Khi Mã Tiểu Duệ bưng hộp cơm đến trước cửa phòng hội nghị, đang định cầm điện thoại nhờ trung tâm giám sát mở cửa đưa cơm cho Giang Khương, liền nhìn thấy Viện trưởng Từ đang dồn dập bước đến, sắc mặt lúc nào cũng lạnh như băng lại hiện lên một tia kinh nghi.   

Nhìn thấy biểu hiện của Viện trưởng như vậy, Mã Tiểu Duệ đang cầm điện thoại liền cứng đờ, vội vàng buông điện thoại, mang theo chút khẩn trương tránh qua một bên.   

Thấy Mã Tiểu Duệ đang đứng, Từ Khải Liễu thoáng có chút chần chừ, nhưng vẫn dùng tay ấn vào cái nút bên cạnh.   

Cửa phòng hội nghị mở ra, một luồng gió từ trong phòng hội nghị xông ra ngoài, thổi bay tóc hai người. Từ Khải Liễu đã sớm có chuẩn bị, nhưng Mã Tiểu Duệ thì vẫn không nhịn được mà kinh hô một tiếng.   

- Chuyện gì xảy ra?   

Nhìn Từ Khải Liễu nhanh chóng bước vào phòng hội nghị, Mã Tiểu Duệ cũng vội vàng đi theo.   

Sau khi đi vào, liền phát hiện phòng hội nghị vốn đang bình thường lúc này gió lớn ngập tràn, rèm cửa xung quanh giống như bị cuồng phong xoáy lên.   

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mã Tiểu Duệ ngẩn người một lát liền khẩn trương nhìn về phía Giang Khương, nhìn thấy hắn vẫn dựa vào đại đỉnh mà ngủ thiếp đi. Chung quanh cuồng phong gào thét vẫn không hề ảnh hưởng đến hắn.   

Trong lúc Mã Tiểu Duệ muốn tiến lên đánh thức hắn, liền bị Từ Khải Liễu kéo lại. Mã Tiểu Duệ ngạc nhiên nhìn bà, liền nhìn thấy Từ Khải Liễu khoát tay, nói:   

- Đừng quấy rầy cậu ấy.   

- Vâng.   

Nghe Từ Khải Liễu nói như vậy, Mã Tiểu Duệ liền gật đầu, cũng không tiến lên, chỉ khẩn trương hỏi:   

- Viện trưởng, Giang Khương là…   

Từ Khải Liễu khoát tay, sau đó bước lên hai bước, yên lặng nhìn Giang Khương một lúc, sau đó thở dài, rồi quay lại nở nụ cười vui mừng, vẫy tay gọi Mã Tiểu Duệ ra ngoài.   

Nhìn nụ cười trên gương mặt Viện trưởng, lúc này Mã Tiểu Duệ mới thoáng yên tâm được một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, sau đó mới cùng Từ Khải Liễu bước ra ngoài.   

- Tiểu Duệ, con không cần đưa cơm cho Giang Khương nữa.   

Nhìn cánh cửa phòng hội nghị đóng lại, Từ Khải Liễu nhìn Mã Tiểu Duệ, nói.   

- Vậy…anh ấy…   

Nghe nói không cần đưa cơm, sắc mặt Mã Tiểu Duệ hơi thay đổi. Không thể đưa cơm, đồng nghĩa không được gặp hắn nữa.   

- Không sao đâu. Tình huống của cậu ấy rất tốt.   

- Cũng không biêt khi nào cậu ấy tỉnh lại. Khi nào tỉnh, ta sẽ thông báo cho con.   

Nhìn cô gái trước mặt, Viện trưởng Từ nở nụ cười ấm áp:   

- Bây giờ không thể để ai quấy rầy cậu ấy được.   

- Không thể quấy rầy?   

Thấy Viện trưởng nhìn mình, lại còn nở nụ cười quái lạ, sắc mặt Mã Tiểu Duệ có chút ửng đỏ, nghi hoặc hỏi.   

- Ừm, bây giờ Giang Khương đang bị vây trong trạng thái rất kỳ diệu. Ta cũng không xác định khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại, nhưng đối với cậu ấy mà nói, đây là một chuyện rất tốt.   

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Mã Tiểu Duệ, Từ Khải Liễu khẽ cười.   

Thoáng dừng lại một chút, Từ Khải Liễu đột nhiên dùng tay xoa đầu Mã Tiểu Duệ. Trong lúc Mã Tiểu Duệ đang nghi hoặc, liền nghe Từ Khải Liễu cười nói:   

- Tiểu Duệ, có phải con rất thích Giang Khương hay không?   

- Hả…a, không.   

Nghe được lời này, gương mặt Mã Tiểu Duệ trong nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt hiện lên sự bối rối, đang định lên tiếng, liền nhìn thấy ánh mắt như thấu triệt hết mọi thứ của Viện trưởng Từ, Mã Tiểu Duệ ngượng ngùng cúi đầu.   

Nhìn vẻ mặt của Mã Tiểu Duệ, Từ Khải Liễu thở dài:   

- Giang Khương có bạn gái rồi, con có biết không?   

Mã Tiểu Duệ nhẹ nhàng cắn môi rồi gật đầu.   

- Được rồi, chuyện tình cảm, trưởng bối chúng ta không quản được. Nhưng Giang Khương là một cậu bé rất ưu tú, so với những gì mà các con tưởng tượng còn muốn ưu tú hơn.   

Từ Khải Liễu vỗ vai Mã Tiểu Duệ, thở dài nói:   

- Cho nên, nếu đã thích thì cố gắng lên. Tuổi các con còn rất trẻ, đừng để sau này phải hối hận.   

Dứt lời, Viện trưởng Từ chậm rãi xoay người sang chỗ khác, bước được hai bước, lại quay đầu nói:   

- Chuyện của Giang Khương đừng nói cho ai biết, bao gồm cả sư phụ con, hiểu chưa?   

- Vâng, vâng.   

Đỏ mặt, còn chưa tiêu hóa được lời của Viện trưởng, Mã Tiểu Duệ bối rối gật đầu.   

Khi Giang Khương tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Đang định ngồi dậy, hắn liền nhìn thấy đối diện mình là Viện trưởng Từ Khải Liễu đang nhìn mình chằm chằm.   

Giang Khương mở to mắt, rồi lại nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có ai khác, chỉ có Từ Khải Liễu, lúc này mới cố sức thẳng thắt lưng, dùng tay sờ đầu vẫn còn choáng váng của mình, cảm nhận được cái bụng của mình đang vang lên ọt ọt, không khỏi cười khổ nói:   

- Viện trưởng, người có mang cơm cho con không?   

- Cơm?   

Từ Khải Liễu rõ ràng cũng nghe được tiếng kêu phát ra từ bụng Giang Khương, mày có chút cau lại, sau đó hừ lạnh:   

- Muốn ăn cơm thì được thôi, nhưng phải thành thật cho ta.   

- Ơ!   

Giang Khương không nhịn được mà nhìn chung quanh, thấy quả thật không còn ai khác, chỉ có một mình Viện trưởng đại nhân ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt uy nghiêm, trong lòng liền cười khổ, chớp mắt nói:   

- Viện trưởng đại nhân, người đây là tư thiết công đường.   

Chỉ là bạn học Giang Khương giả bộ đáng thương còn chưa xong, liền nghe được một tiếng gào to:  

- Thành thật cho ta. Nếu không nói thật, đừng hòng ăn cơm.   

Giang Khương thật không ngờ, Viện trưởng luôn hòa ái dễ gần lại có lúc giậu đổ bìm leo, uy hiếp người ta như vậy.   

Sờ bụng, Giang Khương quyết định thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng. Dù sao, không được ăn cơm là chuyện đáng sợ nhất. Đương nhiên, thành thật đến đâu thì còn phải tùy tình hình.   

Rốt cuộc nửa tiếng sau, sắc mặt Giang Khương đã có chút trắng bệch được nhà ăn đưa đến một phần cơm nóng hổi, đồng thời được cho phép ra ngoài tắm rửa thay quần áo.   

Viện trưởng đại nhân rất hài lòng, chỉ là trước khi đi đã nói cho Giang Khương biết, ba ngày sau, thủ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương của Trưởng lão viện sẽ đại giá quang lâm, dùng danh nghĩa quan tâm thành viên tầng thấp mà đến thăm Giang Khương, đồng thời có buổi nói chuyện thân mật với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện