Hoàng đế vừa ra quyết định phái viện binh, trên dưới triều đình hô to một vùng: “Bệ hạ thánh minh.” Trong thời gian ngắn, dân chúng Nam Quốc đã bịa ra rất nhiều ca dao ca ngợi ông ta, gì mà minh quân hiển thế, chúa cứu thế thương sinh.
Khi truyền vào trong tai, coi như lòng hư vinh của hoàng đế được hoàn toàn thỏa mãn, hơn nữa tin tức chiến thắng từ Tương Châu, chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, lan rộng ra ngay tức khắc.
Nhưng hai vạn nhân mã ông ta phái đi, không đơn thuần chỉ để ngăn địch mà ông ta còn có tính toán khác.
Binh mã khởi nghĩa của dân chúng không thể rơi vào tay bất kì kẻ nào ngoại trừ ông ta, ngày phái tướng quân Giang đi tiếp viện, hoàng đế hạ thêm một thánh chỉ: “Minh Dương công chúa chỉ là nữ tử, không thích hợp để cầm binh quyền, chờ đến Tương Châu, truyền ý chỉ của trẫm, để cho công chúa giao binh quyền ra, kể cả hai vạn viện binh trong triều đình cũng do Bùi đại nhân quản lý.”
Lúc này Bùi An chính là cá trên thớt, tất cả nhược điểm nằm trên tay ông ta, không sợ hắn giở trò.
Dù Minh Dương thế nào, cũng là công chúa Nam Quốc của ông ta, nhất cử nhất động đại diện cho ý định của ông ta.
Để Bùi An đi tấn công người Bắc, nếu đánh thua, ông ta có thể đàm phán lợi ích với người Bắc, cùng lắm thì đưa đầu Bùi An cho người Bắc hả giận.
Nếu thắng...
Trên mặt hoàng đế hiện lên vẻ u ám, nhẹ giọng phân phó nói: “Đợi người Bắc rút lui, tìm cơ hội giết Bùi An.”
Dù thua hay thắng, Bùi An đều phải chết.
Lúc trước ông ta một lòng muốn triệu hồi Bùi An, đột nhiên bây giờ thay đổi ý định, khi người Bắc vừa lui, ông ta là một đời minh quân, mọi thần tử Nam Quốc đều quy thuận, mình không cần thanh đao này nữa.
Dù Tiêu thế tử nói thật hay giả thì đối với ông ta, Bùi An vẫn là mối nguy hiểm.
Tương Châu đại thắng, dân chúng nhất định sẽ xưng ông ta làm anh hùng, tâm tư lúc trước của mình cũng uổng công.
Nếu chết thì khác, không mở miệng được, tất cả đều do mình quyết định, đến lúc đó tìm một một tên bại tướng bên thua, tham sống sợ chết cũng dễ như trở bàn tay.
Bùi An không cần trở về Lâm An nữa, Bùi gia của hắn cũng đừng mong có thể trở mình.
Hoàng đế là người thế nào, trong lòng Vân Nương đã hiểu rõ, ngày đó lời hoàng hậu dặn dò nàng, nàng đã suy nghĩ kỹ.
Thừa dịp hoàng đế thả lỏng cảnh giác, nhất định phải đưa lão phu nhân rời khỏi Lâm An mới được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng lúc này mà đưa lão phu nhân đi dưới mí mắt hoàng đế, còn làm ông ta không sinh nghi, chỉ có một người mới có thể làm được.
Vào đêm đá thần xuất hiện, Vân Nương một người cưỡi ngựa đi về Vương gia một chuyến, áo choàng màu đen che mặt, cũng không báo tên mình, sau khi gõ cửa chỉ đưa túi tiền bên người cho gã sai vặt gác trước cửa: “Đưa cho lão phu nhân, ta có việc quan trọng cần bẩm.”
Gã sai vặt đi vào báo tin, Vân Nương đứng chờ ở ngoài cửa.
Đêm trung thu nàng đi trên đường, còn chẳng thèm ngó ánh trăng, bây giờ sắp đến cuối tháng, mặt trăng vẫn sáng ngời như trước, tròn trịa giống như một cái mâm ngọc lớn, ánh sáng bạc chiếu xuống, chiếu về phía cửa phủ của nhà họ Vương, tấm biển “Vương gia” trên đầu hiện ra ánh sáng trong suốt.
Lúc trước sau khi hoàng đế ban phủ đệ, tổ mẫu sai người chế tác tấm biển này, sợ họ Vương đụng phải “Vương” của nhà trời nên cố ý đổi thành chữ “Trạch”.
Ở đây hơn mười năm, coi như là nơi chốn quen thuộc nhất.
Từ sau khi xuất giá, nàng không bao giờ trở về nữa, ngày đó rời khỏi Lâm An đi đứng vội vàng, ngay cả cửa cũng không trở về, chỉ để cho Liên Dĩnh mang một lá thư cho tổ mẫu nhà Vương gia.
Bây giờ người đã trở lại, lại không phải đi trên con đường sáng.
Vân Nương đợi một hồi, gã sai vặt mở cửa, xách một ngọn đèn lồ ng dẫn đường: “Mời cô nương đi bên này.”
Ban đêm trong phủ không có gì, dưới hành lang yên tĩnh, Vân Nương nhân cơ hội quan sát trái phải một phen, thật ra không thay đổi gì cả, cho dù bên ngoài náo loạn trời đất, tòa trạch viện cửa sâu này cũng vĩnh viễn yên tĩnh.
Một hơi thở chết chóc nặng nề đ è xuống, trong lòng Vân Nương không khỏi buồn bực, nàng cũng không nhìn nữa, vùi đầu đi theo gã sai vặt một đường đến viện của lão phu nhân.
Dường như lão phu nhân đã chuẩn bị nghỉ ngơi, đèn đuốc bên ngoài đã tắt, chỉ để lại một ngọn đèn dầu trong phòng, ánh đèn mờ nhạt, mơ hồ không rõ, lúc nhìn đường cũng có phần cố hết sức.
Vân Nương được nha hoàn dẫn vào trong phòng, lúc này nàng mới vén mũ áo choàng lên, quỳ xuống thỉnh an lão phu nhân ngồi trên giường mềm: “Cháu gái bái kiến tổ mẫu, tổ mẫu khoẻ không?”
Mùa thu trời lạnh, Vương lão phu nhân khoác một chiếc áo choàng trên người, ngọn đèn dầu quá tối không nhìn rõ vẻ mặt, nghe mỗi giọng nói, thật ra cũng bình thản như lúc trước: “Đứng lên đi.”
Vân Nương đứng dậy, Trần ma ma vội vàng mang cho nàng một cái ghế, vẻ mặt vui mừng nói: “Cuối cùng tam cô nương cũng trở về rồi, trong lòng lão phu nhân cứ nhớ hoài.”
Vương lão phu nhân mở miệng ra nhưng lại hoàn toàn không nhiệt tình như ma ma nói: “Sao cháu lại tới đây?”
Vân Nương trở về Lâm An đã gần nửa tháng, đương nhiên người Vương gia nghe nói, nàng không về nhà mẹ đẻ, ban đêm lại đi một chuyến như vậy, tất nhiên là không muốn để cho người khác biết.
Mà chuyện không muốn người khác biết, hơn phân nửa cũng không phải chuyện tốt.
Vân Nương không có vòng vo, trực tiếp nói rõ ý đồ tới: “Cháu gái có một chuyện muốn cầu xin.”
Vương lão phu nhân cười, ngữ khí xa lạ: “Cháu đã là thiếu phu nhân phủ Quốc công, muốn gì mà không có, ta có thể giúp được gì.”
Đổi lại ngày xưa, Vân Nương nhất định sẽ đánh trống bỏ dùi, từ nhỏ nàng đã sợ tổ mẫu, vẻ mặt nghiêm khắc, không thân thiết với ai, bây giờ thì không lui được nữa, quỳ xuống lần thứ hai, mặt mày cũng không còn sợ hãi: “Trước khi cháu gái xuất giá, tổ mẫu từng nói với cháu gái, đến nhà chồng, tất cả phải lấy nhà chồng làm đầu, săn sóc phu quân, hiếu kính trưởng bối, đừng để nhà họ Vương phải xấu hổ, tổ mẫu dạy cháu gái một câu này, cháu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lại nghiêm khắc tuân thủ, cháu gái đã là người của Bùi gia, hiện giờ người nhà gặp nạn, cháu gái không thể ngồi yên mặc kệ.”
Ánh mắt Vương lão phu nhân giật giật, vẫn không muốn buông tha, chậm rãi nói: “Người nhà cháu cháu muốn bảo vệ, thì tự dùng sức mình là được, cần gì phải đến cầu xin ta, ta một đống tuổi rồi, làm sao có thể giúp được.”
“Có thể giúp hay không, còn xem tổ mẫu có muốn giúp hay không.” Vân Nương ngẩng đầu lên, nhìn về phía cụ già trước mặt, lần đầu tiên cuộc đời nhìn thẳng vào đôi mắt kia: “Tổ mẫu là đại nho, cả đời đọc đủ thứ thi thư, được thế nhân tôn kính, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý một vinh tất vinh, một tổn tất tổn(1), nhưng tổ mẫu có thể mạo hiểm giao hai ngàn binh mã của phụ thân cho cháu gái, tất nhiên cũng sớm đoán được triều đình sắp rung chuyển, muốn sắp xếp một đường lui cho Vương gia.”
(1)Một thiệt hại tất cả thiệt hại, một thịnh vượng tất cả thịnh vượng. Theo nghĩa đen, khi một người đau khổ, những người khác đau khổ; khi một người thịnh vượng, những người khác thịnh vượng. Vì đây là thành ngữ nên mình cố gắng dùng 8 chữ như raw: 一损俱损一荣俱荣 (Mong mình không dùng từ sai ạ)
Ngày xưa Vân Nương nhìn thấy lão phu nhân, lúc nào cũng là dáng vẻ sợ bị ăn thịt, chưa từng nói chuyện mạnh mẽ với lão phu nhân như vậy.
Trần ma ma bên cạnh giật mình nhìn về phía Vương lão phu nhân, còn Vương lão phu nhân vẫn bình tĩnh như không, nhẹ nhàng nói: “Không phải Bùi gia sao?”
Sau khi Tương Châu khai chiến, tất cả tin tức đều được Khương đại nhân và phu nhân Khương khống chế, ngay cả hoàng đế cũng nghe không được tin tức thật, Vân Nương không ngờ lão phu nhân lại hiểu rõ như vậy.
Nghĩ lại, cũng không có gì không nghĩ ra cả, bà ấy có thể liên lạc với Vương Kinh nhiều năm, cho dù đã giao hai ngàn binh mã cho nàng thì cũng để lại tai mắt của bà.
Hôm nay Vân Nương tới đây dùng thân phận Bùi thiếu phu nhân, tất cả đều lấy Bùi gia làm chủ, bày tỏ lập trường của mình với nhà mẹ đẻ, coi như là phân rõ giới hạn, quả quyết sẽ không bởi vậy mà từ bỏ.
Vân Nương vùi đầu xuống, nơi đèn đuốc chiếu không thấy, đôi mắt trong veo lạnh lùng kiên quyết: “Đương kim hoàng thượng đa nghi, cháu gái họ Vương.”
Hai ngàn binh mã kia có thể lau sạch sẽ, chứ bản thân nàng không thể.
Nàng còn sống một ngày, tức là còn chảy máu mủ nhà họ Vương một ngày, nhà họ Vương không thoát được liên quan.
Lúc này cuối cùng trên mặt Vương lão phu nhân cũng có biến hóa, đôi mắt rơi trên người nàng nhìn một hồi lâu, khẽ cười: “Cháu đang uy hiếp tổ mẫu sao?”
Vân Nương dập đầu: “Cháu gái không dám.”
“Cháu gái chỉ là muốn nói cho tổ mẫu biết, Bùi gia một đời kiêu hùng, sở dĩ Quốc công Bùi chết là bởi vì lòng ông có thiên hạ, tình nguyện hy sinh, người con trai Bùi An này thừa kế tài năng của phụ thân, văn võ song toàn, có trí có mưu, không nhất định sẽ thua, tổ mẫu lên kế hoạch cho đường lui này, chính là một con đường có hy vọng nhất trước mắt, mọi việc đều cần có trả giá, cháu gái tình nguyện trả giá này, hôm nay cháu gái ở đây hứa hẹn với tổ mẫu, nếu ngày sau gặp nạn, Vương Vân ta tuyệt đối không liên lụy nhà họ Vương.”
Những lời này, từng câu từng chữ, đêm hôm khuya khoắt không tiếc bàn lợi ích của mình với nhà mẹ đẻ, thậm chí tình nguyện hy sinh bản thân, tất cả chỉ vì phủ Bùi Quốc công.
Xem ra Bùi An kia, đối xử với nó quả không tệ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương lão phu nhân dừng một chút, hỏi: “Cháu muốn như thế nào?”
“Cháu gái khẩn cầu tổ mẫu, đưa Bùi lão phu nhân ra khỏi thành.”
Một khi tn tức bên ngoài truyền vào, người đầu tiên hoàng đế bắt sẽ là nhà họ Bùi, đến lúc đó một người cũng chạy không thoát, Vương lão phu nhân nhìn nàng một cái: “Cháu thì sao, không có ý định đi?”
“Lâm An là nơi Bùi gia mọc rễ sinh cây, Bùi gia ở đây, cháu gái ở đây.”
Từ đời phụ thân của Vương gia, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, cho tới bây giờ, cũng không có người nào có thể lên được mặt bàn, rất ít khi xuất hiện con cháu không sợ sống chết như vậy.
Bà luôn nhận được tin tức của Tương Châu, không nghĩ tới con heo nhát gan ngày xưa lại có vài phần cốt khí của nhà họ Vương, Vương lão phu nhân trầm mặc một lát, đáp: “Được.”
Vân Nương dập đầu lần nữa: “Đa tạ tổ mẫu.”
Vương lão phu nhân không giữ nàng nữa, quay đầu nhìn về phía Trần ma ma: “Tiễn khách.”
Vân Nương đứng dậy cáo lui, người đi ra khỏi phòng, Trần ma ma mới nhìn về phía Vương lão phu nhân, thở dài một tiếng: “Lão phu nhân, người cần gì…”
Thời điểm không có tin tức, phái người đi hỏi thăm suốt, vất vả lắm người mới trở về, lại là thái độ này, tam nương tử thấy không lạnh lòng mới là lạ…
Vương lão phu nhân đưa tay ra cho bà ấy đỡ, đi đến bên giường, ôn tồn nói: “Đã quyết định tiếp tay làm việc xấu, càng cần phải bo bo giữ mình.”
Dường như Trần ma ma đã hiểu nhưng lại nói: “Tam cô nương thay đổi rất nhiều.”
Vương lão phu nhân không trả lời, một lúc sau mới nói: “Giống nương nó.”
Bản thân Vương lão phu nhân cũng chỉ là hạng người nữ lưu(2), trong mắt bà không có sự kỳ thị nam nữ, người thuộc họ Vương của bà, chỉ cần là họ Vương thì nếu có triển vọng thì nhà họ Vương sẽ tự thơm lây.
(2)女流: Đàn bà con gái (ý khinh miệt)
“Chuẩn bị bản chép kinh Phật gần đây đi, ngày mai ta tiến cung dâng lên bệ hạ, trời đã ban đá thần, nhất định cần hương khói để nuôi dưỡng.”
“Vâng.”
Lúc Vân Nương ra khỏi phòng lão phu nhân, đi đến hành lang dài của viện trước, phía đối diện đã treo thêm một ngọn đèn, nhị công tử nhà họ Vương mới uống rượu về.
Hơn nửa đêm này, trong phủ có người tới, chủ tớ hai người đều tò mò nhìn qua, dưới hành lang cách một đoạn sẽ có đặt một ngọn đèn dầu, gã sai vặt bên cạnh nhị công tử nhìn một hồi, đột nhiên sửng sốt: “Sao lại giống tam cô nương vậy?”
Nhị công tử gõ cây quạt vào đầu hắn: “Tam cô nương về nhà mà tới lúc ban đêm à, không biết tới lúc ban ngày à?”
Gã sai vặt lập tức ôm đầu: “Cũng đúng.”
“Mau đi, đừng để mẫu thân nhìn thấy, nếu ngày mai có chuyện gì, ta bắt ngươi hỏi chuyện…”
Tiếng nói truyền vào tai, bước chân Vân Nương chưa dừng lại, vùi đầu vội vàng ra khỏi cửa phủ, đi góc tây nam, dắt ngựa ra rồi xoay người lên ngựa.
Trở lại phủ Quốc công, trăng đã vắt vẻo trên trời cao, Thanh Ngọc và Đồng Nghĩa đứng chờ trước cửa, thấy nàng trở lại, Đồng Nghĩa tiến lên dắt dây cương, Thanh Ngọc giơ đèn lồ ng tiến lên.
Theo nàng vào cửa, đi được một đoạn Thanh Ngọc mới ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói: “Trong cung có tin tức, bệ hạ tăng binh hai vạn, chi viện cho Tương Châu.”
Có thể lấy hai vạn binh mã trong tay hoàng đế quả là không dễ dàng, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu có hai vạn binh mã, phần thắng của Tương Châu sẽ tăng thêm mấy phần, nhất định có thể kiên trì thêm một trận nữa.
Nhưng thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.
Hai vạn binh mã vừa đến Tương Châu, rốt cuộc thế cục Tương Châu cũng không giấu được, thiên hạ không có tường nào không thông gió, cho dù khống chế chặt chẽ hơn nữa, tiếng gió cũng sẽ truyền vào lỗ tai hoàng đế.
Đến lúc đó biết công chúa Minh Dương không có ở đây, mà là Bùi An và nhà họ Cố ở Tương Châu cầm cự với người Bắc, chắc chắn hoàng đế sẽ giận tím mặt.
Và đây chính là thời cơ nàng chờ đợi.
Lần này hoàng đế phái binh tấn công Bắc Quốc, được lòng dân, lại có đá thần trời ban, ngụ ý thiên tử thánh minh, tiếng nói phản động trong triều đình hoàn toàn biến mất, ai ai cũng quy thuận ông ta, ông ta cũng không cần thanh đao Bùi An này nữa, có Bùi An ở đây, ngược lại trở thành vết nhơ của ông ta. Vả lại đầu người Trương Trị cũng đã lấy được, hơn nữa lại có ân oán giữa phủ Quốc công với ông ta, dù cân nhắc từ điểm nào, hoàng đế cũng sẽ không để Bùi An còn sống trở lại Lâm An.
Nhưng một khi hình tượng hoàng đế thánh quân được xây dựng, nào dễ dàng thoát ra như vậy.
Đợi sự thật ở Tương Châu truyền về.
Không chỉ có hoàng đế biết mà thế nhân cũng biết, Tương Châu không phải do Minh Dương công chúa của Nam Quốc phòng thủ mà là lão tướng quân nhà họ Cố “đã chết”, là “gian thần” Bùi gia bị thế nhân thoá mạ, còn có hơn hai ngàn người sống không có thân phận - quân của Vương gia, họ đang liều chết bảo vệ, điều này chỉ làm cho hoàng đế cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cho dù trong lòng ông ta có hận, cũng sẽ không làm khó ngoài mặt, ngược lại Bùi An sẽ được an toàn hơn.
Nàng sẽ nhân cơ hội này, khôi phục thanh danh nhà họ Bùi.
Khi người Bắc tiến vào Nam Quốc, là Cố gia, là Vương gia, còn có thế tử phủ Quốc công Bùi An thà chết chống cự, công lao lần này, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Nhưng một điểm nhược điểm duy nhất, mặc dù hoàng đế không thể đối xử với Bùi An như thế đó nhưng phủ Quốc công vẫn còn ở Lâm An, vợ con của hắn, lão phu nhân vẫn còn.
Bây giờ, lão phu nhân đã chỗ an toàn, chỉ còn lại có chính nàng.
Nàng sẽ không đi, nàng muốn ở lại, cho dù một khắc cuối cùng nàng cũng phải chặn hoàng đế ở Lâm An, chờ Bùi An trở về.
Vân Nương sắp xếp lại chuyện trong đầu một lần nữa, quay đầu nói với Thanh Ngọc: “Ngày mai lại đưa một lá thư vào cung…”
Lần trước Bùi An nói kế hoạch với nàng, nói là trung thu, không biết ở giữa xảy ra nhiều ngã rẽ như vậy, lại trì hoãn một thời gian, đã qua trung thu rồi, lễ hội tiếp theo chính là tiết trùng dương(3) nửa tháng sau.
(3)Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Hoa là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.
Khi truyền vào trong tai, coi như lòng hư vinh của hoàng đế được hoàn toàn thỏa mãn, hơn nữa tin tức chiến thắng từ Tương Châu, chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, lan rộng ra ngay tức khắc.
Nhưng hai vạn nhân mã ông ta phái đi, không đơn thuần chỉ để ngăn địch mà ông ta còn có tính toán khác.
Binh mã khởi nghĩa của dân chúng không thể rơi vào tay bất kì kẻ nào ngoại trừ ông ta, ngày phái tướng quân Giang đi tiếp viện, hoàng đế hạ thêm một thánh chỉ: “Minh Dương công chúa chỉ là nữ tử, không thích hợp để cầm binh quyền, chờ đến Tương Châu, truyền ý chỉ của trẫm, để cho công chúa giao binh quyền ra, kể cả hai vạn viện binh trong triều đình cũng do Bùi đại nhân quản lý.”
Lúc này Bùi An chính là cá trên thớt, tất cả nhược điểm nằm trên tay ông ta, không sợ hắn giở trò.
Dù Minh Dương thế nào, cũng là công chúa Nam Quốc của ông ta, nhất cử nhất động đại diện cho ý định của ông ta.
Để Bùi An đi tấn công người Bắc, nếu đánh thua, ông ta có thể đàm phán lợi ích với người Bắc, cùng lắm thì đưa đầu Bùi An cho người Bắc hả giận.
Nếu thắng...
Trên mặt hoàng đế hiện lên vẻ u ám, nhẹ giọng phân phó nói: “Đợi người Bắc rút lui, tìm cơ hội giết Bùi An.”
Dù thua hay thắng, Bùi An đều phải chết.
Lúc trước ông ta một lòng muốn triệu hồi Bùi An, đột nhiên bây giờ thay đổi ý định, khi người Bắc vừa lui, ông ta là một đời minh quân, mọi thần tử Nam Quốc đều quy thuận, mình không cần thanh đao này nữa.
Dù Tiêu thế tử nói thật hay giả thì đối với ông ta, Bùi An vẫn là mối nguy hiểm.
Tương Châu đại thắng, dân chúng nhất định sẽ xưng ông ta làm anh hùng, tâm tư lúc trước của mình cũng uổng công.
Nếu chết thì khác, không mở miệng được, tất cả đều do mình quyết định, đến lúc đó tìm một một tên bại tướng bên thua, tham sống sợ chết cũng dễ như trở bàn tay.
Bùi An không cần trở về Lâm An nữa, Bùi gia của hắn cũng đừng mong có thể trở mình.
Hoàng đế là người thế nào, trong lòng Vân Nương đã hiểu rõ, ngày đó lời hoàng hậu dặn dò nàng, nàng đã suy nghĩ kỹ.
Thừa dịp hoàng đế thả lỏng cảnh giác, nhất định phải đưa lão phu nhân rời khỏi Lâm An mới được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng lúc này mà đưa lão phu nhân đi dưới mí mắt hoàng đế, còn làm ông ta không sinh nghi, chỉ có một người mới có thể làm được.
Vào đêm đá thần xuất hiện, Vân Nương một người cưỡi ngựa đi về Vương gia một chuyến, áo choàng màu đen che mặt, cũng không báo tên mình, sau khi gõ cửa chỉ đưa túi tiền bên người cho gã sai vặt gác trước cửa: “Đưa cho lão phu nhân, ta có việc quan trọng cần bẩm.”
Gã sai vặt đi vào báo tin, Vân Nương đứng chờ ở ngoài cửa.
Đêm trung thu nàng đi trên đường, còn chẳng thèm ngó ánh trăng, bây giờ sắp đến cuối tháng, mặt trăng vẫn sáng ngời như trước, tròn trịa giống như một cái mâm ngọc lớn, ánh sáng bạc chiếu xuống, chiếu về phía cửa phủ của nhà họ Vương, tấm biển “Vương gia” trên đầu hiện ra ánh sáng trong suốt.
Lúc trước sau khi hoàng đế ban phủ đệ, tổ mẫu sai người chế tác tấm biển này, sợ họ Vương đụng phải “Vương” của nhà trời nên cố ý đổi thành chữ “Trạch”.
Ở đây hơn mười năm, coi như là nơi chốn quen thuộc nhất.
Từ sau khi xuất giá, nàng không bao giờ trở về nữa, ngày đó rời khỏi Lâm An đi đứng vội vàng, ngay cả cửa cũng không trở về, chỉ để cho Liên Dĩnh mang một lá thư cho tổ mẫu nhà Vương gia.
Bây giờ người đã trở lại, lại không phải đi trên con đường sáng.
Vân Nương đợi một hồi, gã sai vặt mở cửa, xách một ngọn đèn lồ ng dẫn đường: “Mời cô nương đi bên này.”
Ban đêm trong phủ không có gì, dưới hành lang yên tĩnh, Vân Nương nhân cơ hội quan sát trái phải một phen, thật ra không thay đổi gì cả, cho dù bên ngoài náo loạn trời đất, tòa trạch viện cửa sâu này cũng vĩnh viễn yên tĩnh.
Một hơi thở chết chóc nặng nề đ è xuống, trong lòng Vân Nương không khỏi buồn bực, nàng cũng không nhìn nữa, vùi đầu đi theo gã sai vặt một đường đến viện của lão phu nhân.
Dường như lão phu nhân đã chuẩn bị nghỉ ngơi, đèn đuốc bên ngoài đã tắt, chỉ để lại một ngọn đèn dầu trong phòng, ánh đèn mờ nhạt, mơ hồ không rõ, lúc nhìn đường cũng có phần cố hết sức.
Vân Nương được nha hoàn dẫn vào trong phòng, lúc này nàng mới vén mũ áo choàng lên, quỳ xuống thỉnh an lão phu nhân ngồi trên giường mềm: “Cháu gái bái kiến tổ mẫu, tổ mẫu khoẻ không?”
Mùa thu trời lạnh, Vương lão phu nhân khoác một chiếc áo choàng trên người, ngọn đèn dầu quá tối không nhìn rõ vẻ mặt, nghe mỗi giọng nói, thật ra cũng bình thản như lúc trước: “Đứng lên đi.”
Vân Nương đứng dậy, Trần ma ma vội vàng mang cho nàng một cái ghế, vẻ mặt vui mừng nói: “Cuối cùng tam cô nương cũng trở về rồi, trong lòng lão phu nhân cứ nhớ hoài.”
Vương lão phu nhân mở miệng ra nhưng lại hoàn toàn không nhiệt tình như ma ma nói: “Sao cháu lại tới đây?”
Vân Nương trở về Lâm An đã gần nửa tháng, đương nhiên người Vương gia nghe nói, nàng không về nhà mẹ đẻ, ban đêm lại đi một chuyến như vậy, tất nhiên là không muốn để cho người khác biết.
Mà chuyện không muốn người khác biết, hơn phân nửa cũng không phải chuyện tốt.
Vân Nương không có vòng vo, trực tiếp nói rõ ý đồ tới: “Cháu gái có một chuyện muốn cầu xin.”
Vương lão phu nhân cười, ngữ khí xa lạ: “Cháu đã là thiếu phu nhân phủ Quốc công, muốn gì mà không có, ta có thể giúp được gì.”
Đổi lại ngày xưa, Vân Nương nhất định sẽ đánh trống bỏ dùi, từ nhỏ nàng đã sợ tổ mẫu, vẻ mặt nghiêm khắc, không thân thiết với ai, bây giờ thì không lui được nữa, quỳ xuống lần thứ hai, mặt mày cũng không còn sợ hãi: “Trước khi cháu gái xuất giá, tổ mẫu từng nói với cháu gái, đến nhà chồng, tất cả phải lấy nhà chồng làm đầu, săn sóc phu quân, hiếu kính trưởng bối, đừng để nhà họ Vương phải xấu hổ, tổ mẫu dạy cháu gái một câu này, cháu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lại nghiêm khắc tuân thủ, cháu gái đã là người của Bùi gia, hiện giờ người nhà gặp nạn, cháu gái không thể ngồi yên mặc kệ.”
Ánh mắt Vương lão phu nhân giật giật, vẫn không muốn buông tha, chậm rãi nói: “Người nhà cháu cháu muốn bảo vệ, thì tự dùng sức mình là được, cần gì phải đến cầu xin ta, ta một đống tuổi rồi, làm sao có thể giúp được.”
“Có thể giúp hay không, còn xem tổ mẫu có muốn giúp hay không.” Vân Nương ngẩng đầu lên, nhìn về phía cụ già trước mặt, lần đầu tiên cuộc đời nhìn thẳng vào đôi mắt kia: “Tổ mẫu là đại nho, cả đời đọc đủ thứ thi thư, được thế nhân tôn kính, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý một vinh tất vinh, một tổn tất tổn(1), nhưng tổ mẫu có thể mạo hiểm giao hai ngàn binh mã của phụ thân cho cháu gái, tất nhiên cũng sớm đoán được triều đình sắp rung chuyển, muốn sắp xếp một đường lui cho Vương gia.”
(1)Một thiệt hại tất cả thiệt hại, một thịnh vượng tất cả thịnh vượng. Theo nghĩa đen, khi một người đau khổ, những người khác đau khổ; khi một người thịnh vượng, những người khác thịnh vượng. Vì đây là thành ngữ nên mình cố gắng dùng 8 chữ như raw: 一损俱损一荣俱荣 (Mong mình không dùng từ sai ạ)
Ngày xưa Vân Nương nhìn thấy lão phu nhân, lúc nào cũng là dáng vẻ sợ bị ăn thịt, chưa từng nói chuyện mạnh mẽ với lão phu nhân như vậy.
Trần ma ma bên cạnh giật mình nhìn về phía Vương lão phu nhân, còn Vương lão phu nhân vẫn bình tĩnh như không, nhẹ nhàng nói: “Không phải Bùi gia sao?”
Sau khi Tương Châu khai chiến, tất cả tin tức đều được Khương đại nhân và phu nhân Khương khống chế, ngay cả hoàng đế cũng nghe không được tin tức thật, Vân Nương không ngờ lão phu nhân lại hiểu rõ như vậy.
Nghĩ lại, cũng không có gì không nghĩ ra cả, bà ấy có thể liên lạc với Vương Kinh nhiều năm, cho dù đã giao hai ngàn binh mã cho nàng thì cũng để lại tai mắt của bà.
Hôm nay Vân Nương tới đây dùng thân phận Bùi thiếu phu nhân, tất cả đều lấy Bùi gia làm chủ, bày tỏ lập trường của mình với nhà mẹ đẻ, coi như là phân rõ giới hạn, quả quyết sẽ không bởi vậy mà từ bỏ.
Vân Nương vùi đầu xuống, nơi đèn đuốc chiếu không thấy, đôi mắt trong veo lạnh lùng kiên quyết: “Đương kim hoàng thượng đa nghi, cháu gái họ Vương.”
Hai ngàn binh mã kia có thể lau sạch sẽ, chứ bản thân nàng không thể.
Nàng còn sống một ngày, tức là còn chảy máu mủ nhà họ Vương một ngày, nhà họ Vương không thoát được liên quan.
Lúc này cuối cùng trên mặt Vương lão phu nhân cũng có biến hóa, đôi mắt rơi trên người nàng nhìn một hồi lâu, khẽ cười: “Cháu đang uy hiếp tổ mẫu sao?”
Vân Nương dập đầu: “Cháu gái không dám.”
“Cháu gái chỉ là muốn nói cho tổ mẫu biết, Bùi gia một đời kiêu hùng, sở dĩ Quốc công Bùi chết là bởi vì lòng ông có thiên hạ, tình nguyện hy sinh, người con trai Bùi An này thừa kế tài năng của phụ thân, văn võ song toàn, có trí có mưu, không nhất định sẽ thua, tổ mẫu lên kế hoạch cho đường lui này, chính là một con đường có hy vọng nhất trước mắt, mọi việc đều cần có trả giá, cháu gái tình nguyện trả giá này, hôm nay cháu gái ở đây hứa hẹn với tổ mẫu, nếu ngày sau gặp nạn, Vương Vân ta tuyệt đối không liên lụy nhà họ Vương.”
Những lời này, từng câu từng chữ, đêm hôm khuya khoắt không tiếc bàn lợi ích của mình với nhà mẹ đẻ, thậm chí tình nguyện hy sinh bản thân, tất cả chỉ vì phủ Bùi Quốc công.
Xem ra Bùi An kia, đối xử với nó quả không tệ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương lão phu nhân dừng một chút, hỏi: “Cháu muốn như thế nào?”
“Cháu gái khẩn cầu tổ mẫu, đưa Bùi lão phu nhân ra khỏi thành.”
Một khi tn tức bên ngoài truyền vào, người đầu tiên hoàng đế bắt sẽ là nhà họ Bùi, đến lúc đó một người cũng chạy không thoát, Vương lão phu nhân nhìn nàng một cái: “Cháu thì sao, không có ý định đi?”
“Lâm An là nơi Bùi gia mọc rễ sinh cây, Bùi gia ở đây, cháu gái ở đây.”
Từ đời phụ thân của Vương gia, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, cho tới bây giờ, cũng không có người nào có thể lên được mặt bàn, rất ít khi xuất hiện con cháu không sợ sống chết như vậy.
Bà luôn nhận được tin tức của Tương Châu, không nghĩ tới con heo nhát gan ngày xưa lại có vài phần cốt khí của nhà họ Vương, Vương lão phu nhân trầm mặc một lát, đáp: “Được.”
Vân Nương dập đầu lần nữa: “Đa tạ tổ mẫu.”
Vương lão phu nhân không giữ nàng nữa, quay đầu nhìn về phía Trần ma ma: “Tiễn khách.”
Vân Nương đứng dậy cáo lui, người đi ra khỏi phòng, Trần ma ma mới nhìn về phía Vương lão phu nhân, thở dài một tiếng: “Lão phu nhân, người cần gì…”
Thời điểm không có tin tức, phái người đi hỏi thăm suốt, vất vả lắm người mới trở về, lại là thái độ này, tam nương tử thấy không lạnh lòng mới là lạ…
Vương lão phu nhân đưa tay ra cho bà ấy đỡ, đi đến bên giường, ôn tồn nói: “Đã quyết định tiếp tay làm việc xấu, càng cần phải bo bo giữ mình.”
Dường như Trần ma ma đã hiểu nhưng lại nói: “Tam cô nương thay đổi rất nhiều.”
Vương lão phu nhân không trả lời, một lúc sau mới nói: “Giống nương nó.”
Bản thân Vương lão phu nhân cũng chỉ là hạng người nữ lưu(2), trong mắt bà không có sự kỳ thị nam nữ, người thuộc họ Vương của bà, chỉ cần là họ Vương thì nếu có triển vọng thì nhà họ Vương sẽ tự thơm lây.
(2)女流: Đàn bà con gái (ý khinh miệt)
“Chuẩn bị bản chép kinh Phật gần đây đi, ngày mai ta tiến cung dâng lên bệ hạ, trời đã ban đá thần, nhất định cần hương khói để nuôi dưỡng.”
“Vâng.”
Lúc Vân Nương ra khỏi phòng lão phu nhân, đi đến hành lang dài của viện trước, phía đối diện đã treo thêm một ngọn đèn, nhị công tử nhà họ Vương mới uống rượu về.
Hơn nửa đêm này, trong phủ có người tới, chủ tớ hai người đều tò mò nhìn qua, dưới hành lang cách một đoạn sẽ có đặt một ngọn đèn dầu, gã sai vặt bên cạnh nhị công tử nhìn một hồi, đột nhiên sửng sốt: “Sao lại giống tam cô nương vậy?”
Nhị công tử gõ cây quạt vào đầu hắn: “Tam cô nương về nhà mà tới lúc ban đêm à, không biết tới lúc ban ngày à?”
Gã sai vặt lập tức ôm đầu: “Cũng đúng.”
“Mau đi, đừng để mẫu thân nhìn thấy, nếu ngày mai có chuyện gì, ta bắt ngươi hỏi chuyện…”
Tiếng nói truyền vào tai, bước chân Vân Nương chưa dừng lại, vùi đầu vội vàng ra khỏi cửa phủ, đi góc tây nam, dắt ngựa ra rồi xoay người lên ngựa.
Trở lại phủ Quốc công, trăng đã vắt vẻo trên trời cao, Thanh Ngọc và Đồng Nghĩa đứng chờ trước cửa, thấy nàng trở lại, Đồng Nghĩa tiến lên dắt dây cương, Thanh Ngọc giơ đèn lồ ng tiến lên.
Theo nàng vào cửa, đi được một đoạn Thanh Ngọc mới ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói: “Trong cung có tin tức, bệ hạ tăng binh hai vạn, chi viện cho Tương Châu.”
Có thể lấy hai vạn binh mã trong tay hoàng đế quả là không dễ dàng, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu có hai vạn binh mã, phần thắng của Tương Châu sẽ tăng thêm mấy phần, nhất định có thể kiên trì thêm một trận nữa.
Nhưng thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.
Hai vạn binh mã vừa đến Tương Châu, rốt cuộc thế cục Tương Châu cũng không giấu được, thiên hạ không có tường nào không thông gió, cho dù khống chế chặt chẽ hơn nữa, tiếng gió cũng sẽ truyền vào lỗ tai hoàng đế.
Đến lúc đó biết công chúa Minh Dương không có ở đây, mà là Bùi An và nhà họ Cố ở Tương Châu cầm cự với người Bắc, chắc chắn hoàng đế sẽ giận tím mặt.
Và đây chính là thời cơ nàng chờ đợi.
Lần này hoàng đế phái binh tấn công Bắc Quốc, được lòng dân, lại có đá thần trời ban, ngụ ý thiên tử thánh minh, tiếng nói phản động trong triều đình hoàn toàn biến mất, ai ai cũng quy thuận ông ta, ông ta cũng không cần thanh đao Bùi An này nữa, có Bùi An ở đây, ngược lại trở thành vết nhơ của ông ta. Vả lại đầu người Trương Trị cũng đã lấy được, hơn nữa lại có ân oán giữa phủ Quốc công với ông ta, dù cân nhắc từ điểm nào, hoàng đế cũng sẽ không để Bùi An còn sống trở lại Lâm An.
Nhưng một khi hình tượng hoàng đế thánh quân được xây dựng, nào dễ dàng thoát ra như vậy.
Đợi sự thật ở Tương Châu truyền về.
Không chỉ có hoàng đế biết mà thế nhân cũng biết, Tương Châu không phải do Minh Dương công chúa của Nam Quốc phòng thủ mà là lão tướng quân nhà họ Cố “đã chết”, là “gian thần” Bùi gia bị thế nhân thoá mạ, còn có hơn hai ngàn người sống không có thân phận - quân của Vương gia, họ đang liều chết bảo vệ, điều này chỉ làm cho hoàng đế cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cho dù trong lòng ông ta có hận, cũng sẽ không làm khó ngoài mặt, ngược lại Bùi An sẽ được an toàn hơn.
Nàng sẽ nhân cơ hội này, khôi phục thanh danh nhà họ Bùi.
Khi người Bắc tiến vào Nam Quốc, là Cố gia, là Vương gia, còn có thế tử phủ Quốc công Bùi An thà chết chống cự, công lao lần này, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Nhưng một điểm nhược điểm duy nhất, mặc dù hoàng đế không thể đối xử với Bùi An như thế đó nhưng phủ Quốc công vẫn còn ở Lâm An, vợ con của hắn, lão phu nhân vẫn còn.
Bây giờ, lão phu nhân đã chỗ an toàn, chỉ còn lại có chính nàng.
Nàng sẽ không đi, nàng muốn ở lại, cho dù một khắc cuối cùng nàng cũng phải chặn hoàng đế ở Lâm An, chờ Bùi An trở về.
Vân Nương sắp xếp lại chuyện trong đầu một lần nữa, quay đầu nói với Thanh Ngọc: “Ngày mai lại đưa một lá thư vào cung…”
Lần trước Bùi An nói kế hoạch với nàng, nói là trung thu, không biết ở giữa xảy ra nhiều ngã rẽ như vậy, lại trì hoãn một thời gian, đã qua trung thu rồi, lễ hội tiếp theo chính là tiết trùng dương(3) nửa tháng sau.
(3)Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Hoa là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.
Danh sách chương