Nhìn vẻ mặt thần bí của Trương Nguyên, Giang Khương vô cùng bình tĩnh. Tuy nói hắn có sự đề phòng đối với Trương Nguyên, nhưng cũng không thèm để ý. Ở Hoa Hạ này, đúng là không có cái gì để cho hắn sợ.   

Ở thế tục, đừng nói chỉ là một Trương Nguyên nho nhỏ trước mặt, cho dù là bảy cự đầu, hắn cũng chẳng chút úy kỵ. Về phần khí tức không bình thường trên người Trương Nguyên, hắn cũng chẳng sợ. Từ lúc trở về nước cho đến nay, đấu với người khác mấy lần, lần nào cũng là từ trong nguy hiểm mà bước ra. Thậm chí ngay cả cấp bậc như Tôn Diệu Nguyệt hắn cũng có thể đối phó được. Thứ tiểu lâu la này, hắn lại càng không thèm để ý.   

Nhưng hắn có chút tò mò, không biết Trương Nguyên tìm hắn là có chuyện gì.   

Khi Trương Nguyên nói mời Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu mang Tiểu Bảo ra ngoài để y nói chuyện riêng, Giang Khương cũng không phản đối. Hắn thật sự hiếu kỳ không biết người trước mặt là ai. Con ông cháu cha mà có năng lượng khí tức đặc biệt như vậy, quả thật là rất kỳ quái.   

Mặc dù Giang Khương không muốn bị phiền toái, nhưng nếu đối phương đã tìm đến cửa, hắn cũng muốn biết rõ ràng mục đích của đối phương.   

- Giang thiếu, mời uống trà.   

Trương Nguyên bưng bình trà, rót vào tách cho Giang Khương.   

Cầm tách trà nhấp một ngụm, Giang Khương có chút cau mày. Gần đây hắn uống Thanh Tâm trà của Thiên Y Viện không ít. Khi uống loại trà khác, dường như có chút không quen.   

- Như thế nào, Giang thiếu, trà không hợp khẩu vị?   

Trương Nguyên nhạy cảm nắm bắt được động tác lơ đãng của Giang Khương.   

- Rất ngon.   

Giang Khương lắc đầu, nhìn Trương Nguyên, hỏi:   

- Không biết hôm nay Nguyên thiếu tìm tôi là có việc gì?   

Thấy Giang Khương hỏi, thần sắc Trương Nguyên có chút nghiêm túc lại, gật đầu nói:   

- Hôm nay tìm Giang thiếu, quả thật có một việc cần thương lượng.   

- Xin cứ nói.   

Giang Khương tiện tay nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Trương Nguyên.   

Nhìn tấm bản đồ trên bàn, nghe Trương Nguyên nói, thần sắc của Giang Khương vẫn bất động.   

- Giang thiếu…   

Thấy Giang Khương lạnh nhạt không nói, Trương Nguyên hơi cau mày, tiếp tục:   

- Lần này có sáu huynh đệ chúng ta tham gia vào. Nếu thuận lợi, mỗi người có thể kiếm được bảy tám triệu. Bây giờ chỉ thiếu một mình Giang thiếu anh. Nếu anh có thể gia nhập, bên phía chúng tôi có thể tiến hành ngay.   

Dứt lời, Trương Nguyên lẳng lặng nhìn Giang Khương, chờ hắn trả lời. Giang Khương không phải là một nhân vật đơn giản. Trương Nguyên hoàn toàn không nghi ngờ chuyện này. Cho nên y không tin đối phương không nhận ra phong hiểm trong đó.   

Nhưng Trương Nguyên tin đối phương sẽ gật đầu.   

Mặc dù hắn không phải là một nhân vật đơn giản, lai lịch lại không nhỏ, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tử ở nông thôn. Bảy tám triệu tin rằng sẽ đủ hấp dẫn bất cứ kẻ nào, huống chi là Giang Khương.   

Bảy tám triệu, một con số đủ để bất cứ kẻ nào điên cuồng. Y không tin Giang Khương sẽ từ chối. Với thân phận đằng sau hắn cộng với những chuyện mà hắn đã làm trước đây, chút phong hiểm đó chẳng đáng là gì. Hắn không có khả năng không động tâm.  

Trương Nguyên cũng không chờ đợi bao lâu, đẩy phần văn kiện đến trước mặt Giang Khương, mỉm cười nói:   

- Giang thiếu có thể xem qua một chút. Nếu anh đồng ý, ký một chữ lên trên là được.   

Nhìn trang giấy chỉ có vài chữ, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, khiến cho Trương Nguyên ngồi đối diện lại càng đắc ý.   

Tài liệu này chẳng ghi cái gì nhiều, thậm chí đồ vật có liên quan cũng không nói rõ, chỉ có ý là sáu người hợp thành một tập đoàn đầu tư. Trong đó đã có sáu cái tên. Ngoại trừ Trương Nguyên và Khương Dương, còn có hơn phân nửa cái tên hắn đã nghe qua.   

Giang Khương cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Ngoại trừ hắn ra, những người còn lại đều là người trong gia tộc lớn. Không hề nghi ngờ, hắn chính là người đại diện cho Dương gia.   

Thấy Giang Khương đọc tư liệu, Trương Nguyên mỉm cười. Hắn tin rằng Giang Khương sẽ ký tên lên trên văn kiện. Nếu không có gì ngoài ý muốn, mỗi tài khoản sẽ có thêm bảy triệu. Mặc dù có chút phong hiểm, nhưng có thân phận, năng lực và can đảm chống đỡ, cho dù có phong hiểm cũng không tính là gì.   

Dưới ánh mắt chờ mong của Trương Nguyên, Giang Khương vẫn mỉm cười không nói rốt cuộc đã lên tiếng. Nhưng không phải là đáp án mà Trương Nguyên mong muốn.   

- Cảm ơn ý tốt của Nguyên thiếu. Tiền quả thật rất hấp dẫn, nhưng Giang mỗ tạm thời không thiếu tiền.   

Giang Khương mỉm cười nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó định đứng dậy rời đi.   

Nghe được lời này, Trương Nguyên biến sắc, không nghĩ đến Giang Khương lại cự tuyệt, lại còn cự tuyệt một cách dứt khoát.   

- Giang thiếu, anh xác định sao?   

Nhìn Giang Khương buông tách trà xuống định rời đi, Trương Nguyên trầm giọng nói:   

- Chẳng lẽ tôi còn chưa nói rõ? Chỉ cần một chữ ký của anh, chuyện kế tiếp sẽ do tôi và những người còn lại làm, không cần Giang thiếu lộ diện. Đến lúc đó Giang thiếu chỉ cần chờ lấy tiền là được.   

Nhìn vẻ mặt ngoài ý muốn của Trương Nguyên, Giang Khương cười nói:   

- Tiền đúng là rất hấp dẫn. Tôi quả thật rất muốn lấy bảy triệu, nhưng còn phải xem có năng lực để lấy hay không. Tôi tự nhận mình không có năng lực này. Cảm ơn hảo ý của Nguyên thiếu.   

- Giang Khương, anh không cân nhắc lại sao?   

Thấy Giang Khương đã bước đến cửa, giọng nói của Trương Nguyên rốt cuộc lạnh xuống. Hạng mục này y nhất định phải lấy cho bằng được. Kéo Giang Khương xuống nước cũng là một mục đích tương đối lớn trong đó.   

Nghe giọng nói âm lãnh của Trương Nguyên, Giang Khương dừng bước, sau đó xoay người lại nhìn Trương Nguyên, nói:   

- Xem ra Nguyên thiếu vẫn còn có cái chưa lấy ra? Nói thẳng ra đi. Ngoại trừ bảy triệu này, còn có thứ gì khiến Giang mỗ động tâm hay không?   

- Có, đương nhiên là có rồi.   

Trương Nguyên mỉm cười, nói:   

- Giang thiếu, tôi chỉ nói thêm câu nữa, chỉ cần Giang thiếu anh gật đầu, như vậy chúng ta sẽ là anh em tốt.   

- Anh em tốt?   

Giang Khương cau mày, sau đó cười lớn:   

- Tôi họ Giang.   

- Anh…   

Nghe được lời này của Giang Khương, sắc mặt Trương Nguyên phát lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn quét qua Giang Khương, đột nhiên mỉm cười, gật đầu nói:   

- Tốt lắm, nếu Giang thiếu đã trực tiếp như vậy, vậy chúng ta không cần vòng vo nữa.   

- Thiên Y Viện có quy định rõ ràng, không cho phép nhúng tay vào chuyện của thế tục. Nhưng gần đây hình như Giang thiếu có chút vi phạm quy định thì phải.   

Trương Nguyên nói xong, sau đó nhìn Giang Khương dừng bước, gương mặt lộ vẻ đắc ý.   

Y không định vận dụng chiêu này. Dù sao, chỉ cần Giang Khương nhúng tay vào việc này, xem như hắn đã xuống thuyền. Đến lúc đó, mọi thứ đều đơn giản, hoàn toàn không cần y phải nói thẳng, dùng những từ ngữ uy hiếp đối phương.   

Nhưng bây giờ, thật không nghĩ đến Giang Khương lại bức y phải sử dụng chiêu này. Đúng là có chút ngoài ý muốn.   

Nghe Trương Nguyên nói xong, sắc mặt Giang Khương rốt cuộc thay đổi, sau đó xoay người lại, lặng yên nhìn Trương Nguyên một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của Trương Nguyên mà nở nụ cười.   

- Anh cười cái gì?   

Thấy Giang Khương không kinh hoảng như mình đã nghĩ, trong lòng Trương Nguyên có chút kinh nghi.   

- Anh đem Thiên Y Viện ra uy hiếp tôi, xem ra là anh đã sớm có chuẩn bị.   

Giang Khương cũng không có ý định đi nữa, quay ngược trở lại ngồi xuống ghế, cầm lấy bình trà tự rót cho mình một tách.   

Nhìn động tác nhàn nhã của Giang Khương, sắc mặt Trương Nguyên thay đổi, rốt cuộc thở hắt ra, sau đó học theo Giang Khương ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà, mỉm cười nói:   

- Đúng là ngoài dự liệu. Giang thiếu khó đối phó hơn tôi đã nghĩ nhiều. Chỉ là tôi không biết bây giờ Giang Khương muốn thế nào? Hay là anh đang giả vờ bình tĩnh?   

Giang Khương mỉm cười nhìn Trương Nguyên, ánh mắt lãnh đạm:   

- Không phải tưởng tượng mà tôi thật sự còn khó đối phó hơn anh đã tưởng tượng. Về phần có giả bộ hay không, tôi nghĩ Nguyên thiếu cũng hiểu. Nếu không quan tâm, tôi cũng không ngồi đây nói cái gì với anh nữa.   

Nói xong, Giang Khương lại nhấp một ngụm trà, sau đó nói tiếp:   

- Tôi không biết anh có thân phận gì, cũng không biết bối cảnh sau lưng anh là gì, thậm chí còn không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì. Nhưng nếu hôm nay anh tìm tôi, muốn kéo tôi xuống nước, lại có dũng khí nói với tôi như vậy, tốt hơn hết là anh nên chuẩn bị một chút đi.   

Buông tách trà trong tay, Giang Khương lẳng lặng nhìn Trương Nguyên, nói:   

- Vốn tôi không có ý định nói nhiều hay xuất hiện nhiều cùng với anh, nhưng bây giờ anh đã gặp tôi, vì thế lần này anh xem như phiền phức rồi.   

Ánh sáng phát ra từ mắt của Giang Khương khiến cho người ta có chút sợ, cộng thêm lời nói tản ra mùi nguy hiểm, trong lòng Trương Nguyên khẽ run lên. Bây giờ y có chút hối hận, bắt đầu ý thức được dường như mình đã phạm sai lầm.   

Đương nhiên không phải y hối hận vì mình đã gặp đối phương. Y hối hận vì mình đã quá khinh thường đối phương. Vốn hết thảy đã là chuyện nằm trong tay, bây giờ lại dường như không được nắm chắc.   

Âm thầm quyết định, nhất định phải triệu tập tất cả lực lượng tiến hành điều tra về đối phương một lần nữa, nhưng Trương Nguyên cũng không có bất kỳ thoái ý nào. Vốn y xuất hiện, mục đích trong đó là kéo Giang Khương xuống nước. Nếu Giang Khương không bị kéo xuống nước, hành động kế tiếp của y sẽ rất khó mà tiến hành. Bây giờ có chút khó khăn ngoài ý muốn xuất hiện, nhưng Trương Nguyên tin rằng mình có đủ tiền vốn để kéo đối phương xuống nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện