Phủ Quốc công Bùi gia.

Mấy ngày trước Bùi phu nhân còn khuyên nhủ Bùi Quốc công, trước tiên không nóng nảy, xem xét tình hình cái đã, như thế nào cũng không ngờ tới mới trôi qua hai ngày, lời đồn đại lại càng ngày càng tràn lan ngang ngược.

Ngay cả bà mai cũng tới cửa, vào cửa là tìm Bùi phu nhân ngay, vẻ mặt vui vẻ tươi cười: “Con mắt thế tử gia tài quá, mấy năm nay không có ai lọt vào mắt, chỉ coi trọng tam tiểu thư, toàn bộ Lâm An ai mà không biết tam tiểu thư Vương gia sắc nước hương trời, xinh đẹp tuyệt trần? Vả lại Vương gia lại là dòng dõi thư hương, bây giờ nhị gia Vương được phong tướng quân, cũng có giao tình với Quốc công gia, đây quả thật là duyên phận trời định, trời sinh một đôi…”

Tốt thì tốt thật, nhưng người ta là hoa đã có chủ.

Bùi phu nhân đối đáp xong, một cái đầu biến thành hai cái đầu lớn.

Lời đồn đại vừa lan truyền, Bùi Quốc công đã đi đến viện Đông tìm người từ sớm, tức giận đùng đùng xông vào cửa nhưng không nhìn thấy ai, hỏi gã sai vặt trong phòng: “Thế tử đâu?”

Gã sai vặt trả lời: “Thế tử gia đi viếng mồ mả rồi ạ.”

“Viếng mồ mả?”

“Thế tử gia nói, hôm qua khi đi ngang vùng ngoại ô, thấy mộ của của ông nội(1) mọc nhiều cỏ dại, không đợi đến thanh minh, sáng sớm thế tử gia đã đi nhổ sạch chúng.”

(1)太爷: từ này có thể hiểu là ông/ ông cụ/ ông nội/ ông cố. Convert là Thái gia. Để mình xem rồi giải thích kỹ hơn nha.

Bùi Quốc công đỡ trán một cái, sao mà không biết được tâm tư của Bùi An, cắn răng mắng một câu: “Cái thằng chết tiệt này.”

Lời đồn đại đã tràn lan đến mức này, nó còn dám đi trốn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Có lẽ hôn sự với Tiêu gia bất thành, hôm qua Bùi phu nhân bèn đi tìm Tiêu phu nhân, thái độ thành khẩn nói xin lỗi với đối phương, lời nói cũng dễ nghe: “Đều tại ta làm mẹ lại chiều hư nó từ nhỏ, càng lớn càng không quản được, bây giờ càng có chính kiến của riêng mình, ta làm mẹ cũng không nói được, tâm tư Oanh nha đầu đơn thuần, làm sao có thể cản được nó, không có con khỉ thối kia, chắc chắn Oanh nha đầu có thể tìm được một mối hôn sự tốt, cho dù hôn sự giữa hai nhà Tiêu Bùi chúng ta không thành, làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng giống như quan hệ anh chị em, sau này có chuyện gì, nên qua lại thì cứ qua lại như thường ngày, mong muội muội, ngàn vạn lần chớ giận ta…”

Nói đến mức độ này, lời đồn đại cũng sờ sờ ra đó, không đồng ý thì biết làm sao, lấy địa vị Bùi gia bây giờ, chịu lấy thái độ này nói chính thức rõ ràng với mình, tức là đã chừa thể diện.

Tiêu phu nhân cũng là một người biết điều, thái độ hòa nhã nói: “Phu nhân nói gì vậy, Bùi thế tử tuổi trẻ tài cao, đương nhiên ánh mắt cũng cao, là Oanh tỷ nhi ta không có phúc phận kia…”

Sau khi Bùi phu nhân trở về bèn sai người đưa mấy rương đồ đạc cho Tiêu gia, coi như là bồi thường.

Vừa mới ứng phó đầu này xong, cũng chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào với Vương gia bên đó thì thằng trời đánh kia vừa đá cầu trong sân vừa trêu chọc người ta.

Nếu Vương gia và Hình gia không có hôn ước bằng miệng, Bùi gia lập tức có thể nhờ người bà mối tới cửa, nhưng mấu chốt là bây giờ không hề biết thái độ của Hình gia bên đó ra sao.

Lời đồn đại vừa xuất hiện, tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng, chắc bây giờ đang “thăm hỏi” tổ tông Bùi gia hắn đây mà.

Lúc này Bùi An đi tảo mộ, thật ra đến có mục đích, trước tiên là đi xin lỗi với liệt tổ liệt tông.

Tức giận trong lòng không có chỗ xả, Quốc công gia giận dữ bỏ đi, trở lại trong phòng thay phiên nhau thở dài với Bùi phu nhân, mắt to trừng nhỏ mắt, không làm được cái gì, điều duy nhất có thể làm chính là chờ đợi

Chờ Hình gia cũng từ hôn với Vương gia, Bùi An mới có thể chen vào.

Chờ đợi thật sự quá khó chịu, Bùi phu nhân lặng lẽ sai nha hoàn: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, vừa có động tĩnh thì về báo ngay…”

“Vâng.”

Sắc trời tối sầm, Vân Nương đi tìm đại tiểu thư.

Thanh Ngọc nói đúng, chuyện khó khăn đặt ở trước mặt nàng không phải lo chuyện Hình gia từ hôn mà là tìm một mối hôn sự có thể diện.

Nhưng “nhờ” những lời đồn đại kia, đời này của nàng ngoại trừ Hình gia và Bùi gia, e là cũng không có ai tới cửa.

Nàng đã cắt đứt với Hình Phong, đã cắt đứt rồi cũng không có đạo lý quay đầu ăn cỏ, không chỉ khó coi mà trong lòng còn có vài phần uất ức, khiến bản thân mình gả vội gả vàng, không phải Hình gia hắn thì không được.

Nàng là một cô nương, đương độ tuổi như hoa, ai lại muốn hôn sự của mình không ngẩng đầu lên được, nói không muốn bị đối phương ngóng trông cưới vào cửa.

Mặc dù lời đồn đại bên ngoài lan truyền như chuyện có thật, nhưng có một số việc cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, đúng là nàng từng gặp Bùi An ở quán trà, đúng là nàng phối hợp thân thiết với hắn trên sân đá cầu.

Nếu Bùi gia thật sự huỷ hôn với Tiêu tiểu thư, hai nhà bị trói chặt chung một chỗ vì lời đồn đại, nàng cũng không bị oan uổng.

Nhưng nàng không đoán được suy nghĩ của Bùi An, nhớ tới câu nói hôm qua hắn hỏi mình trên sân, chắc hẳn trong lòng hắn cũng hiểu rõ rồi.

Gặp mặt lại hỏi ý tứ của hắn một chút, nên làm như thế nào, trong lòng cũng đỡ lo hơn.

Nhưng trước đó, nàng phải ngăn cản tổ mẫu đi đến Hình gia đã, người bên cạnh không đáng tin cậy, chỉ có thể đi tìm đại tiểu thư, Vân Nương giữ chặt tay nàng ấy rồi cầu khẩn nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ phải giúp muội cản tổ mẫu lại, để tổ mẫu khoan tới Hình gia đã, dòng dõi Vương gia chúng ta lớn như vậy. không thể mất hết mặt mũi vì muội…”

Ngón tay đại tiểu thư chọc lên trán nàng một cái: “Muội còn biết, ngày hôm qua trên sân vui sướng quá, hôm nay biết không dễ kết thúc việc được à? Chắc muội không biết Hình phu nhân kia nói năng như thế nào.”

Nha hoàn trước mặt đại tiểu thư cùng nói chuyện với một gã sai vặt của Hình gia, lời nói gì cũng truyền về.

“Hình phu nhân làm rơi chén trà tại chỗ, gọi Hình Phong đến trước mặt muốn hắn lập tức cắt đứt sạch sẽ với muội, coi như Hình ca ca kia còn có lương tâm, quỳ xuống cầu xin, nói những thứ đó chỉ là lời đồn thất thiệt, không thể coi là thật, Hình phu nhân càng tức giận hơn nói thẳng, dòng dõi ba đời Hình gia xuất thân trong sạch, bây giờ đến đời Hình Phong hắn, chẳng lẽ phải chịu ô uế sao? Còn chưa thành thân đã như thế…” Đại tiểu thư dừng một chút, không nói khỏi miệng: “Tóm lại là nói trước khi thành thân đã gây nên chuyện đồn đại như vậy thì tương lai thành thân, không biết lại cùng người khác tạo ra tin đồn nhảm nhí gì, Vương gia có thể ném mặt mũi này nhưng Hình gia thì không thể, ai dám đến Vương gia cầu hôn thì phải bước qua xác bà ta.”

Vân Nương có thể đoán được sau khi lời đồn đại xuất hiện, Hình phu nhân nhất định sẽ tức giận nhưng không ngờ bà lại cực đoan như vậy.

Hình ca ca trả lại ngọc bội cho nàng, có lẽ cũng là vì không qua được cửa ải này của Hình phu nhân.

Vân Nương cúi đầu không nói lời nào.

Đại tiểu thư nhìn nàng một cái: “Muội còn thật sự cho rằng giống như lời bà ta nói ư, muội đã mười bảy tuổi rồi, lúc chưa ầm ĩ thành lời đồn thì có thấy bà ta tới cầu hôn đâu? Còn không phải là chê Vương gia chúng ta không có mặt mũi sao, giờ thì tốt rồi, bà ta tóm được cơ hội, đổ hết lỗi sai lên người muội, tổ mẫu đi cầu xin, ta ngàn vạn lần không muốn, nhưng ngẫm lại, ngoại trừ Hình gia muội không còn đường đi nào khác, dù sao Bùi gia còn có Tiêu tiểu thư, cũng không biết Bùi An hắn có ý gì…”

“Bùi An hẹn muội, ngày mai gặp mặt.” Vân Nương không gạt nàng ấy.

