Nghe thanh âm đột nhiên vang lên, nữ nhân viên bán hàng ngây người, ngay cả đám người Giang Khương cũng vậy.
Một món đồ chơi cao đến hai tầng lầu, nói cho là cho sao? Hơn nữa, Tiểu Bảo chỉ thích một lát, có mang về thì làm sao mà chơi?
Cô nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm người thanh niên đã lên tiếng, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
- Không nghe tôi nói sao?
Thấy cô nhân viên vẫn đứng im, ánh mắt người thanh niên trầm xuống.
- Ơ, vâng, vâng.
Cô nhân viên cũng không phải mắt bị mù, bị người thanh niên trừng cho một cái, liên tục gật đầu, sau đó vội vàng đi gọi Giám đốc.
Đám người Giang Khương nhìn người thanh niên, mặc dù bất ngờ, nhưng người ta đã khách khí như vậy, tổng cũng không thể không để ý đến.
Mặc dù không quá quen thuộc với người thanh niên trước mắt, nhưng Giang Khương vẫn cười nói:
- Nguyên thiếu, con nít không hiểu chuyện. Cảm ơn ý tốt của cậu.
- Haha, Giang thiếu khách sáo quá rồi. Nếu cháu thích thì cứ mang về, chẳng có gì cả.
Trương Nguyên nheo mắt, ánh sáng chợt lóe lên, sau đó mỉm cười bước đến bên cạnh Tiểu Bảo, xoa nhẹ một cái lên mặt cậu bé, hỏi:
- Tiểu Bảo đúng không? Cháu thích cái này sao?
- Thích.
Nhìn người thanh niên nở nụ cười, Tiểu Bảo gật đầu một cái.
- Được, nếu thích chú sẽ tặng cho cháu. Chờ một lát nhé, để chú cho người đưa về nhà cho cháu.
Thấy Tiểu Bảo gật đầu, ý cười trong mắt Trương Nguyên lại càng đậm hơn.
Nghe xong, Tiểu Bảo vui mừng gật đầu:
- Tốt quá, tốt quá. Nhưng cháu không muốn đưa về nhà, đưa đến nhà trẻ đấy.
- Được, nghe lời Tiểu Bảo, chúng ta sẽ đưa đến nhà trẻ.
Nhìn hành động và lời nói của Trương Nguyên, Giang Khương hơi cau mày, nhưng thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy, hắn cũng không lên tiếng. Đối với Tiểu Bảo, hắn tương đối cưng chiều, tất nhiên sẽ không làm cậu bé mất hứng lúc này.
Giám đốc bán hàng rất nhanh đi đến. Ở Bắc Kinh, có thể làm quản lý của những khu thương mại lớn, không ai là không có nhãn lực.
Mặc dù vị Giám đốc cũng không nhận ra chàng thanh niên trước mắt là ai, nhưng thấy đối phương ngẩng cao đầu, trên người tản ra khí thế đặc biệt, nụ cười trên mặt kéo rộng đến mang tai.
- Vị tiên sinh này, con Transformer này chẳng qua chỉ là hàng trưng bày của cửa hàng, không bán ạ.
Mặc dù nói không bán nhưng gương mặt của vị Giám đốc cũng không có gì là bất mãn.
Trương Nguyên dường như không có tâm trạng nói cái gì với vị Giám đốc, lạnh lùng nói:
- Bảo nhân viên đưa cái này đến nhà trẻ.
Dứt lời, sau lưng lập tức có người bước lên nói với vị Giám đốc:
- Chi phí tôi sẽ thanh toán. Bây giờ anh cho người đưa cái này đi đi.
Nhìn biểu hiện của Trương Nguyên, cùng với người cận vệ, vị giám đốc thoáng chần chừ một chút rồi vội vàng gật đầu. Y biết rất rõ người thanh niên trước mắt tuyệt đối không thể đắc tội.
Nếu đối phương đã chịu chi trả chi phí, vậy thì tội gì không bán. Sau này mua lại một cái khác là được.
Nhìn Trương Nguyên đã thảo luận xong với đối phương, Giang Khương đứng một bên ôm lấy Tiểu Bảo, gương mặt cũng không có gì khác thường, chẳng qua chỉ là không biết rốt cuộc tên Trương Nguyên này muốn làm gì. Không có chuyện gì là cho không cả.
Hơn nữa, trong lòng Giang Khương vẫn luôn có sự phòng bị đối với Trương Nguyên. Hắn cảm thấy vị Nguyên thiếu này không phải là một nhân vật đơn giản. Đặc biệt sau khi hắn phát hiện trên người đối phương có khí tức đặc biệt, hắn liền không có sự khinh thường giống như các đại thiếu khác.
Cho nên, Giang Khương chỉ lẳng lặng nhìn, muốn xem rốt cuộc Trương Nguyên muốn làm gì.
Quả nhiên, không ngoài suy đoán, Trương Nguyên quay sang nhìn Giang Khương, rồi nhìn Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt sau lưng hắn, mỉm cười nói:
- Tương thỉnh không bằng vô tình gặp được. Không biết Giang thiếu có nể mặt uống với tôi một tách trà hay không?
- Uống trà?
Giang Khương khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Được.
- Được.
Thấy Giang Khương cũng không từ chối, ý cười trong mắt Trương Nguyên lại càng nhiều hơn.
Trương Nguyên cũng không mời Giang Khương đến Kim Lăng Các mà tìm một trà lâu gần đó để uống.
Trong gian phòng bao, tùy ý lựa chọn chỗ ngồi xong, Trương Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:
- Hiểu Hiểu, còn có vị tiểu thư này nữa, tôi muốn trò chuyện riêng với Giang thiếu một chút, có được hay không?
- Vâng, nào, Tử Nguyệt, chúng ta mang Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo một chút đi.
Nghe Trương Nguyên nói xong, lại thấy Giang Khương không phản đối, Phan Hiểu Hiểu gật đầu, cùng Tiểu Bảo và Tuyên Tử Nguyệt ra ngoài.
Một món đồ chơi cao đến hai tầng lầu, nói cho là cho sao? Hơn nữa, Tiểu Bảo chỉ thích một lát, có mang về thì làm sao mà chơi?
Cô nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm người thanh niên đã lên tiếng, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
- Không nghe tôi nói sao?
Thấy cô nhân viên vẫn đứng im, ánh mắt người thanh niên trầm xuống.
- Ơ, vâng, vâng.
Cô nhân viên cũng không phải mắt bị mù, bị người thanh niên trừng cho một cái, liên tục gật đầu, sau đó vội vàng đi gọi Giám đốc.
Đám người Giang Khương nhìn người thanh niên, mặc dù bất ngờ, nhưng người ta đã khách khí như vậy, tổng cũng không thể không để ý đến.
Mặc dù không quá quen thuộc với người thanh niên trước mắt, nhưng Giang Khương vẫn cười nói:
- Nguyên thiếu, con nít không hiểu chuyện. Cảm ơn ý tốt của cậu.
- Haha, Giang thiếu khách sáo quá rồi. Nếu cháu thích thì cứ mang về, chẳng có gì cả.
Trương Nguyên nheo mắt, ánh sáng chợt lóe lên, sau đó mỉm cười bước đến bên cạnh Tiểu Bảo, xoa nhẹ một cái lên mặt cậu bé, hỏi:
- Tiểu Bảo đúng không? Cháu thích cái này sao?
- Thích.
Nhìn người thanh niên nở nụ cười, Tiểu Bảo gật đầu một cái.
- Được, nếu thích chú sẽ tặng cho cháu. Chờ một lát nhé, để chú cho người đưa về nhà cho cháu.
Thấy Tiểu Bảo gật đầu, ý cười trong mắt Trương Nguyên lại càng đậm hơn.
Nghe xong, Tiểu Bảo vui mừng gật đầu:
- Tốt quá, tốt quá. Nhưng cháu không muốn đưa về nhà, đưa đến nhà trẻ đấy.
- Được, nghe lời Tiểu Bảo, chúng ta sẽ đưa đến nhà trẻ.
Nhìn hành động và lời nói của Trương Nguyên, Giang Khương hơi cau mày, nhưng thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy, hắn cũng không lên tiếng. Đối với Tiểu Bảo, hắn tương đối cưng chiều, tất nhiên sẽ không làm cậu bé mất hứng lúc này.
Giám đốc bán hàng rất nhanh đi đến. Ở Bắc Kinh, có thể làm quản lý của những khu thương mại lớn, không ai là không có nhãn lực.
Mặc dù vị Giám đốc cũng không nhận ra chàng thanh niên trước mắt là ai, nhưng thấy đối phương ngẩng cao đầu, trên người tản ra khí thế đặc biệt, nụ cười trên mặt kéo rộng đến mang tai.
- Vị tiên sinh này, con Transformer này chẳng qua chỉ là hàng trưng bày của cửa hàng, không bán ạ.
Mặc dù nói không bán nhưng gương mặt của vị Giám đốc cũng không có gì là bất mãn.
Trương Nguyên dường như không có tâm trạng nói cái gì với vị Giám đốc, lạnh lùng nói:
- Bảo nhân viên đưa cái này đến nhà trẻ.
Dứt lời, sau lưng lập tức có người bước lên nói với vị Giám đốc:
- Chi phí tôi sẽ thanh toán. Bây giờ anh cho người đưa cái này đi đi.
Nhìn biểu hiện của Trương Nguyên, cùng với người cận vệ, vị giám đốc thoáng chần chừ một chút rồi vội vàng gật đầu. Y biết rất rõ người thanh niên trước mắt tuyệt đối không thể đắc tội.
Nếu đối phương đã chịu chi trả chi phí, vậy thì tội gì không bán. Sau này mua lại một cái khác là được.
Nhìn Trương Nguyên đã thảo luận xong với đối phương, Giang Khương đứng một bên ôm lấy Tiểu Bảo, gương mặt cũng không có gì khác thường, chẳng qua chỉ là không biết rốt cuộc tên Trương Nguyên này muốn làm gì. Không có chuyện gì là cho không cả.
Hơn nữa, trong lòng Giang Khương vẫn luôn có sự phòng bị đối với Trương Nguyên. Hắn cảm thấy vị Nguyên thiếu này không phải là một nhân vật đơn giản. Đặc biệt sau khi hắn phát hiện trên người đối phương có khí tức đặc biệt, hắn liền không có sự khinh thường giống như các đại thiếu khác.
Cho nên, Giang Khương chỉ lẳng lặng nhìn, muốn xem rốt cuộc Trương Nguyên muốn làm gì.
Quả nhiên, không ngoài suy đoán, Trương Nguyên quay sang nhìn Giang Khương, rồi nhìn Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt sau lưng hắn, mỉm cười nói:
- Tương thỉnh không bằng vô tình gặp được. Không biết Giang thiếu có nể mặt uống với tôi một tách trà hay không?
- Uống trà?
Giang Khương khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Được.
- Được.
Thấy Giang Khương cũng không từ chối, ý cười trong mắt Trương Nguyên lại càng nhiều hơn.
Trương Nguyên cũng không mời Giang Khương đến Kim Lăng Các mà tìm một trà lâu gần đó để uống.
Trong gian phòng bao, tùy ý lựa chọn chỗ ngồi xong, Trương Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:
- Hiểu Hiểu, còn có vị tiểu thư này nữa, tôi muốn trò chuyện riêng với Giang thiếu một chút, có được hay không?
- Vâng, nào, Tử Nguyệt, chúng ta mang Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo một chút đi.
Nghe Trương Nguyên nói xong, lại thấy Giang Khương không phản đối, Phan Hiểu Hiểu gật đầu, cùng Tiểu Bảo và Tuyên Tử Nguyệt ra ngoài.
Danh sách chương