- Chuyện mưu đoạt Tề Thế Đỉnh không cần nói nữa... Tề Thế Đỉnh này do Giang Khương đoạt lại từ tay Huyết tộc. Hơn nữa ban đầu lúc cậu ấy vào Thiên Y viện, Tề Thế Đỉnh vẫn chưa quay lại... Hơn nữa sở dĩ Tuyệt Y Đường lộ mặt, vẫn là do lúc đầu giữa Giang Khương và Quân khu Tây Bắc ảy ra vấn đề mới bắt đầu khiến Thiên Y viện lộ ra chút manh mối... Cho nên, những chuyện này không hợp lý. Rốt cuộc Giang Khương có quan hệ gì với Tuyệt Y Đường hay không, ít nhất hiện tại vẫn chưa thể chắc chắn!   

Trước lý luận của Chu Thế Dương, Từ Khải Liễu rất bình tĩnh đánh đổ.   

Ninh Hán Dân cau mày nói:   

- Nói như vậy cũng đúng. Cho dù thế nào ban đầu khi Giang Khương xuất hiện đúng là rất khả nghi. Hơn nữa cậu ta nếu thật sự chỉ được một Trung y già nông thôn bồi dưỡng, sao lại có nển tảng vững chắc như vậy. Nếu nói cậu ta là con cờ do Giang Văn Ba bày ra cũng khá có lý...   

Ninh Hán Dân nói vậy, mấy Thiên y sư đều bất giác gật đầu. Hai năm qua, biểu hiện của Giang Khương đúng là quá nghịch thiên. Hơn nữa lần này Giang Khương đột nhiên mang Tề Thế Đỉnh vi phạm nội quy rời đi, tuy nói đã đoạt được nắp đỉnh từ tay Huyết tộc, nhưng giờ hắn vẫn chưa về nước mà vẫn ở Châu Phi. Trong chuyện này cũng có khá nhiều kỳ quái.   

Sư kiện vi khuẩn ở Châu Phi, còn cả chuyện Giang Khương đột nhiên từ Anh quốc chạy đến Phi Châu, tất cả đều đáng để người ta nghi ngờ. Nếu như nói có Tuyệt Y Đường đứng giữa điều khiển thì tất cả những chuyện này có thể giải thích rõ ràng rồi.   

Các Thiên y sư đều không phải nhân vật bình thường, họ vừa thoáng suy nghĩ một chút, sắc mặt cũng có chút khó coi. Nếu Giang Khương thật sự là con cờ do Tuyệt Y Đường bày ra, vậy thì lúc này Thiên Y viện gặp phải phiền thoái lớn rồi.   

Chu Thế Dương liếc liếc mắt nhìn biểu cảm của đám Từ Khải Liễu một chút, biết trong lòng mọi người đều có vài suy nghĩ, lão lập tức liền lạnh giọng hừ nói:   

- Bất kể như thế nào, nhưng Giang Khương dù sao cũng là con trai Giang Văn Ba. Hơn nữa Tề Thế Đỉnh lại bị hắn không tuân thủ quy định viện mạo hiểm mang đi. Điều này rất đáng nghi ngờ...   

Nói tới đây, Chu Thế Dương lạnh giọng nói:   

- Dù nói thế nào, Tề Thế Đỉnh này cũng là Trấn viện chi bảo của viện ta, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót... Tôi đề nghị, bây giờ trong viện của chúng ta phải truyền lệnh sang bên kia, bảo người bên đó hộ tống Tề Thế Đỉnh về nước trước rồi tính sau. Còn chuyện Giang Khương có cấu kết với Tuyệt Y Đường hay không cứ điều tra là được!   

- Tôi đồng ý với ý kiến của lão Chu!   

Ninh Hán Dân là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.   

Liêu Long Căn bên cạnh lúc này cũng chậm rãi gật đầu, nói   

- Chuyện Tề Thế Đỉnh là chuyện quan trọng, đúng là không thể xảy ra sơ sót, đem Tề Thế Đỉnh về trước là chuyện nên làm...   

Ba người đã tỏ thái độ, Lưu Mộc Dương và Từ Khải Liễu nhìn nhau một cái. Sau đó Từ Khải Liễu thoáng trầm ngâm một chút, liền nói:   

- Đưa Tề Thế Đỉnh về thì được... Còn chuyện kinh động Giang Khương thì tạm thời không cần thiết, cứ giao cho ngoại viện giám sát kỹ là được. Dù sao tình hình bệnh dịch bên đó thực sự nghiêm trọng!   

- Tôi đồng ý...   

Lưu Mộc Dương gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía mọi người, nói:   

- Liên quan đến chuyện Giang Văn Ba yêu cầu điều tra sự kiện năm đó, chuyện này rất trọng đại... Hơn nữa Tuyệt Y Đường cũng không phải chuyện đùa, tôi đề nghị sau khi chỉnh sửa lại các tài liệu liên quan thì chính thức tổ chức cuộc họp Hội đồng viện để đưa ra quyết định!   

- Được... Vậy tạm thời tan họp đi...   

Lúc này sắc mặt Giang Văn Ba có chút khó coi, nhìn chằm chằm hai đệ tử của mình nói:   

- Chuyện này thật không?   

Một trong hai thanh niên mặt mũi có chút kỳ quái, gật đầu nhìn Giang Văn Ba, nói:   

- Sư phụ... Căn cứ theo quan sát của bọn con, hình như họ không giả vờ... Chẳng lẽ Giang... Giang Khương, thật sự là sư huynh của bọn con?   

Giang Văn Ba thấy thanh niên này xác nhận, còn cả vẻ kinh ngạc trong mắt hai người thì mặt mũi lập tức cứng đờ. Mấy năm nay ông luôn ở nước ngoài, chuyện trong nước trên cơ bản đều do Giang Nguyệt Minh xử lý. Hơn nữa, để tránh lộ tin tức, cho tới giờ ông vẫn không cử người đi tìm hiểu về đứa con trai để lại Thiên Y viện năm đó... Mặc dù ông biết Thiên Y viện đã tìm được Tề Thế Đỉnh về, nhưng không hề biết chủ Tề Thế Đỉnh tên Giang Khương, càng không biết Giang Khương chính là con trai Giang Khương của mình.   

Giờ Giang Văn Ba đột nhiên nhận được tin này thì không khỏi ngẩn người.   

- Làm sao có thể... Đây là sự thật? Con trai của ta...   

Trong lòng Giang Văn Ba có vô số suy nghĩ nhưng vẫn hơi không tiếp nhận được tình huống này.   

Sau khi sửng sốt một chút, sắc mặt kích động của Giang Văn Ba mới phục hồi tinh thần, nhìn hai đệ tử trước mặt, trầm giọng nói:   

- Mau... Mau... Gọi điện thoại cho các tiểu sư đệ, gửi tài liệu của Giang Khương đến đây!   

- Vâng... sư phụ!   

Mặc dù chưa có câu trả lời chính thức của sư phụ nhưng lúc này trong lòng hai người đã có đáp án. Giang Khương kia, chỉ e là sư huynh của họ, nhưng trời đất xui khiến, sư phụ cũng không biết...   

Giang Khương ở cách xa vạn dặm dĩ nhiên không biết cha ruột của mình đã đến Thiên Y viện. Hơn nữa Tuyệt Y Đường mà mình luôn đối kháng lại do cha mình chủ trì. Lúc này hắn hơi nhức đầu vì mấy tên nước ngoài trước mặt.   

- Đại tá Giang Khương... Chúng tôi không phủ nhận những cống hiến của bên các vị trong hành động phòng dịch lần này... Hơn nữa vô cùng tán dương tốc độ phản ứng của quý quốc cũng như quý quốc đã cử ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy... Nhưng dẫu sao tình hình bệnh dịch lần này rất không tầm thường. Phương diện phòng dịch có lẽ quý quốc có chút kinh nghiệm, nhưng kinh nghiệm hành động ở nước ngoài xa xôi như thế này chắc chắn không nhiều...   

- Mà ở phương diện này nước tôi có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa bất luận là nhân lực hay là vật lực của chúng tôi đều phong phú nhất toàn cầu. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể được tiếp viện đầy đủ...   

Người trung niên tóc vàng mắt xanh đối diện vênh váo tự đắc nhìn Giang Khương thành thực nói:   

- Những thứ này bên quý quốc không thể nào sánh được. Cho nên bất kể như thế nào, chúng tôi đã được Tổ chức y tế thế giới trao quyền, hơn nữa là Tổ chức và Phòng thí nghiệm nghiên cứu vi khuẩn đứng đầu thế giới... Chúng tôi muốn được nắm toàn quyền của cả kế hoạch phòng dịch lần này. Đồng thời yêu cầu quý quốc sớm chuyển giao những tài liệu có liên quan...   

Giang Khương nhìn chằm chằm tên lông vàng lỗ mũi hếch lên trời đối diện. Nếu hắn không ngại đám truyền thông không sợ chết đột nhiên kéo nhau tới cùng mấy tên này lần này, hơn nữa ngồi đối diện mình còn có hai ký giả truyền thông cấp thế giới, chắc chắn hắn không ngại cho gã nếm mùi vị của cú đấm rồi.   

Nhưng trước mắt Giang Khương không thể không cố kỵ, dẫu sao lần này động tác của Trung Quốc quả thật hơi lớn. Tuy chiếm được tiên cơ, nhưng điều động mấy ngàn quân đội, bên mình chỉ cần có chút động tác khác, cũng sẽ bị đám truyền thông này nắm chặt lấy, sau đó tuyên truyền lung tung, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.   

- Peter tiên sinh... tôi nghĩ ông hiểu nhầm rồi. Khu cách ly này do người chúng tôi một tay dựng nên. Nếu không có người của chúng tôi, có lẽ khu dịch lúc này đã lan rộng gấp ba đến năm lần, hoàn toàn không thể nào khống chế rồi...   

Giang Khương bình tĩnh nhìn người phụ trách Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn NK của Mỹ này, lãnh đạm nói:   

- Hơn nữa tôi hoàn toàn có đủ tự tin vào người của tôi sẽ hoàn thành việc xử lý bệnh dịch lần này...   

- Nếu mọi người bằng lòng gia nhập kế hoạch phòng dịch này, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng...   

Nói tới đây, Giang Khương nhẹ nhàng đưa ngón tay ra, gõ gõ mặt bàn, lẳng lặng nhìn mấy người đối diện, nói:   

- Đây... Là doanh trại của tôi, đây là khu cách ly do chúng tôi thiết lập... Nên sẽ do tôi định đoạt!   

Nghe Giang Khương nói vậy, sắc mặt mấy người đối diện đều biến đổi. Đặc biệt là hai ký giả, nhìn Giang Khương, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc. Tuy trước khi tới họ đã đọc sơ vài tài liệu về Đại tá Giang Khương này, nhưng cũng chỉ cho là hắn được Trung Quốc đánh bóng tên tuổi thôi. Người thanh niên hơn hai mươi tuổi này chắc chắn đi lên nhờ bối cảnh lớn mạnh. Nhưng họ không ngờ, đối phương làm việc lại dứt khoát như vậy. Hơn nữa thái độ cũng rất cứng rắn, khiến người ta rất nghi ngờ không biết hắn hắn rốt cuộc có phải người Trung Quốc hay không.   

Peter nhìn Giang Khương không giận mà uy thì sắc mặt cũng không khỏi thay đổi, trong lòng có chút căng thẳng. Trước kia không phải gã chưa từng qua lại với người Trung Quốc. Người Trung Quốc trước kia rất khiêm tốn ôn hòa, chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy. Vốn gã tưởng chỉ cần thái độ của mình hơi cương quyết một chút đối phương chắc chắn sẽ lùi bước. nhưng gã không ngờ đối phương không hề có ý nhượng bộ. Vậy là một chuyện vốn tưởng sẽ giải quyết đơn giản lại là một phiền phức không hề nhỏ.   

Nhưng lúc này, Peter cũng biết, mình không thể lui bước, nếu không không có cách nào ăn nói với cấp trên. Nếu lần này mình không giành được quyền này, có lẽ kinh phí tài trợ cho trung tâm năm sau sẽ bị giảm rất nhiều.   

Peter lập tức thay đổi sắc mặt, nói:   

- Đại tá Giang Khương, tôi biết anh tuy cũng có nghiên cứu nhất định về vi khuẩn, nhưng dù sao anh cũng không phải dân chuyên nghiệp, cho nên có lẽ không biết tính nghiêm trọng của vài loại vi khuẩn, và cũng không biết thực lực Trung tâm nghiên cứu của  

chúng tôi...   

- Giờ, tôi muốn giới thiệu một chút với anh về tình hình Trung tâm nghiên cứu của chúng tôi... Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ thay đổi suy nghĩ. Dẫu sao tình hình bệnh dịch lần này thật sự quá mức nghiêm trọng, tôi đã tìm hiểu rồi. Giờ tỷ lệ tử vong trong khu cách ly đang trong trạng thái cực cao... Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự không thể nào yên tâm để cho các anh nắm kế hoạch này...   

Lời của Peter khiến hai ký giả bên cạnh đều gật đầu liên tục, dựa theo tỷ lệ tử vong và tỷ lệ lây nhiễm như vậy, nếu không sớm giải quyết, đến cuối cùng chẳng biết sẽ chết bao nhiêu người.   

Giang Khương nghe Peter nói vậy thì chân mày bắt đầu nhướn lên. Người này đúng là lợi hại. Nói chuyện mà không để lọt một giọt nước nào, hơn nữa còn hơn nữa hùng hổ dọa người, làm cho người ta không thể tùy tiện phản bác.   

Peter thấy người thanh niên đối diện cuối cùng hình như đã không thể nào phản bác được nữa thì trong mắt lóe lên tia đắc ý. Muốn đấu với ông đây à, thằng nhóc mày còn non lắm. Bộ chính trị Trung Quốc chẳng biết đã uống nhầm thuốc gì, chuyện lớn như vậy mà lại cử một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi chưa hết mùi sữa đến phụ trách, đúng là cực kỳ hoang đường.   

Có điều, đây cũng là may mắn của mình. Nếu là một ông già bốn năm chục tuổi kinh nghiệm phong phú đến, đối phương chỉ cần mặt dày cãi vã với mình, mình muốn kiếm chút lợi ích cũng không đơn giản như vậy. Tên thanh niên này da mặt không dày như vậy, như thế thì dễ đối phó hơn nhiều.   

Nhưng gã chỉ đắc ý được một lát liền thấy trong mắt thanh niên trẻ kia đột nhiên lóe lên một tia cười nhạt cùng vẻ trào phúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện