Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau khi Khâu Lê kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Diễm, cô lại gửi tin nhắn cho Dung Thâm, nói đơn giản với anh ta về hành trình mấy ngày tiếp theo, miễn cho anh ta lại đến Hoàn Bắc, mà vừa lúc cô lại ở Bắc Kinh.

Lúc Dung Thâm nhận được tin nhắn, anh ta đang trên đường đi đến nhà ga.

Anh ta trực tiếp gọi điện thoại qua.

"Vé xe ngày mai mấy giờ?"

Khâu Lê: "Hơn 6 giờ."

Dung Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy phố lên đèn rực rỡ, thật náo nhiệt.

Mà anh ta vội vã đi đến nhà ga lên chuyến cao tốc cuối cùng của ngày để đến chỗ Khâu Lê.

Anh ta suy nghĩ vài giây, nói với cô: "Vậy ngày kia chúng ta cùng đi Thanh Đảo, giúp tôi đặt một vé, tôi sẽ gửi cho cô chứng minh thư của tôi."

Khâu Lê: "Cuối tuần anh không vội sao?"

Dung Thâm: "Cuối tuần có vội cũng không sao, có việc mở video là có thể xử lý, cũng không có trao đổi quan trọng."

Hai người lại hàn huyên mấy câu về tình huống công tác mấy ngày nay, sau đó mới treo điện thoại.

Dung Thâm cũng không quên gửi chứng minh thư của mình cho cô.

Khâu Lê vừa nhìn thấy, sinh nhật của anh ta cũng là giữa tháng tám.

Tính toán thời gian, chính là tuần sau.

Còn có bốn ngày.

Cô nhắc nhở anh ta: 【 tuần sau chính là sinh nhật anh, anh không ở nhà với người nhà cùng nhau chúc mừng sao? 】

Dung Thâm suy tư nhìn màn hình, trả lời: 【 cô cũng là người nhà của tôi. 】

Lúc Khâu Lê nhìn thấy câu trả lời này cô rất cảm động.

Quan hệ của ba cô cùng bác Dung, so với anh em ruột còn thân hơn.

Mà quan hệ của Dung Thâm với ba cô so với bác Dung còn gần gũi hơn.

Đặc biệt là lúc công ty của cô sắp sụp đổ, Dung Thâm lại tiếp tục phát triển công ty với cô.

Không chỉ trên mặt tiền tài, mà còn ở trên mặt tinh thần.

Cô nói: 【 tôi đây phải chúc mừng cho anh một chút 】

Trừ bỏ tầng quan hệ người nhà này, cô cũng cảm ơn anh ta đã cùng cô vượt qua thời gian có rất nhiều bi thương không thể tự kiềm chế.

Mỗi lần ba cô nhờ anh ta mang đồ đến cho cô, cô đều sẽ bảo anh ta cùng cô đến quán bar ngồi.


Anh ta đại khái cũng đoán ra được đoạn thời gian kia cô vì tình mà khốn đốn khổ sở, nhưng anh ta cũng không nói nhiều lắm, cũng không khuyên cô phải quay đầu.

Chỉ là nói với cô, nghe theo tâm ý sẽ được.

Nếu sau khi bị thương vẫn thích, vậy thì thích.

Thời gian sẽ mang đi những thứ không thuộc về bạn, nhưng cũng sẽ lưu lại những thứ vốn thuộc về bạn.

Bọn họ gặp mặt cũng không tâm sự, anh ta cũng sẽ không hỏi cô cái này cái kia.

Hai người ngồi uống chút rượu, nghe trên sân khấu hát những giai điệu cũ xưa.

Bọn họ đã quen thuộc, nhưng lại cảm giác thực xa lạ.

Sau đó, anh ta phụ trách phát triển thị trường hải ngoại của Phương Vinh, bọn họ cũng đã hai năm cũng chưa gặp nhau.

Gặp lại, chính là anh ta thay Tây Văn mang một quyển sách cho cô.

Tin nhắn của Dung Thâm lại gửi đến, 【 đối với sinh nhật tôi cũng không chú ý lắm, ăn một bữa cơm là được. 】

Khâu Lê: 【 tôi mời anh ăn hải sản ~】

Dung Thâm: 【 Được, cô cứ sắp xếp, mệt mỏi một ngày, cô nghỉ ngơi sớm một chút. 】

Nói chúc ngủ ngon xong, Khâu Lê liền đi tắm rửa.

Ngày hôm sau còn chưa đến bốn giờ, Trần Lập Đông liền gọi điện cho cô, bảo cô rời giường.

Bên này đi đến ga tàu cao tốc gần nhất lái xe cũng phải hơn một giờ.

Buổi sáng thức dậy quá sớm, lúc lên xe Khâu Lê liền đeo tai nghe, dựa vào ghế bắt đầu ngủ bù.

Một giấc ngủ dậy, đã nhanh đến Bắc Kinh.

Cố Diễm vẫn theo thói quen của đồng hồ sinh học, buổi sáng 7 giờ đã thức dậy.

Đơn giản ăn qua bữa sáng, liền bắt đầu xử lý bưu kiện.

Loại sinh hoạt nhạt nhẽo này, anh đã trải qua rất nhiều năm.

Mặc dù lúc trước kia có bạn gái, sinh hoạt của anh cũng không có gì thay đổi lớn.

Có rảnh thì gặp mặt.

Phần lớn đều nói về công tác.

Cũng sẽ không thường xuyên ở bên nhau.

Bởi vì lẫn nhau đều vội.

Anh vội, đối phương cũng vội.

Có khi vội đến vài tháng cũng không gặp mặt.

Có lần anh cùng bạn gái cũ gặp lại là ở khu vực hải quan của nước khác, hai người đều sửng sốt.

Sau đó bạn gái cũ oán trách nói, "Anh có còn nhớ rõ em không? Anh cũng không thể đi xem em sao, nửa ngày cũng được."

Anh nói: Gần nhất vội quá, vội đến thời gian ngủ cũng không có.

Thật sự vội.

Nhưng cũng thật sự không nghĩ tới vượt đại dương cho đối phương một kinh hỉ.

Sau đó, bọn họ hoà bình chia tay.

Bởi vì họ đều cảm giác được loại trạng thái này không giống như là yêu nhau, mà giống như là kết nhóm sinh hoạt.

Vẫn luôn chắp vá.

Ngày hôm qua anh đến khách sạn tham gia một cái xã giao, vừa vặn gặp được bạn gái cũ.

Không nghĩ tới cô đến khách sạn để đặt tiệc rượu kết hôn.

Hai người đều hàn huyên vài câu.

Nhìn cô thật sự thỏa mãn, đều nói về ông xã của mình không ngừng: "Ông xã của em có khả năng về các phương diện điều kiện đều không bằng anh, nhưng có chút cường so hơn anh mấy vạn lần, a không đúng, cường mấy trăm triệu lần, anh ấy rất tri kỷ, em đều ghi tạc ở trong lòng, thường xuyên ra nước ngoài cho em kinh hỉ."

Lúc sau còn nói, ông xã của cô đối với mấy người phụ nữ trước kia cũng không để bụng, cùng cô yêu đương dường như bản thân đều thay đổi.

Trong lời nói tất cả đều là dào dạt sự đắc ý cùng hạnh phúc.

Anh sắp trễ giờ, nói với cô câu chúc phúc, liền nhanh chóng tạm biệt.

Lúc ấy bạn gái cũ nói về ông xã của cô sẽ tìm mọi cách cho cô kinh hỉ, anh không tự giác liền nghĩ tới Thu Thu.

Anh lại vội nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi cho Thu Thu mấy cuộc điện thoại, lải nhải với cô vài câu.

Có thời gian anh liền muốn đi xem cô.

Cũng có lẽ, khi gặp được đúng người phụ nữ, anh lại bận tâm, họ như bọt biển, anh đều có thể tìm mọi cách bài trừ bên trong đến giọt nước cuối cùng.

Nếu gặp được sai người, anh chính là không bận tâm, liền tính như là bọt biển vẫn luôn ở trong nước, anh lười phải duỗi tay vớt nó ra ngoài.

Đây là sự khác nhau giữa yêu và không yêu.

Bởi vì ở trong mắt người đàn ông, yêu cùng thích, chung quy là hai khái niệm khác nhau.

Cố Diễm xử lý xong bưu kiện đã là 11 giờ 1 phút, vừa lấy di động ra muốn gọi cơm, Thu Thu liền gọi đến.


Anh cười nhẹ, giọng nói ôn hòa: "Hôm nay kết thúc công tác sớm như vậy?"

Giọng nói dứt khoát nhanh nhẹn của Khâu Lê liền truyền đến: "Mở cửa."

Cố Diễm sửng sốt.

Cũng chưa phản ứng lại.

Khâu Lê: "Mở cửa, kiểm tra ống dẫn khí than."

Cố Diễm cười, không nói chuyện, trực tiếp vứt di động liền đi mở cửa.

Nháy mắt cửa được kéo ra, anh còn chưa thấy rõ được người đối diện, Thu Thu liền nhào vào trong lòng ngực anh, câu lấy cổ anh,nhón chân, hôn lên môi Cố Diễm, dùng sức cắn vào.

Thấp giọng hỏi anh: "Có nhớ em không?"

Cố Diễm đem cửa đóng lại, một tay đem cô bế lên, Thu Thu thuận thế dùng hai chân ôm lấy eo anh.

Cô hôn môi anh, lại lặp lại một lần: "Có nhớ em không?"

Cố Diễm nhìn cô, không nói chuyện, xoay người một cái, đem cô để ở trên tường, cúi đầu lấp kín môi cô.

Không có ôn nhu khiển quyện như trước kia, tất cả đều là kịch liệt.

Lưỡi của cô bị anh ăn vào có chút đau.

Hô hấp của Cố Diễm rất nặng, một tay đặt ở mông cô, một tay chống ở cái ót, đem cô ôm chặt ở trong ngực.

Đôi tay Khâu Lê ôm lấy cổ anh.

Cố Diễm hôn lên tai cô, ngậm lấy vành tai, làm Khâu Lê run lên một cái.

Anh qua lại hôn vành tai cô, rồi sau đó hôn đến môi cô, trằn trọc cọ xát.

Cả người Khâu Lê mềm nhũn.

Cố Diễm tiếp tục hôn xuống phía dưới, nhẹ nhàng cắn cằm cô, theo sau đó là nụ hôn cực nóng bỏng khắc ở cổ Khâu Lê.

Khâu Lê có chút chống đỡ không được: "Cố Diễm, để em xuống dưới, em muốn đi tắm rửa."

Cố Diễm rốt cuộc cũng dừng lại trả lời cô một câu: "Lập tức."

Khâu Lê tin, thật sự cho rằng là lập tức.

Kết quả chỗ xương quai xanh của cô, tất cả đều là dấu hôn của anh, anh hôn cô khiến cô mềm nhũn như một vũng nước, Cố Diễm cũng không có thả cô xuống.

Khâu Lê nhịn không được ở trong lòng ngực anh run rẩy, thân thể cô trở nên nóng đến muốn chết.

Môi Cố Diễm dán ở bên tai cô: "Có muốn không?"

Khâu Lê cắn cổ Cố Diễm một cái, rất dùng sức.

Cố Diễm đau tê một tiếng, sau đó cười.

Chờ cô bình tĩnh lại, Cố Diễm mới thả cô xuống.

Chân Khâu Lê đứng trên mặt đất có chút mềm.

Cố Diễm đem cô ôm ở trong ngực, chống cái trán của cô: "Không vội?"

Khâu Lê đem mặt chôn ở ngực anh, giọng nói rầu rĩ: "Vội, nhưng là nhớ anh."

Kỳ thật dựa vào tính cách của cô, cô muốn an an ổn ổn, có chút tiền đủ tiêu, không cần nhiều xa xỉ, chỉ cần có thời gian thời thời khắc khắc ở bên người anh là được.

Cái này đối với cô mà nói, chính là điều đẹp nhất trong cuộc sống.

Nhưng anh lại thích loại phụ nữ độc lập lại có năng lực.

Cô chỉ có thể hướng tới loại anh thích mà nỗ lực.

Cố Diễm lại đem đầu của cô đè đè vào trong ngực "Mệt mỏi cũng đừng chạy ra ngoài."

Khâu Lê lắc đầu: "Không mệt."

Cố Diễm lại khom lưng, bế cô lên.

Khâu Lê duỗi chân, "Thả em xuống dưới, em đi tắm rửa."

Cố Diễm ngẩng đầu: "Có đói bụng không?"

Khâu Lê: "Không đói bụng, buổi sáng ăn rất nhiều."

Cố Diễm: " Vậy trước hết chúng ta tiêu tiêu thực, lát sau lại ăn cơm trưa."

Khâu Lê: "..."

Cô nghe hiểu lời nói ngầm của anh.

Ngượng ngùng.

Khâu Lê đánh vào bả vai anh, "Thả em xuống dưới, ngồi cao tốc mấy tiếng đồng hồ, em đi tắm rửa."

Cố Diễm suy nghĩ, đem cô thả xuống.

Khâu Lê xoay người mở cửa, liền bị Cố Diễm túm trở về một phen, "Em làm gì?"

Khâu Lê quay đầu, "Về nhà tắm rửa nha."

Cố Diễm không muốn thương lượng: "Tắm rửa ở bên này."

Khâu Lê chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: "Em không có đồ ngủ, trở về lấy một chút."


Cố Diễm không nói chuyện, trực tiếp mở cúc áo sơmi của mình.

Khâu Lê: "..."

Anh muốn làm gì?

Cố Diễm cởi áo sơmi ra đưa cho cô: "Buổi sáng anh tắm xong mới vừa đổi, em chắp vá làm áo ngủ đi, tỉnh dậy rồi về nhà lấy, không cần phiền phức."

Khâu Lê: "..."

Rõ ràng động tác thân mật đều đã làm, anh lại nói như vậy, cô vẫn sẽ ngượng ngùng đỏ mặt.

Cô liếc mắt nhìn cơ bụng của anh, duỗi tay nhận lấy áo sơmi.

Cố Diễm cúi đầu ở môi cô hôn một cái: "Mau đi đi."

Khâu Lê cầm áo sơmi, chạy chậm đi toilet.

Cố Diễm lại đi đến phòng giữ quần áo lấy ra cái áo sơmi đen lần trước cô mua cho anh mặc vào, đơn giản cài hai cúc áo.

Anh đến thư phòng, gọi điện thoại cho tài xế, làm tài xế đổi thành hai giờ rưỡi tới đón anh.

Hội nghị 3 giờ rưỡi bắt đầu.

Thực ra ở nhà anh không có việc gì liền nói với tài xế giữa trưa đến đón anh sớm, anh đi đến Dương Soái bên kia xem tình huống thí nghiệm bên trong trò chơi một chút, ai biết Thu Thu đột nhiên trở về.

Nói chuyện điện thoại xong với tài xế, tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên liền gửi đến: 【 ngày mai có rảnh không? Tớ đến văn phòng cậu. 】

Cố Diễm không hề nghĩ ngợi, 【 không có thời gian, thứ hai cũng không có thời gian. 】

Tưởng Bách Xuyên: 【 muốn đi công tác sao? 】

Cố Diễm: 【 không phải, Thu Thu đi công tác. 】

Tưởng Bách Xuyên: 【 Thu Thu đi công tác thì có liên quan gì đến cậu? 】

Cố Diễm: 【 tớ muốn đưa cô ấy qua đó. 】

Tưởng Bách Xuyên: 【 cô ấy lại không phải con nít, đi công tác còn muốn đưa? 】

Cố Diễm: 【 phụ nữ mặc kệ đã lớn thế nào, cậu chỉ cần yêu chiều cô ấy, cô ấy cũng chưa đến ba tuổi. 】

Tưởng Bách Xuyên: 【...】

Lại gửi lại đây: 【 vậy buổi tối thứ tư ở hội sở nói đi. 】

Cố Diễm: 【 được. 】

Sau đó anh đem điện thoại tắt máy, đặt ở trên bàn sách.

Muốn đốt một điếu thuốc lá.

Lúc đưa thuốc lá lên miệng, có chút giãy giụa, anh lại lấy thuốc ra, ấn ở gạt tàn thuốc.

Cô ở nhà, anh cũng muốn cai thuốc.

Nửa giờ qua đi, Khâu Lê còn chưa có ra.

Cố Diễm cũng không thúc giục cô, đi đến quầy rượu đổ chút rượu vang đỏ, dựa vào vách tường gần cửa phòng tắm, chầm chậm uống rượu vang đỏ.

Mười lăm phút lại qua đi, nước trong phòng tắm đã sớm tắt, cô mới dong dong dài dài nhẹ nhàng mở cửa đi ra.

Khâu Lê không biết Cố Diễm đang dựa ở vách tường cạnh cửa.

Cô rón ra rón rén thò đầu ra, còn nhìn về phía phòng khách bên kia xem Cố Diễm có ở trong phòng khách không, không thấy được người, cô càng khẩn trương.

Cố Diễm không tiếng động cười.

Khom lưng đem ly rượu đặt ở trên sàn nhà, hướng phía cô đi qua.

Khâu Lê đi rất chậm, bước chân cũng nhẹ, giống như là đang làm chuyện xấu.

Đột nhiên cô bị hai cánh tay dài kéo vào cái ôm ám áp, trên tai lại có hơi thở nóng rực.

Cố Diễm thấp giọng hỏi, "Nhìn cái gì đâu?"

Khâu Lê: "..."

Quay đầu, còn chưa có kịp nói chuyện, cái hôn của Cố Diễm liền rơi xuống.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện