Người của Đường Minh Xuân nên tiến vào rồi.

Hai người dặn dò xong, vừa trở lại trong phòng, Liên Dĩnh bước lên nghênh đón: “Lão phu nhân lo lắng thân thể phu nhân, vừa rồi mới phái người đưa tổ yến tới.”

Nàng đã xưng có thai ở trước mặt hoàng đế, đương nhiên phải làm cho giống, bây giờ trên dưới phủ đều biết nàng có thai.

Lão phu nhân cũng biết, một ngày ba bữa đều cho người đưa đồ bổ tới.

Chạy một chuyến này, quả thật có hơi đói bụng, Vân Nương ngồi trên ghế bành bên ngoài, để cho Liên Dĩnh bưng tổ yến tới, cầm chén uống hơn phân nửa, hình như tinh thần cũng tốt hơn một chút.

Trở lại Lâm An hơn nửa tháng, Vân Nương không lơi lỏng một khắc nào, sợ mình sơ suất sẽ làm hỏng chuyện, biết rõ thứ trói trên người nàng đã không còn là một mạng của mình nữa, mà là mạng của mấy gia tộc, hàng ngàn hàng vạn tính mạng.

Chuyện trong lòng quá nhiều, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại, rốt cuộc không ngủ được, cứ thức đến hừng đông, tinh thần cũng hơi uể oải, ngược lại cực kỳ giống phản ứng lúc mang thai lần đầu.

Vân Nương ngồi trên ghế bánh ngắm trăng trong chốc lát, vừa yên tĩnh lại, trong đầu nàng chỉ toàn khuôn mặt ấy.

Ngắm một hồi, nàng nhắm mắt lại, mí mắt che khuất vành mắt đỏ hoe, kịp thời cắt ngang nỗi nhớ đang dâng trào trong lòng.

Bùi An, nhất định phải bình an.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tương Châu.

Quân Bắc bốn lần tấn công cửa thành không thành, đã thẹn quá hóa giận, lần thứ năm công thành, khí thế hung mãnh, binh mã mênh mông vọt lên từ phía đối diện, nhìn từ xa giống hệt như hàng ngàn con kiến, rậm rạp chằng chịt, vó ngựa đến nơi, nhấc lên gió lốc cát vàng.

Triệu Viêm đứng ở bên cạnh Vương Kinh, mí mắt giật giật: “Đây đều là người sao…”

Vương Kinh nghe được lời này, ghé mắt nhìn hắn một cái, cười nói: “Tiểu quận vương sợ rồi sao?”

Triệu Viêm nuốt cổ họng một cái: “Sợ gì chứ? Từ nhỏ đã không có thứ làm ta sợ…”

Vừa dứt lời, một mũi tên đột ngột bay tới, rơi xuống trước ngựa cách đó không xa, sắc mặt Triệu Viêm trắng bệch, vội vàng lui về phía sau, mắng một câu: “Mẹ kiếp, tên rùa đen khốn kiếp, trăm dặm xuyên liễu!”(4)

(4)百里穿杨: Bách lý xuyên dương. Dương ở đây là cây dương liễu.

Có cụm từ này tương tự nè: 百步穿杨: Bách bộ xuyên dương. Có thể hiểu là thiện xạ như thần; Bách phát bách trúng (Trong truyện Chiến quốc sách có đoạn: "Nước Sở có Dưỡng Do Cơ là tay thiện xạ; lá liễu ở cách xa cả trăm bước mà vẫn bắn trăm phát trăm trúng.") Người bắn tên cực giỏi.

Cung thủ bên cạnh cũng trở nên căng thẳng trong nháy mắt, cung tiễn trong tay không khỏi kéo căng.

“Tại chỗ chờ lệnh!” Một tay Vương Kinh siết chặt dây cương, kịp thời ổn định lòng quân, sắc mặt khẩn trương nhìn chằm chằm quân địch đang tiếp cận từng chút một, đợi đến khi đối phương đến phạm vi cung tiễn mới rút trường kiếm bên hông ra, cao giọng nói: “Bắc tên!”

Tiếng kèn lập tức vang lên.

Quân địch nhanh chóng tới gần, tất cả đều là thiết kỵ, ít nhất cũng có hai vạn nhân mã, cho dù đứng ở đó bất động, để cho cung thủ của người Nam lần lượt bắn, cũng có thể làm cho người ta mềm oặt.

Lần đầu tiên Triệu Viêm nhìn thấy trận thế như vậy, trên mặt không còn vẻ đùa giỡn nữa.

Sắc mặt Vương Kinh cũng hơi biến hóa.

Hai vạn thiết kỵ tràn đầy sức lực, so với hơn một vạn tàn binh mệt mỏi, cho dù hắn có lòng tin kia, những người phía dưới khó tránh khỏi sẽ khiếp đảm.

Vương Kinh giơ trường kiếm trong tay lên, đang muốn xốc lại sĩ khí binh lính thì đột nhiệt cổng thành phía sau mở ra, từng tiếng vó ngựa, mang theo tiếng hò hét phản xạ lại đây.

Triệu Viêm, Vương Kinh đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy người phía trước mặc nhung trang, một tay cầm trường kiếm, một tay siết chặt dây cương, phi như bay tới, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, chỉ bằng dáng người thẳng tắp như tùng, cùng với khí thế quen thuộc kia, hai người chỉ liếc mắt một cái là nhận ra.

Vương Kinh kinh ngạc, không kịp phản ứng.

Triệu Viêm cũng sững sờ ở đó, không thể tin được, lau mắt một chút rồi lại mở ra, biểu cảm mới kích động hô một tiếng: “Bùi huynh!”

Bùi An không để ý tới hắn, ngồi xuống thiết kỵ chưa dừng lại, rút trường kiếm ra, mang theo hơn hai ngàn kỵ binh phía sau đi thẳng về phía người Bắc phía trước, tiếng nói trong trẻo ở lại phía sau: “Lâm An phủ Quốc công Bùi An, phụng mệnh dẫn một vạn viện binh trong triều, trợ giúp Tương Châu, không giết Thiên Lang không bao giờ trở lại.”

Hơn hai ngàn nhân mã của Bùi An xông tới trước, lại nghe có một vạn viện binh, sĩ khí trong quân tăng vùn vụt trong chớp mắt.

Vương Kinh giơ trường kiếm trong tay lên, trong mắt không có chút sợ hãi nào, kích động nói với hơn một vạn tướng sĩ phía sau: “Đàn ông Nam Quốc ta không hèn nhát, xâm phạm quốc gia ta, giết! Không giết Thiên Lang không bao giờ trở lại!”

“Không giết Thiên Lang không bao giờ trở lại!”

“Giết!!”

Tiếng trống như tiếng sấm đánh vang lên, tiếng kèn rung trời, tất cả binh tướng nhanh chóng đi về phía đối phương mà đi, trong khoảnh khắc, nhân mã hai bên tụ tập cùng một chỗ, tiếng chém giết vang vọng khắp nửa trời.

Đao kiếm gặp nhau, máu tươi tung tóe.

Nguyện hy sinh thân này báo quốc, cần gì phải sinh vào Ngọc Môn Quan…(5)

(5)Ngọc Môn quan hay đèo Ngọc Môn là tên của một con đèo nằm ở phía tây Đôn Hoàng, thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Trong thời cổ đại, đây là nơi con đường tơ lụa đi qua, và là một trong những con đường quan trọng kết nối khu vực Trung Á với Trung Quốc, trước đây được gọi là Tây Vực.

Đàn ông Nam Quốc ta, nguyện dâng tính mạnh mình cho đất trời, đổi lấy gia quốc trường tồn, hậu bối không bị ức hiếp.

Tướng lĩnh người Bắc A Điệt Minh liếc mắt một cái đã thấy Bùi An ở phía trước.

Lúc trước ở Kiến Khang, một người đón dâu, một người đưa dâu, hai người từng gặp nhau, nếu không phải Bùi An nể mặt hắn, chỉ sợ hắn đã bị dân chúng gây chuyện ám sát.

Ngược lại không nghĩ tới, hôm nay lại đến trên lưng ngựa, là một hảo hán.

A Điệt Minh cười với y một cái, ánh mắt lộ ra sự kiêu ngạo: “Bùi đại nhân, lâu rồi không gặp, niệm tình bản tướng cũng có quen biết với Bùi đại nhân, hôm nay ta cho Bùi đại nhân toàn thây, được không?”

Vừa dứt lời, một mũi tên bay về phía hắn, A Điệt Minh biến sắc, cuống quít nghiêng đầu, gần như mũi tên đã lướt qua bên tóc hắn.

Vệ Minh thu cung, tiếp tục nhắm ngay hắn.

A Điệt Minh mắng một câu người Bắc rồi cầm đao xông về phía Bùi An...

Sau khi tổn thất hai vạn binh mã, quân lính hoàng đế Bắc Quốc phái tới đều tinh nhuệ.

Nửa canh giờ trôi qua cũng chẳng phát huy ra bao nhiêu ưu thế, cùng lắm chỉ đi lên trước được mười dặm, ngay cả cửa thành cũng không sờ được, A Điệt Minh dần dần bắt đầu sốt ruột: “Lên cung tiễn!”

Quân đội phía sau vừa mới dàn trận, còn chưa kịp lên cung tiễn, đột nhiên bên sườn truyền đến một trận động tĩnh lớn, khí thế hung mãnh, ngay cả một mảnh đất dưới chân cũng chấn động.

Người Bắc kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một đám sơn phỉ đen nghìn nghịt, hô to khẩu hiệu, hung mãnh giết tới.

Một vạn nhân mã của Quang Châu Đường Minh Xuân đã tới.

Ba mươi tướng, mỗi người đều là nhân vật tàn nhẫn, móc sắt quăng qua, một móc là máu thịt mơ hồ.

Sắc mặt A Điệt Minh đại biến, cao giọng hô: “Lui!”

“Rút!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bùi An đã đoán được từ sớm, tự mình dẫn ngựa, chặn đường của hắn, ngồi trên lưng ngựa, lúc này mới tháo mũ giáp xuống để lộ khuôn mặt đẫm máu, làn da trắng nõn bị máu tươi tưới nhuộm, không hiểu sao lộ ra sự diễm lệ làm cho người ta kinh hãi, hắn trả lại phần ngông cuồng kia cho hắn: “Để lại cho ngươi nửa cái mạng, được không?”

Lần thứ năm tấn công cửa thành, tướng lĩnh người Bắc A Điệt Minh đầu hàng.

Hai vạn nhân mã của người Bắc lại quanh quẩn ở ngoài thành Tương Châu lần nữa, tất cả lương thực và ngựa đều bị người Nam chiếm lấy.

Không chỉ có thế, người Nam bắt đầu phản công, nhân cơ hội chiếm lĩnh một tòa thành trì ở biên giới Bắc Quốc, dựng bức tường chắn suốt đêm, chuyển chiến trường về Bắc Quốc.

Tương Châu giành được đại thắng chưa từng có, cả tòa thành trì toàn tiếng hoan hô.

Vương Kinh và Triệu Viêm ở lại, thu dọn chiến trường, trấn an thương binh, Bùi An thì mang theo một đám người Đường Minh Xuân đến phía sau sắp xếp.

Dọc theo đường đi, lỗ tai Bùi An không được yên tĩnh.

“Lão phu đã nói từ lâu, kiểu người đại nghĩa như đường chủ sẽ không có khả năng vứt bỏ dân chúng Nam Quốc ta không màng, hôm nay lão phu có thể còn sống để chứng kiến giết mổ Thiên Lang, chết không hối tiếc.”

Một phó đường chủ nhìn thoáng qua sắc mặt hồng nhuận của Các lão Tần: “Ta thấy ngài cũng không chết được trong thời gian ngắn đâu, có đường chủ chúng ta ở đây, sống thêm vài năm, nhìn thấy thế gian thịnh vượng rồi nhắm mắt cũng không muộn.”

Quang Châu là nơi non xanh nước biếc, trong núi lớn rất phù hợp để nuôi người, Các lão Tần cũng trông mập mạp hơn lúc trước nhiều, sắc mặt y chang 囧: “Lão phu có nói muốn chết đâu?”

Người xung quanh nở nụ cười ồn ào ngay tức khắc: “Các lão sống lâu trăm tuổi.”

Bùi An đi ở phía trước, không nói câu nào nhưng cũng cười cười theo.

Phó đường chủ vừa mới nói chuyện đuổi theo, khuôn mặt lộ ra nghi hoặc: “Đường chủ nói đánh là đánh sao? Chẳng lẽ cẩu tặc Triệu Đào kia lại nảy sinh mưu kế gì đó.”

Bùi An còn chưa trả lời, Thượng thư Bộ Binh phía trước quay đầu lại nói: “Ngươi thì hiểu cái rắm, Triệu Đào kia có thể ra hành động sáng suốt như thế, hắn ta cũng không phải hôn quân rồi, đây là chiến lược của đường chủ, không đúng thời điểm sẽ không để lộ, không có người khác hy vọng là đạo của nhà binh, liên quan tới Triệu Đào hắn ta cái rắm…”

Từ khi đám thần tử này lục tục đi vào núi, sơn phỉ trong núi bắt đầu nói năng lễ nghi, còn đám thần tử kia thì ngược lại, rất thô lỗ.

Bên cạnh một người thở dài nói: “Cũng không biết đường chủ là anh hùng vô danh này, khi nào mới cải chính thanh danh.”

“Họ biết cái rắm! Đường chủ mà không phải anh hùng, trên đời này đều là chó con nuôi.”

Bùi An:...

Lần trước truyền lệnh, chỉ nói để phó đường chủ mang quân đến đây chứ không nói cần đám lão thần này đi theo, bây giờ lẫn lộn cùng một chỗ, đúng là “chướng khí mù mịt”.

Bùi An bảo Tri châu Chu đại nhân nhường một tòa nhà, nhét cả đám người này vào bên trong: “Sắc trời đã tối, các vị nghỉ ngơi ở đây trước, ngày mai đúng giờ nghị sự.”

Bùi An sắp xếp người của Đường Minh Xuân xong lại đi đến chỗ lão tướng quân Cố một chuyến.

Sau khi biết được quân Nam đại thắng, Cố lão tướng quân phấn khởi một hồi lâu, lúc này đang ngủ, nhị gia của Cố gia, Cố công tử đang vội vàng kiểm kê quân nhà họ Cố, trong phòng chỉ có Hình Phong canh giữ.

Thấy Bùi An tiến vào, Hình Phong đứng dậy nhường vị trí, lúc đi ánh mắt vô tình lướt qua ngọc bội bên hông hắn.

Hình như Bùi An đã đã chú ý tới, liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không đi về phía trước thêm, đột nhiên cởi ngọc bội bên hông ra, đưa cho Hình Phong: “Hả?”

Thấy sự châm chọc này, khóe miệng của Hình Phong co giật.

Bùi An có ý gì?

Thật ra trên mặt Bùi An không có một chút châm chọc nào, cười nói: “Hình đại nhân tới đây?”

Hình Phong không hiểu nên ngẩng đầu nhìn y.

Bùi An: “Ngọc bối này là quà phu nhân tặng ta.”

Hình Phong:...

Hắn biết biết.

“Hình đại nhân đã từng đeo, nhưng chắc là không biết tác dụng của nó. Đây là Cố lão tướng quân …”

Hình Phong thật sự chịu không nổi sự tự mãn của hắn, đành phải cắt ngang nói: “Hạ quan biết.”

Bùi An có phần kinh ngạc, dừng lại một chút: “Đã như vậy, ta cũng không cần giải thích nữa, Hình đại nhân là quan văn, canh giữ ở Tương Châu cũng vô dụng.”

Hình Phong hít một hơi thật sâu.

“Hình đại nhân là người hiểu chuyện, không ai biết được binh mã trong triều đình có thể tới không, nếu Bắc Quốc quyết tâm công thành, dựa vào người trong tay bản quan cũng không thể chống đỡ được bao lâu, Hình đại nhân văn thải phi phàm(6), có mưu có dũng, cầm lấy ngọc bội này đi đến các châu khác để triệu tập binh mã năm đó của nhà họ Cố.”

(6)Tài năng văn chương phi phàm.

Đương nhiên Hình Phòng hiểu rõ tình thế trong triều đình, nhưng hắn không thể hiểu tại sao Bùi An lại đột nhiên hào phóng như vậy.

“Sau khi Hình đại nhân triệu tập binh mã thì không cần trở về Tương Châu, cho dù năm vạn quân của triều đình thực sự đến chi viện cho Tương Châu, cũng không thể chống lại binh lực hiện tại của Bắc Quốc, Hình đại nhân từ Quang Châu lẻn vào Bắc Quốc, giả thành người Hồ hoặc trộm cướp, đầu tiên làm náo động Bắc Quốc, sau đó lợi dụng sự hỗn loạn để giết nhị hoàng tử, vu oan lên người nhà của tam hoàng tử, gây ra nội chiến, như thế, Nam Quốc ta mới có một tia hy vọng.”

Quả nhiên.

Cái ý tưởng tồi tệ như vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra.

Giết nhị hoàng tử...

Hắn chỉ đơn giản là để mình đi chịu chết.

“Không phải ta cố ý làm khó dễ Hình đại nhân, chỉ có Hình đại nhân mới hoàn thành được nhiệm vụ này. Sau khi tam hoàng tử chết, người Bắc lập tức đóng cửa khẩu, chắc chắn Minh Dương còn ở Bắc Quốc, dù ai đi nàng cũng không yên tâm, chỉ có duy nhất Hình đại nhân, tới Bắc Quốc rồi có Minh Dương dẫn đường, cộng thêm tài trí của Hình đại nhân, nhất định có thể làm được.”

Sắc mặt Hình Phong hoàn toàn thay đổi.

Bùi An lại đưa ngọc bội về phía trước: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngàn vạn bá tánh Nam Quốc vẫn đang chờ đợi Hình đại nhân đến giải cứu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện