Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNăm ấy vào ngày sinh nhật của anh, vừa lúc anh ở Thượng Hải.

Lúc trước bọn Thẩm Nghiên bảo anh trở về Bắc Kinh, tổ chức mừng sinh nhật, cùng nhau đi chơi.

Anh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Kỳ thật ngày đó anh ở lại Thượng Hải cũng không có việc gì, nhưng không nghĩ sẽ trở về.

Trước kia lúc sinh nhật anh, người vội nhất chính là Thu Thu.

Đặt bánh kem, trang trí sân tổ chức sinh nhật.

Còn phụ trách đem toàn bộ bánh kem còn sót lại mang về nhà.

Nói là không thể lãng phí.

Bởi vì không chỉ có sinh nhật anh cô mới như thế, sinh nhật của Mộ Thời Cảnh cùng Thẩm Nghiên cô cũng như thế này.

Anh liền không nghĩ nhiều.

Sau khi Thu Thu rời đi, trong tiềm thức anh đối diện với sinh nhật cũng không có cảm giác gì.

Sinh nhật năm ấy, anh ở lại nhà của chị gái ở Thượng Hải đơn giản ăn bữa cơm.

Lại cùng cháu gái chơi mấy trò chơi.

Trở về chỗ ở của chính mình cũng đã rạng sáng.

Như thế nào anh cũng không nghĩ đến đêm khuya trên đường cái sẽ nhìn thấy Thu Thu.

Lúc ấy tuyết rơi không nhỏ.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, duỗi hai tay, nghiêng đầu nhìn người phía trước.

Cái động tác này anh quá quen thuộc.

Cô muốn chơi trượt tuyết.

Trước kia, anh đều cho cô chơi như vậy.

Nhưng lúc ấy, đứng ở phía trước của cô chính là Dung Thâm.

Như thế nào anh cũng không nghĩ đến người đó sẽ là Dung Thâm.

Ô tô rất nhanh đã chạy ngang qua bọn họ.

Rất lâu Cố Diễm cũng chưa lấy lại tinh thần.

Lúc đến giao lộ, anh cũng chưa chú ý đèn tín hiệu, trực tiếp vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa đụng vào một ô tô đang chạy hướng khác.


Sau khi phanh gấp, tiếng ma sát chói tai của lốp xe cùng mặt đất cơ hồ đâm thủng màng tai.

Lúc đó đầu óc của anh mới tỉnh táo được một ít.

Sau đó một màn vừa rồi lại xuất hiện ở trong đầu anh, nhắc nhở anh một sự thật tàn khốc, cô gái mà anh nhìn cô lớn lên đã có cuộc sống riêng của mình.

Không còn liên quan đến anh.

Ô tô tiếp tục chạy về phía trước, lại đến cái giao lộ tiếp theo, ma xui quỷ khiến, anh quay đầu lại.

Lúc đuổi kịp bọn họ, anh thấy Dung Thâm đang cõng cô.

Cố Diễm hạ cửa sổ xe xuống, Dung Thâm cũng dừng chân.

Rõ ràng ánh mắt của Dung Thâm nhìn anh là khó chịu.

Anh nhìn về phía Thu Thu, thấy cô say khướt, như là nhận ra anh, nhưng lại lộ ra một cổ cảm giác xa lạ.

Cách hơn hai mét, anh vẫn nghe được mùi rượu trên người cô.

Anh bất mãn hỏi Dung Thâm: "Sao lại để cho cô ấy uống rượu?"

Dung Thâm nói: "Đêm nay cô ấy vui vẻ, liền uống một chút."

Vẻ mặt Thu Thu đối với anh có chút địch ý, đại khái là say, cô nói: "Ai cần anh lo, anh lại không phải người nhà của em, anh có cái lập trường gì mà quản em!"

Anh không để ý tới Thu Thu đầu óc không tỉnh táo, vừa muốn nói anh đưa cô trở về, điện thoại của Dung Thâm liền vang lên.

Dung Thâm vì để không cho cô rơi xuống, cong eo, cố sức lấy di động ra, trực tiếp mở loa ngoài.

Anh nghe được giọng nói của Khâu Trọng Khải: "Alo, Dung Thâm à, chú tới rồi, cháu và Thu Thu vẫn còn ở quán bar sao?"

Dung Thâm: "Đang ở trên đường, còn hơn mười phút liền về đến nhà."

Khâu Trọng Khải: "Vậy được, tuyết rơi nhiều đường trơn, mấy đứa chú ý một chút."

Trò chuyện kết thúc.

Trong nháy mắt kia, anh cảm thấy bản thân mình rất dư thừa.

Về đến nhà, anh vẫn không nhịn được mà hỏi Mộ Thời Cảnh, có phải Thu Thu đang cùng Dung Thâm ở bên nhau hay không.

Mộ Thời Cảnh nói hẳn là vậy, bởi vì chú Khâu rất thích Dung Thâm, lại sợ lấy hình thức xem mắt, sợ trong lòng hai người sẽ bài xích.

Cho nên vẫn luôn ngầm tích cực tác hợp cho hai người bọn họ.

Không có việc gì sẽ gọi Dung Thâm mang đồ từ Bắc Kinh đến cho Thu Thu.

Cái gì cũng mang.

Ngay cả thịt kho tàu cũng sẽ cho Dung Thâm mang qua.

Dung Thâm cũng rất nhiệt tình, từ trước đến nay đều không chê phiền, có khi đi Thượng Hải công tác, còn sẽ chủ động hỏi muốn mang đồ sang cho Thu Thu hay không.

Mà Thu Thu và Dung Thâm ở cùng một chỗ không tồi.

Hai người còn cùng nhau đi ra ngoài chơi đùa.

Nghe Mộ Thời Cảnh nói xong, trong lòng anh không thể nói ra là đang có tư vị gì.

Cô yêu đương, một tiếng đều không nói.

Cũng có lẽ, nhiều năm như vậy, ở trong lòng cô, anh cũng chưa tính là một người bạn, chỉ là một người hàng xóm của cô.

Không hơn.

Sau đó, lại là mùa hè.

Cô đột nhiên gọi điện thoại cho anh, mới vang lên vài tiếng liền cắt đứt.

Anh nhanh chóng gọi lại cho cô.

Không nghĩ tới cô trực tiếp tắt máy.

Anh gửi tin nhắn qua, bảo cô nhận máy.

Kết quả cô nói, gọi sai rồi.

Liền tính gọi sai rồi, sau khi chuyển được cô nói hai câu đều không thể?

Bởi vì Dung Thâm không cùng ở trong vòng bạn bè với bọn họ, cũng không thể nào đối phó.

Cho nên vì Dung Thâm, nhiều người như vậy cô đều không hề liên hệ.

Bao gồm anh.

...

Di động lại vang lên.

Cố Diễm mở ra, là Thu Thu gửi tới một tấm ảnh, cô đang ngồi ở trên sô pha ăn trái cây, cuối cùng còn nói thêm câu: "Ngô lão hôi tây nông ngạch." ( em yêu anh )

Anh cười nhẹ, trả lời cô bằng giọng nói: 【Me too】

Khâu Lê ăn xong quả táo, lấy ly thuỷ tinh đến, bên trong là hơn phân nửa ly nước dưa hấu.

Từ lúc người phục vụ đưa trái cây đến bây giờ, đã mười lăm phút qua đi, trái tim của cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.


Cô mở tin nhắn sau khi cô thổ lộ, cái tin nhắn kia anh gửi cho cô.

Hiện tại đọc lại, cô cảm giác được một tầng ý tứ khác.

Anh nói anh cũng sẽ nỗ lực, đại khái không phải nỗ lực cùng cô thử xem đoạn tình cảm này.

Mà là nỗ lực so với cô yêu nhiều hơn.

Uống xong nước dưa hấu, Khâu Lê chuẩn bị lên giường ngủ trưa.

Buổi chiều tra nhị muốn lại đây, cô liền nói với Trần Lập Đông nghỉ ngơi một buổi trưa, ngày mai tiếp tục chạy thị trường.

Rửa tay xong, cô đi đến mép giường.

Đầu giường, là quần áo cô giặt vào ngày hôm qua, Cố Diễm đã sắp xếp xong.

Còn có một chồng quần áo khác, đều là áo sơmi của Cố Diễm.

Anh còn để lại tờ giấy cho cô.

Tờ giấy này, vừa rồi cô đã đọc hơn mười mấy lần.

Chỉ là mấy câu nói bình thường, nhưng mỗi chữ đều có hương vị khác nhau.

Anh nói: 【dường như em rất thích mặc áo sơmi, áo sơmi của anh rất nhiều, chọn vài cái mang đến cho em, đều là anh đã mặc qua, mặc chán rồi thì lại đưa anh mặc, về sau em cũng không cần mua, thích cái dạng gì thì cứ đến tủ quần áo của anh mà tìm. 】

Cô đem tờ giấy này gấp lại, cẩn thận cất vào túi tiền.

Khâu Lê lại cầm lấy áo sơmi trắng của Cố Diễm thay vào.

Mặc vào cô có cảm giác như được anh ôm.

Cảm giác nói không nên lời.

Cô nằm trên giường đã lâu nhưng đều không bình tĩnh được, một chút buồn ngủ cũng không có.

Lúc này di động liền vang lên, là Trần Lập Đông gọi tới.

"Khâu tổng, cô xem tin tức một chút, bản tin tài chính kinh tế, tập đoàn Phương Quân vừa mới chính thức tuyên bố, Triệu Tiêu Quân từ chức phó tổng hoạt động của công ty tổng bộ, nhậm chức tổng giám hoạt động của công ty B2B."

Trong lòng Khâu Lê lộp bộp một chút, nhưng cô nghĩ cái gì rồi cũng sẽ tới.

"Được, tôi biết rồi."

Treo điện thoại, cô cũng không đi xem tin tức.

Không cần nghĩ cũng biết, đây là Triệu Tiêu Quân tuyên chiến với cô.

Cô tiếp.

Ném điện thoại sang một bên, Khâu Lê nhắm mắt ngủ.

Lúc 3 giờ rưỡi, cô lại bị tiếng chuông di động đánh thức.

Là tra nhị.

"Xuống lầu tiếp giá."

Khâu Lê xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ, ngáp một cái, hỏi: "Cho em bao nhiêu tiền phí lên sân khấu đây? Nếu thiếu em sẽ không đi xuống lầu."

Nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, đi toilet.

Tra nhị uy hiếp cô: "Không xuống dưới thì anh đi đây."

Khâu Lê cười nói: "Đi đi, em còn ước gì như vậy, em hiện tại bận đến tối tăm mặt mày, chiêu đãi anh mấy ngày phỏng chừng sẽ phá sản mất."

Tra nhị: "... Lương tâm của em đâu mất rồi?"

Khâu Lê: "Bị anh ăn."

Tra nhị: "Nhanh đi xuống dưới, dưới lầu nóng muốn chết."

Khâu Lê: "Tới đây tới đây."

Cô treo điện thoại, nhanh chóng rửa mặt một chút, thay quần áo liền xuống lầu.

Đã hơn ba tháng không gặp, tra nhị vẫn phong lưu như vậy.

Áo sơmi rất xứng đôi với sự cặn bã của anh.

Muộn tao màu rượu đỏ.

Cửa xe mở ra, anh ngồi ở phía sau, vẫn luôn nhìn về phía cửa lớn khách sạn.

Khâu Lê chạy chậm xuống bậc thang, trên mặt đều đang nở hoa, hưng phấn gọi Mạc Viễn Đông: "Tra nhị."

Lúc này, trợ lý của Mạc Viễn Đông lấy từ cốp xe ra một cây gậy, đưa cho anh.

Dường như Mạc Viễn Đông cố hết sức chống cây gậy, sau khi chân phải đi xuống, lại chậm rãi chuyển động chân trái, tốn nhiều sức mới đem chân trái đi xuống xe.

Khâu Lê nhìn thấy Mạc Viễn Đông chống gậy, cũng trợn tròn mắt.

Cô chạy có chút nhanh, che lại ngực, trong mắt tất cả đều là lo lắng: "Tra nhị, anh làm sao vậy?"

Sau đó nhanh chóng tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống, xem xét chân trái của anh.

"Không có việc gì, bị xe chạm vào, gãy xương."


Giọng nói Mạc Viễn Đông ôn hòa.

Khâu Lê đã nhấc ống quần anh lên, chân trái bó thạch cao rất dày.

Trời nóng như vậy, nhìn rất khó chịu.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve thạch cao, ngửa đầu, "Rất đau sao?"

Mạc Viễn Đông nhìn đôi mắt đã đỏ lên của cô, trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục nói: "Có chút, nhưng mà hiện tại đã khá hơn nhiều."

Khâu Lê: "Anh đều bị thương thành như vậy, còn chạy tới chạy lui làm gì! Anh nói với em một tiếng, em đi thăm anh, như thế nào anh lại như thế này."

Cô càng nói trong lòng càng tự trách.

Thiếu chút nữa đã khóc.

Mạc Viễn Đông cũng ảo não không thôi, sờ sờ đầu cô, "Không có việc gì, chút thương tích này tính cái gì. Đứng lên mà nói, ngồi xổm lâu chân sẽ tê."

Khâu Lê lau lau khóe mắt.

Vừa rồi cô không khống chế được, nước mắt liền rơi xuống.

Mạc Viễn Đông nhẹ nhàng ôm cô một cái, "Đừng khóc, không có việc gì."

Lúc này mặt trời chiếu vào, sau lưng anh đều có tầng mồ hôi, vỗ vỗ cô: "Đi thôi, lên lầu đi rồi nói."

Khâu Lê gật gật đầu.

Trợ lý đã đem rương hành lý tới, Khâu Lê nhận lấy: "Cái này để cho tôi là được."

Mạc Viễn Đông chịu không nổi trời nóng, chống gậy đi trước, vừa lúc di động vang lên, là điện thoại công tác, anh theo thói quen dùng tay phải tiếp nghe.

Liền đem cây gậy để đến phía trước, phía sau lưng bị mặt trời chiếu vào, trên đùi càng là giống bị lửa đốt, anh không tự giác liền hướng cửa lớn khách sạn đi tới.

Khâu Lê ở phía sau đẩy rương hành lý, vẫn luôn nhìn chân trái Mạc Viễn Đông, cô đau lòng muốn chết, bị thương gân cốt trong một trăm ngày, tắm rửa cũng không tiện, trong mùa hè còn gian nan hơn.

Nhưng nhìn nhìn, cô liền cảm giác không đúng chỗ nào.

Vừa rồi rõ ràng chân trái có bó thạch cao, nhưng hiện tại anh lại dùng chân trái chống đỡ.

"Tra nhị!"

Mạc Viễn Đông điện thoại cũng vừa lúc kết thúc, anh quay đầu lại, đối diện chính là ánh mắt phẫn nộ của Khâu Lê, anh ra vẻ trấn định hỏi: "Làm sao vậy?"

Khâu Lê chỉ chỉ chân trái của anh, gằn từng chữ một nói: "Hiện tại đều lưu hành dùng cái chân bị thương đi đường phải không?"

Trợ lý cũng nhìn về phía Mạc Viễn Đông, nhìn đến chân trái của ông chủ, anh ta dùng tay lau mặt một phen, chơi dại, lộ tẩy rồi.

Kỹ thuật diễn như vậy, ở trong TV sống không đến tập hai đâu.

Mạc Viễn Đông: "..."

Cũng may anh sớm có chuẩn bị.

Vì thế anh chậm rãi khom lưng, bộ dáng như đang cố hết sức.

Kéo ống quần chân phải lên, "Em nhìn xem."

Khâu Lê: "..."

Chớp chớp mắt.

Không thể nào, chân phải cũng bó thạch cao?

Sắc mặt Mạc Viễn Đông vẫn như cũ, bình tĩnh nói: "Vừa nãy sợ em đau lòng, không dám nói cho em, kỳ thật hai chân đều bị thương, nhưng mà hiện tại cũng đang điều trị , bác sĩ nói muốn đổi hai cái chân đi."

Khâu Lê cũng không hiểu điều trị chân bị thương là làm cái gì, có phải là bó thạch cao hay không.

Lại nghĩ, Mạc Viễn Đông cũng không cần phải ở nơi này để giả bệnh.

Cô tin thêm một lần nữa.

Trợ lý hỗn độn.

Thực ra trước khi ông chủ về nước đã nhờ bác sĩ bó thạch cao.

Ông chủ vì không muốn đi xem mắt mà tàn nhẫn tự đoạn đi hai chân của mình.

Nhưng Mạc phu nhân ác hơn, mua cho ông chủ cái xe lăn, đẩy ông chủ đi xem mắt...




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện