Cố Diễm và Khâu Tây Văn đi đến quán cà phê ở phía đông tiểu khu.

Gọi cà phê xong, Khâu Tây Văn ngả người tựa vào ghế sô pha, có chút uể oải, trong lòng lại mệt.

Cũng không phản ứng Cố Diễm.

Cố Diễm hỏi cô: "Chị với Thẩm Nghiên thế nào rồi?"

Khâu Tây Văn: "Có thể nói đề tài nào có dinh dưỡng hơn được không?"

Rõ ràng một chữ cũng không muốn nói.

Cố Diễm khuyên cô: "Đều đã lớn như vậy rồi, còn phải dằn vặt cái gì? Còn nghĩ rằng mình chỉ mới mười bảy mười tám tuổi sao?"

Khâu Tây Văn cau mày, bất mãn nói: "Cái gì gọi là "đều lớn như vậy"? Tôi rất già sao?"

Cố Diễm không nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, vấn đề này có rất nhiều bẫy, anh vẫn nên yên lặng thì hơn.

Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì, bầu không khí có chút trầm mặc.

Cố Diễm nghĩ đến chuyện của công ty trò chơi, hiện tại cũng không biết nên kết thúc việc này như thế nào.

Tiếng chinh phạt một mảnh.

Mà Miêu Thanh vẫn còn đang kéo dài, một hai phải để ngày mai mới chính thức đáp lại.

Cà phê được mang lên.

Khâu Tây Văn nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, mùi thơm nồng nặc cay đắng xông vào mũi.

Trước đây cô không thích uống cà phê, sau đó Thẩm Nghiên thích cái này, cuối cùng cũng thành thói quen của em.

Hồi ức trở về như con dao hai lưỡi, có ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng mang đến cho chính mình thương tích đầy người.

Sau khi từ sân bay về nhà, cô nghĩ sẽ không để ý đến Thẩm Nghiên.

Không đợi anh, cũng không có nhận điện thoại của anh.

Sau đó Thẩm Nghiên cũng không có liên lạc lại cho cô.

Vừa nãy Cố Diễm còn nói với cô, còn nghĩ rằng mình còn mười bảy mười tám tuổi sao.

Kỳ thật đàn ông không hiểu được, mặc kệ phụ nữ đã bao nhiêu tuổi, đều hi vọng đối phương mang mình trở thành một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi để cưng chiều.

Tuỳ ý cô vô pháp vô thiên, kiêu căng thô bạo.

Không phải như vậy, lấy đâu ra trái tim thiếu nữ mà nói?

Có thể đàn ông đều không hiểu.

Thời gian lâu dài, cảm giác mới mẻ đều sẽ qua đi.

Anh ấy chán ghét, mệt mỏi, nhưng không vứt bỏ bạn, đó mới chính là ân huệ lớn nhất của bạn.

Sau đó, Cố Diễm hỏi cô: "Cuối cùng là chị đang suy nghĩ cái gì?"

Anh lại bổ sung: "Cái tôi nói chính là chị và Thẩm Nghiên?"

Khâu Tây Văn: "Không biết."

Nhớ anh.

Lại không muốn tha thứ cho anh.

Cố diễm nói: "Hi vọng lúc các người 70, 80 tuổi, cũng sẽ còn có sức lực để hành hạ nhau như thế."

Khâu Tây Văn cười cười, không lên tiếng.

Cô uống cà phê một ngụm cà phê, đứng lên nói: "Tôi về nhà còn chút việc phải xử lý."

Bên này trời tối, bên kia New York lại bắt đầu một ngày mới.

Khâu Lê vùi trong sô pha nhìn trần nhà ngẩn người.

Nghĩ đến rất nhiều.

Nghĩ đến công ty của cô, chạy đến phía đường cùng, lập tức liền gặp trở ngại.

Tuy rằng phải bắt đầu khai thác thị trường mới, nhưng ai biết con đường phía trước là cái dạng gì.

Thấp thỏm, lại sợ hãi.

Nhưng phải tiếp tục đi về phía trước, bởi vì đã không có đường lui.

Sau đó lại nghĩ đến lúc còn bé, ở ngõ hẻm.

Cố Diễm, Thẩm Nghiên, chị gái, Tra Nhị, Đường Đường, còn có rất nhiều người.

Lúc đó nhịp điệu cuộc sống không nhanh như vậy, rất ít người dùng di động, máy tính lại càng khó thấy.

Ngày tháng lúc ấy là những ngày đơn giản, thuần tuý.

Một cái kéo tay liền nghĩ đến cả đời.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên cô nhớ đến, ngày hôm nay vẫn chưa hỏi tra nhị, bộ phim truyền hình kia tiến triển thế nào rồi.

Cô cũng trở thành một người nhiều chuyện.

Nhanh chóng gọi cho Tra Nhị, đầu bên kia rất yên tĩnh.

"Mấy ngày nay có chuyện gì hả, sao ngày nào cũng gọi điện cho anh thế?" Mạc Viễn Đông thả chuột ra, xoa xoa ấn đường, một khi không làm việc, anh đều uể oải đến không thể tả được, trong lòng lại càng sâu.

Khâu Lê cười: "Đương nhiên là tò mò phim truyền hình rồi, anh lại không nói cho em biết tên bộ phim là gì!"

Mạc Viễn Đông tựa lưng vào ghế: "Đêm nay nữ chính phải làm ca đêm, không có gặp được nam chính, mấy tập trước đều là phần của vai phụ."

Khâu lê vui vẻ, "Tra Nhị, có phải anh đã trao đổi linh hồn với nữ chính rồi không, làm sao lại trùng hợp được thế nhỉ?"

Mạc Viễn Đông: "..."

Khâu Lê vô cùng thần bí, giọng nói cũng nhỏ đi một chút: "Chao ôi, anh nói thật với em đi, không phải anh chính là nam chính chứ? Hả?"

Cô càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng, với tính cách của Mạc Viễn Đông, đối với chuyện yêu đương, thời gian còn không có, lấy đâu ra nhàn hạ thoải mái mà theo dõi phim truyền hình cẩu huyết."

Chỉ có một khả năng, việc này xảy ra ở trên người anh.

Mạc Viễn Đông giật mình: "Đừng đoán mò!"

Khâu Lê: "Phủ nhận chính là có vấn đề. Nhanh chóng khai báo tình hình. Nhà nước yêu cầu!"

Mạc Viễn Đông: "Đừng làm rộn! Anh vẫn còn ở công ty, em không có chuyện gì nói, anh treo máy trước đây."

Khâu Lê không cho: "Anh dám!"

Mạc Viễn Đông thở dài trong lòng, "Có việc gì thì em nói nhanh đi."

Khâu Lê hiểu ý nói: "Anh, anh nói cho em biết một chút, có một số chuyện buồn để trong lòng lâu dài sẽ dễ dàng tạo thành vết thương, anh nói ra, chúng ta sẽ tích cực đối mặt giải quyết, có đúng không? Anh xem trước đây em thầm mến Cố Diễm, gian nan trải qua ba năm như vậy, cuối cùng cũng có thể vất vả chạy ra, cái này cũng không quá sức với anh đâu, lúc đó không có những cuốn Súp Gà Cho Tâm Hồn kia, nói không chừng em đã bị trầm cảm.

Chicken Soup for the Soul là một công ty truyền thông tự giúp đỡ và tiêu dùng có trụ sở tại Cos Cob, Connecticut. Nó được biết đến với loạt sách Chicken Soup for the Soul. Cuốn sách đầu tiên, giống như hầu hết các tựa sách tiếp theo trong bộ, bao gồm những câu chuyện có thật đầy cảm hứng về cuộc sống của người thường.(Theo Wikipedia)

Trong lòng Mạc Viễn Đông có chút buông lỏng, nhưng vẫn không nói ra được.

Khâu Lê tiếp tục: "Nghe nói trước khi người đàn ông trở nên cặn bã, là bởi vì bị một người phụ nữ hung hăng làm cho tổn thương, cũng sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa, sẽ không nghe theo trái tim."

Cô nuốt nước miếng, chính mình cũng có chút căng thẳng, "Anh, có phải là anh bị chị nữ chính đó... làm cho tổn thương rồi không?"

Hiện tại nữ chính đã kết hôn, con cũng đã có, đó là đả kích rất lớn đối với anh.

Mạc Viễn Đông cảm thấy trong lòng rất buồn bực, không khí trong phòng trở nên rất ngột ngạt.

Anh đi đến mở cửa sổ ra, vừa mới có mưa, gió đêm thổi đến, có chút lạnh.

Anh nói: "Không phải, là anh tổn thương cô ấy. Cô ấy mới kết hôn xuất giá."

Khâu Lê nhịn không được: "Mẹ nó, anh cũng thật là cặn bã! Đáng đời anh bây giờ muốn sống muốn chết nha!"

Nói xong, lại cảm thấy giống như mình đã trải qua.

Có thể tưởng tượng trước kia người phụ nữ đau lòng đến như vậy, cô không tự giác mà có chút đồng cảm.

Bình phục lại tâm tình: "Anh, anh không thể như vậy, làm tổn thương người ta, sau khi đi dạo trong thế giới đặc sắc này một vòng mới phát hiện cô ấy tốt nhất, rồi sau đó anh còn muốn quay lại sao?"

Cô thật muốn nói một câu, anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Mặt mũi quan trọng vậy sao?!

Nhưng anh lại cặn bã, ai bảo anh là anh trai cô đây.

Cô nuốt câu nói cuối cùng xuống.

Mạc Viễn Đông đốt điếu thuốc, thở ra một làn khói, gặp gió, toàn bộ đều bay ngược về phía mặt anh.

Sặc người khó chịu.

Giọng nói của anh trầm xuống: "Em không hỏi một chút cô ấy là ai sao?"

Khâu lê: "Anh đổi phụ nữ còn nhanh hơn đổi quần áo, làm sao em biết được!"

Mạc Viễn Đông: "... Em biết cô ấy."

Khâu Lê không thể tin được: "Em biết? ai nhỉ?"

Cô không biết nhiều về các cô gái mà Mạc Viễn Đông đã gặp qua, lúc còn nhỏ chơi cùng nhau, sau khi trưởng thành, anh có vòng bạn bè sinh hoạt làm việc của mình, cô có của cô.

Hai người cũng không có chung một vòng bạn bè nào.

Cô nghĩ một hồi, phát hiện cô gái không liên quan duy nhất nhưng cô quen biết chính là Đường Đường.

Nhưng chị Đường Đường đã kết hôn có con rồi.

Bỗng nhiên, có thứ gì chợt loé qua trong đầu cô.

Từ từ.

Cô kinh ngạc nói: "Không phải là đường đường chứ?!"

Mạc Viễn Đông rít mạnh điếu thuốc, hơi khói đều nuốt vào.

Anh không lên tiếng.

Khâu Lê biết anh đang thừa nhận.

Sau một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại, như thế nào anh và Đường Đường lại ở bên nhau đây?

Cô dùng sức xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, "Mạc Viễn Đông, anh xứng đáng bị như vậy, chị Đường Đường tốt đến thế, nhưng anh..."

Cô không có sức lực mà mắng anh.

Mạc Viễn Đông: "Trước tiên không nói nữa, hai ngày nữa có rảnh thì chúng ta gặp nhau."

Chuyện này anh giấu trong lòng cũng khó chịu, không biết tiếp theo nên đi như thế nào.

Buổi sáng anh đi đón Đường Đường đi làm, Đường Đường trực tiếp báo cảnh sát.

Một khắc cô lấy di dộng ra gọi cho 110, anh mới ý thức được, không phải cô đang giận dỗi với anh, cũng không có lòng ham muốn với anh, là thật sự không muốn nhìn thấy anh, muốn hoàn toàn quên đi anh.

Hiện tại tâm tư và sức lực của anh đã quá mệt mỏi, một cái biện pháp cũng đều không có.

Khâu Lê: "Được rồi, đến quán cà phê rồi nói."

Cô tức giận không có chỗ xả: "Tra Nhị, chúng ta gặp mặt thì hãy xem em thay mặt cho Đường Đường trừng phạt anh như thế nào!"

Tắt di động một lát, suy nghĩ của cô đều khó mà ổn định được.

Vì Đường Đường.

Cô biết khốn khổ vì tình là như thế nào, tư vị bị tổn thương có bao nhiêu đau thấu tim gan.

Người không trải qua, mãi mãi cũng sẽ không hiểu.

Khâu Lê nằm trên ghế sa lon, bất đắc dĩ gãi gãi đầu.

Cố Diễm mở cửa đi vào.

Khâu Lê nhìn về phía sau anh, Khâu Tây Văn không có đi vào đây.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Chị của em về rồi sao?"

"Ừ, về nhà còn có việc phải xử lý."

Anh ngồi ở bên cạnh cô: "Không sao, lửa giận của chị ấy gần như đã tan hết rồi."

Khâu Lê cầm lấy tay phải của anh cọ cọ lên má: "Cảm ơn ông xã."

Cố Diễm thuận thế nằm lên người cô, "Một câu cảm ơn là xong rồi? Thật không có thành ý."

Khâu Lê: "vậy anh muốn em cảm ơn như thế nào?"

Cố Diễm đan mười ngón tay của anh và cô vào nhau, đưa tay cô nâng đến đỉnh đầu: "Em nói xem?"

Khâu Lê hiểu ngầm, nhưng giả ngốc: "Em buồn ngủ."

Nói xong, ngáp một cái.

Cố Diễm: "Bây giờ còn chưa đến chín giờ."

Khâu Lê: "..."

Cố Diễm hôn cổ cô, cố ý dùng đầu lưỡi khiêu khích, cô ngứa không chịu được, chui vào lồng ngực anh, liên tục xin tha: "Ông xã, cầu xin buông tha."

Nói xong cũng khanh khách cười, thật sự rất ngứa, cô chịu không được.

Cố Diễm hôn mấy lần liền dừng lại, chà chà chóp mũi của cô: "Muốn ăn cái gì? Anh đi làm, ăn bữa khuya."

Khâu Lê: "Anh làm cái gì em ăn cái đó."

Cô đi theo anh đến nhà bếp.

Anh rửa rau nấu cơm, một tấc cô cũng không rời khỏi anh.

Nhớ đến lúc trước anh nói Đường Đường muốn mời anh đến phỏng vấn, cô bóng gió hỏi: "Đúng rồi, anh có đi tham gia chương trình phỏng vấn của Đường Đường không."

Cố Diễm: "Cũng không quá muốn đi, ngày mai để cho thư ký từ chối cô ấy."

Khâu Lê: "À."

Cô đang suy nghĩ nên làm sao nói với anh chuyện này.

Đột nhiên cảm thấy Đường Đường rất đáng thương, trước đây cô tổng cho rằng chị ấy sẽ hạnh phúc mỹ mãn, không nghĩ đến lại ly hôn mang theo con cái, còn lại bị cặn bã dây dưa.

Cuộc sống của một người phụ nữ không dễ dàng, đau lòng chuyện gia đình, áp lực công việc lại càng lớn hơn.

Mà Đường Đường ở kênh tài chính kinh tế, cạnh tranh vốn rất kịch liệt.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn là còn bé tốt hơn.

Không buồn không lo.

Từng đánh nhau, cãi nhau, ầm ĩ qua.

Hôm sau lại như vậy.

Vui vẻ cùng nhau chơi đùa.

Cô không lên tiếng, Cố Diễm quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Khâu Lê hoàn hồn, "À, không có gì, chỉ là đang nghĩ đến những chuyện hồi bé."

Cố Diễm nhìn chằm chằm cô một lát, ánh mắt của cô, kỳ thật anh đọc hiểu.

Anh như có suy tư gì, nói với cô: "Quên đi, vẫn nên đi đi."

Khâu Lê giật mình: "A? Như thế nào anh lại muốn đi?"

Cố Diễm: "Đều là hàng xóm cũ, một chút cảm tình hồi bé vẫn còn."

Khâu Lê nở nụ cười, ôm lấy cổ anh, hôn anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện