Giang Khương nghe thấy tiếng người càng lúc càng gần hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại. Hắn muốn tiếp tục truy hỏi về tình hình của Giang Nguyệt Minh này. Hắn không tin Trương tướng quân còn có thể giấu diếm dưới tình trạng này. Chỉ cần mình tiếp tục hỏi thêm chút tình hình, ít nhất thì mình còn có thể thăm dò được một chút về tình hình Giang Nguyệt Minh.
Nhưng bây giờ, hình như đã không còn thời gian nữa...
Giang Khương nhìn Trương tướng quân hai mắt vẫn trống rỗng nhìn mình. Trong mắt hắn chợt lóe lên tia tàn khốc. Hắn giơ tay lên, nhưng được nửa chừng thì cánh tay lại khựng lại giữa không trung.
- Sau khi mày tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả... ngủ đi!
Giang Khương nói xong, hai mắt Trương tướng quân nhắm chặt lại, sau đó thì ngủ say như chết. Sau khi Giang Khương làm xong những việc này thì nhẹ nhàng thở hắt ra. Hắn im lặng đứng dậy, mượn thân cây để ẩn nấp, sau đó chạy nhanh ra khỏi doanh trại.
Rất nhanh, sau khi Giang Khương tránh được vài đội binh lính thì đã gần ra được bên ngoài doanh trại, có điều muốn đi xuyên qua đám lính cảnh giới không phải chuyện dễ dàng.
Hắn im lặng đứng sau tòa nhà, im lặng chờ đợi.
Rất nhanh, bên kia liền truyền đến tiếng kêu vui mừng xen lẫn sợ hãi:
- Tìm được rồi, tướng quân ở đây, tướng quân ở đây...
Âm thanh này vừa truyền đến, đám binh lính không ngừng tìm kiếm phía trước ai nấy đều lộ vẻ hứng phấn, chạy về phía truyền đến âm thanh kia. lúc này dưới ánh đèn, một bóng người màu đen lóe lên, xông qua khoảng cách mấy chục mét, sau đó vượt qua bức tường, xông ra bên ngoài...
- Ai...
Mấy binh sĩ vẫn tuần tra dưới chân tường nhìn thấy bóng đen lóe lên vội vàng giơ súng lên. Bóng đen kia đã lộn qua bức tường, những binh lính đứng trên tháp canh sớm đã nhận được mệnh lệnh, nâng khẩu súng trong tay bắn về phía bóng đen vừa mới lộn qua bức tường.
- Pằng pằng pằng...
Miệng lửa của súng máy hạng nặng lóe lên bắn về phía Giang Khương. Những đầu đạn không ngừng bắn ra làm cho bụi bay mù mịt...
Nhưng chúng vẫn không thể giữ bóng dáng Giang Khương ở lại. Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, Giang Khương đã biến mất trong bóng tối, đợi đến khi đèn pha bên cạnh quét qua thì đã chẳng thấy tung tích đâu nữa...
- Tướng quân thế nào rồi?
Mấy quan quân cao cấp đứng quanh giường, nhìn một quân y mặc áo blouse trắng căng thẳng hỏi.
- Tướng quân không sao... chỉ... chỉ ngủ mê man mà thôi...
Quân y chần chừ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn các quân quan vẻ mặt căng thẳng bên cạnh, nói:
- Có thể... là bị dùng loại thuốc mê gì đó. Nhưng hiện tại xem ra cũng không có gì quá đáng ngại...
- Tốt... quan sát tình hình thật kỹ... nhất định phải đảm bảo tướng quân không xảy ra bất kỳ vấn đề gì...
Một quan quân trông có vẻ có cấp bậc cao nhất nhìn quân y trầm giọng nói.
- Ngày yên tâm... tôi nhất định sẽ túc trực ở đây cho đến khi tướng quân tỉnh lại...
Quân y vội vàng nói.
- Ừm...
Vị quan quân kia gật đầu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía mấy quan quân phía sau. Sau khi ông nhìn vài lần liền nhìn một vị thiếu tá tầm ba mươi tuổi, lạnh giọng hỏi:
- Dương Quân, chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua quân doanh đã bị người ta đột nhập, hôm nay còn để bắt được tướng quân đi... Anh là người phụ trách cảnh vệ mà lại để xảy ra chuyện gì vậy?
Thiếu tá nọ vẻ mặt buồn bả, cúi đầu áy náy nói:
- Tham mưu trưởng... Hôm nay tôi đã tăng cường số cảnh vệ lên gấp ba làn... Hơn nữa bên ngoài phòng tướng quân ở còn sắp xếp thêm ba tiểu đội luân phiên thủ vệ...
- Ba đội. Vậy mà vẫn bị người ta lẻn vào?
Tham mưu trưởng nghe thấy lời này thì sắc mặt tối sầm, tức giận nói:
- Một lũ vô dụng!
Cả đám bị Tham mưu trưởng giáo huấn nhưng không ai dám lên tiếng.
Đây vốn là sự thật. Ba tiểu đội giữ một cái sân nhỏ vậy mà để người ta im lặng lẻn vào. Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc Tham mưu trưởng đang nổi trận lôi đình thì một người đàn ông trung niên mặc đồ bình thường chậm rãi bước tới.
Tham mưu trưởng khuôn mặt vốn đang giận dữ nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì lập tức thu liễm vẻ giận dữ trên mặt lại, gật đầu nói với người đàn ông trung
niên:
- Ngô tiên sinh...
- Chào Ngô tiên sinh...
Các quan quân còn lại lúc này cũng lần lượt gật đầu với người đàn ông trung niên nói.
- Ừm...
Sắc mặt của Ngô tiên sinh này cũng cực kỳ khó coi. Gã ở ngay bên cạnh phòng của Trương tướng quân mà còn bị người ta xuống tay. Nếu không có binh sĩ xông vào tốn sức lay gã tỉnh dậy, giờ gã vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Gã nghĩ đến điều này lại cảm thấy lần này mình đúng là mất mặt.
Ngô tiên sinh bước đến nhìn tướng quân, sau khi đưa tay ra bắt mạch thì sắc mặt mới hơi tốt lên. Gã quay đầu nhìn về phía mọi người, lạnh giọng nói:
- Người đâu?
Lúc mọi người nhìn vào mắt Ngô tiên sinh đều cảm thấy trong lòng lạnh run, ai nấy đều vội vàng cúi thấp đầu. Chỉ có thiếu tá Dương Quân phụ trách cảnh vệ là vội vàng đáp:
- Sau khi đối phương thả tướng quân ra đã nhân lúc các cảnh vệ bị tướng quân thu hút sự chú ý đã leo tường bỏ trốn...
- Nhiều người như vậy mà để hắn leo tường bỏ trốn? Một đám ăn hại!
Ngô tiên sinh nghe thấy người đã chạy mất liền không kìm được tức giận mắng thiếu tá Dương Quân một trận.
Thiếu tá Dương Quân lại bị mắng đồ ăn hại thì trong lòng vô cùng oan ức. Anh ta đã vắt kiệt sức để sắp xếp cảnh vệ. Người của ba tiểu đổi chỉ bảo vệ một cái sân nhỏ, thế này hoàn toàn đã cẩn mật đến cực điểm rồi, nhưng vẫn xảy ra vấn đề.
Nghĩ tới đây, trong lòng thiếu tá Dương Quân thầm chửi bới: “Chẳng phải ông cũng tự xưng là cao thủ, có ông bảo vệ sẽ không xảy ra sai sót gì sao? Kết quả khi xảy ra vấn đề mà ngủ mãi không tỉnh, còn không ngại mà mắng người ta...”
Đương nhiên, những lời này thiếu tá Dương Quân chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra. Tuy Ngô tiên sinh này không thuộc hệ thống quân đội, nhưng rất được tướng quân coi trọng. Hơn nữa gã cũng thường xuyên huấn luyện cho người của bộ đội cảnh vệ và binh lính đặc chủng của quân khu. Thực lực của gã rất kinh người, rất được tướng quân và các binh lính kính trọng. Nếu anh ta thật sự chọc cho Ngô tiên sinh này tức giận, đợi tướng quân tỉnh dậy e là sẽ không ăn được quả ngọt đâu.
Cũng may sau khi Ngô tiên sinh trút giận một lúc, lại dặn dò thêm hai câu cho người lập tức đuổi theo tung tích thì lại ra ngoài. Dương Quân mới thở phào nhẹ nhỏm.
Sắc mặt Ngô tiên sinh âm trầm bước ra khỏi phòng, sau đó quay về phòng mình, đưa tay cầm điện ngoại vệ tinh bấm một dãy số.
Giang Khương lẳng lặng ngồi trong một gian phòng nhỏ, nhìn thịt dê đang sôi ùng ục trong nồi, sau đó đưa đũa gắp một gắp bỏ vào trong chén, sau khi chấm một miếng tương liền bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
Mã Tiểu Duệ ngồi bên bưng ly coca, nhìn Giang Khương đang chậm rãi ăn thịt dê, hai hàng lông may xinh đẹp lại một lần nữa nhíu lại, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Khương gật đầu, sau đó bưng ly coca lên hớp một ngụm lớn, sau đó mới thỏa mãn khà một cái, lắc đầu nói:
- Phiền phức, rất phiền phức...
Nhưng bây giờ, hình như đã không còn thời gian nữa...
Giang Khương nhìn Trương tướng quân hai mắt vẫn trống rỗng nhìn mình. Trong mắt hắn chợt lóe lên tia tàn khốc. Hắn giơ tay lên, nhưng được nửa chừng thì cánh tay lại khựng lại giữa không trung.
- Sau khi mày tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả... ngủ đi!
Giang Khương nói xong, hai mắt Trương tướng quân nhắm chặt lại, sau đó thì ngủ say như chết. Sau khi Giang Khương làm xong những việc này thì nhẹ nhàng thở hắt ra. Hắn im lặng đứng dậy, mượn thân cây để ẩn nấp, sau đó chạy nhanh ra khỏi doanh trại.
Rất nhanh, sau khi Giang Khương tránh được vài đội binh lính thì đã gần ra được bên ngoài doanh trại, có điều muốn đi xuyên qua đám lính cảnh giới không phải chuyện dễ dàng.
Hắn im lặng đứng sau tòa nhà, im lặng chờ đợi.
Rất nhanh, bên kia liền truyền đến tiếng kêu vui mừng xen lẫn sợ hãi:
- Tìm được rồi, tướng quân ở đây, tướng quân ở đây...
Âm thanh này vừa truyền đến, đám binh lính không ngừng tìm kiếm phía trước ai nấy đều lộ vẻ hứng phấn, chạy về phía truyền đến âm thanh kia. lúc này dưới ánh đèn, một bóng người màu đen lóe lên, xông qua khoảng cách mấy chục mét, sau đó vượt qua bức tường, xông ra bên ngoài...
- Ai...
Mấy binh sĩ vẫn tuần tra dưới chân tường nhìn thấy bóng đen lóe lên vội vàng giơ súng lên. Bóng đen kia đã lộn qua bức tường, những binh lính đứng trên tháp canh sớm đã nhận được mệnh lệnh, nâng khẩu súng trong tay bắn về phía bóng đen vừa mới lộn qua bức tường.
- Pằng pằng pằng...
Miệng lửa của súng máy hạng nặng lóe lên bắn về phía Giang Khương. Những đầu đạn không ngừng bắn ra làm cho bụi bay mù mịt...
Nhưng chúng vẫn không thể giữ bóng dáng Giang Khương ở lại. Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, Giang Khương đã biến mất trong bóng tối, đợi đến khi đèn pha bên cạnh quét qua thì đã chẳng thấy tung tích đâu nữa...
- Tướng quân thế nào rồi?
Mấy quan quân cao cấp đứng quanh giường, nhìn một quân y mặc áo blouse trắng căng thẳng hỏi.
- Tướng quân không sao... chỉ... chỉ ngủ mê man mà thôi...
Quân y chần chừ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn các quân quan vẻ mặt căng thẳng bên cạnh, nói:
- Có thể... là bị dùng loại thuốc mê gì đó. Nhưng hiện tại xem ra cũng không có gì quá đáng ngại...
- Tốt... quan sát tình hình thật kỹ... nhất định phải đảm bảo tướng quân không xảy ra bất kỳ vấn đề gì...
Một quan quân trông có vẻ có cấp bậc cao nhất nhìn quân y trầm giọng nói.
- Ngày yên tâm... tôi nhất định sẽ túc trực ở đây cho đến khi tướng quân tỉnh lại...
Quân y vội vàng nói.
- Ừm...
Vị quan quân kia gật đầu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía mấy quan quân phía sau. Sau khi ông nhìn vài lần liền nhìn một vị thiếu tá tầm ba mươi tuổi, lạnh giọng hỏi:
- Dương Quân, chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua quân doanh đã bị người ta đột nhập, hôm nay còn để bắt được tướng quân đi... Anh là người phụ trách cảnh vệ mà lại để xảy ra chuyện gì vậy?
Thiếu tá nọ vẻ mặt buồn bả, cúi đầu áy náy nói:
- Tham mưu trưởng... Hôm nay tôi đã tăng cường số cảnh vệ lên gấp ba làn... Hơn nữa bên ngoài phòng tướng quân ở còn sắp xếp thêm ba tiểu đội luân phiên thủ vệ...
- Ba đội. Vậy mà vẫn bị người ta lẻn vào?
Tham mưu trưởng nghe thấy lời này thì sắc mặt tối sầm, tức giận nói:
- Một lũ vô dụng!
Cả đám bị Tham mưu trưởng giáo huấn nhưng không ai dám lên tiếng.
Đây vốn là sự thật. Ba tiểu đội giữ một cái sân nhỏ vậy mà để người ta im lặng lẻn vào. Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc Tham mưu trưởng đang nổi trận lôi đình thì một người đàn ông trung niên mặc đồ bình thường chậm rãi bước tới.
Tham mưu trưởng khuôn mặt vốn đang giận dữ nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì lập tức thu liễm vẻ giận dữ trên mặt lại, gật đầu nói với người đàn ông trung
niên:
- Ngô tiên sinh...
- Chào Ngô tiên sinh...
Các quan quân còn lại lúc này cũng lần lượt gật đầu với người đàn ông trung niên nói.
- Ừm...
Sắc mặt của Ngô tiên sinh này cũng cực kỳ khó coi. Gã ở ngay bên cạnh phòng của Trương tướng quân mà còn bị người ta xuống tay. Nếu không có binh sĩ xông vào tốn sức lay gã tỉnh dậy, giờ gã vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Gã nghĩ đến điều này lại cảm thấy lần này mình đúng là mất mặt.
Ngô tiên sinh bước đến nhìn tướng quân, sau khi đưa tay ra bắt mạch thì sắc mặt mới hơi tốt lên. Gã quay đầu nhìn về phía mọi người, lạnh giọng nói:
- Người đâu?
Lúc mọi người nhìn vào mắt Ngô tiên sinh đều cảm thấy trong lòng lạnh run, ai nấy đều vội vàng cúi thấp đầu. Chỉ có thiếu tá Dương Quân phụ trách cảnh vệ là vội vàng đáp:
- Sau khi đối phương thả tướng quân ra đã nhân lúc các cảnh vệ bị tướng quân thu hút sự chú ý đã leo tường bỏ trốn...
- Nhiều người như vậy mà để hắn leo tường bỏ trốn? Một đám ăn hại!
Ngô tiên sinh nghe thấy người đã chạy mất liền không kìm được tức giận mắng thiếu tá Dương Quân một trận.
Thiếu tá Dương Quân lại bị mắng đồ ăn hại thì trong lòng vô cùng oan ức. Anh ta đã vắt kiệt sức để sắp xếp cảnh vệ. Người của ba tiểu đổi chỉ bảo vệ một cái sân nhỏ, thế này hoàn toàn đã cẩn mật đến cực điểm rồi, nhưng vẫn xảy ra vấn đề.
Nghĩ tới đây, trong lòng thiếu tá Dương Quân thầm chửi bới: “Chẳng phải ông cũng tự xưng là cao thủ, có ông bảo vệ sẽ không xảy ra sai sót gì sao? Kết quả khi xảy ra vấn đề mà ngủ mãi không tỉnh, còn không ngại mà mắng người ta...”
Đương nhiên, những lời này thiếu tá Dương Quân chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra. Tuy Ngô tiên sinh này không thuộc hệ thống quân đội, nhưng rất được tướng quân coi trọng. Hơn nữa gã cũng thường xuyên huấn luyện cho người của bộ đội cảnh vệ và binh lính đặc chủng của quân khu. Thực lực của gã rất kinh người, rất được tướng quân và các binh lính kính trọng. Nếu anh ta thật sự chọc cho Ngô tiên sinh này tức giận, đợi tướng quân tỉnh dậy e là sẽ không ăn được quả ngọt đâu.
Cũng may sau khi Ngô tiên sinh trút giận một lúc, lại dặn dò thêm hai câu cho người lập tức đuổi theo tung tích thì lại ra ngoài. Dương Quân mới thở phào nhẹ nhỏm.
Sắc mặt Ngô tiên sinh âm trầm bước ra khỏi phòng, sau đó quay về phòng mình, đưa tay cầm điện ngoại vệ tinh bấm một dãy số.
Giang Khương lẳng lặng ngồi trong một gian phòng nhỏ, nhìn thịt dê đang sôi ùng ục trong nồi, sau đó đưa đũa gắp một gắp bỏ vào trong chén, sau khi chấm một miếng tương liền bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
Mã Tiểu Duệ ngồi bên bưng ly coca, nhìn Giang Khương đang chậm rãi ăn thịt dê, hai hàng lông may xinh đẹp lại một lần nữa nhíu lại, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Khương gật đầu, sau đó bưng ly coca lên hớp một ngụm lớn, sau đó mới thỏa mãn khà một cái, lắc đầu nói:
- Phiền phức, rất phiền phức...
Danh sách chương