- Y sĩ Giang Khương, cậu đã trở về. Cậu đang giết chúng tôi đấy.
Thấy Giang Khương bước vào, Đào Cường vui mừng bước lên:
- Y sĩ Giang Khương, lần này cậu không sao chứ? Tôi cũng biết Viện ủy sẽ không làm gì cậu. Dẫu sao cậu cũng là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tiền đồ vô lượng của viện chúng ta.
Giang Khương lắc đầu nói:
- Này, đừng nói như vậy chứ. Bây giờ chuẩn bị cho tôi dược liệu hai lò Nguyên Phong Đan. Tôi cần phải luyện tay. Còn về việc có sao hay không thì không nhất định.
- Dĩ nhiên là không có việc rồi. Cậu đừng có nói đùa.
Thấy Giang Khương bảo chuẩn bị dược liệu, Đào Cường cười rộ lên. Nếu là có chuyện, làm sao có thể đến phòng luyện đan được chứ? Còn bảo y chuẩn bị dược liệu để luyện tay?
Giang Khương cũng không nói lời này. Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc khi nào thì người của phòng Giám sát đến. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, trước cứ đợi phòng dược liệu mang thuốc đến.
Đào Cường vội vàng bước đến trước máy vi tính, gửi đơn đặt hàng cho phòng Dược liệu. Vừa mới gửi đơn hàng đi, đang định bước đến bên cạnh Giang Khương vỗ mông ngựa thêm vài cái, chợt nhìn thấy có hai y sư gương mặt lạnh lùng từ bên ngoài vào.
Đào Cường sửng sốt, sau đó nhìn huy chương trên ngực đối phương, sắc mặt liền thay đổi, thấp giọng kinh hô:
- Giám sát viên cao cấp của phòng Giám sát?
- Y sĩ Giang Khương, phòng Giám sát cần cậu phối hợp điều tra, mau đi theo chúng tôi một chuyến.
Hai thành viên giám sát cao cấp mặt như sắt, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói.
- Được, đi thôi.
Thấy đối phương đến nhanh như vậy, Giang Khương cũng không quá bất ngờ, trực tiếp đứng dậy, quay sang Đào Cường nói:
- Dược liệu cứ chuẩn bị cho tôi. Chờ lát nữa tôi quay lại thì bắt đầu.
- A, được, được, tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong, chuẩn bị xong.
Đào Cường cười khổ đáp lời, nhưng trong lòng lại thầm than. Bị người của phòng Giám sát mang đi, còn muốn trở lại luyện đan sao? Cho dù là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, còn chưa tra ra vấn đề, ít nhất cũng phải một hai ngày mới có thể trở về. Lần này chơi hơi lớn rồi.
Nhìn Giang Khương bị hai thành viên giám sát cao cấp mang ra ngoài, học đồ bên cạnh chần chừ một chút, sau đó dè dặt hỏi Đào Cường đang ngẩn người:
- Lão sư, có cần rửa lò luyện hay không?
- Rửa rửa cái rắm đấy.
Đào Cường thuận miệng nói một câu, nhưng sau đó lại chần chừ, hừ một tiếng:
- Thôi, rửa đi. Đến khi dùng thì rửa lại lần nữa là được.
- Vâng, thưa lão sư.
Thấy sắc mặt Đào Cường không đẹp lắm, học đồ không dám nói nhiều, vội vàng đi rửa lò luyện.
Đào Cường thở dài một tiếng, sau đó bước đến ghế nằm xuống:
- Cậu cứ từ từ mà rửa. Tôi ngủ một giấc, có chuyện gì thì kêu tôi. Khẳng định là một hai ngày nữa cũng chưa chắc có chuyện.
- Vâng, thưa lão sư.
Học đồ bên cạnh không dám thờ ơ, vội vàng đáp một tiếng.
Đào Cường thư giãn nằm trên ghế, sau đó cầm một cái khăn lông sạch đắp lên mặt, thở dài một tiếng rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày qua Giang Khương không có trong viện, y ngày nào cũng như thế này. Bởi vì phòng luyện đan số 1 có Tế Thế Đỉnh, trên căn bản là phòng chuyên dụng của Giang Khương, các luyện đan sư khác sẽ không dùng đến.
Cho nên, y lại dự định ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến chạng vạng tối, vừa vặn một ngày lại trôi qua.
Nhưng lần này dường như không được thanh nhàn như vậy, vừa mới ngủ được một lát, lại bị học đồ đánh thức.
- Cái gì vậy?
Đào Cường có chút không vui dụi mắt, chỉ cảm thấy đầu óc của mình chưa được tỉnh táo, thấy nhiều nhất mới ngủ có hai tiếng, không thể nào đã bị học đồ đánh thức.
- A, cái này...
Học đồ bên cạnh lúng túng, đang định nói, chợt nghe có người lên tiếng:
- Đào Cường, anh đấy, mau thức dậy nhanh lên, tôi đang muốn luyện đan.
Nghe giọng nói này, Đào Cường giống như gặp phải quỷ, từ trên ghế bật dậy, nhìn Giang Khương, một lát sau mới lắp bắp nói:
- Cậu...cậu...tại sao cậu lại trở về?
- Xong rồi thì về. Không phải tôi đã dặn anh phải chuẩn bị dược liệu cho tôi sao? Chúng ta bắt đầu đi.
Giang Khương ngáp một cái:
- Người của phòng Giám sát chẳng ai biết trò chuyện cả. Nói chuyện riêng với bọn họ, thiếu chút nữa tôi ngủ gật mất. Nào, mau bắt đầu thôi. Nếu không phải tinh thần của tôi phấn chấn, tôi đã ngủ mất rồi.
- Người của phòng Giám sát không biết nói chuyện? Nói chuyện riêng thiếu chút nữa ngủ mất?
Lẩm bẩm hai câu này, Đào Cường khó khăn nuốt nước miếng, sau đó vội vàng bước đến trước máy, tiến hành điều chỉnh, chuẩn bị luyện đan.
Mấy giờ trôi qua, nhìn hai bình đan dược trong tay, Giang Khương hài lòng gật đầu. Hai lần luyện đan hắn đều không tiến vào trạng thái Không Minh, căn cứ vào cảm giác của mình mà luyện nhưng vẫn thành công cả hai. Xem ra trạng thái bây giờ cũng không tệ lắm, không khỏi cười nói:
- Không sai, xem ra mấy ngày nay không luyện, tay chân vẫn còn chưa cứng.
- Dĩ nhiên rồi, cậu là chủ nhân Tế Thế Đỉnh. Đan dược nhất phẩm, các luyện đan sư cao cấp khác khi luyện cũng sẽ thất bại nhưng cậu thì không. Tỷ lệ thành công của cậu là 90% đấy.
Đào Cường ha hả nói.
Giang Khương nhún vai:
- Được rồi, mấy lời anh nói đúng là êm tai.
- Nói thật thì dĩ nhiên là êm tai rồi.
Đào Cường cười híp mắt. Đối với Giang Khương bây giờ, y coi như nịnh bợ được lúc nào hay lúc ấy. Có Tế Thế Đỉnh, về sau hắn tuyệt đối là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh trong các vị luyện đan sư của Thiên Y Viện, sẽ chủ quản và quyết định tất cả công việc luyện đan. Cho dù là Viện trưởng Từ Khải Liễu cũng không cách nào nhúng tay vào.
Nếu trong viện thiếu đan dược, hoặc cần khẩn cấp luyện chế đan dược nào đó, nội viện sẽ phải thương lượng với Giang Khương, hỏi thăm ý kiến của hắn mới được.
Đào Cương bây giờ chỉ là luyện đan sĩ, sau này muốn lên cấp luyện đan sư, thậm chí là luyện đan sư cao cấp, cũng phải thông qua người này mới được. Cho nên, bây giờ y có cơ hội, dĩ nhiên là phải nắm chặt. Đường đường là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, người bình thường muốn nghĩ biện pháp nịnh hót cũng không được.
Giang Khương cười nói:
- Được rồi, Đào Cường, mấy ngày nay anh cũng vất vả, nên nghỉ ngơi đi.
- Nghỉ ngơi?
Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Đào Cường biến đổi, thất thanh hỏi:
- Y sĩ Giang Khương, cậu không hài lòng về tôi sao?
- Không, chẳng qua tôi muốn bắt đầu từ ngày mai luyện chế đan dược siêu phẩm. Theo quy định thì phải có luyện đan sư cao cấp đến hỗ trợ. Cho nên anh có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Giang Khương đáp.
- A, cậu...cậu muốn luyện đan dược siêu phẩm? Cái này...cái này có phải nhanh quá rồi không?
Đào Cường choáng váng đầu óc.
Thấy Giang Khương bước vào, Đào Cường vui mừng bước lên:
- Y sĩ Giang Khương, lần này cậu không sao chứ? Tôi cũng biết Viện ủy sẽ không làm gì cậu. Dẫu sao cậu cũng là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tiền đồ vô lượng của viện chúng ta.
Giang Khương lắc đầu nói:
- Này, đừng nói như vậy chứ. Bây giờ chuẩn bị cho tôi dược liệu hai lò Nguyên Phong Đan. Tôi cần phải luyện tay. Còn về việc có sao hay không thì không nhất định.
- Dĩ nhiên là không có việc rồi. Cậu đừng có nói đùa.
Thấy Giang Khương bảo chuẩn bị dược liệu, Đào Cường cười rộ lên. Nếu là có chuyện, làm sao có thể đến phòng luyện đan được chứ? Còn bảo y chuẩn bị dược liệu để luyện tay?
Giang Khương cũng không nói lời này. Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc khi nào thì người của phòng Giám sát đến. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, trước cứ đợi phòng dược liệu mang thuốc đến.
Đào Cường vội vàng bước đến trước máy vi tính, gửi đơn đặt hàng cho phòng Dược liệu. Vừa mới gửi đơn hàng đi, đang định bước đến bên cạnh Giang Khương vỗ mông ngựa thêm vài cái, chợt nhìn thấy có hai y sư gương mặt lạnh lùng từ bên ngoài vào.
Đào Cường sửng sốt, sau đó nhìn huy chương trên ngực đối phương, sắc mặt liền thay đổi, thấp giọng kinh hô:
- Giám sát viên cao cấp của phòng Giám sát?
- Y sĩ Giang Khương, phòng Giám sát cần cậu phối hợp điều tra, mau đi theo chúng tôi một chuyến.
Hai thành viên giám sát cao cấp mặt như sắt, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói.
- Được, đi thôi.
Thấy đối phương đến nhanh như vậy, Giang Khương cũng không quá bất ngờ, trực tiếp đứng dậy, quay sang Đào Cường nói:
- Dược liệu cứ chuẩn bị cho tôi. Chờ lát nữa tôi quay lại thì bắt đầu.
- A, được, được, tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong, chuẩn bị xong.
Đào Cường cười khổ đáp lời, nhưng trong lòng lại thầm than. Bị người của phòng Giám sát mang đi, còn muốn trở lại luyện đan sao? Cho dù là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, còn chưa tra ra vấn đề, ít nhất cũng phải một hai ngày mới có thể trở về. Lần này chơi hơi lớn rồi.
Nhìn Giang Khương bị hai thành viên giám sát cao cấp mang ra ngoài, học đồ bên cạnh chần chừ một chút, sau đó dè dặt hỏi Đào Cường đang ngẩn người:
- Lão sư, có cần rửa lò luyện hay không?
- Rửa rửa cái rắm đấy.
Đào Cường thuận miệng nói một câu, nhưng sau đó lại chần chừ, hừ một tiếng:
- Thôi, rửa đi. Đến khi dùng thì rửa lại lần nữa là được.
- Vâng, thưa lão sư.
Thấy sắc mặt Đào Cường không đẹp lắm, học đồ không dám nói nhiều, vội vàng đi rửa lò luyện.
Đào Cường thở dài một tiếng, sau đó bước đến ghế nằm xuống:
- Cậu cứ từ từ mà rửa. Tôi ngủ một giấc, có chuyện gì thì kêu tôi. Khẳng định là một hai ngày nữa cũng chưa chắc có chuyện.
- Vâng, thưa lão sư.
Học đồ bên cạnh không dám thờ ơ, vội vàng đáp một tiếng.
Đào Cường thư giãn nằm trên ghế, sau đó cầm một cái khăn lông sạch đắp lên mặt, thở dài một tiếng rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày qua Giang Khương không có trong viện, y ngày nào cũng như thế này. Bởi vì phòng luyện đan số 1 có Tế Thế Đỉnh, trên căn bản là phòng chuyên dụng của Giang Khương, các luyện đan sư khác sẽ không dùng đến.
Cho nên, y lại dự định ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến chạng vạng tối, vừa vặn một ngày lại trôi qua.
Nhưng lần này dường như không được thanh nhàn như vậy, vừa mới ngủ được một lát, lại bị học đồ đánh thức.
- Cái gì vậy?
Đào Cường có chút không vui dụi mắt, chỉ cảm thấy đầu óc của mình chưa được tỉnh táo, thấy nhiều nhất mới ngủ có hai tiếng, không thể nào đã bị học đồ đánh thức.
- A, cái này...
Học đồ bên cạnh lúng túng, đang định nói, chợt nghe có người lên tiếng:
- Đào Cường, anh đấy, mau thức dậy nhanh lên, tôi đang muốn luyện đan.
Nghe giọng nói này, Đào Cường giống như gặp phải quỷ, từ trên ghế bật dậy, nhìn Giang Khương, một lát sau mới lắp bắp nói:
- Cậu...cậu...tại sao cậu lại trở về?
- Xong rồi thì về. Không phải tôi đã dặn anh phải chuẩn bị dược liệu cho tôi sao? Chúng ta bắt đầu đi.
Giang Khương ngáp một cái:
- Người của phòng Giám sát chẳng ai biết trò chuyện cả. Nói chuyện riêng với bọn họ, thiếu chút nữa tôi ngủ gật mất. Nào, mau bắt đầu thôi. Nếu không phải tinh thần của tôi phấn chấn, tôi đã ngủ mất rồi.
- Người của phòng Giám sát không biết nói chuyện? Nói chuyện riêng thiếu chút nữa ngủ mất?
Lẩm bẩm hai câu này, Đào Cường khó khăn nuốt nước miếng, sau đó vội vàng bước đến trước máy, tiến hành điều chỉnh, chuẩn bị luyện đan.
Mấy giờ trôi qua, nhìn hai bình đan dược trong tay, Giang Khương hài lòng gật đầu. Hai lần luyện đan hắn đều không tiến vào trạng thái Không Minh, căn cứ vào cảm giác của mình mà luyện nhưng vẫn thành công cả hai. Xem ra trạng thái bây giờ cũng không tệ lắm, không khỏi cười nói:
- Không sai, xem ra mấy ngày nay không luyện, tay chân vẫn còn chưa cứng.
- Dĩ nhiên rồi, cậu là chủ nhân Tế Thế Đỉnh. Đan dược nhất phẩm, các luyện đan sư cao cấp khác khi luyện cũng sẽ thất bại nhưng cậu thì không. Tỷ lệ thành công của cậu là 90% đấy.
Đào Cường ha hả nói.
Giang Khương nhún vai:
- Được rồi, mấy lời anh nói đúng là êm tai.
- Nói thật thì dĩ nhiên là êm tai rồi.
Đào Cường cười híp mắt. Đối với Giang Khương bây giờ, y coi như nịnh bợ được lúc nào hay lúc ấy. Có Tế Thế Đỉnh, về sau hắn tuyệt đối là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh trong các vị luyện đan sư của Thiên Y Viện, sẽ chủ quản và quyết định tất cả công việc luyện đan. Cho dù là Viện trưởng Từ Khải Liễu cũng không cách nào nhúng tay vào.
Nếu trong viện thiếu đan dược, hoặc cần khẩn cấp luyện chế đan dược nào đó, nội viện sẽ phải thương lượng với Giang Khương, hỏi thăm ý kiến của hắn mới được.
Đào Cương bây giờ chỉ là luyện đan sĩ, sau này muốn lên cấp luyện đan sư, thậm chí là luyện đan sư cao cấp, cũng phải thông qua người này mới được. Cho nên, bây giờ y có cơ hội, dĩ nhiên là phải nắm chặt. Đường đường là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, người bình thường muốn nghĩ biện pháp nịnh hót cũng không được.
Giang Khương cười nói:
- Được rồi, Đào Cường, mấy ngày nay anh cũng vất vả, nên nghỉ ngơi đi.
- Nghỉ ngơi?
Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Đào Cường biến đổi, thất thanh hỏi:
- Y sĩ Giang Khương, cậu không hài lòng về tôi sao?
- Không, chẳng qua tôi muốn bắt đầu từ ngày mai luyện chế đan dược siêu phẩm. Theo quy định thì phải có luyện đan sư cao cấp đến hỗ trợ. Cho nên anh có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Giang Khương đáp.
- A, cậu...cậu muốn luyện đan dược siêu phẩm? Cái này...cái này có phải nhanh quá rồi không?
Đào Cường choáng váng đầu óc.
Danh sách chương