Trương Dân Vệ thì tốt hơn một chút. Ít nhất y cũng biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, cha của y cũng đã dặn dò đến lúc đó nên ứng phó như thế nào.   

Nhưng Hà Quyên vừa mới ngồi máy bay trở về gấp thì trong lòng không hiểu chuyện gì. Tuy nói cô luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ trong lòng lại bất an. Là người phụ trách tiểu tổ hành động của Bộ An ninh quốc gia, đối với phòng Bảo mật của Quân ủy là nơi như thế nào, mặc dù chưa tiếp xúc qua, nhưng cô vẫn biết rất rõ. Ngồi ở đây, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Dân Vệ, nhưng không dám nói lời nào. Chỉ là nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Trương Dân Vệ, trong lòng lại càng trầm trọng hơn. Tuy vậy, cô cũng có thể đoán ra được đại khái, cô và Trương Dân Vệ bị gọi đến cùng một lúc, hẳn là có liên quan đến trạm y tế kia.   

Rất nhanh, cánh cửa bị đẩy ra, hai người thoạt nhìn còn trẻ hơn bọn họ bước vào.   

Hai người này cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế salon bên cạnh. Một người lấy ra giấy bút tiến hành ghi chép, còn một người thì nhìn hai người Trương Dân Vệ, gương mặt nghiêm nghị nở nụ cười, nói:   

- Được rồi, hai người không cần khẩn trương. Tôi chỉ hỏi hai vị một vài vấn đề thôi.   

Đối mặt với người của phòng Bảo mật quân ủy, hai người không dám có chút giấu diếm, nhất nhất đem những gì mình biết thành thật nói ra, ngay cả Tổ trưởng Hà vốn luôn kiêu ngạo cũng không dám có bất cứ điều gì không kiên nhẫn.   

Nghe hai người thuật lại, người thanh niên kia gật đầu, sau đó nhìn Hà Quyên, hỏi:   

- Tổ trưởng Hà, tôi muốn hỏi cô, cô bắt đầu chú ý đến Thượng tá Giang Khương từ khi nào?   

- Ơ, Thượng tá?   

Hà Quyên ngẩn người. Giang Khương không phải chỉ là Trung tá thôi sao, tại sao lại biến thành Thượng tá?   

Mặc dù cảm thấy quái lạ, nhưng Hà Quyên vẫn thành thật trả lời:   

- Tôi chú ý đến anh ta từ lúc bắt đầu cuộc họp báo công bố dịch bệnh.   

Người thanh niên gật đầu, nói:   

- Như vậy, khi Thượng tá Giang Khương đến Kim Lăng, cô đã mang theo cấp dưới của mình đi theo, đúng không?   

- Đúng vậy.   

- Xin hỏi, trong khoảng thời gian này, cô có nhìn thấy Thượng tá Giang Khương rời khỏi trạm y tế phố Long Hưng không?   

Người thanh niên nhìn Hà Quyên, hỏi.   

Hà Quyên lắc đầu, sau đó đáp:   

- Trạm y tế đó cực kỳ rộng lớn. Chúng tôi đã thăm dò tình huống đại khái, hơn nữa còn triệu tập nhân thủ giám sát mấy cánh cửa ra vào. Qua hai mươi bốn tiếng, xe cộ ra vào cũng rất nhiều. Cho nên chúng tôi cũng không khẳng định trăm phần trăm Thượng tá Giang Khương có rời đi hay không.   

- Ồ.   

Người thanh niên lẳng lặng nhìn Hà Quyên, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của cô, khiến cho Hà Quyên cảm thấy khẩn trương trong lòng, cho đến khi người thanh niên gật đầu một cái, Hà Quyên mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cô vào Bộ An ninh quốc gia lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống khiến cho cô run sợ đến như thế.   

Người thanh niên gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Hà Quyên, dường như cũng nhìn ra được sự khẩn trương của cô, liền mỉm cười lần nữa:   

- Tổ trưởng Hà, không cần khẩn trương. Chỉ là một câu hỏi đơn giản mà thôi.   

- Vâng, vâng.   

Hà Quyên cảm thấy không được tự nhiên. Bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác khi cấp dưới của cô đối mặt với cô như thế nào.   

- Còn một vấn đề nữa.   

Người thanh niên cười nói:   

- Mấy ngày qua, cô không cách nào xác định được Thượng tá Giang Khương có rời khỏi phạm vi trạm y tế, cũng không nhìn thấy anh ấy, đúng không?   

- Vâng, đúng vậy.   

Hà Quyên một lần nữa gật đầu xác nhận.   

Người thanh niên đứng dậy, nói:   

- Được rồi, cảm ơn hai vị đã hỗ trợ. Về phần liên quan đến việc xử lý hai người không do chúng tôi phụ trách, sẽ do cơ quan của hai người tiến hành xử lý.   

Dứt lời, hai người thanh niên liền bước ra ngoài, chỉ còn lại Trương Dân Vệ và Hà Quyên nhìn nhau.   

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?   

Trong lòng thoáng yên tĩnh vài phần, Hà Quyên hỏi Trương Dân Vệ bên cạnh.   

- Còn không phải tại em muốn điều tra trạm y tế đó sao? Ôi.   

Vẻ mặt Trương Dân Vệ cầu xin, nói:   

- Bây giờ thật sự tiêu đời rồi.   

Hai người trẻ tuổi vừa mới tiến hành thẩm vấn Hà Quyên xong, lúc này bước vào một căn phòng làm việc khác. Sau khi bước vào phòng, liền cầm điện thoại màu đỏ  

bấm số.   

- Alo.   

Rất nhanh, bên kia truyền đến thanh âm già nua nhưng uy nghiêm.   

- Bí thư, tôi là Trương Kiến, đã xác nhận xong, trong khoảng thời gian này Thượng tá Giang Khương vẫn không có lộ diện.   

Người thanh niên nói.   

- Được, tôi biết rồi, vất vả cho cậu.   

Giọng nói của lão nhân vẫn uy nghiêm như cũ.   

Cúp điện thoại xuống, lão nhân nghĩ đến người nào đó, liền thấp giọng nói:   

- Thiên Y Viện…Thiên Y Viện.   

Từ sau khi Thái Tổ giành được thiên hạ, tất cả lãnh đạo đều cạn kiệt tâm tư muốn tìm hiểu Thiên Y Viện nhiều hơn một chút, thậm chí còn muốn cài người vào bên trong, nhưng chưa từng thành công. Cho đến bây giờ cũng như vậy.   

Vì thế, muốn có được tin tức bên trong Thiên Y Viện là không thể nào. Muốn xác nhận Giang Khương có ở trong Thiên Y Viện hay không cũng không biết.   

Lần này đụng phải tổ trưởng một tổ hành động của Bộ An ninh quốc gia, cũng trùng hợp đang theo dõi Giang Khương, vì thế người đó đã trở thành công cụ duy nhất có thể xác định được Giang Khương có tham gia vào sự kiện ám sát ở quân khu Tây Bắc hay không.   

Sau khi Giang Khương đến Kim Lăng vẫn không hề lộ diện. Hơn nữa Tuyên tiểu thư kia cũng vẫn còn ở lại Bắc Kinh, không cùng hắn quay về Kim Lăng. Điều này cũng đáng cho người ta phải hoài nghi.   

Mặc dù hiềm nghi Giang Khương rất lớn, nhưng vẫn không cách nào xác định được việc này.   

Lão nhân nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó gạt suy nghĩ này sang một bên. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào tổ điều tra bên Tây Bắc, xem có thể xác nhận được thân phận của hung thủ hay không.   

Nếu quả thật là Giang Khương, chuyện lần này quả thật càng thêm nghiêm trọng. Thân là thành viên của Thiên Y Viện, hắn tuyệt đối không được phép nhúng tay vào chuyện quân sự và chính trị của thế tục.   

Giang Khương một mình ra tay hay có liên quan đến Thiên Y Viện, sự khác biệt trong đó rất lớn. Nếu quả thật chỉ có một mình Giang Khương, lão nhân cũng không cần lo lắng, nhưng ông lo chính là có liên quan đến Thiên Y Viện.   

Nếu Thiên Y Viện bắt đầu nhúng tay vào chuyện của thế tục, sự việc sẽ rất nghiêm trọng.   

Lão nhân cau mày, một lần nữa lắc đầu, tạm thời gác chuyện này sang một bên, cầm văn kiện, đang định phê duyệt, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.   

- Mời vào.   

Vừa đọc văn kiện, lão nhân vừa lên tiếng nói.   

- Bí thư, đây là văn kiện bên Tây Bắc gửi đến.   

Thư ký cẩn thận đặt văn kiện lên bàn làm việc của lão nhân, sau đó lui ra ngoài.   

- Tây Bắc…   

Lão nhân bỏ văn kiện trong tay xuống, sau đó cầm văn kiện mà thư ký mới đưa đến, rất nhanh mở ra. Ông biết rõ, văn kiện này nhất định là văn kiện của tổ điều tra Tây Bắc gửi đến. Ông hy vọng có thể biết được tin tức mà mình muốn biết.   

Phần văn kiện này cũng không dày lắm, cũng chỉ có hai ba trang. Lão nhân cẩn thận xem qua một lần, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Hơn nữa tốc độ đọc càng lúc càng nhanh, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã xem xong phần văn kiện.   

- Trương Minh Bác quả thật rất làm càn.   

Sau khi xem xong, lão nhân không nhịn được vỗ mạnh bàn một cái khiến tách trà cũng giật nảy lên.   

Thở hai hơi, lão nhân mới thoáng bình tĩnh lại một chút, sau đó cầm văn kiện lên xem kỹ lần nữa.   

Trên văn kiện viết rất rõ, căn cứ vào tư liệu nói chuyện giữa Trương Minh Bác và Trưởng phòng Hồ, đã tìm được thứ khiến người ta kinh ngạc đến cực điểm.   

Mà trong đó, điều khiến cho lão nhân phẫn nộ chính là, Trương Minh Bác và thuộc hạ của ông ta là Trưởng phòng Hồ đã thành lập một thế lực không nhỏ, làm ra rất nhiều thứ đi ngược lại quy định, vượt quá quyền hạn, thậm chí là còn phái rất nhiều đội ngũ lẻn ra nước ngoài tiến hành các loại kế hoạch.   

Mặc dù phần tư liệu này không ghi lại chi tiết hết tất cả, nhưng chỉ cần thông qua những dấu vết này, lão nhân đã có thể khẳng định, Trương Minh Bác quả nhiên có vấn đề rất lớn. Nếu không cũng không có khả năng Quân ủy chưa ra lệnh đã tiến hành nhiều kế hoạch như vậy, thậm chí còn không ngại gây nên tranh cãi quốc tế, ra lệnh cho rất nhiều binh lính quân khu Tây Bắc ra nước ngoài thực hiện một số hành động đáng ngờ.   

Xem xong tư liệu này, mặc dù lão nhân đã ra quyết định thay máu quân khu Tây Bắc, nhưng bây giờ ông phát hiện vẫn còn chưa đủ, phải tiến hành thêm một bước điều chỉnh. Nếu không, cả quân khu rất có thể sẽ lưu lại tai họa ngầm.   

Chỉ là cần phải điều chỉnh chỗ nào một lần nữa khiến lão nhân phải cau mày.   

Trong lúc lão nhân đang suy nghĩ, rốt cuộc quyết định triển khai hội nghị quân ủy khẩn cấp, thay toàn bộ chủ quản của quân khu Tây Bắc, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ.   

- Bí thư, điều tra Tây Bắc bổ sung báo cáo.   

Nhìn vẻ mặt âm trầm của lão nhân, thư ký biết được lão nhân nhất định là vì chuyện của Tây Bắc mà phẫn nộ, vội vàng đưa báo cáo đặt lên trên bàn, sau đó lui ra ngoài.   

Nghe được báo cáo bổ sung của quân khu Tây Bắc, lão nhân rất nhanh cầm lên đọc một lần. Chỉ là lần này xem xong, sắc mặt lại biến đổi lần nữa.   

- Kế hoạch Cô Lang?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện