Theo động tác của Giang Khương, hình xăm trên vai trái mãnh liệt lóe lên, thậm chí ngay bàn tay Giang Khương cũng bắt đầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Đồng thời, nắp đỉnh cách xa ngàn dặm cũng cảm nhận được dị biến, nhanh chóng tăng tốc.
Người thanh niên đang nằm trong quan tài gỗ cau mày, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc. Sau khi cảm nhận một chút, rốt cuộc tay vịn quan tài ngồi dậy.
Gương mặt bình tĩnh của Giang Khương cũng đỏ lên, gân xanh trên trán xuất hiện, giống như đang toàn lực làm một chuyện gì đó.
Nhưng tình huống này chỉ giằng co hơn mười giây ngắn ngủi, đột nhiên trong đầu Giang Khương xuất hiện một tin tức:
- Năng lượng tiêu tốn quá lớn, năng lượng chứa đựng khô cạn, chủ thể lâm vào trạng thái hôn mê.
Khi tin tức này hiện lên, tốc độ lóe sáng của đại đỉnh và hình xăm dần dần chậm lại. Ánh sáng nơi bàn tay Giang Khương cũng giảm dần. Sắc mặt của hắn cũng trở lại bình thường, hô hấp đều đặn.
Sau mấy giây, năng lượng cổ quái được hấp thu hết vào trong cơ thể Giang Khương. Hình xăm và đại đỉnh cũng ngừng lóe sáng, sau đó lặng yên không một tiếng động, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Cách đó ngàn dặm, nắp đỉnh cũng trở lại bình thường. Chỉ có người thanh niên tuấn mỹ quay đầu nhìn cái hộp không một tiếng động, cau mày một cái rồi nằm xuống. Nắp quan tài cũng tự động khép lại.
Giang Khương vẫn ngủ yên, chỉ là hô hấp đã nhỏ hơn. Lông mi vốn đang run run cũng không còn cử động nữa, chỉ có tinh thần là không ngừng vận chuyển. Vô số những mảnh ghép trí nhớ không ngừng hiện lên trong đầu Giang Khương. Ngũ Cầm Vận Khí Pháp vẫn tiếp tục vận hành, chỉ là trở nên như có như không.
Cứ như vậy, Giang Khương dựa lưng vào đại đỉnh không nhúc nhích. Nếu lúc này có người đến gần, khẳng định sẽ bị giật mình. Bởi vì hô hấp và nhịp tim của Giang Khương đã ngừng lại, chỉ có hình xăm trên vai trái là vẫn không ngừng lóe lên.
Không biết qua bao lâu, Viện trưởng Từ đã xử lý xong phần văn kiện cuối cùng trong tay. Khi nâng tách trà lên nhấp một ngụm, dường như nhớ đến điều gì đó liền nhẹ nhàng khởi động màn hình phía đối diện.
Nhìn Giang Khương vẫn ngủ say như cũ, mày liền cau lại. Nhìn đồng hồ, ánh mắt của bà hiện lên vẻ không vui. Tiểu tử này cứ như vậy mà ngủ sao?
Sau khi cau mày, Từ Khải Liễu nhẹ lắc đầu tắt màn hình, sau đó tiếp tục xem văn kiện.
Không ai quấy rầy, Giang Khương lẳng lặng nằm yên, trong đầu nhanh chóng vận chuyển. Những mảnh nhỏ trí nhớ vừa mới được hấp thu bắt đầu xoáy lên, sau đó dần dần được tiêu hóa.
Tình huống này đã lâu rồi không có xuất hiện. Sau khi Giang Khương hấp thu hết trí nhớ của tổ sư gia thì không còn gặp tình huống này nữa.
Nhưng bây giờ hắn lại một lần nữa lâm vào.
Bên cạnh một cái lò nóng hôi hổi, một người đàn ông trung niên cường tráng đem một khối kim loại bỏ vào bên trong lò, rồi nhìn miệng lò nổi lên bọt nước.
Ông múc nước rót vào một cái khuôn, sau đó tưới nước lạnh, tạo thành một cái hình.
Một lão nhân tóc tết, râu mép dài nửa thước, mặc độc một cái quần khố, đứng phía trước cái khuôn, cẩn thận mở khuôn ra, nhìn đại đỉnh nóng hổi, liền cầm dao cắt vào mạch của mình, rưới máu lên trên đại đỉnh.
Trong cảm giác mơ màng, Giang Khương thậm chí có thể cảm giác được sau khi máu của lão nhân kia được rót vào trong đại định đã chậm rãi dung nhập, lan tràn theo các hoa văn, cho đến khi bao phủ toàn bộ đại đỉnh.
Sau đó Giang Khương lại nhìn thấy lão nhân ăn mặc nghiêm chỉnh, là một trường bào màu xanh, ngồi bên cạnh đại đỉnh. Cạnh ông là hai thanh y đồng tử đang đưa một chiếc dĩa đến trước mặt ông. Bên trong dĩa là đủ loại dược vật.
- Đốt lửa.
Theo tiếng nói của lão đầu, bên trong đại đỉnh bốc lên một ngọn lửa.
- Một lít nước Vô Căn.
Đồng tử bên cạnh rất nhanh múc nước từ cái thùng gỗ đổ vào trong đỉnh.
Không bao lâu sau, lão đầu nheo mắt, nói tiếp:
- Ba lượng Kim Tĩnh Thảo.
- Năm miếng Đường Tâm Quán.
- Lửa giảm ba phần.
- Hai miếng Sơn Tham ba trăm năm.
- Giảm lửa một phần.
Giang Khương có thể cảm nhận được hắn có thể đọc ra phân lượng và trình tự của các loại thuốc. Thậm chí hắn có thể biết được bước kế tiếp lão đầu sẽ làm cái gì, đồng thời cũng cảm nhận được rõ ràng độ ấm, sự biến hóa của dược vật để điều chỉnh độ lửa kịp thời. Hơn nữa, hắn còn biết nếu lửa lớn quá hoặc nhỏ quá sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.
Cảnh tượng như vậy không ngừng xuất hiện, chỉ là từng cảnh không giống nhau. Mỗi một lần dược vật đều thay đổi, cứ như vậy mà hiện ra trong đầu Giang Khương.
Từ khi cảnh tượng đó xuất hiện, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp không ngừng vận chuyển trong cơ thể, không ngừng hấp thu khí tức năng lượng, rốt cuộc xung quanh Giang Khương bắt đầu hình thành một dòng suối năng lượng.
Dòng suối năng lượng này rất nhanh tiến vào cơ thể Giang Khương, bổ sung năng lượng đã tiêu tốn của hắn, sau đó lấy Giang Khương làm trung tâm, hình thành một vòi rồng nhỏ, khiến rèm cửa trong phòng hội nghị bắt đầu lay động.
Khi Thiên y sư Từ Khải Liễu mở màn hình lần nữa, liền nhìn thấy rèm cửa bốn phía đang bay phần phật.
- Cái gì vậy?
Nhìn rèm cửa lay động, Thiên y sư Từ Khải Liễu không khỏi ngẩn cả người. Bà biết, tuy trong phòng hội nghị có cửa sổ, nhưng cửa sổ đã được đóng chặt, rèm cửa không có khả năng bị gió tốc lên, nhưng…
Nhìn rèm cửa lay động, còn Giang Khương vẫn nằm yên, quần áo, thậm chí tóc cũng không hề nhúc nhích, sắc mặt Từ Khải Liễu lập tức biến đổi.
Người thanh niên đang nằm trong quan tài gỗ cau mày, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc. Sau khi cảm nhận một chút, rốt cuộc tay vịn quan tài ngồi dậy.
Gương mặt bình tĩnh của Giang Khương cũng đỏ lên, gân xanh trên trán xuất hiện, giống như đang toàn lực làm một chuyện gì đó.
Nhưng tình huống này chỉ giằng co hơn mười giây ngắn ngủi, đột nhiên trong đầu Giang Khương xuất hiện một tin tức:
- Năng lượng tiêu tốn quá lớn, năng lượng chứa đựng khô cạn, chủ thể lâm vào trạng thái hôn mê.
Khi tin tức này hiện lên, tốc độ lóe sáng của đại đỉnh và hình xăm dần dần chậm lại. Ánh sáng nơi bàn tay Giang Khương cũng giảm dần. Sắc mặt của hắn cũng trở lại bình thường, hô hấp đều đặn.
Sau mấy giây, năng lượng cổ quái được hấp thu hết vào trong cơ thể Giang Khương. Hình xăm và đại đỉnh cũng ngừng lóe sáng, sau đó lặng yên không một tiếng động, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Cách đó ngàn dặm, nắp đỉnh cũng trở lại bình thường. Chỉ có người thanh niên tuấn mỹ quay đầu nhìn cái hộp không một tiếng động, cau mày một cái rồi nằm xuống. Nắp quan tài cũng tự động khép lại.
Giang Khương vẫn ngủ yên, chỉ là hô hấp đã nhỏ hơn. Lông mi vốn đang run run cũng không còn cử động nữa, chỉ có tinh thần là không ngừng vận chuyển. Vô số những mảnh ghép trí nhớ không ngừng hiện lên trong đầu Giang Khương. Ngũ Cầm Vận Khí Pháp vẫn tiếp tục vận hành, chỉ là trở nên như có như không.
Cứ như vậy, Giang Khương dựa lưng vào đại đỉnh không nhúc nhích. Nếu lúc này có người đến gần, khẳng định sẽ bị giật mình. Bởi vì hô hấp và nhịp tim của Giang Khương đã ngừng lại, chỉ có hình xăm trên vai trái là vẫn không ngừng lóe lên.
Không biết qua bao lâu, Viện trưởng Từ đã xử lý xong phần văn kiện cuối cùng trong tay. Khi nâng tách trà lên nhấp một ngụm, dường như nhớ đến điều gì đó liền nhẹ nhàng khởi động màn hình phía đối diện.
Nhìn Giang Khương vẫn ngủ say như cũ, mày liền cau lại. Nhìn đồng hồ, ánh mắt của bà hiện lên vẻ không vui. Tiểu tử này cứ như vậy mà ngủ sao?
Sau khi cau mày, Từ Khải Liễu nhẹ lắc đầu tắt màn hình, sau đó tiếp tục xem văn kiện.
Không ai quấy rầy, Giang Khương lẳng lặng nằm yên, trong đầu nhanh chóng vận chuyển. Những mảnh nhỏ trí nhớ vừa mới được hấp thu bắt đầu xoáy lên, sau đó dần dần được tiêu hóa.
Tình huống này đã lâu rồi không có xuất hiện. Sau khi Giang Khương hấp thu hết trí nhớ của tổ sư gia thì không còn gặp tình huống này nữa.
Nhưng bây giờ hắn lại một lần nữa lâm vào.
Bên cạnh một cái lò nóng hôi hổi, một người đàn ông trung niên cường tráng đem một khối kim loại bỏ vào bên trong lò, rồi nhìn miệng lò nổi lên bọt nước.
Ông múc nước rót vào một cái khuôn, sau đó tưới nước lạnh, tạo thành một cái hình.
Một lão nhân tóc tết, râu mép dài nửa thước, mặc độc một cái quần khố, đứng phía trước cái khuôn, cẩn thận mở khuôn ra, nhìn đại đỉnh nóng hổi, liền cầm dao cắt vào mạch của mình, rưới máu lên trên đại đỉnh.
Trong cảm giác mơ màng, Giang Khương thậm chí có thể cảm giác được sau khi máu của lão nhân kia được rót vào trong đại định đã chậm rãi dung nhập, lan tràn theo các hoa văn, cho đến khi bao phủ toàn bộ đại đỉnh.
Sau đó Giang Khương lại nhìn thấy lão nhân ăn mặc nghiêm chỉnh, là một trường bào màu xanh, ngồi bên cạnh đại đỉnh. Cạnh ông là hai thanh y đồng tử đang đưa một chiếc dĩa đến trước mặt ông. Bên trong dĩa là đủ loại dược vật.
- Đốt lửa.
Theo tiếng nói của lão đầu, bên trong đại đỉnh bốc lên một ngọn lửa.
- Một lít nước Vô Căn.
Đồng tử bên cạnh rất nhanh múc nước từ cái thùng gỗ đổ vào trong đỉnh.
Không bao lâu sau, lão đầu nheo mắt, nói tiếp:
- Ba lượng Kim Tĩnh Thảo.
- Năm miếng Đường Tâm Quán.
- Lửa giảm ba phần.
- Hai miếng Sơn Tham ba trăm năm.
- Giảm lửa một phần.
Giang Khương có thể cảm nhận được hắn có thể đọc ra phân lượng và trình tự của các loại thuốc. Thậm chí hắn có thể biết được bước kế tiếp lão đầu sẽ làm cái gì, đồng thời cũng cảm nhận được rõ ràng độ ấm, sự biến hóa của dược vật để điều chỉnh độ lửa kịp thời. Hơn nữa, hắn còn biết nếu lửa lớn quá hoặc nhỏ quá sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.
Cảnh tượng như vậy không ngừng xuất hiện, chỉ là từng cảnh không giống nhau. Mỗi một lần dược vật đều thay đổi, cứ như vậy mà hiện ra trong đầu Giang Khương.
Từ khi cảnh tượng đó xuất hiện, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp không ngừng vận chuyển trong cơ thể, không ngừng hấp thu khí tức năng lượng, rốt cuộc xung quanh Giang Khương bắt đầu hình thành một dòng suối năng lượng.
Dòng suối năng lượng này rất nhanh tiến vào cơ thể Giang Khương, bổ sung năng lượng đã tiêu tốn của hắn, sau đó lấy Giang Khương làm trung tâm, hình thành một vòi rồng nhỏ, khiến rèm cửa trong phòng hội nghị bắt đầu lay động.
Khi Thiên y sư Từ Khải Liễu mở màn hình lần nữa, liền nhìn thấy rèm cửa bốn phía đang bay phần phật.
- Cái gì vậy?
Nhìn rèm cửa lay động, Thiên y sư Từ Khải Liễu không khỏi ngẩn cả người. Bà biết, tuy trong phòng hội nghị có cửa sổ, nhưng cửa sổ đã được đóng chặt, rèm cửa không có khả năng bị gió tốc lên, nhưng…
Nhìn rèm cửa lay động, còn Giang Khương vẫn nằm yên, quần áo, thậm chí tóc cũng không hề nhúc nhích, sắc mặt Từ Khải Liễu lập tức biến đổi.
Danh sách chương