Mạch máu vỡ vụn, ngưng kết thành viên huyết châu trên làn da Giang Khương, sau đó chậm rãi chảy xuống, khiến gương mặt Giang Khương dưới ánh mặt trời thoạt nhìn rất đáng sợ.
Nhưng trong mắt Ngô tiên sinh, nó lại là hình ảnh xinh đẹp nhất.
Nhìn đồng hồ, Ngô tiên sinh cảm thán nói:
- Chậc chậc, Đại tá Giang Khương, mặc dù thiên tư của cậu hiếm thấy, nhưng trụ cột vẫn không được chắc chắn. Mấy người tôi quen, kém nhất cũng phải sau ba mươi sáu tiếng. Tôi thì có thể kiên trì đến ngày thứ ba mới xuất hiện tình huống này. Cậu chưa qua được hai mươi bốn tiếng đã có. Phong quang lúc trước bao nhiêu, lúc này phải trả giá rồi.
Giang Khương có chút khó khăn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trào phúng của Ngô tiên sinh, khóe miệng nhếch lên:
- Tôi cảm thấy ông nên đồng tình cho bản thân mình thì hay hơn. Hơn năm mươi tuổi mới có được vận khí đột phá Thiên giai. Còn tôi chỉ mới hai mấy thôi. Từ lúc tôi tu luyện đến nay đã nổi tiếng rồi. Cho dù thời gian có ngắn, cũng còn tốt hơn một người hơn năm mươi tuổi như ông.
Thấy sắc mặt Ngô tiên sinh trầm xuống sau mỗi lời hắn nói, Giang Khương cười ha hả vài tiếng, nhưng chỉ cười được vài tiếng thì ho khan, sau đó phun ra hai ngụm máu.
- Hắc hắc, được rồi, tiểu tử cậu cứ ở đó mà đắc ý đi. Tình huống bây giờ, cậu sẽ chết, còn tôi thì vẫn còn sống, mà còn sống rất tốt, haha…
Ngô tiên sinh nhìn Giang Khương phun ra hai ngụm máu, sắc mặt vốn đang sa sầm liền chuyển sang tốt đẹp:
- Bây giờ, cậu cứ miệng lưỡi lợi hại đi, rất nhanh sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu. Hahah…
Tình huống của Giang Khương quả nhiên càng lúc càng không ổn. Dưới ảnh hưởng đấu đá lung tung của dược lực, mạch máu toàn thân Giang Khương bắt đầu văng tung tóe. Rất nhiều máu trào ra, khiến huyết châu xuất hiện càng lúc càng nhiều, càng ngày càng lớn, giống như đang tắm trong bể máu.
Thời gian dần trôi, tiếng gầm thống khổ của Giang Khương dần dần biến mất, hơi thở cũng càng lúc càng yếu, bắt đầu hấp hối.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, vẻ hưng phấn trên mặt Ngô tiên sinh lại càng đậm:
- Xem ra không chịu được nữa rồi.
Gương mặt Giang Khương đầy máu, tròng mắt cũng đỏ bừng, chỉ còn chừa lỗ mũi và miệng. Quần áo cũng bị máu nhuộm đỏ.
Thấy tình huống như vậy, Ngô tiên sinh giống như uống phải thuốc kích thích, nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó bước đến kiểm tra hô hấp của hắn.
- Bạo thể mà chết, thật sự là bạo thể mà chết.
Thấy hơi thở của Giang Khương đã cực kỳ yếu ớt, Ngô tiên sinh cảm thán lắc đầu. Lúc trước, ông ta thiếu chút nữa cũng gặp phải tình huống tương tự. Nhưng cũng may ông ta hồng phúc tề thiên, nhân họa đắc phúc, đột phá Thiên giai.
Lúc này Giang Khương cũng đã chìm vào hôn mê. Dược lực của Phá Thiên Đan đã khiến cho kinh mạch toàn thân của hắn bị phá rách bươm, mạch máu cũng bị văng tung tóe.
Mất máu quá nhiều dẫn đến sinh cơ của hắn hạ xuống mức thấp nhất.
Dược lực còn sót lại của Tế Thế Đỉnh đã hoàn toàn bị Phá Thiên Đan kích phát, nhưng không giống như Giang Khương suy nghĩ hai loại dược lực sẽ cùng bộc phát.
Khi dược lực của Phá Thiên Đan đấu đá lung tung trong cơ thể Giang Khương, bắt đầu xung đột với dược lực còn sót lại của Tế Thế Đỉnh, hình xăm trên vai trái Giang Khương bắt đầu lóe lên. Một luồng khí tức quỷ dị từ hình xăm dung nhập vào hai cổ dược lực.
Dưới tác dụng của cổ dược lực này, sức mạnh hay còn gọi là năng lượng của hai loại dược lực tiến hành dung hợp, khiến cho hiệu quả bạo ngược của Phá Thiên Đan bắt đầu chậm lại. Còn dược lực còn sót lại của Tế Thế Đỉnh thì chậm rãi tan rã, hóa thành một luồng khí tức ấm ấp tràn ngập toàn thân Giang Khương, sau đó dung hợp cùng một chỗ rồi tiến vào đan điền của Giang Khương.
Dưới tác dụng của khí tức quỷ dị, hơi thở của Giang Khương càng lúc càng yếu rồi không còn gì nữa.
- Haha, chết rồi, rốt cuộc thì cũng đã chết rồi.
Ngô tiên sinh ở bên cạnh một ngày một đêm, gương mặt hiện lên sự thỏa mãn cực kỳ. Thấy Giang Khương đã không còn một tiếng động, người đầy máu, chỉ cười lạnh một tiếng rồi tiến lên cẩn thận xác nhận. Sau khi khẳng định Giang Khương quả thật đã chết, vẻ mặt mới khoan khoái đắc ý nhìn thuộc hạ bên cạnh:
- Kéo ra ngoài chôn.
- Vâng.
Thấy Giang Khương một thân đầy máu, hai thuộc hạ của Ngô tiên sinh liền cởi Giang Khương khỏi cây đại thụ, thả xuống mặt đất, sau đó lấy ra một cái túi đựng xác đã được chuẩn bị, bỏ Giang Khương vào trong rồi kéo đi.
Bọn họ tìm một nơi đất xốp, dùng xẻng đào một cái hố thật sâu, vùi Giang Khương vào trong rồi lấp đất lại.
Nhìn hai thuộc hạ đã chôn Giang Khương xong, Ngô tiên sinh liền móc điện thoại vệ tinh gọi trực thăng đến. Đợi thuộc hạ thu dọn xong lều vải, chiếc trực thăng cũng chậm rãi xuất hiện trên bầu trời. Nhìn trực thăng đang xoay quanh, Ngô tiên sinh quay lại nhìn đống đất vừa mới chôn Giang Khương, cười lạnh một tiếng rồi theo thuộc hạ rời đi.
- Chúc mừng Ngôt tiên sinh đã báo được thù.
Ngồi trên trực thăng, đám thuộc hạ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề tươi cười chúc mừng Ngô tiên sinh.
- Haha, chúc mừng, chúc mừng.
Chiếc trực thăng bay xa dần, chỉ để lại một đống đất lặng yên cách cây đại thụ không xa.
Nhưng trong mắt Ngô tiên sinh, nó lại là hình ảnh xinh đẹp nhất.
Nhìn đồng hồ, Ngô tiên sinh cảm thán nói:
- Chậc chậc, Đại tá Giang Khương, mặc dù thiên tư của cậu hiếm thấy, nhưng trụ cột vẫn không được chắc chắn. Mấy người tôi quen, kém nhất cũng phải sau ba mươi sáu tiếng. Tôi thì có thể kiên trì đến ngày thứ ba mới xuất hiện tình huống này. Cậu chưa qua được hai mươi bốn tiếng đã có. Phong quang lúc trước bao nhiêu, lúc này phải trả giá rồi.
Giang Khương có chút khó khăn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trào phúng của Ngô tiên sinh, khóe miệng nhếch lên:
- Tôi cảm thấy ông nên đồng tình cho bản thân mình thì hay hơn. Hơn năm mươi tuổi mới có được vận khí đột phá Thiên giai. Còn tôi chỉ mới hai mấy thôi. Từ lúc tôi tu luyện đến nay đã nổi tiếng rồi. Cho dù thời gian có ngắn, cũng còn tốt hơn một người hơn năm mươi tuổi như ông.
Thấy sắc mặt Ngô tiên sinh trầm xuống sau mỗi lời hắn nói, Giang Khương cười ha hả vài tiếng, nhưng chỉ cười được vài tiếng thì ho khan, sau đó phun ra hai ngụm máu.
- Hắc hắc, được rồi, tiểu tử cậu cứ ở đó mà đắc ý đi. Tình huống bây giờ, cậu sẽ chết, còn tôi thì vẫn còn sống, mà còn sống rất tốt, haha…
Ngô tiên sinh nhìn Giang Khương phun ra hai ngụm máu, sắc mặt vốn đang sa sầm liền chuyển sang tốt đẹp:
- Bây giờ, cậu cứ miệng lưỡi lợi hại đi, rất nhanh sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu. Hahah…
Tình huống của Giang Khương quả nhiên càng lúc càng không ổn. Dưới ảnh hưởng đấu đá lung tung của dược lực, mạch máu toàn thân Giang Khương bắt đầu văng tung tóe. Rất nhiều máu trào ra, khiến huyết châu xuất hiện càng lúc càng nhiều, càng ngày càng lớn, giống như đang tắm trong bể máu.
Thời gian dần trôi, tiếng gầm thống khổ của Giang Khương dần dần biến mất, hơi thở cũng càng lúc càng yếu, bắt đầu hấp hối.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, vẻ hưng phấn trên mặt Ngô tiên sinh lại càng đậm:
- Xem ra không chịu được nữa rồi.
Gương mặt Giang Khương đầy máu, tròng mắt cũng đỏ bừng, chỉ còn chừa lỗ mũi và miệng. Quần áo cũng bị máu nhuộm đỏ.
Thấy tình huống như vậy, Ngô tiên sinh giống như uống phải thuốc kích thích, nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó bước đến kiểm tra hô hấp của hắn.
- Bạo thể mà chết, thật sự là bạo thể mà chết.
Thấy hơi thở của Giang Khương đã cực kỳ yếu ớt, Ngô tiên sinh cảm thán lắc đầu. Lúc trước, ông ta thiếu chút nữa cũng gặp phải tình huống tương tự. Nhưng cũng may ông ta hồng phúc tề thiên, nhân họa đắc phúc, đột phá Thiên giai.
Lúc này Giang Khương cũng đã chìm vào hôn mê. Dược lực của Phá Thiên Đan đã khiến cho kinh mạch toàn thân của hắn bị phá rách bươm, mạch máu cũng bị văng tung tóe.
Mất máu quá nhiều dẫn đến sinh cơ của hắn hạ xuống mức thấp nhất.
Dược lực còn sót lại của Tế Thế Đỉnh đã hoàn toàn bị Phá Thiên Đan kích phát, nhưng không giống như Giang Khương suy nghĩ hai loại dược lực sẽ cùng bộc phát.
Khi dược lực của Phá Thiên Đan đấu đá lung tung trong cơ thể Giang Khương, bắt đầu xung đột với dược lực còn sót lại của Tế Thế Đỉnh, hình xăm trên vai trái Giang Khương bắt đầu lóe lên. Một luồng khí tức quỷ dị từ hình xăm dung nhập vào hai cổ dược lực.
Dưới tác dụng của cổ dược lực này, sức mạnh hay còn gọi là năng lượng của hai loại dược lực tiến hành dung hợp, khiến cho hiệu quả bạo ngược của Phá Thiên Đan bắt đầu chậm lại. Còn dược lực còn sót lại của Tế Thế Đỉnh thì chậm rãi tan rã, hóa thành một luồng khí tức ấm ấp tràn ngập toàn thân Giang Khương, sau đó dung hợp cùng một chỗ rồi tiến vào đan điền của Giang Khương.
Dưới tác dụng của khí tức quỷ dị, hơi thở của Giang Khương càng lúc càng yếu rồi không còn gì nữa.
- Haha, chết rồi, rốt cuộc thì cũng đã chết rồi.
Ngô tiên sinh ở bên cạnh một ngày một đêm, gương mặt hiện lên sự thỏa mãn cực kỳ. Thấy Giang Khương đã không còn một tiếng động, người đầy máu, chỉ cười lạnh một tiếng rồi tiến lên cẩn thận xác nhận. Sau khi khẳng định Giang Khương quả thật đã chết, vẻ mặt mới khoan khoái đắc ý nhìn thuộc hạ bên cạnh:
- Kéo ra ngoài chôn.
- Vâng.
Thấy Giang Khương một thân đầy máu, hai thuộc hạ của Ngô tiên sinh liền cởi Giang Khương khỏi cây đại thụ, thả xuống mặt đất, sau đó lấy ra một cái túi đựng xác đã được chuẩn bị, bỏ Giang Khương vào trong rồi kéo đi.
Bọn họ tìm một nơi đất xốp, dùng xẻng đào một cái hố thật sâu, vùi Giang Khương vào trong rồi lấp đất lại.
Nhìn hai thuộc hạ đã chôn Giang Khương xong, Ngô tiên sinh liền móc điện thoại vệ tinh gọi trực thăng đến. Đợi thuộc hạ thu dọn xong lều vải, chiếc trực thăng cũng chậm rãi xuất hiện trên bầu trời. Nhìn trực thăng đang xoay quanh, Ngô tiên sinh quay lại nhìn đống đất vừa mới chôn Giang Khương, cười lạnh một tiếng rồi theo thuộc hạ rời đi.
- Chúc mừng Ngôt tiên sinh đã báo được thù.
Ngồi trên trực thăng, đám thuộc hạ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề tươi cười chúc mừng Ngô tiên sinh.
- Haha, chúc mừng, chúc mừng.
Chiếc trực thăng bay xa dần, chỉ để lại một đống đất lặng yên cách cây đại thụ không xa.
Danh sách chương