Giang Khương mất tích.
Giang Khương dự tính một tháng sẽ trở lại Thiên Y Viện, nhưng rồi không đúng hạn trở về. Tất cả phương thức liên lạc đều không thể sử dụng. Giang Khương đã hoàn toàn mất tích. Những nơi mà Giang Khương có thể đến cũng đều không có tin tức của hắn.
Thiên y sư Từ Khải Liễu nhận được tin tức, trong lòng tràn đầy tức giận. Sau khi xác nhận được địa điểm nhận điện thoại cuối cùng của Giang Khương, trăm cao thủ ngoại viện cùng với hai tiên sinh ngoại viện đã tản đi tìm kiếm.
Sau một phen tìm tòi, tất cả đều nhận được tin tức Giang Khương bị tập kích, sau đó đã nhảy vào sông lớn rồi biến mất.
Hội Viện ủy lập tức khẩn cấp triệu hội hội nghị, thông báo cho bảy cự đầu, điều động quân cảnh của các địa phương xung quanh, tiến hành tìm kiếm toàn diện.
Thiên y sư Chu Thế Dương nhận được tin tức về Giang Khương, liền lén lút gọi điện thoại cho Hồ Quang Dương.
- Cái gì? Giang Khương mất tích?
Nhận được điện thoại, Hồ Quang Dương kêu lên.
- Vâng.
Nghe giọng nói của Hồ Quang Dương, Chu Thế Dương cũng ngây ngốc, ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ không đúng?
- Không đúng.
Hồ Quang Dương nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hồ Quang Dương ngồi trên ghế, gương mặt tràn đầy kinh nghi. Mấy hôm trước ông đã nổi bão, vì nhân thủ phái đi hồi báo Giang Khương đã đào thoát.
Nhưng bây giờ lại truyền đến tin tức Giang Khương mất tích, làm cho ông ta không biết nên vui hay nên buồn.
Vui là vì Thiên Y Viện bày ra trận thế lớn như vậy, xem ra Giang Khương đã thật sự mất tích. Nhưng buồn vì không biết Giang Khương chỉ mất tích hay là đã chết?
Nếu mất tích, chủ nhân Tế Thế Đỉnh vẫn còn sống, Tế Thế Đỉnh sẽ không cách nào nhận chủ. Nếu đã chết, ông ta sẽ chuẩn bị cướp đoạt vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh.
Đương nhiên, bây giờ ông ta vẫn còn một chút lo lắng, sợ những người đang tìm kiếm Giang Khương sẽ hoài nghi lên đầu ông ta. Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, không có chứng cứ thì không có bất kỳ thành viên nào của Thiên Y Viện dám nói ông. Cho nên, đây cũng không phải là vấn đề. Dù sao ông cũng là Thủ tịch trưởng lão của Thiên Y Viện, là nguyên Viện trưởng Thiên Y Viện trước đây. Nếu ai dám nghị luận, đem người đó đi chôn là vừa.
Hồ trưởng lão chỉ thoáng lo lắng một chút, sau đó gọi hai cao thủ Thiên giai kia đến hỏi thăm lại tình huống lúc đó một lần, trong lòng hy vọng Giang Khương bị thương nặng, sau khi nhảy sông thì bị chết đuối.
Tin tức Giang Khương bị mất tích truyền đi rất nhanh. Những người cần biết trên cơ bản đều đã biết, bao gồm cả Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ở Bắc Kinh, còn có Lý Tiểu Vũ đang học ở trường Đông Nguyên và Từ Thanh Linh đang đi theo Tôn Diệu Nguyệt.
Dù sao với thực lực của Thiên Y Viện cùng với lực lượng quân cảnh nhưng vẫn không tìm ra được Giang Khương. Như vậy tính chất Giang Khương xảy ra chuyện là rất lớn. Bốn cô gái, lần đầu tiên sau khi Giang Khương mất tích đã cùng gặp mặt nhau ngay bờ sông Giang Khương nhảy xuống.
Bốn người đứng chung một chỗ, cũng không nói nhiều, chỉ thoáng hàn huyên vài câu rồi lại tan đi.
Mã Tiểu Duệ là người xuất hiện sau cùng ở bờ sông, lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới, gương mặt vắng lặng, không còn nụ cười vô tâm vô phế như trước.
Người đến người đi, chỉ còn lại bờ sông và dòng nước đang chảy mà thôi.
Thời gian lại một ngày trôi qua.
Tiểu tổ tìm kiếm của Thiên Y Viện và quân cảnh hiệp trợ với nhau tìm kiếm một tuần, cuối cùng bất đắc dĩ tạm ngừng tìm kiếm.
Chỉ để lại hơn mười thành viên ngoại viện tiếp tục duy trì liên lạc với quân cảnh địa phương, tiến hành tìm kiếm và điều tra xung quanh.
Mất tích đã mười ngày, Thiên Y Viện rốt cuộc cũng có lời đồn, tìm kiếm Giang Khương lâu như vậy vẫn không tìm được, khẳng định là đã chết.
Nếu đã chết, trước mắt vẫn còn một Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa, tất cả đều muốn Tế Thế Đỉnh có thể nhanh chóng phát huy tác dụng. Vì thế Chu Thế Dương đã đưa ra vấn đề.
- Nếu Giang Khương đã mất tích, hơn nữa lâu như vậy cũng không có tin tức. Như vậy khả năng Giang Khương đã chết là rất lớn.
Nhìn các vị Thiên y sư và Y sư nhất phẩm xung quanh, Chu Thế Dương nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nói:
- Mặc dù công việc tìm kiếm vẫn tiếp tục, nhưng chúng ta cũng không thể trì hoãn thời gian như vậy. Có thể nhanh chóng để Tế Thế Đỉnh phát huy tác dụng mới là lựa chọn tốt nhất.
Chu Thế Dương nói xong, La Thiên Minh bình thường rất ít khi lên tiếng lại đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Chu Thế Dương:
- Bây giờ Giang Khương ngay cả tin tức còn chưa có, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì cũng chưa xác định được. Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương không thể chờ đợi được mà muốn lấy Tế Thế Đỉnh sao?
- Ông…làm càn.
Nghe được lời này, sắc mặt Chu Thế Dương đỏ lên, không nghĩ đến La Thiên Minh lại dám xé rách da mặt, trực tiếp chỉ trích ông ngay tại hội nghị.
- Làm càn? Haha, La Thiên Minh tôi nhịn lâu lắm rồi. Tôi chỉ có một đồ đệ này, bây giờ có người thừa dịp đồ đệ tôi không có ở đây mà bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Tôi có chỗ nào làm càn chứ?
Gương mặt La Thiên Minh tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ sáng ngời, mang theo sự lợi hại hiếm thấy. Khi đối mặt với Chu Thế Dương không chút thoái nhượng.
- Ông…
Nhìn gương mặt lạnh lùng của La Thiên Minh, Chu Thế Dương nhất thời nghẹn lời.
- Được rồi, ngồi xuống hết đi.
Từ Khải Liễu ngồi ở vị trí chủ vị thở dài, trầm giọng nói:
- Tin tức của Giang Khương tạm thời chưa xác định, việc này để sau hãy nói.
Nghe Từ Khải Liễu nói như thế, La Thiên Minh và Chu Thế Dương mới nhìn nhau hừ một tiếng rồi cùng ngồi xuống.
Các Thiên y sư và nhất phẩm y sư còn lại đều im lặng, trong lòng biết rất rõ. Nếu qua một thời gian nữa mà không thấy Giang Khương trở về, đề tài này sẽ vẫn lấy ra thảo luận tiếp. Đến lúc đó, vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh khẳng định sẽ có không ít người mong chờ. Mà trưởng lão viện bên kia cũng không dễ dàng buông tha.
Trưởng lão Hồ Quang Dương chắc chắn sẽ là một trong số đó.
Nhớ đến vị trưởng lão này, mọi người đều nhịn không được mà cau mày. Ông ta chắc bây giờ đang rất vui.
Giang Khương dự tính một tháng sẽ trở lại Thiên Y Viện, nhưng rồi không đúng hạn trở về. Tất cả phương thức liên lạc đều không thể sử dụng. Giang Khương đã hoàn toàn mất tích. Những nơi mà Giang Khương có thể đến cũng đều không có tin tức của hắn.
Thiên y sư Từ Khải Liễu nhận được tin tức, trong lòng tràn đầy tức giận. Sau khi xác nhận được địa điểm nhận điện thoại cuối cùng của Giang Khương, trăm cao thủ ngoại viện cùng với hai tiên sinh ngoại viện đã tản đi tìm kiếm.
Sau một phen tìm tòi, tất cả đều nhận được tin tức Giang Khương bị tập kích, sau đó đã nhảy vào sông lớn rồi biến mất.
Hội Viện ủy lập tức khẩn cấp triệu hội hội nghị, thông báo cho bảy cự đầu, điều động quân cảnh của các địa phương xung quanh, tiến hành tìm kiếm toàn diện.
Thiên y sư Chu Thế Dương nhận được tin tức về Giang Khương, liền lén lút gọi điện thoại cho Hồ Quang Dương.
- Cái gì? Giang Khương mất tích?
Nhận được điện thoại, Hồ Quang Dương kêu lên.
- Vâng.
Nghe giọng nói của Hồ Quang Dương, Chu Thế Dương cũng ngây ngốc, ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ không đúng?
- Không đúng.
Hồ Quang Dương nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hồ Quang Dương ngồi trên ghế, gương mặt tràn đầy kinh nghi. Mấy hôm trước ông đã nổi bão, vì nhân thủ phái đi hồi báo Giang Khương đã đào thoát.
Nhưng bây giờ lại truyền đến tin tức Giang Khương mất tích, làm cho ông ta không biết nên vui hay nên buồn.
Vui là vì Thiên Y Viện bày ra trận thế lớn như vậy, xem ra Giang Khương đã thật sự mất tích. Nhưng buồn vì không biết Giang Khương chỉ mất tích hay là đã chết?
Nếu mất tích, chủ nhân Tế Thế Đỉnh vẫn còn sống, Tế Thế Đỉnh sẽ không cách nào nhận chủ. Nếu đã chết, ông ta sẽ chuẩn bị cướp đoạt vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh.
Đương nhiên, bây giờ ông ta vẫn còn một chút lo lắng, sợ những người đang tìm kiếm Giang Khương sẽ hoài nghi lên đầu ông ta. Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, không có chứng cứ thì không có bất kỳ thành viên nào của Thiên Y Viện dám nói ông. Cho nên, đây cũng không phải là vấn đề. Dù sao ông cũng là Thủ tịch trưởng lão của Thiên Y Viện, là nguyên Viện trưởng Thiên Y Viện trước đây. Nếu ai dám nghị luận, đem người đó đi chôn là vừa.
Hồ trưởng lão chỉ thoáng lo lắng một chút, sau đó gọi hai cao thủ Thiên giai kia đến hỏi thăm lại tình huống lúc đó một lần, trong lòng hy vọng Giang Khương bị thương nặng, sau khi nhảy sông thì bị chết đuối.
Tin tức Giang Khương bị mất tích truyền đi rất nhanh. Những người cần biết trên cơ bản đều đã biết, bao gồm cả Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ở Bắc Kinh, còn có Lý Tiểu Vũ đang học ở trường Đông Nguyên và Từ Thanh Linh đang đi theo Tôn Diệu Nguyệt.
Dù sao với thực lực của Thiên Y Viện cùng với lực lượng quân cảnh nhưng vẫn không tìm ra được Giang Khương. Như vậy tính chất Giang Khương xảy ra chuyện là rất lớn. Bốn cô gái, lần đầu tiên sau khi Giang Khương mất tích đã cùng gặp mặt nhau ngay bờ sông Giang Khương nhảy xuống.
Bốn người đứng chung một chỗ, cũng không nói nhiều, chỉ thoáng hàn huyên vài câu rồi lại tan đi.
Mã Tiểu Duệ là người xuất hiện sau cùng ở bờ sông, lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới, gương mặt vắng lặng, không còn nụ cười vô tâm vô phế như trước.
Người đến người đi, chỉ còn lại bờ sông và dòng nước đang chảy mà thôi.
Thời gian lại một ngày trôi qua.
Tiểu tổ tìm kiếm của Thiên Y Viện và quân cảnh hiệp trợ với nhau tìm kiếm một tuần, cuối cùng bất đắc dĩ tạm ngừng tìm kiếm.
Chỉ để lại hơn mười thành viên ngoại viện tiếp tục duy trì liên lạc với quân cảnh địa phương, tiến hành tìm kiếm và điều tra xung quanh.
Mất tích đã mười ngày, Thiên Y Viện rốt cuộc cũng có lời đồn, tìm kiếm Giang Khương lâu như vậy vẫn không tìm được, khẳng định là đã chết.
Nếu đã chết, trước mắt vẫn còn một Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa, tất cả đều muốn Tế Thế Đỉnh có thể nhanh chóng phát huy tác dụng. Vì thế Chu Thế Dương đã đưa ra vấn đề.
- Nếu Giang Khương đã mất tích, hơn nữa lâu như vậy cũng không có tin tức. Như vậy khả năng Giang Khương đã chết là rất lớn.
Nhìn các vị Thiên y sư và Y sư nhất phẩm xung quanh, Chu Thế Dương nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nói:
- Mặc dù công việc tìm kiếm vẫn tiếp tục, nhưng chúng ta cũng không thể trì hoãn thời gian như vậy. Có thể nhanh chóng để Tế Thế Đỉnh phát huy tác dụng mới là lựa chọn tốt nhất.
Chu Thế Dương nói xong, La Thiên Minh bình thường rất ít khi lên tiếng lại đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Chu Thế Dương:
- Bây giờ Giang Khương ngay cả tin tức còn chưa có, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì cũng chưa xác định được. Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương không thể chờ đợi được mà muốn lấy Tế Thế Đỉnh sao?
- Ông…làm càn.
Nghe được lời này, sắc mặt Chu Thế Dương đỏ lên, không nghĩ đến La Thiên Minh lại dám xé rách da mặt, trực tiếp chỉ trích ông ngay tại hội nghị.
- Làm càn? Haha, La Thiên Minh tôi nhịn lâu lắm rồi. Tôi chỉ có một đồ đệ này, bây giờ có người thừa dịp đồ đệ tôi không có ở đây mà bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Tôi có chỗ nào làm càn chứ?
Gương mặt La Thiên Minh tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ sáng ngời, mang theo sự lợi hại hiếm thấy. Khi đối mặt với Chu Thế Dương không chút thoái nhượng.
- Ông…
Nhìn gương mặt lạnh lùng của La Thiên Minh, Chu Thế Dương nhất thời nghẹn lời.
- Được rồi, ngồi xuống hết đi.
Từ Khải Liễu ngồi ở vị trí chủ vị thở dài, trầm giọng nói:
- Tin tức của Giang Khương tạm thời chưa xác định, việc này để sau hãy nói.
Nghe Từ Khải Liễu nói như thế, La Thiên Minh và Chu Thế Dương mới nhìn nhau hừ một tiếng rồi cùng ngồi xuống.
Các Thiên y sư và nhất phẩm y sư còn lại đều im lặng, trong lòng biết rất rõ. Nếu qua một thời gian nữa mà không thấy Giang Khương trở về, đề tài này sẽ vẫn lấy ra thảo luận tiếp. Đến lúc đó, vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh khẳng định sẽ có không ít người mong chờ. Mà trưởng lão viện bên kia cũng không dễ dàng buông tha.
Trưởng lão Hồ Quang Dương chắc chắn sẽ là một trong số đó.
Nhớ đến vị trưởng lão này, mọi người đều nhịn không được mà cau mày. Ông ta chắc bây giờ đang rất vui.
Danh sách chương