- Cái tên vương bát đản kia rốt cuộc là có lai lịch gì? Trạm y tế này là như thế nào?   

Hà Quyên chiếm lấy vị trí của La Hưng Bảo, ngồi trước màn hình máy tính, điên cuồng điều tra về tin tức phố Long Hưng ở Kim Lăng.   

Nhưng tổ trưởng Hà xem như thất vọng rồi. Bởi vì cô có tìm hết mọi trang web cũng không tìm được bất cứ tin tức gì về con phố này. Nhiều nhất cũng chỉ là mấy cửa hàng buôn bán khai trương ở đó mà thôi.   

Đương nhiên, mấy tin tức khai trương cửa hàng như vậy cũng chỉ là đăng một bài nhỏ trên mấy diễn đàn ở Kim Lăng. Bởi vì nó thật sự quá nhỏ.   

Sau khi tìm hết các trang mạng mà không có tin tức, Hà Quyên cũng chưa từ bỏ ý định, đăng nhập vào trung tâm tư liệu tình báo của Bộ an ninh quốc gia, nhưng cũng không có bất cứ một phát hiện nào.   

Nhìn thấy hết thảy, Hà Quyên có chút chán nản.   

La Hưng Bảo và Ngô Cường Quân vừa rồi còn thấy một cô gái điên gõ đi gõ lại trên bàn phím, bây giờ thì lại là bộ dạng chán nản, liền liếc mắt nhìn nhau, anh trừng tôi, tôi trừng anh, giằng co thoái thác, cuối cùng Ngô Cường Quân là người bại trận.   

- Tổ trưởng…   

Nhưng hai người đã đánh giá thấp tình huống hiện tại của Tổ trưởng Hà, Ngô Cường Quân vừa mới lên tiếng gọi, Hà Quyên đã phất tay:   

- La Hưng Bảo, anh hãy liên lạc trung tâm tình báo giúp tôi, hỏi đơn vị tuyệt mật là gì? Thuộc cấp bậc nào?   

- Vâng.   

Mặc dù không rõ tại sao tổ trưởng lại hỏi như vậy, La Hưng Bảo vội vàng đáp lời, sau đó gọi điện thoại đến trung tâm tình báo.   

Ngô Cường Quân bị quên lãng, ủy khuất nhìn màn hình, rồi lại nhìn Tổ trưởng Hà đang điên cuồng tiếp tục gõ bàn phím. Vừa rồi Tổ trưởng đại nhân không nổi bão với mình đã là may mắn lắm rồi.   

Nhưng mọi người cũng không yên tĩnh được bao lâu, một tiếng chuông điện thoại reo lên.   

Nghe được tiếng chuông, Hà Quyên phất tay, giận dữ nói:   

- Điện thoại của ai thì tắt ngay đi.   

La Hưng Bảo và Ngô Cường Quân nhìn nhau. Lúc này La Hưng Bảo đang gọi điện thoại cho trung tâm tình báo, còn Ngô Cường Quân thì không làm gì, đành phải rụt cổ, cẩn thận nói:   

- Tổ trưởng, là điện thoại của cô reo.   

- Tôi?   

Tổ trưởng Hà có chút sửng sốt.   

Lúc này mới cảm giác được trong túi của mình động đậy.   

Lập tức ho khan một tiếng, sau đó móc điện thoại ra, ngay cả ai gọi đến cũng không xem, trực tiếp nhấn nút nghe:   

- Alo, người nào đó?   

- Xin hỏi có phải đồng chí Hà Quyên không?   

Một thanh âm trầm ổn vang lên.   

Nghe được tiếng “đồng chí”, còn có giọng nói bình tĩnh nhưng uy nghiêm của đối phương, sắc mặt Hà Quyên có chút biến đổi, nói:   

- Vâng, tôi là Hà Quyên, anh là…?   

- Đồng chí Hà Quyên, chào cô, tôi thuộc phòng bảo mật của Ủy ban quân sự.   

Đồng chí Giang Khương không biết bởi vì chuyện của mình mà đại tiểu thư Hà Quyên và những người có liên quan với cô bị kéo vào. Thủ vệ ngoại viện Thiên Y đối với bất cứ người ngoài đều không để vào mắt. Nếu không phải xác định người lén lút xông vào là người của chính quyền thì đã không hạ thủ lưu tình rồi.   

Chuyện như vậy, cao thủ Thiên Y ngoại viện đều rất có kinh nghiệm. Dù sao hơn mười năm qua, người làm chuyện như vậy cũng không ít. Bình thường sẽ bị ném ra ngoài, sau đó ghi vào thành một án bên trong là được, căn bản không ảnh hưởng đến người của nội viện.   

Cho nên Giang Khương càng không biết vị Tổ trưởng Hà đó đã đuổi theo hắn đến Kim Lăng.   

Trong căn phòng nhỏ của mình, Giang Khương lấy ra một viên Hồng Vân Đan bỏ vào miệng, cảm giác Hồng Vân Đan hóa thành một chất lỏng ngòn ngọt từ yết hầu chậm rãi trôi xuống dạ dày.   

- Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt, bắt đầu hấp thu. Ngũ Cầm Vận Khí Pháp khởi động.   

Phù phù.   

Giang Khương giang hai tay hai chân, cơ thể chuyển động có vận luật, phát ra tiếng thở phì phò như máy xay gió, thoạt nhìn giống như mãnh hổ đang đứng trên núi đá, không ngừng ngửa mặt lên trời gầm rú.   

Theo Giang Khương hoạt động, năng lượng không ngừng tràn ngập quanh thân, sau đó bị hút vào cơ thể, xuyên qua da tay, xương, theo kinh mạch toàn thân chậm rãi chảy vào hai mạch Nhâm Đốc, bắt đầu ngưng luyện.   

Sau khi hoàn tất động tác này, Giang Khương bắt đầu biến hóa động tác khác, vẫn hai tay chống giữ, chậm rãi hút khí, cổ ngã sang bên trái.   

Đột nhiên, chân trái Giang Khương duỗi ra, nâng lên, sau đó đến lượt đùi phải.   

Cứ như vậy, Giang Khương luyện tập một hồi, rốt cuộc ngừng lại.   

Giang Khương ngừng lại, điều chỉnh hô hấp, trong đầu liền truyền đến một tin tức:   

- Hoàn thành hấp thu năng lượng, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp đình chỉ, năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 5 97%.   

Cảm nhận được tin tức này, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, năng lượng tiêu hao đã được bù lại, xem ra chỉ cần thêm một hai ngày là có thể thuận lợi đột phá Cửu Vĩ đuôi 6.   

Nhưng, Giang Khương cầm cái bình nhỏ, nhẹ nhàng thở dài. Số lượng Hồng Vân Đan mà hắn luyện chế được bây giờ chỉ còn có hai viên.   

Nếu muốn tiếp tục đột phá, nhất định phải dùng điểm tích lũy đổi lấy dược liệu thượng phẩm, tiến hành luyện chế lần nữa. Nhớ đến số điểm tiêu hao, Giang Khương có chút đau lòng.   

Nhưng với số điểm tích lũy lần này, hắn có thể đổi được dược liệu luyện chế Hồng Vân Đan nhiều gấp đôi lần trước. Nghĩ đến đây, cảm giác từ đau lòng chuyển sang thỏa mãn.   

Nhẹ nhàng tắm rửa, Giang Khương quay trở lại trước máy tính. Bây giờ Hồng Vân Đan chỉ còn lại hai viên. Dù sao giữ điểm tích lũy cũng không có lời, chi bằng đem đi đổi dược liệu sớm, sau đó nhờ sư phụ hỗ trợ luyện đan dược. Chờ sau khi dùng xong hai khối Hồng Vân Đan này, sẽ không sợ thiếu thuốc dùng.   

Ngồi trước máy tính, đăng nhập vào hệ thống, Giang Khương trực tiếp mở mục lục dược liệu Thiên Y Viện.   

Nhìn bên trong nhảy ra mấy danh mục, Giang Khương có chút chần chừ, rốt cuộc mở danh mục “mục lục dược liệu trân phẩm”.  

- Nhân sâm Tử Linh. Chi phí đổi: 1300 điểm.   

Nhìn dược liệu trân phẩm này, Giang Khương cảm thán hai tiếng. Thật ra hắn có đủ điểm để đổi một cây nhân sâm Tử Linh, nhưng tính lại thì không có lời. Hắn mua nhân sâm Tử Linh nhưng lại không có dược vật khác để phối hợp luyện ra đan dược.   

Hơn nữa, đối với hắn bây giờ, cho dù có dược vật khác phối hợp, nhưng có thể luyện ra Tử Linh Đan, quả thật có chút hơi xa xỉ. Một viên Tử Linh Đan bằng bốn năm viên Hồng Vân Đan.   

Tuy nói hiệu quả của Tử Linh Đan mạnh hơn rất nhiều so với Hồng Vân Đan, nhưng đối với hắn mà nói, hoàn toàn thua kém giá trị của bốn năm viên Hồng Vân Đan cộng lại.   

Cho nên, Giang Khương cũng chỉ cảm thán một tiếng rồi tiếp tục nhìn xuống.   

- Thiên Tâm Mộc. Chi phí đổi: 1100 điểm,   

- Thiên Nguyệt Hùng Đảm. Chi phí đổi: 1450 điểm. Chậc chậc, nhiều quá. Khi cần thì mua một viên cũng được.   

Sau khi xem qua danh mục dược liệu trân phẩm một lần, Giang Khương lắc đầu, sau đó tắt danh mục này đi. Những dược vật này đối với hắn mà nói tuyệt đối là thuốc tốt, nhưng thật sự là dùng không nổi. Hắn vẫn nên dùng dược liệu thượng phẩm thì tốt hơn. Đổi lấy hai món từ dược liệu thượng phẩm, sau đó luyện chế Hồng Vân Đan, hiệu quả sẽ rất tốt.   

Trong lúc Giang Khương đang hưng phấn đổi lấy hai loại dược liệu, Hà Quyên và Trương Dân Vệ tâm trạng nặng nề, ngồi trong phòng làm việc, lẳng lặng chờ đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện