Cánh cửa sổ bằng gỗ bị đánh nát như thủy tinh.   

Mấy vệ binh vừa lao và trong phòng đã nghe thấy tiếng gió “vù vù” từ cánh cửa sổ vỡ nát kia truyền đến. Sau khi họ kinh hoàng thất sắc liền lớn tiếng hét lên bao vây lấy cửa sổ.   

Giang Khương đứng ở ngoài cửa sổ, dùng tầm nhìn trắng đen khẽ quan sát xung quanh, rồi kẹp người lao nhanh về phía trước.   

Tiếng còi cảnh báo vang lên xung quanh, vô số người bắt đầu lao về phía sân nhỏ này. Có điều hầu hết mọi người đều vây từ bên trước đến, số người từ đằng sau vây đến không nhiều.   

- Mau mau...   

- Mau lên, mau lên...   

Giang Khương đang kẹp người nghe thấy tiếng người và tiếng bước chân truyền đến liền hít sâu một hơi, cũng tăng tốc lao nhanh về phía trước, cuối cùng cũng trốn khỏi đám binh sĩ phía sao, lao vào trong bóng tối.   

Giang Khương đứng lẳng lặng trong bóng đêm phía sau doanh trại, nhìn từng đội binh sĩ cách đó không xa đang lao qua sân nhỏ, lại né tránh mấy binh sĩ cách đó vài mét đang chạy đến, nhìn thấy trong sân kia đã bắt đầu có người chạy về phía mình, hắn lại một lần nữa xoay người lẩn vào bóng đêm của doanh trại, chạy về phía trước.   

Cho dù nách của Giang Khương đang kẹp một người nặng sáu bảy chục cân nhưng tốc độ cũng không hề chậm. Thậm chí cơ thể hắn rất linh hoạt, nhanh chóng xẹt qua những chỗ có ánh sáng, sau đó lại một lần nữa lẩn vào bóng tối.   

Mã Tiểu Duệ đứng ở sườn núi cách đó không xa nhìn thấy doanh trại phía trước đột nhiên sáng lên, còn cả tiếng còi báo động liên tục thì sắc mặt biến đỗi. Cô hiểu chuyện đột nhập của Giang Khương đã thất bại rồi.  

Mã Tiểu Duệ nhìn những bóng người trong doanh trại đang lao đi thì hai hàng lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên, trong mắt lóe lên tia lo lắng.   

Cô hiểu rõ, đối phương phòng bị rất cẩn trọng, nếu không với năng lực của Giang Khương, Giang Khương sẽ không thể để lộ tung tích như vậy. Giờ điều Mã Tiểu Duệ lo lắng nhất là, trong doanh trại này còn có cao thủ khác. Nếu Giang Khương bị đối phương quấn lấy, rồi lại bị những người khác bao vây thì sẽ phiền phức lớn.   

Rốt cuộc lúc này Mã Tiểu Duệ đã hơi chần chừ. Cô không biết mình có nên đi giúp Giang Khương hay không. Nếu Giang Khương thật sự bị quấn lấy, với những thứ mang trên mình có lẽ cô có thể giúp Giang Khương được một tay. Nhưng cô lại không chắc chắn. Nếu mình đi thì có làm Giang Khương vướng víu thêm không? Dù sao bên dưới cũng một trong những đội quân dã chiến tinh nhuệ nhất Trung Quốc, nếu thật sự bị bao vây, không ai có thể chạy thoát.   

Đang lúc cô định kết nối liên lạc với bên Giang Khương để hỏi thăm tình hình thì trong tai nghe cũng truyền đến tín hiệu tít tít.   

Cô lập tức ấn nút nghe.   

Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Giang Khương:   

- Mau... rời đi, gặp nhau tại chỗ cũ...   

Mã Tiểu Duệ nghe thấy trong tai nghe truyền đến tiếng chuông báo động rất rõ ràng, còn cả tiếng người ồn ào mơ hồ ở phía xa liền thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra Giang Khương hiện tại đã ẩn nấp rất kỹ, chưa bị đối phương phát hiện. Nếu vậy chắc hẳn Giang Khương có thể thoát thân được.   

Cô lập tức xoay người trốn đi không chút chần chừ. Giờ vị trí của cô ở cách doanh trại không xa, lập tức nhanh chóng rời đi mới là chuyện chính. Có lẽ không lâu sau, những người kia sẽ bắt đầu lục soát xung quanh. Nếu mình đi chậm e cũng sẽ gặp phiền phức.   

Giang Khương lẳng lặng ẩn thân sau bóng một cây đại thụ. Bóng cây khổng lồ hoàn toàn thay hắn che đi ánh đèn xung quanh. Có điều cách đó không xa, có từng nhóm binh sĩ đang tiến hành tìm kiếm về phía này, và bên ngoài doanh trại cũng đã bày bố đầy người, ngăn ngừa mình dễ dàng trốn thoát.   

Hai mắt Giang Khương lại khẽ híp lại, không hổ là một trong những đội quân dã chiến tinh nhuệ nhất trong quốc. Chỉ với những động tác trước mắt đã thấy tương đối hoàn thiện.   

Với tình hình hiện tại, hắn căn bản không cách nào mang người này rời đi.   

Giang Khương nhẹ nhàng đặt người này xuống, qua tầm nhìn đen trắng nhìn vài nhóm người đang chậm rãi lục soát về phía này. Hắn không chút do dự ép người này dựa lên gốc cây trước mặt, cẩn thận nhìn người này.   

Giang Khương nhìn thấy đối phương mặt chữ điền mày rậm, mặc dù đang hôn mê nhưng vẫn có một cổ uy hãn thì hắn có thể xác định rõ, ít nhất mình không tìm nhầm người. Người này là Trương tướng quân.   

Sau khi Giang Khương xác nhận không nhầm người thì lại một lần nữa lấy từ trong túi một bình thủy tinh nhỏ.   

Chiếc bình thủy tinh nà còn tinh xảo hơn cái bình đầu tiên rất nhiều. Nó dài không quá nửa ngón tay, cũng có miệng phun tinh xảo. Giang Khương nhẹ nhàng đưa bình thủy tuy nhỏ đến trước mũi Trương tướng quân, nhẹ nhàng ấn một cái sau đó thu lại.   

Sau khi xịt xong, Giang Khương im lặng đếm mười số, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ cổ của Trương tướng quân. Giang Khương ấn xuống, hai mắt vốn đang mê man của Trương tướng quân hơi động đậy, sau đó mở to mắt ra.   

Có điều, lúc này rõ ràng tinh thần của Trương tướng quân khá uể oải, chỉ cố gắng ngẩng đầu nhìn Giang Khương một cái, rồi lại nhìn xung quanh. Trong mắt vẫn còn mơ hồ, giống như y chưa nhận ra mình đang ở đâu.   

- Tên!   

Hai mắt Giang Khương híp lại nhìn vào hai mắt Trương tướng quân, hai đồng tử trong mắt co rút nhanh, một ánh sáng khác thường khẽ lóe lên...   

Trương tướng quân bị Giang Khương nhìn chằm chằm như vậy thì đôi mắt ngưng tụ lại, giống như hoàn toàn bị ánh mắt của Giang Khương hấp dẫn, không cách nào rời đi được.   

Sau khi Trương tướng quân nghe thấy giọng Giang Khương thì cơ thể hơi run lên, sau đó ồm ồm nói:   

- Trương Mỗ Vọng...   

Sau khi Giang Khương nghe đối phương báo danh, nhìn thấy trạng thái của Trương tướng quân đã hoàn toàn chịu sự chi phối của thuốc, bị thiên phú “Mê hoặc” của mình khống chế, Giang Khương không chần chừ nữa. Hắn trầm giọng nỏi tiếp:   

- Mày có biết Cô Lang không?   

- Cô... Lang...   

Trương tướng quân nghe thấy cái tên này thì yên lặng nhìn vào hai mắt Giang Khương, cơ thể lại khẽ run lên, miệng ầm ờ nhưng không nói gì.   

- Nói...   

Mà Giang Khương dựng lên, hắn không ngờ, Trương tướng quân này dưới tác dụng của thuốc và Mê hoặc mà vẫn có thể kháng cự câu hỏi của mình. Xem ra s chí của Trương tướng quân này không bình thường, cộng thêm vấn đề này được ẩn sâu trong lòng nên dĩ nhiên có thể chống lại sự ảnh hưởng của mình.   

Thậm chí Trương tướng quân còn cố gắng xoay đầu, như muốn thoát khỏi tầm mắt của Giang Khương. Nhưng đầu y vừa hơi cử động đã không thể nào thoát khỏi ánh mắt Giang Khương.   

Có điều cùng với đồng tử của Giang Khương co giật nhanh và giọng nói không cho phép kháng cự, sau khi Trương tướng quân mở miệng mấy lần thì cuối cùng cũng nói:   

- Biết...   

- Cô Lang có phải trực tiếp nghe lệnh của mày không?   

Trương tướng quân hơi do dự một chút, nhưng cùng với tia khác thường trong mắt Giang Khương vừa lóe lên thì rốt cuộc y lại nói:   

- Đúng....   

Sau khi phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Trương tướng quân bị Giang Khương đột phá thì sự kháng cự đã giảm đi rõ rệt. Y bắt đầu trả lời từng câu hỏi của Giang Khương.   

- Nhiệm vụ của Cô Lang có phải do mày đưa ra không?   

- Đúng...   

Nghe đến đây, ánh mắt Giang Khương lại một lần nữa lạnh đi. Hắn nhìn đội ngũ tìm kiếm đang càng lúc càng áp đến gần, lại một lần nữa thấp giọng quát:   

- Mệnh lệnh tiêu diệt Cô Lang có phải cũng do mày đưa ra không?   

Trương tướng quân chần chờ một chút, sau đó một lần nữa nói:   

- Đúng...   

- Vây có ai khác ra lệnh cho mày không?   

Giang Khương trầm dọng hỏi. Hắn vừa dứt lời thì yên lặng nhìn Trương tướng quân. Câu hỏi này rất quan trọng. Nếu chỉ có Trương tướng quân, vậy thì những gì nên làm Giang Khương đã làm rồi. Nhưng nếu sau lưng Giang Khương còn có những người khác, vậy thì tương đối phiền phức.   

Nghe thấy Giang Khương hỏi vậy, Trương tướng quân lại dừng, không trả lời ngay, trên mặt bắt đầu có vẻ hơi giãy dụa.  

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng này của Trương tướng quân trong lòng liền trầm xuống. Đằng sau Trương tướng quân này đúng là còn có người khác?   

- Nói mau, ai ra lệnh cho mày?   

Giang Khương nhìn binh lính càng lúc càng đến gần liền một lần nữa trầm giọng nói.   

- Là... là... là Giang Nguyệt Minh...   

Trương tướng quân lắp bắp chần chừ một lúc mới nói.   

- Giang Nguyệt Minh?   

Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó nói:   

- Hắn là ai?   

- Tôi cũng không biết...   

Trong mắt Trương tướng quân lại mơ hồ, chậm rãi nói.   

- Vậy sao mày phải nghe theo hắn?   

Giang Khương hơi chần chừ rồi hỏi tiếp.   

- Hắn... hắn... hắn giúp tôi ngồi lên vị trí này...   

Trương tướng quân nói khiến Giang Khương kinh ngạc. Vị trí như thế này, ngoại trừ mấy vị trong nhóm bảy người và hai ba vị quan chức cấp cao nhất trong quân đội có tư cách tham gia quyết định, ai còn có thể quyết định vị trí như thế này? Giang Nguyệt Minh này có lai lịch như thế nào? Sao có thể ảnh hưởng được bọn họ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện