Những hạt tuyết như muối mịn, vẫn chưa tạo thành tuyết lớn, thỉnh thoảng lả tả bay xuống từ ánh sáng của ngọn đèn, ẩn mình vào bóng đêm không thấy tăm hơi.
Màn đêm giống như tầng tầng lớp lớp lụa đen được vén lên, chân trời đã phiếm màu xanh, bước chân của y cũng càng ngày càng gần.
Cuối cùng cũng nhìn rõ bóng dáng nhỏ nhắn kia, trông gầy hơn lúc trước rất nhiều, nàng lẻ loi đứng ở hành lang, luồng gió lạnh thổi trên người nàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thổi ngã nàng.
Trái tim đau nhói từng đợt như đao cắt, có thể tưởng tượng nàng phải trải qua bao nhiêu khổ sở, ai cũng nói loạn thế ăn mòn người ta, ăn mòn không phải mạng mà là trái tim.
Hắn cất bước lên bậc thang, chậm rãi tới gần nàng, nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt có phần hoảng hốt.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt nàng cách ba bước chân, nàng mới chớp chớp mắt một chút, nước mắt to như hạt đậu lăn ra khỏi hốc mắt, vương ở trên mặt, cũng không hé răng mà chỉ nhìn hắn.
Dáng vẻ này của nàng, mặc dù không nói lời nào thì cũng diễn tả nỗi khổ tương tư đến mức cực hạn.
Lúc mới gặp hai mắt nàng trong suốt, bên trong còn chưa chất chứa một ai, bây giờ đôi mắt ấy tràn ngập ngũ vị tạp trần, tình cảm chua ngọt cay đắng đều nếm thử một lần, dĩ nhiên đã lâm vào trong vòng xoáy.
Giữa lúc chua xót gặp con dao mật ngọt, hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nghiêng mặt dán vào gò má nàng, cổ họng đã căng đến hoảng: “Phu nhân, vi phu trở về, chiến thắng trở về.”
Gương mặt hai người đều hơi lạnh, dán sát một chỗ, chậm rãi ấm lên, là xúc cảm thật sự chứ không phải cảnh trong mơ.
Bùi An đã trở lại.
Ngực rung động như sóng gió cuồn cuộn, Vân Nương không chịu nổi, điểm phía dưới yết hầu nức nở đến lợi hại thành thử không có cách đáp lại hắn, chỉ có thể phát ra một tiếng thú nhỏ, vùi đầu dưới cổ, cánh tay mảnh khảnh vòng quanh thắt lưng, ôm chặt lấy hắn. Khi không có hắn ở bên cạnh, dường như nàng có thể chống đỡ được một nửa bầu trời nhưng một khi người này xuất hiện, xương cốt toàn thân nàng giống như trở nên lười biếng, chỉ muốn tựa vào trong ngực hắn, trốn gió tránh mưa.
Một cái ôm cũng không giải được nỗi khổ tương tư, ngược lại còn lôi tình cảm mấy ngày nay đè ở đáy lòng ra ngoài, càng sinh sôi nảy nở hơn, gương mặt Bùi An không ngừng cọ xát mặt nàng, hận không thể khảm nàng vào trong xương cốt mình.
Cũng không biết hai người ôm dưới hành lang bao lâu, cuối cùng Vân Nương cũng nhớ ra, ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoàng đế ở bên trong, lang quân đi vào trước.”
Bùi An cúi đầu, biểu cảm thờ ơ, đôi mắt đỏ thẫm sâu sắc, nhìn nàng thật sâu, trong mắt chỉ chất chứa hình ảnh một người là nàng, thù hận gì đó, đến lúc này đã biến không còn tăm hơi.
Bùi An có nàng, vậy là đủ rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nàng có thể nguyên vẹn, là ông trời đã quan tâm.
Thức trắng cả đêm, đáy mắt Vân Nương cũng mang theo tơ máu, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không khá hơn chỗ nào. Lần đối diện này càng làm cho người ta khó chia khó cắt, hắn lại ôm nàng vào ngực lần nữa, giọng nói khàn khàn: “Ôm thêm một lát nữa.”
Ôm rất lâu, cuối cùng trong lòng cũng kiên định hơn, chậm rãi vững vàng, hai người sẽ không bao giờ tách ra nữa, tương lai còn có thời gian cả đời để trò chuyện
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng sáng, Vân Nương thúc giục y một tiếng: “Đi vào đi, đừng để ông ta chết trước.”
Lúc này Bùi An mới thả lỏng nàng: “Chờ ta đi ra.”
Vân Nương gật đầu: “Ừm.”
Bùi An nhìn nàng một cái, cất bước đi tới trước cửa, chỉ là khi đến trước cửa, bước chân y lại dừng lại, đột nhiên lui vài bước trở về, không đợi Vân Nương phản ứng lại, hắn lại nghiêng đầu, chợt cắn chặt đôi môi đỏ mọng của nàng, chiếc lưỡi mạnh mẽ nhắm thẳng vào trong.
Một nụ hôn, che trời lấp đất, lửa nóng kịch liệt.
Một lát sau, hai người thở hổn hển nhìn nhau.
Khuôn mặt Vân Nương đỏ au, còn chưa phát ra tiếng lại bị hắn kéo qua ôm chặt vào trong ngực tiếp, cánh môi ma sát bên tai nàng, khàn giọng nói: “Vi phu nhớ nàng muốn chết.”
Tách xa ba tháng, vốn dĩ cảm thấy thân thể đã có phần xa lạ, lại được hắn đùa giỡn như mây trôi nước chảy, cảm giác quen thuộc lại trở về ngay tức khắc.
Dưới đại điện toàn là người của Minh Xuân Đường.
Sắc mặt Vân Nương như nhỏ máu, đưa tay đẩy y đi nhưng hai tháng tôi luyện chiến trường, thân thể y lại rắn chắc như đồng, nàng lấy tay đẩy đẩy· cũng không sứt mẻ, càng không biết khiêm tốn là gì, lại cắn lỗ tai nàng một chút, trước khi nàng phát tác mới buông nàng ra, nắm chặt lấy tay nàng: “Cùng vào đi, bên ngoài gió lớn.”
Cửa đại điện bị đẩy ra, ánh sáng mờ mờ chiếu vào, hoàng đế vẫn ngồi trên ghế rồng như trước, chẳng qua hai tay hai chân bị trói không thể động đậy.
Đường đường là một hoàng đế lại bị trói gô, ông ta cũng coi như là người đứng nhất trong thiên cổ.
Nhìn thấy Bùi An, hoàng đế cả kinh, trong mắt hiện lên hoảng sợ theo bản năng, ông ta biết Bùi An là ai, có thủ đoạn gì, ông ta cũng biết mối thù này rõ hơn ai hết, sao y có thể tha cho chính mình…
Thật ra Bùi An không đi gặp ông ta trước mà là đóng cửa sau lưng lại, để Vân Nương ngồi ở trên ghế thái sư cạnh cửa, xoay người nàng lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn.”
Sau khi sắp xếp xong, hắn quay lại và chậm rãi đi về phía hoàng đế.
Ánh mắt lạnh lẽo giống như coi ông ta là người chết, trong lòng hoàng đế càng sợ hãi nhiều hơn, không khỏi lớn tiếng trách mắng: “Loạn thần tặc tử, trẫm là chân long thiên tử, ngươi thật sự dám hành thích vua?!”
Bùi An không để ý tới ông ta, nhấc một cái ghế tròn bên cạnh đặt ở đối diện hoàng đế rồi ngồi xuống, nói: “Không chết vội, chết quá dễ dàng với ông.”
Hoàng đế nhìn y rút thanh đoản đao ra khỏi giày, khóe miệng run lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, khí thế lúc trước hoàn toàn không còn, run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
Bùi An không đáp, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta
Hoàng đế nuốt nước miếng, rốt cuộc cảm thấy chột dạ: “Trẫm, trẫm không, không đụng vào nàng…”
Khi người ta chết thì không còn biết gì nữa, nhưng đau đớn và sợ hãi trước khi chết lại khó mà chịu nổi, hoàng đế biết trong lòng hắn hận điều gì, chỉ có thể đánh tan hận thù của y trước, nói năng lộn xộn mà giải thích: “Nàng liều chết không nghe, cầm đao cắt cổ, cô… cô… ngươi về kịp thời, trẫm thật sự không chạm vào nàng. Nhưng Bùi Hằng hắn quá cố chấp, khăng khăng bắt trẫm phải nhận tội, hắn không nghĩ tới đắc tội với trẫm, chỉ lưỡng bại câu thương, mặt mũi cũng không còn…”
Bùi An nhắm mắt lại, đặt con dao trong tay ở trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thứ không bằng heo chó.”
Hoàng đế bị động tác này làm cho sợ hãi đến mức rụt về phía sau, đến khi phản ứng lại thì cảm thấy bi thiết, ông ta là hoàng đế, không ngờ lại bị lưu lạc đến nông nỗi bị người xâu xé, thật sự như người ta nói, có khác gì chó nhà có tang đâu, lòng tự trọng bị giẫm đạp, đột nhiên hoàng đế cũng không còn sợ chết nữa, vẻ mặt kích động nhìn Bùi An tức giận nói: “Vì sao trẫm phải làm như vậy? Xét đến cùng còn không phải do Bùi gia các người sao. Một tên Bùi Hằng, một đứa Bùi An, ngươi nhìn hai cha con ngươi đi, trong mắt có vị hoàng đế này không!”
Năm đó công lao và danh vọng của Bùi gia quá cao, họ làm hoàng đế cảm thấy bị áp đảo, khiến ông ta cảm thấy mình như một con rối không hít thở được, thiên hạ này thuộc về Triệu Đào ông ta, ai có tâm tư riêng thì đều là tạo phản mưu nghịch.
“Bá tánh đều nói gì? Bọn họ nói trẫm hoàng đế này được người cứu về, dựa vào ơn huệ của Bùi gia. Thân là hoàng đế, thử hỏi ai có thể chịu được chuyện thần tử trèo lên đầu đây?”
Bùi An lạnh nhạt một tiếng: “Ông không phải.”
Biểu cảm hoàng đế cứng đờ.
Đúng là lúc trước Bùi Hằng hắn ta đã cứu mạng mình, nhường Lâm An ra, nhưng thân là thần tử, bảo vệ quân chủ, không phải là lẽ đương nhiên sao?
Hắn ta cứu mạng mình, lại có công nâng đỡ, tâm ông ta như gương sáng, đương nhiên biết cảm kích.
Nhưng những gì nên cho ông ta đã cho cả rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bùi Hằng hắn là cứu giá có công, trẫm đã ban hắn làm Bùi quốc công, cưới muội muội hắn làm hoàng hậu, làm rạng danh nhà họ Bùi, có công lẫn danh, mấy đời vinh hoa phú quý vô hạn, nhà họ Bùi ngươi còn muốn như thế nào? Thật sự muốn dùng cái này để báo đáp ân tình của trẫm cả đời?”
Hoàng đế càng nói càng kích động: “Sau khi phụ thân ngươi chết, hai thúc thúc nhà họ Bùi ngươi có ý định gì, ngươi có biết không? Bọn chúng mở miệng nói lời ngông cuồng, muốn lấy lại thứ của nhà họ Bùi, vớ vẩn! Toàn bộ thiên hạ này của Triệu gia, có thứ nào của Bùi gia các ngươi chứ? Cùng lắm thành Lâm An này chỉ để cho Bùi gia các ngươi tạm thời tiếp quản, không phải cho các ngươi, các ngươi chiếm đoạt lâu, thật cho rằng đó là đồ của mình ư? Hai thúc thúc ngươi lại dám âm thầm mưu phản, chúng muốn mưu hại trẫm, nếu không phải trẫm nghe được tin, động thủ trước thì trẫm đã chết trên tay bọn chúng từ lâu rồi, trẫm có gì sai?!”
Ông ta dám thừa nhận rồi.
Lông mày Bùi An nhảy dựng, rút con dao trên bàn ra, đứng dậy đi tới.
Rốt cuộc hoàng đế cũng nghĩ đến tình cảnh của mình, giãy giụa liên tục lui về phía sau: “Ngươi muốn làm gì, hành thích vua sẽ bị trời phạt…”
Còn chưa dứt lời, con dao trong tay Bùi An đã đâm xuống, đâm thẳng vào đùi ông ta, nỗi đau thấu tim gan truyền đến, Triệu Đào hét thảm thiết một tiếng, đau đến kêu lên: “Người đâu! Người đâu…”
Bùi An châm chọc nhìn dáng vẻ thảm hại của ông ta: “E là ông nhầm rồi, nhà họ Bùi ta không cho ông ngôi vị hoàng đế, cái gì ông cũng không phải.” Nói xong lại rút dao nhỏ khỏi đùi ông ta, nhìn chằm chằm ông ta rồi lạnh lùng nói: “Cạnh cửa Bùi gia ta, cũng không phải ông cho.”
Hắn đứng thẳng dậy, gằn từng chữ nói: “Là máu tươi, là bản lĩnh của tổ tiên Bùi gia ta, đổi lấy danh vọng, bằng ông? Không xứng.”
Vừa dứt lời, con dao trong tay y lại đâm vào chân kia của ông ta, nhìn dáng vẻ đau đớn của hoàng đế, Bùi An cười: “Không gấp, chúng ta tính từ từ.”
Vẻ mặt hoàng đế đầy sợ hãi, biết mình sẽ không có kết cục tốt, nguyền rủa nói: “Bùi An, ngươi không được chết tử tế…”
“Con dao vừa rồi, là đòi thay cho mẫu thân, còn dao này cho phụ thân.” Đột nhiên Bùi An xoắn lấy con dao trong tay một cái, nghe tiếng kêu thảm thiết của ông ta, y bình tĩnh nói: “Phụ thân ta cũng không phải thua Triệu Đào ông mà là thua thiên hạ này, đạo lý trong đó, một con chó như ông mãi cũng không hiểu, cũng không xứng mà hiểu.”
Bùi An tiếp tục rút dao ra.
Hoàng đế đã đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi chân bị nhuốm đầy máu tươi, ngã trên mặt đất rồi bò về phía trước.
Một con chó nhà có tang, bỗng nhiên Bùi An mất hết hứng thú, kéo ông ta đứng lên, nhắm ngay bụng ông ta rồi đâm liên tiếp ba dao, những gì nên đòi đều đòi lại hết, sau đó ném con dao ở trước mặt ông ta.
“Muốn chết như thế nào, tự quyết định.”
Đổi lại trước đó, hắn hận không thể lột da Triệu Đào ông ta, từng dao từng dao xẻo thịt ông ta xuống, nhìn ông ta sống không bằng chết, ông ta nợ phủ Quốc công bao nhiêu mạng người, thì nhà họ Triệu ông ta phải trả bấy nhiêu mạng.
Có như vậy mới có thể trừ hận.
Nhưng hôm nay thù hận trong lòng hắn đã được một vòng tay dịu dàng hoá giải, không còn cố chấp như trước kia nữa.
Năm mạng người của phủ Quốc công cũng không thể về được, giết người thì đền mạng, chỉ cần Triệu Đào ông ta chết thì thôi, hắn cũng không thể giống như Triệu Đào ông ta không bằng cả heo chó, xem mạng người như cỏ rác, uổng công làm người.
Bùi An xoay người tìm một miếng lụa ở bên cạnh để lau máu tươi trên tay sau đó đi về phía Vân Nương, sợ bẩn nàng nên y lót thêm một lớp khăn lụa, nắm tay nàng: “Đi thôi, về nhà.”
Vân Nương nhìn bàn tay hắn đưa tới, không biết nên khóc hay nên cười, cởi lớp khăn lụa đó ra, năm ngón tay trắng nõn nắm chặt bàn tay dính vết máu của hắn.
“Ở trong lòng Vân Nương, lang quân là thiếu niên sạch sẽ nhất trên đời này.” Vân Nương ngẩng đầu, trong ánh mắt đỏ thẫm ngậm đầy hơi nước, đột nhiên cười với Bùi An: “Lang quân muốn giết ai, đó là do kẻ đó đáng chết.”
Ngày mưa đêm đó, một mình nàng cưỡi ngựa đến, câu đầu tiên dỗ dành hắn chính là như thế.
Từ lúc mới gây cho tới bây giờ, cả một chặng đường, hai người chịu không ít cực khổ nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó quá gian nan khó khăn, hắn biết, đó là nhờ phần tình cảm nâng đỡ lúc hoạn nạn, đồng cam cộng khổ giữa nàng và mình
Còn chuyện thù hận này, lúc hắn quyết định trở về Giang Lăng đã xem như vứt bỏ, nàng lại ghi nhớ trong lòng, một mình trở về Lâm An, nhận lấy việc vốn phải tự hắn làm, thậm chí còn làm tốt hơn hắn.
Cho y một Lâm An thái bình, để cho bá quan và dân chúng mở cửa thành nghênh đón, kẻ thù hắn “thương nhớ” mười mấy năm cũng trói ở đây để chờ hắn.
Lúc này Bùi An thật sự ăn cơm mềm rồi.
Không phải tất cả các đôi vợ chồng, uống rượu hợp cẩn sẽ sống chết có nhau, vinh nhục cùng nhau như vậy.
Là hắn được ông trời ưu ái.
Trong lòng dâng trào luồng nhiệt ấm, thoáng chốc ngũ vị tạp trần, Bùi An kéo nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, nói lời từ tự đáy lòng: “Kiếp này có thể gặp được nàng, vi phu cam tâm tình nguyện đổi lấy tất cả.”
Lời âu yếm thô ráp như vậy, nếu nghe được từ chỗ khác, nói không chừng cả người Vân Nương nổi cả da gà da vịt, nhưng sau khi trải qua nhiều như vậy, nghe được lời này từ miệng y, nàng có thể hiểu phân lượng của lời nói kia.
“Vậy cũng không được, phu thê một thể, lang quân cũng là của ta, nếu lang quân muốn bỏ gì đó, phải được ta đồng ý mới được.”
Xa cách lâu ngày không gặp, dường như lúc này mới có cảm giác, Bùi An như chết chìm trong dịu dàng, trêu chọc nàng: “Móng tay cũng không được?”
Nàng lắc đầu, đột nhiên rơi nước mắt: “Cũng không được.”
Bùi An nghe ra giọng nói của nàng không đúng, nhẹ giọng hỏi nàng: “Có sợ không?”
Nàng lại lắc đầu: “Sợ thì không sợ, chỉ cảm thấy rất căng thẳng, không dám thở phào nhẹ nhõm gì cả, mà cũng không phải không sợ, không sợ bản thân mình, chỉ sợ bên lang quân truyền về tin dữ gì đó, làm sao ta sống nổi.”
Tâm tư như vậy lại giống hệt như hắn, lại ôm chặt nàng một chút: “Vi phu ở trong lòng nàng vô dụng như vậy sao?”
Hắn cố ý đến an ủi nàng, nàng lại không thừa nhận ý tốt của hắn, nức nở nói: “Đao kiếm không có mắt, dù lang quân lợi hại hơn nữa thì cũng là thân thể máu thịt, nếu chàng xảy ra mệnh hệ gì, thiếp tuyệt không sống tạm bợ.”
Quả phụ khó làm, nàng khó lắm mới tìm được người ưu tú như hắn, huống chi là sống sót khỏi sinh tử, cùng chung hoạn nạn, tình nghĩa đã khắc sâu trong xương cốt, đời này nàng cũng không thể quên.
“Ta cũng sẽ không.”
Hoàng đế phía sau còn đang hít thở không khí, nghe Bùi An nói: “Lúc ở Giang Lăng, ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng có bất trắc gì, khi về ta sẽ băm tên chó Triệu Đào thành ngàn mảnh, chết theo nàng.”
Tuyệt không sống tạm bợ.
Lần này hắn liều chết chém giết với người Bắc, bảo vệ biên giới Nam Quốc, bảo vệ ngàn vạn dân chúng, lại duy nhất không thể bảo vệ nàng, hắn sống còn có ý nghĩa gì.
Sống sót qua tai nạn, hai người ở trong phòng hứa hẹn sinh tử, tâm sự đủ điều, bách quan bên ngoài đã chạy về từ cửa thành, canh giữ một đêm, cả đêm không ngủ, tinh thần tràn trề.
Màn đêm giống như tầng tầng lớp lớp lụa đen được vén lên, chân trời đã phiếm màu xanh, bước chân của y cũng càng ngày càng gần.
Cuối cùng cũng nhìn rõ bóng dáng nhỏ nhắn kia, trông gầy hơn lúc trước rất nhiều, nàng lẻ loi đứng ở hành lang, luồng gió lạnh thổi trên người nàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thổi ngã nàng.
Trái tim đau nhói từng đợt như đao cắt, có thể tưởng tượng nàng phải trải qua bao nhiêu khổ sở, ai cũng nói loạn thế ăn mòn người ta, ăn mòn không phải mạng mà là trái tim.
Hắn cất bước lên bậc thang, chậm rãi tới gần nàng, nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt có phần hoảng hốt.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt nàng cách ba bước chân, nàng mới chớp chớp mắt một chút, nước mắt to như hạt đậu lăn ra khỏi hốc mắt, vương ở trên mặt, cũng không hé răng mà chỉ nhìn hắn.
Dáng vẻ này của nàng, mặc dù không nói lời nào thì cũng diễn tả nỗi khổ tương tư đến mức cực hạn.
Lúc mới gặp hai mắt nàng trong suốt, bên trong còn chưa chất chứa một ai, bây giờ đôi mắt ấy tràn ngập ngũ vị tạp trần, tình cảm chua ngọt cay đắng đều nếm thử một lần, dĩ nhiên đã lâm vào trong vòng xoáy.
Giữa lúc chua xót gặp con dao mật ngọt, hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nghiêng mặt dán vào gò má nàng, cổ họng đã căng đến hoảng: “Phu nhân, vi phu trở về, chiến thắng trở về.”
Gương mặt hai người đều hơi lạnh, dán sát một chỗ, chậm rãi ấm lên, là xúc cảm thật sự chứ không phải cảnh trong mơ.
Bùi An đã trở lại.
Ngực rung động như sóng gió cuồn cuộn, Vân Nương không chịu nổi, điểm phía dưới yết hầu nức nở đến lợi hại thành thử không có cách đáp lại hắn, chỉ có thể phát ra một tiếng thú nhỏ, vùi đầu dưới cổ, cánh tay mảnh khảnh vòng quanh thắt lưng, ôm chặt lấy hắn. Khi không có hắn ở bên cạnh, dường như nàng có thể chống đỡ được một nửa bầu trời nhưng một khi người này xuất hiện, xương cốt toàn thân nàng giống như trở nên lười biếng, chỉ muốn tựa vào trong ngực hắn, trốn gió tránh mưa.
Một cái ôm cũng không giải được nỗi khổ tương tư, ngược lại còn lôi tình cảm mấy ngày nay đè ở đáy lòng ra ngoài, càng sinh sôi nảy nở hơn, gương mặt Bùi An không ngừng cọ xát mặt nàng, hận không thể khảm nàng vào trong xương cốt mình.
Cũng không biết hai người ôm dưới hành lang bao lâu, cuối cùng Vân Nương cũng nhớ ra, ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoàng đế ở bên trong, lang quân đi vào trước.”
Bùi An cúi đầu, biểu cảm thờ ơ, đôi mắt đỏ thẫm sâu sắc, nhìn nàng thật sâu, trong mắt chỉ chất chứa hình ảnh một người là nàng, thù hận gì đó, đến lúc này đã biến không còn tăm hơi.
Bùi An có nàng, vậy là đủ rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nàng có thể nguyên vẹn, là ông trời đã quan tâm.
Thức trắng cả đêm, đáy mắt Vân Nương cũng mang theo tơ máu, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không khá hơn chỗ nào. Lần đối diện này càng làm cho người ta khó chia khó cắt, hắn lại ôm nàng vào ngực lần nữa, giọng nói khàn khàn: “Ôm thêm một lát nữa.”
Ôm rất lâu, cuối cùng trong lòng cũng kiên định hơn, chậm rãi vững vàng, hai người sẽ không bao giờ tách ra nữa, tương lai còn có thời gian cả đời để trò chuyện
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng sáng, Vân Nương thúc giục y một tiếng: “Đi vào đi, đừng để ông ta chết trước.”
Lúc này Bùi An mới thả lỏng nàng: “Chờ ta đi ra.”
Vân Nương gật đầu: “Ừm.”
Bùi An nhìn nàng một cái, cất bước đi tới trước cửa, chỉ là khi đến trước cửa, bước chân y lại dừng lại, đột nhiên lui vài bước trở về, không đợi Vân Nương phản ứng lại, hắn lại nghiêng đầu, chợt cắn chặt đôi môi đỏ mọng của nàng, chiếc lưỡi mạnh mẽ nhắm thẳng vào trong.
Một nụ hôn, che trời lấp đất, lửa nóng kịch liệt.
Một lát sau, hai người thở hổn hển nhìn nhau.
Khuôn mặt Vân Nương đỏ au, còn chưa phát ra tiếng lại bị hắn kéo qua ôm chặt vào trong ngực tiếp, cánh môi ma sát bên tai nàng, khàn giọng nói: “Vi phu nhớ nàng muốn chết.”
Tách xa ba tháng, vốn dĩ cảm thấy thân thể đã có phần xa lạ, lại được hắn đùa giỡn như mây trôi nước chảy, cảm giác quen thuộc lại trở về ngay tức khắc.
Dưới đại điện toàn là người của Minh Xuân Đường.
Sắc mặt Vân Nương như nhỏ máu, đưa tay đẩy y đi nhưng hai tháng tôi luyện chiến trường, thân thể y lại rắn chắc như đồng, nàng lấy tay đẩy đẩy· cũng không sứt mẻ, càng không biết khiêm tốn là gì, lại cắn lỗ tai nàng một chút, trước khi nàng phát tác mới buông nàng ra, nắm chặt lấy tay nàng: “Cùng vào đi, bên ngoài gió lớn.”
Cửa đại điện bị đẩy ra, ánh sáng mờ mờ chiếu vào, hoàng đế vẫn ngồi trên ghế rồng như trước, chẳng qua hai tay hai chân bị trói không thể động đậy.
Đường đường là một hoàng đế lại bị trói gô, ông ta cũng coi như là người đứng nhất trong thiên cổ.
Nhìn thấy Bùi An, hoàng đế cả kinh, trong mắt hiện lên hoảng sợ theo bản năng, ông ta biết Bùi An là ai, có thủ đoạn gì, ông ta cũng biết mối thù này rõ hơn ai hết, sao y có thể tha cho chính mình…
Thật ra Bùi An không đi gặp ông ta trước mà là đóng cửa sau lưng lại, để Vân Nương ngồi ở trên ghế thái sư cạnh cửa, xoay người nàng lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn.”
Sau khi sắp xếp xong, hắn quay lại và chậm rãi đi về phía hoàng đế.
Ánh mắt lạnh lẽo giống như coi ông ta là người chết, trong lòng hoàng đế càng sợ hãi nhiều hơn, không khỏi lớn tiếng trách mắng: “Loạn thần tặc tử, trẫm là chân long thiên tử, ngươi thật sự dám hành thích vua?!”
Bùi An không để ý tới ông ta, nhấc một cái ghế tròn bên cạnh đặt ở đối diện hoàng đế rồi ngồi xuống, nói: “Không chết vội, chết quá dễ dàng với ông.”
Hoàng đế nhìn y rút thanh đoản đao ra khỏi giày, khóe miệng run lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, khí thế lúc trước hoàn toàn không còn, run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
Bùi An không đáp, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta
Hoàng đế nuốt nước miếng, rốt cuộc cảm thấy chột dạ: “Trẫm, trẫm không, không đụng vào nàng…”
Khi người ta chết thì không còn biết gì nữa, nhưng đau đớn và sợ hãi trước khi chết lại khó mà chịu nổi, hoàng đế biết trong lòng hắn hận điều gì, chỉ có thể đánh tan hận thù của y trước, nói năng lộn xộn mà giải thích: “Nàng liều chết không nghe, cầm đao cắt cổ, cô… cô… ngươi về kịp thời, trẫm thật sự không chạm vào nàng. Nhưng Bùi Hằng hắn quá cố chấp, khăng khăng bắt trẫm phải nhận tội, hắn không nghĩ tới đắc tội với trẫm, chỉ lưỡng bại câu thương, mặt mũi cũng không còn…”
Bùi An nhắm mắt lại, đặt con dao trong tay ở trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thứ không bằng heo chó.”
Hoàng đế bị động tác này làm cho sợ hãi đến mức rụt về phía sau, đến khi phản ứng lại thì cảm thấy bi thiết, ông ta là hoàng đế, không ngờ lại bị lưu lạc đến nông nỗi bị người xâu xé, thật sự như người ta nói, có khác gì chó nhà có tang đâu, lòng tự trọng bị giẫm đạp, đột nhiên hoàng đế cũng không còn sợ chết nữa, vẻ mặt kích động nhìn Bùi An tức giận nói: “Vì sao trẫm phải làm như vậy? Xét đến cùng còn không phải do Bùi gia các người sao. Một tên Bùi Hằng, một đứa Bùi An, ngươi nhìn hai cha con ngươi đi, trong mắt có vị hoàng đế này không!”
Năm đó công lao và danh vọng của Bùi gia quá cao, họ làm hoàng đế cảm thấy bị áp đảo, khiến ông ta cảm thấy mình như một con rối không hít thở được, thiên hạ này thuộc về Triệu Đào ông ta, ai có tâm tư riêng thì đều là tạo phản mưu nghịch.
“Bá tánh đều nói gì? Bọn họ nói trẫm hoàng đế này được người cứu về, dựa vào ơn huệ của Bùi gia. Thân là hoàng đế, thử hỏi ai có thể chịu được chuyện thần tử trèo lên đầu đây?”
Bùi An lạnh nhạt một tiếng: “Ông không phải.”
Biểu cảm hoàng đế cứng đờ.
Đúng là lúc trước Bùi Hằng hắn ta đã cứu mạng mình, nhường Lâm An ra, nhưng thân là thần tử, bảo vệ quân chủ, không phải là lẽ đương nhiên sao?
Hắn ta cứu mạng mình, lại có công nâng đỡ, tâm ông ta như gương sáng, đương nhiên biết cảm kích.
Nhưng những gì nên cho ông ta đã cho cả rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bùi Hằng hắn là cứu giá có công, trẫm đã ban hắn làm Bùi quốc công, cưới muội muội hắn làm hoàng hậu, làm rạng danh nhà họ Bùi, có công lẫn danh, mấy đời vinh hoa phú quý vô hạn, nhà họ Bùi ngươi còn muốn như thế nào? Thật sự muốn dùng cái này để báo đáp ân tình của trẫm cả đời?”
Hoàng đế càng nói càng kích động: “Sau khi phụ thân ngươi chết, hai thúc thúc nhà họ Bùi ngươi có ý định gì, ngươi có biết không? Bọn chúng mở miệng nói lời ngông cuồng, muốn lấy lại thứ của nhà họ Bùi, vớ vẩn! Toàn bộ thiên hạ này của Triệu gia, có thứ nào của Bùi gia các ngươi chứ? Cùng lắm thành Lâm An này chỉ để cho Bùi gia các ngươi tạm thời tiếp quản, không phải cho các ngươi, các ngươi chiếm đoạt lâu, thật cho rằng đó là đồ của mình ư? Hai thúc thúc ngươi lại dám âm thầm mưu phản, chúng muốn mưu hại trẫm, nếu không phải trẫm nghe được tin, động thủ trước thì trẫm đã chết trên tay bọn chúng từ lâu rồi, trẫm có gì sai?!”
Ông ta dám thừa nhận rồi.
Lông mày Bùi An nhảy dựng, rút con dao trên bàn ra, đứng dậy đi tới.
Rốt cuộc hoàng đế cũng nghĩ đến tình cảnh của mình, giãy giụa liên tục lui về phía sau: “Ngươi muốn làm gì, hành thích vua sẽ bị trời phạt…”
Còn chưa dứt lời, con dao trong tay Bùi An đã đâm xuống, đâm thẳng vào đùi ông ta, nỗi đau thấu tim gan truyền đến, Triệu Đào hét thảm thiết một tiếng, đau đến kêu lên: “Người đâu! Người đâu…”
Bùi An châm chọc nhìn dáng vẻ thảm hại của ông ta: “E là ông nhầm rồi, nhà họ Bùi ta không cho ông ngôi vị hoàng đế, cái gì ông cũng không phải.” Nói xong lại rút dao nhỏ khỏi đùi ông ta, nhìn chằm chằm ông ta rồi lạnh lùng nói: “Cạnh cửa Bùi gia ta, cũng không phải ông cho.”
Hắn đứng thẳng dậy, gằn từng chữ nói: “Là máu tươi, là bản lĩnh của tổ tiên Bùi gia ta, đổi lấy danh vọng, bằng ông? Không xứng.”
Vừa dứt lời, con dao trong tay y lại đâm vào chân kia của ông ta, nhìn dáng vẻ đau đớn của hoàng đế, Bùi An cười: “Không gấp, chúng ta tính từ từ.”
Vẻ mặt hoàng đế đầy sợ hãi, biết mình sẽ không có kết cục tốt, nguyền rủa nói: “Bùi An, ngươi không được chết tử tế…”
“Con dao vừa rồi, là đòi thay cho mẫu thân, còn dao này cho phụ thân.” Đột nhiên Bùi An xoắn lấy con dao trong tay một cái, nghe tiếng kêu thảm thiết của ông ta, y bình tĩnh nói: “Phụ thân ta cũng không phải thua Triệu Đào ông mà là thua thiên hạ này, đạo lý trong đó, một con chó như ông mãi cũng không hiểu, cũng không xứng mà hiểu.”
Bùi An tiếp tục rút dao ra.
Hoàng đế đã đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi chân bị nhuốm đầy máu tươi, ngã trên mặt đất rồi bò về phía trước.
Một con chó nhà có tang, bỗng nhiên Bùi An mất hết hứng thú, kéo ông ta đứng lên, nhắm ngay bụng ông ta rồi đâm liên tiếp ba dao, những gì nên đòi đều đòi lại hết, sau đó ném con dao ở trước mặt ông ta.
“Muốn chết như thế nào, tự quyết định.”
Đổi lại trước đó, hắn hận không thể lột da Triệu Đào ông ta, từng dao từng dao xẻo thịt ông ta xuống, nhìn ông ta sống không bằng chết, ông ta nợ phủ Quốc công bao nhiêu mạng người, thì nhà họ Triệu ông ta phải trả bấy nhiêu mạng.
Có như vậy mới có thể trừ hận.
Nhưng hôm nay thù hận trong lòng hắn đã được một vòng tay dịu dàng hoá giải, không còn cố chấp như trước kia nữa.
Năm mạng người của phủ Quốc công cũng không thể về được, giết người thì đền mạng, chỉ cần Triệu Đào ông ta chết thì thôi, hắn cũng không thể giống như Triệu Đào ông ta không bằng cả heo chó, xem mạng người như cỏ rác, uổng công làm người.
Bùi An xoay người tìm một miếng lụa ở bên cạnh để lau máu tươi trên tay sau đó đi về phía Vân Nương, sợ bẩn nàng nên y lót thêm một lớp khăn lụa, nắm tay nàng: “Đi thôi, về nhà.”
Vân Nương nhìn bàn tay hắn đưa tới, không biết nên khóc hay nên cười, cởi lớp khăn lụa đó ra, năm ngón tay trắng nõn nắm chặt bàn tay dính vết máu của hắn.
“Ở trong lòng Vân Nương, lang quân là thiếu niên sạch sẽ nhất trên đời này.” Vân Nương ngẩng đầu, trong ánh mắt đỏ thẫm ngậm đầy hơi nước, đột nhiên cười với Bùi An: “Lang quân muốn giết ai, đó là do kẻ đó đáng chết.”
Ngày mưa đêm đó, một mình nàng cưỡi ngựa đến, câu đầu tiên dỗ dành hắn chính là như thế.
Từ lúc mới gây cho tới bây giờ, cả một chặng đường, hai người chịu không ít cực khổ nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó quá gian nan khó khăn, hắn biết, đó là nhờ phần tình cảm nâng đỡ lúc hoạn nạn, đồng cam cộng khổ giữa nàng và mình
Còn chuyện thù hận này, lúc hắn quyết định trở về Giang Lăng đã xem như vứt bỏ, nàng lại ghi nhớ trong lòng, một mình trở về Lâm An, nhận lấy việc vốn phải tự hắn làm, thậm chí còn làm tốt hơn hắn.
Cho y một Lâm An thái bình, để cho bá quan và dân chúng mở cửa thành nghênh đón, kẻ thù hắn “thương nhớ” mười mấy năm cũng trói ở đây để chờ hắn.
Lúc này Bùi An thật sự ăn cơm mềm rồi.
Không phải tất cả các đôi vợ chồng, uống rượu hợp cẩn sẽ sống chết có nhau, vinh nhục cùng nhau như vậy.
Là hắn được ông trời ưu ái.
Trong lòng dâng trào luồng nhiệt ấm, thoáng chốc ngũ vị tạp trần, Bùi An kéo nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, nói lời từ tự đáy lòng: “Kiếp này có thể gặp được nàng, vi phu cam tâm tình nguyện đổi lấy tất cả.”
Lời âu yếm thô ráp như vậy, nếu nghe được từ chỗ khác, nói không chừng cả người Vân Nương nổi cả da gà da vịt, nhưng sau khi trải qua nhiều như vậy, nghe được lời này từ miệng y, nàng có thể hiểu phân lượng của lời nói kia.
“Vậy cũng không được, phu thê một thể, lang quân cũng là của ta, nếu lang quân muốn bỏ gì đó, phải được ta đồng ý mới được.”
Xa cách lâu ngày không gặp, dường như lúc này mới có cảm giác, Bùi An như chết chìm trong dịu dàng, trêu chọc nàng: “Móng tay cũng không được?”
Nàng lắc đầu, đột nhiên rơi nước mắt: “Cũng không được.”
Bùi An nghe ra giọng nói của nàng không đúng, nhẹ giọng hỏi nàng: “Có sợ không?”
Nàng lại lắc đầu: “Sợ thì không sợ, chỉ cảm thấy rất căng thẳng, không dám thở phào nhẹ nhõm gì cả, mà cũng không phải không sợ, không sợ bản thân mình, chỉ sợ bên lang quân truyền về tin dữ gì đó, làm sao ta sống nổi.”
Tâm tư như vậy lại giống hệt như hắn, lại ôm chặt nàng một chút: “Vi phu ở trong lòng nàng vô dụng như vậy sao?”
Hắn cố ý đến an ủi nàng, nàng lại không thừa nhận ý tốt của hắn, nức nở nói: “Đao kiếm không có mắt, dù lang quân lợi hại hơn nữa thì cũng là thân thể máu thịt, nếu chàng xảy ra mệnh hệ gì, thiếp tuyệt không sống tạm bợ.”
Quả phụ khó làm, nàng khó lắm mới tìm được người ưu tú như hắn, huống chi là sống sót khỏi sinh tử, cùng chung hoạn nạn, tình nghĩa đã khắc sâu trong xương cốt, đời này nàng cũng không thể quên.
“Ta cũng sẽ không.”
Hoàng đế phía sau còn đang hít thở không khí, nghe Bùi An nói: “Lúc ở Giang Lăng, ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng có bất trắc gì, khi về ta sẽ băm tên chó Triệu Đào thành ngàn mảnh, chết theo nàng.”
Tuyệt không sống tạm bợ.
Lần này hắn liều chết chém giết với người Bắc, bảo vệ biên giới Nam Quốc, bảo vệ ngàn vạn dân chúng, lại duy nhất không thể bảo vệ nàng, hắn sống còn có ý nghĩa gì.
Sống sót qua tai nạn, hai người ở trong phòng hứa hẹn sinh tử, tâm sự đủ điều, bách quan bên ngoài đã chạy về từ cửa thành, canh giữ một đêm, cả đêm không ngủ, tinh thần tràn trề.
Danh sách chương