàng vui vẻ: “Nô tỳ sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy diện mạo như phu nhân, là sinh ra trong bụng người phàm sao, hay là thần tiên chuyển thế, hạ phàm đến trải nghiệm pháo hoa nhân gian.”
Vừa dứt lời, một nha hoàn bên cạnh,cười khanh khách đút quả nho đã lột vỏ vào miệng Vân Nương, sau đó mở lòng bàn tay ra đặt ở bên miệng, thay nàng nhả hạt.
Vân Nương:...
Vân Nương không ngờ hầu hạ người còn có phương pháp hầu hạ như vậy, điều này hoàn toàn khác với cuộc sống mười sáu năm trước của nàng…
Ăn uống xong, nghỉ ngơi một lát, Vân Nương lại được mấy nha hoàn dìu đi tịnh phòng.
Một gian phòng to như thật, bên trong không có thùng tắm mà chỉ có một cái hồ nước nóng hổi, phía trên trải đầy cánh hoa, sương mù lượn lờ, hương hoa bốn phía.
Vân Nương tự nhận mình không có kiến thức.
Bây giờ cuộc sống của quan viên đều xa hoa như thế sao, khó trách mỗi người đấu đến ngươi chết ta sống...
Chờ áo quần trên người được cởi ra chỉ còn lại có một cái yếm, Vân Nương mới tỉnh táo lại: “Các ngươi lui ra hết đi, ta tự làm.”
Đợi mấy nha hoàn đi ra ngoài, Thanh Ngọc bị ngó lơ ở một bên vội vàng phất rèm tiến lên, cầm lấy gáo múc nước, nước chậm rãi chảy xuống vai Vân Nương, nàng ấy kề sát nàng rồi thấp giọng nói: “Chủ tử, nô tỳ cảm thấy có âm mưu.”
Vân Nương sửng sốt: “Âm mưu gì?”
“Người nghĩ đi, từ trước đến nay tham quan ô lại, người nào người nấy trắng trợn thu bạc còn không phải xuống tay từ gia quyến hậu viện đó sao, Tri châu đại nhân này cho mấy nha hoàn đó tới đây, vừa nhìn là biết có mưu đồ với người. Nếu người là người ý chí không kiên định, chắc chắn sẽ đánh mất chính mình.”
Vân Nương không hiểu lắm: “Sau đó thì sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Sau đó chủ tử người nhận hối lộ của người ta, cô gia của chúng ta sẽ gặp phiền phức, cái khác không nói, thanh danh sẽ bị huỷ.”
Vân Nương cảm thấy Thanh Ngọc suy nghĩ nhiều rồi: “Chàng còn có thanh danh à?”
Thanh Ngọc:...
Ờ đúng thật, thanh danh “gian thần” này đủ vang dội rồi.
“Thanh danh là thứ yếu, nếu cô gia vì vậy mà nợ nhân tình thì chẳng phải sau này phải trả sao, lỡ như Tri châu đại nhân kia được đằng chân lân đằng đầu mở miệng đưa một vấn đề nan giải cho cô gia, cô gia nên đồng ý hay không?”
Vân Nương hoài nghi: “Mấy quả nho, không đến mức đó chứ.”
“Sao không đến mức đó chứ, lòng người nuốt voi nuốt rắn cũng không đủ, chúng ta là phu nhân tam phẩm, tình cảnh nào mà chưa từng thấy, đừng có ra vẻ chúng ta không có kiến thức…”
Vân Nương: Đúng là nàng chưa thấy cảnh này bao giờ.
Nhưng mà Thanh Ngọc nói cũng đúng, lỡ như nợ nhân tình không trả được: “Được rồi, đợi lát nữa ta sẽ không ăn.”
“Chủ tử anh minh.”
Chờ tắm rửa xong, Thanh Ngọc vừa mới đỡ nàng đi ra ngoài, một đám nha hoàn đã tiến lại gần, lần này Thanh Ngọc chết cũng không để bọn họ hầu hạ, muốn cướp chén cơm của nàng ấy, không có cửa.
“Chắc là lần đầu cô nương đến Lư Châu phải không, hôm nay vất vả nhiều rồi, nào, tới ngồi đây đi, nghỉ ngơi một lát.” Hai nha hoàn một trái một phải đỡ Thanh Ngọc lên ghế ngồi: “Cô nương ăn nho thử đi, những thứ này là đại nhân tốn không ít cách chuyên môn vận chuyển từ Tây Vực tới đây đấy, ngày thường ngay cả phu nhân cũng không nỡ ăn… Có phải ngọt lắm không?”
Trong miệng bị nhét vài trái, Thanh Ngọc buộc phải nuốt xuống, một lát sau mới nuốt ra một câu: “Rất ngọt…”
Vân Nương bên kia đã được một nha hoàn đỡ lên giường, một người đang xoa tóc cho nàng, hai người còn lại ngồi xổm hai bên, bóp chân cho nàng.
Mới đầu Vân Nương còn không thoải mái lắm, cũng càng bóp càng thấy dễ chịu.
“Phía trên một chút.”
“Đúng, là chỗ đó.”
“Nhẹ một chút…”
“Đôi tay này của tỷ tỷ luyện nhiều năm, không có phụ nhân quan gia nào ở Lư Châu này không khen, phu nhân có cảm thấy thoải mái không?”
“Thoải mái.” Vân Nương lười biếng trở mình: “Vậy ngươi đến xoa bóp vai ta đi, hơi nhức mỏi.”
“Dạ, ngồi xe ngựa lâu nên mới bị nhức mỏi, tối nay nô tỳ sẽ xoa bóp cho phu nhân, đảm bảo ngày mai sẽ hết nhức mỏi…”
Nợ thì nợ đi, dù sao nàng cũng là “phu nhân gian thần”, trước hết để cho nàng trầm mê một lát.
Tiền viện, Bùi An ngồi ở ghế cao, vẻ mặt uể oải nhìn ca múa phía dưới, không động tới chén rượu trước mặt.
“Đây chính là rượu Hoa Điêu nổi danh ở Lư Châu chúng ta, Bùi đại nhân không nếm một ngụm sao?”
“Bản quan không uống rượu.”
Tri Châu sửng sốt, vội vàng nở nụ cười một tiếng: “Được, Bùi đại nhân lấy thân làm gương, không ham mê tửu sắc, Nam Quốc ta có được một trụ cột như Bùi đại nhân, có thể nói là phúc khí của bệ hạ, phúc âm(3) của dân chúng…”
(3)Phúc âm, nghĩa đen là "tiếng nói may mắn", "tin tốt lành". Nó chủ yếu được sử dụng trong Cơ đốc giáo.
Bùi An không đáp.
“Được, vậy hôm nay chúng ta không uống rượu, chúng ta uống trà.” Tri châu nói xong quay đầu gọi hạ nhân: “Lên trà đạo.”
“Chắc Bùi đại nhân không biết, môn trà đạo này đã thất truyền từ lâu, mấy tháng gần đây trong lúc vô tình bị ta bắt gặp, cho người theo học, coi như là có duyên với Bùi đại nhân.” Vẻ mặt Tri châu đại nhân nịnh nọt: “Không biết Bùi đại nhân có từng nghe nói Trương gia ở Lâm An hay không?”
Con ngươi Bùi An nhẹ nhàng khẽ động.
“Môn trà nghệ này vốn là bí truyền của Trương gia, nghe nói gia chủ Trương gia tên Trương Trị muốn dỗ phu nhân vui vẻ, mỗi ngày đều mài trà, sau đó ngộ ra trà đạo, về sau không biết tại sao phu nhân hắn lại đột ngột qua đời. Trương Trị cũng điên cuồng theo, cầm đao chém người, mở miệng đầy lời nói bậy bạ, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát trong một đêm. Sau khi Trương gia suy tàn, trà nghệ này cũng theo đó biến mất, mười năm trôi qua, ta mới tìm thấy một tiểu nhị của họ Trương năm đó, dù sao cũng là đồ vật của chủ tử nhà mình, sợ bị quấn thân nên không dám lấy ra mưu sinh, bí mật này chúng ta kiến thức một phen là được rồi.”
“Thế tiểu nhị đâu?”
Thấy y có hứng, mặt Tri châu đại nhân cũng vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn ra cửa: “Người đâu, tới.”
Tiểu nhị diễn giải tuyệt kỹ độc môn của nhà họ Trương ngay tại chỗ.
Nghệ thuật pha trà.(4)
(4)茶百戏: Chabaixi giống như nghệ thuật pha cà phê nhưng không phải. Nó sử dụng nước ngọt để vẽ hoa văn trên bề mặt bọt trà trắng, trong khi nghệ thuật pha cà phê sử dụng sữa để vẽ trên cà phê.
Quá trình tạo bọt trà là một phương pháp uống trà đặc biệt từ thời nhà Tống (960-1279) ở Trung Quốc, được gọi là “dian cha”. Họ sẽ thử trà cho đến khi tạo thành bột, đổ nước vào bột và đánh cho đến khi tạo thành bọt, sau đó họ sẽ uống cả bọt và trà cùng nhau.
Vẽ hoa trên mặt trà giống như một con phượng hoàng sống động như thật.
Nghệ thuật pha trà thì Nam Quốc cũng có nhưng có thể vẽ hoa như vậy thì ngoại trừ Trương gia, người bên ngoài không làm được.
Nam Quốc chỉ có nhã hứng như vậy, vẻ mặt Tri châu đại nhân khoe khoang, tranh công nhìn về phía Bùi An: “Bùi đại nhân, cảm thấy như thế nào?”
Bùi An bưng chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, sắc mặt bình tĩnh nói: “Bắt lấy.”
Vân Nương ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, lúc tỉnh lại trời đã sáng.
Mở mắt nhìn một vòng quanh phòng, không thấy Bùi An đâu cả.
Thanh Ngọc thấy nàng tỉnh lại, tiến lên thở dài một tiếng: “Chủ tử đừng tìm nữa, đêm qua cô gia không trở về, tám phần rơi vào Động Bàn Tơ, không ra được rồi.”
Vân Nương:...
“Có ý gì.”
“Đêm qua chủ tử tự mình trải nghiệm một phen, còn có ý gì chứ, người là một cô nương còn được hầu hạ thoải mái, đầu óc choáng váng như vậy, huống chi cô gia là một nam tử.”
Vẻ mặt Vân Nương cứng đờ.
“Chủ tử người đừng nhìn nô tỳ như vậy, ý chí của nô tỳ luôn có ở đó, chỉ là thủ đoạn của Tri châu đại nhân này thật sự là quá cao minh, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì rồi, biết trèo lên cao bám vào quyền quý, chính là lòng muông dạ thú. Đêm qua nô tỳ nhìn ra ngoài sân thấy tiền viện còn tổ chức tiệc tùng ca múa, e là náo nhiệt hơn chợ đêm nữa. Lúc này mới ngày đầu tiên đã dùng bẫy với chúng ta, mê hoặc chúng ta, lại đưa các cô nương vào lòng cô gia, cũng không biết cô gia có giữ mình được hay không, nhưng mà đến canh giờ này rồi, chắc là bị chà đạp rồi…”
Vừa dứt lời, có bóng người chợt bước vào cửa.
Thanh Ngọc sợ tới mức xoay người, Vân Nương cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Bùi An.
Vẫn áo quần giống đêm qua.
Bùi An liếc mắt nhìn hai chủ tớ trước mắt, ánh mắt dán chặt vào người Thanh Ngọc, miệng nhếch lên, ngoài cười như trong lòng không cười: “Ai bị chà đạp?”
Một canh giờ sau, mọi người mới nhìn thấy một con tuấn mã chậm rãi chạy trên cát vàng quay về, cô nương trên lưng ngựa rúc vào trong ngực thiếu niên phía sau, thấp giọng thì thầm ôm nhau mà cười, chầm chậm đi tới, mặt trời phía tây bao phủ dưới bầu trời, lại làm cho người ta có một cảm giác cảnh đẹp ngày tốt, tháng năm yên bình đến lạ.
Chủ tử hiểu được chuyện tình cảm trai gái là chuyện tốt, trong lòng Đồng Nghĩa vô cùng may mắn vì hôm nay Chung phó đường chủ đi sớm, nếu không một màn này cũng chọc mù mắt hắn.
Theo lời hắn nói: Đều là bạn bè cùng lứa, sao lại có khác biệt to lớn như vậy.
Nhưng không phải sao, người này đã nổi tiếng chết người, hiện giờ người vợ mới cưới này cũng không ai bì nổi.
Xe ngựa lại xuất phát.
Ánh mặt trời chiếu rọi, sau khi hai người đi lên đều ngồi ở một bên râm mát, Vân Nương chạy hơn mười vòng cũng có phần mệt mỏi rồi, xe lắc lư một hồi lại không nhịn được, ngủ gà ngủ gật.
Bùi An đang nhìn thiệp mời do Tri châu đại nhân ở Lư Châu sai người đưa tới, cảm giác đầu vai chợt đ è xuống, nghiêng đầu thì nhìn thấy một cái đầu xù xù.
Trên búi tóc không có trang sức dư thừa, chỉ cài một cây trăm bạch ngọc, vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa phai hết, trông như một khối ngọc đẹp, trong trắng hồng nhạt, trong suốt như pha lê.
Bùi An hơi thất thần, cô nương trước mặt chính là người vợ mình cưới về. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đẹp đến lạ lùng.
Nhìn một hồi, Bùi An bị ma xui quỷ khiến vươn ngón tay khẽ chọc một cái gương mặt trắng mịn của nàng.
Rất mềm.
Cảm xúc đầu ngón tay chậm rãi lan tràn đến đáy lòng, đầu ngón tay hắn dừng lại, đột nhiên cảm giác được hình như mình lúc này đã khác với lúc trước.
Bên cạnh có thêm một người làm bạn.
Bùi An buông thiếp mời trong tay xuống, bàn tay nâng đầu nàng, cẩn thận dời xuống đặt ở trên đùi mình. Thấy nàng ngủ ngon lành mới quay đầu mở cửa sổ, đưa thiếp mời cho Đồng Nghĩa: “Hồi âm cho Tri châu đại nhân, nói Bùi mỗ chú ý tương đối nhiều.”
Kiến Khang rối loạn, chắc chắn sau khi bệ hạ biết được khâm phạm bị cướp sẽ phái người đến thúc giục hắn động thủ, hắn muốn kéo dài bệ hạ sẽ sinh nghi.
Vậy thì ở Lư Châu đi, vừa lúc cùng nàng chơi thêm mấy ngày.
Đồng Nghĩa sửng sốt, không phải chủ tử luôn luôn không thích kết giao những quan viên nịnh bợ này sao, lại còn ngang nhiên doạ nạt…
“Mau chóng tìm hai thi thể gần giống Phạm Huyền và Lý đại công tử, báo tin cho Chung Thanh đến Lư Châu, đợi nhân mã triều đình vừa đến thì để cho hắn đến đó cướp người, xong việc sớm.”
“Vâng.”
Lư Châu cách đây không xa, trước khi trời tối đã đến cổng thành.
Lúc nghỉ ngơi lại sức xong, mấy người xuống xe rời khỏi đội ngũ, Vân Nương cũng chưa từng thấy vẻ phô trương của Bùi An, cho nên lần này xem như mở rộng tầm mắt.
Tri châu đại nhân tự mình đến cửa thành đón tiếp, mấy chục tỳ nữ tay cầm đèn lồ ng đứng thành hai hàng chiếu sáng cửa thành giống như chợ hoa, đám người vừa đến, Tri châu đại nhân đã dẫn một đám quan viên theo, quỳ xuống hành lễ: “Cung nghênh Bùi đại nhân. ”
Một vị quan tam phẩm có thể làm cho một Tri châu đại nhân dàn cảnh như đánh trận như vậy, nhất định không phải bởi vì phẩm chức mà là thực quyền trong tay.
Quan viên tam phẩm nhiều lắm, nhưng trong vòng hai năm, từ thất phẩm nhảy bật bốn cấp đến tam phẩm chỉ có một mình Bùi An, Lư Châu cách Lâm An không xa lắm, tất nhiên hiểu rõ hướng đi của triều đình.
Ai mà không biết Bùi An là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, muốn bãi miễn ai đề bạt ai, chỉ cần một câu.
Ban đầu Tri châu còn do dự, sợ hắn không vào thành mình sẽ bỏ lỡ cơ hội leo lên, nhưng cũng sợ hắn vào thành, mình không đoán ra sở thích rồi hầu hạ không tốt, vừa rơi nhược điểm vừa mất nắm gạo.
Không nghĩ tới Bùi An sẽ hồi âm trước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chú ý người thì được thôi, hắn chỉ sợ vị Kinh quan(1) này không để ý gì cả, dấu muối không ăn.
(1)Kinh quan: đề cập đến các quan chức phục vụ như các quan chức ở thủ đô, nói chung là các quan chức của chính quyền trung ương của triều đình. Trái ngược với các quan chức nước ngoài phục vụ ở những nơi bên ngoài thủ đô. Trung Quốc hiện đại cũng coi Bắc Kinh là thủ đô và trung tâm chính trị của mình, vì vậy các quan chức trung ương được gọi là quan chức Bắc Kinh.
Có thể phô trương đến mức nào Tri châu đều trưng ra cả rồi, từ cửa thành đến phủ Tri châu người nườm nượp đi theo, trước cửa cũng có một đám hạ nhân chờ từ sớm.
So với Kiến Khang, thương mậu ở Lư Châu cũng không kém, phủ đệ của Tri châu cũng khiêm tốn chút nào.
Hai người không được ở phủ Tri châu ở Kiến Khang, lúc này coi như là bù đắp lại, xe ngựa vừa dừng Tri châu đại nhân đứng ở trước cửa xe cung kính nói: “Bùi đại nhân, phu nhân, đã đến nơi.”
Bùi An quay đầu lại nhìn về phía Vân Nương, đưa tay mình ra: “Phu nhân gian thần, đi thôi.”
Vân Nương:...
Hắn đây là định bất chấp tất cả đó à?
“Ai da, đây là Bùi đại nhân, đã nghe nói Bùi đại nhân phong thái hơn người từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, hạ quan thật sự là vô ích kiến thức mấy năm nay, e là trích tiên trên thiên môn cũng không hơn không kém.”
Tri Châu họ Mã, tài ăn nói rất giỏi, quan viên bên ngoài chỉ vào kinh báo cáo công tác một năm một lần, cho nên mấy năm nay chưa từng gặp mặt Bùi An.
Thấy người bước xuống xe ngựa, mặt như quan ngọc, khí thế hiên ngang, tròng mắt trợn lên một thoáng, lúc trước biết xuất thân của Bùi An là Trạng Nguyên, chắc chắn vẻ ngoài không kém, hôm nay nhìn thấy, mới biết là đẹp thật.
Cũng không cần hắn lục lọi ruột gan đi tìm lời khen, ưu thế sẵn có bày ra trước mặt rồi, hắn chỉ cần theo đó mà khen là được.
Sau đó Vân Nương đi ra, nàng nghe được mấy lời nịnh nọt trắng trợn ở phía trước mà hơi buồn cười, sau khi chui ra khỏi xe ngựa, không khỏi liếc mắt về phía Bùi An.
Trích tiên.
Khen cũng rất chuẩn.
Khóe môi cười trộm còn chưa tan, chỉ nghe Mã đại nhân ở trước mặt lại kinh ngạc cảm thán: “Vị này chính là thiếu phu nhân sao? Sao trên đời này lại có người xinh đẹp đến mức này, diện mạo này, sợ là ngay cả thần tiên cũng phải ghen ghét ba phần, hôm nay có thể gặp mặt là may mắn của hạ quan, Bùi đại nhân và thiếu phu nhân, hai ngài đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”
Vân Nương:...
Bùi An nhìn lướt qua vẻ mặt hơi đơ của nàng, cũng cười nhạo một tiếng rồi tiến lên đưa tay đỡ nàng xuống.
Cái gì Nam Quốc cũng thiếu, mà thứ không thiếu nhất chính là văn nhân mặc sĩ, chửi người ba ngày không trùng lặp, đương nhiên khen người cũng không thành vấn đề. Lúc trước lời đồn đại lan truyền ở Lâm An, hai người không quen biết nhau nên chỉ cảm thấy vớ vẩn, hôm nay nghe lại lại cảm thấy không giống nhau.
Thỉnh thoảng người ta vẫn cần vài lời nịnh hót thế này, nghe rất thoải mái.
“Quấy rầy Mã đại nhân rồi.” Bùi An nắm lấy tay Vân Nương, một bước bước vào cổng lớn, Tri châu đại nhân, một đám quan viên và hạ nhân theo sát phía sau: “Không quấy rầy không quấy rầy, Bùi đại nhân có thể đến Lư Châu của chúng ta là phúc phận của dân chúng, ngày thường Bùi đại nhân chia sẻ lo âu với bệ hạ, hao tâm tốn sức, đường xá lại vất vả, lúc này ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, có gì cần phân phó, giao cho hạ quan là được.”
Bùi An không trả lời lại, các quan viên phía sau lại thở phào nhẹ nhõm, từ xưa đến nay không có tên “gian thần” nào không thích xa hoa tiền bạc.
Huống chi Nam Quốc bây giờ, trên dưới triều đình, không có quan viên nào là không xa hoa lãng phí.
“Bùi đại nhân, bên này mời.” Tri châu đại nhân khom người dẫn đường, đưa người đến trước cửa rồi kịp thời dừng bước: “Bùi đại nhân nhìn xem phòng này như thế nào, cần thêm thứ gì cứ việc phân phó, hạ quan khác biết hôm nay Bùi đại nhân sẽ tới nên cố ý cho người chuẩn bị rượu ngon thức ăn nổi tiếng ở Lư Châu, đợi đại nhân và phu nhân thu dọn xong thì xin mời di chuyển đến viện trước, để hạ quan tẩy trần cho đại nhân và phu nhân.”
Ngày thường, thứ Bùi An phiền chán nhất là ứng phó với những quan viên nịnh bợ này, quan hệ tám sào cũng không đánh tới, người nào người nấy đều dốc sức trèo lên cao, mình còn phải hao tâm tốn sức để chu toàn. Nếu không phải muốn dẫn nàng ra ngoài mở rộng kiến thức, y tình nguyện dựng trại qua đêm ở trong rừng hoang dã.
(2)Tám sào cũng không đánh tới: Có ý diễn tả mối quan hệ giữa hai người là xa cách hoặc không liên quan. Có giải thích ở chương 1 rồi nè.
Trường hợp như vậy, chỉ cần một người đi là được rồi, Bùi An nói với Vân Nương: “Sắc trời đã muộn, nàng đi nghỉ ngơi trước.”
Vân Nương gật đầu, hôm nay cưỡi ngựa chạy một hồi lâu như vậy, thân thể mệt mỏi thật nên không muốn góp vui.
Tri châu đại nhân thấy Bùi An đồng ý, trên mặt cười toe, vội vàng phân phó mấy vị tỳ nữ phía sau: “Còn không mau đi hầu hạ phu nhân cho tốt.”
Vân Nương cho rằng việc hầu hạ cũng giống như Thanh Ngọc và Liên Dĩnh hầu hạ bình thường, hầu hạ trà nước, chuẩn bị bữa ăn, trải giường các thứ v.v.
Nhưng từ sau khi nàng vào phòng, mấy tỳ nữ ở trước mặt vẫn vây quanh nàng, châm trà, đấm bóp vai, còn mang theo đủ trò chọc nàng vui vẻ: “Nô tỳ sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy diện mạo như phu nhân, là sinh ra trong bụng người phàm sao, hay là thần tiên chuyển thế, hạ phàm đến trải nghiệm pháo hoa nhân gian.”
Vừa dứt lời, một nha hoàn bên cạnh,cười khanh khách đút quả nho đã lột vỏ vào miệng Vân Nương, sau đó mở lòng bàn tay ra đặt ở bên miệng, thay nàng nhả hạt.
Vân Nương:...
Vân Nương không ngờ hầu hạ người còn có phương pháp hầu hạ như vậy, điều này hoàn toàn khác với cuộc sống mười sáu năm trước của nàng…
Ăn uống xong, nghỉ ngơi một lát, Vân Nương lại được mấy nha hoàn dìu đi tịnh phòng.
Một gian phòng to như thật, bên trong không có thùng tắm mà chỉ có một cái hồ nước nóng hổi, phía trên trải đầy cánh hoa, sương mù lượn lờ, hương hoa bốn phía.
Vân Nương tự nhận mình không có kiến thức.
Bây giờ cuộc sống của quan viên đều xa hoa như thế sao, khó trách mỗi người đấu đến ngươi chết ta sống...
Chờ áo quần trên người được cởi ra chỉ còn lại có một cái yếm, Vân Nương mới tỉnh táo lại: “Các ngươi lui ra hết đi, ta tự làm.”
Đợi mấy nha hoàn đi ra ngoài, Thanh Ngọc bị ngó lơ ở một bên vội vàng phất rèm tiến lên, cầm lấy gáo múc nước, nước chậm rãi chảy xuống vai Vân Nương, nàng ấy kề sát nàng rồi thấp giọng nói: “Chủ tử, nô tỳ cảm thấy có âm mưu.”
Vân Nương sửng sốt: “Âm mưu gì?”
“Người nghĩ đi, từ trước đến nay tham quan ô lại, người nào người nấy trắng trợn thu bạc còn không phải xuống tay từ gia quyến hậu viện đó sao, Tri châu đại nhân này cho mấy nha hoàn đó tới đây, vừa nhìn là biết có mưu đồ với người. Nếu người là người ý chí không kiên định, chắc chắn sẽ đánh mất chính mình.”
Vân Nương không hiểu lắm: “Sau đó thì sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Sau đó chủ tử người nhận hối lộ của người ta, cô gia của chúng ta sẽ gặp phiền phức, cái khác không nói, thanh danh sẽ bị huỷ.”
Vân Nương cảm thấy Thanh Ngọc suy nghĩ nhiều rồi: “Chàng còn có thanh danh à?”
Thanh Ngọc:...
Ờ đúng thật, thanh danh “gian thần” này đủ vang dội rồi.
“Thanh danh là thứ yếu, nếu cô gia vì vậy mà nợ nhân tình thì chẳng phải sau này phải trả sao, lỡ như Tri châu đại nhân kia được đằng chân lân đằng đầu mở miệng đưa một vấn đề nan giải cho cô gia, cô gia nên đồng ý hay không?”
Vân Nương hoài nghi: “Mấy quả nho, không đến mức đó chứ.”
“Sao không đến mức đó chứ, lòng người nuốt voi nuốt rắn cũng không đủ, chúng ta là phu nhân tam phẩm, tình cảnh nào mà chưa từng thấy, đừng có ra vẻ chúng ta không có kiến thức…”
Vân Nương: Đúng là nàng chưa thấy cảnh này bao giờ.
Nhưng mà Thanh Ngọc nói cũng đúng, lỡ như nợ nhân tình không trả được: “Được rồi, đợi lát nữa ta sẽ không ăn.”
“Chủ tử anh minh.”
Chờ tắm rửa xong, Thanh Ngọc vừa mới đỡ nàng đi ra ngoài, một đám nha hoàn đã tiến lại gần, lần này Thanh Ngọc chết cũng không để bọn họ hầu hạ, muốn cướp chén cơm của nàng ấy, không có cửa.
“Chắc là lần đầu cô nương đến Lư Châu phải không, hôm nay vất vả nhiều rồi, nào, tới ngồi đây đi, nghỉ ngơi một lát.” Hai nha hoàn một trái một phải đỡ Thanh Ngọc lên ghế ngồi: “Cô nương ăn nho thử đi, những thứ này là đại nhân tốn không ít cách chuyên môn vận chuyển từ Tây Vực tới đây đấy, ngày thường ngay cả phu nhân cũng không nỡ ăn… Có phải ngọt lắm không?”
Trong miệng bị nhét vài trái, Thanh Ngọc buộc phải nuốt xuống, một lát sau mới nuốt ra một câu: “Rất ngọt…”
Vân Nương bên kia đã được một nha hoàn đỡ lên giường, một người đang xoa tóc cho nàng, hai người còn lại ngồi xổm hai bên, bóp chân cho nàng.
Mới đầu Vân Nương còn không thoải mái lắm, cũng càng bóp càng thấy dễ chịu.
“Phía trên một chút.”
“Đúng, là chỗ đó.”
“Nhẹ một chút…”
“Đôi tay này của tỷ tỷ luyện nhiều năm, không có phụ nhân quan gia nào ở Lư Châu này không khen, phu nhân có cảm thấy thoải mái không?”
“Thoải mái.” Vân Nương lười biếng trở mình: “Vậy ngươi đến xoa bóp vai ta đi, hơi nhức mỏi.”
“Dạ, ngồi xe ngựa lâu nên mới bị nhức mỏi, tối nay nô tỳ sẽ xoa bóp cho phu nhân, đảm bảo ngày mai sẽ hết nhức mỏi…”
Nợ thì nợ đi, dù sao nàng cũng là “phu nhân gian thần”, trước hết để cho nàng trầm mê một lát.
Tiền viện, Bùi An ngồi ở ghế cao, vẻ mặt uể oải nhìn ca múa phía dưới, không động tới chén rượu trước mặt.
“Đây chính là rượu Hoa Điêu nổi danh ở Lư Châu chúng ta, Bùi đại nhân không nếm một ngụm sao?”
“Bản quan không uống rượu.”
Tri Châu sửng sốt, vội vàng nở nụ cười một tiếng: “Được, Bùi đại nhân lấy thân làm gương, không ham mê tửu sắc, Nam Quốc ta có được một trụ cột như Bùi đại nhân, có thể nói là phúc khí của bệ hạ, phúc âm(3) của dân chúng…”
(3)Phúc âm, nghĩa đen là "tiếng nói may mắn", "tin tốt lành". Nó chủ yếu được sử dụng trong Cơ đốc giáo.
Bùi An không đáp.
“Được, vậy hôm nay chúng ta không uống rượu, chúng ta uống trà.” Tri châu nói xong quay đầu gọi hạ nhân: “Lên trà đạo.”
“Chắc Bùi đại nhân không biết, môn trà đạo này đã thất truyền từ lâu, mấy tháng gần đây trong lúc vô tình bị ta bắt gặp, cho người theo học, coi như là có duyên với Bùi đại nhân.” Vẻ mặt Tri châu đại nhân nịnh nọt: “Không biết Bùi đại nhân có từng nghe nói Trương gia ở Lâm An hay không?”
Con ngươi Bùi An nhẹ nhàng khẽ động.
“Môn trà nghệ này vốn là bí truyền của Trương gia, nghe nói gia chủ Trương gia tên Trương Trị muốn dỗ phu nhân vui vẻ, mỗi ngày đều mài trà, sau đó ngộ ra trà đạo, về sau không biết tại sao phu nhân hắn lại đột ngột qua đời. Trương Trị cũng điên cuồng theo, cầm đao chém người, mở miệng đầy lời nói bậy bạ, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát trong một đêm. Sau khi Trương gia suy tàn, trà nghệ này cũng theo đó biến mất, mười năm trôi qua, ta mới tìm thấy một tiểu nhị của họ Trương năm đó, dù sao cũng là đồ vật của chủ tử nhà mình, sợ bị quấn thân nên không dám lấy ra mưu sinh, bí mật này chúng ta kiến thức một phen là được rồi.”
“Thế tiểu nhị đâu?”
Thấy y có hứng, mặt Tri châu đại nhân cũng vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn ra cửa: “Người đâu, tới.”
Tiểu nhị diễn giải tuyệt kỹ độc môn của nhà họ Trương ngay tại chỗ.
Nghệ thuật pha trà.(4)
(4)茶百戏: Chabaixi giống như nghệ thuật pha cà phê nhưng không phải. Nó sử dụng nước ngọt để vẽ hoa văn trên bề mặt bọt trà trắng, trong khi nghệ thuật pha cà phê sử dụng sữa để vẽ trên cà phê.
Quá trình tạo bọt trà là một phương pháp uống trà đặc biệt từ thời nhà Tống (960-1279) ở Trung Quốc, được gọi là “dian cha”. Họ sẽ thử trà cho đến khi tạo thành bột, đổ nước vào bột và đánh cho đến khi tạo thành bọt, sau đó họ sẽ uống cả bọt và trà cùng nhau.
Vẽ hoa trên mặt trà giống như một con phượng hoàng sống động như thật.
Nghệ thuật pha trà thì Nam Quốc cũng có nhưng có thể vẽ hoa như vậy thì ngoại trừ Trương gia, người bên ngoài không làm được.
Nam Quốc chỉ có nhã hứng như vậy, vẻ mặt Tri châu đại nhân khoe khoang, tranh công nhìn về phía Bùi An: “Bùi đại nhân, cảm thấy như thế nào?”
Bùi An bưng chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, sắc mặt bình tĩnh nói: “Bắt lấy.”
Vân Nương ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, lúc tỉnh lại trời đã sáng.
Mở mắt nhìn một vòng quanh phòng, không thấy Bùi An đâu cả.
Thanh Ngọc thấy nàng tỉnh lại, tiến lên thở dài một tiếng: “Chủ tử đừng tìm nữa, đêm qua cô gia không trở về, tám phần rơi vào Động Bàn Tơ, không ra được rồi.”
Vân Nương:...
“Có ý gì.”
“Đêm qua chủ tử tự mình trải nghiệm một phen, còn có ý gì chứ, người là một cô nương còn được hầu hạ thoải mái, đầu óc choáng váng như vậy, huống chi cô gia là một nam tử.”
Vẻ mặt Vân Nương cứng đờ.
“Chủ tử người đừng nhìn nô tỳ như vậy, ý chí của nô tỳ luôn có ở đó, chỉ là thủ đoạn của Tri châu đại nhân này thật sự là quá cao minh, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì rồi, biết trèo lên cao bám vào quyền quý, chính là lòng muông dạ thú. Đêm qua nô tỳ nhìn ra ngoài sân thấy tiền viện còn tổ chức tiệc tùng ca múa, e là náo nhiệt hơn chợ đêm nữa. Lúc này mới ngày đầu tiên đã dùng bẫy với chúng ta, mê hoặc chúng ta, lại đưa các cô nương vào lòng cô gia, cũng không biết cô gia có giữ mình được hay không, nhưng mà đến canh giờ này rồi, chắc là bị chà đạp rồi…”
Vừa dứt lời, có bóng người chợt bước vào cửa.
Thanh Ngọc sợ tới mức xoay người, Vân Nương cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Bùi An.
Vẫn áo quần giống đêm qua.
Bùi An liếc mắt nhìn hai chủ tớ trước mắt, ánh mắt dán chặt vào người Thanh Ngọc, miệng nhếch lên, ngoài cười như trong lòng không cười: “Ai bị chà đạp?”
Danh sách chương