Trong điều kiện thế này, Giang Khương cũng có thể làm phẫu thuật tu bổ lá lách như vậy nhưng tiền đề là có đủ lượng máu cung cấp vì nếu xảy ra vấn đề, không có đủ máu cung cấp thì người bệnh chết chắc.   

Nhưng lúc đầu Vương Mịch nói với Giang Khương là phải làm kiểm tra mổ bụng, cần chuẩn bị 800ml máu nên đã sắp xếp cho cô ta rồi. Có điều lúc này cô ta lại bảo bọn họ làm tu bổ lá lách, bây giờ thiếu máu.   

Giang Khương thật muốn tát cho một phát, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì ai dám làm vậy chứ?   

Đi theo sau Giang Khương, nghe thấy Giang Khương phẫn nộ trách hỏi như vậy, mặc dù trong lòng căm tức nhưng Vương Mịch không dám phản bác câu nào. Chuyện này nói ra ngoài thì đúng là cô ta quá sơ xuất, lại nhượng bộ dưới sự kiên trì của Tôn Nghị.   

- Lưu Nghị Minh, Trương Ba La mau đến đây!   

Đứng ngoài cửa, Giang Khương giơ hai tay làm tư thế khuếch âm, kêu to với xung quanh.   

- Đây.   

Lúc này một thanh âm truyền đến từ xa khiến sắc mặt Giang Khương thoáng cái tốt hơn một chút, sau đó hắn chẳng nói câu nào xoay người xông vào trong lều phẫu thuật tinh xảo kia.   

Tại cửa lều, Giang Khương tiện tay cầm khẩu trang, mũ đeo đội lên, sau đó chẳng quản việc mặc quần áo phẫu thuật gì đó, trực tiếp chạy vào.   

- Anh vào làm gì, quần áo phẫu thuật cũng không mặc, đi ra ngoài cho tôi.   

Lúc này Tôn Nghị đang luống cuống tay chân đẩy thuốc, cố gắng nghĩ mọi cách để dùng thuốc làm giảm bớt tình trạng máu chảy, thấy Giang Khương xông đến như vậy, không khỏi giật mình quát lên. Anh ta không muốn tên này nhìn thấy tình hình bên mình.   

Đối với lời quát của Tôn Nghị, Giang Khương coi như không nghe thấy, bước nhanh đến phía trước bàn phẫu thuật, giơ tay nhìn vùng phẫu thuật, lại nhìn nhìn huyết áp trên máy giám sát ở bên cạnh, phát hiện tình hình huyết áp đã không ổn rồi. Giang Khương nhíu mày, sau đó lấy ống châm ra, rút ra mấy cái, trực tiếp cách khăn vô khuẩn cắm lên vùng ngực của người bệnh.   

- Này này, anh bị điên à.   

Nhìn ba cây châm bạc lắc một cái đã cắm thẳng vào khăn vô khuẩn, Tôn Nghị ở bên cạnh choáng váng. Lúc này Vương Mịch nhìn cũng thấy sửng sốt, không biết cái tên bình thường nhìn không đáng tin cậy này lại phát bệnh gì, dù có phát bệnh thì cũng không nên phát vào lúc này chứ?   

Sau khi cắm xong châm bạc, Giang Khương lại mặc kệ hai người đó sững sờ, xắn tay áo lên, trầm giọng nói với Vương Mịch:   

- Mau, ống tiêm hai đầu.   

- Để làm gì?   

Lúc này hai người thật sự bị Giang Khương chấn trụ, Vương Mịch ngây ngẩn nhìn Giang Khương nói.   

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hai người kia, Giang Khương suýt nữa thì tức điên lên, trầm giọng nói:   

- Truyền máu, đừng ngẩn ra nữa, mau lên.   

- Oh.   

Lúc này Vương Mịch mới phản ứng lại, nhưng cô ta vẫn kinh ngạc nghi ngờ nhìn Giang Khương nói:  

- Chúng tôi không có máy tăng huyết áp cho máu chảy một chiều, như vậy tốc độ chảy sẽ rất chậm, tốt nhất là lấy máu.   

- Không kịp, mau chuẩn bị ống tiêm, tiến hành nối thẳng tĩnh mạch, tôi sẽ nghĩ cách.   

Nhìn vẻ mặt quyết tâm của Giang Khương, lại nghĩ nếu lấy máu trước, hợp máu rồi lại truyền máu thì đúng là sẽ không kịp, Vương Mịch cắn răng, vội đi chuẩn bị đồ. Còn Tôn Nghị ở bên cạnh lúc này cũng tỉnh lại, nhìn Giang Khương ngây ngẩn một lúc mới hồ nghi nói:   

- Anh nhóm máu O sao?   

- Đương nhiên, đừng nói nhảm. Bên anh chuẩn bị để khâu hoàn toàn, châm bạc của tôi không khống chế được bao lâu, tối đa chỉ có 10 phút, các anh phải tranh thủ thời gian.   

Sắc mặt Giang Khương cực kỳ không tốt, trầm giọng nói.   

- Châm bạc? Mười phút?   

Tôn Nghị kinh ngạc nghi ngờ nhìn nhìn mấy cây châm bây giờ vẫn đang lắc lư trên khăn tiêu độc rồi lại nhìn Giang Khương, khuôn mặt âm trầm nói:   

- Ý anh là gì?   

- Khống chế khoang bụng chảy máu, nhưng chỉ giữ được 10 phút.   

Giang Khương vừa nhìn Vương Mịch bắt đầu đeo dây đè mạch cho mình, vừa trầm giọng nói.   

Giang Khương vừa nói xong, ngay cả Vương Mịch vẻ mặt cũng biến đổi, tay cũng chợt cứng đờ. Nhưng cũng may khả năng chịu đựng của Vương Mịch cũng không đến nỗi, tay chỉ dừng một lát rồi lấy lại tinh thần, tiếp tục chọc tĩnh mạch cho Giang Khương. Chỉ cắm mấy cây kim bạc này mà đã khống chế được khoang bụng chảy máu, nói ra không phải Vương Mịch không tin vì nghe nói năm đó ở viện đã có một vị thiên y sư am hiểu châm cứu, nghe nói thuật châm cứu của người này rất kỳ diệu, không cần bất cứ loại thuốc gì cũng có thể có tác dụng cực kỳ thần kỳ, cách cầm máu như thế này cũng không phải nói chơi.   

Có điều lúc này Vương Mịch cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều, rất nhanh, lúc này Vương Mịch liền nối thẳng tĩnh mạch cho người bệnh và Giang Khương. Vì huyết áp mạch giữa hai người lệch nhau nên máu của Giang Khương bắt đầu chậm rãi truyền vào bên phía người bệnh, chỉ là tốc độ quả thật tương đối chậm.   

Nhưng dù thế nào đi nữa, sau khi máu đã bắt đầu chảy vào, Vương Mịch đang định lên bàn phẫu thuật làm phẫu thuật với Tôn Nghị thì Giang Khương nhìn Vương Mịch bất đắc dĩ cau mày nói:   

- Cô đi gọi thầy thuốc Đào, bảo anh ta lấy máu của hai người cho máu khác, chẳng lẽ cô định để tôi truyền máu cho anh ta đến chết sao?   

Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Mịch chợt đỏ bừng, sau đó chạy nhanh ra cửa gọi thầy thuốc Đào. Nhìn bóng dáng vội chạy ra cửa của Vương Mịch, Giang Khương không khỏi thở dài. Mặc dù y thuật của Vương Mịch không tồi nhưng vẫn thiếu một chút trầm ổn. Đương nhiên, nếu đổi thành thầy thuốc khác chắc cũng gần như vậy, dù sao thì cũng chẳng có mấy người có thể so với kẻ vẫn có thể khâu cho người khác trong rừng mưa súng đạn như hắn.   

Quay đầu nhìn huyết áp hiển thị trên máy giám sát, lúc này huyết áp của bệnh nhân vẫn không ổn định, dường như vẫn có xu thế giảm xuống. Giang Khương khẽ thở dài, dường như lơ đãng giơ tay ra ấn chỗ nào đó trên vùng vai trước ngực mình, nội khí trong cơ thể cũng theo đó mà nhanh chóng vận chuyển, theo ngón tay chảy vào trong đó.   

Dưới sự thúc đẩy của nội khí, máu trong tĩnh mạch của Giang Khương chảy nhanh hơn nhiều, hết dòng máu này đến dòng máu khác bắt đầu thuận theo mạch máu chảy, đổ vào trong cơ thể người bệnh.   

Hành động nhỏ lơ đãng này không ai để ý, chỉ có Vương Mịch lúc chạy về vô tình liếc một cái, hình như cô ta hơi ngẩn người, sau đó vội bước đến phía trước bàn phẫu thuật. Có điều cô ta vừa bước tới trước bàn phẫu thuật đã phát hiện lúc này Tôn Nghị đang cầm kìm kẹp kim và nhíp ngẩn người.   

- Sao vậy? Chúng ta mau bắt đầu thôi, vết nứt phía sau này khá khó xử lý đấy!   

Vương Mịch vội đổi găng tay, trầm giọng nói.   

- Không chảy máu nữa.   

Tôn Nghị giương mắt nhìn Vương Mịch một cái, phiền muộn nói.   

- Thật sự không chảy nữa à?   

Lúc này Vương Mịch cũng hơi sửng sốt, lúc đầu cô ta không hoàn toàn tin Giang Khương, nhưng khi nhìn nhìn khoang bụng, sau đó lại cẩn thận vươn tay sờ sờ, phát hiện đúng là trên ngón tay không có nhiều máu chảy. Cô ta không khỏi kinh ngạc, một vết thương rõ ràng, lá lách lại là cơ quan nội tạng vận chuyển máu phong phú nhất trong cơ thể, sao lại thật sự không chảy máu nữa? Như vậy không khoa học.   

Nhìn hai người còn đang lề mề chậm chạp, Giang Khương nhíu mày nói:   

- Hai người nhanh một chút, bây giờ cùng lắm chỉ còn bảy phút, nếu trong tình trạng này mà hai người còn không tu bổ xong trong bảy phút thì hai người… hừ!   

Lúc này tâm trạng Giang Khương không tốt chút nào, vì hai tên lỗ mãng này mà hắn phải lộ ra tuyệt kỹ trước mặt bọn họ, còn phải truyền nhiều máu như vậy, tâm trạng làm sao tốt được.   

Đối với hai người Vương Mịch và Tôn Nghị, Giang Khương vẫn tương đối cảnh giác. Hai người trẻ tuổi này gia thế bất phàm, thân thủ lại không tệ, hơn nữa còn có y thuật cực cao, thậm chí còn có thể khiến quân đội dùng máy bay trực thăng vận chuyển khổng lồ bây giờ đang cực hiếm đưa mình đến đây, bối cảnh và lai lịch này khiến người ta phải kiêng kỵ.   

Vậy nên trừ một số vấn đề mang tính chất nguyên tắc, Giang Khương không hề muốn cãi nhau với hai người, cũng không muốn lộ ra thực lực thật sự của mình. Nhưng bây giờ hắn lại vì sự lỗ mãng của hai người này mà không thể không ra tay, quả thực khiến hắn rất buồn bực.   

Lúc này Tôn Nghị và Vương Mịch đối mặt với sự trào phúng của Giang Khương, mặc dù trên mặt có chút tức giận nhưng không có mặt mũi nào nói gì. Đây vốn dĩ là vấn đề do hai người bọn họ gây ra, với tính tâm cao khí ngạo của hai người, lúc này quả thật không có mặt mũi nào phản bác gì.   

- Bắt đầu đi.   

Vương Mịch thấp giọng gật gật đầu với Tôn Nghị. Mặc dù bây giờ đã không chảy máu nữa, giảm nhiều độ khó khi tu bổ nhưng vì vết rách ở phía sau nên cũng rất phiền phức. Chỉ còn bảy phút nên bọn họ không dám chậm trễ thời gian, nếu quá bảy phút thật thì không những sẽ phiền phức hơn nhiều mà còn bị tên đó cười cho.   

Nhớ tới thân phận của hai người, nếu còn bị một tên như thế này chê cười, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chưa biết chừng cuộc sát hạch sẽ bị bên trên trực tiếp quyết định không đủ tiêu chuẩn.   

Cũng may năng lực của hai người cũng không phải là giả, cuối cùng cũng tu bổ xong lá lách ở phút thứ năm. Sau khi tu bổ xong, Tôn Nghị và Vương Mịch đều thở phào nhẹ nhõm, nếu lần này còn không làm tốt thì mất hết mặt mũi, có điều cũng may đã làm xong trước thời hạn.   

Nhìn nhìn đồng hồ, Tôn Nghị ném kìm kẹp kim trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng với Giang Khương, nói:   

- Năm phút, tu bổ xong rồi.   

- Tu bổ xong rồi thì mau đóng bụng lại đi.   

Thấy lúc này mà Tôn Nghị còn có tâm tư ra vẻ trước mặt mình, Giang Khương suýt nữa thì hộc máu, anh đóng bụng sớm một chút thì tôi có thể ít truyền chút máu, lần này tôi… haiz!   

Cũng may thầy thuốc Đào vẫn đáng tin cậy nhất, đợi phía Tôn Nghị đóng bụng xong, thầy thuốc Đào vội mang một túi máu đến, thấy Giang Khương ngồi đó, trực tiếp nối tĩnh mạch truyền máu cho bệnh nhân, sắc mặt hình như có chút trắng bệch. Trên mặt anh ta không khỏi hiện ra vẻ cảm động, ngoài thầy thuốc Giang ra còn ai làm được đến bước này chứ?  

Thầy thuốc Đào vội tiến lên, treo túi máu trong tay lên sau đó cẩn thận giúp Giang Khương rút kim tiêm từ tĩnh mạch ra, đè một miếng băng gạc lên, bảo Giang Khương gập cánh tay để cầm máu rồi mới nối ống truyền máu với túi máu.   

Nhìn thầy thuốc Đào động tác nhanh nhẹn nối ống với ống truyền máu, lúc này Giang Khương mới thở hắt ra, vừa nãy ít nhất hắn cũng phải truyền 700, 800ml máu cho người bệnh. Mặc dù hắn không mất nhiều máu nhưng tốc độ lấy máu này cho là người sắt cũng khó mà chịu đựng được. Nên biết là người bình thường hiến máu một lần cũng chỉ 300, 400ml máu, còn lấy từ từ trong hơn chục phút, Giang Khương một lần lấy gấp đôi, quả thật chẳng dễ chịu gì.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương không nhịn được cảm thán một tiếng với thầy thuốc Đào:   

- Lão Đào, vẫn là anh tốt với tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện