Cố Diễm cũng thấy được Khâu Lê nên anh cũng không có kinh ngạc gì.

Phòng của cô ở đối diện với anh, lúc trước là anh mua cùng lúc với Mộ Thời Cảnh.

Hôm trước, anh biết được Khâu Lê muốn đến đây sống, Mộ Thời Cảnh tìm nhân viên vệ sinh dọn dẹp phòng ở cho cô, còn cố ý nói với anh ngày thường chăm sóc cô một chút.

Khâu Lê chưa từng sống một mình ở bên ngoài, lần trước bỏ nhà đi một tháng cũng là ở chung cư của Mộ Thời Cảnh.

Cố Diễm nói một câu đợi một lát với đầu bên kia rồi nhìn về phía Khâu Lê: "Em về trễ vậy?"

Khâu Lê "ừ" một tiếng cũng không nói gì thêm, kéo hành lý đi lướt qua Cố Diễm.

Cố Diễm quay đầu, suy tư nhìn bóng dáng quật cường của cô, một lát sau mới thu hồi tầm mắt.

Anh xoay người đi đến thang máy, tiếp tục cuộc điện thoại lúc nãy.

Khâu Lê đến cửa phòng, không vội vã mở cửa đi vào mà nhìn chằm chằm vào cửa nhà Cố Diễm vài giây.

Hai ngày này, cô đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Mô hình B2B cô nhất định sẽ kiên trì làm.

Mà người đàn ông này, cô cũng sẽ dũng cảm theo đuổi một lần.

Mặc kệ có nhiều khó khăn, bất luận kết quả là gì.

Lúc trước, cô không hề ôm bất kì ảo tưởng gì đối với Cố Diễm.

Ba năm này, trái tim cô đã quá đau.

Cô có chút sợ đau.

Nhưng ngày đó nhìn thấy an cô liền liếc mắt nhìn một cái.

Lúc đó cô biết rằng bản thân cô đã vạn kiếp bất phục.

Sau đó vô số giọng nói hiện lên trong đầu cô, thà rằng hối hận chứ đừng để lại tiếc nuối.

Đến trước ô tô, Cố Diễm mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhìn xe của mình bị một chiếc xe quái vật khổng lồ che lấp, Cố Diễm hơi bất đắc dĩ một chút rồi gọi cho Khâu Lê một cuộc điện thoại.

Lần thứ nhất không có người nghe.

Lần thứ hai vẫn là giọng nữ máy móc truyền đến.

Đây là lần đầu tiên anh nhẫn nại gọi vào một dãy số ba lần.

Mấy mươi giây qua đi, Khâu Lê mới nhận máy.

"Xin chào, ai vậy?"

Giọng nói của cô lãnh đạm như ngày thường.

Đãi ngộ của anh lại giống với Thẩm Nghiên, nhưng mà nói với giọng nghiêm khắc, Thẩm Nghiên còn chưa bằng anh.

Ít nhất thời điểm cô hỏi Thẩm Nghiên từ cô dùng chính là ngài.

Cố Diễm: "Là anh."

Số điện thoại của Cố Diễm, Khâu Lê đã sớm ghi nhớ trong đầu nhưng cô vẫn cố ý hỏi thêm một lần nữa: "Thật ngại quá, tôi không biết anh là ai."

Cố Diễm: "......"

Phía bên kia điện thoại trầm mặc hai ba giây, Khâu Lê cũng không nói thêm một chữ.

Cố Diễm chỉ có thể tự báo gia môn: "Là anh, Cố Diễm."

"A, chào anh, có chuyện gì không?" Cô nói bằng giọng điệu xử lý công việc.

"Xuống dưới dịch xe."

Khâu Lê lại không lên tiếng.

Nơi đỗ xe của cô gần với chỗ của Cố Diễm, bên phải là Cố Diễm, bên trái là hàng xóm trên lầu, cô vẫn không thường xuyên ở đây cho nên nơi đỗ xe cô cũng không có.

Hàng xóm trên lầu đỗ xe có chút tùy ý nên cô chiếm một chút vị trí ở bên này.

Nhưng mà cô chen vào không được.

Bởi vì lười gọi điện thoại cho hàng xóm trên lầu xuống dịch xe, cô chỉ đơn giản đỗ xe ngang, trực tiếp đỗ ở trước đầu xe Cố Diễm.

Phía sau chỗ đỗ xe chính là bồn hoa, vì thế nên ô tô của Cố Diễm không thể nhúc nhích.

Cố Diễm thúc giục cô: "Anh ở dưới lầu chờ em."

Khâu Lê không tính toán sẽ đi xuống, "Em ném chìa khóa xe xuống cửa sổ cho anh."

Nói xong cô tìm chìa khóa rồi lấy khăn lông bọc lại, đi đến mở cửa sổ ra, cô nhìn xuống lầu quan sát, Cố Diễm đang đứng ở ven đường, tay cầm điện thoại, cũng đang nhìn lên phía trên.

Cô nói qua điện thoại với Cố Diễm: "Bây giờ em sẽ ném xuống, chìa khóa xe không cần phải trả lại gấp, sáng mai em sẽ tìm anh lấy."

Bóng đêm bao phủ, đèn đường cũng tối, cho nên cô không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Cố Diễm.

Tầng lầu cũng không tính là cao.

Khâu Lê ném khăn lông xuống.

Khăn lông màu trắng rơi xuống ven đường, trong đêm tối có thể đặc biệt thấy được.

Cố Diễm đi qua, không quên nói với người bên kia di động một tiếng: "Anh thấy được rồi."

Ngay sau đó liền tắt điện thoại.

Mãi cho đến khi ô tô Cố Diễm chậm rãi rời đi, Khâu Lê mới không nhìn nữa rồi đóng cửa sổ lại.

Cố Diễm vừa mới rời khỏi tiểu khu liền nhận được điện thoại của Thẩm Nghiên.

"11 giờ, cậu có đến không?"

Cố Diễm nhìn kính xe lại nhìn ra ngoài đường, hạ cửa sổ xe xuống để gió khuya lùa vào.

Sau đó mới trả lời Thẩm Nghiên: "Tớ không đi, các cậu chơi đi."

Điều duy nhất Thẩm Nghiên có thể nghĩ đến chính là: "Cậu còn mở họp sao?"

Cố Diễm: "Vừa mới kết thúc, bây giờ tớ đi ăn khuya."

Từ lúc 6 giờ chiều cho đến bây giờ, anh tham gia bốn cái hội nghị lớn bé, thời gian ăn cơm cũng không có, họp xong anh cảm giác dạ dày không thoải mái mà trong nhà lại không có đồ ăn.

Di động Thẩm Nghiên đang mở loa ngoài, Cố Diễm nói gì Triệu Tiêu Quân đều nghe được toàn bộ.

Cô ta nhìn về phía Thẩm Nghiên, vừa lúc ánh mắt Thẩm Nghiên cũng nhìn sang cô ta.

Ánh mắt kia, nháy mắt Thẩm Nghiên đọc hiểu.

Thẩm Nghiên cười nói với Cố Diễm: "Một người ăn khuya có lẽ sẽ rất chán, hiện tại chúng tớ cũng đang đói bụng đang lo lắng không có nơi nào để đi, mà cậu đang đi đến đâu ăn vậy?"

Cố Diễm nói tên quán ăn.

Thẩm Nghiên nói hai mươi phút nữa sẽ đến, sau đó tắt điện thoại.

Thẩm Nghiên ngẩng đầu hỏi mọi người trong phòng có ai muốn ăn khuya không, nói là Cố Diễm mời khách.

Nhắc tới ăn, tất cả mọi người đều cảm thấy đói bụng, vì thế một đám người mênh mông cuồn cuộn đi đến quán ăn.

Lúc bọn họ đến, Cố Diễm cũng vừa tới.

Triệu Tiêu Quân không lái xe, cho nên đi nhờ xe của Thẩm Nghiên, từ trên xe bước xuống vừa lúc Cố Diễm cũng đi về phía bên này, bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô ta thình thịch loạn nhảy.

Cố Diễm nhàn nhạt dời mắt, nhìn về phía Thẩm Nghiên: "Mộ Thời Cảnh không đi với các cậu à?"

Thẩm Nghiên: "Cậu ta có chuyến bay đi Zurich vào buổi tối, bên kia có chút việc muốn xử lý."

Cố Diễm gật gật đầu, cũng không hỏi lại cái gì khác.

Một hàng bảy tám người đi vào nhà ăn.

Đây là lần đầu tiên Triệu Tiêu Quân ngồi cùng bàn cơm với Cố Diễm, tuy rằng cô ta theo anh trai chơi với bọn họ nhưng mấy năm nay cô ta vẫn luôn ở nước ngoài, đối với cái vòng bạn bè này không có tiếp xúc gì.

Mãi cho đến tiệc rượu cuối năm trước, cô ta nhìn thấy Cố Diễm, lòng ái mộ bộc phát một lần không thể quay lại.

Trên bàn cơm, mấy người đàn ông đang nói chuyện trên trời dưới đất, Triệu Tiêu Quân một bên thất thần ăn, một bên nhìn trộm Cố Diễm mấy lần, lúc Cố Diễm ăn cơm rất ưu nhã làm cho người khác thấy cảnh đẹp ý vui.

Lúc bữa ăn khuya sắp kết thúc, Thẩm Nghiên nhắc đến Khâu Lê, nhịn không được lòng hiếu kỳ mà hỏi Cố Diễm: "Không phải hai ngày trước cậu đi làm thuyết khách sao, thế nào rồi? Thu Thu có chịu nghe lời không?"

Lời nói rõ ràng là bí mật nhưng lại mang theo một chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Triệu Tiêu Quân đang gắp thức ăn, nghe được hai chữ Thu Thu liền dừng đũa theo bản năng nhìn về Cố Diễm.

Cố Diễm cũng không có cái gì gọi là mặt mũi hay không mặt mũi, nói đúng sự thật: "Không có gì hiệu quả."

Hai giây sau anh lại nói: "Cô ấy đang cáu kỉnh với tớ."

Xem ra, lúc gặp mặt tối nay Khâu Lê đối với anh lãnh lãnh đạm đạm, bảo cô xuống dưới dịch xe cô chỉ đơn giản ném chìa khóa xuống, cũng không muốn phải cùng anh chạm mặt, hẳn là rất có ý kiến với anh.

Trong lòng Triệu Tiêu Quân lộp bộp một chút, cáu kỉnh không phải là làm nũng của bạn gái đối với bạn trai mới có thể làm sao?

Không phải do cô ta phỏng đoán, mà là giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô ta biết ở trong lòng Cố Diễm Khâu Lê là không giống nhau.

Bởi vì tâm hồn đang treo lơ lửng, sau đó Thẩm Nghiên lại nhiệt tình trào phúng việc làm thuyết khách này của Cố Diễm, một chữ cô ta cũng không nghe vào.

Cho đến khi Thẩm Nghiên hỏi cô ta có còn muốn ăn thêm chút đồ ăn không, cô ta mới hoàn hồn.

Triệu Tiêu Quân ngẩng đầu, người khác đã ăn xong đã sớm buông đũa, cô ta nhìn Thẩm Nghiên lắc đầu, nói ăn đã no.

Sau đó bọn họ tính tiền rời khỏi nhà ăn.

Đến thang máy, Thẩm Nghiên hỏi Cố Diễm có muốn cùng bọn họ về lại hội sở hay không.

Cố Diễm làm việc cả một đêm, có chút mệt, "Tớ không đi, hôm nào rồi đi."

Xuống dưới lầu, Cố Diễm tách ra đi đến ô tô của mình.

Bởi vì Cố Diễm không đi, Triệu Tiêu Quân cũng không có hứng thú, nói với Thẩm Nghiên thứ hai còn muốn đến công ty sớm, Thẩm Nghiên đảm nhận trọng trách, "Để tôi đưa cô về."

Hội sở lại ngược đường với nhà của Triệu Tiêu Quân, cô ta không muốn sẽ làm phiền đến Thẩm Nghiên: "Không cần đâu, em sẽ gọi cho anh trai đến đón, giờ này chắc hẳn anh ấy đã xã giao xong."

Thẩm Nghiên: "Vậy cô đợi được nửa tiếng đồng hồ không? Đừng làm cho anh trai cô chạy qua chạy lại, tôi đưa cô đi một chuyến."

Đêm hôm khuya khoắc, một cô gái đứng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, anh cũng không yên tâm.

Không biết là ai đã nói: "Tiêu Quân, nhà của cô với nhà của lão đại không phải rất gần sao? Nửa đêm làm phiền đến anh cô làm gì, để lão đại cho cô đi nhờ một chuyến là được."

Lại có người phụ họa: "Đúng rồi, dù sao cũng tiện đường mà."

Bọn họ tâm thô, không biết tâm tư của Triệu Tiêu Quân, lại là một vòng bạn bè, họ cảm thấy việc tiện đường đưa Triệu Tiêu Quân về nhà là việc hết sức bình thường.

Nhờ bọn họ nhắc nhở, Thẩm Nghiên mới nhớ tới việc này, ô tô của Cố Diễm đã chậm rãi chạy ra đường cái, Thẩm Nghiên nhanh chóng lấy di động gọi cho Cố Diễm.

"Làm sao vậy?" Cố Diễm hỏi.

Thẩm Nghiên: "Triệu Tiêu Quân không lái xe, nhà của cô ấy với cậu vừa lúc tiện đường."

Cố Diễm không cần nghĩ ngợi nói: "Thẩm Nghiên, khi nào cậu đã đổi nghề làm bà mối rồi hả?"

Thẩm Nghiên: "......"

"Về sau không có việc gì làm thì đừng có giật dây bắc cầu lung tung nữa!" Sau đó Cố Diễm trực tiếp treo điện thoại.

Thẩm Nghiên bị nghẹn, trong lòng khổ sở nói không nên lời.

Không phải anh cảm thấy Triệu Tiêu Quân phù hợp với thẩm mỹ của Cố Diễm, bọn họ lại môn đăng hộ đối, một đoạn nhân duyên này không phải là rất tốt sao?

Thẩm Nghiên cất di động, cười cười nói với Triệu Tiêu Quân: "Cố Diễm phải vội chạy về nhà để họp video với các công ty ở nước ngoài."

Triệu Tiêu Quân gượng ép cười cười, cũng không nói cái gì.

Bản thân cô ta còn có một tia mong chờ nhưng tâm trạng vẫn trầm xuống.

Thẩm Nghiên cảm thấy Triệu Tiêu Quân là một người phụ nữ thông minh, thái độ của Cố Diễm đã thật sự rõ ràng, nói trắng ra là Cố Diễm không cần phải nhiều lời.

Thẩm Nghiên nhẹ dương cằm về phía ô tô: "Đi thôi, tôi đưa cô về."

Thẩm Nghiên lại nói đưa cô ta về, không cần phải ra vẻ cự tuyệt, Triệu Tiêu Quân liền đồng ý.

Thời điểm về đến nhà, anh trai Triệu Phương Châu cũng vừa xã giao về xong.

Anh ta nhận chén nước, quay đầu lại nhìn Triệu Tiêu Quân: "Sao lại quay về?" Xe của Triệu Tiêu Quân còn đỗ ở trong viện, không có đi ra ngoài.

Triệu Tiêu Quân bỏ túi xuống, có chút mệt mỏi tựa vào sô pha, nhàn nhạt nói: " Thẩm Nghiên đưa em về." Cô ta cầm gối ôm vào trong ngực, còn cảm thấy mất mát vì Cố Diễm không đưa cô ta trở về.

Triệu Phương Châu ngồi xuống bên cạnh cô ta, "Nhìn em có vẻ rất thân thiết với Thẩm Nghiên." Lời nói này rất có ẩn ý.

Nói xong nhìn em gái đang nhìn chằm chằm trần nhà không hề chớp mắt.

Triệu Tiêu Quân dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, tâm tư cũng không đặt ở trên người anh trai mình, cũng không có tâm trí nghiền ngẫm những lời nói này.

Sau một lúc lâu Triệu Tiêu Quân "ừ" một tiếng.

Triệu Phương Châu mấp máy môi, trong lòng có chút giãy giụa, "Em và Thẩm Nghiên không thích hợp, em đừng nghĩ cậu ta ngày thường hi hi ha ha, đều là bộ dáng ở bên ngoài, kỳ thực cậu ta rất vô tâm."

Trái tim của cậu ta đã sớm cho người phụ nữ khác, cậu ta cùng người phụ nữ kia mấy năm nay cũng cắt không đứt, nếu gỡ thì càng rối hơn.

Triệu Tiêu Quân có chút bực bội, không kiên nhẫn nhìn anh trai mình, "Sao anh lại nói nhiều như vậy? Có thấy phiền không? Anh đừng lo vô cớ, em và Thẩm Nghiên không phải như anh nghĩ, anh ấy không phải kiểu người em thích."

Triệu Phương Châu nhìn cô ta vài giây: "Đêm nay em làm sao vậy? Ăn phải thuốc súng của ai sao?"

"Không có gì, em có chút mệt."

Triệu Tiêu Quân cảm thấy lý do thoái thác này không có lực thuyết phục, lại giải thích thêm một câu: "Nhân viên có người cãi nhau, phiền."

Nói xong cô ta lại tiếp tục nhắm mắt.

Nghe được nguyên nhân là do công việc, Triệu Phương Châu nhẹ nhàng thở ra.

Anh ta cùng em gái phụ trách các lĩnh vực nghiệp vụ khác nhau của tập đoàn, trong công việc gặp rắc rối là chuyện thường tình, anh ta trấn an em gái: "Ngủ một giấc sẽ tốt, đừng nghĩ nhiều."

"Ừ."

Triệu Phương Châu nhớ tới ngày hôm nay cổ đông sẽ quyết định, anh thông báo cho em gái một tiếng: "Đúng rồi, hôm nay cổ đông đã thông qua sẽ cùng tập đoàn Trung Doãn phương án hợp tác phương án, kế tiếp chúng ta sẽ cùng tầng cấp cao của Trung Doãn tiếp xúc một chút."

Triệu Tiêu Quân chợt mở mắt ra, không thể tin tưởng nhìn Triệu Phương Châu, đôi mắt chớp lại chớp.

Trung Doãn chính là công ty Internet mà Cố Diễm và chị gái thành lập, phục vụ đa nguyên hóa, là một trong mười công ty Internet lớn nhất thế giới.

Công ty Phương Quân nhà bọn họ nếu tổng hợp thực lực cùng tài lực so với tập đoàn Trung Doãn chắc hẳn chênh lệch không chỉ một cấp bậc.

Lúc trước các đại cổ đông trong công ty đều phản đối mãnh liệt việc hợp tác với Trung Doãn, một khi tài chính của Trung Doãn tiến vào, đối với quyền khống chế tạo thành sự uy hiếp tiềm tàng cho công ty bọn họ.

Nhưng hiện tại là thời đại của công nghệ số, đối thủ cạnh tranh lại mạnh, Phương Quân bất đắc dĩ chỉ có thể tìm kiếm đồng bọn để mà hợp tác.

Triệu Tiêu Quân ép niềm vui trong lòng xuống, rồi mới nói: "Ai là người phụ trách hậu kỳ đẩy mạnh hợp tác?"

Triệu Phương Châu: "Ba giao cho anh theo hạng mục này, trực tiếp cùng tầng cấp cao của Trung Doãn nối tiếp."

Triệu Tiêu Quân cân nhắc trong lòng một lát, "Đến lúc đó mang em theo đi, cùng tầng cao cấp của Trung Doãn tiếp xúc nhiều hơn, có thể tích lũy được chút kinh nghiệm quản lý."

Đây là chuyện tốt, Triệu Phương Châu lập tức gật đầu đồng ý.

Trong lòng Triệu Tiêu Quân lại dâng lên một ít mong đợi, áp lực lúc trước cũng tan thành mây khói.

Suy nghĩ về sau trong công việc cô ta sẽ gặp được Cố Diễm, cô ta muốn biểu hiện cho thật tốt.

Kỳ thật Thẩm Nghiên cũng không hiểu biết phụ nữ, anh cho rằng Triệu Tiêu Quân là một phụ nữ thông minh biến tiến lùi, anh chỉ cần ám chỉ với Triệu Tiêu Quân một chút Cố Diễm đối với cô ta về phương diện kia không có ý tứ gì, cô ta lập tức sẽ biết lui lại.

Nhưng anh cũng đã quên, tuy rằng Triệu Tiêu Quân biết tiến lùi nhưng cô ta cũng lâm vào lốc xoáy của tình yêu.

Phụ nữ khi rơi vào bể tình thì chỉ số thông minh thường bằng không, Triệu Tiêu Quân cũng không ngoại lệ.

Vừa rồi Cố Diễm không đưa cô ta về, làm cô ta thực cảm thấy thất bại.

Nhưng giờ phút này cô ta lại an ủi chính mình, Cố Diễm chính là một người đàn ông lãnh đạm, nếu là đối với ai cũng nhiệt tình, có lẽ Cố Diễm sẽ không có mị lực đến như vậy, mà cô ta cũng sẽ không si mê đến thế.

Chiến đấu tâm lý một phen, ý tưởng tiếp tục theo đuổi Cố Diễm lại chiếm thế thượng phong trong đầu cô ta.

"Em còn đang suy nghĩ phương án giải quyết công việc sao?" Triệu Phương Châu xoa xoa đầu Triệu Tiêu Quân, "Đừng suy nghĩ nhiều, nhanh đi tắm rửa rồi ngủ đi."

Triệu Tiêu Quân hoàn hồn, khóe miệng cười nhạt, "Không nghĩ đến, bị cái sờ đầu trong nháy mắt này của anh chữa khỏi."

Triệu Phương Châu cũng cười, "Nhanh lên lầu đi."

Triệu Tiêu Quân bỏ gối ôm sang một bên, lười nhác vươn vai đứng lên, chợt lại nhớ đến một việc.

Cô ta làm như không có việc gì nói: "Đúng rồi, anh, anh và Khâu Lê rất quen thuộc sao? Chính là bạn học của em, cũng là em gái của Mộ Thời Cảnh."

Triệu Phương Châu ngẩn ra nhíu mày, ấn tượng của anh ta đối với Khâu Lê dừng ở ba năm trước.

Trong vòng bạn bè kia, tuy rằng cùng nhau chơi, cũng đều biết nhau nhưng tình cảm tốt cũng không nhiều, vòng tròn lớn thì còn có cái vòng nhỏ hẹp hơn.

Mà anh ta không thuộc về mấy người trong cái vòng nhỏ hẹp kia, ở trong vòng tròn lớn anh ta chỉ tương đối quen thuộc với Thẩm Nghiên.

Với Mộ Thời Cảnh và Cố Diễm bọn họ đều là hời hợt chi giao.

Cùng Khâu Lê tiếp xúc càng không nhiều lắm.

Sau này lại có ấn tượng khắc sâu, là bởi vì trong lúc vô ý anh ta đã biết bí mật của Khâu Lê.

Đêm đó, sau khi anh ta đi xã giao xong mới đến hội sở tụ tập với bọn họ.

Vừa dừng xe xong, mới đi được vài bước, anh ta liền nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của một cô gái.

Theo tiếng khóc nhìn lại, anh ta thấy một cô gái trẻ tuổi đang tựa vào cửa xe thể thao.

Hơi hơi cúi đầu, đang khóc lóc kể lể qua điện thoại: "Anh ấy có bạn gái, còn mang đến đây, tại sao lại không sinh em ra sớm mấy năm, anh ấy thích phụ nữ độc lập, nhưng em vẫn còn là học sinh."

Giọng nói nhỏ cùng khóc nức nở.

Giọng nói này rất quen thuộc, anh ta nhận ra cô gái kia chính là Khâu Lê.

Anh ta ở vị trí tiến thoái lưỡng nan, không phải cố ý nghe lén, nhưng đều nghe thấy tất cả.

Anh ta đang nghĩ ngợi phải làm như thế nào mới không bị phát hiện mà xấu hổ, trong lúc Khâu Lê vô tình ngẩng đầu, cả hai người đều sửng sốt.

Khâu Lê nói mấy câu với đầu bên kia, rất nhanh đã cắt đứt, dùng mu bàn tay gạt nước mắt, nhìn về phía anh: "Anh đừng nói với người khác được không?"

Triệu Phương Châu gật gật đầu.

Nếu cô không dặn dò, đường đường anh ta là một người đàn ông trưởng thành cũng sẽ không nói bậy lung tung.

Đến hội sở anh ta mới biết được, đêm đó Cố Diễm đã mang theo một người phụ nữ đến đây.

Đêm đó, Khâu Lê không vào phòng, nói là thân thể thoải mái nên trực tiếp về nhà.

Một đoạn thời gian dài sau, anh ta và Khâu Lê cũng không có gặp nhau.

Trong lúc Mộ Thời Cảnh nhắc đến, Khâu Lê nóng đầu, muốn đến công ty con ở Thượng Hải thực tập.

Người khác nghe được đều rất kinh ngạc.

Đại khái chỉ có anh là biết nguyên nhân.

Bởi vì Khâu Lê muốn đi Thượng Hải hơn nửa năm nên Mộ Thời Cảnh muốn tổ chức sinh nhật cho Khâu Lê trước khi cô đi.

Đêm sinh nhật đó, anh cũng dành một chút thời gian mà đến.

Cố Diễm cũng ở đó.

Lúc Khâu Lê ước nguyện, đến nay anh ta vẫn còn nhớ rõ.

Thổi nến xong, cả đám ồn ào, hỏi cô đã ước nguyện cái gì.

Lần đầu tiên, cô không có bủn xỉn, nói: "Em sẽ quên các người."

Sau đó nước mắt cô liền rơi xuống.

Thẩm Nghiên xoa xoa đầu cô: "Sinh nhật vui vẻ thế này, khóc cái gì!"

Khâu Lê gạt nước mắt, đơn giản chỉ nói có mấy chữ: "Luyến tiếc các người."

Thẩm Nghiên: "Đâu phải là đi không trở lại, nửa năm thôi mà, chớp mắt liền sẽ đến, nếu em nhớ chúng ta, mỗi tuần chúng ta mỗi tuần đều sẽ bay sang đó thăm em."

Cô nói: "Không cần."

Về cái nguyện vọng sinh nhật kia, cô muốn quên, đại khái chỉ có Cố Diễm.

Luyến tiếc, cũng là Cố Diễm.

Sau này, cô thực tập kết thúc, cũng không muốn liên quan đến cái vòng này nữa, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa gặp lại Khâu Lê.

Triệu Tiêu Quân thấy bộ dáng nghiêm túc của anh trai, hỏi anh trai: "Anh không nhớ sao?"

Triệu Phương Châu: "Ấn tượng không nhiều, số lần gặp được rất ít, tính tình không tốt lắm, không hòa hợp với tập thể."

Sau đó cũng không nói gì thêm nữa.

Triệu Tiêu Quân liền từ bỏ, không tiếp tục truy vấn, xoay người đi trên lầu.

Bây giờ đã là rạng sáng.

Khâu Lê vẫn luôn ghé vào cửa sổ, nhìn xuống chỗ đỗ xe gần bồn hoa dưới lầu.

Cố Diễm còn chưa có trở về.

Cô ngáp mấy cái, xoay người đi vào phòng bếp, pha một ly cà phê hòa tan, cầm ra ban công.

Uống mấy ngụm cà phê, cô nghĩ cà phê Cố Diễm nấu uống rất ngon, ngon hơn cà phê cô nấu.

Lúc này, ở chỗ đỗ xe dưới lầu, Cố Diễm trở về.

Cô chạy nhanh về phòng, nhìn di động, bây giờ đã là rạng sáng.

Hai mươi lăm phút sau, Khâu Lê gõ cửa nhà Cố Diễm.

Cửa mở trong nháy mắt, hai người đều ngẩn ra.

Cố Diễm vừa mới tắm xong, trên tóc đều là bọt nước, trên tay còn cầm khăn lông.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần ở nhà màu xám.

Vạt áo sơ mi để ở ngoài quần.

Tùy ý, còn có chút lười biếng.

Một cái chớp mắt như vậy, thiếu chút nữa Khâu Lê không dời được mắt.

Người đàn ông này chỉ là tùy tiện ăn mặc quần áo ở nhà, sinh ra đã có sẵn cường khí cũng không chút nào giảm.

Ánh mắt lại nhàn nhạt.

Hương vị đàn ông tỏa ra mười phần.

Phụ nữ nhìn vào, đại khái đều sẽ động tâm.

Vừa rồi từ mắt mèo, Cố Diễm chỉ nhìn thấy mặt Khâu Lê.

Không nghĩ tới cô với anh đều ăn mặc giống nhau.

Áo sơ mi kiểu nam màu đen, quần dài ở nhà màu xám.

Như cũ thắt vạt áo ở bên hông.

Dường như hai người ăn mặc có chút ăn ý.

Cố Diễm đánh vỡ trầm mặc, "Chờ một chút, anh đi lấy cho em."

Dứt lời, Cố Diễm xoay người đi vào phòng khách.

"Không phải em đến để lấy chìa khóa." Khâu Lê đúng lúc lên tiếng.

Cố Diễm dừng chân, xoay người nhìn cô, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn che lại bụng nhỏ.

Mặc kệ, Khâu Lê nói: "Nhà anh có gừng với đường đỏ không? Cho em mượn một chút đi."

Cố Diễm nhíu chặt ấn đường, nghi hoặc một chút, "Gừng phải không?"

Khâu Lê: "Đúng vậy, còn có đường đỏ."

"Anh chỉ có gừng, còn đường đỏ thì không có."

Lâu lâu anh mới nấu cơm, có gừng, nhưng còn đường đỏ anh chưa từng mua qua, cũng không cần đến.

Biết cô muốn dùng làm gì, anh liền nói cho cô: "Cửa hàng tiện lợi dưới lầu hẳn là có bán."

Khâu Lê như suy tư gì gật gật đầu, lại cùng anh xác nhận một lần: "Cửa hàng tiện lợi có bán ạ?"

Cố Diễm cũng không nghĩ nhiều: "Ừ, hẳn là có."

Khâu Lê nhìn anh: "Vậy đi, trước hết anh cho em mượn gừng, hai mươi phút sau em sẽ hỏi anh mượn đường đỏ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện