Nàng mặt đỏ tai hồng, nói chuyện lắp ba lắp bắp, rõ ràng là rất xấu hổ, còn hắn lại bình tĩnh nhìn nàng, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung, làm như phải chờ nàng nói hết câu.
Vân Nương vốn dĩ không có tự tin, trong lòng càng trống rỗng, vừa vặn Phương ma ma bưng rượu và thức ăn tiến vào, vội vàng dời mắt nhìn.
Phương ma ma đặt khay thức ăn trong khay lên bàn: “Trời nóng, lão nô sai người làm mấy món rau trộn, hôm nay thế tử gia và thế tử phi chưa ăn cơm cho nên ăn nhiều một chút.”
Vân Nương gật đầu nói cảm ơn, bóng người trong khoé mắt đã đi về phía tịnh phòng.
Trước khi lấy chồng, ma ma dạy dỗ được Vương gia đã mời tới nói cho nàng biết, đêm tân hôn tất cả tân nương tử đều phải hầu hạ phu quân thay quần áo, nàng không đến hầu hạ, hắn sẽ không tức giận chứ.
Trong lòng Vân Nương thấp thỏm cũng không dám một mình ăn trước, tiếp tục ngồi trở lại giường La Hán, đột nhiên khoé mắt liếc thấy quyển sách Bùi An vừa mới lật sang, trong chốc lát tò mò nên quay đầu lại.
Trang sách đã khép lại, trên mặt có hai chữ to, nhìn thấy mà giật mình.
“Đông cung”.
Vả lại quyển sách kia còn cực kỳ quen mắt, trong chớp mắt, trong đầu Vân Nương nổ “đùng” một tiếng, máu trên mặt cũng quay cuồng.
Quyển sách này là của nàng.
Một ngày trước khi lấy chồng mẫu thân đã nhét cho nàng, nàng chỉ liếc mắt một cái đã sợ tới mức lập tức ném nó ở đầu giường, Thanh Ngọc lại nhặt lên, nói là chuẩn bị cho nàng.
Thanh Ngọc còn chuẩn bị rất tốt, chạy tới tận đây, nhớ tới vừa rồi người nọ ngồi ở chỗ này, mặt không đổi sắc nhìn thứ như vậy, nói không chừng trong lòng đã phỏng đoán nàng như thế nào.
Lòng Vân Nương tê rần, dưới mông giống như có ngân châm, đứng dậy một cái “ầm” rồi ngồi xuống đệm hương bồ trước bàn gỗ.
Bùi An chậm chạp không đi ra, lần này chờ thật sự chờ quá lâu, có phần không chịu nổi rồi, rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm của con người, Vân Nương xách bầu rượu trước mặt, rót một chén, nuốt một ngụm vào cổ họng, hơi lành lạnh, cũng có hơi chua chua, mùi vị cực kỳ nhạt nhẽo.
Đây là rượu gì chứ, rõ ràng là nước chanh ngâm ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phương ma ma ở bên cạnh nhìn thấy vẻ nghi hoặc của nàng, giải thích: “Bùi phu nhân nói hôm nay thế tử gia và thế tử phi thành hôn mệt mỏi nên không bảo lão nô chuẩn bị rượu, lấy nước suối ướp lạnh giải khát cho thế tử gia và thế tử phi…” Nhìn thoáng qua sắc mặt Vân Nương đỏ bừng, rốt cuộc là người từng trải, Phương ma ma biết nàng ngại ngùng nên nói tiếp: “Thế tử phi muốn uống rượu, để lão nô đi lấy.”
“Không cần.” Vân Nương kịp thời tỉnh táo lại.
Nàng đã thất lễ, uống rượu mất dáng vẻ càng không thỏa đáng, một ngày không ăn, cũng không uống nước, nước suối vào miệng cực kỳ ngọt ngào lại mát mẻ giải khát, không nên ăn thức ăn trước cho nên Vân Nương rót từng chén từng chén uống.
Bầu rượu sắp thấy đáy, Phương ma ma cười nói: “Nước suối được Bùi phu nhân sai người cố ý múc từ sườn núi của suối nguồn, lại bỏ vào hộp băng ướp một ngày, đặt thêm một miếng chanh, vô cùng giải khát, nếu thế tử phi thích, lão nô lại đi lấy thêm một bình.”
Vừa dứt lời, Bùi An vén rèm đi ra.
Cũng là vải lụa màu đỏ thẫm, mỏng manh như tơ tằm, khoác lỏng lẻo ở trên người, vạt áo cũng để lộ một vùng, vừa nhìn là cùng một kiểu dáng, cùng một chất liệu với bộ nàng đang mặc.
Vân Nương không dám nhìn nhiều, vội vàng đứng dậy.
Đợi lát nữa còn phải hầu hạ các chủ tử đi ngủ, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh còn chưa quen thuộc với nơi này, một đứa luống một đứa cuống, chỉ có Phương ma ma hiểu rõ nhất, hai nha hoàn bên ngoài lại đi vào dọn dẹp tịnh phòng, Thanh Ngọc vội vàng ôm việc: “Ma ma ở lại đây đi, ta đi lấy nước.”
Phương ma ma nói một tiếng được rồi chỉ đường cho nàng ấy: “Ngươi đi tới viện chính tìm một người tên là Bình Nhi, tìm nó để lấy.”
Thanh Ngọc gật đầu, trong lòng nhớ rõ đường Phương ma ma chỉ, ai ngờ vừa đi ra ngoài liền choáng váng, đang không biết nên đi đâu thì nhìn thấy Đồng Nghĩa trên hành lang đối diện.
Toàn bộ phủ Quốc công này, Thanh Ngọc cũng chỉ quen biết mình hắn, vội vàng tiến lên gọi một tiếng: “Tiểu ca.”
Trong ngực Đồng Nghĩa đang cầm một bầu rượu, lát nữa hai vị chủ tử còn phải uống rượu hợp cẩn, chủ tử nói sợ rượu cao lương(1) mạnh, thế tử phi không chịu nổi cho nên phân phó hắn đi tới hầm băng lấy một bình rượu trái cây.
(1)Rượu nấu bằng hạt kê.
Nghe được có người gọi mình, Đồng Nghĩa quay đầu nhìn lại, hắn cũng quen biết Thanh Ngọc, thấy nàng vội vàng đi tới trước mặt mình, trong tay còn mang một bầu rượu, đang nghi hoặc thì Thanh Ngọc bèn hỏi hắn: “Tiểu ca, đường tới viện chính đi như thế nào vậy?”
Đồng Nghĩa biết nàng không quen chỗ ở, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thế tử phi cần cái gì, tiểu nhân đi lấy là được.”
Thanh Ngọc không định nhờ hắn chạy một chuyến nhưng cũng đồng ý với hắn: “Hôm nay trời nóng, thế tử phi muốn uống nước chanh ướp lạnh để giải khát.”
Đây không phải rất đúng lúc sao, Đồng Nghĩa và chủ tử ngâm mình trong lu rượu suốt ngày, ở trong mắt hắn rượu trái cây cũng tương đương với nước chanh, vội vàng đưa bầu rượu trong tay cho Thanh Ngọc: “Trùng hợp quá, ta đang có một bình.”
Đúng là trùng hợp thật, Thanh Ngọc đỡ phải chạy đi tìm, nàng ấy nhận lấy bầu rượu nói cảm ơn với Đồng Nghĩa rồi quay đầu trở về viện.
Trong phòng, Vân Nương đang dùng bữa với Bùi An.
Một ngày không ăn, Vân Nương đã đói meo từ lâu nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ quy tắc ma ma đã dạy, đã gả cho người ta, tuyệt đối không thể không câu nệ gò bó giống như lúc trước ở nhà, mắt Vân Nương không nhìn ngang, cũng không gắp thức ăn, vùi đầu vào cơm trong chén, động tác tao nhã, chỉ thiếu đếm từng hạt cơm một.
Ban đêm Bùi An không thích ăn cơm, vả lại vừa rồi mới ăn một ít nên không đói bụng, cắn hai miếng ngó sen rồi nhai trong miệng xong, ngẩng đầu thấy dáng vẻ ăn cơm như mèo của nàng, lên tiếng hỏi: “Ăn không vào à?”
Lần đầu tiên ăn cơm của người ta, không thể làm cho hắn cảm thấy mình bắt bẻ soi mói, Vân Nương đành nói dối: “Không đói lắm.”
Một lời nói dối như vậy chẳng thông minh chút nào.
“Một viên kẹo không no bụng được đâu, cả ngày không ăn cơm còn không đói bụng, nàng đúng là người sắt.” Đột nhiên Bùi An xoay người, nửa bên sống lưng quay về phía nàng: “Gả cho ta, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu đói, ta không nhìn, nàng ăn thức ăn trên bàn đi.”
Vân Nương:...
Bùi An nói năng rõ ràng như vậy, nàng không ăn thì có vẻ khách sáo quá, hắn quay lưng lại không nhìn nàng, quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đêm chỉ mới bắt đầu, còn phải thức cả đêm, ăn xong hơi hơi miễn cưỡng, lấp đầy bụng không đói nữa là được.
Lúc Thanh Ngọc xách bầu rượu tiến vào thì thấy Bùi An nghiêng người, dựa lưng vào bàn gỗ, Vân Nương đang ăn cơm một mình. Không biết đã xảy ra chuyện gì nên Thanh Ngọc rón rén đi tới, đặt bầu rượu lên bàn gỗ, thấy sắc mặt hai người không có gì khác lạ mới yên tâm lui xuống.
Vân Nương ăn no một nửa, gác đũa ngọc xuống: “Lang quân, ta ăn xong rồi.”
Bùi An xoay người, phân phó Phương ma ma đến dọn bàn, nha hoàn trong phòng tới đây hầu hạ hai người súc miệng, trong chốc lát, bàn gỗ trước mặt được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một bầu rượu và hai ly rượu.
Bùi An đã nghe thấy được lời nói vừa rồi Phương ma ma, biết trong bầu rượu kia chứa nước chanh, lần trước nghe nhị thiếu gia Vương gia từng nói, tam muội muội nàng không uống rượu được, bây giờ vừa nhìn, đúng là không uống được.
Tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đôi tân nhân nghỉ ngơi, Phương ma ma vụng trộm nhìn thoáng qua hai người ngồi trước bàn gỗ chậm chạp không động đậy, nháy mắt ra hiệu với mấy nha hoan sau đó lần lượt ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, trong phòng càng yên tĩnh hơn.
Thấy Bùi An không định ngủ, Vân Nương cũng không thể đi thúc giục, nàng thì ngược lại, ước gì cứ ngồi thế này suốt cả đêm, chớp mắt một cái trời đã sáng, nhưng như vậy thì càng phiền phức.
Lúc trước không hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo, lúc này Vân Nương tự giác nhấc bầu rượu lên: “Trời nóng, lang quân uống một ly trước nhé?”
Thấy Bùi An gật đầu, nàng rót đầy ly rượu, nâng lên, khóe môi chứa ý cười dễ hiểu, tất cung tất kính đưa tới trước mặt hắn, từng động tác giơ tay nhấc chân đều đoan trang hiền thục.
Bùi An nhìn nàng một cái, đưa tay nhận lấy: “Nàng ngồi lại đây.”
Vân Nương sửng sốt một chút, mặc dù không biết Bùi An muốn như thế nào nhưng vẫn dời tấm đệm hương bồ dưới mông, ngồi song song với hắn, cũng không chiếm nhiều chỗ mà cách nhau nửa cánh tay.
Không phải nàng không muốn tới gần mà là áo quần trên người hai người thật sự quá mức mát mẻ, khi tới gần thì mắt cũng không biết đặt ở đâu.
Lúc nàng di chuyển đệm hương bồ, Bùi An đã dời ly rượu trước mặt nàng tới đây, quay đầu lại định đưa cho nàng, vừa nhìn liền thấy người sắp ngồi bên ngoài bàn gỗ, không khỏi bật cười: “Nàng chắc người ta cưới không phải áp trại phu nhân chứ?”
Câu nói này của Bùi An có tính ám chỉ rất mạnh, ý tứ là hôm nay thành thân, hắn không hề có ý ép buộc, lúc trước hai người gặp nhau ở tháp miếu đã nói rõ ràng, là cam tâm tình nguyện.
Bây giờ hai người đã là vợ chồng, đừng nói để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn, cho dù để nàng ngồi trong ngực hắn cũng là chuyện bình thường.
“Ta không phải ý đó…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sợ Bùi An hiểu lầm, Vân Nương di chuyển về phía hắn một khoảng dài, sau khi ngồi xuống vạt áo đỏ tươi của hai người chồng lên nhau, vừa mới ngước mắt lên đã chạm vào ánh mắt của hắn, đi xuống chút nữa lại nhìn thấy một phần lồ ng ngực của hắn, quả nhiên không có chỗ để đặt mắt.
Bùi An cũng nhìn thấy đôi mắt của nàng nhìn lên nhìn xuống vài lần, đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng, nhét ly rượu vào trong tay nàng rồi nhắc nhở nói: “Còn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Bỗng nhiên Vân Nương cả kinh, lúc này mới nhớ tới.
“Nghe nhị ca nàng nói nàng không uống rượu được, uống một chút rượu trái cây mà làm ầm ĩ trong viện huynh ấy cả ngày, nếu không uống được thì nước chanh này cũng được.”
Trong lòng Vân Nương nảy sinh khó hiểu, tửu lượng của nàng giống cha mẹ, đừng nói rượu trái cây, rượu mạnh cũng từng uống rồi, bản thân mình làm ầm ĩ trong viện nhị ca lúc nào vậy.
Chắc là nhị ca ca nhớ nhầm rồi, đó không phải là nàng mà là đại tỷ tỷ.
Vân Nương còn đang suy nghĩ lời nói của hắn, Bùi An đã vươn cánh tay vòng qua khuỷu tay của nàng, cổ tay áo bằng tơ lụa nhẹ nhàng lướt qua một vùng da thịt dưới vạt áo nàng, giống như ngàn con kiến bò qua khiến nàng run rẩy một trận, nàng cứng đờ không nhúc nhích, chén rượu trong tay Bùi An cũng chưa đưa tới miệng, chỉ có thể dựa vào nàng gần hơn, mũ nạm ngọc vàng đụng vào trán nàng lành lạnh, Vân Nương mới lấy lại tinh thần, vùi đầu đi theo.
Mùi vị như thế nào, trong chốc lát Vân Nương cũng không thưởng thức.
Ngược lại, Bùi An nhíu mày một chút, nhìn thoáng qua ly rượu sau đó ánh mắt lại trở lại trên mặt nàng, thấy khóe mắt nàng ửng đỏ thì hiểu ngay.
Đây không phải nước chanh mà là rượu trái cây.
Vân Nương vốn dĩ không có tự tin, trong lòng càng trống rỗng, vừa vặn Phương ma ma bưng rượu và thức ăn tiến vào, vội vàng dời mắt nhìn.
Phương ma ma đặt khay thức ăn trong khay lên bàn: “Trời nóng, lão nô sai người làm mấy món rau trộn, hôm nay thế tử gia và thế tử phi chưa ăn cơm cho nên ăn nhiều một chút.”
Vân Nương gật đầu nói cảm ơn, bóng người trong khoé mắt đã đi về phía tịnh phòng.
Trước khi lấy chồng, ma ma dạy dỗ được Vương gia đã mời tới nói cho nàng biết, đêm tân hôn tất cả tân nương tử đều phải hầu hạ phu quân thay quần áo, nàng không đến hầu hạ, hắn sẽ không tức giận chứ.
Trong lòng Vân Nương thấp thỏm cũng không dám một mình ăn trước, tiếp tục ngồi trở lại giường La Hán, đột nhiên khoé mắt liếc thấy quyển sách Bùi An vừa mới lật sang, trong chốc lát tò mò nên quay đầu lại.
Trang sách đã khép lại, trên mặt có hai chữ to, nhìn thấy mà giật mình.
“Đông cung”.
Vả lại quyển sách kia còn cực kỳ quen mắt, trong chớp mắt, trong đầu Vân Nương nổ “đùng” một tiếng, máu trên mặt cũng quay cuồng.
Quyển sách này là của nàng.
Một ngày trước khi lấy chồng mẫu thân đã nhét cho nàng, nàng chỉ liếc mắt một cái đã sợ tới mức lập tức ném nó ở đầu giường, Thanh Ngọc lại nhặt lên, nói là chuẩn bị cho nàng.
Thanh Ngọc còn chuẩn bị rất tốt, chạy tới tận đây, nhớ tới vừa rồi người nọ ngồi ở chỗ này, mặt không đổi sắc nhìn thứ như vậy, nói không chừng trong lòng đã phỏng đoán nàng như thế nào.
Lòng Vân Nương tê rần, dưới mông giống như có ngân châm, đứng dậy một cái “ầm” rồi ngồi xuống đệm hương bồ trước bàn gỗ.
Bùi An chậm chạp không đi ra, lần này chờ thật sự chờ quá lâu, có phần không chịu nổi rồi, rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm của con người, Vân Nương xách bầu rượu trước mặt, rót một chén, nuốt một ngụm vào cổ họng, hơi lành lạnh, cũng có hơi chua chua, mùi vị cực kỳ nhạt nhẽo.
Đây là rượu gì chứ, rõ ràng là nước chanh ngâm ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phương ma ma ở bên cạnh nhìn thấy vẻ nghi hoặc của nàng, giải thích: “Bùi phu nhân nói hôm nay thế tử gia và thế tử phi thành hôn mệt mỏi nên không bảo lão nô chuẩn bị rượu, lấy nước suối ướp lạnh giải khát cho thế tử gia và thế tử phi…” Nhìn thoáng qua sắc mặt Vân Nương đỏ bừng, rốt cuộc là người từng trải, Phương ma ma biết nàng ngại ngùng nên nói tiếp: “Thế tử phi muốn uống rượu, để lão nô đi lấy.”
“Không cần.” Vân Nương kịp thời tỉnh táo lại.
Nàng đã thất lễ, uống rượu mất dáng vẻ càng không thỏa đáng, một ngày không ăn, cũng không uống nước, nước suối vào miệng cực kỳ ngọt ngào lại mát mẻ giải khát, không nên ăn thức ăn trước cho nên Vân Nương rót từng chén từng chén uống.
Bầu rượu sắp thấy đáy, Phương ma ma cười nói: “Nước suối được Bùi phu nhân sai người cố ý múc từ sườn núi của suối nguồn, lại bỏ vào hộp băng ướp một ngày, đặt thêm một miếng chanh, vô cùng giải khát, nếu thế tử phi thích, lão nô lại đi lấy thêm một bình.”
Vừa dứt lời, Bùi An vén rèm đi ra.
Cũng là vải lụa màu đỏ thẫm, mỏng manh như tơ tằm, khoác lỏng lẻo ở trên người, vạt áo cũng để lộ một vùng, vừa nhìn là cùng một kiểu dáng, cùng một chất liệu với bộ nàng đang mặc.
Vân Nương không dám nhìn nhiều, vội vàng đứng dậy.
Đợi lát nữa còn phải hầu hạ các chủ tử đi ngủ, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh còn chưa quen thuộc với nơi này, một đứa luống một đứa cuống, chỉ có Phương ma ma hiểu rõ nhất, hai nha hoàn bên ngoài lại đi vào dọn dẹp tịnh phòng, Thanh Ngọc vội vàng ôm việc: “Ma ma ở lại đây đi, ta đi lấy nước.”
Phương ma ma nói một tiếng được rồi chỉ đường cho nàng ấy: “Ngươi đi tới viện chính tìm một người tên là Bình Nhi, tìm nó để lấy.”
Thanh Ngọc gật đầu, trong lòng nhớ rõ đường Phương ma ma chỉ, ai ngờ vừa đi ra ngoài liền choáng váng, đang không biết nên đi đâu thì nhìn thấy Đồng Nghĩa trên hành lang đối diện.
Toàn bộ phủ Quốc công này, Thanh Ngọc cũng chỉ quen biết mình hắn, vội vàng tiến lên gọi một tiếng: “Tiểu ca.”
Trong ngực Đồng Nghĩa đang cầm một bầu rượu, lát nữa hai vị chủ tử còn phải uống rượu hợp cẩn, chủ tử nói sợ rượu cao lương(1) mạnh, thế tử phi không chịu nổi cho nên phân phó hắn đi tới hầm băng lấy một bình rượu trái cây.
(1)Rượu nấu bằng hạt kê.
Nghe được có người gọi mình, Đồng Nghĩa quay đầu nhìn lại, hắn cũng quen biết Thanh Ngọc, thấy nàng vội vàng đi tới trước mặt mình, trong tay còn mang một bầu rượu, đang nghi hoặc thì Thanh Ngọc bèn hỏi hắn: “Tiểu ca, đường tới viện chính đi như thế nào vậy?”
Đồng Nghĩa biết nàng không quen chỗ ở, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thế tử phi cần cái gì, tiểu nhân đi lấy là được.”
Thanh Ngọc không định nhờ hắn chạy một chuyến nhưng cũng đồng ý với hắn: “Hôm nay trời nóng, thế tử phi muốn uống nước chanh ướp lạnh để giải khát.”
Đây không phải rất đúng lúc sao, Đồng Nghĩa và chủ tử ngâm mình trong lu rượu suốt ngày, ở trong mắt hắn rượu trái cây cũng tương đương với nước chanh, vội vàng đưa bầu rượu trong tay cho Thanh Ngọc: “Trùng hợp quá, ta đang có một bình.”
Đúng là trùng hợp thật, Thanh Ngọc đỡ phải chạy đi tìm, nàng ấy nhận lấy bầu rượu nói cảm ơn với Đồng Nghĩa rồi quay đầu trở về viện.
Trong phòng, Vân Nương đang dùng bữa với Bùi An.
Một ngày không ăn, Vân Nương đã đói meo từ lâu nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ quy tắc ma ma đã dạy, đã gả cho người ta, tuyệt đối không thể không câu nệ gò bó giống như lúc trước ở nhà, mắt Vân Nương không nhìn ngang, cũng không gắp thức ăn, vùi đầu vào cơm trong chén, động tác tao nhã, chỉ thiếu đếm từng hạt cơm một.
Ban đêm Bùi An không thích ăn cơm, vả lại vừa rồi mới ăn một ít nên không đói bụng, cắn hai miếng ngó sen rồi nhai trong miệng xong, ngẩng đầu thấy dáng vẻ ăn cơm như mèo của nàng, lên tiếng hỏi: “Ăn không vào à?”
Lần đầu tiên ăn cơm của người ta, không thể làm cho hắn cảm thấy mình bắt bẻ soi mói, Vân Nương đành nói dối: “Không đói lắm.”
Một lời nói dối như vậy chẳng thông minh chút nào.
“Một viên kẹo không no bụng được đâu, cả ngày không ăn cơm còn không đói bụng, nàng đúng là người sắt.” Đột nhiên Bùi An xoay người, nửa bên sống lưng quay về phía nàng: “Gả cho ta, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu đói, ta không nhìn, nàng ăn thức ăn trên bàn đi.”
Vân Nương:...
Bùi An nói năng rõ ràng như vậy, nàng không ăn thì có vẻ khách sáo quá, hắn quay lưng lại không nhìn nàng, quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đêm chỉ mới bắt đầu, còn phải thức cả đêm, ăn xong hơi hơi miễn cưỡng, lấp đầy bụng không đói nữa là được.
Lúc Thanh Ngọc xách bầu rượu tiến vào thì thấy Bùi An nghiêng người, dựa lưng vào bàn gỗ, Vân Nương đang ăn cơm một mình. Không biết đã xảy ra chuyện gì nên Thanh Ngọc rón rén đi tới, đặt bầu rượu lên bàn gỗ, thấy sắc mặt hai người không có gì khác lạ mới yên tâm lui xuống.
Vân Nương ăn no một nửa, gác đũa ngọc xuống: “Lang quân, ta ăn xong rồi.”
Bùi An xoay người, phân phó Phương ma ma đến dọn bàn, nha hoàn trong phòng tới đây hầu hạ hai người súc miệng, trong chốc lát, bàn gỗ trước mặt được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một bầu rượu và hai ly rượu.
Bùi An đã nghe thấy được lời nói vừa rồi Phương ma ma, biết trong bầu rượu kia chứa nước chanh, lần trước nghe nhị thiếu gia Vương gia từng nói, tam muội muội nàng không uống rượu được, bây giờ vừa nhìn, đúng là không uống được.
Tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đôi tân nhân nghỉ ngơi, Phương ma ma vụng trộm nhìn thoáng qua hai người ngồi trước bàn gỗ chậm chạp không động đậy, nháy mắt ra hiệu với mấy nha hoan sau đó lần lượt ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, trong phòng càng yên tĩnh hơn.
Thấy Bùi An không định ngủ, Vân Nương cũng không thể đi thúc giục, nàng thì ngược lại, ước gì cứ ngồi thế này suốt cả đêm, chớp mắt một cái trời đã sáng, nhưng như vậy thì càng phiền phức.
Lúc trước không hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo, lúc này Vân Nương tự giác nhấc bầu rượu lên: “Trời nóng, lang quân uống một ly trước nhé?”
Thấy Bùi An gật đầu, nàng rót đầy ly rượu, nâng lên, khóe môi chứa ý cười dễ hiểu, tất cung tất kính đưa tới trước mặt hắn, từng động tác giơ tay nhấc chân đều đoan trang hiền thục.
Bùi An nhìn nàng một cái, đưa tay nhận lấy: “Nàng ngồi lại đây.”
Vân Nương sửng sốt một chút, mặc dù không biết Bùi An muốn như thế nào nhưng vẫn dời tấm đệm hương bồ dưới mông, ngồi song song với hắn, cũng không chiếm nhiều chỗ mà cách nhau nửa cánh tay.
Không phải nàng không muốn tới gần mà là áo quần trên người hai người thật sự quá mức mát mẻ, khi tới gần thì mắt cũng không biết đặt ở đâu.
Lúc nàng di chuyển đệm hương bồ, Bùi An đã dời ly rượu trước mặt nàng tới đây, quay đầu lại định đưa cho nàng, vừa nhìn liền thấy người sắp ngồi bên ngoài bàn gỗ, không khỏi bật cười: “Nàng chắc người ta cưới không phải áp trại phu nhân chứ?”
Câu nói này của Bùi An có tính ám chỉ rất mạnh, ý tứ là hôm nay thành thân, hắn không hề có ý ép buộc, lúc trước hai người gặp nhau ở tháp miếu đã nói rõ ràng, là cam tâm tình nguyện.
Bây giờ hai người đã là vợ chồng, đừng nói để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn, cho dù để nàng ngồi trong ngực hắn cũng là chuyện bình thường.
“Ta không phải ý đó…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sợ Bùi An hiểu lầm, Vân Nương di chuyển về phía hắn một khoảng dài, sau khi ngồi xuống vạt áo đỏ tươi của hai người chồng lên nhau, vừa mới ngước mắt lên đã chạm vào ánh mắt của hắn, đi xuống chút nữa lại nhìn thấy một phần lồ ng ngực của hắn, quả nhiên không có chỗ để đặt mắt.
Bùi An cũng nhìn thấy đôi mắt của nàng nhìn lên nhìn xuống vài lần, đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng, nhét ly rượu vào trong tay nàng rồi nhắc nhở nói: “Còn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Bỗng nhiên Vân Nương cả kinh, lúc này mới nhớ tới.
“Nghe nhị ca nàng nói nàng không uống rượu được, uống một chút rượu trái cây mà làm ầm ĩ trong viện huynh ấy cả ngày, nếu không uống được thì nước chanh này cũng được.”
Trong lòng Vân Nương nảy sinh khó hiểu, tửu lượng của nàng giống cha mẹ, đừng nói rượu trái cây, rượu mạnh cũng từng uống rồi, bản thân mình làm ầm ĩ trong viện nhị ca lúc nào vậy.
Chắc là nhị ca ca nhớ nhầm rồi, đó không phải là nàng mà là đại tỷ tỷ.
Vân Nương còn đang suy nghĩ lời nói của hắn, Bùi An đã vươn cánh tay vòng qua khuỷu tay của nàng, cổ tay áo bằng tơ lụa nhẹ nhàng lướt qua một vùng da thịt dưới vạt áo nàng, giống như ngàn con kiến bò qua khiến nàng run rẩy một trận, nàng cứng đờ không nhúc nhích, chén rượu trong tay Bùi An cũng chưa đưa tới miệng, chỉ có thể dựa vào nàng gần hơn, mũ nạm ngọc vàng đụng vào trán nàng lành lạnh, Vân Nương mới lấy lại tinh thần, vùi đầu đi theo.
Mùi vị như thế nào, trong chốc lát Vân Nương cũng không thưởng thức.
Ngược lại, Bùi An nhíu mày một chút, nhìn thoáng qua ly rượu sau đó ánh mắt lại trở lại trên mặt nàng, thấy khóe mắt nàng ửng đỏ thì hiểu ngay.
Đây không phải nước chanh mà là rượu trái cây.
Danh sách chương