Đại tiểu thư kinh ngạc nhìn nàng.

Vân Nương cắn răng một cái: “Nếu hắn có thể hẹn, nhất định cũng gặp phải khó khăn giống như muội, một tay không vỗ thành tiếng, muội thành như vậy, Bùi An cũng có một nửa trách nhiệm, tuy nói có phần hoang đường nhưng đại tỷ tỷ nói đúng, hắn rất đẹp trai, có thể lo được nửa bát cơm, mặc dù không có tình cảm nhưng nhìn cũng thoải mái, so với Hình phu nhân, muội tình nguyện nhìn hắn còn hơn…”

Sáng sớm hôm sau, Vân Nương dậy chải chuốt trang điểm.

Cũng coi như gặp mặt Bùi An hai lần nhưng lần nào cũng trùng hợp, lần này thì khác, lần này phải chạy tới kéo đối phương vào trong vũng bùn, vì vậy phải tung “bản lĩnh” kéo hắn xuống dưới.

Gia thế Vương gia rành rành ra đó, tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ cái này, trong thời gian ngắn, vốn liếng Vân Nương có thể dùng cũng chỉ có mỗi khuôn mặt này.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, Thanh Ngọc nhìn mỹ nhân trong gương đồng, mặt mày như vẽ còn lộng lẫy hơn cả minh châu, tròng mắt cũng không nhúc nhích giống như một cô ngốc, thở dài: “Hình phu nhân nói sai rồi, trên đời này có rất nhiều người nông cạn…”

Ai có thể nhìn ra khí chất của một cô nương được nuôi dưỡng trong thâm viện, không phải thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt ư.

Chỉ cần không đui mù thì có thể nhận ra chủ tử tốt hơn Tiêu tiểu thư gấp trăm lần, Bùi thế tử có đôi mắt đào hoa đẹp như vậy, không thể bị mù.

Vân Nương sờ chiếc khuyên tai ngọc trai tên d ái tai một chút, vẫn không quá nắm chặt: “Trông ổn không đây?”

“Ổn lắm.” Thanh Ngọc gật đầu.

“Có phải hắn cũng sửa soạn hay không?”

Thanh Ngọc trợn trắng mắt: “Chủ tử cũng không phải đi so sánh với Bùi thế tử, ngài ấy có sửa soạn cũng không liên quan tới người, chúng ta đi thôi, đừng để người ta chờ lâu…”

Sáng sớm Vân Nương đã bảo Liên Dĩnh chuyển lời cho nhị phu nhân, nói muốn đi tháp miếu bái lạy Bồ Tát, nhị phu nhân đang phiền lòng, thấy nàng có tâm trạng này nên thuận miệng nói luôn: “Bái lạy cho thành tâm, nói không chừng Bồ Tát ban một mối duyên đẹp thật…”

Lúc đi ra ngoài, trên bầu trời đổ cơn mưa phùn lông ngỗng, đến tháp miếu, trên mặt đất đã thấm ướt một lớp, cũng ít người đến.

Trước cửa tháp miếu có một chiếc xe ngựa đang dừng, phía trên treo chữ “Bùi”.

Chắc là Bùi An đã đến rồi, Thanh Ngọc vội vàng giơ ô giấy lên, Vân Nương xuống xe ngựa, che mặt dưới ô, bước chân vội vàng đi vào trong cánh cửa.

Vừa mới bước lên bậc thang, trong cửa bèn truyền đến một tiếng: “Tam tiểu thư mời đi bên này.”

Vân Nương ngẩng đầu, ngược lại lại quen biết với người trước mặt này, gặp Bùi An hai lần, người này đều đi theo bên cạnh.

Vân Nương gật đầu, yên tâm đi theo Đồng Nghĩa từ trước tượng Bồ Tát rồi vòng đến hậu viện, đi thêm ba gian phòng sau đó rẽ trái, đến một dãy sương phòng dành cho khách hành hương nghỉ ngơi, Đồng Nghĩa dừng chân, quay đầu lại nói với Vân Nương: “Thế tử gia ở bên trong chờ tam tiểu thư.”

Hai lần đầu có thể nói là trùng hợp, bị người ta hiểu lầm, nếu lần này đi vào, đó chính là hẹn hò lén lút thật sự.

Vân Nương có phần lo lắng quay đầu lại thoáng nhìn Thanh Ngọc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thanh Ngọc cổ vũ gật đầu với nàng: “Nô tỳ đứng ở chỗ này canh chừng cho chủ tử, nếu như Bùi thế tử có gì đó không quy củ, chủ tử gọi nô tỳ một tiếng, nô tỳ lập tức đi vào.”

Đồng Nghĩa:...

Chủ tử nhà hắn cũng không đến nỗi đói khát phải đi tới nước này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện